CHƯƠNG 30

Sát Thủ Lạnh Lùng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Trong khi Reuben khiến Angie tràn trề thất vọng thì Milton lại đang vật vã vói trò chd đổ xí ngầu. Tới giờ ông vẫn chưa thắng đậm như mong đợi. Dù sao ông cũng đã ăn được tám ngàn đô la ở mấy ván đàu, vẫn còn đỡ hơn nhiều người khác. Mấy tay chơi bạc đứng vòng quanh bàn cứ luôn miệng bảo ông may mắn, ông gặp thời. Hơn hai chục con bạc cứ liều lĩnh đặt cược theo ông với hi vọng ông sẽ mang lại sự giàu có cho chúng, hoặc chỉ càn bù lại được số tiền đã mất vào tay Jerry Bagger.

Những cô ả mặc áo hở ngực đang nhấm nháp từng ngụm cocktail cứ vây quanh ông, cọ ngực vào vai và vẩy rượu vào áo ông. Họ cứ làm phiền ông với những câu hỏi ngớ ngẩn. Milton không hề biết đó là những nhân viên của casino có nhiệm vụ phân tán sự tập trung của những con bạc đang gặp may. Nhưng điều đó không thành vấn đề. Chừng đó bộ ngực căng phồng và những câu hỏi sáo rỗng ấy vẫn chưa đủ làm xao lãng sự tập trung của Milton.

Hai người hồ lì và một người cầm gậy chịu trách nhiệm sòng sẽ quan sát kỹ tất cả các động tĩnh, kiểm soát việc cá cược và để mắt tới mọi việc đang diễn ra, kể cả những kẻ chỉ lảng vảng quanh bàn chơi và các con bạc hòng tìm kiếm thời vận. Lúc này đây trên bàn chơi hàu như không còn chỗ trống, nhưng nếu ai đó theo sát được ánh nhìn của người hồ lì và và cứ theo đó đặt tiền thì người đó có thể thắng. Đây là bàn chơi mà ai cũng muốn tham gia.

Gã quản lý với gương mặt lạnh băng hay đi qua đi lại ở phía cuối sòng để trông coi mọi việc. Gã là người sẽ giải quyết mọi vấn đề nếu có sự cố xảy ra, công việc của ông chính là vừa làm sao để casino luôn luôn hoạt động tốt vừa thể hiện sự sòng phẳng đối với các con bạc. Thế giới casino không phải là nơi thân thiện và cởi mở; nơi đây chỉ có duy nhất một thượng đế tồn tại, đó là tiền. Đến cuối ngày, sòng bạc phải kiếm được nhiều hơn số tiền đã bỏ ra. Tuy nhiên, gã quản lý vẫn cảm thấy lo lắng vì gã đã làm công việc này rất lâu và hiểu rằng một tay chơi xúc xắc cự phách là như thế nào và đã từng được chứng kiến một làn. Pompeii sắp gặp phải một tay như vậy, gã linh cảm.

Bàn chơi được qui định đặt thấp nhất là năm mươi đô la và nhiều nhất là mười nghìn đô la, Milton đã đặt tiền theo một suy nghĩ chuẩn xác. Vốn dĩ ông nắm rất rõ phương pháp xác suất thống kê và biết áp dụng chúng vào cuộc chơi, ông đổ được bảy điểm trong lần đặt đầu tiên, và đã thắng, ông ăn được năm trăm đô la do liệng xúc xác trong lần cá cược đầu tiên và không bao giờ nghĩ chuyện này sẽ xảy ra. ông tiếp tục đặt cược vào khu vực sau vùng pass-line, đặt cược tối đa vào ô số năm, sáu và tám, rồi đến ô số chín và năm và cuối cùng là hai ô chiếm tỷ lệ thắng cược đậm nhất là ô số mười và bốn. ông đổ được hai lần bốn điểm khó (2-2), một lần tám (4-4) và một Lần mười điểm khó (5-5). Lúc này đây ông đã đổ trúng số điểm đặt cược đến sáu lần. Không khí mỗi lúc càng nóng dần lên.

Cuối cùng, gã quản lý nóng nảy yêu cầu đổi toàn bộ nhà cái và các tay chơi. Sự thất vọng tràn trề hiển hiện rõ rệt trên vẻ mặt rũ rượi của người hồ lì và người cầm gậy. Tiền bo Lần lượt đặt vào ô cá cược của những người chơi và bọn họ sẽ không còn được ăn theo vận may của Milton. Vì mệnh lệnh của tay quản lý là luật. Gã buộc phải làm vậy để làm hạ nhiệt Milton và các con bạc khác. Tuy nhiên sự thay đổi bất thường, dù là hợp lệ, vẫn khiến các con bạc gào thét phản đối dữ dội.

Hai tay bảo vệ ngay lập tức có mặt tại bàn sau khi nhận được cuộc gọi điện đàm của người quản lý. Khi thấy những tên vai u thịt bắp hùng hổ tiến tới, đám đông tạm lắng xuống.

Nhưng âm mưu của tên quản lý hoàn toàn phá sản. Milton liên tiếp đặt cược trúng số điểm xí ngầu thêm ba lần nữa sau một loạt đặt cược phức tạp. ông đã thắng đến hai mươi lăm nghìn đô la. Nếu ông không đổ xúc xắc rớt ra khỏi bàn thì tay hồ lì cũng không thể đổi chúng, vì thế tên quản lý cũng không còn có cơ hội đối phó. Hán chỉ biết đứng nhìn Milton làm điên đảo cả casino Pompeii.

Cả bàn chơi nín thở khi thấy Milton đặt năm trăm đô la xuống ô cược “horn bet” và đánh cược duy nhất vào điểm số ba. Khi hai viên xúc xắc dừng lại ở mặt một điểm và mặt hai điểm thì năm trăm đô la của ông bỗng chốc biến thành bảy nghìn năm trăm đô la với tỉ lệ đặt cược dành cho ô này là một ăn mười lăm. Giờ đây, ông đã thắng ba mươi lăm nghìn đô la.

Gã quản lý mình ướt đẫm mồ hôi buộc phải dùng đến chiêu bài cuối cùng. Gã âm thầm ra hiệu cho tên nhân viên đang đứng quan sát tại bàn chơi. Hắn ta lập tức đặt cược vào ô bảy điểm. Điều này đồng nghĩa là hắn đang đánh cược với chính Milton. Nếu ông đổ được bảy điểm, hay còn gọi là “craps” thì tất cả các ô đặt cược khác trên bàn thua sạch. Trong trò chơi đỏ đen này, cá cược với chính người đổ xí ngầu thường là đòn quyết định. Ngay lập tức, đám đông bắt đàu la hò phản đối tên vừa đặt cược vào “craps”. Thậm chí có một con bạc đấm cả vào hắn ta nhưng tên bảo vệ đã vội đến can ngăn.

Milton không hề nao núng trước hành động đối đầu công khai của tay quản lý. Dưới áp lực của mọi ánh mắt đổ dồn về mình, ông bình tĩnh đặt một nghìn đô la vào ô “boxcars” (ô sáu-sáu). Hai ô boxcars (6-6) và snake eyes (1-1) được xem là hai ô đặt cược kịch tính nhất trên bàn craps với tỉ lệ thắng cược một ăn ba mươi. Tuy nhiên, vì đây là cú đặt cược duy nhất, nếu Milton không đổ được hai con sáu trong lần đổ này thì một ngàn đô la ông đặt vào ô boxcars hoàn toàn mất sạch.

Cả bàn chơi nín lặng. Không còn một chỗ trống xung quanh bàn chơi. Những kẻ hiếu kỳ xếp hàng dày đặc sau lưng các con bạc để được chứng kiến cuộc đối đầu căng thẳng này. Không có gì trong sòng bài lôi cuốn mọi người bằng thách đấu.

Milton liếc nhìn tay quản lý và nói, “ông có cảm giác mình may mắn không? Tôi thì có đó.”

Trước khi tay quản lý đang sững sờ lên tiếng trả lời thì Milton đã gieo xúc xắc. Hai viên xúc xác rơi xuống, va vào thành sòng.

Đột nhiên, cái không gian chết lặng bỗng vỡ òa lên sau những tiếng reo hò, gầm thét của người xem khi hai viên xúc xắc đều được sáu điểm. Khi nãy, Milton Frab đã ăn được ba mươi lăm nghìn đô la, giờ đây là sáu mươi lăm nghìn đô la. Gã thanh niên bên cạnh ông gào rú, vỗ bốp bốp vào vai ông. Nhưng những gì Milton nói tiếp theo làm cho đám đông đang vui vẻ bỗng khựng lại.

“Tôi ngừng chơi,” ông nói với tay hồ lì.

Cả đống người đứng đó bỗng chết lặng đi, không khí ảm đạm hơn cả nơi đám tang hay tai nạn rơi máy bay.

“Tiếp đi,” một gã hét lên. “ông đang gặp thời mà. Tiếp đi.”

“Chừng này thôi cũng có thể nuôi con tôi ăn học suốt đời rồi,” một tên khác rú lên.

Milton lên tiếng, “Tôi thông minh hơn là may mắn đẩy. Tôi biết khi nào nên dừng lại.”

Chưa từng có chuyện như thế xảy ra ở casino.

“Đồ khốn kiếp,” một gã to lớn vừa quát lên vừa sấn tới Mitlon và đặt bàn tay núc ních lên vai ông. “Chơi tiếp đi, mày nghe tao nói không thằng quỷ? cả đêm nay tao thua gần hết cho đến khi thấy mày xuất hiện. Chơi tiếp đi, nghe không!”

“Hắn nghe rồi,” một giọng nói vang lên đồng thời một bàn tay to lớn đặt lên vai gã đàn ông, kéo hắn ra sau.

“Đồ quỷ tha ma bắt”, hắn làu bàu rồi đi vòng vòng với bàn tay hình nắm đấm. Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt giận dữ của Reuben Rhode, người đã quơ lấy cái gậy và giơ nó lên.

Reuben bảo, “Tên đó đã chơi xong rồi nên tao đề nghị mày nên để nó nhận tiền và đi ra về trước khi tao lấy cái gậy nện ngay vào cái mông mập ú của mày.”