Chương 30: La Trân Oai Phong

Phi Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Như thế chẳng những có thể thoát được trách nhiệm không đánh mà chạy, còn có thể cho Tào Định Phong dẫn người cản ở phía sau giúp mình, trì hoãn thời gian để cho mình chạy trốn.

Quan trọng nhất là biết Dương Khánh đích thân dẫn dắt người tới, Viên Chính Côn y còn dám dẫn quân nghênh chiến, biết đâu lòng trung thành và can đảm như vậy có thể được cấp trên khen ngợi, chuyện xấu biến thành chuyện tốt cũng chưa biết chừng.

Có nhiều ích lợi như vậy, Viên Chính Côn không nói hai lời bèn làm theo mưu kế của Lý Tín.

Bảy thớt long câu chạy lên đỉnh Tây Lĩnh, Tào Định Phong thấy dưới chân núi là một mảnh đất trống bằng phẳng rộng rãi, thích hợp đánh chặn quân địch, lập tức vung trường thương trong tay dẫn dắt đội ngũ tiến về phía trước, lệnh cho mọi người ẩn trong rừng rậm giữa sườn núi.

Mọi người mai phục đã được một lúc lâu, Miêu Nghị sa sầm nét mặt mới cỡi Hắc Thán đủng đỉnh đi tới.

Tào Định Phong quay đầu lại liếc nhìn Hắc Thán hắn đang cỡi, ngược lại cũng không nói gì.

Đang lúc này, trong rừng đối diện có một thớt long câu cấp tốc lao xuống núi, Mi Tâm tu sĩ trên long câu xuất hiện quang ảnh một đóa hoa sen màu trắng nở hai cánh, cầm thương nhìn chung quanh, vừa quan sát vừa đi về phía trước.

Tào Định Phong vừa nhìn cũng biết là kẻ mở đường, xem ra đối phương rất cẩn thận, như thế cho dù phe mình mai phục thế nào cũng là vô ích.

Chợt y quay đầu lại hỏi:

– Giết tên nào hay tên ấy, người nào đi trước lập đầu công?

– Ta đi!

La Trân không chút do dự nói, tay cầm trường đao, điều khiển long câu chạy thẳng xuống núi.

– Bà…

Diêm Tu đưa tay ngăn trở nhưng không ngăn kịp, toàn thân cứng đơ.

Mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, không ngờ rằng Thập Hàng phu nhân là người ra tay đầu tiên.

Miêu Nghị cũng lấy làm kinh hãi, lời Diêm Tu không ngừng dạy mình, mình cũng nghe lọt, phu nhân của lão ngược lại không nghe lọt.

Hắn không biết La Trân đã sớm chịu đủ rồi, đã chịu đủ nỗi nhục bị người ta cứ gọi Thập Hàng phu nhân, đã không còn nhịn được nữa.

Bắt đầu từ khi Viên Chính Côn cổ vũ mọi người, La Trân đã quyết định, bà chịu nhục bấy nhiêu đã đủ.

Long câu đang chạy xuống đột ngột giậm chân một cái, mang theo La Trân thoát ra núi rừng, nhảy một cái cao trăm thước, gào thét bắn chếch về phía mảnh đất trống bằng phẳng phía trước.

Tu sĩ bên địch giật mình kinh hãi, không còn kịp quay long câu lại tránh né, bèn cấp tốc vọt lên cao chừng hai mươi thước.

Thông thường tu sĩ đều sẽ sử dụng hai loại binh khí một dài một ngắn, bình thường dùng binh khí ngắn phòng thân, lúc cỡi long câu sẽ dùng binh khí dài nghênh địch.

Y cũng sử dụng trường đao, vọt lên không trung bổ một đao từ trên trời giáng xuống long câu, bất quá nhảy đến giữa không trung thấy rõ tu vi Bạch Liên tam phẩm trên Mi Tâm La Trân, nhất thời có chút hốt hoảng.

La Trân gào thét xông tới đã nhanh chóng xoay người đâm ra một đao, gạt đao đối phương đang bổ xuống, đồng thời thi triển pháp lực phong tỏa đối phương.

Bị pháp lực cao cấp hơn nhắm vào, phản ứng người tới lập tức trở nên chậm hơn không ít, đã lộ vẻ hoảng sợ.

Rầm… giáp cốt cứng rắn của long câu La Trân cỡi húc thẳng vào ngực đối phương.

Phụt… máu tươi trong miệng đối phương phun ra điên cuồng, ngực đã bị húc lõm xuống.

Tại sao tu sĩ thích cỡi long câu, bởi vì loại linh thú này thật sự là lực mạnh vô cùng, lực chở nặng và lực va chạm cũng lớn đến mức đáng sợ. Ngay cả tu sĩ cấp Thanh Liên cũng không dám để cho long câu trưởng thành húc mình một cái.

Nhất là tốc độ long câu, một khi thả sức chạy như điên, tu sĩ cấp Thanh Liên cũng khó đuổi theo, cho dù là có thể đuổi kịp cũng chỉ là trong khoảng cách ngắn, nếu quãng đường dài tuyệt đối không thể sánh bằng tốc độ và sức bền của long câu.

Thử nghĩ dưới tình huống tốc độ và lực lượng như vậy, thêm vào pháp lực của tu sĩ, lực đạo công kích của tu sĩ gần như tăng hiệu quả gấp đôi, cho nên tuyệt đại đa số tu sĩ rất thích long câu.

– Chịu chết đi!

Trong lúc đối phương ngửa mặt phun máu lên trời, La Trân quát một tiếng chói tai, hai tay lăng không quơ đao chém ra một mảnh mưa máu.

La Trân điều khiển long câu gào thét rơi xuống đất hoành đao nhìn lại đám người Tào Định Phong ở giữa sườn núi, vừa đối mặt đã giết chết một tu sĩ tu vi Bạch Liên nhị phẩm.

Trong núi đột nhiên nổi gió lên, cỏ xanh biếc như sóng lớn phập phồng càng làm nổi bật khí thế của La Trân.

Long câu của vị tu sĩ kia phát ra một tiếng kêu thê thảm, chạy tới cạnh thi thể chủ nhân, không chịu rời đi.

Miêu Nghị nhìn La Trân phía dưới uy phong lẫm lẫm không biết nói gì, dường như bị vẻ uy mãnh của La Trân làm cho chấn động.

Hắn không khỏi nghi ngờ, một tu sĩ tu vi Bạch Liên nhị phẩm không chịu nổi một đòn của tu sĩ Bạch Liên tam phẩm, mình chỉ có tu vi Bạch Liên nhất phẩm bước ra chẳng phải là chịu chết sao?

Yết hầu Diêm Tu giật giật vài cái, dường như cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Tào Định Phong giữa sườn núi tỏ ra vui vẻ, vuốt cằm nói:

– Giỏi! Sau này nếu người nào dám gọi Thập Hàng phu nhân nữa, chính là đối nghịch với Tào Định Phong ta!

Y quay đầu lại buông lời cảnh cáo đồng bọn.

Đúng lúc này, trong núi đối diện thình lình vang lên thanh âm kỳ dị. Mọi người nhanh chóng nhìn lại, chỉ thấy năm con long câu chở năm người giống như La Trân lúc trước, nhảy lên cao trăm thước lao thẳng về phía La Trân đang một mình một ngựa giữa mảnh đất trống.

Diêm Tu nắm chặt song phủ, La Trân cũng giật mình kinh hãi, nhanh chóng giục ngựa xông ngang tránh né.

– Giết!

Tào Định Phong quát lạnh một tiếng, giơ thương dẫn đầu xông ra ngoài, mọi người lập tức theo đuôi vọt xuống, giải vây cho La Trân.

Trong bảy người bọn họ có năm người từ giữa rừng bay lên không, gia nhập vào vòng chiến. Trong nháy mắt long câu hai bên xông qua lại, pháp lực cuồng trào khuấy động, đánh nhau một mất một còn. Chém giết pháp lực tràn ngập như vậy, người bình thường ngay cả đến gần cũng sẽ hít thở không thông.

Hắc Thán mà Miêu Nghị cỡi cũng không gào thét xông ra, mà vó nó trượt mấy lần, dường như có vẻ sợ hãi chậm rãi chạy xuống chân núi.

Miêu Nghị có thể mơ hồ cảm nhận được tâm tình Hắc Thán truyền tới, dường như đang nói sợ quá, có muốn tìm một chỗ tránh một chút hay không?

Miêu Nghị rất muốn cầm thương đâm chết súc sinh này, tối đa ta cũng chỉ nghĩ tới chuyện đầu hàng sau khi chiến bại, ngươi lại muốn chạy trốn trong lúc chưa phân thắng bại sao?!

Diêm Tu cũng không tham gia vào vòng chiến, sóng vai chạy chậm với Miêu Nghị, đây lả tác phong nhất quán của lão từ trước tới nay, an toàn là trên hết.

Đồng thời lão còn kéo Miêu Nghị đang có vẻ kích động, nhìn Hắc Thán mà hắn cỡi lắc đầu một cái.

Trong lúc hai bên chém giết qua lại như vậy, không có long câu mượn lực, đối thủ cỡi long câu chạy như gió, mình rất khó đánh trúng đối phương. Bằng vào tốc độ của Hắc Thán này có xông lên cũng chỉ là chịu chết.

Đối diện mơ hồ truyền tới một trận dị động, khiến cho Diêm Tu đột ngột nhìn lên đỉnh núi đối diện.

Chỉ thấy một nữ tử y phục trắng như tuyết đẹp lạnh lùng ngồi trên một thớt long câu màu đỏ sẫm hùng tráng, lưng đeo cung tên, tay cầm trường thương xà mâu, Mi Tâm có một đóa Bạch Liên nở năm cánh.

Sau lưng nàng còn có bốn tên tu sĩ cỡi long câu xếp hàng, hết thảy đều có tu vi Bạch Liên tam phẩm.

– Tần Vi Vi!

Con ngươi Diêm Tu chợt co lại, đột nhiên thất thanh nói:

– Không tốt! Chúng ta đều bị Viên Chính Côn lợi dụng!

Người hay đầu hàng đương nhiên là tinh thông đạo này, lão lập tức hiểu ra mọi người đã mắc bẫy của Viên Chính Côn.

– Nàng chính là Tần Vi Vi sao, không phải là chia binh làm hai đường chuẩn bị giáp công từ bên kia sao, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?

Miêu Nghị cũng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi đối diện, hắn còn chưa kịp hiểu, không biết vì sao lại mắc bẫy của Viên Chính Côn.

Diêm Tu không còn kịp giải thích thêm nữa, nhanh chóng thi pháp truyền âm với La Trân, nhưng hiện trường chém giết pháp lực qua lại không ngừng, thi pháp truyền âm căn bản không có hiệu quả.

Lúc này trên đỉnh núi đối diện, Tần Vi Vi y phục trắng như tuyết giơ tay chỉ xuống chân núi, bốn tu sĩ sau lưng nàng lập tức nhanh chóng lao xuống, gia nhập chiến trường.

Bốn tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm, năm tên tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm, chín người vây quanh sáu người Tào Định Phong điên cuồng tấn công.

Mà bên Tào Định Phong chỉ có tu vi Tào Định Phong và La Trân là Bạch Liên tam phẩm, bốn người khác đều có tu vi Bạch Liên nhị phẩm, trong nháy mắt rơi xuống hạ phong bị đè ép.

Đồng thời bọn họ cũng bị quấn lấy, không ai có thể thoát thân.

Đối thủ chọn lựa chiến pháp xảo diệu, một tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm cầm chân Tào Định Phong, ba tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm vây quanh tấn công La Trân điên cuồng, đánh cho La Trân sắc mặt trắng bệch, cơ hồ không có lực đánh trả.

Ngực Diêm Tu phập phồng dồn dập một trận, song phủ trong tay rốt cục giơ lên. Vợ mình lâm vào hiểm cảnh, tuy rằng lão luôn sáng suốt giữ thân nhưng giờ phút này không thể không bất chấp hết thảy, chạy ra liều mạng cứu viện.

Thế nhưng long câu của lão mới vừa cất vó thình lình ngưng lại, Diêm Tu trợn to hai mắt.

Miêu Nghị cũng trợn to hai mắt, Hắc Thán đạp loạn bốn vó, cũng trở nên mất bình tĩnh.

Một thanh trường thương đâm vào sau lưng La Trân, hai tay La Trân đang cầm đao múa không đỡ kịp, còn không còn kịp cúi đầu nhìn đầu thương xuyên ra trước ngực mình máu tươi đầm đìa, đã bị một tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm mau chóng đuổi tới vung trường đao lên, chặt đứt thủ cấp bà.

Thi thể không đầu vẫn phun máu ra như suối trên lưng long câu đang chạy nhanh.

Trường thương đâm thủng ngực bà hất bay thi thể, ba tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm liên thủ giết La Trân lập tức giục ngựa quay đầu lại, cùng nhau vây công Tào Định Phong.

Ánh mắt Miêu Nghị lạnh lùng nhắm chuẩn tu sĩ chém đầu La Trân, ngân thương trong tay từ từ giơ lên.

Hắc Thán ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm thi thể La Trân ngã xuống, không ngừng khịt mũi, bốn vó giẫm xuống đất liên hồi tựa hồ muốn xung phong hãm trận, tâm tình trở nên cực kỳ nóng nảy bất an, Miêu Nghị có thể cảm giác được Hắc Thán truyền tới tâm trạng điên cuồng.

Diêm Tu lại đưa tay chộp vào xúc tua nối tiếp giữa Miêu Nghị và Hắc Thán, xúc tua là nhược điểm lớn nhất của long câu, lão muốn ngăn cản Miêu Nghị xông ra mạo hiểm.

– Tại sao?

Miêu Nghị quay đầu lại nhìn chằm chằm Diêm Tu, lạnh lùng nói:

– Bọn họ giết phu nhân lão, lão không muốn báo thù sao?

Diêm Tu lộ vẻ bi phẫn nói:

– Đối phương thế lớn, chúng ta không báo được thù, xông lên chỉ có chịu chết, chỉ có giữ lại thân mình mới có hy vọng báo thù!

Lão nói không sai, nhưng… đột nhiên Tào Định Phong phát ra một tiếng rống giận:

– Viên Chính Côn!

Hiển nhiên y cũng đã ý thức được mình mắc bẫy Viên Chính Côn, bất quá đã chậm, bị bốn tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm vây công, phát hiện quá muộn cũng không kịp nói đầu hàng, đã bị chém một đao ngang hông, nửa người trên bay lên không trung rống lên một tiếng.

Còn có hai tên tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm may mắn còn sống thấy bại cục đã định, lúc này hô to đầu hàng, xuôi tay không chống cự nhảy xuống long câu, bị người dùng đao kề cổ bó tay chịu trói.

Thắng bại đã phân, mấy tên thủ hạ Tần Vi Vi quay đầu lại nhìn về phía Diêm Tu và Miêu Nghị co rút ở một bên không dám động.

Vào lúc này trên đỉnh núi đối diện vang lên một tràng tiếng vó ngựa rầm rập, mấy trăm tên tu sĩ cỡi long câu xuất hiện ở sau lưng Tần Vi Vi, nhanh chóng bày trận thành một hàng, khí thế kinh người.

Tần Vi Vi nhanh chóng xoay người lại, chắp tay hành lễ với một tên tu sĩ mặc khôi giáp màu bạc ở giữa.

Tên tu sĩ giáp bạc này không phải ai khác, chính là sơn chủ Thiếu Thái sơn Dương Khánh, mày rậm mắt to, uy vũ bất phàm, mơ hồ lộ ra một cỗ khí phách, lạnh lẽo nhìn chăm chú vào chiến trường phía dưới.

Trên thực tế Dương Khánh gần như có duyên gặp mặt Miêu Nghị một lần, chính là lúc Hồng Trần tiên tử xuất hiện ở cổ thành, Dương Khánh thân là địa chủ nghênh đón. Chỉ bất quá khi đó Miêu Nghị ẩn thân trên cây liễu mà Dương Khánh đứng trên đầu thành, khoảng cách giữa hai người rất gần, đáng tiếc không nhìn thấy nhau.

Vừa thấy tình cảnh này, Diêm Tu vội vàng đẩy Miêu Nghị một cái, còn lão nhanh chóng ném búa đi, nhảy xuống long câu giơ cao hai tay lên nói:

– Hàng!

Đây là lần đầu hàng thứ mười một của lão!

Miêu Nghị không để ý trên đỉnh núi đối diện có bao nhiêu người tới, chẳng qua là mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm nửa thân người Tào Định Phong ngã xuống đất vẫn còn đang giật giật.

Từ khi hắn tu luyện xong rời núi tới nay, quen biết được bốn bằng hữu: Trần Phi, Tào Định Phong, La Trân và Diêm Tu. Hiện tại hai người chết ngay trước mặt mình, còn mình lại ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Lúc nhìn người khác chết vẫn không có cảm xúc quá lớn, nhưng lúc thấy bằng hữu vẫn chiếu cố mình rất nhiều chết thảm, khiến cho hắn đột nhiên cảm nhận được giới tu hành tàn khốc tới mức nào.

Nội tâm hắn đang điên cuồng tự trách mình đã làm sai, lão Nhị và lão Tam rõ ràng đang sống rất tốt, mình lại đưa chúng vào trong hiểm cảnh, sau này làm sao mình có mặt mũi gặp lại hai đôi dưỡng phụ mẫu trên trời?!

Mình hại đệ đệ muội muội, mình trơ mắt nhìn rất nhiều bằng hữu chiếu cố mình chết thảm mà không nhúc nhích!

Mình đáng chết!

Miêu Nghị xử tử hình mình trong lòng, ngân thương trong tay từ từ giơ lên, chỉ về phía mấy tên hung thủ đối diện.

– Ngươi làm gì vậy? Mau đầu hàng đi!

Diêm Tu kêu mấy tiếng, chỉ thấy Miêu Nghị không có phản ứng, sắc mặt hắn càng ngày càng dữ tợn, Mi Tâm nổi lên hư ảnh một đóa hoa sen màu trắng nở một cánh, lập tức chạy tới muốn kéo Miêu Nghị xuống.

Kết quả Miêu Nghị vung thương chỉ một cái, mũi thương sắc bén chĩa vào ngực Diêm Tu, trầm giọng nói:

– Cút ngay!

Người trên núi đều nhìn chằm chằm vào động tác thú vị của Miêu Nghị.

– Giết!

Miêu Nghị vung thương giận quát một tiếng.

Hắc Thán đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, nâng vó trước lên đá lung tung. Vó trước vừa rơi xuống đất, lập tức vọt tới trước nhanh như tia chớp.