Chương 30: Trong Hốc Cây

Sát Thần

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thạch Nham chậm rãi tách ra khỏi Nhã Lan, kéo quần lại, yên lặng ngồi xuống điều tức.

Địch Nhã Lan nằm xụi lơ, toàn thân ửng hồng, hồi lâu sau, nàng mới hoãn quá thần lai, đỏ mặt kéo váy ngắn lên, ở trong hốc cây chậm rãi ngồi xong.

Ba người khôi phục lại tư thế ban đầu.

Mục Ngữ Điệp khôi phục lại sớm nhất, đỏ mặt, con mắt quét lên người Thạch Nham, Địch Nhã Lan, hình như đang đợi chuyện gì.

Thạch Nham vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt khép kín, dụng tâm tiêu hóa lực lượng kỳ dị tiến vào Tinh Nguyên, dẫn đường Tinh Nguyên chậm rãi lưu động trong thân thể, giống như không bỏ qua bất cứ cơ hội nào tăng tiến lực lượng.

Lúc đó hắn cảm nhận được rất rõ, trong huyệt đạo hắn tinh lọc ra lực lượng kỳ dị, một phân thành hai, một phần dung nhập trong Tinh Nguyên của hắn, phần còn lại dung nhập vào trong tinh hoa của hắn, phun mạnh vào thân thể Địch Nhã Lan.

Địch Nhã Lan không có mở mắt, lại biết Mục Ngữ Điệp đang nhìn nàng, thấy xấu hổ nên nàng không dám mở mắt, hận không thể tìm được cái lỗ chui vào.

Thạch Nham đối diện với Mục Ngữ Điệp, trong hốc cây cứng rắn nhỏ hẹp, nàng không thể có phản kháng quá mức kịch liệt, lúc giữa đường đã biểu hiện không… không biết xấu hổ như thế, tuy rằng nàng thiên tính hào sảng, nhưng không chịu được một hồi điên cuồng vừa rồi, xấu hổ không biết nên đối mặt thế nào với Mục Ngữ Điệp.

Một luồng lực lượng kỳ dị, từ nơi mẫn cảm dưới hạ thân chậm rãi phóng ra, toàn thân Địch Nhã Lan run lên, thiếu chút nữa lại không nhịn được la lên.

Lo lắng vặn vẹo thân hình một chút, nàng mới chậm rãi hô hấp, ngưng thần thăm dò.

Cẩn thận cảm thụ bên dưới, Địch Nhã Lan phát hiện lực lượng kỳ dị kia, có một phần chậm rãi chảy tới tiểu phúc, một phần chảy sâu vào gân mạch, huyết nhục trong cơ thể, tựa như đang lặng lẽ thay đổi chỗ ngực của nàng.

Nàng cảm nhận được rõ xương cốt, huyết nhục, gân mạch ở chỗ ngực, đang phát sinh biến hóa khó có thể lý giải??

Lực lượng kỳ dị chảy vào Tinh Nguyên chỗ tiểu phúc, sau khi hòa vào Tinh Nguyên, một dòng khí mênh mông từ giữa phóng ra.

Tinh Nguyên tăng vọt!

Thân hình xinh đẹp của Địch Nhã Lan chấn động, vội vàng tập trung tất cả lực chú ý, toàn lực dẫn Tinh Nguyên sau khi biến hóa, dựa theo quỹ tích đặc thù tiến hành vận chuyển chu thiên.

Ánh trăng sáng tỏ, chiếu xuống hốc cây, khiến cho hốc cây không còn tối om nữa.

Thạch Nham từ từ tỉnh lại, chậm rãi hít vào một hơi.

Cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên!

Được luồng lực lượng kỳ dị kia trợ giúp, hắn lại tiến thêm một bước, thuận lợi đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên.

Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện vết thương chỗ bả vai, đã không còn đau đớn, gân cốt tổn hại dưới tác dụng của “Bất Tử Võ Hồn” đang chầm chậm chữa thương cho mình.

Dựa theo tốc độ này, không đến vài ngày, hắn có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Chậm rãi mở mắt ra, Thạch Nham nhìn thấy một mắt đôi sáng ngời đang nhìn hắn, chờ lúc hắn nhìn qua, ánh mắt kia vội vàng tránh đi.

“Mục tiểu thư, sao còn chưa ngủ?” Thạch Nham thần sắc tự nhiên, vẻ mặt thản nhiên hỏi.

Nhìn thấy Thạch Nham mở mắt, Mục Ngữ Điệp vội vàng trốn tránh, không quay đầu lại, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng làm ngất ngây lòng người, hừ hừ nói: “Các ngươi động tĩnh lớn như vậy, làm sao ta ngủ được?”

“Hắc, thật có lỗi, đã quấy rầy đến cô, lần sau ta sẽ chú ý hơn.” Thạch Nham ngượng ngùng cười gượng một tiếng, tự nhiên mà giải thích như vậy: “Quái bệnh trong thân thể đột nhiên phát tác, ta lại bị mất đi lý trí, thật sự là đáng chết.”

“Ngươi dám nói ngươi vẫn luôn trong trạng thái mất đi ý thức sao?” Mục Ngữ Điệp lạnh lùng cười, hừ nói: “Nhưng mà ta nhìn rất kỹ các ngươi, lúc sau, lúc sau chắc chắn là ngươi đã thanh tỉnh! Bằng không, bằng không động tác của ngươi sẽ không… sẽ không như vậy…”

Mục Ngữ Điệp đỏ mặt, rốt cuộc cũng nói không được nữa, nhưng mà nàng tận mắt nhìn thấy Thạch Nham làm ra rất nhiều tư thế.

Một người mất đi lý trí, lúc làm chuyện đó sẽ không còn nhớ rõ nhiều tư thế như vậy, nàng có thể khẳng định Thạch Nham đã tỉnh lại rất sớm.

“Ách…” Thạch Nham ngẩn ngơ, sửng sốt hồi lâu, mới cười khổ nói: “Hóa ra Mục tiểu thư vẫn luôn quan sát, ta cũng không giải thích cái gì nữa, ta quả thật là hỗn đản.”

“Ngươi? Sao lại có người như ngươi thế!” Mục Ngữ Điệp oán hận nhéo lên đùi Thạch Nham, mà Thạch Nham lại phối hợp lớn tiếng hô đau.

Thấy Thạch Nham nhe răng trợn mắt kêu đau, trong lòng Mục Ngữ Điệp dễ chịu một chút, chớp mắt nhìn lại, nàng phát hiện Địch Nhã Lan đỏ mặt, nhắm hai mắt ở đàng kia vẫn không nhúc nhích.

Nàng lại cảm thấy khí tức không có chỗ phóng ra, thình lình vỗ mạnh lên đùi Địch Nhã Lan.

Địch Nhã Lan trong lòng có quỷ, thân thể mềm mại mạnh run lên, lại vẫn nhắm chặt hai mắt, nàng hiểu lầm là Thạch Nham đang tác quái, trong lòng thầm mắng Thạch Nham hỗn đản, thế mà lúc này còn dám đùa giỡn nàng.

“Lan tỷ, tỷ còn muốn giả bộ ngủ tới khi nào? Mặt đều đỏ bừng rồi, tỷ còn làm bộ đang tu luyện? Chẳng lẽ tỷ khi chúng ta ngu ngốc, cái gì cũng nhìn không thấy sao?” Mục Ngữ Điệp cổ miệng, thở phì phì kêu lên.

“A!” Địch Nhã Lan thở nhẹ một tiếng, lúc này mới không tình nguyện mở mắt ra, lúng túng nói: “… Ta, ta cũng vừa mới tỉnh lại, các ngươi, các ngươi vừa rổi đang nói chuyện gì?”

Mục Ngữ Điệp đột nhiên không nói, đôi mắt xinh đẹp, sáng quắc hữu thần của nàng, không ngừng quét lên người Địch Nhã Lan và Thạch Nham, mang theo ý nghĩa rất rõ ràng: chẳng lẽ các ngươi còn muốn làm như không có chuyện gì xảy ra sao?

Dưới ánh mắt khí thế bức người của Mục Ngữ Điệp, Thạch Nham giả bộ hồ đồ, thần sắc như thường, da mặt dày như bức tường, giống như thật sự chuyện gì cũng đều chưa từng phát sinh.

Hắn cảm giác được, Địch Nhã Lan cũng không phải rất để ý chuyện này, thậm chí, thậm chí hình như còn có chút mê luyến, sau khi biết Địch Nhã Lan sẽ không đòi chết đòi sống, hắn liền không có chút lo lắng.

Địch Nhã Lan không làm được như hắn, trong ánh mắt chất vấn của Mục Ngữ Điệp, nàng do dự một lát, vẫn cảm thấy cần phải biểu hiện một chút phẫn nộ của mình, bằng không cũng giống như không biết liêm sỉ.

Tuy rằng, tuy rằng nàng cũng đạt được khoái cảm khó có thể diễn tả, đó là thể hội tuyệt vời mà nam nhân lúc sinh tiền của nàng không thể mang lại cho nàng.

“Xú tiểu tử!” Địch Nhã Lan bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Thạch Nham, phẫn nộ khẽ kêu nói: “Vừa rồi ngươi đã làm gì với ta? Sao ngươi có thể làm như vậy?”

“Nhỏ giọng chút, đừng đưa tới yêu thú, còn có, người Ám Minh còn đang truy giết chúng ta đó.” Thạch Nham nhắc nhở.

“À.” Địch Nhã Lan gật đầu, khí thế đã không còn, hạ giọng nói: “Tiểu tử hỗn đản, ngươi nói đi làm sao bây giờ?”

Thạch Nham thấy nàng phản ứng thế, lập tức khẳng định phán đoán của mình, biết nàng quả nhiên thật sự không phải quá để ý chuyện này, sở dĩ sẽ đứng lên chỉ trích hắn, chỉ vì là vì lòng liêm sỉ của nữ nhân đang tác quái.

Trong lòng vui vẻ, Thạch Nham có kế hoạch, vẻ mặt đau khổ, cúi đầu, hắn làm bộ thẳng thắn nhận sai, thành thành thật thật nói: “Ta sai rồi, Lan tỷ ngươi nói làm sao bây giờ?”

Địch Nhã Lan ngẩn ngơ, ngây ngốc ở đằng kia khổ sở, nàng chỉ ngại không biết xấu hổ, mới đứng lên mắng Thạch Nham hai câu, thật không nghĩ tới nên xử trí Thạch Nham thế nào, bị Thạch Nham cắt lời như vậy, nàng lập tức ngây ngẩn.

“Nếu không, tỷ đánh hắn vài cái là được?” Mục Ngữ Điệp khuôn mặt đầy cổ quái, mở miệng thử một chút, hình như nàng đã nhìn ra, Lan tỷ này của nàng, vốn không có nghĩ tới sẽ đánh sẽ giết tên hỗn đản kia.

“Được, nên đánh hắn vài cái.” Địch Nhã Lan gật gật đầu, hung ác nói: “Chờ vết thương hắn tốt hơn, ta nhất định phải giáo huấn hắn, cam đoan để Tiểu Điệp muội vừa lòng!”

Mục Ngữ Điệp liếc khinh thường, không nói gì, việc này là sao? Liên quan gì đến ta? Chẳng lẻ ngươi giáo huấn hắn là vì muốn trong lòng ta thoải mái sao??

“Các ngươi liệu mà xử lý di, ta ngủ.” Mục Ngữ Điệp rốt cục cũng biết, nàng bây giờ là bắt chó đi cày, xen vào việc người khác, miệng nhỏ giọng nói thầm: “Lửa gần rơm, lửa gần rơm nha, sớm đã có gian tình, sớm đã có gian tình à, đáng thương ta, chẳng những bị đầu độc tâm linh, còn bị làm bẩn mắt…”

Tiếng nói thầm của nàng không lớn, nhưng ba người đều sát gần nhau, Địch Nhã Lan và Thạch Nham tự nhiên đều nghe thấy.

Thạch Nham cười hắc hắc híp mắt dưỡng thần.

Địch Nhã Lan lại ăn không tiêu, khẽ xì một chút, thấp giọng mắng: “Nha đầu chết tiệt kia!”

Mục Ngữ Điệp trợn mắt liếc nhìn nàng, hừ hừ, nói: “Nửa đêm hai người các ngươi mới an phận một chút, ta thật sự buồn ngủ, xin các ngươi đừng náo loạn nữa, ta thực chịu không nổi.”

Địch Nhã Lan khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ não nói: “Đã biết, muội ngủ thì ngủ đi, muội là nha đầu chết tiệt!”