Q9 - Chương 21: Huyết tế

Quỷ Hô Bắt Quỷ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khi Vương Hủ khôi phục được lại ý thức, hắn phát hiện ra bản thân mình đang đứng trong một thị trấn nhỏ nằm giữa một xa mạc rộng lớn bao quanh là cát, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời lên cao giữa đỉnh đầu khiến cặp mắt của hắn nhất thời không thể thích ứng được. Tề Băng hiện tại đang đứng bên cạnh hắn, cũng đang dùng ánh mắt mờ mịt để quan sát tình hình bốn phía xung quanh.

“Thì ra là thế, không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra.” Miêu gia lấy tay vuốt vuốt cằm, sắc mặt của hắn trở nên vô cùng khó coi.

Vương Hủ và Tề Băng cùng nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy được một cái biển gỗ lớn, cái biển gỗ đó nằm ở phía cuối con đường bên trong thị trấn, trên mặt của biển gỗ có một chữ rất lớn viết tên của thị trấn nhỏ là “Bozite”.

“Ngươi nhận ra điều gì sao?” Vương Hủ liền hỏi.

“Quỷ hồn lần này chúng ta đối phó tên là Charlie Manson, khi còn sống nghề nghiệp của hắn là một cha sứ.” Miêu gia vừa nói vừa tiến tới phía trước, hơn nữa hắn còn phất tay ý bảo Vương Hủ và Tề Băng cùng đi theo hắn.

“Hiện tại chúng ta đang đứng trong một xa mạc ở bang Texas của Châu Mỹ, thị trấn nhỏ này có tên là Bozite. Thẳng thắn mà nói, thị trấn này đã biến mất cách đây tám mơi năm rồi, bởi vì một nguyên nhân nào đó, hoặc là là do một người nào đó gây ra chuyện này “. Miêu gia đang cưc kỳ cảnh giác, cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, từng cọng cây ngọn cỏ, những căn phòng trống không, cột điện, thậm chí là đống rác đằng kia cũng không nằm ngoài tầm mắt của hắn.

“Haizz.. Chuyện này nói ra rất dài dòng, túm váy lại là tình huống hiện giờ rất không bình thường, các ngươi cũng nên để ý một chút, linh thức của chúng ta dường như đã mất hẳn rồi.”

Khi hắn vừa nói xong, Vương Hủ mới phát hiện ra điều này, còn Tề Băng thì sắc mặt không hề thay đổi, hắn chỉ gật đầu một cái.

Trong lúc nói chuyện bọn hắn đã đi tới giáo đường nằm trong trung tâm của thị trấn, Miêu Gia là người đầu tiên bước vào, tổng thể bên trong giáo đường hình chữ nhật hoàn toàn trống rỗng không có một bóng người nào cả, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tấm kính màu làm cho giáo đường trở nên rực rỡ, nhưng thứ ánh sáng tươi đẹp này không mang lại cho người ta cảm giác hài hòa dễ chịu chút nào cả, mà ngược lại nó khiến cho con người ta cảm thấy cảm giác không tự nhiên thoải mái.

“Quả nhiên là không có gì trong này cả.” Miêu gia nhìn cái đế tượng trống chơn ở chính giữa giáo đường, vẻ mặt có chút đăm chiêu mà nói.

Vương Hủ lúc này bỗng nhiên chen ngang lời hắn: “Nếu ta nói, ta nằm mơ đã tới chỗ này rồi, các ngươi có tin hay không?”

Miêu gia quay đầu lại: “Cái gì cơ? Lúc nào vậy?”

Vương Hủ bực tức nói: “Chính là tối hôm qua khi ngươi cùng lão Tề cạy cửa phòng của ta và lấy một cốc nước đổ lên đầu ta ấy..”

Miêu gia không để ý tới sự tức giận của hăn mà nói: “Mau nói cho ta tất cả những gì ngươi biết.”

Vương Hủ trả lời: “Khi đó ta cũng tới thị trấn nhỏ này, thời điểm đó là vào buổi tối. Ta cũng đi lòng vòng bốn phía xung quanh, nhưng không thấy có một bóng người nào cả, cả giáo đường này ta cũng đã tới rồi, cái đế tượng trống không kia ta cũng có ấn tượng, sau đó ta đi tới vùng đất cao ở phía đằng xa kia.” Hắn nói xong liền đi ra giáo đường, Tề Băng cùng Miêu gia đi theo phía sau hắn.

“Các ngươi có nhìn thấy tòa biệt thự kia không ?” Vương Hủ chỉ tay tới vùng đất cao ở phía đằng xa.

Tề Băng có chút nghi hoặc liền hỏi: “Tại sao lại là kiến trúc cổ điển kiểu Anh quốc?”

Vương Hủ nói: “Ta cũng thắc mắc lâu rồi, chẳng lẽ cái thị trấn nhỏ này lại có một ông chủ là người Anh quốc sao?”

Miêu gia lập tức cãi lại: “Không thể nào, cái thị trấn nhỏ này nghèo rớt mùng tơi, cảnh tượng trước mặt chúng ta cái chắc hẳn là thị trấn bozite năm 1924, lúc ấy ô tô, radio v ..v … đã trở thành nhu yếu phẩm phổ biến của rất nhiều gia đình nước Mỹ, mà cái trấn nhỏ này một chiếc xe hơi cũng không thấy có chỉ có mỗi ngựa, quả thực giống như miền tây nước Mỹ thời kỳ khai hoang vậy”.

Hơn nữa, vào thời điểm đó nước Mỹ không hề bị vây hãm trong một thập kỷ ‘Thời kỳ tiến bộ” sau khi kết thúc chiến tranh thế giới thứ nhất, nó là thời đại của giai cấp tư bản, văn hóa xã hội vô tình vô cảm thiếu sức sống, nó cũng được gọi là thời kỳ quá độ khai phá thế kỷ 20, tiếp sau đó là thời kỳ thảm họa của nền kinh tế suy thoái….. Thế nhưng các ngươi nhìn mà xem, hai bên đường số cửa hàng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cái thị trấn nghèo này về cơ bản mà nói nó là đại diện tiêu biểu cho một khu vực lạc hậu. Địa phương giống như thế này sẽ tuyệt đối không xuất hiện loại hình kiến trúc như vậy.”

Vương Hủ vừa chỉ về phía căn biệt thự vừa nói: “Này Miêu Gia… Ngươi định giải thích thế nào về thứ đó?”

“Rất đơn giản, đó là sau khi mọi người ở nơi đây chết hết nó mới xuất hiện.” Miêu gia lại hỏi “Ngươi tiếp tục kể đi, trong mộng ngươi còn thấy được những gì nữa?”

Vương Hủ nói tiếp: “Sau đó ta đi xuyên qua khu rừng nhỏ kia, tiếp theo là đi lên phía trên vùng đất cao, cuối cùng ta tới được tòa biệt thự mà ngươi nói sau khi mọi người chết hết mới xuất hiện đấy. Lát sau, ta lại thấy có một cánh tay lướt qua cửa sổ thủy tinh, hắn dùng móng tay cào vào cửa kính, phát ra tiếng động vô cùng khó nghe, ta cũng không biết hắn là người hay là quỷ, dù sao lúc ấy ta cũng là một kẻ đần độn trong mộng, khả năng trong tiềm thức khiến ta cảm thấy có chuyện gì phát sinh, cho nên ta liền đạp cửa xông vào bên trong.”

Tề Băng thấy hắn không nói gì nữa liền hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Ta bị dội nước vào mặt tỉnh dậy chứ sao.” Vương Hủ nhún nhún vai.

Miêu gia ngẫm nghĩ: “Nói cách khác thì ngươi đã từng tới đây một lần rồi.”

“Cái gì? Đó không phải là trong giấc mộng sao? Chẳng lẽ bây giờ chúng ta đang nằm mơ?”

Miêu Gia lắc đầu: “Không phải, hiện tại bây giờ, cả thân thể và linh hồn của ba người chúng ta quả thực đều ở đây, mà tối hôm qua chỉ có linh hồn của ngươi vào được đây thôi, đó cũng đúng là lúc mà Charlie Manson ra tay hại người, cánh tay mà ngươi thấy chắc hẳn là của một trong bốn người chết tối hôm qua tại khách sạn bên bờ hồ Louise.”

Tề Băng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có vẻ như ngươi cái gì cũng biết vậy?”

Miêu gia chỉ tay về phía biệt thự đằng xa kia và nói: “Vừa đi vừa nói chuyện.”

Vương Hủ và Tề Băng đành phải im lặng đuổi theo Miêu Gia, hai người bọn họ hoàn toàn không biết đang có chuyện gì xảy ra.

Miêu gia suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: “Đầu tiên phải nói đến thời gian và địa điểm này một chút. Cái không gian này, có thể xem như là quỷ cảnh cùng với thần chi kết giới dung hợp mà hình thành nên vậy, mà cửa vào lại nằm ngay ở bên ven hồ Louies. Thị trấn trước mắt chúng ta hiện tại chính thị trấn Bozite năm 1924, mọi người trong thị trấn này đã chết hết cả rồi, mà thời điểm này cũng chính là lúc thời gian ngưng lại”.

Tiếp đó là tới tên Quỷ hồn kia, các ngươi chắc cũng đang thắc mắc, tại sao ta lại biết rõ tên của hắn như vậy, kỳ thật kết hợp với nhắc nhở lời nhắc thứ nhất của Vincent, đáp án cũng rất dễ dàng đoán ra được, đó chính là “Luân Đôn ” cả đời này ta chỉ đi qua Luân Đôn một lần, đã xảy ra không ít chuyện, nhưng mà Vincent đặc biệt muốn gợi ý cho ta thì chỉ có thể là sự kiện về tên Drebber.

Một khi đã như vậy, ta có thể đưa ra được một cái kết luận chính xác mười phần hợp lý hơn nữa là chính tại nơi đây chuyện đã xảy ra một sự kiện giống hệt như sự kiện của tên Jack the Ripper.

Căn cứ vào nghiên cứu của cá nhân ta đối với các loại ác ma biến thái, sát nhân trong lịch sử thì hai cái tên Charlie Manson cùng với thị trấn nhỏ Bozite này đã sớm nằm trong đầu ta rồi, vào thời điểm ta biết được tên của thị trấn này, ta liền biết ngay được nơi này đã xảy ra một hồi huyết tẩy, một nghi lễ huyết tế tàn bạo.

Tên Charlie Manson này có khả năng còn đáng sợ hơn so với tên Drebber, tên Drebber chỉ là một công cụ mà thôi, còn Manson sẽ không chỉ đơn giản như vậy đâu. Năm 1924 ở tại đây đã phát sinh một hồi tàn sát, nó chỉ là một khúc nhạc dạo đầu, bởi vì nó cũng không phải nghi lễ huyết tế chính thức, mà nó chỉ là một nghi thức mà một tên ác ma phải trải qua thôi.

Điều kiện để Huyết tế chính thức chắc hẳn rất hà khắc, phải giết rất nhiều người, nhưng trong cõi u minh tăm tối luôn có quy tắc, những linh hồn chết trong kết giới đều mang một ý nghĩa đặc thù nào đó.

Cho nên ta nghĩ nghi lễ huyết tế chính thức bây giờ mới thực sự bắt đầu. Ở thế kỷ 21 này, tự dưng ở trước mắt chúng ta đột nhiên xuất hiện một tên huyết ma đầu ngủ đông đã hơn 80 năm rồi, chúng ta ở đây là để hoàn thành sứ mạng của hắn, tối hôm qua hắn đã giết bốn người rồi, nửa giờ trước lại thêm hai người nữa… Ta nghĩ tất cả mọi chuyện bây giờ mới bắt đầu.”

Vương Hủ càng nghe càng cảm thấy không ổn, cái tên Drebber lão huynh kia khi còn sống dù sao cũng là nhân vật cấp bậc nam tước, sau khi chết rồi mới trở thành quỷ hồn giết người thành nghiện, nhưng còn cái tên Manson này thì ngược lại đương lúc còn sống lại đi hấp diêm hết mọi người bên trong thị trấn, hiện tại hắn còn chiếm được lực lượng thần chi kết giới, thế không phải là hắn có khả năng lật trời hay sao?

“Này. Thế còn cái gợi ý thứ 2 là gì? Có phải là hắn chỉ cho ngươi phương pháp để tiêu diệt tên Manson này không? Có đúng như vậy không? Bởi vì Linh năng lực của chúng ta đã biến mất hoàn toàn rồi, hiện tại cũng không còn giải pháp nào khác.”

Miêu gia cười lạnh một tiếng: “Gợi ý thứ 2 sao? Ngươi muốn biết ý tứ trong lời nói của Woody sao? Nguyên bản lời nói của hắn ta sẽ không nói cho ngươi biết, nhưng ý tứ của hắn là việc làm cha của ta sẽ căn cứ vào biểu hiện của ta trong bản danh sách của địa ngục.

Ta hiện tại không nghĩ ra được ý tứ trong đó, trong lời nói của Woody còn rất nhiều bí ấn, Nhưng nếu mà căn cứ vào bản danh sách của địa ngục thì quả nhiên linh hồn của con ta không phải tới từ thiên đường đâu.

Nhưng làm thế nào ta thì ta cũng không nghĩ ra được, trước khi con ta sinh ra khoảng nửa năm thì gặp phải tên Drebber giết 3-5 người , còn hiện tại trước lúc con của ta được sinh thì lại gặp một sự kiện huyết tế chết tới tận 6 người.”

Vương Hủ cười khổ, từ hai cái gợi ý này, lại thêm sự kiện huyết tế trước mắt này thì….! Nếu như theo suy luận chặt chẽ của hắn thì con của Miêu Gia tuyệt đối sẽ là một tên Hỗn Thế Tiểu Ma Vương!

Viết tới đoạn này, ta lại có thêm vài cái đề tài khác để đem ra bàn luận…(Tác giả thêm vào)

Nói như vậy thì hễ là nhân vật cấp bậc hoàng đế trước lúc sinh ra sẽ xuất hiện ra một thứ gì đó gọi là “Dị tượng”, nếu không phải là cha mẹ của hắn gặp ác mộng thì chính là trong nhà phát ra ánh hồng quang hoặc là bầu trời xuất hiện mưa sao băng…v…v

Ví dụ như Lưu Bang (Hán Cao Tổ) lão huynh —— ” Cao tổ, phái phong ấp trung dương lý nhân, họ Lưu thị, tự quý. Phụ viết thái công, mẫu viết lưu ảo. Này trước lưu ảo thường tức đại trạch chi pha, mộng cùng thần ngộ. Là khi lôi điện hối minh, thái công hướng thị, tắc gặp giao long vu này thượng. Đã mà có thân, toại sản cao tổ.” (Dịch giả: Đoạn này hại não quá, mình chả dịch nữa, xem phía dưới khác hiểu)

Các độc giả xin hãy chú ý đoạn này, đoạn văn này nằm trong sử ký thượng thư (Do Tư Mã Thiên biên soạn), Tư Mã Thiên lão sư à ngài làm như vậy….. ta, ta cảm thấy thực sự không được tốt cho lắm…

Nếu mọi người không hiểu, ta liền giản lược lại và giải thích thô sơ cho mọi người được rõ. Nói theo cách khác Lưu Bang huynh đệ này, là do mẹ hắn và Long thần xoạc nhau sinh ra hắn, mà phụ thân của hắn lại là người chứng kiến chuyện này, nếu mà nói hắn là Chân Long Thiên Tử thì đúng thật là vô cùng chuẩn xác…..(Dịch giả: wtf???)

Được rồi, Lưu Bang, ngươi thắng, Hán sử lại cấp cho phụ thân ngươi cái danh hiệu “Cao quý” Nón Xanh! (cắm sừng) như vậy, ta chỉ có thể nói… xem như ngươi lợi hại.

Chúng ta có thể lấy thêm một ví dụ nữa về Chu Nguyên Chương lão huynh, hán sử về hắn viết quá dài ta đây không cần trích dẫn nữa, mà mọi người hãy xem đoạn này “Mẫu Trần thị, phương thần, mộng thần thụ dược một hoàn, đưa bàn tay có quang, nuốt chi, ngụ, khẩu dư hương khí. Và sản, ánh sáng màu đỏ cả phòng. Tất nhiên là dạ đếm có quang lên, quê nhà trông thấy, kinh coi là hỏa, triếp chạy cứu, đến thì không có. So trường, tư mạo hùng kiệt, kỳ cốt quan đỉnh. Chí ý khuếch nhưng, nhân mạc có thể trắc.”

(Ý nghĩa của đoạn này là: Mẹ của Chu Nguyên Chương nằm mơ được thần tiên cho một viên tiên đơn, để trên tay thì phát sáng, có mùi rất thơm, mẹ hắn nuốt viên tiên đơn này vào thì sinh ra hắn, khi sinh hắn ra thì cả căn nhà phát ra ánh sáng màu đỏ rất mạnh. Đang lúc nửa đêm như vậy lại có ánh sáng màu đỏ như vậy phát ra thì người dân làng quê lại tưởng có hỏa hoạn, cháy tới ứng cứu, nhưng lúc tới nơi thì không thấy gì cả. Lúc hắn sinh ra đã có tướng mạo hùng kiệt, cốt cách hơn người…..) (Dịch giả: Xàm cức, đéo chịu đc).

Bỏ qua một bên đi, lại tiếp tục nói đến nhi tử của Lưu Bang, khi vừa đã đời đã có 10 phần khí phách, khống chế được lửa, nói được chuyện như người lớn ( thật không thể hiểu được vị này tư chất gì nữa, vì sao mà khi còn nhỏ như vậy mà đã trâu bò được đến như thế ). Sự xuất hiện của các vị đế vương khác cũng kéo theo nhiều dấu hiệu của thiên thần hạ phàm như: Triệu Khuông Dận, Thiết Mộc Chân, Lý Thế Dân, các triều đại liên tục đổi thay, các thần nhân không ngừng xuất hiện, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Làm cho người ta khiếp sợ hơn nữa là những thuyết pháp này phần lớn xuất phát từ chính sử.

Bởi vậy ta chỉ có thể nói, những thứ sách giáo khoa như thế này a… Ngàn vạn không thể không động não, tiếp thu một cách đơn giản như vậy được…

Khi chúng ta xem lại chuyện xưa bằng cách đọc tiểu thuyết, chúng ta đều tin rằng trước khi những vị hoàng đế được sinh ra đời đều có xuất hiện dị tượng, thì đương nhiên bọn ma đầu chắc cũng không cam chịu mà thua kém đâu.

Nhi tử của Miêu Gia, nhất định không phải là loại đèn cạn hết dầu. Hổ Phụ sinh Khuyển Tử.

Tề Băng lúc này chen ngang nói: “Các ngươi nói về thần chi kết giới, còn có Drebber, Luân Đôn… những sự tình này ta không hề biết, các ngươi có thể giải thích cho ta được không?”

Miêu gia nói: “Đợi khi nào rảnh ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết, nhường cho Vương Hủ thì hắn không thể giải thích rõ ràng tỉ mỉ được.”

Sự thực là vậy, những thông tin về Thiên Đường, Địa ngục, Thần…. các loại nội dung chi tiết tỉ mỉ này chỉ có thể chờ Miêu gia lược bỏ bớt rồi xắp xếp biên soạn nội dung lại một lần nữa, sau đó tận lực đem những “Tin tức an toàn” nói lại cho Tề Băng mà thôi.

Vương Hủ bỗng nhiên nói: “À đúng rồi, trong mộng ta còn chú ý một điểm nữa, các ngươi có cảm thấy khu rừng này có tỏa ra mùi vị của xác chết khay không?”

“Biến đi. Còn cần ngươi phải nói hay sao, thối như vậy, ngửi không thấy ta thành giòi rồi.” Miêu gia trả lời.

Tề Băng dừng bước: “Không đúng.”

Miêu gia cùng Vương Hủ đều quay đầu lại nhìn hắn, “Ngươi làm sao vậy?”

Khuôn mặt Tề Băng biến sắc, mồ hôi lạnh theo gương mặt của hắn chảy xuống: “Ta không ngửi thấy gì cả! Các ngươi nói là có mùi xác chết, nhưng ta không ngửi thấy được bất cứ mùi gì hết!”