Chương 108: Kim Bất Hoán bầy trò ly gián

Phụng Hoàng Thần

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ba người che mặt lảng ra nhanh như gió. Tên thủ lãnh lớn tiếng hỏi :

– Ngươi là ai?

Kim Bất Hoán cười rộ đáp :

-Ta là thần ở Hắc Chiếu trạch. Các người muốn vào đó sao không thỉnh giáo bản thần?

Tên thủ lãnh che mặt liền vẫy hai tên thủ hạ cũng che mặt hô :

– Các ngươi hãy thu nhập hai thằng lõi này, càng nhanh càng tốt.

Hai tên thủ hạ cũng một loại như bốn tên ở sườn núi, vừa cao vừa lớn, chẳng nói năng gì, lập tức nhảy xổ lại.

Đinh Nhất Bạch nhìn Kim Bất Hoán nói :

– Tên thủ lãnh không vào, Kim huynh bất tất phải động thủ.

Kim Bất Hoán cười đáp :

– Hắn giám thị Lưu thôn trưởng. Chúng ta thu nhập hai tên này xong rồi tính.

Hai người đón đánh hai tên. Hai bên giao thủ chưa tới mười chiêu, Kim Bất Hoán ra tay trầm trọng, phóng một chiêu tuyệt kỹ đánh một tên che mặt bay ra ngoài mười trượng, chết không kịp ngáp.

Võ công của gã khiến tên thủ lãnh che mặt cả kinh thất sắc.

Kim Bất Hoán lạng người về phía hắn cười ha hả hỏi :

– Các hạ bảo càng lẹ càng tốt, tại hạ làm thế có lẹ không?

Tên thủ lãnh lùi lại bật tiếng cười thâm trầm hỏi :

– Ngươi là nhân vật nào ở Trung Nguyên?

Kim Bất Hoán cười khanh khách đáp :

– Tại hạ có nói ra các hạ cũng không hiểu, vậy chẳng nói nữa là xong.

Tên thủ lãnh che mặt cười lạt nói :

– Bằng hữu, võ công ông bạn đứng vào số nhất nhì ở Trung Nguyên. Đúng ông bạn họ Thiết rồi.

Kim Bất Hoán cả cười nói :

– Thiết là sắt, cũng là một kim loại. Hà tất các hạ phải phân biệt rõ rệt.

Thủ lãnh che mặt đáp :

– Tại hạ muốn kết bạn với các hạ.

Kim Bất Hoán lắc đầu hỏi :

– Sông Kinh sông Vị chảy một dòng nhưng bên trong bên đục. Các hạ nói câu này với dụng ý gì?

Thủ lãnh che mặt hỏi lại :

– Các hạ có thể cho tại hạ nói chuyện riêng được không?

Kim Bất Hoán cười hỏi :

– Các hạ không sợ Lưu thôn trưởng trở về ư?

Thủ lĩnh che mặt lạnh lùng đáp :

– Hòa thượng có chạy trốn cũng không bỏ chùa được.

Kim Bất Hoán khoát tay hỏi :

– Các hạ định tới đâu hội đàm?

Thủ lãnh che mặt trỏ về phía sau hỏi lại :

– Trong rừng trúc kia được chăng?

Kim Bất Hoán cười ha hả đáp :

– Đại binh của các hạ chắc đóng ở đó. Được lắm, Kim mỗ có thể vào giữa đám vạn quân lấy đầu chủ tướng. Xin các hạ dẫn đường.

Thủ lĩnh che mặt vừa cất bước, bỗng nghe một tên thủ hạ rên la vì sắp chết. Đồng thời trên sườn núi tiếng rú thê thảm vang lên không dứt nhưng hắn làm ngơ không nghe thấy, vọt người đi nhanh như chớp về phía rừng trúc.

Lưu thôn trưởng thấy thế giật mình kinh hãi rượt theo Kim Bất Hoán hô :

– Lão đệ, không đi được đâu, trong rừng trúc có ma.

Kim bất Hoán khẽ đáp :

– Lão trượng, tại hạ muốn điều tra lai lịch hắn, không đi không được. Chỗ này xong việc rồi, lão trượng nên cùng đồng bọn tại hạ trở về ngay đi.

Đinh Nhất Bạch hỏi :

– Kim huynh, tại hạ đi theo Kim huynh nên chăng?

Kim Bất Hoán đáp :

– Chưa chắc người kia đã có âm mưu. Tại hạ liệu chừng đi chuyến này chẳng có gì nguy hiểm, Đinh huynh cứ yên dạ.

Đinh nhất Bạch hỏi :

– Nếu vậy hắn mượn cớ để tẩu thoát chăng?

Kim Bất Hoán lại lắc đầu nói :

– Võ công người này không phải hạng chịu bỏ chạy. Hắn mà động thủ, chúng ta đả bại hắn thì được chớ bắt sống thì không thể. Vì thế tiểu đệ chưa muốn hạ thủ.

Đinh Nhất Bạch nói :

– Phải rồi, tiểu đệ vừa đối phó với một người mà hảo thủ không vừa, thế mà hắn chẳng động tâm là hắn coi thường lắm. Kim huynh nên thận trọng.

Kim Bất Hoán cười nói :

– Đa tạ Đinh huynh nhắc nhở.

Dứt lời gã vọt vào rừng trúc, ngửng đầu lên thấy người che mặt quả nhiên đúng đó, liền hỏi :

– Các hạ có điều chi dạy bảo?

Người che mặt trịnh trọng nói :

– Trước hết ông bạn phải thừa nhận tên mình đã.

Kim Bất Hoán cười nói :

– Các hạ chỉ yêu cầu một điều đó thôi ư?

Người che mặt đáp :

– Không phải, tại hạ biết tiểu phụng hoàng Thiết Kỳ Sĩ ở Trung Nguyên. Nếu ông bạn đúng là y thì chúng ta hãy nói chuyện.

Kim bất Hoán cười hỏi :

– Nếu tại hạ đúng là y thì sao?

Người che mặt đáp :

– Ông bạn chẳng thừa nhận mà cũng không phủ nhận khiến tại hạ khó nghĩ quá.

Kim Bất Hoán nói :

– Tại hạ phủ nhận các hạ cũng không tin, mà thừa nhận thì lại không có bằng chứng, cái đó cũng khiến tại hạ khó nghĩ.

Người che mặt nói :

– Chắc Lưu thôn trưởng đã đem vị trí Trạch đảo nói cho ông bạn nghe rồi?

Kim Bất Hoán cười hỏi :

– Đó phải chăng là mục đích của các hạ kêu tại hạ tới đây hội đàm?

Người che mặt đáp :

– Giả sử ông bạn quả là Thiết Kỳ Sĩ, muốn hủy diệt Ảo Ảnh môn thì cũng là mục đích của ông bạn.

Kim Bất Hoán hỏi :

– Các hạ có thể bỏ khăn che mặt ra được chăng? Như vậy có vẻ thành thực hơn.

Người che mặt liền bỏ khăn che xuống, để lộ ra một lão già khoảng tuổi. Râu lão đã bạc nhưng mục quang như điện, lão trầm giọng hỏi :

– Bằng hữu, như vậy có đủ thành thực chưa?

Kim Bất Hoán hỏi lại :

– Các hạ có phương pháp gì để hủy diệt Ảo Ảnh môn?

Lão già đáp :

– Người võ lâm đã nói một lời, ngàn vàng khôn chuộc.

Kim Bất Hoán nói :

– Đáng tiếc là tại hạ chưa biết vị trí chân thực của Trạch đảo. Chắc các hạ không tin?

Lão già nói :

– Nếu bằng hữu là Thiết Kỳ Sĩ thì nói gì tại hạ cũng tin ngay.

Kim Bất Hoán nói :

– Tại hạ đúng là Thiết Kỳ Sĩ.

Lão già ngần ngại nói :

– Căn cứ vào võ công thì ngoài Thiết Kỳ Sĩ không còn người thứ hai nào. Đồng thời ông bạn sử chiêu Triển dực thanh minh khiến Mã mỗ muốn đàm phán, vì đó là tuyệt chiêu của lão Phụng Hoàng Thần ngày trước, nhưng bộ mặt ông lại khiến cho người ta chẳng thể không nghi ngờ. Theo lời đồn, Thiết Kỳ Sĩ là một trang anh tuấn hơn đời ở Trung Nguyên. Không hiểu sao mặt mũi ông bạn lại xấu xa thế này.

Kim Bất Hoán gật đầu đáp :

– Các hạ nên biết trong bản thảo lục có một thứ trái cây tên gọi là vô nhân quả.

Lão già kinh ngạc hỏi :

– Ông bạn ăn lầm thứ trái đó ư?

Kim Bất Hoán gật đầu đáp :

– Cũng vì thế mà vị hôn thê của tại hạ cũng không thừa nhận.

Lão già nói :

– Nếu vậy tại hạ tin rồi. Ông bạn không biết vị trí chân thực của Trạch đảo cũng không phải hoàn toàn không hiểu.

Kim Bất Hoán nói :

– Tại hạ chỉ biết đại khái, nhưng các hạ hãy tín nhiệm trước rồi sẽ tính cuộc trao đổi.

Lão già hỏi :

– Trong Ảo Hải môn chỉ có hai người khó bề đối phó là Ảo tổ và Ảo chúa. Lão phu lấy cái đầu của Ảo chúa đưa ra thì ông bạn tính sao?

Kim bất Hoán thấy lão đưa ra điều kiện giết Ảo chúa trước, không khỏi nghĩ thầm :

– Lão đã nhận chân cuộc trao đổi rồi, nhưng ta chẳng thể nào dùng thủ đoạn này để trừ khử Ảo Hải môn, vì đó là một âm mưu.

Chàng liền lắc đầu đáp :

– Không, tuy tại hạ muốn trao đổi, nhưng điều kiện chẳng phải là nhân vật đầu não của Ảo Hải môn.

Lão già hỏi :

– Ông bạn muốn sao?

Kim Bất Hoán đáp :

– Tại hạ sợ là sợ thủ lãnh đảng Ôn Ngưu. Nếu các hạ lấy được thủ cấp nhân vật đó, tại hạ nguyện xin thôn chúa nói vị trí Trạch đảo cho các hạ nghe.

Lão già trầm trọng hỏi :

– Ông bạn có nhận biết thủ lãnh đảng Ô Ngưu không?

Kim Bất Hoán đáp :

– Tại hạ không biết.

Lão già hỏi :

– Ông bạn đã không biết thì tại hạ có lấy được đầu hắn đưa ra, ông bạn căn cứ vào đâu để tin đó là sự thực.

Kim Bất Hoán cười khanh khách đáp :

– Cứ coi động tĩnh của Cổ Cầm giáo là biết. Thủ lãnh đảng Ôn Ngưu đi rồi, Cổ Cầm giáo sẽ cúp đuôi chạy trốn.

Lão già ngẫm nghĩ rồi đáp :

– Được lắm, tại hạ sẽ làm hết sức.

Kim Bất Hoán đáp :

– Tại hạ xin chờ giai âm, chúng ta sẽ tái hội.

Lão già đường như coi vị trí Trạch đảo rất quan trọng. Lão chắp tay nói :
– Tiểu Phụng Hoàng, ông bạn chờ nghe tiếng quỉ khóc thần gào.

Sau khi chia tay, Kim Bất Hoán lập tức chạy về Lưu thôn, tới nơi vào lúc hết canh năm. Lưu thôn trưởng cùng con cháu đang ngồi bồi tiếp bọn Hư Vô Ngọc Nữ ở sảnh đường. Thấy Kim Bất Hoán trở về, ai cũng mừng.

Lưu thôn trưởng chắp tay lớn tiếng hô :

– Lão đệ, lão đệ an toàn trở về là hay lắm.

Kim Bất Hoán chắp tay nói :

– Hắn cũng là một lão già. Đêm nay thu được kết quả rất lớn.

Đinh Nhất Bạch hỏi :

– Kim huynh, mấy người bị chúng ta giết là ai?

Kim Bất Hoán đáp :

– Bọn họ che mặt tại hạ cũng không biết.

Văn Đế Đế nói :

– Trong sáu tên có hai tên da trắng.

Kim Bất Hoán kinh ngạc hỏi :

– Chúng ở Phong Mã đảng ư?

Hư Vô Ngọc Nữ nói :

– Kim huynh bữa nay chắc hội đàm với tên thủ lĩnh là Thập Tự Mã?

Kim Bất Hoán đáp :

– Không phải, lão là người hoàng chủng mà lại ở Trung Nguyên.

Đinh Nhất Bạch hỏi :

– Coi cách chỉ huy thuộc hạ của lão có khác gì chỉ huy đâu?

Lưu thôn trưởng cũng nói :

– Nếu không thủ lãnh thì cũng phó thủ lãnh.

Kim Bất Hoán nói :

– Bất luận lão là gì, đêm nay tại hạ đã nhóm một đống lửa để Ôn Ngưu đảng và Phong Ma đảng đánh nhau đến trời sầu đất thảm.

Mọi người nghe sửng sốt hỏi :

– Tại sao vậy?

Kim Bất Hoán đáp :

– Dùng vị trí của Trạch đảo để đổi lấy cuộc đánh lộn của hai phe.

Lưu thôn trưởng nói :

– Vị trí chân thực của đảo, lão hủ cũng không biết rõ.

Kim Bất Hoán cười đáp :

– Tại hạ cũng chưa bảo đảm tuyệt đối với lão. Thực ra mình có biết cũng không cho lão hay. Đối với hạng người này chớ có giữ đạo quân tử.

Mọi người nói chuyện đến lúc trời sáng rõ thì trong nhà đem cơm rượu ra. Quần hào ăn cơm rồi, Kim Bất Hoán nhìn Hư Vô Ngọc Nữ nói :

– Phương cô nương, từ nay chúng ta có ra ngoài cũng nên bịt mặt.

Hư Vô Ngọc Nữ nói :

– Kim huynh có kế hoạch gì?

Kim Bất Hoán đáp :

– Diện mạo chúng ta có thể giấu được Phong Ma đảng, nhưng không thể bịp bọn Ôn Ngưu mà kế hoạch của tại hạ là muốn gặp một nhân vật chủ yếu trong đảng Ôn Ngưu.

Đinh Nhất Bạch hỏi :

– Kim huynh muốn phóng hỏa ư?

Kim Bất Hoán cười đáp :

– Không phóng hỏa thì hai bên không động thủ.

Hư Vô Ngọc Nữ hỏi :

– Sao đảng Ôn Ngưu lại tiếp thụ ngụy kế của Kim huynh?

Kim Bất Hoán đáp :

– Đảng Ôn Ngưu tự nhiên trúng kế.

Hư vô Ngọc Nữ giục :

– Kim huynh hãy thuật những việc xảy ra đêm rồi.

Kim Bất Hoán chỉ không nói mình là Thiết Kỳ Sĩ, còn thuật lại hết câu chuyện đêm trước. Chàng cả cười nói tiếp :

– Tại hạ mạo xưng Tiểu Phụng Hoàng, lão kia tin là sự thực. Thiết Kỳ Sĩ đã được đảng Phong Mã coi là nhân vật trọng yếu thì dĩ nhiên đảng Ôn Ngưu cũng thế. Từ nay các cô cứ kêu tại hạ là Thiết Kỳ Sĩ, hễ đảng Ôn Ngưu nghe thấy tại hạ xuất hiện thế nào họ cũng tìm đến hội kiến.

Văn Đế Đế hỏi :

– Hôm qua Kim đại ca không che mặt mà sao lão kia cũng tin tưởng?

Kim Bất Hoán cười đáp :

– Dĩ nhiên tại hạ có biện pháp khiến bọn họ tin mình.

Lưu lão hỏi :

– Lão đệ, chẳng lẽ lão đệ muốn đến Câu gia?

Kim Bất Hoán đáp :

– Bất tất phải đến. Đồng thời người đảng Ôn Ngưu chẳng chịu ngồi chết trong xó mà không ra ngoài.

Lưu lão nói :

– Kim lão đệ, lão đệ muốn gặp Ôn Ngưu đảng thì lão hủ mách một nơi có thể đến đó để hội diện với nhân vật đầu não này.

Kim Bất Hoán hỏi :

– Nơi nào?

Lưu lão đáp :

– Ở đây đi về phía Tây bắc chừng hai mươi dặm đến một tiểu trấn. Cư dân tại đó hỗn tạp nhiều chủng tộc. Tuy gọi là thị trấn, nhưng hình thức không giống thị trấn trong nội địa. Đường phố chẳng thành hàng lối chỉnh tề, nhà cửa toàn bằng cây, như một thôn ổ người Miêu, nhưng lại có thể mua được các đồ ăn uống. Quanh đây chỉ có thị trấn này là chỗ giao dịch duy nhất.

Kim Bất Hoán nói :

– Thật không ngờ, gần Hắc Chiểu trạch mà có một thị trấn là một điều hay tuyệt.

Lưu lão nói :

– Thập Tinh thôn ở đây muốn mua gì cũng phải tới đó chứ chẳng còn chỗ nào khác.

Kim Bất Hoán đáp :

– Vậy bọn tại hạ đi ngay.

Lưu lão nói :

– Lão hủ phái người dẫn đường cho quí vị. Tuy chỉ có hai mươi dặm mà nhiều chỗ quanh co.

Hư Vô Ngọc Nữ bảo mọi người :

– Chúng ta đeo mặt nạ vào rồi thượng lộ ngay.

Mọi người đeo mặt nạ đi theo một thanh niên người nhà Lư lão. Gã cũng mang mặt nạ.

Lúc này mới đầu giờ tỵ, quần hào đi về phía Tây bắc. Gã thanh niên tên gọi Lưu Lệnh nhìn Kim Bất Hoán nói :

– Kim đại hiệp, trên đường này chỗ nào cũng có người họ khác trong Thập Tinh thôn, các vị chớ có hô tên tại hạ.

Kim Bất Hoán cười đáp :

– Vậy huynh đệ đừng kêu ta là Kim đại hiệp. Tới thị trấn các vị cứ kêu ta là Thiết Kỳ Sĩ.

Hư vô Ngọc Nữ nói :

– Vậy Kim đại ca phải nói kế hoạch trước mới được.

Kim Bất Hoán cười đáp :

– Tại hạ chuẩn bị cả rồi. Đây là một bức lược đồ, các vị cứ coi đó là biết cách vận dụng.

Chàng mở tờ giấy có chữ ra cho mọi người coi. Quần hào coi rồi điều mỉm cười.

Kim Bất Hoán thu lại giấy cười nói :

– Trù phi ở thị trấn chẳng có người nào của Ôn Ngưu, không thì nhất định “mớ lửa” này đốt lên được.

Đi chưa đầy một giờ, quần hào đã nhìn thấy một tòa thị tập, người đông đến nỗi phải chen chúc nhau. Quả là đủ nhân vật các màu sắc, cả người Hán cũng không ít mới thật là kỳ.

Tiến vào thị trấn. Lưu Lệnh khẽ hỏi Kim Bất Hoán :

– Đi ăn hay đi giả vờ mua hàng.

Kim Bất Hoán hỏi :

– Có quán trà không?

Lưu Lệnh đáp :

– Ở đây không ai uống trà mà chỉ uống sữa.

Kim Bất Hoán đáp :

– Tìm vào một quán như vậy cũng tốt.

Lưu Lệnh cười đáp :

– Ở đây không có quán. Các vị coi đó, toàn là lều cây. Theo thói quen không phân biệt nam nữ, ai ngồi đều được đùng úy kỵ gì.

Gã dẫn mọi người tiến vào một nhà lều ăn uống. Nhà này của người Mông mở. Lưu Lệnh nói mấy câu tiếng Mông, lập tức một người đứng tuổi đưa ra một mâm sữa đặt lên cái bàn thô sơ. Ở đây không có chén sứ, toàn dùng bát sành. Trong mâm còn có thịt bò thui và bánh bao.

Kim Bất Hoán nhìn Hư Vô Ngọc Nữ cười nói :

– Cô nương, túy ông chẳng phải say vì rượu. Cô nương ăn không được cũng giả vờ ăn một chút.

Hư Vô Ngọc Nữ cười hỏi :

– Kim đại ca đã phát giác ra điều gì chưa? Nơi đây thực khách đông quá. Bọn họ cũng đồng quan điểm với chúng ta, đa số đều che mặt.

Kim Bất Hoán đáp :

– Càng như vậy thì nhân vật càng khó hiểu.

Đinh Nhất Bạch nói :

– Kim huynh hãy để ý một bàn đặt dưới gốc cây bên ngoài. Tuy chỉ có hai người che mặt ngồi, nhưng rất nghịch mắt tại hạ. Họ vào cỡ trung niên, trên lưng cõng cái vật gì đó.

Kim Bất Hoán đáp :

– Thế là màn kịch bắt đầu rồi. Chúng ta chiếu theo kế hoạch đi từng bước một.

Quần hào hiểu ý. Đột nhiên Cao Dương vỗ bàn lớn tiếng thóa mạ :

– Con mẹ nó, Ôn Ngưu đảng là cái khỉ gì mà lão gia kiếm mấy bữa nay chẳng thấy một con rùa nào? Chẳng lẽ chúng rụt đầu rụt cổ trong cái mai cứng.

Thanh âm lão khá lớn khiến bao thực khách điều kinh ngạc.

Đinh Nhất Bạch đáp :

– Cao lão đại, lão còn nói cái quái gì? Ôn Ngưu đảng nghe danh Thiết Kỳ Sĩ tới, khi nào chúng dám ló mặt ra?

Cao Dương lại gầm lên :

– Lão gia mà thấy chúng thụt vô mai cũng quyết nắm cổ lôi ra.

Kim Bất Hoán đứng dậy nói :

– Nhị vị bất tất phải nóng nảy. Việc đâu còn đó, bọn họ đã không dám thi triển tà môn ở Hắc Chiểu trạch là không dám coi thường ta rồi.

Quần hào ăn xong liền theo chàng ra khỏi lều cây. Tử Dương kiếm khách cười nói :

– Thiết huynh, Thiết huynh đã do thám được vị trí Trạch đảo như thế nào?

Kim Bất Hoán đáp :

– Lưu thôn trưởng cho hay rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ lên đường.

Hư Vô Ngọc Nữ hỏi :

– Phong ma đảng đã nói chuyện với Thiết huynh, phải chăng họ có quỉ kế gì?

Kim Bất Hoán cười rộ đáp :

– Mới giao đàm một lần. Tại hạ đã đưa điều kiện, họ bảo để họ suy nghĩ, nhưng nhất định Phong ma đảng phải chịu điều kiện của chúng ta.