Chương 33: Sự biến bất ngờ

Quỷ Kiếm U Linh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nam Quân Gia Hầu kéo trễ chiếc yếm của Chính Chính xuống. Lão chắc lưỡi khi đôi gò bồng đảo trắng nõn của nàng đập vào mắt. Nam Quân Gia Hầu nuốt nước bọt như một kẻ đang thèm khát đến cực độ.

Lão lấy hơi lên giọng nói:

– Nàng hãy gọi ta bằng lão Dâm Thần đi nào!

Chính Chính riu ríu chìu theo ý lão:

– Lão Dâm Thần.

Lão đắc ý cất tràng cười khằng khặc. Giọng cười của lão nghe thật là dâm đãng và biểu hiện một trạng thái nhục dục kích động. Đôi mắt cú vọ của lão sáng rực lên, rồi đôi bàn tay thô tục chộp luôn vào đôi gò bồng đảo của Chính Chính.

Nàng thốt lên:

– Ui cha!

Tiếng thốt đau đớn của Chính Chính như dầu đổ vào ngọn lửa dục đang bừng cháy trong tâm can lão Nam Quân Gia Hầu. Đôi mắt lão đỏ au, lộ sự kích động tột cùng.

Lão quay sang Xảo Xảo:

– Còn nàng nữa, sao không gọi ta chứ.

Xảo Xảo đối mặt với Gia Hầu muốn co rúm người lại nhưng lại không dám. Nàng hồi hộp nói:

– Lão Dâm Thần.

Lời còn đọng trên hai cánh môi Xảo Xảo thì trảo công của Gia Hầu đã thộp vào chiếc yếm che hờ vùng bồng đảo của nàng xé toạc ra.

Xảo Xảo rúm người lại trước ánh mắt sắc như lưỡi dao của Nam Quân. Cũng với hành động thô tục, lão thộp đôi tay thô bỉ vào hai gò nhũ hoa của Xảo Xảo:

– Ui…

Nghe tiếng thốt của Xảo Xảo, Nam Quân Gia Hầu lại cất tràng tiếu ngạo tràn ngập nhục cảm.

Lão đang thỏa thuê với sự kích động do hai nàng kỹ nữ lầu Nguyệt Tình đem lại thì bất thình lình cánh cửa gian biệt phòng bật tung ra.

Tiêu Thái Ngọc và Lệnh Thế Kiệt lướt vào.

Sự xuất hiện của hai người khiến cho Nam Quân Gia Hầu sững sờ. Mặt của lão sa sầm lại tỏ vẻ bất nhẫn.

Lão nhìn Thế Kiệt gằn giọng nói từng tiếng:

– Nha đầu và tiểu tử muốn chết hay sao mà dám phá bĩnh cuộc vui của Nam Quân Gia Hầu?

Thái Ngọc thấy Chính Chính và Xảo Xảo lõa thể phơi vùng bồng đảo ra trước mặt mọi người, nhưng vẫn không lộ chút gì e thẹn vốn có của nữ nhân.

Nàng nhìn Gia Hầu:

– Chưa đến lúc lão quỷ được thỏa cơn khát tình đâu.

Gia Hầu tròn mắt nhìn nàng:

– A… nha đầu này chắc muốn vui vẻ cùng lão phu nên mới phá bĩnh cuộc vui của lão ở chốn kỹ lâu.

Lệnh Thế Kiệt nghiêm giọng nói:

– Tại hạ và Tiêu tỷ tỷ sẽ rời khỏi đây ngay mà không làm phiền đến lão, chỉ cần lão giao lại pho tượng kim thân La Hán mà thôi.

Nghe Thế Kiệt nói nét mặt lão Dâm Thần đỏ bừng lên vì tức giận. Lão đẩy Chính Chính và Xảo Xảo ra hai bên rồi bật đứng dậy, chỉ Thế Kiệt rít lên từng tiếng:

– Tiểu tử, ngươi là ai mà dám đòi lão phu giao pho tượng kim thân La Hán chứ?

– Tại hạ là Lệnh Thế Kiệt, truyền nhân của sư tôn Giang Kỳ, chủ nhân thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn.

Trán của lão Dâm Thần nhăn nhíu lại sau lời nói của Thế Kiệt. Lão nhìn chàng không chớp mắt rồi ngập ngừng nói:

– Ngươi là Quỷ Kiếm Khách, kẻ đã lấy mạng Giang Mão bằng một chiêu kiếm, áp chế Tây Kỳ Thạch Khởi và cả Đông Độc Âu Dung Thừa?

Thái Ngọc mỉm cười:

– Tai lão quá thính nên sớm nghe được những kỳ tích của đệ đệ ta.

Mặt Gia Hầu đanh hẳn lại.

Cáp Nhật Hồng từ ngoài lướt vào. Cảnh tượng trước mặt khiến nàng thẹn đến đỏ mặt sượng sùng.

Nàng vội nhắm mắt lại, buột miệng thốt:

– Eo ôi…

Nam Quân Gia Hầu còn chưa hết phân vân bởi sự xuất hiện của Thế Kiệt, người mà thiên hạ đang đồn đãi, thì bất thình lình từ phía cửa sổ, Kha Giã Na cùng với hai vị Lạt Ma Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố băng vào.

Kha Giã Na sư gia của Nhật Hồng thét lên:

– Lão quỷ mau giao pho kim thân La Hán cho ta, nếu không đừng trách mụ này nặng tay.

Thấy có quá đông cao thủ xuất hiện khăng khang quyết đoạt bằng được pho kim thân La Hán, Nam Quân Gia Hầu không khỏi chột dạ. Lão nghĩ thầm:

– “Bọn người này truy tìm mình để đoạt pho tượng kim thân La Hán, chứng tỏ võ công của bọn chúng không phải hạng tầm thường. Nhất là gã tiểu tử Quỷ Kiếm Khách kia. Nếu đúng như lời thiên hạ đồn đãi thì hôm nay đúng là mình gặp rủi rồi.”.

Lệnh Thế Kiệt nhìn Nam Quân Gia Hầu:

– Tại hạ hy vọng thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn không phải tuốt ra khỏi vỏ.

Nghe giọng nói của Thế Kiệt, bất giác Gia Hầu nhìn thẳng vào mắt chàng. Những thớ thịt trên mặt lão giần giật. Ánh mắt này lão đã từng gặp ở đâu đó? Nó tiềm ẩn một thứ quyền uy của một Kiếm Vương. Thứ quyền uy của sát kiếm mà kẻ đối mặt phải khuất phục.

Chính ánh mắt quá lạnh lùng hòa quyện với thứ quyền uy của sát kiếm buộc Gia Hầu phải nghĩ thầm trong đầu:

– “Lời của thiên hạ nói đúng rồi.”.

Với ý niệm thầm kín như vậy, Nam Quân Gia Hầu nhìn Thế Kiệt ôn nhu nói:

– Lão phu quả là không muốn thí mạng với thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn của ngươi rồi.

Thái Ngọc mỉm cười:

– Lão không muốn thí mạng thì mau trao pho tượng kim thân La Hán cho Lệnh công tử.

Kha Giã Na rít lên:

– Lão phải trao cho ta mới đúng.

Cùng với lời nói đó, Kha Giã Na tung người lên cao ba trượng, đồng thời xuất thủ vỗ thẳng xuống đầu Nam Quân Gia Hầu một đạo Băng Hàn Chưởng. Chưởng khí vừa thoát ra khỏi tâm trung bản thủ của Kha Giã Na thì cả gian biệt phòng đã bị khí lạnh khỏa lấp.

Chính Chính và Xảo Xảo run cầm cập.

Nam Quân Gia Hầu bị Kha Giã Na bất ngờ tập kích, không kịp tránh né nên vận dụng huyền công Mật Tông hộ thân. Trường y của lão Dâm Thần phồng to lên như một quả bóng hứng lấy đạo Bằng Hàn Chưởng của Kha Giã Na.

Bình…

Y trang của lão như đóng băng cứng ngắc, buộc lão phải thối hai bộ.

Tiêu Thái Ngọc đâu thể để cho Kha Giã Na cướp tay trên mình. Nàng vận dụng nguyên âm, vung tay. Từ trong ống tay áo xiêm y của nàng thoát ra bảy miếng lụa xanh, đỏ, vàng, tím, trắng, đen và hồng tập kích từ phía sau Kha Giã Na.

Hai vị Lạt Ma đồng loạt lên tiếng:

– Lão sư gia cẩn thận phía sau.

Nghe tiếng cảnh báo của hai vị Lạt Ma, Kha Giã Na toan công tiếp một chưởng vào Nam Quân Gia Hầu thì buộc phải thu hồi công lực. Mặc dùng chân không có điểm tựa, nhưng Kha Giã Na vẫn có thể xoay người một cách thần kỳ rồi tống ra hai đạo Băng Hàn Chưởng đỡ thẳng bảy miếng vải lụa của Tiêu Thái Ngọc.

Ầm…

Hai người đánh thẳng đỡ thẳng không một chút nương tay. Đến lúc này Cáp Nhật Hồng mới nhận biết hết sự lợi hại của Thất Sắc Mu Nữ Tiêu Thái Ngọc.

Đỡ bảy mảnh lụa thất sắc của Tiêu Thái Ngọc, Kha Giã Na thoạt biến sắc bởi uy lực của bảy mảnh lụa đó. Bản thủ Băng Hàn Chưởng của mụ sư gia như có bảy mũi kim chích vào, chứng tỏ công phu của đối phương chuyên công phá nội lực.

Kha Giã Na lộn người bằng một bộ pháp Hoài Long Qúa Bộ, thối về chỗ cũ.

Cuộc đấu của hai chỉ diễn ra chớp mắt, nhưng lão Dâm Thần Nam Quân cũng kịp nhận biết cả hai đều là những cao thủ thượng thừa. Tình thế này xem ra lão Dâm Thần Nam Quân, hoàn toàn bất lợi nếu như muốn mặt đối mặt với tất cả những cao thủ ở đây.

Lợi dụng thời cơ Kha Giã Na và Tiêu Thái Ngọc đang giao thủ, lão Dâm Thần vươn đôi thủ pháp bất ngờ dài ra như hai cái vòi voi thộp gáy Chính Chính và Xảo Xảo. Lão dùng hai ả kỹ nữ như tấm mộc lướt đến Lệnh Thế Kiệt đang án ngữ cửa gian biệt phòng.

Nam Quân Gia Hầu quật Chính Chính và Xảo Xảo vào người Thế Kiệt như quẳng hai chiếc bị thịt chứ không phải hai con người mà mới đây đã cận kề bên cạnh lão.

Trong khi lão Dâm Thần Gia Hầu dụng Chính Chính và Xảo Xảo như hai chiếc mộc thì ngược lại hai người đó lại bất động bởi sự sợ hãi và khí chưởng Băng Hàn của Kha Giã Na.

Nếu Thế Kiệt tránh né thì Chính Chính lẫn Xảo Xảo nhất định sẽ bị biến thành hai thây ma nát nhừ. Mặc dù biết hai ả kia chỉ là những nàng kỹ nữ lầu xanh, nhưng Thế Kiệt nào muốn họ chết oan một cách thảm thương như vậy.

Chính ý niệm đó buộc chàng buông luôn ý tưởng dụng đến Quỷ Kiếm Đoạn Hồn mà xoạc chân dùng tay đỡ lấy hai người. Trong khi Thế Kiệt còn vướng bận đỡ Chính Chính và Xảo Xảo thì vô hình trung lão Dâm Thần có được cơ hội rảnh tay rảnh chân.

Bất ngờ lão quay ngang, hữu thủ quái dị của lão nhanh hơn một cái chớp mắt điểm vào huyệt Kiên Tĩnh của Cáp Nhật Hồng. Cáp Nhật Hồng vốn vì cảnh tượng ô uế trong gian biệt phòng này mà chỉ biết nhắm nghiền đôi mắt nên dễ dàng hứng trọn đạo Phách Không Chỉ của lão Dâm Thần.

Khi huyệt Kiên Tĩnh tê rần tứ chi bủn rủn thì nàng mới thốt lên:

– Lệnh huynh cứu ta!

Hai chữ Lệnh huynh từ cửa miệng Cáp Nhật Hồng thốt ra đập vào thính nhĩ của lão Dâm Thần Gia Hầu. Không một chút đắn đo, lão Dâm Thần Nam Quân Gia Hầu điểm mũi giày băng luôn ra bên ngoài gian biệt phòng.

Sự biến diễn ra ngoài mọi dự tính của mọi người.

Kha Giã Na cuống quít thét lớn:

– Lão quỷ không được hại đến quận chúa.

Nghe Nhật Hồng khẩn thiết kêu đến mình, Lệnh Thế Kiệt biết đã có sự biến đến nàng.

Khi chàng chộp được Chính Chính và Xảo Xảo, không để đầu họ va vào vách tường mà vỡ óc, thì lão Dâm Thần đã cắp Cáp Nhật Hồng thoát ra bên ngoài gian biệt phòng rồi.

Thế Kiệt vốn đã được Thái Ngọc cho biết về cá tính của Nam Quân Gia Hầu và hành tung xuất thần nhập quỷ của lão nên không khỏi chột dạ lo âu cho Cáp Nhật Hồng. Chàng thét lớn:

– Lão quỷ có lên trời hay xuống đất, Lệnh Thế Kiệt này cũng theo lão. Mau thả quận chúa Tây Hạ xuống.

Chàng vừa nói vừa cất mình băng theo lão quỷ Dâm Thần Gia Hầu. Nhưng Lệnh Thế Kiệt giờ mới biết khinh thuật của lão Gia Hầu quá đỗi siêu phàm. Mặc dù chàng đã vận dụng cước pháp đến cực độ nhưng khoảng cách giữa chàng và lão Dâm Thần Gia Hầu càng lúc càng giãn xa nhau ra.

Mồ hôi xuất hạn trên trán Thế Kiệt, bởi nghĩ chẳng bao lâu nữa lão Dâm Thtần Nam Quân sẽ bỏ rơi chàng lại phía sau mà cắp Cáp Nhật Hồng đi.

Lão Dâm Thần Nam Quân vừa trổ khinh thuật vừa cất tràng tiếu ngạo ngập ngụa nhục dục. Lão cắt tràng tiếu ngạo đó, vừa chạy vừa nói lớn cốt ý cho Thế Kiệt nghe:

– Tiểu tử phá bĩnh cuộc vui của lão phu ở Nguyệt Tình lầu thì buộc lão phải mượn tạm vị cô nương xinh đẹp này của ngươi đặng tiếp tục cuộc vui vẻ của lão chứ.

Lão nói xong cất tràng tiếu ngạo thật lớn rồi gia tăng cước pháp siêu đẳng thoát chạy…

Trong tay lão Dâm Thần Nam Quân, quận chúa Tây Hạ sẽ ra sao?

Thế Kiệt có đuổi theo kịp lão quỷ đó hay không?