CHƯƠNG 90

Sát Thủ Lạnh Lùng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hai giờ sau, stone và Finn đã lên kê’ hoạch cho những sự việc sáp diễn ra tối đó. Finn vốn là người dày dặn kinh nghiệm trong việc này, nhưng cuối cùng cũng đành thừa nhận rằng vấn đề làm sao có thể giết được một người mà mình vẫn sống sót thì Oliver Stone thuộc vào hạng bậc thày.

Rồi họ đã sẵn sàng hành động, stone gọi điện cho Gray, sau đó cả hai phía đều vào vị trí và chờ đợi. Stone biết Gray sẽ cử một nhóm cảnh vệ đến trước thăm dò tình hình. Quả đúng như vậy, hai giờ sau, rất nhiều người đến thám thính quanh đó cùng với những nhân viên bảo vệ bên ngoài, không nghi ngờ gì nơi này đã bị phong tỏa hoặc làm ai cũng phải hoảng sợ vì những nhân viên đeo phù hiệu đứng đầy ở đây.

Rồi ông ta cũng xuất hiện. Carter Gray trông có vẻ mập và lùn hơn thường ngày. Từ vị trí bắn tỉa của mình, stone ngay lập tức hiểu ra lý do tại sao: áo chống đạn. Việc đó không làm Stone bận tâm chút nào, vì như ông đã nói với Finn, đàu mới là đích nhám của ông. Người ta không thể sống mà không có não. Mặc dù có vẻ như có khá nhiều người ở Washington vẫn sống như vậy.

Bên cạnh Gray là một nhân viên đang đấy chiếc xe kéo với một chiếc túi đặt bên trên. Ông ta mở túi và lôi một cậu bé ra. David Finn đã bị bịt mắt và gắn thiết bị tiêu âm trên tai. Hơi chao đảo, cậu bé được đẩy tới đứng cạnh Gray, ông ta nhìn quanh không gian bên trong rộng lớn của Đại sảnh vẫn còn đang xây dựng dở dang.

“Được rồi,” Gray nói vào khoảng không trước mặt. “Chúng tôi ở đây.”

Harry Finn bước vào phòng, tay giữ Simpson đang bị bịt miệng. “Đưa thằng bé cho tôi.”

Gray trông khá tức giận khi bị ra lệnh theo cách ẩy. “Harry Finn, con trai của Lesya và Rayfield. Trông cậu giống mẹ hơn là cha đấy.”

“Đưa thằng bé cho tôi.”

“Những chỉ thị ở đâu? Và bản ghi âm của tôi nữa?”

Finn lấy từ túi áo khoác ra một bộ tài liệu và một chiếc điện thoại di động. Anh giữ chặt chúng. “Tôi muốn David bên cạnh tôi.”

Finn đẩy Simpson về phía Gray, ông thượng nghị sĩ bước thêm vài bước nữa. Khi ông ta chạm vào Gray, tay tình báo ngay lập tức gỡ vật bịt miệng và tháo dây trói tay ông ra.

Tên lính đẩy David về phía bố nó. Finn ôm lấy thằng bé. “ổn rồi, Dave, bố đã có được con.” Anh tháo băng bịt mắt và thiết bị tiêu âm ra khỏi người nó.

“Bố!” David hét lên run rẩy rồi ôm chặt lấy bố mình.

Gray đưa tay ra. “Đưa chúng cho tôi, ngay bây giờ!”

Finn ném những vật đó về phía ông ta. Gray nhìn vào những chỉ thị. “Thật khó tin những thứ này còn tồn tại sau từng ấy năm.”

“Rất nhiều thứ còn tồn tại sau từng ẩy năm, kể cả mẹ tôi.” Finn nói khi đẩy David ra phía sau mình. Anh có thể cảm giác được ngón tay của ai đó đang tiến sát đến cò súng.

Gray lắng nghe đoạn ghi âm trên điện thoại và trao nó cho gã nhân viên đứng cạnh mình, người này lấy ra một thiết bị điện tử nhỏ và nghe lại đoạn ghi âm. Anh ta đọc kết quả từ màn hình LED trên bề mặt của thiết bị. “Bản gốc, sao chép một làn.”

Stone trước đây đã đưa cho Gray một bản sao.

Gray mỉm cười, bỏ điện thoại vào trong túi và nhìn Finn. “Mẹ cậu thế nào?”

“Một quả phụ, nhờ ông đẩy.”

Gray nhìn quanh. “John, tôi biết anh đang ở ngoài đó. Có lẽ cùng với đám bạn nhỏ nữa. Nhưng chỉ để anh biết là khu vực này đã được tôi cho bao vây và chốt chặt khắp nơi. Và cẩm cả cảnh sát, FBI, nhân viên sở mật vụ và bất kì một người nào. Tôi chắc anh biết rằng lúc này đây đang có một cuộc tập dượt tấn công chống khủng bố diễn ra ngoài kia. Đó có thể là lý do tại sao anh chọn nơi này tối nay. Có lẽ anh hy vọng rằng việc đó sẽ giúp anh trốn thoát được. Ngược lại điều đó đảm bảo rằng nếu ở đây có bắn nhau thì không ai ngoài kia sẽ nghe thấy, giả như họ có nghe được thì cũng chẳng bận tâm đi điều tra làm gì.”

Đứng ở đây họ nghe thấy âm thanh của tiếng còi, tiếng súng nổ và bom nổ, tất cả những gì của một cuộc tập dượt đang diễn ra.

Gray liếc nhìn Finn. “Và anh có thể phải cảm ơn chàng trai này đấy John. Anh ta đã giết Bingham, Cincetti và Cole. Anh không hề biết được họ là ba người đồng nghiệp đã được cử đi giết anh. Tất nhiên, họ đã không thành công, nhưng họ bắt được vợ anh. Cole thừa nhận rằng anh ta đã giết cô ẩy, nhưng Bingham lại cố cãi lại. Họ thật sự tình nguyện làm công việc ấy. Tôi đoán là anh không thân với họ lắm.”

Chỉ có sự im lặng đáp lại những lời của Gray.

Gray đợi một chút rồi nói thêm, “Anh cũng có thể muốn gặp một người mà tôi vô tình gặp trên đường đến đây.”