Q.1 - Chương 5: Linh Hồn Thức Tỉnh

Quỷ Hô Bắt Quỷ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tất nhiên Miêu Gia sẽ không nghe thấu những bực tức của Vương Hủ bởi lúc này hắn đang bận những việc khác. Thật ra Miêu Gia cũng muốn ở lại Sự Vụ Sở để giúp Vương Hủ nhưng tình huống này xảy ra quá đột ngột, đến nỗi làm đầu óc của hắn không thể thừa nhận. Lại nói lúc này, Miêu Gia của chúng ta đang có mặt trên sân thượng của một tòa cao ốc và chiến đấu với một vị mỹ nữ đến độ máu me đầy người. (PS của tác giả: PS là vì để để mọi người không có những suy nghĩ lầm lạc đối với những câu chữ mờ ám ở bên trên)

“Tay Mổ Xẻ, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ. Mà xem ra gần đây ngươi càng ngày càng có hương vị của đàn ông.”

(Hán Việt là Khai Thang Thủ hoặc Tiếng Anh là Ripper – Về sau sẽ gọi thống nhất bằng Tay Mổ Xẻ)

“Thật dông dài… Chỉ có mấy chú nhóc miệng còn hôi sữa mới thích nghe mấy câu này. Ta đã trưởng thành, tất nhiên thích nghe những câu đại loại như ‘Ngươi không hề thay đổi’, vân vân và vân vân…” Miêu Gia nói vừa dứt câu, lập tức châm một điếu thuốc rồi đưa lên miệng phì phèo. Mặc dù máu tươi trong người đang tuôn ra theo ống tay áo nhưng hắn không những không để ý, đã vậy còn mang bộ dạng ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng lại nhả khói thuốc bằng vẻ mặt lười biếng.

“Chỉ là thân thủ của ngươi chẳng bằng lúc trước, chắc do tửu sắc quá độ nhỉ?” Mỹ nữ gọi Miêu Gia bằng “Tay Mổ Xẻ” nói thêm. Nhìn qua trên người nàng không hề có bất kỳ vết thương nào nhưng khóe miệng lại có một vết máu.

“Ầy… Ngược lại ta đang lo lắng là nếu sau này ngươi rơi vào trong tay của ta thì có lẽ ta sẽ tửu sắc quá độ.” Khi nói đến chữ “sắc”, Miêu Gia cố ý nhấn mạnh…

Làn tóc rối dài tới lưng của mỹ nữ dựng đứng như cương châm trong tay nàng. Hiện sắc mặt mỹ nữ còn tái nhợt hơn so với Miêu Gia, cũng không biết do nội thương hay vì trời sinh đã thế.

“Hôm nay ta không còn hứng đánh ngươi nữa. Tay Mổ Xẻ, ta sẽ tới tìm ngươi lần nữa để đoạt lại những thứ vốn thuộc về ta.”

“Cắt… Ngươi thật đúng là một phụ nữ bốc đồng. Cũng đã năm năm rồi, chẳng lẽ ngươi vẫn còn chấp nhất danh xưng ‘Miêu Gia’ của ta sao? Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi đã có danh xưng của một thành phố khác, hình như gọi là ‘Thiên Phong’. Không chừng ngươi đơn thuần chỉ muốn kiếm cớ để dây dưa với ta mà thôi?” Miêu Gia biết nếu đối phương quyết định chạy trốn thì hắn sẽ không đuổi kịp nên chỉ có thể dùng thủ đoạn kích tướng để chọc giận đối phương.

Không ngờ mỹ nữ im lặng vài giây, sau đó trả lời hắn với ánh mắt nghiêm trọng: “Ta không muốn thua dưới tay ngươi, không hơn.” Nói xong lập tức tung người nhảy xuống từ sân thượng của cao ốc rồi theo đó hóa thành hàng ngàn làn gió và biến mất trong không trung. Chỉ để lại Miêu Gia, hiện đang ngã ngồi trên mặt đất.

“Không ngờ ngươi vẫn còn để ý đến chuyện năm đó… Thật ra chúng ta cũng không phải không thể hàn gắn… Aizzz.” Miêu Gia thở dài rồi ngắm trăng bằng đôi mắt vĩnh viễn không thể trợn trừng. Cũng không biết qua bao lâu, hắn mới đứng lên một cách khổ sở. Hiển nhiên Miêu Gia bị thương không nhẹ, bởi thế khi ra đến đường cái thì hắn lập tức có cảm giác mệt mỏi.

Miêu Gia tìm một đại bờ tường ở bên đường rồi ngồi xuống, đến khi mở ra điện thoại, hắn phát hiện bây giờ đã là hai giờ sáng: “Cũng không biết thằng nhóc kia thế nào, lúc này linh thức của hắn vẫn chưa biến mất. Chắc bây giờ mình phải trị liệu đơn giản rồi sang đó giúp hắn một chút. Lại nói, nếu sang đó mà hắn còn sống thì…” Trong lòng đang nghĩ đến đó, Miêu Gia chợt tìm ra một file PRC, tiêu đề của file là “Độn Giáp Thiên Thư”.

Độn Giáp Thiên Thư tức Thanh Nang Thư do Hoa Đà biên soạn. Bộ sách này phân ra thành ba cuốn thượng, trung, hạ; Quyển thượng là Nhân Độn Thư, quyển trung là Thiên Độn Thư, quyển hạ là Địa Độn Thư, tương truyền cuốn sách này đã bị thiêu hủy trong thời Tam quốc, chỉ có một vài y thuật trong những trang giấy còn sót lại được lưu truyền.

Cũng có truyền thuyết rằng Độn Giáp Thiên Thư đã không còn thuộc điển tịch về y thuật, bởi chỉ có Nhân Độn Thư được Hoa Đà viết là nói về y thuật, hai quyển khác là do thần tiên truyền lại. Trong hai quyển này có nhiều đại thần thông hàng yêu phục ma, hô phong hoán vũ nên nghe đồn lúc thiêu hủy Thanh Nang Thư chỉ thiêu hủy một phần chứ không phải cả bộ Độn Giáp Thiên Thư…

Hôm nay bảo vật này lại bị Miêu Gia, một gã “thanh niên” không những cao tuổi mà còn bất lương, sao chép thành file PRC và cài trong điện thoại. Nếu như Hoa Đà ở trên trời có mắt, chẳng biết sẽ có cảm tưởng gì…

Chương này phân thành hai đoạn, lại nói lúc này Vương Hủ đã sức cùng lực kiệt. Tuy bằng vào đồng hồ sinh học của trạch nam, thức đêm thật chẳng khác ăn cơm bao nhiêu, nhưng trong hoàn cảnh trốn chui trốn nhủi, thần kinh khẩn trương cao độ thì trình độ mệt nhọc không thể so sánh mới công việc lên mạng và lướt web.

Hai giờ trước, Vương Hủ còn hùng hổ đòi đồ thần diệt ma, kết quả là hắn phát hiện chuyện trên đời này cùng tình trạng thực tế, thao tác lúc bắt đầu lẫn lý tưởng… xa nhau như trời với đất. Đầu tiên, thanh dao găm của Miêu Gia quả thật có thể chém được ma quỷ nhưng dù sao nó cũng chỉ là dao găm chứ không phải mã tấu. Mỗi khi huơ một dao, tuy rất ngọt, rất mạnh mẽ nhưng để lại trên người lũ quỷ chỉ là một vết thương nhỏ và đủ khiến chúng kêu la hai ba tiếng, sau đó sẽ không còn chuyện gì xảy ra. Thậm chí có nhiều con bị đánh ngã nhưng cả chục con ở phía sau chen nhau nhập ngũ… Thành ra Vương Hủ biết vẫn phải trốn chạy thì hơn.

Vương Hủ dốc hết sức lực mở một đường máu, đương nhiên “đường máu” ở đây dùng máu của hắn từ những vết thương do ma quỷ nắm, chộp, cắn… để tạo ra. Có lẽ sẽ có người lại muốn hỏi, ngày hôm nay Vương Hủ bị té xe, hiện lại bị quỷ đuổi giết, cuối cùng đã chảy bao nhiêu máu? Cuối cùng còn bao nhiêu máu trong người? Thật ra Vương Hủ chảy không nhiều máu, đoán chừng chỉ hơn chút đỉnh so với một lần hiến máu nhân đạo và chắc chắn chẳng thể chết ngay được. Đấy là còn chưa kể đến những nguyên nhân khác, kiểu như loại trạch nam không có bạn gái như hắn thường rất thừa khí huyết, bởi vậy lượng máu còn sót lại với đủ để chống đỡ một đêm hành xác như thế này.

Có lẽ chính bản thân Vương Hủ cũng không nhận ra mình đã mạnh hơn so với bình thường người. Chứ nếu người không có linh thức gặp những tình huống trước mắt thì khả năng bị dọa chết sẽ rất cao. Cảm giác sợ hãi đó không phải vì người bình thường nhát gan mà là vì họ không có linh thức nên khi gặp quỷ chẳng khác nào ở truồng đứng trên đống tuyết, không hề có bất cứ sự bảo vệ nào. Từ đó tinh thần cùng đại não đều bị khống chế bởi ảo giác do ma quỷ chế tạo. Người mạnh mẽ có thể sẽ chống cự nhưng khi bị linh hồn tiếp xúc, thân thể không thể họ sẽ không thể nhúc nhích, yết hầu chẳng nói năng hay kêu cứu gì được, thật chẳng khác gì đưa cổ cho người ta tùy ý chém giết.

Tất nhiên Vương Hủ không biết những kiến thức trên. Giờ phút này, hắn chạy lung tung với tinh thần hoảng hốt, có lẽ hắn đang ở trong trạng thái quỷ dẫn đường. Hơn nữa, hắn không suy nghĩ ra phương pháp giải trừ hiệu quả nên vẫn cứ chạy trên một vỉa hè hẹp dài tại một con phố vắng tanh, không người. Thậm chí, Vương Hủ còn cảm thấy mình đã không còn ở trong thành phố S, bởi kiến trúc ở không có một ngọn đèn đường nào, chỉ có một chiếc đền chén mờ ảo vẫn còn phát huy tác dụng. Mà hắn thì không thể đứng lại nghỉ ngơi nên mỗi lúc ngoặt cua đều bị một bộ mặt kinh dị mới lạ hù dọa, sau đó cả một bầy vừa đuổi theo vừa tập kích không ngừng.

Vương Hủ càng chạy càng giận, vì cái gì mà lũ quỷ có thể đụng được thân thể của hắn mà hắn không thể chủ động công kích đối phương mà chỉ có thể chạy trốn. Vì cái gì chỉ có thể tạm thời sát thương những linh thể này nhưng không cách nào tiêu diệt triệt để bọn chúng… Chuyện hắn muốn biết thật quá nhiều, thế nên nghĩ ngợi lung tung trong thời khắc nguy hiểm sẽ không thể nhận được đáp án. Bởi thế tâm trạng của Vương Hủ ngày càng bực bội, lúc này nếu có đồ vật gì kích thích hắn dục vọng trả thù thì chắc chắn hắn sẽ quay lại và bầm lũ ma quỷ ở phía sau thành vạn đoạn.

Hết lần này tới lần khác, nữ quỷ xuất hiện trước mặt Vương Hủ mà không biết phân biệt vị trí của hắn. Mỗi lần như vậy, nàng còn kéo theo cả bầy ma quỷ, mà bọn này thì vẫn đứng sát nhau và không chừa bất cứ kẽ hở nào, căn bản sẽ chẳng thể chui lọt.

Vương Hủ muốn quay lại nhưng chợt phát hiện truy binh ở phía sau cũng không thua phía trước, quả thật bọn này muốn dồn hắn đến tuyệt lộ mà!

“Lão tử đồng quy vu tận với chúng bây!” Vương Hủ gào thật to, giờ phút này hắn đã chìm vào trạng trái điên cuồng. Chỉ thấy Vương Hủ nắm chặt dao găm trong tay phải, tay trái huơ cuốn sách bằng trúc rồi xông về phía nữ quỷ. Những skill kinh điển của hệ chiến sĩ trong Game Online như “Công kích” “Chặt gân” (Stun) “Tâm Huyết Cuồng Bạo” “Đả Kích Chí Tử” đều được Vương Hủ xuất ra, tất nhiên đó là những hình tượng trong mắt hắn mà thôi. Chứ đối với người khác, đó chẳng hơn một bộ quyền pháp đầu đường xó chợ.

Vương Hủ lập tức ngập trong “quỷ triều”, dao găm đã rơi trên mặt đất từ lúc nào, dường như quyển sách bằng trúc cũng đã mất đi tác dụng. Mà thần kinh của Vương Hủ đã đến cực hạn, hệt như là một sơi dây cung kéo căng đột nhiên đứt đoạn. Giờ đây hắn đã nằm chỏng queo trên mặt đất, hơn trăm con quỷ nhào đến cắn xé, đau đớn trên người dần được thay bởi tê liệt.

Lúc này, cái chết đối với hắn cũng giống một loại giải thoát, dù sao đời này vốn cũng không còn thứ gì đáng để hắn lưu luyến. Nghĩ đến đó, Vương Hủ nhắm nghiền đôi mắt của mình…

Bỗng một luồng ánh sáng màu trắng lóe lên trên bầu trời đen kịt. Trong phút chốc, “quỷ triều” xung quanh Vương Hủ lập tức hoá thành không khí. Còn Vương Hủ thì tự đứng lên, Phục Ma Thiên hoàn toàn mở ra. Dường như quyển sách bằng trúc trước mắt đã thoát khỏi tất cả quy luật vật lý, bởi nó dài như xiềng xích và lơ lửng quang thân thể của hắn, ánh sáng nhàn nhạt từ đây tỏa ra không ngớt.

Trong thời khắc sinh tử nằm trên một đường thẳng, Vương Hủ nhớ ra rất nhiều chuyện. Hắn nhớ tới “mình” của ba năm trước, “mình” ngày đó có một đôi mắt rất khác người bình thường. Nói thế bởi hắn có thể nhìn thấy những thứ người khác không thể nhìn thấy, nhưng hắn chưa bao giờ nói điều này với bất cứ ai. Thậm chí ngay từ lúc còn nhỏ, Vương Hủ đã càng chối bỏ chính bản thân mình.

Hắn trầm mặc ít nói, trong mắt tràn ngập tơ máu. Trong mắt người khác, họ thấy đứa bé Vương Hủ có tính cách rất cổ quái, bởi vậy từ thầy cô giáo đến bạn học đều đứng từ xa mà nhìn, hệ quả là hắn không hề có bất cứ người bạn nào.

Cho đến khi cha mẹ lần lượt qua đời, Vương Hủ chính mắt nhìn thấy mẹ của hắn, cha của hắn, vẫn ở bên cạnh mình mà không đến một thế giới khác. Một tháng sau, Vương Hủ phát hiện thật ra cha mẹ rất đau khổ. Cũng chẳng phải bọn họ không muốn ra đi mà bị hắn trói buộc lại nhân thế. Từ đó Vương Hủ hiểu mình rất mạnh mẽ, hắn không những có thể nhìn thấy mà thậm chí còn có quyền năng chúa tể của các linh hồn. Chính vì vậy, Vương Hủ sử dụng loại sức mạnh linh hồn của mình để tiến hành thôi miên cùng phong ấn chính mình. Và hắn đã quên đi tất cả, quên cả chính mình. Hắn biến thành một kẻ theo thuyết vô thần… Mà bây giờ, trong mắt của hắn lại xuất hiện tơ máu chằng chịt, hệt như là máu tươi đang vận chuyện trong hốc mắt.