Chương 8: Đông tuyến, Tây tuyến không chiến tranh

Quần Long Chi Thủ

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Hoàng đế ở nơi nào.
Dương Vô Tà đáp:
– Đầu dây sẽ ở nơi đó.

Thích Thiếu Thương như có suy nghĩ.

– Có điều.
Trên mặt Dương Vô Tà hiện lện vẻ trầm trọng hiếm thấy:
– Bất luận muốn tháo chuông hay là cắt dây, chúng ta đều cần một người phối hợp và trợ giúp.

– Ai?

– Gia Cát Tiểu Hoa.

Gia Cát Tiểu Hoa chính là Gia Cát tiên sinh, cũng là sư phụ của Tứ Đại Danh Bổ, lão sư của hoàng đế, tổ sư gia của ngự tiền thị vệ.

Thế nhưng, tại sao phải kinh động đến y?

Kinh động y vì cái gì?

Thích Thiếu Thương lập tức phái người đi truy xét một chuyện.

Hoàng đế hiện đang ở đâu?

Hoàng đế đương nhiên là ở trong hoàng cung.

Thế nhưng không phải.

Đây không phải là một vị hoàng đế thường ở trong cung.

Hắn cũng không phải vi phục xuất tuần, mà là sa vào hưởng thụ ăn chơi. Cung đình phi tần có đến ba ngàn, nhưng hắn còn chưa thỏa mãn, còn muốn hưởng hết diễm sắc dân gian.

– Muốn tìm hoàng đế không khó.
Dương Vô Tà nhắc nhở:
– Ít nhất vào tối nay không khó lắm.

Ánh mắt Thích Thiếu Thương sáng lên:
– Hắn đại khái sẽ ở khu vực đường Bán Dạ, hẻm Tiểu Điềm Thủy, hẻm Ngõa Tử?

– Đúng vậy.
Dương Vô Tà khen ngợi:
– Mấy người Lương Tiện Nhi, Dư Canh Mãnh, Hà Thái Tuyệt, Tôn Vưu Liệt cũng không phải đội dưa hấu làm đầu. Trước khi động thủ, cho dù có người báo tin, nói hoàng đế đang ở nơi trăng hoa tìm kỹ nữ, bọn họ trước tiên vẫn sẽ đi xem xét một phen, nhằm để chứng thực. Cho nên, ta thấy hoàng đế tối nay thật sự đến đó. Huống hồ, gần đây hắn si mê Lý Sư Sư, cứ cách ba đêm lại ở nơi đó vui chơi một phen. Chỉ là bọn họ cố ý bày nghi trận, khiến cho Danh Môn Tứ Tú tự chui đầu vào lưới.

Thích Thiếu Thương nắm được “trọng điểm” trong lời nói của Dương Vô Tà, lại suy đoán tiếp.

– Nếu Triệu Cát không phải ở Lam Tuyến thì chính là Hồng tuyến. Nói như vậy, bốn người xảy ra chuyện ở Hồng tuyến, hoàng đế hẳn là ở khu vực Lam tuyến.

Dương Vô Tà từ đáy lòng bội phục vị lãnh tụ này.

Người có thể khiến cho y bội phục thật ra cũng không nhiều, nguyên nhân là vì những người bên cạnh y đều rất ưu tú, nhưng có ưu tú cũng vẫn còn thua kém y.

Những chủ nhân mà y từng phục vụ đều rất tài giỏi.

Tô Già Mạc tiến bộ từ trong ổn định, gây dựng sự nghiệp từ trong vững vàng. Đương thời quần hùng nổi dậy, Quyền Lực bang vừa mất, Chu đại thiên vương thanh thế vừa tan, Huyết Hà phái lúc lên lúc xuống, Tam Chính Tứ Kỳ lại đang tranh phong đấu đá, tranh cường đấu thắng. Y vẫn có thể giữ vững cục diện một phương, gây dựng nên sự nghiệp, quả thật không dễ dàng.

Tô Mộng Chẩm lại là một người thân thể yếu ớt, nhưng hùng tâm vạn trượng. Y chẳng những phục hưng Kim Phong Tế Vũ lâu, lại nhờ thủ đoạn sấm sét “có tài thì dùng, chấp hành nhanh chóng”, Phong Vũ lâu mới có thể thoát khỏi vòng vây của bang phái trong kinh thành, bình định kẻ địch, đánh bại Lục Phân Bán đường, đánh cho Mê Thiên minh tan thành mây khói, mai danh ẩn tích. Nhưng y lại là một kỳ nhân trên người có hai mươi sáu loại bệnh, lúc nào cũng có thể tắt thở qua đời, chỉ là ngọn lửa sinh mệnh không chịu tắt mới kiên cường sống tiếp, tiếp tục hùng bá bá nghiệp, xưng vương vương đồ của y.

Dương Vô Tà chưa từng phục vụ Bạch Sầu Phi.

Bạch Sầu Phi phản bội Tô Mộng Chẩm, Dương Vô Tà cũng theo Tô Mộng Chẩm ẩn giấu tung tích.

Cũng không ai biết y đã đi đâu, cho đến khi Lôi Thuần của Lục Phân Bán đường sắp xếp cho y gặp lại Tô Mộng Chẩm.

Sau khi y và Tô Mộng Chẩm gặp nhau, lại liên thủ với Vương Tiểu Thạch lật đổ Bạch Sầu Phi.

Sau đó, người trong võ lâm ai cũng thương tiếc cho tình nghĩa giữa bọn họ.

Bạch Sầu Phi đã muốn phản bội Tô Mộng Chẩm, trước hết phải giết chết Vương Tiểu Thạch, trước tiên phải tiêu diệt Dương Vô Tà.

Thế nhưng hắn không làm được.

Không phải không làm, mà là không làm được.

Hắn từng giá họa cho Vương Tiểu Thạch, khiến võ lâm đồng đạo đều căm hận Vương Tiểu Thạch, nhưng đáng tiếc sắp thành lại bại, mọi người đều hiểu rõ chân tướng, ngược lại hận hắn thấu xương.

Hắn lại từng nhiều lần giả tạo, hi vọng có thể ban ơn cho dân, thành lập uy tín, đáng tiếc cũng bị Tứ Đại Danh Bổ vạch trần.

Vì vậy khiến cho người khác càng nhìn thấu khuôn mặt giả dối của hắn.

Bạch Sầu Phi cuối cùng chết trận.

Chí chưa thành, thân đã chết.

Cái chết của hắn là do Tô Mộng Chẩm liên thủ với Dương Vô Tà và Vương Tiểu Thạch phản công, cũng vì chỗ dựa sau lưng hắn là nghĩa phụ Thái Kinh cảm thấy dã tâm của hắn quá lớn, không còn trọng dụng hắn. Suy cho cùng, những nhân sĩ có kiến thức như Thái Kinh, Gia Cát tiên sinh, Địch Phi Kinh đều có suy nghĩ giống nhau.

Bạch Sầu Phi chỉ bức Vương Tiểu Thạch rời khỏi kinh thành, thậm chí không thể kịp thời đẩy Dương Vô Tà vào chỗ chết, đã tùy tiện phát động nổi loạn, lại không lập tức giết chết Tô Mộng Chẩm, vậy nhất định sẽ gánh lấy hậu quả.

Sau đó quả nhiên như vậy.

Có điều, Lôi Thuần lợi dụng chuyện này để khống chế Tô Mộng Chẩm và Kim Phong Tế Vũ lâu, lại không ngờ Tô Mộng Chẩm quả thật đã tiêu diệt Bạch Sầu Phi, lấy lại quyền hành, nhưng lập tức bảo Dương Vô Tà giết chết y ngay tại chỗ, để tránh cho Kim Phong Tế Vũ lâu bị người của Lục Phân Bán đường khống chế.

Do đó khiến cho Lôi Thuần mộng đẹp thành không, kế hoạch thất bại.

Thế nhưng, Vương Tiểu Thạch vì cứu đám huynh đệ Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, cũng không có cơ hội chỉnh đốn Kim Phong Tế Vũ lâu thật tốt, đã ra mặt uy hiếp cưỡng ép Thái Kinh thả Phương Hận Thiếu, Đường Bảo Ngưu, sau đó dẫn theo mấy huynh đệ, đệ tử không còn đất dung thân ở kinh sư, lưu vong giang hồ, lại xin Thích Thiếu Thương giữ gìn đại cục của Phong Vũ lâu.

Cho dù cha con họ Tô và Vương Tiểu Thạch đều là hào kiệt tài ba, nhưng trong mắt Dương Vô Tà vẫn còn có nhược điểm.

Tô Già Mạc có thể trọng dụng nhân tài, tiết kiệm cần cù, thậm chí là hạn chế chính mình, nhưng nếu luận về tài năng, quyết đoán, thậm chí là hùng tâm (một lãnh tụ vĩ đại phải có tham vọng vĩ đại), lại không bằng con của y.

Tô Mộng Chẩm mưu lược kiệt xuất, chí lớn tài cao. Y vừa ra trận đã vạch rõ giới hạn với thế lực Thái Kinh, rất nhanh trở thành thế lực đại biểu của bạch đạo trong kinh. Y cũng giống như phụ thân, phát huy hoài bão, có tài là dùng. Cũng vì điểm này, y có thể chiêu mộ được nhân tài xuất sắc mà lại em thường quyền lợi như Vương Tiểu Thạch, nhưng cũng dẫn tới kẻ phản nghịch lòng lang dạ sói như Bạch Sầu Phi, phân biệt tạo nên thành công và thất bại của y.

Hơn nữa, thân thể Tô Mộng Chẩm luôn không tốt. Trước giờ y vốn cao cao tại thượng, mặc dù rất quan tâm đến thuộc hạ, nhưng quyết không phải, cũng không bao giờ là loại nhân vật lãnh tụ không giữ tác phong, cùng vui chơi với mọi người.

Vương Tiểu Thạch lại khác.

Hắn vui vẻ, cũng vui vẻ.

“Vui vẻ” thứ nhất là chỉ bản thân hắn rất “vui vẻ”, “vui vẻ” thứ hai là chỉ người khác cảm thấy con người hắn “thú vị hơn nữa còn khiến người ta yêu mến”.

Hắn luôn cho rằng một mình vui vẻ không bằng mọi người cùng vui vẻ.

Hắn đối với cảnh khổ cũng xem là cảnh ngọt, xem ưu làm vui, cho nên hắn rất vui vẻ.

Tất cả đau khổ đều không làm khó được hắn, bởi vì hắn luôn có thể tìm thấy niềm vui trong đó.

Có điều Vương Tiểu Thạch cũng có khuyết điểm của hắn.

Trong mắt Dương Vô Tà, Vương Tiểu Thạch quá ngây thơ, quá không có dã tâm, quá thích vui đùa, quá trọng tình cảm, cùng với quá không lo nghĩ tiến bộ.

Hắn là người tốt, cũng là đại ca tốt, nhưng chưa chắc là một nhân vật lãnh tụ tốt.

Thích Thiếu Thương lại không giống.

Y đủ tàn nhẫn, đủ nghiêm khắc, đủ đoạn tuyệt, cũng đủ bình tĩnh.

Y chẳng những có thể thủ vững, cũng có thể phản công.

Y có thể phát huy hoài bão, cũng có thể chịu hết ủy khuất.

Y có chí lớn, nhưng may mắn dã tâm dường như không quá lớn.

Y thủ đoạn cũng đủ lợi hại, nhưng lại rất trọng đạo nghĩa.

Y không thẳng thắn như Vương Tiểu Thạch.

Y cũng không lạnh lùng như Tô Mộng Chẩm.

Y càng không phải là người không chừa thủ đoạn để đạt được mục đích như Bạch Sầu Phi.

Y hiển nhiên không thiện lương như Vương Tiểu Thạch, nhưng y cũng hướng thiện cố chấp như Vương Tiểu Thạch.

Y cũng giỏi về tâm kế như Bạch Sầu Phi, nhưng may mắn y không có tính cách vong ân phụ nghĩa như Bạch Sầu Phi.

Y thỉnh thoảng cũng u sầu như Tô Mộng Chẩm, nhưng thân thể của y cường tráng hơn Tô Mộng Chẩm.

Cho dù y thật sự chỉ còn lại một tay, hơn nữa trải qua năm tháng chạy trốn, nếm trải gió sương của giang hồ, tóc của y đã nửa trắng, tóc mai đã tinh sương.

Có lẽ, theo Dương Vô Tà thấy, điểm yếu lớn nhất của Thích Thiếu Thương (nếu như nhất định nói có) chính là y chỉ có một tay, cùng với đến bây giờ vẫn còn độc thân.

Nam nhân gần bốn mươi tuổi, hơn nữa còn là một nam nhân bình thường anh tuấn, tiêu sái, đa tình, danh cao vọng trọng, bên cạnh y lại không có nữ nhân, cũng không lập gia đình, chuyện này không khỏi có điểm bất thường, có điểm không giải thích nổi.

Cho dù trước kia y chịu tổn thương, hiện giờ cũng nên quên đi, nên lấy vợ sinh con.

Y không giống như Vương Tiểu Thạch. Vương Tiểu Thạch trẻ tuổi hơn y, hơn nữa thường thường lưu lạc chân trời, không lập gia đình còn có thể hiểu được.

Y không phải là Bạch Sầu Phi. Cho đến trước khi chết, Bạch Sầu Phi vẫn phóng túng bất kham, phong lưu thành tính, loại người này không thích hợp có gia đình.

Y càng không phải là Tô Mộng Chẩm.

Tô Mộng Chẩm bất hạnh, có bệnh.

Thích Thiếu Thương lại không, y không có bệnh, nhưng lại cụt tay.

Cũng không thể nói cụt tay thì nên độc thân chứ?

Đôi khi Dương Vô Tà khó tránh khỏi suy nghĩ, có lẽ Thích Thiếu Thương không chỉ bị đứt cánh tay, ngay cả tình cảm trong lòng y cũng vung kiếm chặt đứt.

Có điều, Dương Vô Tà vẫn từ đáy lòng bội phục nhân vật lãnh tụ cùng y chung sống không lâu này.

Trước kia y từng nghe nói đến Thích Thiếu Thương, biết người này là một hiệp khách phi thường kiêu ngạo bất kham, tài hoa xuất chúng. Y luôn luôn thích nhân vật như vậy, nhưng lại không kính trọng.

Bởi vì y biết, người có tài năng, có chí khí, không nhất định có thể thành đại sự, nhiều nhất chỉ uống rượu ca hát, ngang ngược ngông cuồng, dương dương tự đắc, lập dị riêng biệt sống qua một đời.

Y hiểu được người có tài năng chưa chắc có thể đắc chí, Lý Bạch như vậy, Lý Lăng như vậy, ngay cả Đông Pha cư sĩ cũng như vậy.

Cho nên, khi Vương Tiểu Thạch vì cứu hai tên huynh đệ kết nghĩa mà không tiếc mạo hiểm khó khăn, ép buộc Thái Kinh, trong lòng y cũng thở dài thương xót.

Thằng nhóc này quá trọng tình nghĩa, không đủ để thành đại sự!

Dù thế nào cũng không nên vì hai bằng hữu mà hi sinh thế lực bạch đạo cả kinh sư.

Lúc đó, Vương Tiểu Thạch dường như cũng nhìn thấu tâm tư của y, từng vô tình hay cố ý nói với y như vậy:
– Thực ra ta không thích hợp làm lãnh tụ của bang hội, bởi vì có ngài chỉ đạo, cùng với một đám huynh đệ trợ giúp, ta mới có thể miễn cưỡng duy trì. Nếu như sau chiến dịch này ta còn có thể giữ được tính mạng, cũng nên thừa dịp này thong dong rời đi, tránh làm hại mọi người, làm cho Phong Vũ lâu mưa mưa gió gió, lên đài rồi thì không xuống đài được.

Có điều, dưới tình hình vội vàng gấp gáp, Vương Tiểu Thạch đã nhờ Dương Vô Tà giúp đỡ Thích Thiếu Thương làm tổng lâu chủ. Lúc đó trong lòng Dương Vô Tà cũng rất phản đối, không thấy khả quan.

Thích Thiếu Thương là một kiếm khách giỏi, nhưng không phải là một lãnh tụ giỏi. Nếu không, sao y lại dẫn sói vào nhà, mời đến một Cố Tích Triều, khiến cho y đánh mất giang sơn Liên Vân trại.

Thích Thiếu Thương nhiều nhất chỉ có thể xem là một thi nhân có tình có nghĩa, nhưng không phải là một chính khách biết tiến biết lùi.

Tranh hùng đấu thắng trong kinh hoa đô thành, người cần thiết không phải một thi nhân tài hoa xuất chúng, mà là một chính trị gia thâm trầm lão luyện.

Lúc đó y hết sức phản đối, nhưng Vương Tiểu Thạch lại kiên trì, ngay cả Gia Cát tiên sinh luôn luôn đa mưu túc trí cũng ra mặt ủng hộ Thích Thiếu Thương.

Lúc này Dương Vô Tà mới không nói nữa, bởi vì đã không tới phiên y nói, cho dù có nói cũng không thấy có người nào nghe.

Cho đến khi chung sống và cộng sự với Thích Thiếu Thương một thời gian khá dài, y mới phát hiện có lẽ mình đã đoán sai.

Thích Thiếu Thương trước khi cụt tay có lẽ chỉ là một kiếm khách tiêu sái bất kham, nhưng hiện nay đã thâm trầm lão luyện, khôn ngoan tài cán. Cửu Hiện Thần Long trước khi thảm bại có lẽ chỉ xem như là một thi nhân đa tình nhạy cảm, hiện nay lại là một nhà mưu lược không nóng không giận, tiến lùi có mức, chia rẽ lôi kéo, ân huệ và vinh diệu cùng thi hành.

Thích Thiếu Thương đã thay đổi.

Thi nhân đâu thể vừa tận tình tận tâm trong thất tình lục dục, khói lửa nhân gian, mà lại có thể dùng thủ đoạn sấm sét, lãnh khốc vô tình để đạt được mục đích?

Thế nhưng Thích Thiếu Thương hiện nay lại có thể bao đồng.

Có lúc Dương Vô Tà cũng nhìn không thấu tâm ý của Thích Thiếu Thương.

Chỉ khi “ứng chiến”, ý tứ của bọn họ tuyệt đối là “tương thông”, có lúc còn giống như “hợp âm”, ngươi gảy lên giai điệu này, y liền tấu lên giai điệu kia, mọi người kết hợp với nhau, trở thành âm nhạc hài hòa động lòng người. Có lúc còn có thể kích thích lẫn nhau, mọi người thể hiện ra tiềm lực lớn nhất, tán thưởng lẫn nhau, cũng là một loại so tài thi đua.

Có chủ nhân khôn khéo như vậy, Dương Vô Tà càng không lười biếng được, tần suất tham dự của y càng nhiều hơn.

Ngoại trừ nguyên nhân “hợp phách”, “hợp ý” với Thích Thiếu Thương, các cán bộ trọng tâm, đại tướng trung thành trong Phong Vũ lâu ngày đó phần lớn đã điêu linh, bị chết, phản bội, rơi rớt. Trong “Ngũ Phương Thần Sát”, Thượng Quan Trung Thần chết bởi tay Lôi Động Thiên, Tiết Tây Thần chết vì Mạc Bắc Thần ám toán, Quách Đông Thần cũng lúc phản lúc trung, Đao Nam Thần tuy vẫn giữ vững đội hình, kiên trinh không đổi, nhưng cuối cùng cũng chết trong chiến dịch Bạch Sầu Phi phản bội, Mạc Bắc Thần đã nương nhờ Lục Phân Bán đường. Trong “Phong Vũ Tam Vô”, Hoa Vô Thác đã phản bội, cùng với Cổ Đổng chết dưới đao của Tô Mộng Chẩm, Sư Vô Quý, Ốc Phu Tử, Trà Hoa đều chết trận trong chiến dịch Phá Bản môn. Trong số những người này cũng chỉ còn lại Dương Vô Tà.

Y không khỏi cảm khái, cũng khó tránh khỏi thâm tâm sợ hãi.

Giang hồ đệ tử giang hồ chết, nhân vật võ lâm võ lâm chôn, xưa nay sa trường che xương trắng, trước giờ chinh chiến mấy người về? Trong lòng Dương Vô Tà hiểu được, y có thể giữ được tính mạng là vì Tô Mộng Chẩm vẫn luôn bảo vệ y, không để y hi sinh, Vương Tiểu Thạch cũng luôn che chở y, không để y đi mạo hiểm.

Cho nên y vẫn sống, vẫn có thể dốc một phần sức lực vì Phong Vũ lâu.

Hiện nay y nghe Thích Thiếu Thương nói như vậy, trong lòng y hiểu được đây chính là lúc để y tận lực.

Cho dù không phải “vũ lực”, cũng nên cống hiến tâm huyết và trí lực của y.

Vì vậy y nói tiếp:
– Chắc là như thế. Nếu Thái Kinh muốn mượn chuyện này để đạt được mục đích của mình, muốn đuổi tận giết tuyệt, nhất định trước tiên phải khiến hoàng đế kinh giận. Chỉ khi khiến cho Triệu Cát trước tiên kinh sau đó giận, mới có thể đồng ý cho hắn muốn làm gì thì làm, một lưới bắt hết nhân sĩ võ lâm chính đạo trong kinh. Muốn làm được điều này, nhất định phải khiến hoàng đế cảm thấy “nguy hiểm”. Phải khiến hoàn đế nguy hiểm, Thái Kinh mới xem như là hộ giá “lập công”. Đương nhiên, Thái Kinh cũng không ngốc đến mức thật sự giết chết chỗ dựa hoàng đế của hắn. Cho nên, muốn thu được hiệu quả như vậy, rất có thể hắn sẽ tiến hành ám sát tại khu vực Hồng tuyến, còn hoàng đế lại đang ở khu vực Lam tuyến hưởng lạc.

Y gần như hoàn toàn đồng ý với suy đoán của Thích Thiếu Thương, sau đó lại nói rõ kế sách của mình:
– Muốn tiến hành phản kích, trước tiên phải biết hoàng đế hiện đang ở đâu.

Ám sát thất bại, chiếc đầu của Lương Tiện Nhi bay vào trong tay Thích Thiếu Thương, tứ lúc đó đến bây giờ đại khái không đến nửa canh giờ. Chỉ cần hành động đủ nhanh, như vậy tất cả vẫn còn kịp.

Thế nhưng đây là “hành động lớn”, cần nhiều mặt phối hợp chặt chẽ. Trong thời gian cấp bách này, Phong Vũ lâu có thể ứng phó được, nghênh tiếp được sao?

Đây là một nguy cơ, cũng là một khảo nghiệm.

Có thể giải quyết nguy cơ chính là chuyển cơ (bước ngoặt).

Có thể trải qua khảo nghiệm chính là tiến bộ.

Vấn đề là có thể sao?

– Trước khi hành động, có mấy chuyện cần phải nhanh chóng tra cứu, phối hợp.
Thích Thiếu Thương nhanh mà không loạn hỏi Thái Tâm Không:
– Theo ngươi biết, là ai tiết lộ tin tức cho Danh Môn Tứ Tú, hoàng đế tối nay sẽ vi hành khu vực Hồng tuyến, Lam tuyến?

Thái Tâm Không ngỡ ngàng nói:
– Tôi không biết.

Thích Thiếu Thương nhìn hắn, hỏi:
– Tại sao?

Thái Tâm Không ngơ ngác nói:
– Tôi không hỏi.

Thích Thiếu Thương nhíu đôi mày kiếm:
– Chuyện quan trọng như vậy, ngươi lại không hỏi cho kỹ.

Thái Tâm Không ngập ngừng nói:
– Tôi lại cho rằng chuyện quan trọng như vậy, nên biết ít một chút thì tốt hơn.

Thích Thiếu Thương thở ra một hơi dài, chậm rãi nói:
– Tình ngay lý gian, chuyện tránh hiềm nghi. Chuyện nên tránh đương nhiên là tránh đi thì hơn, nhưng chuyện không nên tránh thì nên thám thính rõ ràng. Ngươi lại không nghe không hỏi, đó không chỉ là cách làm ngu ngốc, còn là hại người lỡ mình.

Thái Tâm Không lòng dạ rối bời, đáp:
– Vâng!

Lúc này ánh mắt Thích Thiếu Thương mới hòa hoãn, nói:
– Ngươi có biết, lúc bốn vị sư huynh kia của ngươi hành động, còn để người nào biết được không?

Lần này Thái Tâm Không lại có đáp án:
– Tôn Thanh Nha.

Lần này Thích Thiếu Thương chỉ nói một chữ:
– Truyền!

Y ra lệnh cho Hà Trạch Chung.

Hà Trạch Chung lập tức rời đi, giống như một cơn gió.

Không, là nhanh đến mức giống như một cơn gió chợt nổi chợt tan.

Hắn nhanh, nhưng Dương Vô Tà còn nhanh hơn hắn một bước, đã ra đấu tay.

Y vừa ra dấu tay, quân canh giữ trên trạm gác tại Hồng lâu và Hoàng lâu lập tức đốt hai ngọn đèn lồng.

Một đỏ, một xanh lục.

Đó là ám hiệu, dụng ý vô cùng đơn giản.

Trước khi hành động, y nhất định phải biết rõ hai chuyện.

Nhóm người tập đoàn Hữu Kiều có hành động khác thường nào không? Đó là “Đông tuyến” trong ám ngữ của Phong Vũ lâu.

Thế lực Lục Phân Bán đường có thay đổi gì không? Đây là “Tây tuyến” trong suy nghĩ của nhân mã Tượng Nha Bồi.

Nếu như tùy tiện hành động, hai lực lượng này đang rình rập, lỡ may bọc đánh giáp công, vậy thì giống như tự chui đầu vào lưới.

Tin tức rất nhanh truyền về, đối phương cũng dùng đèn hiệu.

Người truyền tin đầu tiên là “Phá Sơn Đao Khách” Ngân Thịnh Tuyết phụ trách giám thị Lục Phân Bán đường, đáp án là “không có hành động khác thường”.

Tiếp đó là “Tảo Mi Tài Tử” Tống Triển Mi phụ trách giám sát Tập đoàn Hữu Kiều, cũng đưa tin là “không có vấn đề”.

Không có chiến sự, hai thế lực lớn này đều không có hành động gì khác thường.

Kim Phong Tế Vũ lâu vẫn luôn âm thầm mai phục, giám sát hành động của các thế lực trong kinh thành, hiện nay lập tức có tác dụng.

Một người khác cũng “có tác dụng”, hơn nữa còn là “tác dụng lớn”.

Người này đương nhiên chính là Dương Vô Tà.

– Dương quân sư!
Thích Thiếu Thương thành khẩn nói:
– Muốn biết hoàng đế hoang đàng vui vẻ ở đâu, chỗ Lý Sư Sư và Tôn Tam Tứ, không có quân sư tự mình ra tay thì không được.

– Được, ta đi một chuyến.
Dương Vô Tà cười khổ nói:
– Mặc dù thiếu tình nghĩa của nữ tử thanh lâu thật không dễ chịu, nhưng lần này ta phải chịu rồi.

– Ai bảo bọn họ tin tưởng ngài, muốn báo đáp ngài.
Thích Thiếu Thương cười nói:
– Ngoại hiệu của ngài là “Trọng Tẩu Vô Khi”, ngay cả nữ nhân trăng hoa cũng cảm kích ân tình ngài từng giúp đỡ bọn họ.

Dương Vô Tà chỉ nói:
– Bọn họ bề ngoài là giúp ta, nói nghĩa khí với ta, nhưng trong lòng là muốn ngài thiếu ân tình của bọn họ.

Nói xong liền chắp tay rời đi.

Thích Thiếu Thương lập tức sai Lợi Tiểu Cát và Chu Như Thị hộ tống Dương Vô Tà.

Dương Vô Tà là một nhân tài, một quân cờ của y trong Kim Phong Tế Vũ lâu, không thể đánh mất, không thể sơ xuất được.

Trong tứ đại hộ pháp “Cát Tường Như Ý”, Lợi Tiểu Cát và Chu Như Thị vốn bất mãn với Bạch Sầu Phi, đã sớm cải tà quy chính, còn lại Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý thấy Bạch Sầu Phi đã chết, đành phải dốc sức biểu thị trung thành với Thái Kinh, cuối cùng cũng bỏ mạng trong “chiến dịch pháp trường”.

Dương Vô Tà vừa rời đi, Thích Thiếu Thương cũng không nhàn rỗi.

Y lập tức hạ “lệnh triệu tập”.

Y triệu tập một nhóm cao thủ, đều là tâm phúc thủ hạ của y, cũng là một nhóm tử sĩ.

Người y cần không nhiều lắm, nhưng tất cả đều là tinh nhuệ.

Quân đoàn tinh nhuệ, chỉ có sáu người.

Bọn họ là Chu Đại Khối Nhi, Trương Thán, Tôn Ngư, Đường Khẳng, Long Thổ Châu, Lạc Ngũ Hà.

Y trước tiên triệu tập những người này, lại mời mấy người “Kim Tiêu Đa Trân Trọng” Thích Luyến Hà và Thái Truy Miêu, âm thầm báo cho lão đại Lôi Quyển của Tiểu Lôi môn và thủ lĩnh Tức đại nương của Toái Vân uyên một chút tình tiết quan trọng.

Người đều đã tới, chỉ chờ mệnh lệnh.

Bọn họ cũng không biết chuyện gì, nhưng đều biết là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.

Bọn họ cũng không hỏi, chỉ phục tùng.

Trong đó, chỉ có Tôn Ngư và Trương Thán biết được “ngọn nguồn”, nhưng cũng chỉ biết một chút khái quát mà thôi. Còn như trong lòng Thích Thiếu Thương có tính toán gì, đến bây giờ bọn họ vẫn sờ không rõ, nhìn không thấu, đoán không ra…
Bọn họ chỉ chờ xuất phát, xuất kích.

Gối giáo chờ sáng vốn đã lâu, mười năm mài một kiếm, chỉ vì một lần lộ mũi nhọn, một lần thử lưỡi dao mà thôi.

Phát huy hoài bão sở trưởng, vốn là chí nguyện xưa nay của các anh hùng.