CHƯƠNG 97

Sát Thủ Lạnh Lùng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi nghe Carter Gray kể lại lời đe dọa của Lesya, ngài thượng nghị sĩ phản ứng ngay lập tức.

“Chúng ta vẫn có thể ra tay,” Simpson rên rỉ. “Tôi đã cống hiến cả cuộc đời này để được tranh cử vào Nhà Trắng.” ông ta nhìn Gray đầy hi vọng.

“Tôi thấy không còn gì để làm nữa,” Gray đáp.

“Ông biết bà ẩy ở đâu. Nếu chúng ta…”

“Không, Roger. Lesya chịu đựng như thế là đủ rồi. Những gì bà ấy phải chịu đựng nhiều hơn rất nhiều những gì ông hay tôi phải chịu. Hãy để bà ấy sống trọn những ngày cuối đời thật thanh thản.”

Sự không đồng tình thể hiện rõ qua thái độ của Simpson. Gray cảnh cáo ông ta một lần nữa rồi bỏ đi.

Thời gian dàn trôi nhưng Simpson vẫn chưa hết nguôi ngoai. Solomon hồi phục lại được danh dự. Lesya được trao tặng huân chương. Gray trở lại nắm quyền. Thật không công bằng. Nỗi uất ức cứ thế gặm nhấm tâm hồn khiến ông ta càng trở nên buồn phiên và tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Hơn thế nữa, vợ ông bắt đầu dành nhiều thời gian ở Alabama cho bạn bè, đồng nghiệp và ngày càng bỏ bê ông.

Buổi sáng hôm ấy, trời còn hơi sương, Simpson ngồi tư lự trong chiếc khăn tắm quấn quanh người, ông vẫn thường làm thế sau khi bước ra nhặt tờ báo ở ngoài cổng, vợ ông đang đi thăm bạn ở Birmingham. Nhưng đó không phải là điều khiến ông tức tối. Không ai bắt cóc vợ ông. Đó chỉ là lời hù dọa của Finn và Carr để khiến ông ngoan ngoãn đi theo. Đáng lẽ ngay khi vừa ra khỏi tòa nhà và thoát khỏi quả bom, ông nên báo cảnh sát bát Carr. Chỉ vì ông đã quá sợ hãi. Nghĩ đến đó, ông càng căm phẫn.

Tốt lắm, ông tuôn một tràng cười điên dại. cả Finn và John Carr đều đã chết. Simpson không việc gì phải theo dõi Finn, còn Carr đã biến mất. Giờ đây, ông vẫn chỉ là một tay thượng nghị sĩ quèn, con đường dẫn đến Phòng Oval đã chấm hết. Quá tức giận vì giấc mơ cả đời tan thành mây khói, Simpson ném thẳng chiếc cốc cà phê vào tường.

Ông ngồi sụp xuống chiếc bàn ở nhà bếp và nhìn chăm chăm ra ngoài màn đêm phủ mờ ô cửa sổ; phải mất hàng giờ nữa những tia nắng mặt trời đầu tiên mới ló rạng đằng xa bờ biển phía đông.

“Chắc chắn phải có cách,” ông tự nhủ. ông không thể để ả cựu tình báo Nga, đáng lẽ ra đã chết từ lâu ấy ngăn cản ông khỏi vị trí cao nhất. Một vị trí chỉ dành cho ông.

Ông thở dài, mở tờ báo, toàn thân tê cứng.

Đập thẳng vào mắt ông là bức ảnh nằm ngay trang bìa của tờ báo ông đang cầm.

Rồi ông nhìn trân trối vào khuôn mặt người đàn bà. ông biết bà ta là ai.

Đột nhiên cái đầu người đàn bà biến mất, để lại lỗ thủng toang hoác trên mặt báo. Simpson thở hổn hển. ông nhìn xuống ngực. Máu tuôn xối xả từ nơi viên đạn bay đến, xuyên thẳng qua tờ báo và xé toạc khuôn mặt của người đàn bà. Một đường bắn hoàn toàn chuẩn xác.

Đôi mát hoảng loạn ấy nhìn ra bên ngoài tẩm cửa kính vỡ tan tành. Có một tòa nhà đang xây dở dang ở bên kia đường. Rồi ông sụp xuống xuống bàn, tắt thở, trong đầu kịp lóe lên suy nghĩ về kẻ vừa giết mình.