Chương 18

Phồn Giản

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Sau khi mọi chuyện chấm dứt, trong phòng yên tĩnh lạ thường.

Đèn sáng rực rỡ.

Nghê Giản như vừa trải qua một trận một mất một còn, cơ thể mềm mại nằm co quắp, dinh dính mồ hôi. Cô hơi mở miệng, thở dài một hơi, hô hấp từ từ chậm lại.

Không biết nằm bao lâu, Nghê Giản trở mình, lăn vào trong lòng Lục Phồn, cánh tay trần khoác lên người anh, trượt từ sau lưng anh, lướt qua eo thì ngừng. Chỗ đó rất nóng, cơ bắp rắn chắc to lớn.

Nghê Giản khẽ dừng lại, xúc cảm vô cùng tốt.

Cô đang định nhéo một cái, tay đã bị Lục Phồn bắt được. Hơi thở của anh không ổn định, nơi nào đó lại có phản ứng. Nghê Giản cảm nhận thấy, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mỉm cười.

Mắt Lục Phồn hơi tối đi, thấp giọng nói: ” Đừng làm rộn”.

” Được”. Tâm trạng của Nghê Giản đang tốt, hiếm khi nghe lời lấy một lần.

Lục Phồn nắm tay cô không buông, chậm rãi mân mê lòng bàn tay. Tay của anh quá nóng, Nghê Giản không thoải mái, nói:

” Em không động nữa, sao anh còn chưa buông ra”.

Lục Phồn không nhúc nhích. Nghê Giản hơi dùng lực, rút tay về. Lục Phồn há miệng, không nói gì, nhắm mắt lại.

Mười một giờ, Nghê Giản rời giường tắm rửa. Lúc từ phòng tắm đi ra, vẫn thấy Lục Phồn ở đó, cô hơi ngạc nhiên:

” Sao anh còn chưa đi?”.

Lục Phồn nhìn cô một lúc, đứng dậy mặc quần, nhặt chiếc áo sơ mi trên nền đất đi ra ngoài.

Đi tới cửa, anh bị Nghê Giản gọi lại.

Nghê Giản ném chùm chìa khóa cho anh, bảo: ” Tiện thể mở cửa phòng bên cạnh đi”.

Lục Phồn cầm chìa khóa tra vào ổ, mở cửa bảo vệ bên ngoài xong liền bỏ đi.

Triệu Hữu Sâm tức nghẹn, đang nằm trên giường, nghe có tiếng động đi ra nhìn, bên ngoài đã không còn ai.

Anh ta tức giận chạy đến bên ngoài cửa phòng Nghê Giản, phát hiện Nghê Giản đã khóa trái cửa. Anh ta gọi một lúc, bên trong không có phản ứng.

Nghê Giản tựa đầu giường lau tóc, động tác khoan thai, nhẹ nhõm giống như ai đó làm xong việc lớn.

Sáng ngày thứ hai, 8h Triệu Hữu Sâm rời giường, chuẩn bị tìm Nghê Giản tính sổ, nhưng được biết Lục Phồn và Nghê Giản có việc, mượn xe của Háo Tử đi từ sớm. Triệu Hữu Sâm máu huyết chảy ngược trở về, bực tức đến nỗi không ăn sáng.

Đường núi uốn lượn, Lục Phồn lái xe rất vững vàng.

Tới đường cao tốc, Lục Phồn phóng nhanh.

Anh hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nghê Giản đang ngồi kế bên vị trí lái. Cô im lặng, nhìn phía trước. Lúc anh nhận được cú điện thoại kia, cô đã nói một câu: ” Chúng ta cùng trở về đi”, sau đó không lên tiếng nữa.

Xe chạy thẳng đến bệnh viện.

Lục Phồn và Nghê Giản đi thẳng tới khu nội trú, nhìn thấy Nghê San bên ngoài phòng 402. Con bé đang ngồi xổm ngoài cửa, trên tay cầm chiếc điện thoại màu hồng nhạt. Thấy Lục Phồn xuất hiện, con bé khẽ đứng dậy, chạy về phía anh. Chưa tới trước mặt anh, chưa nói câu gì, nước mắt đã trào ra.

Ánh mắt con bé đỏ bừng, gọi một tiếng: ” Anh Lục Phồn”, xong há miệng định nói gì đó, đột nhiên thấy Nghê Giản đứng sau anh, liền ngẩn người. Con bé không ngờ Nghê Giản cũng tới.

Lục Phồn hỏi: ” Chú Nghê thế nào rồi?”.

Nghê San lấy lại tinh thần, nhỏ giọng kể tình hình của Nghê Chấn Bình cho Lục Phồn nghe.

Con bé nói xong, nhìn lướt qua Nghê Giản, Nghê Giản không cảm xúc, nói: ” Em vào trước”.

Trong phòng bệnh không có người chăm sóc, trên giường, Nghê Chấn Bình đang truyền dịch. Ông ngủ say, hơi thở đều đều.

Nghê Giản đứng bên giường, ánh mắt từ trên mái đầu được băng bó của ông chuyển xuống mặt. Vì miệng vết thương chảy không ít máu, nên sắc mặt Nghê Chấn Bình rất nhợt nhạt.

Nghê Giản phát hiện dường như ông gầy hơn so với lần gặp mặt trước, tóc bạc cũng nhiều hơn. Nghê Giản vẫn còn nhớ dáng dấp trẻ trung của Nghê Chấn Bình. Cô cảm thấy liếc mắt một cái ông đã trở nên già nua.

Đã hơn nửa đời người, ông vẫn cực khổ như vậy.

Nghê Ngồi ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, cầm hồ sơ bệnh án trên tủ đầu giường, tờ phí thanh toán màu xanh kẹp bên trong trượt ra, rơi xuống đất. Cô nhặt lên cất kỹ, rồi lại nhìn hồ sơ bệnh án. Không có gì bất ngờ, không phải là bác sĩ nên không chuẩn đoán được bệnh tật của cơ thể.

Không bao lâu, có người ngoài cửa bước vào, ngoài Lục Phồn và Nghê San, còn có một người nữa.

Đây là lần đầu tiên Nghê Giản gặp Lý Tuệ, vợ hai của bố cô.

Lý Tuệ ít hơn Nghê Chấn Bình sáu tuổi, vừa qua bốn lăm, cũng ít tuổi hơn so với Trình Hồng, nhưng nhìn thoáng qua lại già hơn Trình Hồng. Hơn nữa, bà ta cũng không đẹp như Trình Hồng.

Thời còn đi học, Trình Hồng là hoa khôi của lớp, sau này đi làm cũng rất có duyên với đàn ông. Trong đám người khác phái từng tiếp xúc với bà, bà đã chọn bố dượng của Nghê Giản. Tiêu chuẩn chọn lựa của bà chỉ có một – có tiền có thế.

Sau khi ly hôn với Trình Hồng, Nghê Chấn Bình ở vậy ba năm, sau được người ta giới thiệu mới quen biết Lý Tuệ.

Tính cách của Lý Tuệ và Trình Hồng khác nhau hoàn toàn. Bà ta là mẫu hình mẹ hiền vợ đảm truyền thống, tính tình so với Trình Hồng hiền lành hơn nhiều. Nghê Chấn Bình kết hôn với bà ta hơn nửa năm, năm sau liền sinh ra Nghê San.

Tin tức về Lý Tuệ, Nghê Giản không gắng sức tìm hiểu, chẳng qua là thi thoảng liên lạc với Nghê Chấn Bình, cô có chút mơ hồ ấn tượng.

Lý Tuệ tuy biết rõ Nghê Giản đã đến, nhưng khi tiến vào phòng bệnh và nhìn thấy cô, trong mắt bà ta vẫn lộ chút ngạc nhiên.

Dáng dấp của Nghê Giản không giống như trong tưởng tượng của bà ta.

Lý Tuệ nhìn thấy ảnh chụp của Nghê Giản khi còn bé. Nghê Chấn Bình giữ gìn ảnh chụp của Nghê Giản rất kỹ, tất cả đều kẹp trong một quyển album để ở tủ đầu giường. Trong lúc dọn dẹp, Lý Tuệ đã nhìn thấy, trong album còn có ảnh chụp gia đình ba người Trình Hồng.

Lý Tuệ vừa tức vừa tủi thân, nhịn không được ném những bức ảnh đó tới trước mặt Nghê Chấn Bình, rồi ầm ĩ một trận.

Đó là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau sau khi kết hôn.

Cuối cùng, là Nghê Chấn Bình thỏa hiệp, ông vất toàn bộ ảnh của Trình Hồng đi, nhưng của Nghê Giản, ông nói, cái nào cũng muốn giữ lại.

Lý Tuệ nhớ lúc ấy, một đại nam nhân như Nghê Chấn Bình mắt đỏ hoe nói đây là Tiểu Giản, là ông có lỗi với con gái nhất.

Trong lòng Lý Tuệ tuy không mấy thoải mái nhưng cũng phải mềm nhũn.

Lý Tuệ từ đó mới hiểu trong tim Nghê Chấn Bình, Nghê Giản có địa vị quan trọng hơn cả vợ trước.

Tuy Lý Tuệ không nói ra, nhưng kỳ thực bà ta rất để ý. Cho đến khi sinh Nghê San, chứng kiến Nghê Chấn Bình yêu thương Nghê San, trong thâm tâm bà ta mới từ từ cân bằng. Hơn nữa, về sau Nghê Giản không còn liên lạc với Nghê Chấn Bình, bà ta cũng dần quên những chuyện ấy.

Cho đến tháng năm năm nay, Nghê Giản gọi cú điện thoại kia tới, bị bà ta nhận được. Bà ta mới biết, Nghê Chấn Bình và Nghê Giản vẫn liên lạc với nhau.

Sau đó, Trình Hồng đến.

Hôm đấy, Lý Tuệ và Nghê Chấn Bình đang ầm ĩ một trận, bọn họ cãi nhau rất hăng, thậm chí bà ta còn buột miệng nói ra từ ” ly hôn”.

Sau những chuyện đó, trong lòng Lý Tuệ khó có ấn tượng tốt với Nghê Giản.

Nhưng bà ta là một phụ nữ rất hiểu chuyện, lần đầu gặp mặt, bà ta là người lớn tuổi, lại đang ở trong phòng bệnh của Nghê Chấn Bình, bà ta còn có thể làm gì?

Lý Tuệ chủ động chào hỏi Nghê Giản, cười với cô.

Nghê Giản bình thản chào một tiếng ” dì”, không trao đổi nhiều.

Lý Tuệ đặt chiếc bình giữ nhiệt lên trên mặt bàn, lấy chiếc khăn mặt trên mắc áo lau mặt cho Nghê Chấn Bình. Bà ta làm việc này một cách thuần thục, có thể nhìn ra bà ta là người rất biết chăm sóc người khác.

Nghê Giản đứng đó nhìn, không hiểu sao nhớ tới lúc năm tuổi.

Hồi ấy, Nghê Chấn Bình bị bệnh, từ cảm chuyển thành viêm phổi, nằm viện hơn nửa tháng. Trình Hồng chỉ xuất hiện một lần, đợi không đến nửa giờ liền bỏ đi. Bà phải đi công tác Nghiễm Châu họp cùng với ông chủ.

Bà ném Nghê Giản vào bệnh viện cùng với Nghê Chấn Bình.

Nghê Giản nhớ, là mẹ của Lục Phồn làm cơm mỗi ngày, để bố Lục Phồn dẫn theo Lục Phồn mang đến cho bọn họ ăn. Nấu liên tục cho đến khi Nghê Chấn Bình xuất viện.

Nếu như nhất định phải nói thật, thì Nghê Giản phải thừa nhận trong lòng rằng, cô cực kỳ ích kỷ, hy vọng Nghê Chấn Bình vĩnh viễn chỉ là bố của một mình cô, đừng có sự tồn tại của Lý Tuệ, đừng có sự xuất hiện của Nghê San.

Nhưng giờ phút này, Nghê Giản nhìn Lý Tuệ chăm sóc Nghê Chấn Bình, chợt cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Dễ nhận thấy, Lý Tuệ đối xử với Nghê Chấn Bình tốt hơn so với Trình Hồng.

Còn Nghê Giản, luôn hy vọng có người đối tốt với bố mình.

Nghê Chấn Bình ngủ mê man rất lâu, mãi cho đến giữa trưa vẫn chưa tỉnh.

Nghê Giản ra ngoài lấy cốc nước.

Khi trở về thấy chỉ còn mình Nghê San trong phòng, cũng không thấy Lục Phồn và Lý Tuệ đâu.

Nghê San thấy cô đi đến, đứng lên, chỉ chỉ vào ghế: ” Chị ngồi đi”.

Nghê Giản không qua, hỏi: ” Lục Phồn đâu?”.

Nghê San thoáng dừng lại, nhìn cô không đáp, dường như đang do dự xem có nên nói cho cô biết hay không.

” Anh ấy đi rồi à?”. Nghê Giản hỏi lần nữa.

Nghê San lắc đầu, nói: ” Chưa đi, anh ấy cùng mẹ em đi thanh toán tiền trước rồi”.

Nghê Giản sững sờ. Im lặng một giây, cô hỏi: ” Không đủ tiền thuốc men à?”.

Nghê San gật đầu, không nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên đỏ lên.

Nghê Giản nhíu mày: ” Sao vậy?”.

Nghê San cúi đầu nói hai câu.

” Em ngẩng đầu lên nói, chị không nghe được, phải nhìn miệng em”.

Nghê San ngẩn người, ngẩng đầu.

Nghê Giản bảo: ” Bố không sao, em khóc cái gì”.

” Em không khóc vì chuyện đó, em biết bố nhất định sẽ không sao”. Nước mắt Nghê San rơi xuống, con bé cắn môi dưới nói: ” Nhưng bố không muốn phẫu thuật, nhà mới đổi, mẹ bảo bố đã tiêu hết tiền rồi, còn phải đi mượn mọi người một ít, không có tiền để phẫu thuật. Mẹ muốn lấy tiền học của em, nhưng bố không cho động vào. Bố bảo có thể kéo dài vài năm. Nhưng bác sĩ nói kéo dài vài năm có thể biến thành ác tính”.

Nước mắt Nghê San rơi tí tách, khóc thút thít: ” Đều do em không tốt, em không nên nói với bố sau này muốn học đai học ở Bắc Kinh, còn muốn đến Hồng Kong nghiên cứu. Em không đi học, em nghĩ bố sẽ ngoan ngoãn chữa bệnh…”.

Nghê San khóc, giọng nói từ lớn biến thành nhỏ, cuối cùng biến thành tiếng nức nở khe khẽ.

Nghê Giản đứng bên nhìn, một lúc sau, đi tới chiếc mắc áo kéo khăn lông đưa cho con bé.

” Đi vào nhà vệ sinh rửa mặt đi”.

Nghê San ngẩng đầu nhìn cô một cái, cầm khăn vào toa lét.

Nghê Giản tới bên tủ đầu giường, bỏ tờ phí kẹp trong hồ sơ bệnh án ra.

Lúc Lục Phồn quay lại bệnh viện đã là xế chiều. Anh về nhà một chuyến, lấy hai chiếc thẻ ngân hàng khác nhau tới.

Cửa phòng bệnh khép.

Nghê San không có ở đây.

Một người đang đứng cạnh cửa sau, là Nghê Giản.

Cô hơi cúi đầu, đưa tay lên mặt lau hai cái, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau, tay lại nâng lên.

Lục Phồn đẩy cửa ra đi vào, đi thẳng đến sau lưng Nghê Giản.

Cô vô thức, buông cánh tay vừa nâng lên.

Lục Phồn cúi đầu, trông thấy lòng bàn tay cô ướt đẫm.