Hồi 92: Dương Tiễn ra tài bắt Tử Chân

Phong Thần Diễn Nghĩa

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhắc lại Ô Văn Hóa rượt Võ Vương và Tử Nha.

Hai người này chạy đến giữa núi liền tìm đường ẩn thân, còn Ô Văn Hóa chạy theo hoài không thấy đâu cả, chẳng ngờ Nam Cung Hoát và Võ Kiết xô cây lấp đường đốt ngòi lôi một tiếng nổ chát chúa những bổi khô cháy sáng trời nóng như một cái lò bát quái. Thương hại Ô Văn Hóa bị cháy trong động lửa hồng, không còn đường nào chạy thoát.

Có bài thơ rằng:

Tài cao sức mạnh cướp dinh Châu,

Mấy vạn hùng binh thảy rụng đầu

Khinh địch, không mưu theo đuổi nột,

Vào hang bị lửa tợ thui trâu.

Nam Cung Hoát và Võ Kiết thấy Ô Văn Hóa cháy thui rồi, liền trở về thưa lại với Tử Nha.

Tử Nha nói với Dương Tiễn:

– Nay đã trừ được Ô Văn Hóa rồi tướng quân liệu cách gì phá Viên Hồng?

Dương Tiễn nói:

– Viên Hồng là con vượn bạch ở núi Mai Sơn nên linh thiên và thần thông lắm phải chậm rãi tính kế trừ mới được.

Tử Nha nói:

– Vậy chúng ta cứ ở đây đợi Ðông Bá Hầu đến sẽ kéo binh qua Mạnh Tân một thể.

Bấy giờ Viên Hồng nghe tin Ô Văn Hoá bị thiêu chết trong đường núi lấy làm buồn bã. Bỗng có quân vào báo:

– Có một thầy sãi xin ra mắt.

Viên Hồng truyền mời vào và hỏi:

– Thầy ở đâu? Ðến đây dạy việc chi?

Thầy sãi nói:

– Tôi họ Trư, tên Tử Chân ở núi Mai Sơn cách chỗ Nguyên soái một đỗi, Nghe tin Nguyên soái cầm binh nên tìm vào giúp sức.

Viên Hồng mừng rỡ mời ngồi và nói:

– Nếu vậy thì tốt lắm.

Ân Phá bại nói nhỏ với Lôi Khai:

– Không xong rồi có yêu đến nữa.

Còn Viên Hồng trọng Trư Tử Chân lắm, truyền dọn tiệc đãi đằng.

Bữa sau Trư Tử Chân cầm gươm dẫn quân đến trước dinh Châu khiêu chiến.

Quân vào báo, Tử Nha dẫn Nam Cung Hoát và Bắc bá hầu ra trận, các đệ tử đều theo hầu.

Ra đến nơi thấy một người thầy chùa lai râu cạo mới ra mặt đen như mực, môi dài tai lớn, mày rậm mắt lồi.

Tử Nha hỏi:

– Ngươi ở đâu mới đến?

Tử Chân nói:

– Ta là Trư Tử Chân ở núi Mai Sơn.

Tử Nha nói:

– Sao không ở núi cho an thân lại đến đây nạp mạng?

Tử Chân cười lớn nói:

– Nhà Thương truyền ngôi hai mươi mấy đời, chúng bây hưởng lộc cả bầy sao nay nỡ làm phản? Ta đến đây thì chúng bay phải tỉnh ngộ quy hàng bằng cãi lời chết không còn một đứa.

Tử Nha mắng:

– Súc sanh! Chết đến nơi mà không biết lại múa lưỡi làm hung.

Trư Tử Chân cầm gươm lướt tới.

Phó tướng Nam Bá Hầu là Dư Trung ỷ mạnh cầm thiết bản xông ra.

Tủ Chân thấy tướng ấy mặt đỏ hầm như trái táo, ba chòm râu dài liền vung đao hỗn chiến.

Ðánh được hai mươi hiệp Tử chân bỏ chạy, Dư Trung thừa thắng đuổi theo.

Tử Chân hả miệng khói đen bay ra ngùn ngụt kín một vùng, liền hiện hình heo rừng cắn đứt nửa thân hình Dư Trung mà nuốt.

Ðoạn Trư Tử Chân hiện hình người trở lại kêu lớn:

– Khương Thượng dám đánh với ta chăng?

Dương Tiễn giục ngựa tới nạt lớn:

– Có ta đây.

Nói rồi hỗn chiến. Ðánh ít hiệp Tử Chân cũng bỏ chạy nữa, Dương Tiễn cũng đuổi theo Tử Chân cũng hiện nguyên hình heo rừng, cắn Dương Tiễn ăn thịt như Dư Trung.

Tử Nha thấy vậy liền truyền quân gióng kiểng thâu quân.

Trư Tử Chân thắng trận hăm hở về dinh thuật chuyện với Viên Hồng.

Viên Hồng mừng rỡ làm tiệc khoản đãi.

Trong lúc đang uống rượu có quân vào báo.

– Ngoài dinh có một vị anh hùng xin vào ra mắt.

Viên Hồng truyền mời đến.

Người ấy bước vào ra mắt. Người này mặt trắng phau phau, râu dài đuôn đuột, trên đầu có hai cái sừng như hai sừng dê, Viên Hồng hỏi:

– Tráng sĩ quê quán ở đâu?

Người ấy thưa:

– Tôi họ Dương tên Hiển, ở núi Mai Sơn.

Viên Hồng mừng rỡ mời ngồi vào tiệc.

Tử Chân và Dương Hiển khoe tài với nhau.

Ân Phá Bại nghi là người cũng một đảng với Viên Hồng, nên ngồi nhìn Lôi Khai cười chúm chím.

Uống rượu đến canh hai tiệc chưa mãn.

Bỗng nghe trong bụng Tử Chân có tiếng nói:

– Tử Chân! Ngươi biết ta là ai không?

Tử Chân thất kinh, hỏi:

– Người là ai? Ở đâu mà nói đó?

Lúc này Dương Tiễn ở trong bụng Tử Chân, thấy Tử Chân không biết, cười lớn nói:

– Ta là Dương Tiễn, học trò Ngọc Ðảnh chơn nhơn, đang ở trong bụng ngươi. Bởi ngươi ở Mai Sơn ăn thịt nhiều người, nay đã tới số. Ta rút bộ đồ lòng của ngươi để ngươi chừa thói cũ.

Nói rồi chà vào gan ruột Tử Chân.

Tử Chân đau quá la lớn:

– Ðau chết đi! Xin đại tiên làm ơn đừng chê trách loài súc vật.

Dương Tiễn hỏi:

– Ngươi muốn sống hay muốn chết?

Tử Chân thưa:

– Xin đại tiên mở lòng thương phận súc sanh dày công tu luyện nay mới được thành hình người.

Dương Tiễn nói:

– Nếu ngươi muốn sống thì hiện nguyên hình qua quỳ trước dinh Châu thú tội. Còn cãi lời ta xé mất một nửa lá gan.

Tử Chân sợ chết song nghĩ lại hiện nguyên hình, khó coi lắm, nên cứ năn nỉ cầm chừng. Dương Tiễn hỏi lớn:

– Ngươi trái lệnh ta phải không? Nói cho ta biết đặng ta ra tay cho sớm?

Tử Chân sợ chết bất đắc dĩ phải hiện nguyên hình con heo rừng chạy lon ton ra cửa trại.

Còn Viên Hồng hổ ngươi ngồi gãi má, Dương Hiển mắc cỡ gục đầu.

Các tướng ngồi ngẩn ngơ, ba quân bịt miệng nhau cười chúm chím.

Heo rừng ngoắt đuôi chạy miết đến trại Châu quỳ trước cửa dinh.

Bấy giờ trống đã trở canh tư Nam Cung Hoát đi tuần tới cửa trại thấy một con heo ngồi sù sụ, liền kêu binh sĩ dậy:

– Ấy là heo của dân đi lạc, chúng bay đừng bắt nó, để sáng có ai nhìn thì cho lại.

Dương Tiễn ở trong bụng heo, nói:

– Không phải đâu! Ấy là trư tinh ở Mai Sơn. Nay tôi đã vào trong bụng mà bắt nó, xin tướng quân báo cho Nguyên soái rõ.

Nam Cung Hoát nghe tiếng nói biết Dương Tiễn liền sai người thỉnh Tử Nha dậy và bẩm lại mọi điều.

Tử Nha truyền thắp đèn đuốc sáng rỡ như ban ngày nổ một tiếng pháo lệnh, các chư hầu và các tướng đồng theo tử Nha ra trước cửa dinh, thấy một con heo rừng quá lớn.

Tử Nha hỏi:

– Sao ngươi đến đây chịu chết?

Dương Tiễn ở trong bụng thưa:

– Xin Nguyên soái truyền chém nó đi cho tuyệt hậu họa.

Tử Nha truyền Nam Cung Hoát chém một đao, đầu heo rơi xuống đất, máu phụt đỏ ối. Dương Tiễn theo vòi máu ấy nhảy ra, ai nấy đều lạ lùng.

Tử Nha truyền bêu đầu heo rừng trước cửa.

Viên Hồng và Dương Hiển hay việc tồi tệ như vậy không lẽ làm thinh.

Viên Hồng nói:

– Chúng ta tu luyện ở núi Mai Sơn cả ngàn năm, một người bị hiện nguyên hình làm cho hư danh cả bọn, xấu hổ biết chừng nào! Ta quyết bắt Tử Nha báo cừu mới hả giận.

Dương Hiễn nói:

– Dương Tiễn ỷ tài cao phép lạ, làm cho Tử Chân mắc kế. Nếu không báo thù thì chẳng phải là người.

Bỗng có quân vào báo:

– Có thiên sứ đến.

Viên Hồng ra nghinh tiếp.

Thiên sứ vào truyền:

– Nay vâng chỉ đem cho tướng quân một người tài năng, để tướng quân sai khiến.

Viên Hồng vâng chỉ đưa Thiên sứ ra khỏi dinh rồi trở vào hỏi người mới đến:

– Tướng quân tên chi?

Người ấy thưa:

– Tôi họ Ðài tên Lễ, quê ở Mai Sơn, nghe vua cầu hiền nên đến giúp nước.

Viên Hồng nói với các tướng:

– Nay có người tài đến giúp, chúng ta đồng ra hỗn chiến một trận cho biết thấp cao.

Nói rồi dẫn quân đến trại Châu khiêu chiến.

Quân vào báo.

Tử Nha dẫn các tướng ra trận, nói:

– Viên Hồng, ngươi không biết cơ trời, binh tướng mỗi ngày mỗi hại, sức ngươi như châu chấu đá xe, làm sao chống nổi?

Viên Hồng cười lớn nói:

– Dầu ngươi có thiên binh ngàn tướng cũng không thể vượt qua khỏi Mạnh Tân nầy.

Nói rồi quay lại hỏi các tướng:

– Có ai ra bắt Khương Thượng cho ta?

Dương Hiển liền giục ngựa tới, vung đao chém Khương Thượng, Dương Tiễn đón lại cự địch.

Ðài Lễ múa cặp đao xông vào nói:

– Dương huynh hãy cố gắng, có tôi trợ lực đây.

Na Tra xông ra đón Ðài Lễ lại, hỏi:

– Ngươi là ai? Hãy nói nghe thử?

Ðài Lễ đáp:

– Ta là phó tướng tên Ðài Lễ.

Nói rồi đánh vùi với Na Tra.

Dương Tiễn đánh với Dương Hiển được ba chục hiệp, Dương Hiển liền quay người bỏ chạy.

Dương Tiễn đuổi theo, lấy kiếng chiếu yêu ra rọi, thấy một con dê núi, đang phun hào quang trắng xóa, che khuất một vùng, rồi hiện hình dê núi đứng chờ Dương Tiễn.

Dương Tiễn hóa ra một con cọp, nhảy đến chụp con dê.

Dê thấy cọp sợ quá kêu lên một tiếng lăn cù dưới đất.

Dương Tiễn hiện lại hình người chém đầu dê xách về trước trại nói lớn:

– Bẩm Nguyên soái, tôi đã giết được con quái nầy rồi.

Còn Ðài Lễ hỗn chiến với Na Tra một hồi, rồi phun một cục châu đỏ lớn bằng cái chén. Na Tra trông thấy thất kinh bại tẩu.

Dương Tiễn xông ra kêu lớn:

– Ðài Lễ! Ngươi chớ hành hung, có ta đến đây.

Nói rồi xông vào hỗn chiến.

Ðánh được ba mươi hiệp, Ðài Lễ bỏ chạy.

Dương Tiễn đuổi theo, Ðài Lễ phun trái châu, Dương Tiễn quăng Hạo thiên khuyển lên, Ðài Lễ chạy không kịp bị chó cắn nhằm.

Trong lúc Ðài Lễ lúng túng, Dương Tiễn chém một đao. Ðài Lễ rụng đầu, coi lại là con chó sói.

Tử Nha thấy thắng trận truyền gióng kiểng thâu về.

Còn Viên Hồng nghe tin hai tướng mình bị chết. Bối rối chưa biết tính sao, bỗng có quân vào báo:

– Có một vị tướng xin ra mắt.

Viên Hồng truyền vào thấy tướng mình cao mười sáu thước đầu mọc cặp sừng, áo đỏ giáp vàng, tai nhọn môi trớt, vào bái Viên Hồng.

Viên Hồng hỏi:

– Tướng quân tên họ là chi?

Người ấy thưa:

– Tôi họ Kim tên Ðại Thăng, quê quán ở Mai Sơn.

Viên Hồng truyền dọn tiệc đãi đằng.

Bữa sau Kim Ðại Thăng cỡi thú một sừng cầm đao, đến trước trại Châu khiêu chiến.

Quân vào báo, Tử Nha hỏi các tướng:

– Ai muốn ra trận?

Trịnh Luân bước tới xin đi, Tử Nha nhận lời.

Trịnh Luân cỡi thú ra trước trận hỏi lớn:

– Ngươi là ai đó?

Kim Ðại Thăng nói:

– Ta là phó tướng Kim Ðại Thăng. Còn ngươi tên họ là chi?

Trịnh Luân nói:

– Ta là Quan lương Trịnh Luân. Ta xem tướng ngươi kỳ dị, không phải loài người. Sao lại đến đây mà chịu chết?

Kim Ðại Thăng nổi giận giục con thú một sừng lướt tới, múa đao chém liền.

Trịnh Luân đỡ ra và đánh lại.

Ðánh được ít hiệp Kim Ðại Thăng phun cục Ngưu hoàng to bằng cái chén, trúng vào mặt Trịnh Luân. Trịnh Luân té nhào xuống ngựa, Kim Ðại Thăng chém một đao đứt làm hai khúc.

Quân vào báo với Tử Nha:

– Kim Ðại Thăng chém chết Trịnh Luân rồi.

Tử Nha than:

– Trịnh Luân từ khi theo Tô Hầu về Châu công trận rất nhiều không ngờ bữa nay bị tướng vô danh sát hại.

Các tướng đều buồn bã, ai nấy thương tiếc vô cùng.

Có bài thơ rằng:

Phép nhiệm thâu hồn ít kẻ đang,

Nào hay tới số bởi tay ngang

Gió thổi linh hồn nương mây bạc,

Vào cửa phong thần hưởng khói nhang.

Bữa sau Tử Nha hỏi các tướng:

– Ai muốn ra trận báo cừu cho Trịnh Luân?

Dương Tiễn lãnh mạng, cầm giáo lên ngựa, đến trước trại Thương kêu lớn:

– Kim Ðại Thăng hãy ra đây trả nợ máu.

Quân vào báo, Kim Ðại Thăng cỡi thú một sừng, cầm giáo ba mũi, xông ra.

Hai bên đánh được ba mươi hiệp, Kim Ðại Thăng phun cục Ngưu hoàng bay ra như than lửa đỏ.

Dương Tiễn không biết vật gì, phải hóa hào quang bay tránh qua hướng Nam, Kim Ðại Thăng giục thú đuổi theo.

Dương Tiễn lấy kiếng chiếu yêu ra coi, thấy nó là một con trâu nước, liền định cách biến hóa để trừ nó, xảy có mùi hương bát ngát, xa xa có ngọn phướng phất phơ, có tám nàng đồng nữ theo hầu.

Nàng đồng nữ kêu lớn:

– Dương Tiễn! Mau đến ra mắt nương nương.

Dương Tiễn không biết là ai, song cũng quỳ lạy thưa:

– Ðệ tử là Dương Tiễn, xin làm lễ nương nương.

Ðạo cô nói:

– Ta là Nữ Oa, vì thấy Trụ mạt Châu hưng, nên đến giúp ngươi bắt Mai Sơn thất quái.

Nói rồi truyền Thanh Vân đồng nữ đem dây phục yêu bắt Ngưu tinh.

Thanh Vân đồng nữ vâng lịnh, cầm dây đến đón đầu.

Bỗng thấy Kim Ðại Thăng giục thú một đầu chạy tới Thanh Vân đồng tử cản lại, kêu lớn:

– Yêu nghiệt! Ta vâng lệnh nương nương đến đây bắt ngươi đây.

Kim Ðại Thăng liền chém một đao.

Thanh Vân đồng tử tránh khỏi, quăng Phục yêu sách lên, sai Huỳnh Cân lực sĩ bắt Kim đại Thăng xỏ mũi, rồi giơ trái chùy đánh trên lưng ba bốn cái.

Kim Ðại Thăng rống lên ba tiếng, hiện hình con trâu nước.

Huỳnh Cân lực sĩ giao trâu nước cho đồng nữ bắt đem nộp cho Nữ Oa.

Dương Tiễn mừng rỡ, tạ ơn.

Nữ Oa đạo cô dặn:

– Dương Tiễn, ngươi dắt con trâu nước này đem về dinh cho Khương Nguyên soái xử tội. Chẳng bao lâu ta cũng cho phép ngươi bắt Viên Hồng.

Dương Tiễn tạ ơn, dắt trâu về trại.

Nhắc lại khi Tử Nha nghe tin Dương Tiễn hiện hào quang bại tẩu, còn Kim Ðại Thăng hồng hộc đuổi theo lòng lo lắng không an.

Na Tra thưa:

– Dương Tiễn có thất thập nhị huyền công, có gì mà sợ?

Tử Nha nói:

– Nay Ðông Bá Hầu chưa đến lại thêm thất quái ngăn đường nên ta lo sợ lắm.

Bỗng có quân vào báo:

– Dương Tiễn đã về.

Tử Nha mừng rỡ đòi vào.

Dương Tiễn thuật hết mọi việc và thưa.

– Xin Nguyên soái ra xem tôi trị tội yêu quái.

Tử Nha mừng rỡ dắt các chư hầu đồng đến cửa trại, thấy một con trâu nước rất lớn đang bị xỏ mũi, đứng thở khì khì.

Tử Nha sợ nó sút chạy giựt sứt dây mũi, nên truyền lấy dây sỏ thêm cột chặt rồi bảo Nam Cung Hoát khai đao.

Nam Cung Hoát lấy hết sức mạnh chém vào cổ trâu đến ba lần đầu trâu mới rụng, tám mươi vạn binh đều khen Nam Cung Hoát có sức mạnh phi thường.

Viên Hồng hay tin ấy, tính lại bảy anh em ở Mai Sơn đã chết hết sáu, chỉ còn có một mình thật khó nỗi tới tui.

Tuy Viên Hồng có thất thập nhị huyền công, nhắm cũng khó bề cự được.

Còn Khương Thượng vào dinh ra khách hỏi Dương Tiễn:

– Mai Sơn thất quái hiện nay đã trừ được mấy con?

Dương Tiễn vào thưa:

– Ðã giết hết sáu con, chỉ còn một con vượn già.

Tử Nha nói:

– Thế thì đêm nay hội chư hầu đi cướp trại, ta giao phần ngươi chống cự với Viên Hồng. Hễ trừ được nó thì an mọi việc.

Dương Tiễn nói:

– Con vượn già này nhiều phép tắc lắm xin cho Na Tra theo tôi để phòng rủi ro.

Na Tra bước tới cười hì hì:

– Anh có thất thập nhị huyền công mà sợ con vượn già sao?

Dương Tiễn nói:

– Nó là loài khỉ, tu luyện ngàn năm, thần thông đáo để. Các loài thú ta chỉ sợ có khỉ mà thôi.

Tử Nha nói:

– Nếu vậy thì Na Tra theo bảo vệ Dương Tiễn cho hết lòng.

Tử Nha phân binh xong rồi, đợi tối hôm ấy cướp trại.

Bên kia Viên Hồng rầu rĩ, gượng khách nói với Lôi Khai và Ân Phá Bại:

– Binh Châu đông quá ta sợ khó giữ được chỗ nầy. Vậy hai ngươi phải dâng sớ viện binh, chớ nên chậm trễ.

Hai tướng y lời.

Ðêm ấy vào hết canh hai, Tử Nha dẫn binh tướng kéo đến trại Viên Hồng, phát lên một tiếng pháo, Nam Bá Hầu Ngạc Thuận dẫn hai trăm chư hầu vào cửa trước, Bắc Bá Hầu Sùng Ứng Loan vào cửa tả, Lý Tịnh, Vi Hộ, Lôi Chấn Tử cửa hữu.

Na Tra, Dương Tiễn xông vào giữa quyết bắt Viên Hồng.

Viên Hồng hay tin quân Châu cướp dinh mặt mày kinh hãi, cầm thiết côn nhảy ra khỏi trướng đã gặp Na Tra và Dương Tiễn xông vào hai bên hỗn chiến ầm ầm.

Lúc nầy binh Châu vào dinh Thương như cọp vào chuồng dê, muốn giết bao nhiêu cũng được, thây nằm chật đất, máu chảy thành sông.

Dương Tiễn đánh với Viên Hồng không phân thắng bại, vì cả hai đều có thất thập nhị thần công.

Na Tra xen vào trợ lực, nhưng cũng không có ích lợi chút nào, sau cùng đứng bên ngoài để xem hai người đánh nhau.

Viên Hồng hiện nguyên hình trên cao đánh xuống, Dương Tiễn hiện hào quang bay tới chém liền, Viên Hồng hiện hào quang đỡ.

Hai bên đâm chém thế nào cũng không trúng, đánh như gió thoảng mây bay, Dương Tiễn tức giận nói:

– Con khỉ này lợi hại quá. Nếu bắt được ngươi ta lột da.

Viên Hồng nói:

– Ta sẽ bắt ngươi mổ mật mà báo cừu.

Hai người đều biến hóa đủ hình, vì mỗi người đều có bảy mươi hai phép biến, biến đủ hình cây cỏ, chim cá, cầm thú, vân vân.

Ví dụ: Người nầy biến ra voi, người kia biến ra cọp mà cự, người nầy biến lại sư tử đánh cọp, người kia biến ra chim bay đi, người nầy biến bò cắt đâm chim, người kia biến rắn mà trốn. Người nầy biến rít chạy theo, người kia biến gà mà mổ. Người nầy biến chồn bắt gà, người kia biến chó sói cự với chồn…

Viên Hồng thấy mình biến vật chi, thì Dương Tiễn đều biến vật khác cự lại, nhắm chừng khó thắng được, bất quá thì cầm đồng, nên nghĩ thầm:

– Nay Ân Phá Bại và Lôi Khai đều chạy trước, còn dinh trại đã bị cướp mất rồi, chi bằng dụ Dương Tiễn đến Mai Sơn, nơi ổ hang của mình nó sẽ thất thế, chừng ấy sẽ tìm cách giết nó báo cừu.

Nghĩ rồi liền trá bại chạy về núi Mai Sơn.

Dương Tiễn đuổi theo bén gót.

Còn Na Tra thấy Dương Tiễn và Viên Hồng tài phép phi thường, dẫu có đuổi theo cũng chẳng đánh được ai, và cũng chẳng giúp được gì, nên ở lại phá dinh với các tướng.

Còn Lôi Khai và Ân Phá Bại lúc nầy đã chạy trước về Triều Ca, chỉ còn một số binh suy tướng nhược, còn lại quân chư hầu giết sạch.

Ðến sáng chỉ còn cái trại trống trơn.

Tử Nha truyền đốt hết binh trại rồi thâu binh về.

Nói về Viên Hồng thấy Dương Tiễn đuổi theo bén gót, liền bỏ ngựa đằng vân về núi Mai Sơn, Dương Tiễn cũng vội bỏ ngựa đằng vân theo lập tức.

Viên Hồng túng thế hóa ra cục đá.

Dương Tiễn tìm hoài không thấy liền trợn con mắt giữa, thấy cục đá biết là Viên Hồng liền hóa ra người thợ cầm mũi đục đến đục.

Viên Hồng thất kinh liền hóa gió bay mất.

Dương Tiễn theo đến núi Mai Sơn, tìm Viên Hồng không thấy, lại thấy bầy khỉ cả ngàn con, cầm gậy xúm lại vây đánh.

Dương Tiễn biết Viên Hồng hóa ra, song một mình khó cự, liền hóa hào quang bay đến một chót núi khác.

Bỗng nghe mùi hương tiếng nhạc, Nữ Oa nương nương hiện đến.

Dương Tiễn cúi đầu làm lễ, Nữ Oa nương nương nói:

– Ngươi đã rõ phép thuật của Viên Hồng chưa?

Dương Tiễn thưa:

– Con vượn già thật thần thông quảng đại. Tôi không thể thắng được.

Nữ Oa nương nương nói:

– Nó là con khỉ hấp tinh nhật nguyệt thuận khí càn khôn, ngươi là học trò của Ngọc Ðảnh chơn nhơn, ròng nghề biến hóa song cũng không thể nào trừ được. Dầu cho những vị tiên trưởng trên thượng giới, mà không biết cách cũng không giết nó được.

Dương Tiễn thưa:

– Nương nương biết cách nào trừ được con vượn bạch nầy thì chúng tôi rất đội ơn.

Nữ Oa nương nương nói:

– Ðể ta cho ngươi một phép báu mới bắt nó được.

Nói rồi trao cho Dương Tiễn một bức họa đồ.

Dương Tiễn tạ ơn.

Nữ Oa nương nương trở về cung.

Dương Tiễn giở bức họa đồ ra thấy bên trên có đề năm chữ:

“Sơn hà xã tắc đồ”, giữa họa đồ có vẽ núi sông bên dưới có hàng chữ dạy cách dùng phép ấy, cũng như bản thái cực đồ của Lão Tử vậy.

Dương Tiễn cứ theo phép ấy mà làm, treo bức họa đồ trên một cành cây lớn rồi trở lại núi Mai Sơn.

Viên Hồng thấy Dương Tiễn trở lại, liền gọi lớn:

– Dương Tiễn! Ngươi còn đến đây nạp mình sao?

Dương Tiễn cười ngất, nói:

– Thôi rồi! Lần này thì chắc ngươi phải chết.

Nói rồi cầm giáo gõ lên đầu Viên Hồng rồi bỏ chạy.

Viên Hồng nổi giận đuổi theo.

Dương Tiễn dụ Viên Hồng đến chỗ có treo bản đồ sơn hà xã tắc.

Bản đồ hiện ra phong cảnh núi non rất đẹp.

Dương Tiễn dụ Viên Hồng vào bản đồ ấy, rồi nhảy xuống đất đứng nhìn.