CHƯƠNG 92

Sát Thủ Lạnh Lùng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Người bước vào trận chiến đêm hôm đó không phải là một Oliver Stone giữ mồ hiền lành, tuổi trung niên nữa. Đó là cỗ máy giết người mang tên John Carr, trẻ hơn đến 30 tuổi, với tất cả những kỹ năng và sự hung tợn trong cuộc đời dồn vào việc kết liễu mạng sống của những kẻ khác theo những cách mà nhiều người không thể tưởng tượng nổi. Ông đã sử dụng từng kỹ năng đó vào đêm hôm ấy. Thế nhưng dường như có một sức mạnh vĩ đại đã tồn tại. Những viên đạn có thể kết thúc mạng sống của ông nhiều lần đã sượt qua trong gang tấc. Thảm họa có thể xảy ra nhưng đã không bao giờ thành hiện thực. Có lẽ cuối cùng đã đến lúc ông đòi lại công lý. ông ta chỉ nghĩ về chuyện ấy sau này. Tối nay, ông ta chỉ muốn giết. Và khu trung tâm tham quan chưa xây dựng xong đã thấm đầy máu. Finn chỉ giết thêm một tên nữa. Còn stone đã tiêu diệt đến sáu tên, hai trong số đó với các lần bắn mà Finn chưa từng thấy ai làm trước đây. Anh vẫn không thể hiểu sao Stone làm được như vậy. Dường như ông ta chỉ đơn giản muốn những viên đạn tìm đúng mục tiêu của mình.

Đối với Stone, có một cách lý giải khác về việc làm thế nào ông sống sót được. Không nghi ngờ gì, người của Gray trẻ hơn, khỏe hơn, nhanh hơn, và được rèn luyện siêu việt. Hiện nay họ luôn có lực lượng áp đảo trước khi tấn công. Họ đã giết người hàng ngàn lần – trong những cuộc tập luyện.

Tất cả những thứ đó đều khác khi đưa vào thực tế. Chỉ tính ở các chiến trường, số người Stone đã giết nhiều hơn tổng số người của Gray cộng lại. Và ông chưa bao giờ nhờ sự trợ giúp của lực lượng ứng cứu nào. ông thường chỉ làm một mình. Việc đó làm cho ông giỏi hơn những người khác.

Khi tên cuối cùng ngã xuống, Finn và stone đã rời khỏi đó bằng cửa thoát hiểm, đi đến tòa nhà Jefferson và thoát ra theo cách mà Caleb đã chỉ. Stone đau khổ mang xác của Milton trên vai. Trong khi ông đợi trong bụi rậm với cái xác, Finn lặng lẽ ra khỏi chỗ đó và lấy một bộ đồng phục EMT thừa từ một xe tải đậu gần tâm điểm của cuộc tập dượt tấn công chống khủng bố để thay đổi trang phục. Sau đó anh ta nhìn thấy một chiếc xe cứu thương đậu gần thư viện với chìa khóa vẫn còn trên ổ cám. Vài phút sau, xác của Milton đã được Stone và Finn đưa vào xe cứu thương bằng cáng với một miếng vải được phủ lên mặt. Với tất cả sự hỗn loạn đang diễn ra xung quanh họ, không ai có thể phát hiện một cái xác giả từ một cái xác thật. Stone ngồi sau xe, Finn lái, đèn xe cứu thương chớp liên hồi.

Finn nhìn vào kính chiếu hậu. Stone ngồi cạnh bạn ông, đầu gục xuống, ông chẩm dứt cuộc chiến không hề bình yên vô sự chút nào. Một viên đạn đã xuyên qua cánh tay phải của ông, làm thành một vết cắt đày máu. Một viên đạn khác đã để lại một đường trên trán ông. ông cũng không để ý đến điều đó. Finn đã phải lẩy băng và gạc từ xe cứu thương để băng chúng lại trong khi stone chỉ nhìn chằm chằm vào người bạn đã chết của mình.

Stone nhấc tấm vải lên, nắm lẩy bàn tay vẫn còn ấm của Milton và bóp chặt nó. ông bắt đầu thì thầm vài từ mà Finn không thể nghe rõ, nhưng theo bản năng anh biết ông nói gì-

“Tớ xin lỗi cậu, Milton. Tớ thành thật xin lỗi.”

Một giọt nước mắt lăn xuống từ khuôn mặt đày mệt mỏi của stone và rơi lên tẩm vải.

Finn không muốn phá vỡ giây phút riêng tư này nhưng anh không có lựa chọn nào khác. “Ông muốn đưa Milton về đâu?”

“Về nhà. Chúng ta sẽ đưa cậu ấy về nhà, Harry.”

Để xe cứu thương lại cách khoảng ba khu nhà, họ mang xác Milton băng qua khu rừng phía sau khu dân cư. Stone nhẹ nhàng đặt Milton lên giường và quay lại nhìn Finn.

“Cho tôi một phút.”

Finn gật đầu và rời khỏi phòng.

Stone là một người đã chịu nhiều đau khổ trong cuộc đời hơn bất cứ ai. ông đã sống một cách chịu đựng, cố gắng nhìn về phía trước thay vì quá khứ. Nhưng khi ông nhìn xuống xác của người bạn, mọi ký ức về thảm kịch của từng người trong cuộc đời ông trở về vây hãm lấy ông từ trong bóng tối.

Và một trong vài lần ít ỏi trong đòi, Oliver Stone đã bật khóc nức nở. ông khóc nhiều đến mức đàu gối khuỵu xuống và ông gục xuống sàn, cơ thể ông co rúm lại giống như một đứa trẻ trong cơn hoảng loạn. Nỗi thống khổ của hàng triệu cơn ác mộng đã hội tụ trong ông hàng thập kỷ nay, giờ đây chúng đột ngột thoát ra, giống như dòng nước tràn qua một con đê vỡ.

Ba mươi phút sau đó, ông không còn một giọt nước mắt nào để rơi. stone đứng dậy và chạm tay vào khuôn mặt người bạn. “Tạm biệt, Milton.”