CHƯƠNG 8

Sát Thủ Lạnh Lùng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mối quen biết mà Oliver Stone định nhờ cậy vốn là một thành viên danh dự của Hội Camel tên Alex Ford, nhân viên sở Mật vụ. cả hai đều rất tin tưởng lẫn nhau và stone biết rằng đó là nơi duy nhất ông có thể moi được thông tin tình báo bí mật.

“Có chuyện gì với cô nàng đang hợp tác với anh à? Hình như tên cô ta là Susan thì phải?” Alex hỏi khi Stone gọi điện đến và đưa ra lời đề nghị.

“Không có gì với cô ta cả,” Stone giả vờ. “Cô ta sẽ sớm rời khỏi thành phố thôi. Chuyện này liên quan đến một vụ tôi đang dính vào.”

“Làm người canh giữ nghĩa trang mà anh dính vào nhiều vụ quá.”

“Nhờ thế tôi mới thấy mình vẫn còn trẻ.”

“Cục điều tra liên bang cũng có thể giúp anh. Sau tất cả những gì anh đã làm cho họ lần cuối, họ nợ anh. Khi nào anh cần thông tin?”

“Ngay khi cậu có được.”

“Anh biết đấy, tôi có nghe về gã Jerry Bagger này. Bộ Tư pháp cũng đã điều tra hán ta khá lâu rồi.”

“Tôi chác rằng việc theo dõi gã này là một việc đáng làm đấy. Cám ơn cậu nhé, Alex.”

Một lúc sau, Reuben Rhodes và Caleb Shaw đến nhà stone. Caleb đang trong tình trạng lưỡng lự cực độ.

“Họ đề nghị tớ, tớ không biết có nên nhận lời không. Tớ hoang mang quá,” ông ta rên rỉ.

“Vậy Thư viện Quốc hội muốn cậu làm Giám đốc Bộ phận sách quí hiếm à,” stone nói. “Có vẻ như là một sự thăng tiến tốt đẩy Caleb. Thế cậu quyết định sao?”

Caleb trả lời một cách cứng rán. “ừ, tớ đang cân nhắc. Chức vụ đó bị trống chỉ là do giám đốc cũ bị ám sát tại nhà và vị giám đốc kế vị đang bị suy nhược thần kinh vì những gì đã xảy ra ở đấy, chuyện này cũng đáng phải để tâm đây.”

Reuben gầm gừ. “Kệ nó Caleb, cứ nhận lời đi. Ý tớ là kẻ nào dám lộn xộn với một gã trẻ trung phong độ như cậu.”

Caleb khoảng hơn năm mươi tuổi với chiều cao trung bình và hơi mập, một vóc dáng không thể hiện được sức mạnh và lòng can đảm, chẳng buồn đáp lại lời châm chọc đó.

“Cậu nói là công việc đó có nhiêu tiền hơn,” stone nhắc. “Được đấy, Caleb.”

“Đúng thế. Nhưng nhiều tiền hơn để làm gì? Để lo cho cái đám tang của mình đàng hoàng hơn ư. Tớ không chắc mình thích việc đó.”

Reuben khiêu khích thêm. “Nhưng khi chết đi, cậu sẽ có nhiều thứ để lại cho bạn bè đấy. Nếu cậu không cảm thấy thoải mái thì thôi.”

“Sao tôi lại rảnh rỗi đi hỏi ý kiến các cậu về điều mà tôi còn không biết thế này,” Caleb cộc cằn đáp.

Reuben chuyển hướng sang stone. “Cậu gặp Susan rồi à?”

Chỉ có Stone biết được tên thật của Annabelle.

“Cô ta ghé qua đây hôm trước nhưng chỉ ở một lúc. Cô ta và Milton vừa đánh được

một quả lớn. Vụ việc hoàn toàn im ắng.”.

“Tớ phải thừa nhận rằng,” Caleb nói. “Cô ta nói là làm.”.

Reuben nói, “Giá mà được hẹn hò với cô ta nhỉ. Cô ta có kế hoạch khác rồi. Chắc gì cô ta sẽ thèm để ý đến tớ. Vì thế tớ chẳng dại gì chui đầu vào. Nhìn tớ này, có gì mà không yêu được cơ chứ?”

Reuben đã gàn sáu mươi, râu ria xồm xoàm và mái tóc lốm đốm hoa râm dài xuống tới vai. Ông cao gần hai mét và từng là hậu vệ trái của đội tuyển quốc gia. ông từng là cựu chiến binh được tặng thưởng nhiều huy chương tại chiến trường Việt Nam và cựu nhân viên tình báo quân đội. Sau này, ông gần như chìm ngập trong thuốc và rượu trước khi Oliver Stone vực ông dậy. Giờ thì ông đang làm việc tại một bến tàu.

“Tớ biết nơi mà ‘ông bạn’ Carter Gray của cậu nhận Huân chương Tự do,” Caleb nói sau khi đưa một cái nhìn ngờ vực về phía Reuben. “Nếu gã đó làm được điều hắn muốn thì hai cậu sẽ chết và đám chúng tớ còn lại sẽ bị đem nhúng nước trong phòng tra tấn của CIA.”

Reuben gầm lên, “Tớ đã nói lần thứ một trăm rồi đấy. Đây là kỹ thuật thẩm vấn có sử dụng nước, không phải là nhúng nước.”

“Thế à, dù thế nào đi nữa thì hán cũng là một tên xấu xa.”

“Một kẻ cố chấp, luôn tin rằng cách mình làm là đúng. Thế mà vẫn có người ủng hộ hắn” Stone nói. “Tớ đã đến Nhà Trắng và gặp hán đang trở ra sau khi nhận thưởng.”

“Cậu đến Nhà Trắng à?” Caleb kêu lên.

“ừ, hắn còn khoe tẩm huy chương với tớ. Tớ cũng đã có cử chỉ chào đáp trả.”

“Gì chứ, hai người là bạn thân à?” Reuben khịt mũi. “Với một kẻ đã nhiều lần muốn giết cậu ư?”

“Hắn cũng đã từng giúp tớ cứu nhiều người đấy,” stone đáp.

“Cậu còn bênh vực hắn nữa à?” Reuben tò mò hỏi.

“Không.”

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa gấp gáp. stone đứng lên ra mở cửa, nghĩ chác là Milton hoặc cũng có thể là Annabelle.

Gã đàn ông đứng ngay cửa mặc một bộ com-lê đen và mang một khẩu súng dưới lớp áo, Stone quan sát thấy vậy. Hắn đưa cho Stone một mảnh giấy rồi quay đi. Stone mở ra.

Carter Gray muốn gặp stone vào hai ngày nữa tại nhà ông. Sẽ có xe đến đón. Và dường như không có cách nào để khước từ mệnh lệnh này. Khi ông nói với những người ở đó, Caleb bảo “Oliver, cậu đừng đi.”

“Tất nhiên tớ phải đi chứ,” Stone đáp.