Chương 5: Dạ đàm

Quân Vi Hạ

Đăng vào: 2 năm trước

.

Không gọi cung nữ tới hầu hạ, Tiêu Thừa Quân lập tức đi đến bên giường. Trong phòng thắp rất nhiều nến, ánh cam nhàn nhạt ấm áp tỏa ra khắp phòng, sáng rực rỡ như ban ngày. Lâu Cảnh ôm một cái gối lớn, sắc đỏ tươi của tơ lụa xung quanh làm khuôn mặt vốn tái nhợt của hắn cũng ánh lên một chút ửng đỏ, nhìn qua thấy thật bình yên.

Nghe nói tổ phụ của Lâu Cảnh cực kỳ sủng ái hắn. Để tăng thêm thể diện cho tôn tử, lão An quốc công đã tự mình tổ chức quán lễ cực kì long trọng cho Lâu Cảnh khi hắn mới mười lăm tuổi.

Kim quan khảm hồng bảo thạch vẫn đội chỉnh tề ở trên đầu, không hề có chút lộn xộn, hai sợ dây tua màu vàng xen lẫn với mái tóc dài đen mượt, nhu thuận tản ra trên chăn đệm. Vài lọn tóc trượt ngang trên má, che khuất đi đôi mắt xinh đẹp.

Tiêu Thừa Quân vươn tay, cách mái tóc chừng nửa tấc thì đột nhiên dừng lại. Mình đang muốn làm cái gì? Trái tim chợt run lên, bàn tay như bị bỏng rụt lại, mặt không đổi sắc mà chậm rãi đem cánh tay “phạm tội” giấu ra sau người, Tiêu Thừa Quân ảo não, âm thầm tự kiểm điểm bản thân sao lại dễ dàng bị sắc đẹp dụ hoặc như thế, thật sự là rất không nên!

Vì đang bận tự xét lại bản thân, Thái tử điện hạ không hề chú ý tới đôi mắt thấp thoáng giấu sau mái tóc đã mở ra một khe nhỏ.

Bởi vì từng sống trên chiến trường nên Lâu Cảnh có trực giác rất nhạy bén, khoảnh khắc Thái tử đẩy cửa bước vào, hắn đã lập tức tỉnh lại, chỉ là cơ thể vẫn rất mệt nên lười động. Dựa theo nghi lễ, tân nương phải ngồi nghiêm chỉnh trên giường chờ tân lang trở về, nếu mặc kệ trượng phu mà ngủ trước là chứng tỏ không coi trọng đối phương, trượng phu sẽ không hài lòng và có thể tức giận. Lâu Cảnh cố ý nằm ung dung trên giường, muốn nhìn xem vị Thái tử điện hạ nghiêm cẩn này sẽ có phản ứng gì với hành động của mình, không ngờ lại nhìn thấy một màn bất ngờ.

Đôi mắt mở hé nhanh chóng hiện lên một đạo tinh quang, tựa hồ vị Thái tử điện hạ này cũng không giống với Hoàng Thượng ở chỗ không thích nam sắc …

Từ bé, tổ phụ đã dạy hắn, ngoại từ người chí thân và người yêu trong lòng, tất cả những cái khác đều có thể lợi dụng. Cái gọi là lợi dụng, chính là dùng cái giá phải trả nhỏ nhất để giành được hồi báo lớn nhất. Như vậy, nếu khuôn mặt này có thể lợi dụng, tại sao lại không dùng nó để kiếm được càng nhiều chỗ tốt cơ chứ?

Lâu Cảnh chậm rãi mở mắt ra, tạm dừng một lát, chống tay ngồi dậy, “Thần nhất thời mệt mỏi nên ngủ quên, mong điện hạ thứ tội.” Vì động tác ngồi dậy khá mạnh nên vết thương trên người lập tức biểu tình, Lâu Cảnh nhịn không được mà cau mày.

“Không sao.” Tiêu Thừa Quân thản nhiên lên tiếng, “Gọi người đến thay quần áo đi.”

Tất nhiên là Lâu Cảnh không phản đối. Chỉ lát sau, Tầm Hạ và Ánh Thu đã theo hai cung nữ bước vào. Hai người này vốn đi theo làm của hồi môn, hiện tại nhập cung, được coi như là cung nữ.

Tầm Hạ lo lắng nhìn thế tử nhà mình, trong nghi lễ tân hôn hoàng gia, tân nương tử nên tránh sau màn để thay đổi thường phục rồi mới trở ra, nhưng Lâu Cảnh lại hoàn toàn không có chút ý tứ tránh né nào.

Tiêu Thừa Quân nhìn hắn một cái, không nói gì, hai người đều là nam tử, không cần chấp nhặt mấy nghi thức vụn vặt làm gì, liền đứng tại chỗ để cung nữ thoát y phục, lộ nội sam màu vàng pha thêm sắc đỏ.

Vẫy tay cho cung nữ lui ra, hai người đồng thời ngồi lên giường. Cửa phòng vừa đóng lại, Lâu Cảnh liền lệch người ngả vào gối.

Tiêu Thừa Quân nhíu mày: “Sao lại bị thương nặng như vậy?” Bình thường, khi gia đình sử dụng gia pháp, nếu không gặp phải vấn đề gì quá nghiêm trọng thì nói chung là sẽ không động đến gân cốt, nhưng nhìn thấy Lâu Cảnh té xỉu hôm nay, Tiêu Thừa Quân ý thức được thương thế kia có lẽ không đơn giản như vậy.

Vì sao lại bị thương nặng như vậy? Đó là vì Lâu Kiến Du cảm thấy lực tay của mình không đủ, để thị vệ đánh mới tốt. Lâu Cảnh cười cười: “Hồi điện hạ, không được thỉnh thái y nên vết thương chậm khỏi một chút.”

Tiêu Thừa Quân trầm mặc một lát, lấy ra một hộp nhỏ khắc hoa mai rất đẹp ở ngăn tủ nhỏ đầu giường, đưa cho hắn: “Thuốc này do thái y viện điều chế ra, có tác dụng giảm viêm, tiêu sưng, chữa máu ứ đọng, ngưng trệ không lưu thông, ngươi thử dùng tạm đi, nếu không đỡ thì thỉnh thái y.”

Lâu Cảnh rũ mắt, thật không nghĩ y lại suy xét chu toàn như thế, chuẩn bị đủ cả thuốc trị thương cho hắn, nụ cười trên mặt không khỏi sâu thêm vài phần, liền trả lại hộp thuốc vào tay Thái tử, “Vết thương nằm ở trên lưng, thần không thể tự bôi thuốc cho mình được, cả gan thỉnh điện hạ giúp thần một phen.”

“Ngươi…” Tiêu Thừa Quân nhất thời ngây ngẩn cả người, chưa từng có người nào dám sai khiến y như vậy, Trạc Ngọc này cũng quá to gan rồi. Thái tử còn chưa kịp trách cứ ra tiếng, người bên cạnh đã tự giác thoát trung y, lột nội sam, ngoan ngoãn nằm úp sấp trên giường.

Bởi vì sắc mặt tái nhợt nên nhìn Lâu Cảnh có chút yếu ớt, nhưng khi thoát quần áo ra, cơ thể tuyệt đối không gầy yếu, lưng rộng eo thon, cơ bắp cân xứng, giống như một con báo đang vận sức chờ phát động và tràn ngập lực lượng. Nhưng hiện tại, những đường cong mượt mà trên thân thể lại bị phủ kín bởi những vết thương liên tiếp, từng vết máu tụ đỏ đỏ tím tím đan xen, bầm dập khắp nơi, xác thực nhìn rất chói mắt.

Tiêu Thừa Quân thở dài, thôi, nếu muốn chiêu hiền đãi sĩ thì phải xuất ra một chút thành ý. Đầu ngón tay quệt một chút thuốc mỡ, chậm rãi bôi lên các vết thương trên lưng. Giống như phủ một lớp tơ lụa mềm mại lên trên lưỡi đao, rắn chắc và mịn màng, xúc cảm truyền tới từ đầu ngón tay làm Tiêu Thừa Quân có chút muốn ngừng hành động này lại mà không được.

“Lâu gia chỉ có mình ngươi là con trai trưởng, gả tiến Đông cung thì sẽ không có ai thừa kế tước vị. Vì sao An quốc công phải làm như vậy?” Phát hiện ra đêm nay mình có chút không khống chế được, Tiêu Thừa Quân cảm thấy có lẽ là do uống nhiều rượu quá, liền mở miệng thăm hỏi để phân tán sự chú ý.

“Thái tử cưới chính phi, tam thư lục lễ chỉ dùng nửa tháng, vì sao Hoàng Thượng lại làm như vậy?” Lâu Cảnh không trả lời, hỏi ngược lại, nghiêng đầu nhìn biểu tình của Thái tử.

Hai người nhìn nhau một lát, ngầm hiểu trong lòng.

“Ta và ngươi đều gặp khốn cảnh bên trong, nhưng hoàn cảnh của ngươi, ta có thể giúp.” Ngữ điệu của Tiêu Thừa Quân không nhanh không chậm, mỗi từ nói ra đều tràn ngập khí phách, nặng tựa ngàn cân, làm người nghe không thể không tin phục.

Lâu Cảnh nheo mắt, tủm tỉm cười kéo tiết khố xuống đầu gối, tiếp tục nằm úp sấp: “Điện hạ là Thái tử của một nước, thần là trung lương, tự nhiên là thần tử của điện hạ.”

Xem như bước đầu nói chuyện đã xong.

Tiêu Thừa Quân hơi hơi gật đầu, lại quyệt một khối thuốc mỡ. Nếu người khác làm Thái tử phi, chỉ cần không gây chuyện phiền toái cho y là được rồi. Nhưng Lâu Cảnh bất đồng, không nói đến danh tiếng trước kia, chỉ riêng cuộc nói chuyện đêm nay đã đủ để thuyết minh người này tuyệt không phải nhân vật trong ao. Nếu hắn nguyện ý giúp mình thì đây chính là một trợ giúp to lớn.

Thái tử điện hạ vừa lòng, lại đem tâm tư chuyển sang trị thương.

Bôi tốt thuốc lên lưng, Tiêu Thừa Quân chuyển xuống vết thương trên đùi. Khi nhìn đến cặp chân kia, Thái tử điện hạ nhịn không được hít sâu một hơi, không biết phụ thân này có bao nhiêu nhẫn tâm mà đánh nhi tử gần chết như vậy?

“Phụ thân chưa từng chịu khổ bao giờ nên cũng không biết mình đánh như vậy sẽ khiến nhi tử bị thương nặng thế nào.” Lâu Cảnh nằm úp sấp, trong giọng nói không toát ra một chút oán hận nào, nhẹ nhàng như đang nói “Phụ thân hắn không phân biệt được rau hẹ với lúa mạch non” vậy.

Tiêu Thừa Quân yên lặng nhìn hắn, “Sau khi ta lên ngôi, liền… tùy ngươi đi hay ở.” Y vốn định nói “Liền hưu ngươi rồi trả lại tước vị cho ngươi”, nhưng nhìn ánh mắt sáng như sao kia, lời đến bên miệng lại quẹo cong, tự nhủ trong lòng, nếu khi đó hắn còn nguyện ý làm Hoàng hậu thì cũng…. không có gì là không tốt.

Lâu Cảnh hơi nhoẻn miệng cười: “Tạ điện hạ.”

Đêm đã về khuya, thuốc cũng đã bôi xong, ngày mai còn phải đi thái miếu tế bái, không thể trì hoãn thời giờ thêm nữa, hai người nhìn nhau đều tự hiểu, gọi cung nhân tắt bớt nến, đi ngủ.

Trên người Lâu Cảnh có thương tích, chỉ có thể nằm úp sấp, cũng may thuốc này có tác dụng rất nhanh, nếu không ngay cả chăm mềm, hắn cũng không thể đắp. Tiêu Thừa Quân nằm xuống bên cạnh, thực hiện rất tốt nguyên tắc “không nói khi ăn, không nói khi ngủ”, lẳng lặng không nói một câu.

Đêm tân hôn, nến long phượng không thể tắt, bên ngoài trướng mạn vẫn sáng rực rỡ như trước. Lâu Cảnh quay đầu hướng vào trong giường, khép mắt lại. Hai ngày nay hắn mệt chết đi được, vác cái thân nửa tàn đi thực hiện một mớ nghi lễ dài lê thê, người bình thường cũng mệt xỉu chứ đừng nói hắn. Về sau ai phạm vào quân kỷ, nhất định phải phạt tên đó quân côn rồi bắt đi nhà bếp nhặt rau, đòn tra tấn này thật không tệ!

Căn phòng chìm vào yên tĩnh, chỉ còn ánh nến chập chờn lay động.

Tiêu Thừa Quân có chút khó ngủ, nghiêng người nhìn chằm chằm Lâu Cảnh một lát. Gương mặt diễm lệ vì mắc bệnh mà tái nhợt, giống như đồ sứ men trắng, bởi vì mong manh dễ vỡ mà chọc người ta thương tiếc. Nhìn ngắm một hồi, y liền nhịn không được mà chậm rãi đưa tay sang gạt vài lọn tóc phất qua má Lâu Cảnh. Hắn đã là thê tử của mình, chỉ cần hắn không phản bội, mình sẽ làm một trượng phu có trách nhiệm, đối đãi với hắn thật tốt.

Sau khi Thái tử điện hạ chìm vào giấc ngủ, người đáng lẽ phải ngủ từ lâu lại mở mắt ra.

Lâu Cảnh nhìn dáng ngủ vô cùng quy củ của Thái tử điện hạ, cảm thấy thật thú vị, nhịn không được mà nhích người kề sát Tiêu Thừa Quân một chút. Không thể nghi ngờ, diện mạo của người trong hoàng thất đều rất xuất sắc, mà trong đám hoàng tử, diện mạo của Tiêu Thừa Quân lại nổi bật nhất. Bất quá, hàng ngày người này thường dùng khí thế uy nghiêm và trang phục thanh quý che dấu đi vẻ tuấn mỹ của bản thân, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Dùng sức ngửi ngửi, chỉ có mùi rượu thản nhiên, không thấy hương sữa thơm trong trí nhớ. Lâu Cảnh không khỏi có chút thất vọng, nếu ngửi được hương vị kia, có lẽ hắn sẽ nhớ lại thật nhiều kí ức ngày bé, không cam lòng nắm chặt bàn tay của Tiêu Thừa Quân, hồi tưởng lại cảnh mẫu thân tỉ mỉ làm bánh bao hình con thỏ tặng hắn.

Nếu mẫu thân còn tại thì nhất định sẽ không đồng ý để mình gả đến Đông Cung đâu nhỉ?

Một đêm ngon giấc, rạng sáng ngày hôm sau, vài thái giám đứng ngoài cửa nhẹ giọng đánh thức hai người.

Tiêu Thừa Quân mở mắt ra, chuẩn bị đứng dậy, lại phát hiện tay phải của mình bị người bên cạnh nắm thật chặt, trong lòng như bị cái gì gãi nhẹ một chút, không khỏi hơi hơi gợi lên khóe môi, quơ quơ bàn tay bị nắm: “Nên dậy thôi.”

“Ưm?” Lâu Cảnh mơ mơ màng màng lên tiếng, ngáp một cái mở mắt ra, giãy dụa đứng lên, chậm rãi xoay xoay cái cổ nhức mỏi một chút.

“Vì sao ngón giữa trên bàn tay ngươi lại có vết chai?” Tiêu Thừa Quân vốn muốn hỏi vì sao bàn tay của Lâu Cảnh lại sáng bóng và trơn mịn như vậy, không phải võ tướng đều có bàn tay to và chai sần hay sao? Nhưng lời này nói ra đến miệng lại cảm thấy có chút ngả ngớn, lập tức thay đổi cách nói.

Lâu Cảnh nhướng mày, lúc này mới phát hiện ra mình vẫn còn nắm chặt bàn tay người ta chưa buông, mà tựa hồ Thái tử điện hạ cũng không có ý tứ thả ra, không khỏi nổi lên ý trêu chọc, chậm rãi nhích người qua, nghé sát vào lỗ tai y: “Mặc dù thần vô dụng, nhưng cũng nên học một chút tiễn thuật phải không?”

“Khụ…” Tiêu Thừa Quân vội ho một tiếng, buông tay hắn ra, nghiêm mặt nói: “Thời gian không còn sớm nữa, mau đứng lên mặc quần áo.”

“Được rồi.” Lâu Cảnh thấy người ta nghiêm mặt lại liền thu vẻ ngả ngớn, tủm tỉm cười.

Bước vào cửa đầu tiên là một đại thái giám hơn bốn mươi tuổi, đi phía sau là sáu cung nữ và hai tiểu thái giám.

“Nô tỳ Thường Ân, chúc mừng Thái tử, Thái tử phi đại hỉ.” Lão thái giám không tâng bốc quá mức, cười đến thập phần khéo léo, gương mặt hơi béo trông có vẻ rất hòa ái.

“Đây là tổng quản thái giám của Đông Cung, Thường Ân.” Tiêu Thừa Quân thấp giọng nói với Lâu Cảnh.

Lâu Cảnh gật gật đầu, ngồi ở trên giường nhận quỳ lạy từ Thường Ân, sau đó thưởng cho ông ta một hà bao thêu kim tuyến đựng hai lạng vàng, nâng tay hư đỡ một chút nói: “Thường công công xin đứng lên, sau này vẫn nhờ công công chỉ bảo nhiều.”

Thường Ân liên tục nói không dám, tiếp nhận phần thưởng của Thái tử phi.

Tiếp theo là bốn cung nữ bên người Tiêu Thừa Quân: Tử Chân, Tử Đào, Nhã Yên, Nhã Sương, cả bốn đều có bộ dạng rất đoan trang, nhưng không có chỗ nào đặc biệt thu hút. Lâu Cảnh nghĩ thầm, Thái tử điện hạ thật đúng là vô cùng đứng đắn, liền thưởng cho mỗi người một hà bao đựng hai lạng bạc và năm hạt dưa. Bốn cung nữ liền cúi đầu tạ ơn, thối lui sang một bên, hạ mắt, thập phần thủ lễ.

Tầm Hạ và Ánh Thu cúi đầu ra mắt Tiêu Thừa Quân, y cũng thưởng cho mỗi người một hà bao hồng sắc, bên trong đựng hai lạng bạc và năm hạt dưa.

Bên người Tiêu Thừa Quân có hai tiểu thái giám khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Một người là An Thuận, nhìn qua thì thấy rất trầm ổn, người còn lại là Nhạc Nhàn, có vẻ rất hoạt bát, sinh động.

“Đây là Nhạc Nhàn, chịu trách nhiệm hầu hạ Thái tử phi.” Thường Ân cười nói: “Ngài dùng thử hai ngày, nếu cảm thấy không thuận tay, nô tỳ sẽ đổi cho ngài người khác.”

“Tiểu nhân Nhạc Nhàn, bái kiến Thái tử phi.” Sau khi Thường Ân nói xong, Nhạc Nhàn liền vui vẻ dập đầu với Lâu Cảnh, vô cùng cao hứng nhận phần thưởng.

Đối với phân công này, Lâu Cảnh cảm thấy rất vừa lòng, nếu để An Thuận hũ nút ở bên cạnh thì sẽ rất nhàm chán, nhìn Nhạc Nhàn vẫn là thuận mắt hơn.

(1) tôn tử: cháu trai

(2) quán lễ: Các triều đại khác nhau cũng quy định về tuổi trưởng thành khác nhau, thông thường con trai đến 20 tuổi sẽ được cử hành Quán lễ (冠礼) (tức lễ đội mũ) lễ nghi đánh dấu tuổi trưởng thành, cuối nghi lễ này anh ta sẽ có tên tự (tên sau khi đã thành niên), và kết thúc buổi lễ anh ta sẽ có quyền ứng xử, tham gia tế tự, đồng thời cũng có thể lập gia đình.

(3) Kim quan: mũ đội đầu bằng vàng

(4) trượng phu: chồng

(5) nội sam: quần áo mặc bên trong

(6) chiêu hiền đãi sĩ: (Từ cũ) chiêu mộ người hiền tài và coi trọng kẻ sĩ, nhằm thu hút người tài giỏi cho một sự nghiệp lớn lao.

(7) tam thư lục lễ: Tam thư là 3 lá thư đều được viết trên giấy đỏ (còn gọi là hồng điều) mà đàn trai trình họ nhà gái để đưa tin đưa tin, xin báo và chuẩn bị tổ chức các nghi thức lễ.

Lục lễ là sáu lễ gồm lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tế, thỉnh kỳ và thân nghinh.

(8) hưu: bỏ vợ, hủy bỏ hôn nhân

(9) Trướng mạn: màn che

(10) thê: vợ

(11) tiễn thuật: bắn cung

(12) hà bao: cái túi nhỏ thường dùng để đựng tiền ấy

() Hồng bảo thạch: hay hồng ngọc, đứng thứ 2 sau kim cương, nằm trong 4 loại đá quý nhất của thế giới đá, được coi là biểu tượng của may mắn và thành công.