Hồi 93: Kim Tra lập kế đoạt ải Du Hồn

Phong Thần Diễn Nghĩa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nói về Viên Hồng lên bức họa đồ mà tưởng như mình đang lên một hòn núi rất đẹp, phong cảnh tốt đẹp, cỏ hoa muôn sắc.

Viên Hồng cảm thấy thảnh thơi, dạo gót khắp nơi, xem cùng bốn phía rồi hiện hình vượn bạch đi kiếm trái cây mà ăn. Hễ tưởng gì thì có nấy, chẳng khác bức Thái Cực Ðồ. Viên Hồng đang tìm trái cây thì nghe mùi hương thơm ngát, thấy trên cây đào có trái chín, liền làm bộ khỉ, nhảy nhót trên cây, đu từ cành này sang cành khác hái được vài trái đào, để vào mũi ngửi rồi ăn. Ðoạn nhảy xuống gốc cây, ngồi trên thạch bàn hóng mát.

Dương Tiễn thấy con vượn bạch nhảy nhót trên họa đồ, lại hái đào mà ăn, rồi ngồi yên trên bàn thạch, thì cứ làm theo lời dạy trên bức họa đồ, cầm đao nhảy lên đón đánh.

Viên Hồng thấy Dương Tiễn vùng đứng dậy, nhưng đứng không nổi, vì ăn mấy trái đào nên mình nặng như treo đá.

Dương Tiễn bắt vượn bạch, lấy dây phược yêu trói lại, nhảy xuống đất thâu bức họa đồ, trở mặt về hướng Nam tạ ơn, rồi xách vượn bạch về dinh.

Về đến nơi Dương Tiễn thưa với Tử Nha:

– Ðệ tử đuổi Viên Hồng đến Mai Sơn, gặp Nữ Oa nương nương cho phép báu, gọi là “Sơn hà xã tắc đồ”, đệ tử đã bắt được Viên Hồng dẫn về dinh chờ lệnh.

Tử Nha nghe nói mừng rỡ, liền dắt vượn bạch đến, rồi nói:

– Loài thú quái gở, nghịch mạng trời, hại binh Châu, chém nó đi là phải.

Dương Tiễn tuân lệnh xách gươm ra chặt đầu, song không chảy máu mà hơi xanh trong cổ nó bay lên, hiện ra bông sen xanh nở, rồi úp lại, hóa ra cái đầu.

Dương Tiễn chém mấy lần cũng đều mọc đầu lại như vậy.

Chém hoài mọc mãi, không biết làm sao, Dương Tiễn liền vào báo lại với Tử Nha ra xem, và bảo chém thử thì quả như vậy.

Các tướng thấy lạ, mỗi người có tới chém mỗi lần, chém cả hàng trăm lần, con vượn bạch vẫn hoàn đầu như cũ.

Tử Nha nói:

– Con vượn này tu đã lâu năm, nhờ khí càn khôn, hấp hơi nhật nguyệt nên biến hóa lạ thường thật là linh vật.

Nói rồi truyền quân dọn bàn hương án, lấy bầu phép của Lục Yểm để lên bàn, hào quang chói ngút ba trượng.

Tử Nha lạy và bái:

– Xin bửu bối hiện hình.

Tức thì có một vật hiện lên ngọn hào quang dài chừng bảy tấc rưỡi, có hai chưng mày và hai con mắt. Hào quang trong con mắt vật ấy chiếu thẳng lên xoáy con vượn.

Tử Nha lạy và bái:

– Xin bửu bối trở mình.

Liền thấy cây gươm có cánh bay qua bay lại trên không mà vượn bạch rụng đầu, phun máu có vòi. Ai nấy đều kinh hãi.

Có thơ than rằng:

Phi đao Lục Yểm đựng trong bầu,

Phép nhiệm lưu truyền để giúp Châu,

Vượn bạch nay đà văng thủ cấp,

Hồ Ly có thuở cũng rơi đầu.

Các tướng thấy vậy hỏi:

– Chẳng hay gươm ấy làm sao trị được yêu quái?

Tử Nha nói:

– Khi phá trận Vạn Tiên rồi, Lục Yểm có cho ta báo vật ấy để sau này có việc cần dùng. Báu ấy gọi là Phi đao, Lục Yểm luyện dày công mới được. Hào quang trong cặp mắt nó chiếu xuống chính giữa xoáy đầu, dù thần tiên hay yêu quái điều biến không được. Khi trước cũng nhờ nó mới chém được Dư Nguyên.

Ai nấy đều khen Võ Vương có phước.

Bấy giờ Ân Phá Bại và Lôi Khai chạy về Triều Ca tâu với vua Trụ.

– Viên Nguyên soái không phải là người, các tướng lãnh chiêu hiền đều là quái vật, mỗi khi thất trận đều hiện nguyên hình, bởi cớ ấy nên bị tướng Châu giết hết, làm nhẹ thể triều đình. Xin bệ hạ mau mau xuống chỉ thủ thành, nếu trễ chư hầu kéo đến thì khó cản.

Vua Trụ kinh hãi lâm triều phán hỏi:

– Nay binh Châu mạnh bạo như vậy, bá quan tính làm sao?

Văn võ nhìn mặt nhau làm thinh không có một tiếng nói.

Phi Liêm gượng tâu:

– Xin bệ hạ truyền chỉ, treo bảng bốn cửa thành, hễ ai đánh được binh Châu thì phong chức phẩm, lại xét Lỗ Nhơn Kiệt văn hay võ giỏi, sức mạnh trí dày, nếu luyện tập binh mã, lo việc thủ thành, thì giặc cũng khó phá nổi. Vả lại chư hầu ở xa đến đây, nếu đánh mãi mà không phá thành được, sẽ chán nản lui về. Chừng ấy chúng ta đuổi theo, đánh một trận chắc là đại thắng.

Vua Trụ phán:

– Khanh tâu phải lắm.

Liền xuống chỉ treo bảng cầu hiền và giao cho Lỗ Nhơn Kiệt tập binh thủ thành.

Bấy giờ nhắc lại việc Kim Tra và Mộc Tra, trước kia được lệnh của Tử Nha đến giúp Ðông Bá Hầu đánh ải Du Hồn.

Hai anh em đi được nửa đường Kim Tra nói với Mộc Tra:

– Nếu anh em ta đến giúp Ðông Bá Hầu đánh với Ðậu Binh chắc bất lợi, chi bằng mình giả làm đạo sĩ vào giúp Ðậu Binh, hễ nó tin thật chúng mình sẽ làm nội ứng lấy thành dễ như chơi.

Mộc Tra khen:

– Kế ấy hay lắm.

Kim Tra đem kế ấy nói với người đi sứ, bảo về thưa lại với Ðông Bá Hầu rõ, và dặn đừng cho lậu tiếng.

Người đi sứ tuân lời trở về thưa lại với Khương Văn Hoán.

Còn Kim Tra, Mộc Tra độn thổ đến trước cửa ải Du Hồn, kêu quân giữ cửa nói:

– Ngươi vào bẩm với chủ tướng có hai đạo sĩ ở ngoài biển xin ra mắt.

Quân vào báo lại, Ðậu Binh truyền mời vào.

Kim Tra, Mộc Tra bước vào làm lễ. Ðậu Binh mời ngồi, nói:

– Hai vị đến đây có việc gì dạy bảo?

Kim Tra nói:

– Bần đạo là Tôn Ðức, vị nầy là Từ Nhơn, đồng ở Bồng Lai tu luyện, nhân đi ngang qua đây thấy Khương Văn Hoán muốn đoạt ải này, để hội chư hầu tại Mạnh Tân, đem binh đánh Thiên Tử. Ấy cũng bởi Khương Thượng phản nghịch, dụ hoặc chư hầu, làm cho bốn biển không yên, muôn dân khổ sở. Chúng tôi coi thiên văn thấy số nhà Thương còn vượng lắm, chư hầu và Khương Thượng không làm gì nổi, vậy nên đến giúp sức với tướng quân, bắt Khương Văn Hoán nạp về triều ca rồi thừa thắng đánh đuổi chư hầu.

Ðậu Binh nghe nói và ngẫm nghĩ, chưa biết quyết định ra sao.

Phó tướng là Giao Trung nói lớn:

– Chủ tướng chớ nên tin lời ấy. Bởi các đệ tử Khương Thượng đều là đạo sĩ khó phân biệt được giả nhơn. Vả lại, hôm trước có nghe tin sáu trăm chư hầu hội tại Mạnh Tân, hiệp quan với Cơ Phát. Nay Khương Thượng thấy ải này cản trở, hai trăm chư hầu phương Ðông không qua được, nên sai đệ tử giả dạng vào ải làm nội công. Nếu tin thì mắc kế.

Kim Tra liền cười ngất, nói với Mộc Tra:

– Thật quả như lời đạo hữu đã bàn trước.

Cười rồi quay lại nói với Ðậu Binh:

– Ông tướng quân ấy nghi cũng phải, bởi rắn rồng đương lộn xộn, thiệt giả khó phân. Dầu chúng tôi không phải phe Khương Thượng thật lòng, hễ lạ mặt tướng quân nghi là phải. Song chúng tôi có chuyện nầy: Bởi sư thúc tôi bị Khương Thượng giết tại trận Vạn Tiên, chúng tôi muốn đánh báo cừu, ngặt binh quyền không có, nên tới cậy binh tướng quân để tru diệt loài phản, trước đền ngọn rau tấc đất, sau lo báo cừu, và giúp tướng quân thành công kẻo thương người trung liệt. Nay tướng quân chẳng tin cậy thì thôi, bần đạo cũng chẳng cãi lẽ làm chi cho mệt, vậy xin kiếu.

Nói rồi đứng dậy vỗ tay cười lớn và trở ra.

Ðậu Binh nghe nói nghĩ thầm:

– Trước kia cũng có nhiều đạo sĩ đánh Tây Kỳ, toàn là kẻ tu trên núi xuống trần, không riêng gì học trò của Tử Nha. Hai người nầy đã cố tình giúp sức, nếu vì nghi ngờ mà bỏ qua thì uổng lắm.

Nghĩ rồi liền khiến quân chạy theo mời lại.

Anh em Kim Tra vừa ra khỏi ngõ, bỗng nghe sau lưng có tiếng kêu.

– Hai vị đạo sư! Lão gia tôi cho mời.

Kim Tra làm mặt giận nói:

– Ta định đem mấy trăm thủ cấp của chư hầu nạp cho chủ tướng ngươi, mà chủ tướng ngươi lại từ chối. Nay ta có trở vào cũng hổ mặt.

Quân sĩ năn nỉ:

– Nếu vị đạo sư đi luôn thì chúng tôi có tội.

Mộc Tra nói với Kim Tra:

– Ðạo huynh, Ðậu tướng quân đã cho mời thì cứ trở vào xem sao, nếu trọng đãi thì giúp, còn bạc đãi thì đi. Chuyện ấy rất dễ.

Kim Tra giả nét mặt buồn buồn, cùng với Mộc Tra trở lại.

Quân vào báo, Ðậu Binh bước ra nghinh tiếp và nói lả bả:

– Tôi thuở nay bất tài chưa quen với các vị đạo trưởng. Vả lại lúc này đương giặc giã nên bị phó tướng tôi đa nghi, thật mang tội với hai vị xin chịu lỗi mười phần. Nay Khương Thượng đồn binh tại Mạnh Tân còn Khương Văn Hoán phá thành ngày một, lòng dân náo động chẳng hay hai vị có kế chi trừ giặc?

Kim Tra nói:

– Khương Thượng tuy đồn binh tại Mạnh Tân song sáu trăm chư hầu là binh ô hợp, tỉ như đàn quạ cả bầy, hễ thấy cung tên thì bay tản. Riêng đạo binh Khương Văn Hoán, nếu dùng kế bắt được nó thì hai trăm chư hầu thấy phải tan. Chúng ta thừa thắng kéo quân đánh sáu trăm chư hầu tại Mạnh Tân. Chúng thấy Khương Văn Hoán bị bắt thế nào cũng kinh hãi bỏ chạy. Khương Thượng yếu thế tất phải lui binh. Chúng ta thừa thắng đoạt lại năm ải rất dễ dàng.

Ðậu Binh nghe nói mừng rỡ truyền dọn tiệc đãi đằng.

Mộc Tra nói:

– Chúng tôi tu hành không dùng cơm thịt.

Ðậu Binh truyền dọn tiệc chay mời hai người ăn uống.

Rạng ngày có quân vào báo:

– Ðông Bá Hầu sai tướng đến khiêu chiến.

Ðậu Binh hỏi:

– Chẳng hay vị đạo trưởng có kế chi phá trận?

Kim Tra nói:

– Bần đạo đã đến đây phải ra trận cho biết, xem thế giặc ra sao mới liệu kế được.

Nói rồi cầm gươm giáo đứng dậy bảo Ðậu Binh:

– Xin tướng quân cho tôi mượn ít người cầm dây đi theo trói.

Ðậu Binh truyền một toán binh sĩ đi theo, Kim Tra cầm gươm báu theo sau đến giữa trận thấy một tướng cầm đao hét lớn:

– Ðạo sĩ nào đó? Muốn đem cổ ra thử cây siêu ta sao?

Kim Tra hỏi:

– Ngươi là ai mà phách lối như vậy?

Tướng ấy đáp:

– Ta là Tổng binh Mã Triệu bộ hạ của Ðông Bá Hầu.

Kim Tra nói:

– Bần đạo là Tôn Ðức, ở núi Bồng Lai. Ta coi khí số nhà Thương còn dài, mà chư hầu lại nghịch trời làm phản. Khương Văn Hoán chinh phạt mấy năm, quân dân đồ thán, ta động lòng thương phải ra tay dẹp loạn, cứu dân trong nước lửa. Nếu các ngươi hàng đầu thì sống, bằng nghịch mạng phải bỏ mình.

Nói rồi xông vào hỗn chiến.

Hai người đánh được ba mươi hiệp, Kim tra quăng Ðộn Long Thun trói Mã Triệu.

Ðậu Binh thừa thế xua quân áp tới rượt bắt quân của Khương Văn Hoán rất nhiều, rồi truyền gióng kiểng thâu quân.

Sau khi vào thành, Ðậu Binh đắc chí truyền dẫn Mã Triệu vào.

Mã Triệu đứng sững không quỳ, Ðậu Binh trợn mắt hỏi.

– Thất phu, đã bị bắt sao còn kháng cự?

Mã Triệu nổi giận mắng:

– Ta rủi bị yêu đạo dùng tà thuật bắt được, có giết thì giết, cần gì phải nói nhiều.

Ðậu Binh nổi giận truyền quân dẫn ra xử trảm.

Kim Tra can:

– Chẳng nên chém Mã Triệu, vì nó là dõng tướng của Khương Văn Hoán. Ðợi bắt chúng nó trở về Triều Ca lập công.

Ðậu Binh tin Tôn Ðức có tài, chắc sớm muộn cũng bắt được Khương Văn Hoán, nên y lời truyền cầm ngục Mã Triệu.

Bấy giờ Khương Văn Hoán thấy quân thua chạy về báo:

– Có một đạo sĩ ra trận bắt Mã Triệu đem vào thành.

Khương Văn Hoán mừng rỡ nghĩ thầm:

– Chắc không bao lâu sẽ lấy được ải Du Hồn.

Khương Văn Hoán có ý mừng như vậy là vì đã có tin trước của Kim Tra và Mộc Tra.

Ngày hôm sau, Khương Văn Hoán dẫn binh khiêu chiến, Ðậu Binh hỏi:

– Nay Khương Văn Hoán ra trận, hai vị đạo trưởng định kế gì bắt nó?

Kim Tra, Mộc Tra đồng nói:

– Chúng tôi ra trận này để xem binh thế, bữa sau sẽ làm phép bắt Khương Văn Hoán và hai trăm chư hầu phương Ðông.

Nói rồi cầm gươm ra trận, thấy một vị tướng mạnh bạo, cỡi ngựa hồng, cầm siêu đao, mặc áo con rồng, đội mão chư hầu thì biết là Khương Văn Hoán.

Khương Văn Hoán hỏi:

– Yêu đạo tên gì?

Kim Tra nói:

– Hai ta là Tôn Ðức, Từ Nhơn, ở Bồng Lai đảo. Sao ngươi dám phản chúa, không giữ đạo làm tôi, gây loạn lạc mấy năm, tội đáng tru di tam tộc. Nay nếu hàng đầu khỏi chết, bằng nghịch mạng ắt không dung.

Khương Văn Hoán mắng:

– Yêu đạo, cậy tà thuật bắt đại tướng ta, ta quyết giết lũ bây báo thù cho Mã Triệu.

Nói rồi thì chém một đao, Kim Tra đưa gươm ra đỡ.

Ðánh được tám hiệp, Khương Văn Hoán bại tẩu, Kim Tra, Mộc Tra đuổi theo rượt một đỗi xa xa, liền kêu Khương Văn Hoán nói:

– Ðêm nay vào lúc canh hai, hiền hầu đem binh đến, tôi làm kế dâng ải Du Hồn.

Khương Văn Hoán nói:

– Xin y lời.

Nói rồi làm bộ lấy cung tên bắn lại.

Mộc Tra đưa gươm gạt tên, Kim Tra hét lớn:

– Gian tặc, bắn lén ta, không phải mặt anh hùng. Ta cho ngươi sống thêm một đêm, để mai lấy đầu cũng không muộn.

Nói rồi đồng lui về ải.

Ðậu Binh hỏi:

– Sao hai vị không dùng phép bắt nó?

Kim Tra nói:

– Bần đạo vừa lấy phép, nó đã biết trước chạy đi. Thôi, chẳng muộn gì, để ngày mai bắt nó cũng được.

Bỗng có quân vào báo:

– Có phu nhân ở hậu đường ra thương nghị với lão gia.

Nàng ấy chính là vợ Ðậu Binh, tên Triệt Ðịa phu nhân.

Kim Tra, Mộc Tra thấy người đàn bà đi tới, vội đứng dậy thì Triệt Ðịa phu nhân đáp lễ rồi hỏi chồng:

– Hai vị đạo sĩ nào vậy?

Ðậu Binh đáp:

– Hai vị này ở núi Bồng Lai là Tôn Ðức và Từ Nhơn, đến giúp ta đánh Khương Văn Hoán. Hôm qua bắt được Mã Triệu đợi sáng mai bắt Văn Hoán rồi đem binh đánh Khương Thượng và sáu trăm chư hầu, làm cho chúng nó trước sau lui tới không được.

Triệt Ðịa phu nhân nói:

– Lão tướng quân có tin cũng phải đề phòng chẳng nên buông lơ mà lắm hại. Lời xưa có nói: “Muốn câu cá thì dụng mồi thơm, muốn phản người thì dùng tiếng ngọt”.

Kim Tra, Mộc Tra đồng nói:

– Phu nhân nói phải lắm! Chúng tôi còn ở đây làm chi cho sanh chuyện nghi nan. Vậy hai tôi xin kiếu.

– Xin hai vị đạo trưởng miễn chấp. Bởi phu nhân có học binh thơ tinh thông võ nghệ, nên cứ theo binh pháp mà đề phòng, chưa rõ lòng hai vị. Tôi xin chịu lỗi hai vị đừng chấp làm chi.

Kim Tra làm bộ giận nói:

– Bần đạo lòng trung trời đất cũng biết. Bởi phu nhân nghi kỵ anh em tôi mới quyết giã từ, nay lão tướng đã nói hết lời, chúng tôi phải nán lại đây một đôi bữa. Ngày mai tôi dùng phép bắt Khương Văn Hoán cho rõ lòng ngay thật. Chừng ấy e phu nhân không còn mặt mũi nào ngó chúng tôi nữa.

Triệt Ðịa phu nhân thấy chồng mình tin tưởng hai đạo sĩ, lặng lẽ rút lui.

Ðến canh hai nghe ngoài ải binh reo dậy đất, pháo nổ vang trời.

Triệt Ðịa phu nhân nai nịt hẳn hòi còn Ðậu Binh cũng áo giáp chỉnh tề.

Kim Tra nói với Ðậu Binh:

– Nay Khương Văn Hoán phá thành ban đêm, ngỡ ta hơ hỏng. Vậy để tôi với phu nhân thủ thành còn tướng quân và bạn tôi ra cự chiến. Bạn tôi sẽ quăng phép bắt nó cho rồi.

Triệt Ðịa phu nhân nói:

– Ông đạo này thủ thành với tôi chắc vô sự.

Ấy là ý Triệt Ðịa phu nhân muốn cầm chân một người để khỏi lo biến, vì chẳng lẽ hai người bỏ nhau.

Ðậu Binh cầm đao lên ngựa, Triệt Ðịa phu nhân dặn với:

– Giao chiến ban đêm phải giữ gìn vì lắm kế gian. Nhất là không nên theo đuổi giặc.

Kim Tra biết ý ngó Mộc Tra. Mộc Tra cũng hiểu ý dừng lại.

Khi Ðậu Binh đến cửa ải, lướt ra hét lớn:

– Phản thần đêm nay đã tới số.

Khương Văn Hoán không thèm nói lại vung đao chém tới. Ðậu Binh cũng giơ đao ra đỡ rồi hỗn chiến.

Hai bên đèn đuốt như ban ngày.

Ðậu Binh đánh cầm đồng với Khương Văn Hoán.