Chương 4: Lần Đầu Nghe Kể Chuyện Trung Nguyên

Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi Mạc Vô Phong tai qua nạn khỏi A Nhĩ dẫn mọi người về nơi đêm qua Mạc Vô Phong dìu hắn về, các đệ tử Côn Luân vui đùa xung quanh cái thôn bỏ hoang này ra vẻ khoan khoái lắm. A Nhĩ đặt bao đựng thịt gấu xuống đất rồi gọi mọi người

“Các tiểu đệ ai cũng đói bụng rồi chúng ta chia nhau mỗi người một miếng thịt đem nướng lên rồi ăn nào”

Chẳng mấy chốc mọi người đã ngồi quây quần bên đống lửa lớn, ai cũng vui vẻ, kể nhau nghe những câu chuyện thường ngày, A Nhĩ nhắc tới kể chuyện thì xông xáo nói

“Các tiểu đệ đây hàng ngày tu luyện trên Côn Luân chắc chưa bao giờ được đặt chân vào trung nguyên đâu nhỉ, có muốn nghe đại ca kể không”

Mạc Vô Phong nghe tới hai từ trung nguyên thì háo hức lắm

“Được, đại ca kể đi, đệ rất muốn nghe”

Xung quanh mọi người đều im ắng chăm chú nhìn A Nhĩ, hắn bắt đầu kể

“Ta trông lớn tuổi như vậy nhưng cũng chỉ mới vào trung nguyên một lần, trung nguyên là vùng đất có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông khác xa núi Côn Luân này quanh năm giá lạnh. Mùa xuân thì cây cối xanh tươi, cỏ mọc um tùm. Mùa hạ bốn bề ngập tràn ánh sáng. Mùa thu mát mẻ, làm cho người ta sảng khoái. Mùa đông tuy lạnh nhưng so với Côn Luân vẫn còn ấm lắm”

Thấy bọn tiểu đệ mở to mắt chăm chú lắng nghe hắn rất thích thú, ngoặm miếng thịt đang cầm trên tay A Nhĩ lại tiếp tục

“Đặc biệt..ta nói cho các đệ nghe..các cô nương tại trung nguyên vô cùng xinh đẹp, cô nương nào cũng yêu kiều hơn nữa trên người lại tỏa ra mùi hương thơm mát khiến A Nhĩ ta đây không thể dời mắt..hahaha”

Lạc Hư thở dài nghĩ bụng “lão này thật háo sắc” còn Mạc Vô Phong thì lại rất hứng thú

“Nhưng tại sao trung nguyên tốt như vậy đại ca lại chỉ đến có một lần”

A Nhĩ dừng ăn vẻ mặt bỗng khác hẳn vừa nãy, hai đôi lông mày hắn nhăn lại, chậm rãi nói

“Từ Tây Vực tới trung nguyên đường sá xa xôi, nếu được thoải mái đi thưởng ngoạn thì ta nhất định quay lại nhiều lần nhưng các đệ không biết ấy chứ…nơi ấy tuy thú vị nhưng cũng rất nguy hiểm, các cao thủ trung nguyên nhiều không đếm xuể, võ công của họ thì biến diệu khôn lường. Hơn nữa tại trung nguyên còn có rất nhiều môn phái khác nhau, xui rủi đắc tội với họ, đệ sẽ không được yên thân đâu”

Lạc Hư cũng nhăn mặt lại trông khó coi chẳng kém A Nhĩ

“Trung nguyên nguy hiểm như vậy sao, không biết võ công phái Côn Luân ta so với họ thì thế nào”

Mạc Vô Phong xen vào ngay, cậu quả quyết

“Tuy chưa vào trung nguyên lần nào nhưng huynh tin rằng kiếm pháp phái Côn Luân chỉ có ngang hoặc hơn chứ không có kém”

Các sư huynh đệ xung quanh nghe Mạc Vô Phong nói vậy thì cũng đồng tình “Đúng vậy, hàn kiếm của chúng ta sao lại thua kém các cao thủ trung nguyên được”

A Nhĩ thấy bầu không khí lại trở nên căng thẳng thì cười ha hả

“Được rồi, được rồi các tiểu đệ Côn Luân, đợi sau này các đệ thành tài xuất sư thì lúc ấy hãy xuống trung nguyên so tài cao thấp, còn bây giờ chúng ta ăn nốt”

Mạc Vô Phong lại hỏi A Nhĩ

“Đại ca à, vậy còn âm nhạc thì sao, âm nhạc của trung nguyên có hay không”

A Nhĩ lắc đầu

“Ta vốn thô thiển không chú ý tới âm nhạc, nếu đệ muốn biết đợi sau này lớn tự mình đi xem sao”

Lạc Hư huých nhẹ vào người Mạc Vô Phong nói nhỏ

“Mạc sư huynh, huynh có hứng thú với âm nhạc như vậy nhưng sao đệ không thấy huynh chơi đàn bao giờ”

“Huynh nói đệ không được kể với ai đâu, huynh chỉ thích chơi đàn một mình không thích chơi cho người khác nghe vì vậy huynh mới giấu sư phụ để không phải tham gia thi tam tài”

Sau bữa ăn Mạc Vô Phong trở về bản phái trong lòng không ngừng suy nghĩ về vùng đất trung thổ qua lời kể của A Nhĩ, cậu thầm nghĩ

“Trung nguyên đúng là kì bí, các cô nương thì xinh đẹp tuyệt trần, hào kiệt anh hùng thì nhiều vô số, nếu như vùng đất đó còn có những bản nhạc lay động lòng người thì mình chắc chắn phải tới nơi đó thưởng thức nếu không sẽ phí phạm cuộc đời mất, từ hồi học âm luật tới giờ mình chỉ biết tới bản Không Sơn Điểu Ngữ của sư tổ Hà Túc Đạo thôi”

Hàng ngày cứ tới giờ nghỉ ngơi, mọi người trong Côn Luân phái, người thì đàn ca, người ngồi đánh cờ trông thật nhàn hạ chỉ có mình Mạc Vô Phong vẫn luyện kiếm trên sân, đệ tử Côn Luân hàng ngày luyện công nơi giá lạnh từ lâu nội lực mà họ tích tụ đã ẩn chứa hàn khí, kiếm pháp Côn Luân tinh tế, các chiêu kiếm xuất ra đều rất nhanh, người không đủ trình độ trông vào sẽ chỉ thấy hàn khí uốn lượn chứ không kịp nhìn được lưỡi kiếm đang đưa về hướng nào. Mạc Vô Phong xoay kiếm nhanh như cắt, những bông tuyết rơi xuống nơi cậu đang luyện công cũng đi vào đường xoay của thanh kiếm, xung quanh người cậu hiện giờ chỉ thấy tuyết tung bay.

“Kiếm pháp của con có tiến bộ đấy”. Từ xa chưởng môn nhân vừa đi tới vừa tấm tắc khen ngợi.

Mạc Vô Phong thu kiếm lại hỏi chuyện sư phụ

“Giờ này sư phụ vẫn chưa đi nghỉ sao”

Chưởng môn nhân ngồi xuống bậc thềm vẫy tay gọi cậu ta tới đó ngồi cùng. Đã lâu rồi ông không được cùng hài tử tâm sự với nhau. Thấy con của mình mà phải làm như không hề có máu mủ gì thật khiến ông ấy đau khổ nhưng để nó có cuộc sống tốt đẹp hơn không dính tới hận thù ông quyết phải như vậy.

“Phong nhi, con có nhớ cha mẹ của mình không”

Mạc Vô Phong chỉ tay lên bầu trời đêm

“Con rất nhớ nhưng tiếc là họ đều đã mất rồi. Mỗi lần nhớ họ con đều nhìn lên trời cao tìm ra hai ngôi sao đứng gần nhau nhất. Con nghĩ đó chính là cha mẹ mình, họ chắc chắn đang ở bên nhau tại một nơi nào đó”

Chưởng môn nhân hít lấy một hơi thật sâu, lòng ông nặng trĩu

“Sư phụ cũng tin là như vậy, họ không những ở bên cạnh nhau mà hàng ngày đều dõi theo con trông thấy con trưởng thành”

Mạc Vô Phong ngây ngô hỏi sư phụ

“Sư phụ nói xem khuôn mặt con giống cha hay giống mẹ”

Chưởng môn nhân xoa đầu cậu bé cười run lên

“Thường thì những đứa trẻ là nam sẽ có nhiều nét giống cha nhưng sư phụ thấy khuôn mặt con chẳng mấy dữ dằn có khi lại giống mẹ cũng nên”. Chắc chắn là nhận định của chưởng môn chính xác rồi, ông ấy là cha nó làm sao lại không biết khuôn mặt con trai mình giống cha hơn hay giống mẹ hơn. Cũng chính vì khuôn mặt của Mạc Vô Phong mang nhiều nét của Hoa Thiên Tuyết nên Tiên Gia Nhân mới gửi nó về lại Côn Luân, trông thấy nó chẳng khác gì thấy Tuyết nhi thì tránh mặt đi không phải tốt hơn sao.

Mạc Vô Phong hết bóp lại véo khuôn mặt của mình, cậu bé than thở

“Chẳng lẽ trông con lại giống nữ nhân sao”

Chưởng môn nhân cười lớn

“Ta nói khuôn mặt con không dữ dằn chứ đâu nói con giống nữ nhân. Là chính miệng con tự nhận thôi”

Cậu bé xấu hổ nhặt lấy đống tuyết dưới chân xoa tròn trên tay không nói thêm câu nào nữa. Chưởng môn Côn Luân trông thấy biểu hiện đó rất muốn ôm nó vào lòng nhưng ông nhất định phải kiềm chế. Cuối cùng ông đành phải nói sang chuyện khác giúp nó thoải mái hơn

“Con không giận sư phụ vì đã phạt nặng con chứ”

Mạc Vô Phong lắc đầu

“Mọi chuyện đều tại con cả, nếu như con không trốn xuống núi vào lúc đó thì đã không gặp A Nhĩ đại ca. Nếu như con không đồng ý giúp huynh ấy đi tìm con gấu đó thì đã chẳng gặp nạn trên núi tuyết. Nếu như…”

Chưởng môn nhân giơ tay ra hiệu cho cậu bé ngừng nói. Ông đặt một tay lên vai nó dặn dò ân cần

“Trên đời làm gì có nhiều nếu như như vậy. Chuyện gì xảy ra cũng đều có lý do của nó cả. Những điều đã qua có thể là tốt có thể là xấu thay vì ngồi tiếc nuối những chuyện đã xảy ra hãy dũng cảm đối mặt với hậu quả của những điều đó. Lúc nào ánh sáng cũng xuất hiện phía cuối con đường mà con đi bất kể con đường đó bằng phẳng hay gồ ghề”

Mạc Vô Phong đáp lại rất nhanh

“Con nhớ rồi, thưa sư phụ. Nếu như sau này có lạc đường con sẽ tìm cho bằng được thứ ánh sáng kỳ diệu ấy để bước lại đúng hướng”

Chưởng môn nhân đứng lên nhặt lấy thanh kiếm Mạc Vô Phong để dưới đất nhưng ông chỉ lấy đi vỏ kiếm

“Để sư phụ kiểm tra xem hàng ngày con luyện tập như thế nào”

Mạc Vô Phong đón lấy thanh kiếm từ tay sư phụ, thủ thế

“Từ khi sư phụ tăng thêm giờ luyện tập con cảm thấy kiếm pháp của mình đã tiến bộ hơn nhiều”

Dồn hàn lực vào thanh kiếm, chưởng môn nhân đưa thanh kiếm ra phía trước rất nhanh. Mạc Vô Phong tuy bất ngờ nhưng vẫn kịp di chuyển người thoái lui về sau, thanh kiếm khựng lại nhưng sư phụ không hề thu về lập tức mũi kiếm di chuyển lên tới cổ Mạc Vô Phong, cậu vừa dùng sức lùi lại phía sau nên không kịp phản ứng, khi cậu cảm nhận được hàn khí sắc lạnh sắp chạm vào da thịt bỗng sư phụ cậu bị đẩy lùi lại.

Chưởng môn nhân nghĩ thầm

“Nguồn nội lực vừa đẩy lui mình thực sự là của Phong nhi sao. Từ khi nào nó tích lũy được thứ nội lực đó, nhìn vẻ mặt không hiểu gì này có lẽ bản thân nó cũng không biết trong cơ thể đang mang nguồn lực dồi dào”

Mạc Vô Phong đúng là không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thật. Cậu bé còn tưởng là sư phụ tự thoái lui chứ chẳng ngờ rằng chính thần công mới sinh ra trong người cậu đã làm điều đó. Trong lúc sợ hãi vì mũi kiếm dí sát vào cơ thể bản thân lại không chống chế được vô tình Mạc Vô Phong đã vận nội công Cửu Dương Chân Kinh.

Chưởng môn nhân nói

“Dạo gần đây con có học thêm võ công của ai khác không”

Mạc Vô Phong đáp

“Trước giờ con chỉ luyện kiếm pháp Côn Luân chưa từng học thêm một thế võ nào từ ai khác cả”

Nghe cậu bé thành thật ông cũng không muốn điều tra gì nữa. Trong người Phong nhi có thần công là chuyện tốt chứ chẳng phải chuyện xấu. Khi nãy xuất kiếm, mũi kiếm của ông đã bị chặn lại rồi bật về phía sau khiến ông thoái lui chứng tỏ thứ nội công này vô cùng lợi hại. Sau này trưởng thành nếu Phong nhi có thể vận dụng nhuần nhuyễn thần công chắc chắn sau này sẽ trở thành một cao thủ. Nếu đã như vậy thì ông ấy có thể an tâm giao lại phái Côn Luân cho thằng bé.