Quyển 1 - Chương 2 : Ngũ Hành Thạch

Phong Ngự

Đăng vào: 11 tháng trước

.

May mắn một điều là từ trước tới nay Phong Nhược chưa bao giờ trông chờ vào chuyện tốt đại loại như thế sẽ ứng ngay vào người hắn, vì vậy nếu như không nghe được câu nói kế tiếp của y không chừng hắn đã bị tên tiểu sư huynh keo kiệt này lừa gạt đến nổi hộc máu mấy ngày rồi, nên biết rằng trọn bộ trang bị Tuyết Tằm này giá ít nhất khoảng chừng trăm viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, còn một con Bạch Vũ Hạc thêm vòng tay trữ thú mới toanh nữa cũng đã cần tới tám mươi viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp rồi.

“A, phải rồi Phong Nhược, gần đây ta phải ra ngoài xử lý một việc, ngươi có thể thay ta giúp quản lý trang viên cùng với mảnh ruộng được không ?” Ngay lúc này Khổng Phi đột nhiên mở miệng nói.

“Cái gì ? Phong Nhược tức giận thiếu điều chút nữa đã từ trên cây Linh Tang Mộc rớt xuống rồi, rõ là hắn biết ngay tên tiểu tử này chạy tới đây chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả, muốn nhờ hắn chiếu cố đạo điền ? Vậy chẳng phải muốn chôn sống hắn đến mệt chết hay sao ?

“Hắc hắc ! Phong Nhược ngươi không nên vội từ chối nhanh thế, thù lao là một viên Ngũ Hành Thạch thuộc tính hỏa, ngươi thấy thế nào ? Hãy xem thanh đao cùi của ngươi kìa, chỉ mới chém cây trúc xanh thôi mà chẳng xi nhê chút nào, nếu dùng viên Ngũ Hành Thạch này để cường hóa, cho dù ngươi có gặp phải linh thú cấp thấp cũng không cần phải bó tay chịu trận đâu !” Khổng Phi mỉm cười từng bước dụ dỗ, y tựa hồ không sợ Phong Nhược sẽ từ chối.

“Được ! Cần ta trông nom bao lâu ? Phong Nhược trầm mặt lại vẫn chưa quyết định, tuy rằng hắn rất mong mỏi kiếm được tọa kỵ Bạch Vũ Hạc hoặc trang bị Tuyết Tằm, nhưng so ra hắn hy vọng có được một viên Ngũ Hành Thạch là tốt lắm rồi.

Ngũ Hành Thạch tại tu tiên giới tuyệt đối có tác dụng hết sức quan trọng, chẳng những vật này có thể mang đi giao dịch với đa số vật phẩm tu tiên, mà còn được dùng để sửa chửa binh khí và trang phục bị hư hỏng, nhưng điều quan trọng nhất là Ngũ Hành Thạch còn được dùng để tăng cường thuộc tính cho các loại binh khí và trang phục nữa, thao tác này được gọi là tinh luyện cường hóa ! Thậm chí nếu sử dụng Ngũ Hành Thạch phẩm chất cao hơn sẽ có khả năng xuất hiện ra những tình huống dị thường hơn.

Có thể nói yếu tố thực lực cao cường của người tu đạo có ba phần liên quan tới Ngũ Hành Thạch, hay nói cách khác có thể coi tu tiên giới này như là một thế giới Ngũ Hành Thạch đi !

Các chủng loại Ngũ Hành Thạch bình thường mà nói thì chỉ có năm loại : Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Chỉ là trong truyền thuyết cũng có xuất hiện thêm hai thuộc tính cực phẩm : Phong và Lôi.

Cấp bậc Ngũ Hành Thạch có thể chia làm bảy bậc : cấp thấp, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, tiên phẩm và tuyệt phẩm. Trong đó thường thấy nhất là loại cấp thấp, theo trình tự cao hơn là hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm, về phần Ngũ Hành Thạch cực phẩm, tiên phẩm và tuyệt phẩm e rằng cũng chỉ nghe qua trong truyền thuyết mà thôi.

Những nơi cấu thành Ngũ Hành Thạch cấp thấp được phân bố rất nhiều trong Thất Giới, thậm chí trong cơ thể của linh thú và yêu ma đôi khi cũng có Ngũ Hành Thạch cấp thấp này, chỉ có điều tỉ lệ cực kỳ thấp, có lẽ vài vạn linh thú cũng chưa chắc tìm được một viên Ngũ Hành Thạch.

Còn những loại Ngũ Hành Thạch truyền thuyết kia, nghe nói chỉ xuất hiện ở những nơi đặc thù, đáng tiếc là cho dù có hiểu biết rộng như Khổng Phi cũng chưa rõ lắm.

Dường như đúng với những gì Khổng Phi đã nói, bản thân Phong Nhược thật sự mong muốn có được Ngũ Hành Thạch cấp thấp để cường hóa thanh trường đao đầy vết mẽ đáng thương kia, không thể nghi ngờ gì nữa đúng là thích hợp nhất.

“Không lâu lắm đâu, chỉ một quý mà thôi !” Khổng Phi nói rất nhẹ nhàng.

“Cái gì ? Một quý à ! Không được, lâu quá ! Nếu nói vậy, phải cần ít nhất hai viên Ngũ Hành Thạch a !” Phong Nhược cự tuyệt không chút do dự, nói giỡn à, một quý mất tới chín mươi ngày mà thù lao chỉ được có một viên Ngũ Hành Thạch, tuy là hắn cần Ngũ Hành Thạch dữ lắm nhưng cũng không thể cứ thế mà làm, phải biết rằng công nuôi dưỡng Tuyết Linh Tằm thật sự tốn rất nhiều thời gian, tính ra mười tám con Tuyết Linh Tằm chắc chắn sẽ làm hắn bận rộn chạy lên xuống liên tục, thời gian nào để hắn làm chuyện quan trọng khác nữa !

“Hắc ! không lẽ chẳng còn cách nào sao ?” Keo kiệt như Khổng Phi mà cũng hiểu được tình huống cực khổ thế này, cười hắc hắc rồi nói không nghĩ ngợi : “Chỉ có điều ta đã dùng hết Ngũ Hành Thạch để mua áo choàng Tuyết Tằm này rồi, trong tay hiện giờ chỉ còn một viên duy nhất, thôi thì ta nợ ngươi một viên được không ? Ngươi yên tâm đi, Khúc sư huynh có nói qua, bọn ta nhất định sẽ kiếm được lợi nhuận tràn bồn đầy bát mà !”

“Khúc Vân ? Tên gian thương kia à ?” Trong nội tâm Phong Nhược âm thầm ai oán, “Thôi được ! chỉ một lần này thôi, ngươi hãy đưa trước cho ta viên Ngũ Hành Thạch này đi”

Phong Nhược biết cũng không nên quá bức bách, nói thật hắn rất hiểu rõ tên Khổng Phi này so với toàn bộ đám đệ tử đời thứ ba thì mặc dù hơi keo kiệt một chút nhưng vẫn đáng kết giao hơn, còn những người khác có khi hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới hắn, hoặc thậm chí như tên gian thương Khúc vân kia cơ bản luôn giữ thái độ cực kỳ khinh bỉ hắn.

“Được rồi, Không thành vấn đề !” Khổng Phi mừng rỡ nói, tiện tay lấy ra từ thắt lưng trữ vật một hạt châu đỏ choét nhỏ tựa long nhãn, đồng thời cũng tháo Túi Càn Khôn ở bên hông ra, Túi Càn Khôn này cũng chỉ dùng để chứa toàn bộ Linh Tang Diệp thôi, trên thực tế không gian của thắt lưng trữ vật này rộng lớn hơn gấp mấy lần rồi, nhất là trong lúc chiến đấu lại càng có tiện lợi hơn.

Cho nên ngoại trừ kẻ nghèo mạt rệp như Phong Nhược ra, cơ bản không có người tu đạo nào xem Túi Càn Khôn là bảo bối cả.

Sau khi nhắc nhở vài việc, lúc này Khổng Phi mới cưỡi Bạch Vũ Hạc rời đi, nhìn theo thân ảnh của y dần biến mất, trong mắt Phong Nhược không khỏi hiện lên tia trầm tư.

Đương nhiên Phong Nhược biết rõ Khổng Phi đi đâu, chính là nhờ tên gian thương Khúc Vân dẫn dắt ra ngoài săn bắt những linh thú cấp thấp rồi mang ra chợ bán đi, nếu không phải vậy thì áo choàng Tuyết Tằm đó làm sao có được.

Kỳ thật Phong Nhược cũng rất muốn gia nhập vào những nhóm săn bắt thế này, bởi vì đây chính là cách duy nhất hắn có thể kiếm được Ngũ Hành Thạch, cũng là phương pháp duy nhất để hắn có được tọa kỵ Bạch Vũ Hạc và trang bị Tuyết Tằm, dù sao thì hắn cũng chỉ là một tay tạp dịch, hiện tại Thanh Vân Tông có thể cho phép hắn ở lại Thanh Vân Sơn cũng đã là may mắn lắm rồi, còn những đãi ngộ này nọ hắn căn bản không có tư cách đạt được.

Cho dù là săn bắt linh thú cấp độ thấp nhất thì Phong Nhược cũng hoàn toàn không có khả năng, đừng nghĩ rằng hắn có được bản lĩnh không tệ chút nào do đã từng xông pha một thời trong chiến trường, nhưng thực tế trong tu tiên giới mọi thứ đều khác hẳn, ngay cả khi hắn dựa vào thanh tinh cương trường đao đã từng làm nên vẻ vang lúc trước cũng chặt không gãy nỗi những cây trúc bình thường kia, thì đừng nghĩ tới chuyện đi săn bắt linh thú cấp thấp.

Vì vậy Phong Nhược mới ao ước kiếm được một viên Ngũ Hành Thạch rồi đem tinh luyện cường hóa thanh trường đao của mình, đương nhiên lựa chọn tốt nhất là luyện chế ra một thanh kiếm khí, cho dù có phẩm chất thấp nhất cũng tốt hơn thanh tinh cương trường đao của hắn cả trăm lần, hắn đã từng tận mắt chứng kiến Khổng Phi không cần tốn chút sức nào đã sử dụng thanh kiếm khí nhất phẩm chặt hơn mười cây trúc màu xanh sậm, thật sự chỉ dùng một kiếm nhẹ nhàng a.

Chỉ tiếc là thanh kiếm khí cấp thấp đó cũng chẳng đáng là gì so với thứ sang trọng quý giá như trang phục Tuyết Tằm, Phong Nhược cũng chỉ có thể mơ tưởng trong lòng mà thôi.

“Dù sao cũng tốt rồi, cuối cùng cũng có một viên Ngũ Hành Thạch có tính công kích, chỉ như thế mới đủ tiêu chuẩn để đi săn bắt linh thú cấp thấp !” Phong Nhược nghĩ ngợi có chút cảm khái, trong năm loại thuộc tính Ngũ Hành Thạch gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ thì hai loại thuộc tính Kim và Hỏa đều có tính công kích có thể dùng để tinh luyện cường hóa binh khí, còn thuộc tính Mộc và Thủy tuy công kích kém một chút nhưng bù lại có thêm đặc tính phòng ngự và chữa thương, chỉ riêng Ngũ Hành Thạch thuộc tính Thổ là hoàn toàn có tính năng phòng ngự, ba loại thuộc tính sau chủ yếu được dùng để tinh luyện cường hóa các loại trang phục.

Phong Nhược gắng sức đến lúc hái đủ số Linh Tang Diệp cần thiết để chuẩn bị cho khẩu phần hôm sau của mười tám con Tuyết Linh Tằm thì mặt trời đã xuống núi, lúc này cho dù thân thể hắn cường tráng thế nào cũng khó nuốt trôi.

Nghênh đó ngọn gió núi phả vào mặt, Phong Nhược gấp gáp chạy về căn chòi trúc đơn sơ của mình, ở khu vực hậu sơn này chỉ có mỗi mình hắn ở lại đây, những tên đệ tử khác của Thanh Vân Tông đều có chỗ ở riêng biệt, dù sao thì nơi đây cũng gần với Thanh Vân Tông, nên chẳng có linh thú cấp thấp nào xuất hiện.

Đến lúc Phong Nhược về tới chòi trúc thì gió núi đã thổi mạnh dần lên, tiếng kêu “Ô ô” quanh quẩn xuyên qua lại trong sơn cốc, tựa như ngàn vạn ác quỷ cùng tru lên, hơn nữa dưới tia sáng trắng mờ mờ của ánh trăng thật sự làm cho da đầu người ta phát run lên.

Lại nói tiếp trận gió núi này đã từng khiến cho Phong Nhược đau khổ thật nhiều, cũng không biết rốt cuộc trong ngọn gió núi này có gì cổ quái mà lại ẩn chứa một cổ khí tức vô cùng lạnh lẽo, chúng có thể xuyến thấu qua mọi thứ mặc trên người, thổi tới tận cùng xương tủy bên trong, cảm giác đau đớn này thật không cách nào tưởng tượng nổi.

Có điều phải nói rõ là nhờ gió núi này quá mức âm hàn, cho nên phàm nhân không có cách nào chống cự được với gió núi giá rét đó, vì vậy vị Trưởng lão Thanh Vân Tông kia mới phá lệ đem tâm pháp tầng thứ nhất Thanh Vân Quyết ban cho Phong Nhược. Dựa vào tâm pháp này, tuy hắn không được như đám người Khổng Phi có thể thi triển thần thông thoải mái, nhưng dùng để chống cự quái phong cũng quá đủ rồi !

“Ta chán ghét ăn bánh gạo lắm rồi !” Phong Nhược lẩm bẩm, khuôn mặt rầu rĩ ngồi bó gối dưới đất có vẻ chịu phận, từ trong ngực lấy ra một Túi Càn Khôn khác, lôi bên trong ra một thứ gọi là bánh gạo, đây là món ăn chính trong suốt một năm nay của hắn.

Món này do Hương Linh đạo chế biến ra, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà loại bánh gạo này thật sự cực kỳ khó nhai, hắn có cảm giác đang nhai một miếng nhăn nheo mềm nhũn ngay khi bỏ vào miệng, nhai hết lần này tới lần khác tựa như miếng “da trâu” ! Càng chịu không nổi nữa là hương vị miếng “da trâu” này rất kinh hải, đáng sợ tới mức mỗi khi sắp phải ăn Phong Nhược đều bực bội nguyền rủa một hồi !

Nhưng cơ bản do bụng đói meo nên Phong Nhược không có quyền lựa chọn ! Tại Thanh Vân Sơn này muốn mơ tới mấy món ở thôn quê cũng không được, còn chuyện nhai vỏ cây à, hắn tự nhũ độ cứng hàm răng so ra vẫn còn kém xa thanh trường đao kia.

Dĩ nhiên bánh gạo này cũng chẳng phải là không có nửa điểm lợi ích, trên thực tế chỉ cần nuốt một miếng, suốt cả ngày không cần phải ăn thứ gì khác nữa, có nhiều lúc Phong Nhược hơi hoài nghi có phải những người tu đạo kia luôn có khuynh hướng tự hành hạ bản thân nghiêm trọng đến vậy không.

Rất nhanh chóng Phong Nhược đã vất vả nuốt xong miếng bánh gạo đó, lúc này thể lực bị tiêu hao trước đây đã hoàn toàn khôi phục trở lại.

Bây giờ Phong Nhược mới cẩn thận lấy viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp thuộc tính hỏa ra, viên Ngũ Hành Thạch này to cỡ quả long nhãn không ngừng tỏa ra ánh sáng đỏ chói, khi nắm trong tay hắn rõ ràng cảm nhận được một cổ khí tức ấm áp truyền đến.

Tuy nhiên viên Ngũ Hành Thạch này hiện tại cũng chỉ có thể xem như vật trưng bày mà thôi, muốn kích phát uy lực chân chính bên trong cần phải dùng lực dẫn đạo, cũng may trong cơ thể Phong Nhược có chút pháp lực vì đã từng trải qua một khoảng thời gian tu luyện, dù chưa đủ thúc dục trang phục Tuyết Tằm nhưng vẫn dư sức để kích hoạt một viên Ngũ Hành thạch cấp thấp, đây cũng là lí do vì sao hắn mong mỏi cấp thiết tìm được một viên Ngũ Hành Thạch đến thế.

Một tay Phong Nhược cầm viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp này, tay kia gỡ thanh trường đao trên lưng xuống rồi đặt trên đầu gối, kế tiếp thúc dục pháp quyết từ đan điền truyền pháp lực vốn ít ỏi đến đáng thương từ từ đưa vào Ngũ Hành Thạch.

Viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp này dần dần bùng sáng lên quầng lửa do nhờ có pháp lực theo nhau tiến vào, nhiệt độ nhanh chóng nóng lên, may mà Phong Nhược đã sớm dùng lực bảo vệ tay trái của mình, nếu không lúc này đã bị phỏng nặng rồi !

Ánh sáng xung quanh Ngũ Hành Thạch lúc này càng ngày càng rực rỡ, nhìn xuyên qua tia sáng này có thể thấy rõ ràng một quầng hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực, đây chính là điểm tinh hoa chính thức của viên Ngũ Hành Thạch này.

Bấy giờ đầu Phong Nhược đổ đầy mồ hôi, cả gương mặt trở nên méo mó, dù sao thì pháp lực của hắn vốn quá ít, nên chỉ mới sử dụng pháp lực một đoạn thời gian ngắn thôi mà đã bị tiêu hao hầu như không còn gì !

Bỗng nghe vang lên một tiếng “Hô”, trước mặt Phong Nhược xuất hiện một quầng hỏa diễm cỡ ngón tay, ngọn lửa trông hết sức tinh xảo ánh sáng lung linh, tựa hồ linh động hơn ngọn lửa bình thường tới mấy phần.

Ngay khi quầng hỏa diễm xuất hiện thì viên Ngũ Hành Thạch cũng phát ra một tiếng “Phanh” rồi hóa thành tro bụi, Phong Nhược vừa trông thấy cảnh này liền không dám chậm trễ, lập tức đưa thanh trường đao vào bên trong ngọn lửa.

Vừa đúng lúc này, trước mắt hắn hiện ra một quầng lửa sáng rực trông vô cùng đẹp mắt bao phủ xung quanh thân đao, đột nhiên sau vài nhịp thở thân thanh trường đao dần dần nhỏ lại, tiếp tục thu lại cho tới khi chỉ còn khoảng một phần ba mới chịu ngừng lại.

Sau khi hoàn thành hết thảy, quầng hỏa diễm kia lập tức mờ nhạt rồi một lát sau bị ngọn gió núi thổi tắt đi !

“Thành công rồi !” Phong Nhược bất chấp cơ thể đã trở nên mệt mỏi, hết sức mừng rỡ xem qua thanh trường đao đã được tinh luyện, nhìn thật kỷ thanh đoản đao đang cầm trong tay thấy rõ ràng trên thân đao ánh trăng chiếu sáng mờ ảo.

Hiện tại thanh đoản đao này dài chưa tới một thước hơn nữa độ rộng cũng co lại rất nhiều, đối với chuyện này ngược lại Phong Nhược lại hiểu khá rõ ràng, dù sao chất liệu thanh trường đao trước đây hết sức bình thường, nhờ viên Ngũ Hành Thạch đó mặc dù cấp thấp nhất cũng có thể hoàn toàn tinh luyện thanh trường đao, vì vậy sau khi đã loại đi rất nhiều tạp chất nó không thu nhỏ lại mới là chuyện lạ.

Hơn thế nữa càng khiến Phong Nhược mừng như nở hoa trong bụng đó là thanh đoản đao thoạt nhìn cũng đã thấy cực kỳ sắc bén rồi, nay dưới ánh trăng mờ ảo thấy rõ ràng một vòng ánh sáng lạnh lẽo chậm rãi chuyển động, trong một thoáng hoảng hốt hắn có ảo giác như thanh đoản đao này có thể hấp thu ngay cả ánh trăng hư vô kia luôn.

“Hắc hắc ! Thanh đoản đao này mà xuất hiện ở phàm nhân có lẽ sẽ vượt qua hai chữ “thần binh” ấy chứ, thôi gọi nó là Ánh Nguyệt vậy !”