Chương 13: Bạch Ngọc Ma Cái

Sở Lưu Hương Hệ Liệt

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thiếu niên áo đen khi nãy, bỗng từ bên ngoài như một trận gió lao nhanh vào.

Sau khi phong thư bị huỷ, Tiểu Phi nghĩ chỉ còn cách đi tìm hỏi lại thiếu niên, không ngờ gã tự ý quay lại, chàng mừng rỡ kêu lên:

-Các hạ trở lại thật đúng lúc, tại hạ đang có điều muốn thỉnh giáo! Ngờ đâu, thiếu niên hình như không hề nghe thấy, sắc mặt lộ đầy hãi hùng, dao dác nhìn quanh bốn phía, rồi đột nhiên phóng mình nép kín sau bức rèm song.

Tòa Khoái Ý đường được trang trí hết sức hoa lệ mà cũng thật là đạc biệt, trước mỗi khung cửa sổ được treo từng bức rèm rất dài, hình như để cho những con bạc về khuya được thêm phần kín đáo, ánh đèn không lộ ra ngoài.

Thời gian lúc bấy giờ còn rất sớm, rèm cửa được vén sang một phía chứ chưa rủ xuống, thiếu niên nhờ thân hình ốm nhỏ, nên khi lẩn mình vào trong đó xong, khó ai có thể nhìn thấy! Tiểu Phi và Nhất Điểm Hồng không khỏi đưa mắt nhìn nhau thắc mắc.

Tại sao thiếu niên đi rồi trở lại, trở lại bằng một dáng sắc hết sức kinh hoàng?

Bàn tính cao ngạo của gã như thế, thì có chuyện gì, kẻ nào có thể làm cho chàng phải sợ hãi dường ấy?

Một giọng lanh lảnh từ xa chợt vọng lại, thanh âm cao vút bén nhọn, ngắn ngũn, như từng hạt sỏi nối tiếp nơi xa, trong thoáng mắt những thanh âm đó đã vây chặt quanh bốn phía tòa Khoái ý đường.

Tiếp theo đó, mùi tanh thoảng theo hơi gió đưa vào, hơn hai mươi con rắn lớn nhỏ đủ cỡ, da lấm tấm sặc sỡ năm màu, một loại rắn hiếm có và cực độc, từ ngoài cửa lúc nhúc bò vào.

Tiểu Phi đôi mày rậm nhíu chặt, dậm chân phóng lên mặt bàn đánh bạc, xếp bằng ngồi yên.

Nhất Điểm Hồng mím môi cau mặt, thót tuốt lên trính nhà rút thanh kiếm gãy lúc nãy, vung tay phóng xuống.

Một con rắn to nhất trong số, hình như là con đầu đàn, lập tức bị ghim cứng trên mặt đất.

Tuy một khúc mình bị ghim chặt, nhưng con rắn sức mạnh cực cùng, chiếc lưỡi đỏ chót thè ra thụt vào không ngớt, khúc thân còn lại phía sau như một chiếc roi khổng lồ đập chan chát lên mặt đất từng khối gạch rắn chắc bị đập vỡ tung.

Nhưng thủ kình của Nhất Điểm Hồng ném ra đâu phải vừa, nữa chuôi kiếm ghim vào thân rắn và lút sâu dưới mặt đất chỉ còn lại khúc đuôi màu đen buộc nơi chuôi kiếm mặc dù con rắn vặn vẹo thân mình cách nào, cũng không làm bứng nổi thanh kiếm lên.

Những con rắn còn lại lập tức trườn nhanh tới, đua nhau gậm nhấm thân hình đồng bạn không may của mình.

Trong nhoáng mắt, con rắn chỉ còn lại bộ xương và lớp da lấm tấm hoa bên ngoài bao nhiêu máu thịt chui vào bụng bầy rắn đói.

Nhất Điểm Hồng vừa kinh sợ vừa gớm nhờm, treo lủng lẳng người trên xà nhà, cau mặt:

đám rắn này thật đáng gờm, chẳng biết là của ai?

Tiểu Phi khẽ thở dài:

-Hồng huynh đã gây họa rồi! Lời chàng vừa dứt, từ bên ngoài cửa có ba người xồng xộc bước vào.

người đi đầu, thân hình khôi vĩ, chiếc áo trên người vá đùm vá đụp chẳng biết bao nhiêu là miếng, nhưng sạch sẽ chẳng ai bằng.

tuy trang phục theo lối ăn mày, nhưng đôi mắt ngời ngời uy vũ. Vẻ mặt hung ác, khí thế nghinh ngang, xem như chẳng có ai trên đời.

Hai kẻ đi sau cũng áo quần vá đùm vá khiếu, diện mạo như ác sát ôn thần, sau lưng bảy tám chiếc túi vải, chứng tỏ địa vị khá cao trong Cái Bang.

Tuy là một bang hội ăn mày, nhưng quy luật của Cái Bang rất nghiêm chặt, ton ty cấp bực phân chia rất rõ ràng.

Nhưng lạ làm sao tên đệ tử Cái bang vạm vỡ đi trước sau lưng không một túi vải, nếu so về địa vị, thì chỉ là một tên đồ đệ trù bị, chưa được gia nhập chánh thức vào Cái bang.

Song le, hai tên đệ tử bảy tám túi đi ở phía sau, qua thái độ thì hình như rất kính nể, sợ hãi tên đệ tử vạm vỡ chẳng túi nào, thật là một chuyện mà dù cho ai thấy cũng không khỏi lạ lùng.

Càng lạ hơn nửa là cái tên ăn mày hung bạo đi trước kia, lý ra trong nếp sống hành khất dạn dày gió bụi, tất phải da dẻ đen đủi, sần sùi mới phải.

Nhưng, trái lại, màu da của gã thật trắng thật mịn, mịn như ngọc, so ra còn tươi hơn, còn mịn hơn cả làn da các thiếu nữ trong lầu son.

Tiểu Phi nhẹ buông tiếng thở dài:

-Phiền phức đến nơi rồi đó! Lão ăn mày hung ác quét nhanh đôi mắt ba góc ngời ngời hung quang khắp bốn phía sảnh đường một lượt… Và ánh mắt vụt dừng lại trên người Tiểu Phi, lão hầm hầm cất tiếng:

-Ngươi dám giết chết linh xà của bổn bang, còn chưa cúi đầu chịu tội nữa à?

Nhất Điểm Hồng vừa định lên tiếng, nhưng Tiểu Phi đã cướp lời:

-Bổn bang? Bổn bang mà các hạ vừa thốt đó, chẳng hay là bang hội nào?

Lão ăn mày hung ác trừng trừng đôi mắt:

-Hừm! Mi đui rồi chăng?cho đến môn hạ Cái bang mà cũng chẳng nhìn ra à?

Tiểu Phi đáp thật ung dung:

đệ tử của Cái bang, tất nhi6n là tại hạ phải nhìn ra, chỉ vì các hạ hơn mười năm trước đã bị trục xuất Cái bang, bây giờ tại sao lại dám xưng là Cái bang đệ tử?

Lão ăn mày hung ác liền đổi sắc, ngửa cổ cười to:

-Không ngờ cái tên bé con này lại hiểu rõ lai lịch của ông dữ hé?

Tiểu Phi vẫn chậm rãi nói tiếp:

-Nếu tại hạ không biết thì còn ai biết đây? Các hạ vốn họ Bạch, chỉ vì hành động hung ác, lại thêm trời sanh da thịt trắng trẻo, cho nên giang hồ mới gọi các hạ là Bạch Ngọc Ma Cái. Các hạ lại hiu hiu tự đại, bỏ đi tiếng Cái cuối cùng, tự xưng mình là Bạch Ngọc Ma! Bạch Ngọc Ma rít lên:

-Giỏi lắm! Còn gì nữa kể nốt đi! Tiểu Phi cười nhẹ:

-Mười năm về trước, thú tính các hạ nổi lên, nơi Hổ khấu tại Từ châu, các hạ liên tiếp cưỡng hiếp một đêm mười bảy cô gái nhà lành. Nhậm bang chủ nổi giận, quyết đưa các hạ rra tổng đàn theo môn quy xử trảm, nhưng các hạ sớm biết trước thời cơ, trốn đi biền biệt, Nhậm bang chủ không sao tìm ra, chỉ còn cách tuyên bố trục xuất các hạ ra khỏi bang… Bạch Ngọc Ma cười đanh ác:

đúng, đúng lắm! Nhưng hiện giờ lão họ Nhậm đã chết, tân nhiệm Bang chủ không ngoan cố vô trí như lão ta, thấy rõ rằng nếu muốn chấn hưng lại uy danh của bổn bang, cần phải có đôi tay kỳ diệu của ông ra giúp sức, tuy ông chẳng thích lãnh chi cái lớp ăn mày, nhưng vị nể ở hão ý tân bang hcủ, đành miễn cưỡng trở về đó thôi! Bị đối phương phơi bày cả hành vi bỉ ổi của mình, Bạch Ngọc Ma không một chút gì khó chịu hổ thẹn, trái lại còn dương dương đắc ý khác thường, quả là một gã hoàn toàn mất hẳn thiên lương, không còn biết chi là sĩ nhục trên đời.

Tiểu Phi thở dài sườn sượt:

-Nam Cung Linh tuy tánh tình khoan đại, nhưng việc làm này đã thiếu phần suy xét! Bạch Ngọc Ma chưa kịp đáp lời, tên Cái bang bảy túi đứng ở phía sau đã lớn tiếng đáp:

-Kế sách của Bang chủ bổn bang không một ai trên đời dám xía miệng phê bình! Tiểu Phi nhướng mắt:

-Người khác thì quả thật không dám, nhưng có thể là tại hạ lại dám! Tên đệ tử bảy túi cười gằn:

-Mi là cái giống chi mà nói nghe lớn lối như thế?

Tiểu Phi lại hùi hụi thở dài:

-Tại sao ở đâu cũng đều gọi ta là cái giống chi? Ta rõ ràng là người nào phải giống chi đâu? Cũng tai, mắt, mũi y như các vị. Mà không chừng có phần dễ nhìn hơn là đằng khác. Chả lẽ cho đến điểm đó, các vị cũng không phân biệt được?

Bạch Ngọc Ma cười rờn rợn:

-Thế thì, lão cần thỉnh giáo các hạ là hạng người nào dám trước mặt lão nói năng như thế, hay là hết muốn sống rồi?

Tiểu Phi nhếch mép:

-Tại sao lại hết muốn sống chứ? Tại hạ còn cảm thấy sống thích thú lắm kia mà.

Rượu ở trên thế chỉ đủ cho tại hạ uống cả một đời, huống hồ có được người bạn như Nam Cung Linh rót rượu cho mình! Gã đệ tử bảy túi hơi biến sắc:

-Ngươi có quen với Nam Cung bang chủ chúng ta?

Tiểu Phi cười nửa miệng:

-Tuy ta muốn nói là không có quen với hắn, nhưng khổ nổi là con người ta không nói dối được! Bạch Ngọc Ma xoáy đôi mắt ba góc nhìn thẳng vào mặt chàng, hình như để ước xem chàng nói dối hay là thật?

Gã đệ tử tám túi nãy giở im lìm vụt lên tiếng:

-Không chừng đó là kế hoãn binh của y, để cho tên khốn kia dễ dàng tẩu thoát?

Bạch Ngọc Ma cười như ma hú:

-Tên khốn đó không chạy đi đâu được, vì nơi đây ta đã sẵn mai phục một thứ giết người… Và nhìn thẳng vào Tiểu Phi lão hất hàm nói tiếp:

-Và chính cả ngươi cũng vậy, trong nhà này đừng hòng một ai sống sót bước ra! Tiểu Phi mỉm cười:

-Giá mà Nam Cung Linh nghe được câu nói của các hạ đối với ta như thế, nhất định là y sẽ nổi giận lên! Bạch Ngọc Ma bật cười lanh lảnh:

đã vậy thì, lão phu sẽ làm cho y giận luôn.

Dứt lời, lão vụt chú môi huýt sáo mấy tiếng, bầy rắn độc hơn hai mươi con đang ngóc đầu phùn mang thở khì khịt kia, lập tức như những đường tên bắn thẳng đến chổ Tiểu Phi… Tiểu Phi vẫn ngồi yên bất động, gật gù cười:

-Tuy ta chẳng ưa giết người, nhưnf đối với việc giết rắn độc, thì… xưa nay không hề từ chối! Lồng trong tiếng cười của chàng, bầy rắn đã ào ào tủa tới, Nhất Điểm Hồng ngồi vắt vẻo trên xà nhà vốn định chờ xem chàng ra tay, cũng không khỏi phập phồng lo ngại… Mãi đến lúc ấy, Tiểu Phi mới chịu ra tay,. Và bàn tay chàng vừa chớp lên, y như một tay phù thuỷ nuôi rắn lành nghề, chộp thật ngay ngắn nơi dưới mang của con rắn vật mạnh xuống đất. Con vật hết thở nằm im ngay! Mặc cho bầy rắn từ bốn phía bủa tới, bàn tay Tiểu Phi cứ thoăn thoắt như thoi chuyền, chộp phải vật trái, chộp trái vật phải, bàn tay chớp lênlà y như rằng bốp đúng ngay mang, tay buông ra là con vật hết còn cục cựa! Trong thoáng mắt, hai mươi con rắn cực độc to to nhỏ nhỏ nằm lênh láng trên nền gạch, hoặc vỡ đầu, hoặc lọi xương, không một con nào sống sót.

Quét mắt nhìn sơ xác bầy rắn, Tiểu Phi thở dài lẩm bẩm:

-Mùa thu đến, đúng là lúc cần phải bổ dương cho cơ thể, đáng tiếc là không có Tống Điềm Nhi ở đây, bằng không thật là vừa đúng lúc nhờ nàng nấu cho một bữa rắn ba món vừa tươi lại vừa mập! Gân xanh đã nổi vòng đầy trán, đôi mắt Bạch Ngọc Ma cơ hồ túa ra lửa được.

Bầy rắn độc kia, mỗi một con la ø một công trình của lão lặn lội khắp rừng sâu hang thẳm bắt về, đặc chế thêm bao nhiêu độc vật cho ăn, rồi qua bao nhiêu giai đoạn thời gian khó nhọc huấn luyện mới thành.

Lão vốn ý định cậy vào bầy độc vật đó để tung hoành trong giang hồ, không ngờ chỉ trong cái nhấc tay của đối phương là bị giết sạch, không còn một mống, đã thế đối phương lại còn đòi đem nấu ba món rắn để ăn! Đứng chết sững một lúc, gân cốt châu thân Bạch Ngọc Ma vụt kêu lên răng rắc, chân lão chầm chậm tiến về phía Tiểu Phi, hai hàm răng ken két nghiến vào nhau.

Tiểu Phi vờ trố mắt:

-Ồ, lạ không! Hình như trong bụng các hạ có ai đổ súc sắc kêu lên lộp bộp đấy, nhưng trên mặt các hạ lộ đầy khí xui, e rằng đổ ra thành mặt “mèo” một, hai ba đấy! Tuy vẫn nói cười, nhưng Tiểu Phi ngầm hiểu công lực của Bạch Ngọc Ma chẳng phải tầm thường, sự chuyển động gân cốt trong người của lão vừa rồi là một môn công phu đặc biệt đang được tích thể và sẵn sàng phát xuất… Ánh mắt chàng không hề rời từng cử động của Bạch Ngọc Ma và khi đôi bàn tay trắng mịn của lão ta vừa cất lên, Tiểu Phi đã thấy lờ mờ một luồn khí xanh ẩn hiện… Nhất Điểm Hồng cũng vụt kêu lên:

-Trên chưởng đó có độc cẩn thận đấy! Tiểu Phi mỉm cười:

-Hồng huynh yên tâm, độc không giết nổi đệ đâu! Bạch Ngọc Ma cười đanh ác:

-Ai bảo là không giết nổi ngươi?

Câu nói vừa thoát ra, bàn tay đã hất theo và tới trước… Nhưng Tiểu Phi đã có dự đoán sẵn, câu trả lời của lão chỉ để kềm theo cái động thủ mà thôi, chàng nhếch môi cười chờ đợi! – Dừng tay lại! Một giọng quát uy nghi vang lên và một bóng người như chớp xẹt lao vào… Kẻ vừa hiện ra, mặt mày anh tuấn mắt sao mày kiếm, chiếc áo hắn màu xanh và châm mấy miếng, khoác lên một vóc thể thật kiêu hùng.

Vành môi hắn tuy dính nụ cười, nhưng toàn khuôn mặt bốc lên một khí thế không giận mà nghiêm, một khí thế khiếp người mà ít kẻ trang lứa như hắn có được.

Hai tên đệ tử Cái bang vừa nhác thấy hắn, lập tức cúi đầu làm thinh, cho đến Bạch Ngọc Ma cũng lui lại một bên, xuôi tay đứng nghiêm.

Nhất Điểm Hồng tuy chưa gặp qua kẻ mới đến, nhưng bằng vào phong thái của hắn, bằng vào cử chỉ của ba tên đệ tử Cái bang, Nhất Điểm Hồng đoán ra được ngay hắn là vị tân nhiệm Cái bang bang chủ: Nam Cung Linh! *** Tiểu Phi cười lên ha hả:

-Nam Cung huynh đến thật vừa đúng lúc, giá mà lúc nãy tiểu đệ biến thành món dồi sống cho bầy rắn độc này, chắc là Nam Cung huynh sẽ vĩnh viễn mất đi một người bạn rượu! Nam Cung Linh chấp tay tươi cười:

-May là tiểu đệ đến sớm một bước, bằng không ba tên đệ tử co mắt không tròng của bổn bang đây, e rằng đã biến thành “người ba món” của Lưu huynh rồi! Tiểu Phi sặc cười:

-Hừ, nam Cung huynh làm bang chủ mà nói năng chẳng đường hoàng chút nào! Nam Cung Linh cười đáp lại:

-Với con người như Lưu huynh, nếu mà ăn nói khôn khan thì sau này Lưu huynh để chi chịu làm bạn với đệ? Nhưng bất luận thế nào, cái tội vô lể của đệ tử bổn bang, dám xin nhị vị dung thứ cho! Và vị bang chủ Cái bang vụt nghiêm mặt quay sang ba tên đệ tử bổn bang, lớn tiếng trách cứ:

-Các ngươi tuổi đâu phải còn nhỏ nữa, sao lại hành động hồ đồ đến thế? Chẳng chịu hỏi rõ đối phương là ai, đã hô hào ra tay không lẽ quên đi rồi quy củ của bổn bang?

Bạch Ngọc Ma thừa hiểu, tuy câu mắng không chỉ đích danh, nhưng rõ ràng Nam Cung Linh có ý mắng mình, lão bật cười khanh khách:

-Bang chủ cần chi phải chỉ chó mắng mèo, hai người họ đâu có ra tay, mà chỉ có lão ra tay thôi! Đưa đôi mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào lão, Nam Cung Linh trầm giọng:

đã thế, bổn tòa xin hỏi Bạch sư thúc, tại sao chưa hỏi rõ ràng đã ra tay đánh người bừa bãi như vậy? Phải chăng Bạch sư thúc lại có ý muốn lui ra khỏi bổn bang?

Tuy gọi Bạch Ngọc Ma bằng sư thúc nhưng cái trừng mắt của Nam Cung Linh đủ làm cho tên Ác cái nức tiếng đất Cô Tô cũng phải tắt mất nụ cười.

Lão ma lúng túng thấy rõ:

-Chúng tôi, thật ra, vì đuổi theo tên ác đồ ấy mà tới đây, nhìn thấy hai vị này ở đây, tất nhiên, phải nghi là hai vị đây đã cố tình giấu mất tên hung đồ ấy! Nam Cung Linh hỏi gặn:

-Nhưng sư thúc có hỏi rõ qua hai vị chưa?

Bạch Ngọc Ma ấp úng:

-Chưa… chưa có hỏi! Nam Cung Linh hầm hầm:

đã chưa hỏi, tại sao biết nhị vị đây đã giấu đi gã ấy? Huống hồ, gã ấy là một tay cùng hung cực ác, không ai có thể dung tha, thì tại sao nhị vị đây lại che chở cho gã chứ?

Bạch Ngọc Ma cúi đầu nghẹn họng! Nam Cung Linh cười lạnh nối lời:

-Vả lại, có Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng và Đạo Soái Lưu Hương ở đây, thì bất luận nhân vật nào trong thiên hạ tới nơi này cũng phải hết sức cung kính và nhã nhặn, còn ba ngươi sao lại dám vô lễ đến thế?

Tuổi mặc dù còn rất trẻ, nhưng Nam Cung Linh quả chẳng hổ là Bang chủ của một đại bang đệ nhất thiên hạ, chỉ mấy câu vắn tắt, vừa trách mắng đệ tử bổn bang vừa nêu rõ thân phận của Tiểu Phi cùng Nhất Điểm Hồng. Và như thế, cho dù có trách mắng thậm tệ đệ tử của bổn bang, nhưng vẫn không làm mất đi thể diện của Cái bang.

Và khéo hơn nữa, là Nam Cung Linh đã rào trước đón sau, quy tá6t cả những gì hung ác vào gã thiếu niên áo đen, để Tiểu Phi và Nhất Điểm Hồng dù muốn che chở cũng khó mà che chở.

Bị đối phương chỉ rõ ngay lai lịch mình, Nhất Điểm Hồng không khỏi kinh thầm:

-Gã Nam Cung Linh này quả là một nhân vật lợi hại! Tiểu Phi cũng đang ngầm thắc mắc… Gã thiếu niên áo đen mới chân ướt chân ráo từ miền sa mạc vào Trung nguyên, do đâu lại đắc tội với môn hạ Cái bang, và mối thù hằn kia hình như không phải nhỏ! *** Hai tên đệ tử Cái bang nọ không khỏi há hốc mồm ra kinh dị… Quả không ngờ cái con người dáng dấp nho nhã trước mắt lại là Đạo Soái Lưu Hương, một nhân vật được mệnh danh là “Hiệp Đạo” mà tiếng tăm rền vang trong thiên hạ.

Đôi mắt chúng trợn tròn nhìn Tiểu Phi hầu như quên nháy.

Bạch Ngọc Ma trái lại ngẫng mặt cười dài:

-Thì ra các hạ là Đạo Soái Lưu Hương! Bạch Ngọc Ma ta hômnay bại dưới tay vị Đạo soái, quả chẳng có gì oan uổng. Chuyện nơi đây đã có bang chủ lo liệu, không cần đến ta phải ra tay… xin hẹn gặp ai đó có ngày! Và trừng trừng ánh mắt nhìn Tiểu Phi như thách thức, lão quay mình bước đi một nước chẳng thèm chào ai.

Nam Cung Linh lắc đầu thở dài:

-Gần đây tánh nết lão tuy có phần sữa đổi, nhưng bụng dạ vẫn không tránh khỏi hẹp hòi, hành động vẫn còn ít nhiều thô tháo, mong Lưu huynh chớ trách phiền! Tiểu Phi cười ha hả:

-Thiên hạ không trách mình, mình đã đủ vui rồi, có đâu lại đi trách thiên hạ chứ?

Nam Cung Linh bật cười theo:

-Không ngờ Lưu huynh cùng Hồng huynh đều đến nơi này, đây tuy không phải là bản sở, nhưng cũng là nơi đệ thường lui tới, có thể kể như nữa phần địa chủ, đợi khi rảnh rỗi, nhất định sẽ cùng nhau túy lúy một tiệc.

Thấy Nam Cung Linh không hề nhắc đến gã thiếu niên áo đen, Tiểu Phi lại càng chẳng đề cập đến, chỉ đáp theo câu chuyện đã xoay chiều:

-Các ngươi suốt năm chuyên xin cơm, không lẽ định xin cả rượu nữa à? Tốt lắm dù rượu các ngươi xin về hay cướp về, hể có lòngmời là ta ít khi từ chối… mà Hồng huynh cũng đừng từ chối nữa nhé, rượu không phí tiền, mùi vị khác biệt lắm! Nhất Điểm Hồng vẫn ngồi vắt vẻo trên xà nhà đáp vọng xuống:

-Ta xưa nay không biết uống rượu! Tiểu Phi chặc chặc lưỡi:

-Chà, chà, cái chất thông ruột thính khẩu như thế, nếu mà không uống, thật là có lỗi với cái bao tử của chính mình! Nhất Điểm Hồng vẫn cứ lạnh lùng:

-Rượu làm cho tay run, mềm lòng, giết người chẳng được nhanh.

Tiểu Phi thở dài như tiếc rẻ:

-Nếu vì giết người mà không uống rượu, thì có khác nào vì đổ phân mà chẳng ăn cơm, chẳng những vừa hoang đường, lại vừa vô nhân đạo… Hồng huynh… Từ sau khung cửa hậu, chợt có hai tên đệ tử bước ra, tên đi phía bên trái, tiến đến trước mặt Nam Cung Linh rạp mình thi lễ:

-Trình bang chủ, căn nhà phía sau chúng đệ tử đã theo Cát trưởng lão và Chư trưởng lão lục soát qua. Vị họ Lãnh cũng đã trao trả Công tôn Hộ pháp lại, nhưng tuyệt không có bóng dáng tên ác đồ nọ! Nam Cung Linh chớp chớp mắt và hướng về phía Tiểu Phi cung tay:

đã thế, xin Lưu huynh trao người đó ra vậy! Tiểu Phi nhướng mày:

-Bang chủ định nói là người nào thế?

Nam Cung Linh nghiêm mặt:

-Chẳng giấu chi Lưu huynh, tiểu đệ cũng chưa được rõ lai lịch của y thế nào, chỉ biết thân pháp của y cực nhanh, mà võ công cũng rất cao. Hai hôm trước đây, nơi Triệu Quan trấn, gã đã đánh trọng thương mười mấy tên đệ tử của bổn bang, lại còn trộm đi vài vật trọng yếu trong bang. Vừa rồi còn đả thương Tống hộ pháp.

Cho nên, bổn bang không thể nào dung tha gã được! Tiểu Phi thở ra:

-À… có chuyện như thế thật sao? Mà có người to gan như thế sao?

Nam Cung Linh hỏi gặn:

-Lưu huynh quả tình không biết người đó?

Tiểu Phi cười nhẹ:

đệ dù tính thích nhiều chuyện, nhưng không khi nào lại can dự đến chuyện trong quý bang.

Nam Cung Linh cũng mỉm cười:

đã thế thì… Cánh tay vị bang chủ Cái bang bất thần chớp lên, từ trong ống tay áo bay vù ra hai mũi đoản kiếm.

*** Hai thanh đoản kiếm của Nam Cung Linh là một loại vũ khí đặc dị có thể dùng điểm huyệt như Phán Quan bút như Phân Thủy Thích được gọi là Như Ý Đã, Cấp Phong Thập Tam Thích, đáng liệt vào hàng khí giới nhất tuyệt võ lâm.

Cho đến Nhậm Từ, vị bang chủ Cái bang quá cố, võ công dường như vẫn kém hơn Nam Cung Linh một bậc.

Bỗng nhiên, Nam Cung Linh phóng thanh vũ khí đó ra khỏi tay, hẳn có một nguyên nhân phi thường thúc đẩy vị bang chủ Cái bang hành động như thế ấy! Nhất Điểm Hồng từ bên trên nhìn xuống, nên trong thấy thật rõ ràng.

Dưới tấm rèm song ló ra hai chiếc mũi giày màu đen. Và hai tiếng “phụp, phụp” vang lên, hai thanh đoản kiếm nọ như được một bàn tay vô hình ghim đúng đôi mũi giày đính cứng trên đất.

Nam Cung Linh nụ cười vẫn nguyên vẹn trên vành môi:

-Cho đến giờ phút này, các hạ cũng chưa chịu ra nữa sao?

Nhưng sau rèm vẫn im lìm không một tiếng đáp.

Nam Cung Linh ánh mắt ngời ngời dời sang Tiểu Phi, song đối phương vẫn thản nhiên y như không có chuyện gì xảy ra trước mắt.

Nam Cung Linh nhếch môi cười lạt:

-Khá lắm! Bàn tay hắn lập tức vẩy lên ra lịnh, hai tên đệ tử Cái bang đao liền tuốt khỏi vỏ lướt tới, khua đao chém xả vào bức rèm… Nhất Điểm Hồng dù quen máu người, tim rắn như đá khối, nhưng cũng không khỏi thót ruột giật mình… Gã thiếu niên áo đen ấy, nếu lãnh phải hai lưỡi đao kia, dù khộng chết cũng cụt mất đôi chân! Đường đao lướt qua, nửa bức rèm rơi ụp xuống, nhưng không một tia máu bắn ra.

Chiếc cửa sổ mở toan, gió đêm theo đó lộng vào, nửa khúc trên bức rèm động lay trong cơn gió, tuyệt nhiên không một bóng người, chỉ có đôi giày đen nằm trơ trơ ra đó.

Tiểu Phi sặc cười:

-Bức rèm sống đẹp đẽ dường ấy lại bị xả làm đôi, đôi giày bằng da bò hảo hạng như thế lại bị khoét thủng hai lổ, Nam Cung huynh chẳng thấy tiếc à?

Nam Cung Linh thoáng đổi sắc, mặt hầm hầm:

-Rèm song dứt đi, có thể khâu lại, giày thủng lổ, có thể vá lại, người dù trốn đi nơi nào, đệ tử bổn bang cũng có thể đuổi bắt tới cùng! Tên đệ tử tám túi buột miệng hỏi:

-Không lẽ hắn để chân trần chạy trốn đi?

Nam Cung Linh trầm giọng gắt:

đệ tử trực bên ngoài cửa sổ là ai?

Gã đệ tử tám túi đáp:

-Là đám anh em Thiên quan miếu của Tế Nam! Nam Cung Linh nói lên như hét:

-Mang họ đến nơi Công Tôn hộ pháp chờ luận tội! Gã đệ tử tám túi vội rạp mình:

-Tuân lịnh! Gã vừa lắc mình bay vọt qua cửa sổ, tiếng quát thét liền đó vang lên.

Nam Cung Linh quay sang Tiểu Phi gượng cười, vòng tay:

-Tiểu đệ lắm việc bận bên mình, đành tạm kiếu Lưu huynh! Tiểu Phi cười kha khả:

-Nam Cung huynh vừa ghẹo cho con sâu rượu trong bụng ta ngọ nguậy lên, bây giờ định bỏ đi đành à?

Nam Cung Linh cười trả lại:

-Món nợ rượu với Đạo Soái Lưu Hương, mấy ai trên đời mà dám thiếu? Xin hẹn trong hai ngày, thế nào tiểu đệ cũng đến mời, nhưng Hồng huynh cũng đừng từ chối đấy nhé! Tay theo đó nhấc lên, hai thanh đoản kiếm liến bay trở vào tay áo, thì ra nơi hai chuôi kiếm, được cột dính vào cườm tay Nam Cung Linh bằng một sợi dây xích đánh bằng đồng đen.