Chương 32

Sự Im Lặng Của Bầy Cừu

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đây là một mẩu giấy với vài hàng được viết bằng bút chì nguệch ngoạc và sai chính tả.
TÔI MƯỚN NHÀN THẤY JEDU
TÔI MƯỚN ĐI CÀNG CHÚA GIÊ XU
TÔI CÓ THỂ ĐI CÀNG JÉDU
NẾU TÔI NGOAN NGOÃN
SAMMIE
Clarice nhìn ngược qua vai phải của mình. Đầu tựa vào song sắt, Sammie nhìn trân trân vào bức tường của phòng giam.
– Cô có thể đọc lớn tiếng được không? Anh ta không nghe cô được đâu.
– Tôi muốn được nhìn thấy Jésus. Tôi muốn được đi cùng Chúa Giêsu. Tôi có thể đi cùng Jésus nếu tôi ngoan ngoãn.
– Không, không, được. Lần này không được có nhịp như một bài xướng nu na của trẻ con ấy. m luật thay đổi nhưng cường độ vẫn giữ nguyên – Lecter gõ nhịp thật nhẹ. – Một con gà mái trên một bức tường, đang mổ bánh mì cứng – Cô thấy không, với lòng nhiệt tâm hơn – Tôi muốn được nhìn thấy Jésus. Tôi muốn đi cùng Chúa Giêsu.
– Tôi hiểu rồi – Clarice bỏ mảnh giấy vào lại trong cái mâm.
– Không, cô chả hiểu gì cả. – Bác sĩ Lecter phóng người đứng lên, và cái thân hình mềm dẻo của ông bất ngờ trở nên quái đản trong tư thế của một người lùn dị hình, bắt đầu nhảy và đánh nhịp, giọng nói vang như một máy phát tín hiệu – Tôi muốn nhìn thấy Jésus…
Giọng của Sammie phía sau Clarice gào lên thất thanh như của loại khỉ hét Brazil: anh ta đứng lên và đập mặt vào trong song sắt, gân cổ nổi lên như các sợi dây.
TÔI MUỐN NHÌN THẤY JÉSUS
TÔI MUỐN ĐI CÙNG CHÚA TRỜI
TÔI CÓ THỂ ĐI CÙNG JÉSUS
NẾU TÔI NGOAN NGOÃN
Im lặng. Clarice nhận thấy mình đã đứng lên, cái ghế đã ngã và các giấy tờ cô để trên đùi rớt xuống đất.
– Xin mời cô – Bác sĩ Lecter nói, ông đứng thẳng như một vũ công để mời cô ngồi xuống lại. Ông thả người nhẹ xuống cái ghế bành và lấy tay tựa vào cằm. – Cô không thấy gì cả, – Ông lặp lại. – Sammie rất sùng đạo. Anh ta thất vọng chỉ vì Jésus trở lại quá chậm đó thôi. Tôi có thể nói cho Clarice biết tại sao anh phải ở đây không, Sammie?
Sammie phải dùng hai tay ôm lấy mặt mình để không đập đầu vào thanh sắt nữa.
– Nếu anh vui lòng? – Bác sĩ Lecter nhấn mạnh.
– Đưưượợợcccc – Sammie nói qua khe tay mình.
– Sammie đã để cái đầu của mẹ mình trong cái khay quyên tiền trong nhà thờ tại Trune. Họ đã hát bài “Hãy dâng tặng những gì tốt nhất cho Thầy” và anh ta không có gì tốt hơn cái đó – Lecter quay sang Sammie – Cám ơn Sammie. Mọi thứ đều ổn thỏa. Anh hãy xem truyền hình đi.
Anh chàng trẻ to con đó ngã vật xuống sàn, đầu vẫn tựa vào song sắt như trước, với ba lằn tia bạc trên khuôn mặt hòa lẫn với nước dãi và nước mắt.
– Tốt rồi. Hay cô lo giải quyết vấn đề của anh ta đi, có thể tôi sẽ lý giải vấn đề của cô. Có qua có lại mà. Anh ta không nghe đâu.
– Anh ta chuyển từ Jésus qua Chúa Giêsu – cô nói – Đó là một trình tự hợp lý.
– Đúng, đó là một sự tiến triển. Tôi rất mừng là anh ta biết được “Jésus” và “Chúa Giêsu” chỉ là một người duy nhất. Đã là một tiến bộ rồi. Cái quan niệm một Chúa duy nhất trong ba ngôi rất khó hiểu, nhất là đối với Sammie, một người chưa biết rõ trong người mình có đến bao nhiêu nhân cách nữa.
– Anh ta thiết lập một mối quan hệ nhân quả giữa thái độ và các mục đích của mình, mà điều đó cho thấy đó là một suy nghĩ có cấu trúc – Clarice nói – Cũng như việc tìm kiếm vần thơ. Anh ta không hề thờ ơ, anh ta khóc. Ông có nghĩ anh ta mắc chứng tâm thần phân liệt nói trên không?
– Có đấy. Cô có ngửi thấy mồ hôi anh ta không? Cái mùi dê đực đó là do chất acide trans – 3 – méthyl – 2 – exenoid. Cô hãy nhớ lấy, đó là mùi của chứng tâm thần phân liệt đấy.
– Thế ông có tin người ta có thể chữa khỏi anh ta không?
– Nhất là trong lúc này, lúc mà anh ta ra khỏi trạng thái sững sờ. Cô hãy xem gò má anh ta bóng đến mức nào.
– Bác sĩ Lecter, tại sao ông nói Buffalo Bill không phải là một tên tàn ác?
– Bởi vì các báo nói các nạn nhân đều có dấu trói ở cổ tay chứ không phải ở cổ chân. Thế có những dấu đó trên cái xác được tìm thấy tại Virginie không?
– Không.
– Khi nào cô trở về Washington, cô nên đến Phòng Triển Lãm Quốc Gia xem bức tranh Nhục hình của Maryas trước khi nó được trả về Tiệp Khắc. Le Titien có một nhận thức thật độc đáo về chi tiết, hãy quan sát Thần Pan, rất ân cần, đang đem một xô nước tới.
– Ông hãy nghe đây, bác sĩ Lecter, chúng ta có ở đây nhiều tình huống dị thường và nhiều khả năng thật đặc biệt.
– Cho ai?
– Cho ông, nếu chúng ta cứu được người thiếu nữ đó. Ông có thấy bà Thượng nghị sĩ Martin trên truyền hình không?
– Có, tôi có xem chương trình tin tức.
– Ông nghĩ gì về lời tuyên bố của bà ta?
– Chưa khôn khéo cho lắm, nhưng không đáng kể. Người ta đã khuyên bà ấy không đúng cách.
– Bà ấy có thể làm được nhiều thứ. Và cũng là một người kiên trì với các ý nghĩ của mình.
– Tôi đang nghe cô đây.
– Tôi nghĩ ông có một trực giác phi thường. Bà Thượng nghị sĩ Martin có cho biết là nếu ông chịu giúp bà tìm lại được Catheririe Baker Martin bình yên vô sự thì bà sẽ cho ông chuyển qua một cơ sở liên bang, và nếu tại đó có một phòng với một cảnh quan lý thú, thì ông sẽ nhận cái đó. Người ta cũng có thể yêu cầu ông giám sát các cuộc đánh giá về mặt tâm lý học các bệnh nhân mới, nói một cách khác là một công việc làm… Nhưng các biện pháp an ninh vẫn như cũ.
– Clarice ơi, tôi không tin đâu.
– Ông sai rồi.
– Ồ, tôi tin cô mà. Nhưng cô không biết gì nhiều về thái độ con người hơn cách để lột da đầu một người. Đối với một thượng nghị sĩ Hoa Kỳ, quả là ý nghĩ khôi hài khi sử dụng cô như một sứ giả, cô không thấy thế sao?
– Chính ông đã chọn tôi đó, bác sĩ Lecter. Ông đã đồng ý nói chuyện với tôi. Hay ông thích một người khác hơn? Hay ông nghĩ không thể giúp chúng tôi được?
– Đó là một nhận xét vừa sai vừa xấc láo, Clarice à. Tôi không tin việc Crawford chấp thuận cho người ta ban cho tôi bất cứ một đền bù nào… Tôi có thể nào nói điều này mà cô có thể báo cáo lại cho bà thượng nghị sĩ, nhưng phải có đi có lại mới được. Có thể tôi chỉ cần một thông tin của cô thôi. Đồng ý không?
– Hãy xem xét vấn đề trước.
– Có đồng ý hay không? Đúng là Catherine đang chờ có phải không? Khi nghe tiếng đá mài, cô ta sẽ yêu cầu cô làm cái gì?
– Ông hãy đặt câu hỏi của ông đi.
– Thế cái kỷ niệm xấu nhất trong tuổi thơ của cô là gì?
Clarice hít một hơi thật sâu.
– Hãy trả lời mau đi. Tôi không quan tâm đến lời bịa đặt tệ nhất của cô.
– Cái chết của cha tôi.
– Hãy kể cho tôi nghe xem.
– Ông là nhân viên gác đêm của thành phố. Một đêm, ông bắt gặp hai tên trộm, hai thằng nghiện, vừa bước ra khỏi một tiệm thuốc tây. Trong lúc bước xuống xe, ông làm hư cây súng săn của mình và chúng đã bắn ông.
– Làm hư?
– Con trượt của máy ngắm bị lệch ví trí. Đấy là một khẩu súng xưa với ổ đạn hình ống, một khẩu Remington 870, và một viên đạn bị kẹt trong đó. Khi điều này xảy ra, cây súng không thể hoạt động được và phải tháo khẩu súng để lấy viên đạn ra. Tôi nghĩ chắc ông đã đụng con trượt vào cánh cửa khi bước xuống xe.
– Ông ấy có chết ngay tại chỗ không?
– Không, cha tôi đã nằm viện suốt một tháng trời.
– Cô có đến bệnh viện thăm ông không?
– Bác sĩ Lecter… có.
– Hãy kể cho tôi thật chi tiết những gì cô đã thấy tại bệnh viện.
Clarice nhắm mắt lại.
– Một bà hàng xóm có mặt ở đó, một bà cụ già lắm, chưa bao giờ lấy chồng, và bà ta đọc cho ông bài kinh của những người chết. Tôi cho đó là điều duy nhất bà ta làm được. Chuyện là như thế đó. Chúng ta hòa rồi nhé.
– Có qua có lại mà.
– Ông có nghĩ cô gái ở Virginie có một thân hình hấp dẫn lúc cô ta còn sống không?
– Cô ta rất chải chuốt.
– Xin ông đừng làm mất thời giờ của tôi.
– Cô ta hơi bệ vệ.
– To lớn và vai rộng à?
– Đúng vậy.
– Hắn đã bắn ngay ngực cô ta.
– Đúng.
– Tôi đoán chắc ngực cô ta hơi lớn.
– Đối với thân hình thì đúng vậy.
– Nhưng hông cũng rộng.
– Quả thế.
– Cái gì khác nữa?
– Người ta có nhét một con côn trùng trong họng cô ta và thông tin này còn được giữ kín.
– Có phải một con bướm không?
Clarice gần như muốn nín thở. Cô hy vọng ông ta sẽ không chú ý đến.
– Đó là một con bướm đêm. Tôi xin ông, ông làm ơn nói cho tôi biết làm sao ông đoán ra được chi tiết này.
– Này Clarice, tôi sẽ nói cho biết tại sao Buffalo Bill bắt cóc Catherine Baker Martin. Đó là lời cuối cùng của tôi trong các điều kiện hiện tại. Nói cho bà thượng nghị sĩ biết những gì hắn đang muốn làm với Catherine và bà ta có thể cho tôi một đề nghị khác hấp dẫn hơn… hoặc chờ cho con gái bà ta nổi trên một con sông và nhìn nhận là tôi có lý.
– Thưa bác sĩ Lecter, tại sao hắn bắt cóc Catherine vậy?
– Hắn muốn có một áo vét có núm vú.