Chương 4: Trò chơi sinh tử

Quan Hệ Nguy Hiểm

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hạt mưa nhỏ đừng sợ!”.

Lục Tử Mặc vỗ nhẹ lên bàn tay Sơ Vũ đang nắm chặt lấy vạt áo anh: “Tiếng vừa rồi là của ma, ma nữ. Nó cô đơn lạnh lẽo trong mê cung bao năm nay. Dù có tìm người kéo xuống nước làm bạn cũng tìm đàn ông đẹp trai. Em cùng giới tính nên sẽ an toàn. Em đừng nghĩ ngợi nhiều”.

Hồi nãy vẫn còn hoảng sợ, nghe câu nói của Lục Tử Mặc, Sơ Vũ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Sơ Vũ khóc dở mếu dở nhìn Lục Tử Mặc. Cô bắt đầu nghi ngờ, không biết thần kinh của người đàn ông này làm bằng gì. Đối diện với chuyện kỳ bí, sắc mặt anh ta vẫn không hề thay đổi.

Đáng tiếc là thần kinh của Sơ Vũ thả lỏng chưa được bao lâu, tiếng khóc lại nổi tiếng, càng lúc nghe càng rõ, như ở ngay trước mặt.

Sơ Vũ sợ đến nỗi toàn thân mềm nhũn. Lúc còn học ở trường y, để rèn luyện thần kinh của sinh viên, thầy giáo từng bắt cô ở nhà xác thông đêm. Thái Lan tuy là đất nước Phật giáo, nhưng có rất nhiều câu chuyện về ma quỷ kỳ bí. Học ngành Y, Sơ Vũ luôn kiên định cô là người theo chủ nghĩa duy vật. Cô luôn cảm thấy mình khá dũng cảm, cho đến bây giờ…

Theo tiếng khóc càng lúc càng gần. Trước mặt đột nhiên lao đến một bóng đen cực lớn, bay vút qua đầu họ với tốc độ rất nhanh. Lục Tử Mặc phản ứng nhanh né người sang một bên, tay kéo Sơ Vũ vào lòng. Mặc dù sự việc xảy ra trong giây lát nhưng Sơ Vũ cũng kịp nhìn thấy, đó là một con chim màu xám rất lớn.

Mê cung yên tĩnh trở lại. Lục Tử Mặc buông Sơ Vũ ra: “Đi thôi”.

Sơ Vũ bước nhanh theo anh ta. Lục Tử Mặc cúi đầu liếc nhìn cô, rồi mở miệng: “Mê cung này có một loài chim ký sinh, tên là Tago. Nghe nói, nó cùng họ với loài cú mèo, thân hình cực kỳ to lớn. Tiếng kêu của nó giống người tiếng khóc phụ nữ. Loài chim này không tấn công con người. Từ lâu đã tồn tại tin đồn mê cung có ma. Thật ra, nguyên nhân đều từ loài chim này”.

Hóa ra, anh ta đã biết từ trước. Sơ Vũ một mặt tự đáy lòng miệt thị bản thân không kiên định chủ nghĩa duy vật, mặt khác càng miệt thị hành vi lừa đảo của Lục Tử Mặc. Đợi cô sợ chết khiếp, anh ta mới giải thích, không phải lừa đảo thì là gì?

“Anh chưa từng đến đây bao giờ. Tại sao lại biết rõ về mê cung như vậy?”

Sơ Vũ nắn bóp bên vai bị đau trong lúc né tránh, ngẩng đầu hỏi Tử Mặc. Anh liếc nhìn cô: “Hạt mưa nhỏ, em không biết trên thế giới này có một thứ gọi là vi tính, là nguồn tài nguyên cộng hưởng hay sao?”.

Sơ Vũ nhíu mày. Lục Tử Mặc thoải mái đi dẫn đường ở phía trước: “Trên thế giới có một nhóm người thích mê cung. Họ đi hết các mê cung kỳ quái, sau đó vẽ bản đồ và gửi lên mạng. Họ còn đăng kèm bản giới thiệu về từng mê cung cụ thể. Tuy tôi chưa từng vào đâyi bao giờ, nhưng bản đồ mê cung này tôi đã thuộc lòng”. Lục Tử Mặc quay đầu nhìn Sơ Vũ: “Em thấy yên tâm rồi chứ?”.

Sơ Vũ không nói gì, lặng lẽ bước theo Tử Mặc. Anh ta quả nhiên thông thuộc nơi này. Rẽ vài lần là đến cuối đường. Lối đi trước mặt bỗng xuất hiện một cổng sắt lớn.

Cổng sắt không đóng, cầu thang đá bên trong âm âm u u như không có tận cùng. Nơi này chắc là mộ địa trung tâm mê cung. Dòng chữ khắc tên tuổi và thân phận của chủ nhân trên cổng sắt đã bào mòn theo năm tháng. Lục Tử Mặc dừng bước trước cổng sắt. Anh ta cúi đầu hút điếu thuốc, trầm mặc không nói lời nào.

Bên trong mộ địa tỏa ra luồng không khí lạnh, hoàn toàn khác với thời tiết nóng bức ở bên ngoài. Nhiệt độ ở đây chắc chỉ vài độ. Sơ Vũ cảm thấy cánh tay đông cứng. Lục Tử Mặc hút xong điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn Sơ Vũ, rồi đưa tay kéo cô vào lòng.

Sơ Vũ cứng người. Nhưng Tử Mặc không có hành động tiếp theo. Anh chỉ đơn thuần ôm cô để sưởi ấm. Bên tai Sơ Vũ, Tử Mặc cất giọng nói trầm ấm: “Em hãy ở lại đây, đừng đi xuống dưới. Nếu em nghe thấy bên trong có tiếng súng nổ. Em hãy lập tức chạy ra bên ngoài. Mỗi khi gặp ngã rẽ, em nhớ rẽ sang trái. Em đừng sợ lạc đường. Dù em có bị nhốt ở đây, cũng sẽ có người đến cứu em. Tuy nhiên, em hãy nhớ kỹ, phải luôn luôn rẽ trái”.

Lục Tử Mặc dùng sức ôm chặt cô một lát, rồi xách va ly bước xuống cầu thang. Sơ Vũ đứng ở lối vào mộ địa, cô định mở miệng nhưng không biết nói gì. Lục Tử Mặc quay đầu nhìn cô một lát, rồi bóng dáng anh nhanh chóng mất hút trong bóng tối.

Mê cung chỉ còn lại Sơ Vũ, ngoài tiếng tim đập là hơi thở của cô. Sơ Vũ đứng ở lối vào mộ địa chờ đợi, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Sơ Vũ đi đi lại lại, một mặt để đè nén bất an trong lòng, mặt khác để chống khí lạnh. Không biết Sơ Vũ đi được bao vòng, bên trong đột nhiên phát ra tiếng động lớn.

Sơ Vũ ngây người trong giây lát, mới nhận ra chính là tiếng súng nổ. Theo lời dặn của Tử Mặc, Sơ Vũ quay đầu chạy. Không như khi chạy bình thường, mê cung như một hàm răng quái vật lớn, những hình bóng quái dị từ mọi ngõ ngách lao vào Sơ Vũ.

Sơ Vũ nhớ lời dặn của Tử Mặc, gặp ngã rẽ cô đều quẹo sang bên trái. Cuối cùng, Sơ Vũ tới một ngõ cụt. Cô dừng bước thở hổn hển, cảm giác mỗi hơi thở cào cấu đau đớn trong lá phổi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sơ Vũ vừa dừng bước chưa kịp lấy lại hô hấp. Ánh đèn mù mù trong mê cung bỗng dưng tắt phụt. Bóng tối bao phủ hoàn toàn, Sơ Vũ toát mồ hôi lạnh. Không có đèn chiếu sáng, cô tuyệt đối không thể ra khỏi mê cung này. Còn Lục Tử Mặc nữa?

Anh ta nói, cô hãy chạy ngay khi nghe thấy tiếng súng, có nghĩa là anh ta đã biết trước tình thế nguy hiểm? Anh ta nói sẽ có người đến cứu cô. Như vậy, anh ta cố ý để cô ở lại bên ngoài mộ địa?

Đầu óc Sơ Vũ rối như tơ vò. Cô chỉ biết mò mẫm sờ vào thành tường đá rồi từ từ ngồi xuống, bó gối ôm chặt bản thân.

Cuối cùng, Sơ Vũ đã lấy lại tỉnh táo. Ở hoàn cảnh này kỵ nhất là thiếp đi. Nếu thật sự có người đến cứu cô, có thể cô sẽ bỏ lỡ tiếng gọi của đối phương trong khi cô ngủ. Thời gian dường như trôi qua rất lâu, Sơ Vũ không biết mình có thể thoát ra. Cô cũng không khỏi lo lắng cho Lục Tử Mặc. Rất lâu sau đó, trong bóng tối cuối cùng có tiếng bước chân. Tiếng chân hình như ở bên ngoài tường. Vài phút sau, có ánh đèn chiếu vào. Ánh đèn sáng rực làm chói mắt Sơ Vũ. Trước mắt cô hiện ra một đội quân trang bị đầy đủ súng ống. Mấy người lính này bước tới nhìn Sơ Vũ dưới ánh đèn, rồi quay lại nhìn nhau gật đầu. Một người nói vào bộ đàm: “Báo cáo chỉ huy, đã tìm thấy con tin rồi!”.

Sơ Vũ được mấy người lính kéo ra khỏi mê cung. Bên ngoài ánh nắng chói chang. Máy bay trực thăng của Lục Tử Mặc và đối phương, xe đỗ ở bãi đất trống trước mê cung hoàn toàn mất dạng. Trên khoảng đất trống có một máy bay trực thăng quân dụng. Bên trên có một người nhảy xuống, đỡ Sơ Vũ lên máy bay: “Bác sỹ Đặng, không sao rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô về Chiang Rai”.

Máy bay đỗ xuống Chiang Rai. Sơ Vũ được đưa về bệnh viện nơi cô công tác để kiểm tra toàn thân. Sơ Vũ bỗng ý thức mình đã được cứu thoát. Đột nhiên, nỗi vui mừng vì tự do đâm thẳng vào lòng cô.

Thông qua người ở bệnh viện, Sơ Vũ mới biết tin đồn bên ngoài về cô. Họ nói cô bị bắt làm con tin trong cuộc xung đột, chính phủ cử quân đội đi giải cứu cô sau 5 ngày. Để giúp Sơ Vũ ổn định tâm trạng, cũng thông cảm với việc cô bị bắt làm con tin mới thoát ra, bệnh viện phá lệ cho cô nghỉ phép ba ngày ở nhà tĩnh dưỡng.

Năm ngày? Có nghĩa là Sơ Vũ bị nhốt trong mê cung tròn hai ngày.

Ở nhà nghỉ ngơi xem tivi toàn tin tức về cuộc xung đột mới đây. Bản tin buổi tối là việc Sơ Vũ bị bắt cóc và được giải cứu, kết luận đây là hành vi của một nhóm vũ trang phản chính phủ.

Tin tức trên truyền hình và những tin đồn ở bệnh viện khác xa sự thật. Đám Kim Gia làm nghề gì? Lục Tử Mặc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong mê cung ngày hôm đó? Sơ Vũ cảm thấy sự việc không hề đơn giản, nhưng cô cũng không có câu trả lời.

Sơ Vũ rất muốn biết, Lục Tử Mặc đã xảy ra chuyện gì. Lúc được cứu, cô đã dò hỏi người sỹ quan nhưng đối phương không nói gì. Sau khi về đến bệnh viện, Sơ Vũ thông qua nhiều nguồn, tìm hiểu tin tức về người đàn ông này. Tuy nhiên, Lục Tử Mặc đã hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của Sơ Vũ. Anh để lại hồi ức cuối cùng cho cô, là ánh mắt anh nhìn cô trước lúc quay người đi xuống mộ địa.

Sơ Vũ thậm chí còn không thể chứng minh, người đàn ông tên Lục Tử Mặc từng xuất hiện trong cuộc đời cô.

Cuộc sống Sơ Vũ dần dần khôi phục lại những ngày tháng yên tĩnh như hồi đầu. Ngày nào cô cũng túi bụi với cuộc chiến giành sự sống ở phòng cấp cứu, liên tục làm việc trong hơn 70 tiếng đồng hồ. Thân thể mệt mỏi khiến tinh thần tê liệt, nhưng Sơ Vũ thậm chí còn mong mình bận rộn hơn. Chỉ như vậy, cô mới không nghĩ đến người đàn ông bí ẩn đó.

Thấm thoát đã hai tháng trôi qua. Đến lễ hội té nước ngày 13 tháng 4.

Trong ngày lễ vui vẻ này, Sơ Vũ được nghỉ làm. Từ sáng sớm, vài đồng nghiệp có quan hệ tốt đã tìm đến nhà, giúp cô trang điểm. Do hôm nay là một ngày đặc biệt, nên các cô gái mặc bộ đồ bơi bên trong. Bên ngoài mặc áo ngực và váy dài. Dưới sự giúp đỡ của các đồng nghiệp, mái tóc dài của Sơ Vũ đã được búi lên cao. Bên trên cài trâm hình hoa. Cô trang điểm nhẹ, làm nổi bật vẻ đẹp lạ mắt trong đám người.

Mặc dù mặt trời mới vừa mọc nhưng trên đường phố đã hết sức náo nhiệt. Đàn ông mặc quần đùi, áo ba lỗ, cưỡi voi. Trẻ con tay cầm súng nước và những cái xô, tùy tiện hắt nước đi mọi nơi.

Không biết là ai bắt đầu, cả thành phố đột nhiên biến thành hải dương vui vẻ. Sơ Vũ bị nước “tấn công” từ bốn phương tám hướng. Chỉ vài phút sau, cả người cô đã ướt rượt.

Nhà cửa hai bên lề đường đều mở ra, người địa phương và người nước ngoài đến tham gia lễ hội té nước hòa trộn vào nhau. TRong hoàn cảnh hỗn loạn đó, Sơ Vũ lạc mất đồng nghiệp. Để tránh sự “tấn công” mỗi lúc một mạnh hơn, Sơ Vũ chạy đến đứng dưới một mái hiên thở hắt ra, nhân tiện tìm hình bóng các đồng nghiệp từ trong dòng người.

Sau đó, Sơ Vũ thuận theo dòng người đến lối rẽ vào phố buôn bán. Sơ Vũ đứng lên cao ngó nhìn xung quanh. Bỗng nhiên, ánh mắt cô chạm phải hình bóng khiến tim cô thắt chặt. Tuy chỉ trong giây lát, người đàn ông đó nhanh chóng biến mất ở lối cửa vào của Pub đối diện, nhưng Sơ Vũ có thể 100% chắc chắn, người đàn ông đó chính là Lục Tử Mặc.

Trước khi lý trí mách bảo Sơ Vũ nên làm gì, Sơ Vũ đã vượt qua dòng người chạy sang bên kia đường. Trong hoàn cảnh hỗn loạn, qua đường không phải là chuyện dễ dàng. Khi sang đến bên kia, Sơ Vũ càng thảm thương hơn, bộ váy áo của cô ướt sũng, bó sát người, để lộ đường cong đẹp đẽ. Đứng trước cửa Pub, Sơ Vũ chỉ do dự trong một giây rồi bước thẳng vào bên trong.

Pub vẫn đang kinh doanh. Từ bên ngoài vào nơi ánh đèn tối, Sơ Vũ bị quáng mắt trong giây lát. Bên trong, âm nhạc mở rất lớn. Một số thanh niên ở đây vui chơi chứ không ra ngoài té nước nhìn thấy cô, bất giác huýt sáo gọi mời.

Sơ Vũ bỗng cảm thấy hối hận. Vừa rồi, chưa chắc cô đã nhìn đúng người. Hơn nữa, bây giờ ở đây lại hỗn loạn như vậy. Dù người đó là Lục Tử Mặc đi chăng nữa, cô làm sao có thể tìm thấy anh ta.

Sơ Vũ quay người định đi ra ngoài. Đám thanh viên bao vây cô, vừa nhảy vừa chạm vào người cô. Sơ Vũ ôm thân mình né tránh, bị họ càng đẩy vào bên trong. Sơ Vũ khó khăn lắm mới thoát khỏi đám người vô duyên đó, mới phát hiện cô bị đẩy đến tận nhà vệ sinh ở đằng sau sàn nhảy. Sơ Vũ bước vào trong, đứng trước bồn rửa mặt nhìn bộ dạng của mình qua gương.

Sơ Vũ cảm thấy hành vi của cô rất hoang đường. Cô tạt nước vào mặt cho tỉnh táo. Khi ngẩng đầu nhìn lên, tim cô gần như ngừng đập. Qua chiếc gương, Sơ Vũ có thể thấy Lục Tử Mặc đang đứng ở cửa nhà vệ sinh đằng sau cô, yên lặng nhìn cô.

Sơ Vũ vừa quay người, Lục Tử Mặc đã bước đến hôn cô cuồng nhiệt . Anh đẩy cô vào tường nhà vệ sinh và tiện tay khóa trái cửa. Lục Tử Mặc ôm chặt lấy Sơ Vũ đến mức cô không thể thở nổi.

Lục Tử Mặc dùng sức bế Sơ Vũ lên, lưng cô dựa vào bức tường đá lạnh toát, hai chân kẹp chặt vào hông rắn chắc của người đàn ông.

Động tác của Lục Tử Mặc rất cuồng bạo. Anh không ngừng hôn và cắn Sơ Vũ, để lại những vết mờ ám hồng hồng trên da thịt Sơ Vũ. Bàn tay Tử Mặc không ngừng du ngoạn trên thân thể Sơ Vũ, khiến thân thể cô bỗng chốc nóng rực mà cô không thể khống chế nổi.

Sơ Vũ nghe thấy tiếng thở hổn hển phát ra từ cuống họng mình. Người đàn ông bá đạo đến mức khiến cô không thể tỉnh táo suy nghĩ. Bên ngoài dường như có người bước tới. Sơ Vũ đưa tay lên cắn, nhằm ngăn bản thân phát ra âm thanh kỳ cục. Lục Tử Mặc kéo tay Sơ Vũ rồi nắm chặt. Anh ta cúi đầu trước nơi mềm mại trên ngực cô. Lúc đỉnh nhọn bị anh ta ngậm lấy, Sơ Vũ bất giác phát ra tiếng rên khẽ. Lục Tử Mặc ác ý chà sát nơi nhạy cảm từ bên ngoài lớp áo, khiến lý trí của Sơ Vũ ngày càng sụp đổ.

Có lẽ nghe thấy tiếng động ở bên trong, người bên ngoài dừng lại một lát rồi bỏ đi. Lửa dục vọng của Lục Tử Mặc dần nguội tắt. Hai cánh tay ôm Sơ Vũ cũng không còn thít chặt, đôi môi đang hôn cô lạnh hẳn đi. Bàn tay Sơ Vũ đang ở trên vai Lục Tử Mặc theo quán tính rơi xuống bỗng sờ thấy một thứ gì dính nhơm nhớp. Do váy áo của cô bị ướt nên từ đầu, cô không phát hiện ra. Cảm giác dính nhơm nhớp quen thuộc này đánh thức lý trí của Sơ Vũ trong tức khắc.

Sơ Vũ đẩy Lục Tử Mặc ra. Gương mặt anh trắng bệch. Tử Mặc nhìn Sơ Vũ bằng ánh mắt sắc bén: “Cô bé ngốc này, em theo tôi vào đây làm gì?”.

Sơ Vũ không trả lời, cúi đầu nhìn xuống tay mình. Cô đột nhiên thở dốc, kinh hoàng nhìn bàn tay đã nhuốm đỏ.

Sơ Vũ lần đầu tiên làm công việc vi phạm nghiêm trọng quy định kể từ khi cô trở thành bác sỹ đến nay, đó là tiến hành ca mổ “ngoài luồng”.

Lục Tử Mặc bị trúng đạn. Sau khi mắng cô là con ngốc xong, anh liền ngất đi. Sơ Vũ gọi điện cho một đồng nghiệp cô chơi thân nhất, đến giúp cô đưa Lục Tử Mặc về nhà mình. Sau khi đơn giản tiến hành xử lý và cầm máu vết thương, Sơ Vũ lấy áo complet che lên người Tử Mặc. Sơ Vũ không thể đưa Lục Tử Mặc đến bệnh viện.

Theo quy định, một khi người bị trúng đạn phải báo cho cảnh sát. Với thân phận của Lục Tử Mặc, đưa anh ta đến bệnh viện thà để anh ta chết vì mất máu quá nhiều cho xong.

Ca mổ diễn ra trong hơn một tiếng đồng hồ. Chỉ có một mình Sơ Vũ, cô vừa là bác sỹ phẫu thuật, vừa là trợ lý gây mê, vừa là y tá. Cũng may mà vết thương không đến nỗi nào. Lục Tử Mặc tương đối gặp may, viên đạn nằm ở huyệt không gần phổi, chỉ cần nhích sang một tý, viên đạn sẽ xuyên thủng lá phổi của anh ta, chết là cái chắc.

Sau khi ca mổ kết thúc, Sơ Vũ toát mồ hôi như tắm. Một mặt, cô rất mệt mỏi. Mặt khác, cô không tránh khỏi căng thẳng, tinh thần tập trung cao độ. Chuyện này đã đi ngược lại nguyên tắc làm người của Sơ Vũ. Cô nên báo cảnh sát mới đúng. Nhưng Sơ Vũ không thể làm vậy.

Coi như báo ơn Tử Mặc, Sơ Vũ cố quên đi cảm xúc không rõ ràng trong lòng, lặng lẽ thu dọn dụng cụ. Người đàn ông ngủ rất say. Căn phòng cô đơn giản, không sang trọng như phòng của anh ta ở sơn trại, với chiếc giường bốn người ngủ không hết. Thân hình cao lớn của anh ta gần như chiếm hết chiếc giường đơn của cô. Sơ Vũ bước đến bên tường, mở cửa sổ. Bên ngoài là bóng hoàng hôn rực rỡ.

Một ngày đã trôi qua.

Người đàn ông nằm trên giường tuy không động đậy, nhưng không thể xóa bỏ cảm giác tồn tại mãnh liệt của anh. Quạt trần trên trần nhà không ngừng quay, nhìn lâu sẽ có cảm giác chóng mặt. Sơ Vũ trở mình trên nền đất. Cô lấy một cái chăn giải xuống đất nằm. Khí nóng từ cửa sổ, từ tường nhà, từ bốn phương tám hướng thổi đến, khiến tâm trạng Sơ Vũ càng bức bối.

Sơ Vũ không thể ngủ nổi, lăn đi lăn lại trên mặt đất một lúc. Cuối cùng, cô đứng dậy xem Lục Tử Mặc thế nào. Vừa bước lại gần anh ta, cổ Sơ Vũ bỗng dưng bị siết chặt. Sơ Vũ gần như không thể thở nổi. Trong bóng tối, Lục Tử Mặc mở mắt nhìn cô.

Ánh mắt của Lục Tử Mặc tràn đầy sát khí. Bỗng dưng, Sơ Vũ cảm thấy người đàn ông này như Tula đến từ địa ngục, có thể hủy diệt mọi thứ tiếp xúc với anh ta. Thế nhưng, bàn tay của Lục Tử Mặc dần thả lỏng. Sát khí trong mắt anh ta dần biến mất. Bàn tay đang siết cổ Sơ Vũ trở nên dịu dàng xoa nhẹ, rồi sờ lần xuống dưới một cách ám muội. Ngón tay dài của Tử Mặc dịu dàng đậu trên ngực Sơ Vũ, rồi rời khỏi thân thể cô. Lục Tử Mặc nằm yên lặng ngắm nhìn cô.

Sơ Vũ dường như bất động. Tử Mặc nhìn Sơ Vũ hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: “Hạt mưa nhỏ! Em tốt bụng hơn tôi tưởng nhiều”.

Tử Mặc khôi phục lại bộ dạng bỡn cợt như trước. Sơ Vũ vẫn chưa hết sợ hãi trong lòng, nhưng khi nghe anh ta nói chuyện, cô cảm thấy yên tâm phần nào. Sơ Vũ gật đầu: “Tốt lắm, nói như vậy chứng tỏ anh chưa đến nỗi chết”.

“Tôi còn chưa chính thức gần gũi thân mật với em, sao có thể dễ dàng chết được?”

Tử Mặc trả lời một cách thoải mái, đứng dậy một cách nặng nề. Vết thương bị động đau đến mức sắc mặt anh trắng bệch. Nhưng Tử Mặc vẫn cười cười “Nhìn không ra, tay nghề của em cũng không tồi, Hạt mưa nhỏ!”.

“Gần gũi thân mật?” Sơ Vũ đứng thẳng người, cúi xuống nhíu mày nhìn Tử Mặc: “Tôi còn nhớ, có người nói với tôi bị bất lực (bất năng nhân đạo)? Thân mật ư, đây là vấn đề ”kỹ thuật” đấy nhé!”.

Tử Mặc cất tiếng cười trầm trầm, nhìn thẳng vào Sơ Vũ: “Sao tôi lại không phát hiện ra, Hạt mưa nhỏ của tôi là một con mèo có móng vuốt sắc nhỉ? Ban đầu thấy em dịu dàng lắm cơ mà, hóa ra chỉ là giả bộ thôi sao?”

Sơ Vũ quay người quyết định không thèm để ý đến Lục Tử Mặc. Người đàn ông này không biết làm trò gì, suýt nữa mất mạng còn có tâm trạng ngồi đó đùa giỡn. Sơ Vũ đi về phía ấm nước lạnh tự rót cho mình cốc nước. Chỉ cần nghĩ đến cảnh bàn tay nhuốm đầy máu ở Pub, cô không khỏi run rẩy. Nếu lúc đó cô không tình cờ nhìn thấy và đi theo Tử Mặc. Nếu lúc đó không gặp anh ta ở nhà vệ sinh, có phải anh ta chết rồi không?

“Có điều bất lực cũng phân thành hai loại. Một loại thuộc về sinh lý, loại này đến Đức phật cũng không cứu nổi. Một loại về mặt tâm lý. Dù như vậy cũng không phải là tuyệt đối. Có người gặp phải tình huống kích thích đặc biệt nào đó sẽ trở lại bình thường. Nhìn vào mức độ biến thái của anh, lúc anh sắp mất mạng cũng là lúc anh hưng phấn nhất. Điều này, tôi hiểu rõ hơn ai hết. Phân tích của tôi có đúng không?”

Sơ Vũ nói nhanh để che dấu nỗi bất an trong lòng. Cô vừa quay người lại, giật mình khi thấy Tử Mặc gắng gượng đứng ở ngay phía sau lưng cô. Đúng lúc cô quay lại, anh ta gần như ngã vào người cô.

Sơ Vũ theo phản ứng đỡ Tử Mặc, cô bỗng cảm giác vùng eo mình ấm nóng hẳn. Hóa ra, Sơ Vũ bị Tử Mặc ôm chặt vào lòng: “Đừng sợ, Sơ Vũ! Chẳng phải tôi vẫn còn sống hay sao?”.

Sơ Vũ trầm mặc. Anh ta dễ dàng nhìn ra nỗi bất an trong lòng cô. Cảm nhận được sự trầm mặc của Sơ Vũ, Lục Tử Mặc lùi lại một bước nhìn cô: “Tôi không dễ dàng chết như vậy đâu”.

“Nếu anh không điều trị tử tế thì khó nói lắm!”.

Sơ Vũ đẩy người đàn ông ra. Nhìn gương mặt trắng bệch của anh, Sơ Vũ lại không nhẫn tâm tiến lên đỡ anh ta. Tử Mặc cúi đầu nhìn cô cười “Hạt mưa nhỏ của tôi quả nhiên là người có lương tâm”.

“Anh đứng dậy làm gì?”

Sơ Vũ nhăn mặt, không muốn người đàn ông này đắc ý quá. Lục Tử Mặc ngượng ngập một lát: “Tôi…tôi muốn đi đại tiện”.

Gương mặt Sơ Vũ ửng đỏ: “Tôi sẽ dìu anh vào nhà vệ sinh”.

Ăn uống ỉa đái là chuyện đại sự trong đời người, có gì phải ngại chứ. Hơn nữa, đối phương lại là bệnh nhân. Sơ Vũ tự lên lớp bài giảng tâm lý. Cô chỉ cần coi anh ta là bệnh nhân bình thường, quên đi chuyện anh ta là Lục Tử Mặc thì được rồi.

Lục Tử Mặc gần như không thể động đậy. Đứng dậy đi lại rất miễn cưỡng. Chỉ đứng vài phút mà đến môi anh ta cũng trắng bệch. Hai người đứng trong nhà vệ sinh một lát. Sơ Vũ quay đầu ra bên ngoài: “Tôi, tôi đỡ anh, anh muốn đại tiện thì nhanh lên”.

Sơ Vũ đỡ anh ta một lúc chẳng thấy động tĩnh gì. Dù sao người đàn ông này cũng nặng tám chục cân chứ ít gì. Sơ Vũ cảm thấy cánh tay hơi tê liệt: “Rốt cuộc anh có đi không hả?”

Lục Tử Mặc khóc dở mếu dở: “Lúc em đi đại tiện, có người sống đừng đằng sau em, liệu em có đi nổi không?”.

Sơ Vũ không nhịn được tiếng cười, nhưng cô nhanh chóng đè nén: “Tôi không nghe thấy là được gì chứ gì. Hơn nữa, tôi là bác sỹ, còn anh là bệnh nhân, đừng có nghĩa phức tạp quá!”.

Cuối cùng Tử Mặc cũng đi xong, Sơ Vũ đỡ Tử Mặc về phòng. Cô tình cờ nhìn thấy một bộ phận của người nào đó đang dựng đứng. Sơ Vũ đỏ mặt, giả bộ như không thấy. Lúc còn ở sơn trại, anh ta và cô gần như lõa thể ngủ cùng giường cả đêm cũng không xảy ra chuyện. Bây giờ sao lại…Lẽ nào Tử Mặc gặp phải hoàn cảnh như thế này mới nảy sinh phản ứng mãnh liệt?

Sơ Vũ cố gắng không nghĩ đến chuyện “đen tối”, lặng lẽ dìu Tử Mặc về giường. Lần này, Tử Mặc yên lặng về giường nằm mà không nói một câu nào. Chỉ đứng dậy một lúc, Tử Mặc đã tiêu hao nhiều sức lực. Tử Mặc nằm trên giường nhìn Sơ Vũ dọn dẹp qua loa rồi nằm xuống đất ngủ. Hai người đều giữ yên lặng, chỉ có tiếng quạt trần quay vù vù trên trần nhà.

Sơ Vũ có thể cảm giác thấy Tử Mặc chăm chú nhìn cô trong bóng tối. Cảm giác này khiến cô bất an. Sơ Vũ nằm quay lưng về phía người đàn ông. Lục Tử Mặc bị thương nặng, nhất thời chắc chắn không thể rời khỏi nhà cô. May mà dịp lễ té nước, Sơ Vũ được nghỉ hai ngày nên có thể ở nhà chăm sóc Tử Mặc.

Hết ngày nghỉ đến ngày đi làm thì phải làm sao? Một khi cô đã vào công việc thì bận tối mũi tối mắt. Vết thương của Tử Mặc cần xử lý, cần thay thuốc, cần tiêm kháng sinh định kỳ. Đặc biệt là lúc thời tiết nóng bức như thế này, không cẩn thận, vết thương dễ bị sưng mủ, lở loét. Sơ Vũ nghĩ ngợi một lúc, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, hai người bị tiếng ồn ào bên ngoài làm thức giấc. Sơ Vũ mở mắt, thấy Lục Tử Mặc đang nằm dựa lên đầu giường, chăm chú nhìn cô: “Chào em!”

“Chào anh!”.

Sơ Vũ nhanh chóng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Trong buổi sáng sớm, đôi mắt Tử Mặc sáng lấp lánh khiến tim cô đập mạnh. Sơ Vũ tạt nước lạnh lên mặt, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, nhất định phải giữ bình tĩnh.

Khi Sơ Vũ trở về phòng, Tử Mặc đang ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ta lim dim mắt. Không hiểu tại sao, một tầng sát khí lạnh lùng lại bao vây lấy anh ta. Sơ Vũ đứng ở cửa nhà vệ sinh ngắm nhìn Tử Mặc. Cô bỗng dưng cảm thấy Tử Mặc vô cùng cách xa. Cho dù bây giờ anh xuất hiện trong cuộc sống của cô thật sự, liệu cô có thể lưu giữ anh ta bao lâu?

Cô và anh vốn là hai đường thẳng song song không liên quan, vô tình cắt nhau, rồi cuối cùng cũng quay lại vị trí ban đầu mà thôi.

“Người cùng em đưa tôi về hôm qua là ai?”

Lục Tử Mặc đột nhiên lên tiếng. Sơ Vũ cứng người. Lúc đó, cô tưởng anh ta đã hôn mê. Lục Tử Mặc quay đầu, quét ánh mắt lạnh lùng về phía Sơ Vũ: “Đồng nghiệp của em?”

“Anh ấy chỉ là một y tá bình thường. Vì hàng ngày ở bệnh viện tiếp xúc nhiều…Anh ấy không biết gì cả…Anh ấy…là người tốt”.

Sơ Vũ vội vàng giải thích. Cô không hiểu tại sao, tự nhiên cô lại thêm câu cuối cùng. Lục Tử Mặc trầm ngâm nhìn cô. Sơ Vũ nắm chặt bàn tay mình, tim đập thình thịch. Cô đang lo lắng điều gì? Người đàn ông này bây giờ vẫn đang bị thương, còn ở chỗ cô. Muốn làm việc gì cũng cần cô giúp. Cô còn lo lắng gì chứ?

Sơ Vũ không thể khống chế cảm giác lạnh toát tự đáy lòng. Lục Tử Mặc tiếp tục nhìn cô, rồi đột nhiên mỉm cười. Nụ cười làm xóa tan vẻ lạnh lùng ban nãy: “Hạt mưa nhỏ! Tôi cần nhắc nhở em. Về mặt sinh lý, tôi vẫn là người đàn ông mạnh khỏe bình thường. Mới sáng sớm, em đã cho tôi cảm giác kích thích mãnh liệt như vậy, thì không tốt cho sức khỏe của tôi đâu”.

Sơ Vũ ngây người nhìn Tử Mặc, không hiểu anh ta nói gì. Đợi đến khi ánh mắt mờ ám của anh ta lướt xuống phía ngực cô, Sơ Vũ mới cúi đầu nhìn. Một tiếng nổ vang trong đầu cô. Hóa ra ban nãy vào nhà vệ sinh tạt nước rửa mặt, Sơ Vũ đã làm ướt áo ngủ. Chiếc áo mỏng dính chặt vào người cô, khiến đường cong đẹp đẽ của cô hoàn toàn lộ ra. Thậm chí, cô còn không biết, hai nụ hoa nhạy cảm trên ngực cô dưới sự kích thích của nước lạnh đã nở rộ.

Sơ Vũ vội vàng quay lại nhà vệ sinh, vẫn kịp nghe thấy tiếng cười của Tử Mặc. Sơ Vũ đột nhiên nhớ lại cảnh anh ta ôm hôn cô cuồng nhiệt ở Pub.

Không được nghĩ, không được nghĩ đến. Sơ Vũ ôm đầu, cố gắng gạt bỏ ý nghĩ về Lục Tử Mặc. Cô là một bác sỹ bình thường, có cuộc sống ổn định và gia đình hạnh phúc. Còn anh là kẻ sống ngoài vòng pháp luật, bấp bênh giữa ranh giới sự sống và cái chết. Anh ta chỉ là người qua đường. Còn cô thì muốn báo ơn. Đợi đến khi vết thương của anh ta lành lại, bọn họ sẽ kết thúc mối quan hệ.

Vết thương của Lục Tử Mặc cần hộ lý. Tuy ở nhà, Sơ Vũ chuẩn bị một số đồ dùng y tế thiết yếu và thuốc men nhưng vẫn không đủ. Sơ Vũ tới bệnh viện, nói dối có người bạn bị ngoại thương, cần một số thuốc giảm đau và thuốc thúc đẩy hồi phục vết thương. Đúng dịp nghỉ lễ, bệnh viện chỉ có mấy người trực, đều là đồng nghiệp có quan hệ tốt với Sơ Vũ. Nhân viên cấp phát thuốc Suyi lấy thuốc cho Sơ Vũ, đột nhiên hỏi cô: “Vũ, ngày kia là tang lễ của Tae, cô có đi không?”.

“Anh nói gì cơ?”

Sơ Vũ đột nhiên như bị đẩy vào một tảng băng, toàn thân phát lạnh, ngây người nhìn Suyi. Suyi dùng ngón tay chạm nhẹ lên trán Sơ Vũ: “Trời ạ! Cô không biết sao? Tae thật đáng thương. Người tốt như vậy mà…Tối qua anh ấy cùng vài người bạn đi chơi, bị một chiếc xe tải cán chết. Phật tổ phù hộ cho anh ấy. Ngày mai là năm mới rồi, mà anh ấy không vượt qua nổi”.

Tae! Tae!

Sơ Vũ không biết mình ra khỏi bệnh viện bằng cách nào. Ánh nắng bên ngoài chói chang. Mặt trời giống như quả cầu lửa dọi xuống đầu khiến Sơ Vũ chóng mặt. Tae chính là người y tá cùng cô đưa Lục Tử Mặc về nhà cô. Sao có thể trùng hợp như vậy? Tại sao chuyện này lại xảy ra sau khi Lục Tử Mặc mở miệng hỏi?

Sơ Vũ không muốn nghĩ tiếp, nhưng lý trí mách bảo cô, chuyện này không thể không liên quan đến Lục Tử Mặc.

Sơ Vũ chặn một chiếc xe, về nhà với tốc độ nhanh nhất, hết sức bình sinh chạy lên nhà mở cửa. Cô vẫn thở hổn hển. Tuy nhiên, tất cả chất vấn, tất cả sự phẫn nộ, tất cả sự bi thương của Sơ Vũ không được giải tỏa.

Căn phòng rất yên tĩnh. Ngoài tiếng gió từ cửa sổ thổi vào, trong phòng không một bóng người.