Hồi 6: Người Đẹp Si Công Linh

Nữ Tướng Miền Sơn Cước

Đăng vào: 2 năm trước

.

Người Đẹp Si Công Linh
Tiếng động loạn thêm gần, dồn dập lại. Bỗng phía Đông Nam, chó sủa ran, ba bốn con hươu sao xé lá cây vọt ra, ngơ ngác, “vút vút” hai mũi tên bay cắm phập vào chân hai con ngã khuỵu. Một bên năm, sáu con cáo từ phía Tây lao tới, hai, ba con đeo tên nhào xuống nước. Bốn, năm con chó lớn phóng qua suối đuổi theo bầy thú sống, mất dạng. Thình lình có tiếng cọp rống vang động sơn lâm, phía Bắc một bầy ba, bốn con hổ vằn vọt ra vả luôn mấy con chó nát mặt.

Vừa lúc đó từ bụi rậm phóng ra một con quái thú lông lá xồm xoàm đỏ đỏ xanh xanh, bờm sư tử, chân hươu, mình lừa, mắt đỏ như máu, trên lưng lấm tấm rêu phong quấn đầy dây leo cây cối nở hoa xoè tím coi rất lạ.

Quái thú hung dữ khác thường, vừa nhác trông chó, bóng cọp, lập tức hý vang, xông tới táp, đá nhanh như gió, cọp, chó bắn tung, sủa gầm inh ỏi.

Chợt có tiếng nhạc đồng phía Tây, một bầy chó lớn xổ ra, theo liền một bóng ngựa phi, loang lổ đen trắng. Trên lưng ngựa khoang, một cô gái mặc y phục chẽn màu, choàng áo tía, tay cầm ngọn lao, xốc tới.

Thái Dũng không khỏi ngạc nhiên, nhận ra chính là một bầy chó sói nanh dài, con ngựa cỡi thuộc giống ngựa vằn hoang thường chỉ có ở Châu Phi. Cô gái áo tía nhác trông bóng cọp, thú đánh nhau, vùng gò cương, cười khanh khách:

– Hay lắm! Quái thú giống chi táo tợn, bay đâu lui mau, cấm bắn, để bản soái cô thử bắt coi xem!

Ngựa vằn xẹt ngang bầy thú dữ, cô gái la thét lên một tiếng lanh lảnh, Thái Dũng trông ra đã thấy một con cọp xám đứng sững bên gốc cây, gầm rống vang động, ngó kỹ, mới hay chúa sơn lâm bị một mũi lao phóng xuyên qua chân sau ghim cứng vào thân cổ thụ như đóng đinh. “Vút” cái nữa, lại một con bị lao đóng chặt vào gốc cây gần đấy. Quái thú cùng mấy con cọp khác vẫn mê trận quần nhau, cô gái lạ vừa đảo lại bỗng từ lùm cây rậm sau lưng, một con báo gấm nhảy chồm xuống, túm đầu gáy nhanh như cắt, cô gái nghe gió khẳm hụp nhào luôn xuống sườn ngựa, con báo gấm táp hụt xẹt qua đầu ngựa vằn theo đà phi vọt tới bờ suối. Thái Dũng chỉ nghe “véo” một tiếng trông ra đã thấy báo gấm bị sợi thừng trói nghiến cổ, cô gái lạ tay cầm dây giật mạnh theo đà ngựa phóng, báo gấm bị thòng lọng xiết ằng ặc, bắn tung như trái cầu, thân thể va quật cả vào bầy thú đang tử chiến. Ngựa vằn vọt qua giòng, cô gái cất tiếng cười khanh khách, vung tay một cái, nơi thòng lọng, báo gấm bắn tung rớt xuống ghềnh đá dãy đành đạch.

– Thần võ! Thần võ! Vạn tuế cô nương thần võ!

– Coi chừng quái vật. Để nó cho ta!

Ngay lúc đó, cồng khua chó sủa inh ỏi, một bọn năm, sáu, người đàn ông lực lưỡng từ rừng bên xốc tới, reo hò ầm ĩ, bắn tên phóng lao tua tủa vào bầy thú. Cọp gầm xông loạn, tát bừa, liền hai con ngựa bị vả, hoảng chồm, hất tung cả kẻ cỡi.

Quái thú đang đánh nhau với cọp, thấy bóng người tới, nổi hung, xé gió chồm luôn lại, uy mãnh khác thường. Hai ngọn lao phóng ra, quái thú chỉ đều một cái, đã đánh bật lao sang bên, húc bắn cả người ngựa ngã dập xương.

Cô gái lạ quát lên một tiếng, xông tới, quăng dây thòng lòng. Nhưng quái thú tinh khôn lạ thường, chỉ đảo đầu nhẹ đã tránh nổi dây thòng lọng, hý lên một tràng, đảo phắt lại, chồm táp luôn cô gái. Cô gái đang múa thừng, cách đến bảy, tám thước, ngựa vằn lướt tới, không ngờ quái thú chỉ chuyển mình nhẹ đã “bay” ngang lại, đớp luôn. Cô gái phải buông dây, vung tay gạt mõm thú, chỉ nghe “bịch” tiếng quái thú vọt bắn đi, con ngựa vằn cũng bị hất tung, suýt ngã, kêu rống lên.

Lúc đó mới hay quái thú đã đá trúng hông sau ngựa vằn, ngọn cước nhanh mạnh không thua cái đá của một khách võ nghệ cao cường.

– À! Giỏi lắm! Bọn bây lùa cọp, để ta bắt con quái này cho coi!

Cô gái la thét lanh lảnh, quái thú đã phóng sang bên kia suối, chừng nổi hung, cứ hếch mỏ hý vang, cả hai cùng sấn tới, cô gái xoè tay đánh ra một đường phản phong cực dữ. Quái thú hạ luôn bốn chân xuống, tránh. Chỉ nghe “binh” tiếng lớn, nước suối bắn tung, quái thú bị gió đánh lướt trốc đầu vọt ra xa, cỏ cây trên mình bị hất tung một mảnh lớn, hiện ra một đám lông bờm đỏ chót, coi càng kỳ dị.

Con vật đã không hý vang, ngay lúc đó, thình lình có tiếng cọp gầm chấn động, tiếp liền tràng hú rất lạ tai. Bầy cọp còn lại vùng bỏ trận, chạy cả về phía có tiếng gầm, hú ập tới.

Tất cả trông ra, tiếng gầm, hú tựa dùi đâm nhức óc, từ xa chuyển đến nhanh như con lốc, rầm, soạt cành lá, từ phương Bắc,vùng hiện ra một đàn hùm, beo, tây tượng phóng tới nhanh tựa gió cuốn, lố nhố nhấp nhô hình thù dữ dằn nháy mắt đã theo thế cung giương kẹp lại, vụt sừng sững lù lù, cả mấy chục cái mõm nhe nanh, gầm gừ chỉ chực táp ghiến người vật. Chó săn, ngựa người cả kinh chạy dạt, dáo dác lùi giật, kêu sủa hoảng hồn. Thái Dũng ẩn sau mỏm đá còn đang kinh di, tưởng loạn rừng bỗng nghe cọp gầm dữ tợn, rồi từ phía sau đàn thú độc một bóng chúa sơn lâm vụt hiện giữa lá xanh, to lớn như con trâu mộng, lông lá xồm xoàm tựa mãnh sư, trên lưng mang một người nhỏ nhắn. Tới giữa bầy sơn thú, người lạ để tay trên miệng, hú một tràng, lập tức cả đàn hùm, beo, tây tượng đứng cả lại, ve vẩy đuôi ra chiều mừng rỡ. Cọp xám vọt lên, người lạ vùng quát:

– Bọn kia từ đâu tới Tây Côn Linh? Lại dám sát hại gia thú của Thuỷ Tiên Cung?

Tiếng quát thánh thót tựa chim oanh, cọp xám lù lù bước một như núi mọc, ai nấy đưa mắt nhìn kỹ, mới hay người cỡi cọp là một giai nhân tuyệt sắc, trẻ chỉ vào khoảng đôi mươi, mắt phượng, mày dài hơi xếch, mới giáng trần. Bất giác bọn đàn ông bật kêu “à” ngẩn ngơ, cô gái cỡi ngựa vằn vội hú quái thú, ngoái lại, nhìn cô gái cỡi cọp chòng chọc, chợt phá cười khanh khách:

– Cô em là ai? Đâu tới đây ăn nói lạ tai? Si Công Linh thú rừng hoang của cô em nuôi sao lại trách ta xâm phạm?

Giai nhân cỡi cọp liếc nhìn xác cọp beo quắc mắt:

– Gái nhỏ chắc không phải người Tây Bắc mới tự tiện sát thú, nói ngông, không cần biết nữ chúa rừng thiêng Tây Côn Linh! Luật cấm giết hại hùm beo tây tượng đã yết khắp cửa rừng ba năm nay, cả quân binh, cường khấu, tù trưởng, thợ săn Tây, Tàu, Mèo Mán, Thổ đều phải tôn trọng, gái phương xa không biết luật cấm sao dám nói càn?

Cô gái áo tía ngửa mặt cười không thôi, quay bảo đồng bọn:

– Lạ dữ chưa? Bọn bay nghe lọt tai không? Luật cấm? Gái rừng nói luật với chúa tể sơn lâm. Chắc cô em đây là gái toàn quyền Đông Dương, vua Mèo vua Mán gì chăng? Này cô em, ta đi khắp thiên hạ chưa hề nghe nói cái luật quái gở đến thế! Cô em là con vua cháu chúa, luật chướng đó cũng bỏ xó rừng, nghe ngược tai lắm? Ỷ vào đâu ra luật ngang vậy?

Bị châm chọc, cô gái cỡi cọp nổi giận, quắc mắt phượng, giục thú tiến lên lạnh lùng:

– Tiếc thay gái nhỏ phương xa không biết uy lực Thuỷ Tiên Cung, mới nói ngạo giữa rừng Tây Côn Linh! Chắc gái cường sơn mới đến mới dám bất chấp luật cấm rừng, sát hại gia thú, chưa rõ Thuỷ Tiên Cung ỷ vào đâu ra luật sơn lâm?

Không vừa, cô gái cỡi ngựa vằn cũng tiến lên cười nhạt:

– Uổng thay gái rừng xó núi, không hiểu danh Phi Mã mới nói lớn với ta! Chắc chuyên ở góc rừng Tây, mới dám ra luật chướng với nữ soái Đông Bắc, chưa hiểu chúa Phi Mã này đây bất chấp luật chướng của cô em! Coi xem kìa!

Dứt lời, nàng áo tía cười khanh khách. Cô cỡi cọp líếc nhìn mới hay sau lưng nàng ta đã lấp ló từng bầy chó ngựa ẩn hiện giữa bóng lá mép đá có hàng trăm họng súng chĩa ra tua tủa mấy bề gươm giáo sáng loè nhắm cả vào cô gái áo màu cùng bầy thú. Chỉ chờ một hiệu lệnh nhỏ cả trăm họng súng sẽ khạc đạn, tình thế mười phần nguy hại.

Nhưng cô nương cỡi cọp vẫn thản nhiên như không nhếch miệng cười nhạt trầm lời:

– Tưởng bản cô nương dễ để súng ống thảo khấu chĩa lén bắn trộm thế sao? Chưa thấy tử thần trốc đầu ư?

Gái áo tía cùng đám thủ hạ ngơ ngác chưa rõ chuyện chi, bỗng con quái thú nãy giờ đứng gần bên kia bờ dòng vì bầy thú độc chó săn vít mất mồi, vùng hếch mõm, hý lồng hốt hoảng khác thường. Vụt trên không bỗng nổ lên những tiếng vo vo xè xè nghe một cơn gió hút sập tới, bọn con gái áo tía ngẩng mặt trông, thốt giật mình, kinh tâm vì hàng ngàn ong rết vừa hiện đến, thoắt đã kín rừng cây mép đá, con đen, con trắng, con đỏ, óng ánh dưới nắng, xà xuống trốc đầu mọi người vật như những vầng mây độc lăm le chực đốt. Thái Dũng vừa thoáng bóng ong rết bay tới đã phát sợ thay, vì đứng hầu bên tôn sư thường theo ong chúa đi tìm bọng mật trái cây chàng đã từng biết có giống ong kiến cực độc đốt chết người trong nháy mắt chính là loài ong vừa bay tới. Nhất là thêm giống rết bay cô gái bận áo ngũ sắc cỡi cọp thu phục sai khiến được các loài thú dữ và vật độc, tất thuộc loại kỳ nhân, lợi hại gớm ghê.

Quả nhiên, các vầng mây độc đã sà xuống người ngựa, xẹt ngang dọc như điện, bọn cô gái áo tía nhốn nháo kinh hồn, ngựa hoảng lồng tứ tán, cô gái áo tía vùng phất tay đuổi ong rết, quát lớn:

– Gái kia! Chớ ỷ thú độc lộng hành! Có giỏi cùng ta thử tài võ, hay muốn ta khai pháo thí mạng!

Cô gái cưỡi cọp cười khanh khách:

– Ta chỉ làm hiệu nhỏ, cả lũ sẽ bị ong rết đốt cắn chết tươi, thời giờ đâu bắn súng? Nhưng Thuỷ Tiên Cung đâu thèm ỷ thú độc bức người để gái nhỏ biết đòn nữ chúa, chừa thói cường sơn!

Lời vừa dứt, nàng đã hú lên một tràng kỳ dị, lập tức, bầy hùm beo tây tượng nhất tề chồm lên gầm rống, táp vồ như thị oai. Bọn cô gái áo tía thất kinh, lùi xê cả về phía sau, muốn bắn, lại bị ong rết bám đầy tay súng, nhưng bầy thú vật chừng được mật lệnh riêng chỉ táp vồ trước ngựa thoáng đã đuổi dồn đám người ngựa chó săn vào một góc rừng gần đấy. Chỉ còn hai cô gái, nàng giục thú tiến lại, nhất loạt xuất thủ. Bùng một phản phong quất vào nhau, như sấm nổ áp lực đè nặng, đá vụn bắn tung. Cả hai cùng bật lại.

Chẳng ngờ lúc đó, con quái thú vừa thấy bầy thú dồn người đi, lập tức xé chồm về phía Bắc, nhưng lại bị một bầy ong táp xuống dồn về nẻo thú rừng, quái vật nổi xung vừa phi mõm đuổi ong vừa lao thốc về phía hai cô gái đá bừa.

Bị phá, cả hai nổi giận, ngoắc lại thét:

– Quái vật! Không được hỗn!

Tả thủ của gái với cọp đánh trúng hông sau, quái thú nhảy chồm lên, lại bị luôn một đòn gió của cô gái áo tía bật lồng mấy bộ. Tình cờ nhảy ngay tới chỗ Thái Dũng nấp, quái vật bị hai đòn nổi hung, thấy bóng người táp liền. Bị quái thú xông húc bất thần, chàng trai họ Lê túng thế, phải nhảy vọt ra khỏi mỏm đá.

Quái thú chồm theo như điên, vừa khi cả hai cô gái cùng lao tới. Sực thấy bóng đàn ông lạ trong mỏm ghềnh nhảy ra, cả hai cùng ngạc nhiên giật thót mình, toan ghìm thú lại, nhưng không kịp. Thái Dũng bỗng bị ba phía kẹp tới, vội chống gậy, đeo hành trang luồn kẽ tuôn vút ra. Quái thú vừa chồm đến bị luôn hai đòn gió bật dội lại, hý vang, đá gió lung tung. Thả mấy đòn thấy quái thú vẫn không núng, cả hai nàng vội ngoắc hai phía, vừa định xuất thủ đánh nhau, vừa liếc nhìn Thái Dũng. Bỗng cả hai cùng bật tiếng “à” kinh ngạc, nhất tề xông cả lại, rút soạt gươm bên sườn.

Cô gái cỡi cọp thét lanh lảnh:

– Quỷ dâm! Không ngờ lại gặp mi đây! Lưới trời lồng lộng, lần này đừng hòng thoát tay bản cô nương!

Gươm bay loang loáng, cọp xám rống chồm, cô gái áo ngũ sắc chém vèo một đường thép nhanh như điện, lia ngang cần cổ Thái Dũng. Chàng trai thất kinh, hụp đầu tránh thoát, “nghe” thép hớt đầu lạnh toát. Lật đật kêu lớn:

– Cô nương… cô… sao lại chém mỗ?

Rập! Cọp xám vừa lướt đi, ngựa vằn sấn tới, gái áo tía múa tít gươm thường, chém véo một nhát chéo xả vai. Thái Dũng thấy ánh thép nháng vỡ như ánh sáng, cả kinh, vội chống gậy rạp mình sát đất, da má lạnh băng, nương đà, nhảy vọt ra xa, kêu vang:

– Kìa cô nương này nữa! Sao vô cớ cũng chém người?

Gái áo tía hét:

– Ma dục! Chuyến này chớ mong trốn thoát tay soái nương Phi Mã! Cả gan vào phòng kín định trộm hoa, nhát gươm năm nào thấu xương, tưởng mày đã chết rồi! Không ngờ lại dẫn xác đến gặp ta!

Lời bay, kiếm “véo” theo, Thái Dũng vừa kêu “ơ” vừa sụp mình nhảy tránh, chạy chỗ nọ, lại gặp nàng kia, cả hai nàng cứ giục cọp xám, ngựa vằn, xoăn lấy chém, túng thế, không sao phân trần nổi chàng trai đành khoa gậy đỡ vẹt gươm, lựa thế, vọt chạy đi cho rảnh.

Hai nàng vừa quát vừa giục thú đuổi theo, nhờ rừng lắm bụi, thoắt Dũng đã thoát khỏi vòng gái dữ chạy miết, chừng nghe thú rống, người hò đã xa, chàng trai mới hạ nước chạy đi, chầm chậm lè lưỡi lẩm bẩm:

– Chà! Gái đâu dữ như cọp cái! Cả hai không hiểu sao vừa thấy mình đã rượt chém như điên! Hú vía! Mấy cọp cái không hổ thú rừng, quân gia vào cuộc, nếu không nguy rồi!

Vừa đi vừa nghỉ liên miên, nhìn hoa xuân chạnh nhớ đến ngày qua, ngậm ngùi khôn xiết.

Lát sau, chợt đến một khu đầy hoa tầm xuân, suối khe róc rách, Dũng dừng lại nghỉ chân. Đang rửa mặt, bỗng nghe tiếng hú rống vang động, từ sau bụi rậm, một con thú bốn chân cao lớn dị thường xông ra táp liền. Ngó lại, chính là con thú quái ban nãy hỗn chiến với cọp và gái áo tía. Thấy con thú hết sức hung tợn, Dũng vọt nhảy sang bên kia suối chờ nó lao tới, đánh vụt một nhát phản phong.

Bùng! Gió kình quật trúng con thú hất lại hơn thước, giãn mình, rên, đất bắn vung vãi, nó xổng lên xông tới đớp. Dũng nhảy vọt lên lên cao, giáng trúng một gậy, tước luôn một mảng rêu phong lớn, quái thú bị đau, chồm qua suối đá móc ngược.

Lạ lùng về thế đá như ngựa rừng, Dũng đánh ra một đòn gió nữa trúng đầu con thú. Con thú lảo đảo, nổi hung, chống ngược hai chân, gầm gừ. Dũng dòm, thấy chỗ nắm rêu bị vỡ lở ra một mảng lông đỏ màu chu sa. Lúc đó, chàng trai đứng trên thạch bàn giữa giòng, tình cờ ngó xuống nước, sực thấy diện mạo soi đáy suối trong, mới hay mình mang mặt nạ da người gớm ghiếc.

– Thì ra hai nàng rượt chém sau cùng vì cái bản mặt ác ôn này!

Chàng lột phăng bỏ túi, con quái thú vừa phóng tới, bỗng đứng im trố mắt dòm, rồi hý lên một tràng, ve vẩy đuôi.

– Trời! Thú lông đỏ! Phải chính mi? Biến đổi đến thế này ư?

Con thú hý khẽ, tiến lại, hếch mõm, vẻ hung hãn biến mất.

Thái Dũng đưa tay vuốt ve mặt ngựa, âu yếm khác thường.

Thì ra quái thú chính là con Huyết Phong Câu của Hồng diện Thần Quân, đã thả rong trước khi lên núi Hổ Mang Bành, nửa năm đi hoang sống đời dã thú đến mọc rêu sinh nấm, coi quái dạng không ai nhận nổi.

Gặp tiểu chủ, mừng tủi, mắt nó rưng rưng, Thái Dũng thấy linh mã, lại nhớ tôn sư, ngậm ngùi vuốt mắt nó, khẽ bảo:

– Huyết Phong! Tôn sư vĩnh biệt, chắc đã theo lời phát thệ xuống âm tìm thù. Người ban di ngôn mật hiệu, cho mi cùng ta bầu bạn, còn tuỳ mi có chịu hay không? Nếu chẳng phục tùng, ta vui lòng cùng mi chia ly?

Quái thú nghe lời Thái Dũng, vùng bỏ chạy lên một ngọn đồi cao tít. Chàng trai lấy làm lạ nhìn theo, thấy linh mã hếch mõm lên trời rống lên từng tràng cực thảm, rồi vật mình xuống đất lăn lộn như điên.

Thái Dũng vội chạy lên, ứa nước mắt bảo:

– Linh mã! Linh mã! Tôn sư suốt đời ôm hận giờ đã thoát ly cuộc đời, mi khóc làm ta chết dạ! Có chịu đưa ta muôn dặm tầm cừu?

Linh mã phục hướng về phía Si Công Linh, gật liền mấy cái như lạy và đứng lên, cúi đầu trước Thái Dũng, miệng hý khẽ ra dáng phục tùng.

Chàng trai cả mừng, vưa dơ tay vuốt bờm ngựa, bỗng nghe chó sói tru hộc mấy phía rập có tiếng ngựa phi. Huyết Phong chừng hiểu điều nguy hiểm, lập tức hý lên mấy tiếng quất đuôi, cào vó. Thái Dũng thót luôn lên yên, linh mã sải vó chạy như bay. Nhưng… vừa xuống đến chân đồi, bỗng thấy từng bầy chó sói, chó săn hiện ra, theo sau hàng trăm bóng nhân mã dữ dằn, vây chặt lấy chàng, chĩa súng tua tủa.

Một bóng thiếu nữ phía đám đông phi vọt lại, hai bên có hơn chục gái võ trang, mặc toàn quần áo đen.

Thiếu nữ gò cương, Thái Dũng vừa nhác dáng đã chột dạ, đứng sững. Vì không ai khác cô gái áo tía cỡi ngựa vằn ban nãy.

Nàng ta ngó Thái Dũng chòng chọc, chợt cất giọng thánh thót hỏi:

– Xin có lời chào tiên sinh! Chàng từ đâu lại, chẳng hay có gặp một tên mặt quỷ cỡi con quái thú qua đây?

Thái Dũng nghe hỏi không khỏi phát hoảng, vội nghiêng mình thi lễ, làm mặt ngạc nhiên:

– Dạ… cô nương hỏi tên mặt quỷ nào nhỉ? Hắn đã hỗn láo với cô nương sao?

Tiếng Quan Hoả chàng nói khá thông, cô gái lạ liếc mắt ngó chiếc gậy, lại đến Huyết Phong, y phục, chợt hơi nhíu mày lẩm bẩm:

– Lạ thật! Sao lại tình cờ giống thế? Con quỷ Dạ xoa cũng mặc quần áo như tiên sinh, tay hình như cũng chống chiếc gậy… y hệt!

Thái Dũng thấy nàng ngờ ngợ, lại nói pha tiếng Việt, bèn nảy ra một mẹo, đánh bạo cười từ tốn nói một tràng tiếng ta:

– Giống ngu mỗ? Lạ nhỉ! Mỗ nghĩ đây cả giờ rồi, không thấy tên láo đó! Hay tên đó sau khi làm cô nương nổi giận, nó đã hoá thành ngu mỗ đó?

Cô gái nghe chàng tuổi trẻ nói tiếng ta như cháo có vẻ ngạc nhiên, thèn thẹn, quay nhìn đám bộ hạ. Một ả cười tủm:

– Tên quỷ kia mặt mày như… quỷ sứ, tiên sinh đây coi tựa Phan An… chắc nó cũng chưa đi xa đâu! Bẩm soái nương!

Cô gái gật đầu, quay sang Thái Dũng, tần ngần chút, chợt thỏ thẻ:

– Đi rừng mang gậy là thường. Làm mất thì giờ, dám xin công tử lượng thứ! Công tử ở đâu qua? Nói tiếng Việt hay lắm! Tên kia nói tiếng Tàu khó nghe.

Thái Dũng bấm bụng cười thầm, nói nhẹ:

– Ngu mỗ có máu Việt mà! Cô nương nói tiếng ta như gái thành Hà Nội! Mà tên quỷ nào đó đã làm chi khiến cô nương lùng giết?

Cô gái thoáng hơi đỏ mặt:

– À… Nó là con ma dục, trước thiếp đã chém hụt, tình cờ vừa gặp. Chắc nó chưa đi xa, xin chào công tử!

Dứt lời, nàng hơi nghiêng mình, quất ngựa, xua thủ hạ, chó săn đi liền.

Thái Dũng ngó theo, toán hai nàng ban nãy chắc đánh nhau, lạc rừng, nên đi lùng “tên quỷ” riêng rẽ. Chờ cả bọn đi khuất, chàng cũng giục Huyết Phong Câu đi về hướng Đông Bắc chếch.

Cứ thế xuyên sơn, đi tới giữa trưa.