Quyển 1 - Chương 23 : Linh Trà

Phong Ngự

Đăng vào: 11 tháng trước

.

“Trả nợ !”

Vừa nhìn thấy hai chữ này, Phong Nhược bị dọa đến giật mình, tuy không có ký hiệu của ai nhưng nhìn sơ qua hắn cũng biết đó là thần thánh phương nào rồi.

“Xong rồi, thôi tiêu rồi !” Phong Nhược sợ hết hồn hết vía, trong thời gian qua trước hết là hắn liên tiếp nhập định khoảng nửa tháng, sau đó kết oán với đám người Mã Viễn, kế tiếp hắn lại chạy đi chạy về tu luyện như thế cũng đã hơn một tháng. Vì vậy, vô tình hắn đã quên mất yêu cầu của lão bà.

Không dám do dự, Phong Nhược vội vàng khống chế Bạch Vũ Hạc nhanh chóng bay đến tiểu cốc của lão bà bà, hiện tại hắn chỉ hy vọng này lão bà sẽ không nổi giận, nếu không hắn thê thảm chắc luôn.

Mới bay đến cửa vào tiểu cốc, da đầu Phong Nhược chợt run lên, thiếu điều muốn quay đầu bỏ chạy, hay là cứ chạy được bao xa thì hay bấy nhiêu đi ! Bởi vì tụ tập suốt hai bên con đường nhỏ làm bằng đá xanh có đến mấy ngàn con Thải Vân Điệp đang đậu ở đấy, từ xa nhìn lại trông thấy con đường giống như hai sợi tơ sặc sỡ uốn lượn nhẹ nhàng.

Nếu như lúc bình thường, Phong Nhược sẽ cho là cốc chủ sắp sửa long trọng nghênh đón nhân vật trọng yếu nào đấy nên cần phải phô trương thanh thế như hiện tại, lúc này hắn chỉ có thể cho rằng đây là con đường tử thần dành riêng cho hắn trước khi tiến ra pháp trường mà thôi.

Trong lòng Phong Nhược thoáng run sợ, nhưng trước hết vẫn thuận tay phong ấn Bạch Vũ Hạc lại rồi mới lê bước vào trong tiểu cốc, hắn biết rõ mình không cách nào trốn được mấy ngàn con Thải Vân Điệp này.

Xuyên qua cánh rừng trúc, Phong Nhược bất ngờ khi rõ ràng nghe được tiếng đàn khảy réo rắt, giai điệu nghe rất êm tai, đáng tiếc trong lòng đang lo lắng cho tính mạng của hắn nên căn bản không còn tâm tư nào để thưởng thức cả. Thực ra cho dù lúc bình thường đi nữa hắn cũng không hề có khiếu thưởng thức âm nhạc, hơn nữa hắn không tưởng tượng nổi, lão bà trông như ác quỷ thế này mà lại biết đánh đàn thì thật là lạ ?

“Ồ ! Sao không thấy lão bà đâu nhỉ ?” Vừa rẽ qua một góc quanh thì xuất hiện ngay trước mắt Phong Nhược chính là tòa trúc lâu tinh xảo, nhưng khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là ở chỗ tiểu đình, nơi phát ra tiếng đàn bên hồ kia không phải là bóng dáng lão bà bà mà chỉ có một nữ tử mặc xiêm y màu lam, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nhưng cũng đã làm cho hắn có cảm giác quen thuộc.

Tiếng đàn vẫn chưa dừng lại, nên Phong Nhược chỉ biết đứng yên tại chỗ, có trời mới biết cô gái áo lam này có quan hệ gì với lão bà đó hay không, nếu lỡ quấy nhiễu đối phương hắn khẳng định bị ăn quả đắng là cái chắc !

Khi khúc nhạc vừa kết thúc, này cô gái áo lam nhẹ nhàng đứng dậy hướng về trúc lâu nhẹ nhàng thi lễ nói: “Sư thúc, Lăng Nhi xin cáo lui !”

Nói xong, thiếu nữ áo lam tiện tay thu hồi này cây đàn cổ, không thèm liếc nhìn Phong Nhược chút nào mà gọi ngay con Ngân Sắc Đại Điêu đang giương cánh ở gần đó rồi lập tức bay lên trời, trong nháy đã biến mất khỏi tầm mắt Phong Nhược.

“Lại là nàng !” Sau khi nghe được tiếng nói thánh thót êm tai đó, Phong Nhược cũng đã đoán được thân phận của đối phương, hơn nữa lúc nhìn thấy Ngân Sắc Đại Điêu đó hắn lại càng chắc chắn thêm.

“Là Lam Lăng sao ? Danh tự thật đúng là cực kỳ dễ nghe !” Trong lòng Phong Nhược thầm nghĩ, vị Lam sư tỷ này chính là người của Thiên Cơ Viện mà tất cả đệ tử đời thứ ba đều ngưỡng mộ, ngay cả Thiên Xu Viện đang đấu đá lung tung đi nữa, dù cho Sở Thiên luôn tự cho mình luôn đúng cũng không dám làm càn trước mặt nàng, chỉ có điều cho tới hiện tại tính tình vị Lam sư tỷ này cũng rất cổ quái, chỉ cần một lời không hợp liền động thủ ngay, việc tương tự này xảy ra cũng không phải là ít cho nên nàng mới có đại danh ác bá, chỉ không ngờ là ác bá cũng có những lúc dịu dàng đến thế.

Đương nhiên ý nghĩ này lập tức bị Phong Nhược nhổ toẹt ra ngay, nàng dịu dàng ư ? Không biết là thật hay đang giỡn chơi đây, chẳng lẽ không thấy nàng gọi lão bà kia là sư thúc đấy sao ! Vậy đều là cá mè một lứa rồi !

Phong Nhược còn đang nghĩ ngợi có chút tức giận thì tòa trúc lâu phát ra tiếng “két két” rồi không thấy có gió mà tự mở ra. Lập tức, Phong Nhược cảm thấy một luồng quỷ khí từ trong trúc lâu chậm rãi tràn ra, thậm chí hắn còn có thể cảm thấy có vô số quỷ nhãn đang nhìn mình chằm chằm, nếu không phải sau lưng có hàng ngàn Thải Vân Điệp đang ngăn cản lối ra thì hắn đã lập tức quay đầu bỏ chạy rồi !

“Tiểu tử thúi ! Còn đứng thất thần ở đó làm gì, lập tức lăn tới đây cho lão thân !” Lúc này này giọng nói khàn khàn khó nghe của lão bà đột nhiên từ trong trúc lâu truyền ra, làm cho Phong Nhược lần nữa phải sợ hãi kêu lên một cái.

Nhưng giờ phút này Phong Nhược đã không còn đường lui, chỉ có thể vừa bước vừa sợ đi vào trong trúc lâu. Nhưng điều làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là khi mới vừa bước vào trúc lâu này, thì bỗng nhiên cảm giác luồng khí tức âm hàn kia đã biến mất vô tung vô ảnh từ lúc nào.

Lại nhìn bên trong tòa trúc lâu, lão bà vẫn giống như lúc trước, toàn thân khoác chiếc áo choàng màu đen, thân hình tựa như khô lâu đang ngồi trên một chiếc bồ đoàn, ở trước mặt lão bà là một cái bàn ngọc bích, trên đó đặt một bộ ấm trà tinh xảo trang nhã, chỉ có điều linh trà đã nguội lạnh từ lâu.

“Vãn bối Phong Nhược xin bái kiến tiền bối !” Cơ sự đã thế, Phong Nhược thoáng tỉnh táo một chút, ngẫm lại cũng thật buồn cười, đáng lý ra từ lâu hắn đã quên đi chuyện sống chết rồi, hắn cũng chưa từng nghĩ mình sống lâu như thế này mà đột nhiên lại có cảm giác sợ chết.

“Dâng trà !” Ngoài ý liệu của Phong Nhược, lão bà này không đề cập đến chuyện hắn phải trả nợ mà chỉ lạnh lùng phân phó một câu.

Tuy rằng trong nội tâm rất kinh ngạc, nhưng Phong Nhược cũng không dám cãi mệnh lệnh. Hắn liền bước lên phía trước một bước, gạt tàn trà màu xanh nhạt bỏ ra rồi bóc linh trà mới cho vào, cùng lúc đó truyền pháp lực vào trong linh trà, chờ lúc linh trà đầy chén thì đã nóng hổi giống hệt như được đun lên như bình thường vậy.

Phong Nhược cầm chén linh trà cẩn thận đặt ở trước mặt lão bà, hắn âm thầm cảm tạ tên tiểu tử Khổng Phi, bởi vì người tu đạo thường nhấm nháp linh trà khác với phàm nhân nhiều lắm. Trà của phàm nhân dùng lửa nấu nước, sau đó dùng nước ấm để pha trà.

Nhưng cách pha trà của người tu đạo lại trực tiếp sử dụng pháp lực. Nói cách khác, một ly linh trà ngon hay dở có quan hệ rất lớn đến pháp lực tinh thuần và trình độ cao thấp. Nếu như người có pháp lực cao cường tinh thâm mà đi pha trà, thì cốc trà có mùi thơm ngát bốn phía, linh khí đầy đủ, nếu thường xuyên uống được loại này thì rất tốt cho việc tu luyện.

Nhưng nếu như pháp lực không đủ, lại không tinh thuần thì pha chế ra linh trà cực kỳ khó uống, nói chung không có ý nghĩa gì đối với việc tu luyện cả.

Các đệ tử đời thứ ba Thanh Vân Tông trong khi tu luyện bắt buộc ngày nào cũng phải bào chế linh trà, may mắn là Phong Nhược từ chỗ Khổng Phi đã được nhấm nháp qua một ly linh trà. Quả thật linh trà rất khó uống, vì vậy đối với quá trình pha chế hắn cũng biết sơ sơ, bằng không hôm nay khẳng định đã xảy ra sự cố rồi.

Nhưng Phong Nhược cũng không cách nào xác định được chén linh trà kia có dễ uống hay không nữa ?

Nhưng cũng may là lão bà bà tựa hồ không thèm để ý đến chuyện đó, bàn tay như cành cây khô cầm chén trà lên hớp một ngụm, thật lâu sau đó một âm thanh khàn khàn mới phát ra: “Thật sự là khó uống quá !”

Nghe nói vậy, trên mặt Phong Nhược hiện lên vẻ khốn đốn, nhưng trong lòng thì âm thầm oán trách, khó uống sao ngươi còn uống nữa ? Ta có phải là đệ tử Thanh Vân Tông đâu, có thể chế được một ly linh trà như thế đã không tệ rồi !

Tuy rằng trong miệng nói là khó uống nhưng lão bà bà vẫn uống cạn toàn bộ linh trà trong chén vào miệng, sau rồi mới chậm rãi nói : “Trà bái sư ta đã ráng uống hết rồi, ngươi hành lễ bái sư đi !”