Chương 28: Hai cự đồng vào tới Ngự Hoa viên

Phụng Hoàng Thần

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

– Hai người này nhất định là ở một bang phái nào đó. Trên cánh tay chúng đều thích chữ “Quỷ”.

Lê đại nương kinh ngạc hỏi :

– Có phải ở trên cổ tay cách chừng một tấc không?

Thiết Kỳ Sĩ vội hỏi lại :

– Đúng rồi! Can nương có biết lai lịch bọn họ ư?

Lê đại nương hỏi lại :

– Phải chăng Cao đại hiệp đã nói là Quân Thiên bang có thêm hai bộ môn?

– Đúng thế!

– Thế thì họ ở trong Quân Thiên bang rồi vì bang chúng trong bang này ở dưới quyền quản hạt của Thiên Thần điện đều có chữ “Thiên”, Địa Thần điện đều thích chữ “Địa”. Sau này lại thêm Nhân Vương điện đều thích chữ “Nhân”, Quỷ Vương điện dĩ nhiên thích chữ “Quỷ”.

Thiết Kỳ Sĩ hỏi lại :

– Quân Thiên bang có thứ Hải nữ đậu này không?

Lê đại nương đáp :

– Không có, chắc thứ đậu này bọn chúng lấy được trong mình đối phương.

– Đối phương của bọn chúng là ai? Tại sao chúng lại bị giết? Vụ này thật khó hiểu.

Ngũ vương tử nói :

– Khi trở về ta sẽ hỏi lại Long hộ giá, về động tác giang hồ lão hiểu rất rõ.

– Chưa chắc đâu, e rằng lai lịch của tại hạ lão cũng không biết.

– Lão đệ là nhân vật mới ra đời dĩ nhiên lão chưa thể biết được nhưng nếu hiền đệ đưa lệnh phù của tôn sư ra là lão nhận được ngay.

– Ngũ gia nói thế thì cứ đưa cái đó cho lão coi.

Chàng liền lấy con Kim Phụng hoàng nhỏ đưa ra cười nói :

– Lão mà nhận được vật này thì may ra mới biết rõ nội tình của Hải nữ đậu.

Ngũ vương tử đón lấy coi không khỏi kinh ngạc la lên :

– Lệnh sư là Phụng Hoàng Thần rồi.

Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi :

– Ô hay! Sao Ngũ gia cũng biết Phụng Hoàng lệnh.

– Đây là Long hộ giá lúc bình thời bàn chuyện cố sự võ lâm thường xuyên nhắc tới.

Thiết Kỳ Sĩ trịnh trọng nói :

– Nếu vậy lão quả là một nhân vật biết nhiều hiểu rộng. Hiện nay trong võ lâm ít người nhận ra được Phụng Hoàng lệnh của gia sư. Ngay ở chùa Thiếu Lâm cũng chỉ nhận vị lão tăng mới biết được.

– Lão Long bảo trăm năm trước có Lục thần đệ nhất là lệnh sư, đệ nhị là Hải Thần, đệ tam là Cự Phong Thần, đệ tứ là Lôi Hỏa Thần, đệ ngũ là Thổ Hành Thần, đệ lục là Kim Giáp Thần. Trong Lục thần có ba chính ba tà. Phụng Hoàng Thần, Hải Thần, Kim Giáp Thần là chính thần. Võ công tương tự như nhau nhưng phe chính và phe tà không đi lại với nhau hễ chạm trán là động thủ liền.

– Hay là Hải nữ đậu có liên quan đến Hải Thần?

Lê đại nương nói :

– Khó có thể có chuyện trùng hợp như thế được, đồng thời Hải Thần không bao giờ chịu động thủ với kẻ vô danh tiểu bối.

Cao Thức vừa về tới Thiết Kỳ Sĩ hỏi :

– Sư ca! Lão Hoạt đầu có nói tự hiệu của đối thủ ra không?

Cao Thức lắc đầu nói :

– Khi nào lão nhâ gia chịu nói? Vả lại vụ này không liên quan đến lão nhị lão nhân gia không cho họ nói việc đó.

Thiết Kỳ Sĩ cười nói :

– Tiểu đệ nhất định phải hỏi cho ra, có lý nào đồ đệ lại không hỏi đến kẻ thù của sư phụ?

Ngũ vương tử cũng hỏi :

– Không dẫn dụ được Đổ vương ra ư?

Cao Thức lắc đầu đáp :

– Hắn không ở trong sòng bạc nữa, cả nhà cái cũng không thấy đâu.

Thiết Kỳ Sĩ nói :

– Xảy ra vụ nghi án này tại hạ đối với Đổ vương không còn chút hứng thú nào nữa, chúng ta đi về thôi.

– Còn ba phế vật đó, lão nhị đem chúng đi đâu rồi?

Thiết Kỳ Sĩ ngạc nhiên hỏi :

– Ô hay! Chúng không còn ở trên đỉnh núi nữa ư?

Cao Thức kinh hãi nói :

– Lúc tiểu huynh tới thì không còn thấy chúng nữa rồi, chắc có người tới cứu đem chúng đi.

– Người đến cứu bản lãnh không phải tầm thường, chỗ đó tuy cách đỉnh núi khá xa nhưng chúng ta có thể nghe thấy động tĩnh ai ngờ chúng che mắt được bọn mình.

Quần hào về tới chỗ đỉnh núi bỗng thấy một mảnh giấy đặt ở chỗ ba phế nhân vừa nằm lại lấy đá chặn lên cẩn thận. Ngũ vương tử vội chạy lấy giấy lên coi, trên giấy có hàng chữ :

“Bản nhân thấy tình trạng này không nỡ nên buông tha cho chúng trốn đi rồi, San hồ.”

Ngũ vương tử la lên :

– Các vị coi xem! Tấm giấy này là của ai lưu lại?

Thiết Kỳ Sĩ cầm mảnh giấy lên coi nói :

– Phía dưới tự danh là một cô gái đủ tỏ không phải Đổ vương đã tới đây.

Chàng đưa cho mọi người coi, Bạch Từ nói :

– Đúng là chữ nữ nhân, nét bút rất tốt.

– Chúng ta về thôi. Xin Ngũ gia hỏi lại Long hộ giá. Tại hạ không ngờ võ thuật của Quan ma lần này biến diễn đến thế. Những vị tiền bối khét tiếng tất đã truyền dạy tuyệt nghệ cho đời sau rồi.

– Ta chỉ mong bọn lão đừng tham gia Quan ma đoàn ngoại quốc không thì chốn biên cương tất xảy vụ binh đao.

Về tới biệt thự Tề Cách Lặc đưa Ngũ vương tử vào cung nhưng không thấy hai tên cự đồng ở nhà.

Bạch Từ thấy trong nhà vắng người liền hỏi hai tên a đầu :

– Các ngươi có biết muội tử của ta và Thiết nhị công tử đi đâu không?

Một tên đáp :

– Hai vị vào vườn hoa chơi rồi không thấy đâu nữa.

Bạch Từ nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :

– Bọn chúng ra ngoài tất sinh chuyện rắc rối, chúng ta phải đi mau kiếm chúng về.

– Thành Bắc Kinh rộng lớn thế này biết tìm ở đâu? Đành để ăn cơm tối xong rồi sẽ đi may ở chỗ là không phải bọn chúng tìm kiếm một vật gì chắc chẳng đến nỗi xục xạo một cách vô lý.

Cao Thức cười nói :

– Hiện nay ở thành Bắc Kinh rất đông người võ lâm, chẳng náo loạn cũng có thể xảy ra chuyện.

Mọi người đang lo âu bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng khoái mã chạy tới, tiếng vó ngựa dồn dập cả người trong viện cũng nghe thấy.

Tiếp theo Ngũ vương tử ở ngoài chạy vào cười rộ nói :

– Hai “con ngưa lớn” của các vị chạy mất rồi.

Thiết Kỳ Sĩ thấy y khoan khoái chàng cũng vui lòng cười khanh khách hỏi :

– Ngũ gia trông thấy chúng ư?

– Chúng vào chơi trong hậu hoa viên. Có lẽ vì lạc đường chúng hoang mang rồi gặp tường vượt tường gặp nhà vượt nhà. Sau chạy thẳng vào Ngự Hoa viên.

Cao Thức sợ hãi nói :

– Chúng vào quấy phá trong cung tất làm kinh động đến nương nương.

Ngũ vương tử cười rộ nói :

– May ở chỗ bọn vệ sĩ đều biết chúng là người nhà của Thiết lão nhị, nên không hỏi han gì chỉ rũ ra mà cười. Vì không ai ngăn cản nên chúng chạy tứ tung làm cho bọn thái giám và cung nga sợ hết hồn.

Bạch Từ vội hỏi :

– Ngũ gia! Thế Ngũ gia còn cười được ư? Mau vào lấy chúng ra, hiện giờ chúng ở đâu?

– Hiện giờ chúng ở chỗ mẫu hậu và thành thượng tân của song thân ta, coi tình hình này thì hai bữa cũng chưa ra được trong nội cung nhộn nhịp hẳn lên.

Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói :

– Thế này thì vô lễ quá rồi phải vào gọi chúng về ngay mới được.- Không sao đâu! Song thân ta chẳng trách cứ gì hết mà còn khoan khoái nữa.

Văn Đế Đế nói :

– Nương nương mến bọn chúng là được rồi, Ngũ gia hỏi Long hộ giá về vụ đó chưa?

– Long hộ giá phát giác ra trong thành có tình hình khác lạ lão ra đi từ sớm đến chiều mới gặp lão được.

Thiết Kỳ Sĩ hỏi :

– Quan ma đoàn có đến không?

– Đến rồi, vừa mới tiếp được tấu chương của bộ lễ.

Cao Thức hỏi :

– Hôm nào mới tiến hành?

– Bọn họ muốn nghỉ ngơi mấy bữa rồi còn làm lễ triều kiến, ít ra phải tới mồng chín tháng chín mới cử hành tức là còn năm ngày nữa.

Thiết Kỳ Sĩ nói :

– Trong năm ngày phải đề phòng trong thành xảy chuyện bất trắc.

– Viện tuần phòng đã được tăng cường mà vạn nhất có xảy ra chuyện cũng đành chịu. Nghe nói các phái Trung Nguyên rất nhiều người tiến kinh, trái lại trên chốn giang hồ không nghe thấy bọn Cổ Mộ môn xuẩn động.

– Bọn Cổ Mộ môn hai lần đã bị tại hạ đả kích đúng vào hành động bước đầu của chúng chắc chúng sẽ có một sự thay đổi lớn.

– Ta muốn yêu cầu một điều chẳng hiểu lão đệ có đồng ý chăng? Vụ này nói ra e làm khó cho lão đệ nên không tiện mở miệng.

– Hai chúng ta ở với nhau chưa lâu nhưng mối tình rất thân thiết, vậy Ngũ gia cứ nói ra nếu là việc tại hạ không thích chắc Ngũ gia cũng không nhắc tới.

Ngũ vương tử nói :

– Lão đệ ở đây e rằng không che mắt được người võ lâm ta muốn thay đổi chỗ ở cho lão đệ nhưng nơi đây vẫn để như cũ cơ hồ lão đệ chưa dời đi. Dĩ nhiên chỉ có những người đến đêm vào đây dò la mới biết còn ngoài ra chẳng một ai hay, lão đệ tính sao?

Thiết Kỳ Sĩ cười nói :

– Ngũ gia bảo tại hạ dời đi tất còn một chuyện gì nữa.

– Xin lão đệ và Cao đại hiệp ngày đêm tăng gia hoạt động, lão đệ ở đây tất không yên tâm về mấy vị kia, nếu toàn bộ xuất động thì lại không tiện.

Thiết Kỳ Sĩ gật đầu hỏi :

– Phải chăng Ngũ gia muốn tiểu đệ tiến vào Bắc Hải hay Ngự Hoa viên?

Ngũ vương tử cười đáp :

– Bắc Hải cũng là một bộ phận của Ngự Hoa viên. Lão đệ lúc ra đi cũng như trở về người ngoài không thể biết được.

Bạch Từ nói theo :

– Những tay giang hồ không thể tiến vào Bắc Hải được.

Cao Thức nói :

– Nhưng phải đặc biệt lưu tâm đến hành động của bọn họ, một khi họ đã phát giác là hành động phạm pháp.

Thiết Kỳ Sĩ cười nói :

– Bảo không ai dám vào thì chưa chắc nhưng ít ra người ngoài muốn tiến vào Bắc Hải họ không dám liều lĩnh. Ngũ gia đã nói vậy tiểu đệ xin tuân mệnh.

Ngũ vương tử cười rộ nói :

– Trước mặt ta mà lão đệ vẫn khách sáo không biết như vậy là phàm tục quá ư?

Cao Thức cười nói :

– Vào ở Bắc Hải, tại hạ chỉ lo Hoàng thượng cùng nương nương giá lâm tất mình chân tay luống cuống.

– Các vị cứ coi phụ hoàng và mẫu hậu ta như bậc trưởng bối trên chốn giang hồ. Ai bắt các vị phải quỳ lạy?

– Làm thế mà tiếng đồn ra ngoài há chẳng làm mất sự oai nghiêm của Hoàng thượng và nương nương.

Ngũ vương tử cười ha hả đáp :

– Các vị mình chẳng mang chức tước gì, dù chưa tuổi già nhưng cũng là ẩn sĩ đời Hán Nghiêm Tử Lăng thường ngủ với Quan Võ Đế mà lúc ngủ còn gác chân lên nhà vua, chuyện đó nay đã thành giai thoại.

– Vạn nhất mà bọn tại hạ mạo phạm chỉ cần Hoàng thượng đừng gia tội đã là may khi nào dám bì với cổ nhân? Được rồi! Đợi đến tối sẽ dọn nhà nhưng Ngũ gia coi chừng sau này có đuổi bọn tại hạ cũng không đi nữa.

– Dù ban cho lão đệ quan cao nhất phẩm, lão đệ cũng chẳng chịu ở đến một năm.

Văn Đế Đế cười hỏi :

– Nghe nói các cung nga thể nữ trong cung đều đẹp lắm phải không?

Ngũ vương tử lại cười lớn đáp :

– Bọn chúng mà đứng trước mặt chị em cô nương còn phải cúi đầu.

Bạch Từ cười hỏi :

– Ngũ gia có thư muội không?

– Có. Bọn y mong được gặp nhị vị cô nương.

– Thế ra Ngũ gia đã tâu rõ với Hoàng thượng rồi.

– Đây là chủ ý của mẫu hậu, phụ hoàng cũng tưởng nhớ các vị. Chẳng dấu gì lão đệ phụ hoàng bảo lão đệ là kẻ sĩ trung nghĩa với nhà tiền Minh chỉ e lão đệ không chịu.

Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói :

– Tại hạ chỉ mong Hoàng thượng coi người Hán một lòng nhân từ là tâm nguyện của Thiết Kỳ Sĩ đã thỏa mãn rồi, còn ngoài ra không phải nói gì nữa.

– Hay lắm! Chúng ta không nói tới vấn đề lớn nữa, trời tối rồi chúng ta mau giả làm người giang hồ lén lút chuồn vào.

Cao Thức nói :

– Bất tất phải thế, xin Ngũ gia dẫn chị em Văn Đế Đế cô nương đi trước còn tại hạ và lão nhị đưa Lê đại nương vào sau.

Ngũ vương tử hỏi :

– Cao đại hiệp còn muốn đi đâu nữa?

– Bọn tại hạ muốn đi khắp hoàng thành một lượt.

– Nếu vậy thì nên để đại nương vào trước, đại nương theo các vị không tiện.

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

– Được rồi! Vậy tại hạ cùng tệ sư ca ra ngoài.

Cao Thức và Thiết Kỳ Sĩ dời khỏi biệt thự hai người đi bộ mà vẫn thay đổi nét mặt.

Ra ngoài rồi Cao Thức nhìn Thiết Kỳ Sĩ nói :

– Lão đệ! Ngươi chưa lên Cổ lâu lần này chúng ta đi đâu tưởng nên đến chỗ có nhiều nhân vật giang hồ?

– Ở cửa nào?

– Ở cửa An Định tại khu vực Đương bác sĩ.

Thiết Kỳ Sĩ la lên :

– Hỏng bét! Chi phiếu hai chục vạn lạng của Tề Cách Lặc tiểu đệ quên chưa đưa cho y.

Cao Thức cười đáp :

– Để tối giao cho Ngũ gia cũng được.

Hai người trà trộn vào đám quần chúng mà đi bỗng nghe phía sau có tiếng gây lộn hoài. Cao Thức lắng tai nghe thì thấy một người trầm giọng nói :

– Con mẹ nó! Ngươi không dám nhưng ta dám, ngày thường ngoạm cả phân chó tới bữa nay lại rụt đầu rụt cổ.

Một người khác quát lên :

– Ngưu Đằng! Con mẹ nó! Ngươi dám thì ngươi đi có chết ta cũng không đến thu xác đâu.

Cao Thức huých Thiết Kỳ Sĩ nói :

– Hai người ở phía sau cãi nhau chuyện gì vậy?

– Dường như họ muốn gây án mạng.

– Giữa đường phố lớn đông người thế này mà họ dám lớn tiếng gây lộn, chắc là hạng không vừa.

Thiết Kỳ Sĩ quay đầu nhìn lại thấy hai đại hán đi sau cách không đầy năm thước và phía trước chúng có bốn năm người thường đang đi. Hai đại hán có vẻ say rượu tiếp tục lớn tiếng gây lộn.

Cao Thức cười nói :

– Hai người này uống nhiều rượu rồi. Lão nhị, chúng ta đi thong thả để cho họ tiến lên trước rồi mình theo sau.

Thiết Kỳ Sĩ đáp :

– Phía sau đã có mấy người ở nha môn theo dõi, chúng ta khỏi qua tâm.

Cao Thức cười nói :

– Lão nhị lầm rồi! Có người theo dõi nhưng không phải ở nha môn.