CHƯƠNG 10

Sát Thủ Lạnh Lùng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Stone và Alex Ford gặp nhau tại một không gian quen thuộc, công viên Lafayette đối diện Nhà Trắng. Đây chính là nơi mà chàng trai Alex cao hơn một mét chín này bảo vệ các vị chủ nhân của căn phòng Oval Office hay còn gọi là Phòng Bầu Dục, nơi làm việc của các Tổng thống Mỹ. Và Stone cũng có được cái vinh dự cao quý bảo vệ tầng lớp đó, nhưng mà là tổ tiên của họ đang nằm yên nghỉ tại nghĩa trang đối diện. Họ ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh bức tượng một vị tướng Ba Lan được lịch sử tưởng nhớ đến như là đồng minh thân thiết của Mỹ trong cuộc chiến giành độc lập. Một nhân vật lịch sử không gây phiên phức nếu có nhắc đến nhưng hầu như chẳng người Mỹ nào quan tâm hoặc nhớ tới.

“Cậu có gì cho tôi nào?”, Stone nói khi liếc nhìn tập hồ sơ Alex vừa rút ra khỏi chiếc cặp da màu đen.

“Thật tình là không biết anh cần gì nhưng tôi nghĩ mình cũng kiếm được kha khá.”

“Tuyệt lắm, Alex. cảm ơn nhé.”

Alex quan sát người bạn của mình nghiên cứu tập hồ sơ. “Như những gì đã nói qua điện thoại, Bộ Tư pháp đã để mắt đến Bagger khá lâu rồi nhưng vẫn không tài nào tiếp cận được hắn. Tôi có nói chuyện với Kate. Cô ấy nói rằng nếu chưa sớm kết tội được hắn ta, họ vẫn không bỏ cuộc, ngay cả khi nguồn kinh phí hỗ trợ của Chính phủ bị hạn chế. “

“Còn Kate thế nào?” Stone hỏi, ý nhắc đến cô nàng luật sư Kate Adams mà Alex đã hẹn hò.

“Chẳng có gì cả. Cô ấy đang ngám nghía người khác rồi.”

“Thật tiếc. Một người phụ nữ tuyệt vời.”

“Phải, nhưng cô ấy không phải là một nửa của tôi và tôi cũng vậy. Vậy Adelphia đâu?”

“Tôi không gặp cô ẩy khá lâu rồi,” stone đáp. “Cô nàng lặn mất rồi.”

“Cô ẩy khá lập dị.”

“Chúng ta đều là những kẻ lập dị.” Anh gấp tập hồ sơ và đứng lên. “Tôi rất biết ơn cậu, Alex. Nó rất có ích.”

“Jerry Bagger, tên trùm casino ở Jersey. Vậy anh có nghĩ đến thử trò đỏ đen này không?”

“Có thể, nhưng không phải cách mà cậu nghĩ.”

“Tôi còn nghe nói Bagger có vấn đề về tâm thân nữa, lâu lâu hắn vẫn hay lên cơn. Không đùa giỡn với hắn được đâu.”

“Tôi cũng không định giở những trò như thế.”

Alex cũng đứng dậy. “Thế đến phút cuối tôi có thể gọi lực lượng cứu viện đến cho cậu được không?”

“Hãy hi vọng là tình hình sẽ không tệ như thế.”

“Nhìn xem anh bạn quý của chúng ta Carter Gray vừa đón nhận Huân Chương Tự Do. Tôi phải kìm nén lắm mới không gọi điện cho tên khốn đó và bảo hắn cút ngay đi.”

“Rõ ràng là cơn tức giận của tôi không bằng anh rồi.” Rồi stone giải thích những gì anh ta đã làm.

Alex bừng lên giận dữ. “Anh chẳng phản ứng gì ư?”

“Phải. Và hơn thế nữa, Gray còn mời tôi đến nhà hắn ta tối nay.”

“Anh đi ư?”

“Tôi sẽ đi.”

“Tại sao?…”

“Tôi muốn hỏi hắn vài chuyện… về con gái tôi.”

Khuôn mặt Alex dịu lại và vỗ vai stone. “Tôi xin lỗi. Thành thật xin lỗi”.

“Cuộc sống phải như vậy mà Alex. Cậu phải học cách chấp nhận nó vì cậu không còn sự lựa chọn nào khác.”

o O o

Chiếc tàu Harry Finn đang đeo bám tuy không nhanh bằng chiếc chiến hạm anh vừa biệt kích trước đây nhưng cũng khá đầy đủ tiện nghi. Giống như lần trước, các vị khách trên tàu không tài nào phát hiện ra sự có mặt của anh. Để đi đúng lộ trình mình mong muốn, anh buộc phải chọn con tàu này. Và lát nữa anh phải quay về đất liền bằng một cách khác, cách mà anh đã tìm ra.

Khi tàu tiến gần đến địa điểm buộc phải rời tàu, Finn miên man suy nghĩ về cuộc trò chuyện gàn đây nhất với vợ mình, Mandy. Lúc ấy, anh vừa cắt cỏ xong và đi tắm. Cô gặp anh ở phòng ngủ.

“David kể với em rằng nó có nói chuyện với anh về công việc của anh.”

“Phải. Nó cũng nói rằng em cũng không biết rõ công việc mưu sinh của anh.”

“Dạ phải.”

“Em biết sau khi giải ngũ anh đã làm việc cho Bộ Nội An chứ?”

“Nhưng David không thể biết điều đó, đúng không? Và em cũng chẳng biết gì thêm.”

“Như vậy thì tốt hơn. Anh rất tiếc. Nhưng em phải tin tưởng anh.”

“Em chỉ biết đôi chút khi anh còn làm ở binh chủng hải quân. Còn bây giờ họ giao cho anh việc gì?”

Anh choàng tay qua người cô. “Như đã nói với em, anh chỉ góp một phàn công sức giúp đất nước an toàn hơn thôi. Có quá nhiều lỗ hổng an ninh. Công việc của anh là hàn gắn chúng lại. Chẳng có gì nguy hiểm đâu.”

Khuôn mặt cô trở nên căng thẳng. “Nếu không nguy hiểm tại sao anh không cho em biết.”

“Chỉ là vì anh không thể.”

“Anh chẳng bao giờ kể gì cho em, đúng không?”

“Anh lại tưởng rằng đây chính là tính cách khiến em yêu anh nhiều hơn.”

Và câu chuyện của họ kết thúc ở đây. Mandy sẽ không tài nào biết được anh đã âm thầm đột nhập vào khoang chở hàng chiếc máy bay thương mại, và tiếp cận chiến hạm Mỹ không một mảnh giấy ủy nhiệm. Liệu cô ấy có muốn biết những chuyện như thế không? Và cô ấy sẽ không thể biết đến những nạn nhân như Dan Ross. Hay những nhân vật như Carter Gray vốn đày quyền lực nhưng sẽ không tồn tại được lâu.

Tuy nhiên, điều này vẫn khiến Harry Finn cảm thấy khó chịu. Vốn là người thành thật, anh không hề giấu giếm người phụ nữ mà anh đã yêu ngay từ lần đầu tiên khi thấy nàng bước đi trong sân trường cách đây mười lăm năm. Rồi anh phải lên đường nhập ngũ và chỉ quay trở về khi được luân chuyển công tác sau khi kết thúc chuyến tại ngũ ở nước ngoài. Anh hay xấu hổ và sống rất nội tâm. Công việc đặc thù của anh tuy đòi hỏi một sự chuẩn bị kỹ lưỡng, thận trọng hàng tuần, thậm chí hàng tháng nhưng phải được thực hiện chỉ trong tích tắc cùng với một tinh thần thép khi lâm vào những tình huống nguy hiểm cực độ.

Anh nhớ lại cái ngày mà anh bắt gặp Amanda Graham bước dọc bãi cỏ với chiếc quàn jean cộc, đôi xăng đan hở mũi và mái tóc vàng dài ngang vai. Trông nàng duyên dáng hơn bao giờ hết. Anh chạy vội lên và mời nàng ra ngoài ăn tối. Ban đầu cô từ chối vì sợ anh nghĩ ràng tính tình cô cũng phóng khoáng như bộ trang phục cô đang mặc. Nhưng nếu mất kiên nhẫn thì Finn đã không có được gì. Rồi anh có được cuộc hò hẹn đâu tiên và giờ

đây cô là vợ anh. Anh rời khỏi lực lượng hải quân và kết hôn cùng Mandy sau khi cô tốt nghiệp. Chưa đầy một năm sau, chú nhóc David chào đời và tiếp theo là Patrick và Susie. Một gia đình hạnh phúc. Họ dạy dỗ con cái nên người. Những đứa trẻ có cá tính hơi khác thường theo hướng tích cực.

Đôi khi, trong con người Finn vẫn hay trỗi dậy những mâu thuẫn nội tại khi làm những việc điên rồ không thể chấp nhận được như bám đuổi các con tàu với tốc độ cao, nhưng anh vẫn phải làm.

Anh nhìn đồng hồ, buộc chặt lại chiếc túi chống thấm nước đang mang trên vai và chuẩn bị thực hiện bước tiếp theo. Đây là bước khá cam go khi anh phải duy trì tốc độ bám đuổi mà không bị cuốn vào chân vịt ở đuôi tàu. Bởi vì nếu đạp không đủ mạnh để thoát khỏi hướng lái của con tàu và lặn không đủ sâu thì rất có khả năng hình ảnh cuối cùng đọng lại trong tâm trí anh sẽ là cái thân thể bị chân vịt cắt đứt làm đôi.

Anh cuộn chân lại và bơi về phía mạn tàu. Tự nhẩm đếm từ một đến ba, anh ra sức đạp thật mạnh vào thân tàu, lao thẳng xuống mặt nước, dù rằng anh cảm nhận rất rõ áp lực của vòng xoáy chân vịt đang cuốn anh về phía đuôi tàu. Rồi anh trồi lên mặt nước và quan sát toàn bộ ánh sáng trên tàu vụt tát. Anh nhìn xung quanh, gắng hết sức bình sinh bơi nhanh về phía vách đá.