Chương 11: Chỉ thượng đàm binh

Nho Đạo Chí Thánh

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dịch: Taurus

Lỗ bộ đầu nhìn một chút tấm thiệp mời trong tay, trong lòng dậy sóng, lớn tiếng kêu mọi người tránh ra khỏi cửa lớn, hận không thể mọc cánh bay đến nhà Phương Vận.

“Lỗ bộ đầu, đã lâu không gặp!” Một thanh âm nhiệt tình vang lên, Lỗ bộ đầu quay lại nhìn một chút, thì ra là phụ thân của thần đồng Phương Trọng Vĩnh Phương Lễ.

“Nguyên lai là Phương huynh, ta có việc gấp phải xử lý, không thể phụng bồi, cáo lỗi!” Lỗ bộ đầu vội vã rời đi, khóe miệng lại hiện lên không người thấy nụ cười châm biếm.

Phương Lễ ngẩn người tại chỗ, hắn vốn cho là mình lập tức liền là “Án đầu phụ”(cha của án đầu), trước kia cũng nhận biết Lỗ bộ đầu, muốn nhân cơ hội ở thân bằng hảo hữu (bạn bè người thân) trước mặt biểu hiện các mối quan hệ của mình, kết quả đối phương căn bản không dừng bước, một điểm mặt mũi cũng không cho.

Một bên thân thích hảo hữu lập tức mắng to.

“Một cái đầu mục bắt người cũng dám vô lễ như vậy, đợi Trọng Vĩnh thành án đầu, xem hắn nói như thế nào!”

“Chính là tú tài mà thôi, Trọng Vĩnh nhưng là có tài thành Trạng nguyên!”

Phương Lễ xem nặng nhất mặt mũi, nhưng lập tức sẽ yết bảng nên không tiện phát tác, vì vậy nói:

“Không cần để ý tới hắn, đợi Trọng Vĩnh một bước lên mây, loại tiểu nhân này tự sẽ cúi đầu! Yết bảng

, các ngươi đoán một chút hạng của Trọng Vĩnh.”

“Dĩ nhiên không phải án đầu thì còn có thể hạng gì!”

“Ngài quá khiêm nhường, toàn huyện đồng sinh ai có thể cùng Trọng Vĩnh so với ah.”

“Người trước mặt tránh ra, để cho năm nay án đầu vào trước!”

Mọi người ở phía trước rối rít tránh ra, Phương Lễ mặt mỉm cười, ung dung dạo bước, Phương Trọng

Vĩnh đi theo phía sau hắn.

Đám người Phương Lễ còn chưa đi đến trước Kim Bảng, mọi người chung quanh Kim Bảng liền vỡ òa rồi.

“Cái gì? Song giáp? Song giáp đồng sinh? Thánh nhân rủ lòng thương, Cảnh Quốc ta cũng có song giáp đồng sinh, phá Thiên Hoang ah!”(chương trước có đề cập cảnh quốc từ lúc lập quốc chưa có song giáp đồng sinh, nên mấy mấy quốc gia khác gọi là thiên hoang, ý là vùng hoang vu không có người giỏi nào)

“Thật không nghĩ tới họ Phương sẽ là song giáp án đầu!” Một người nhận biết Phương Vận kinh ngạc há to miệng.

Phương Lễ vừa nghe, cười hợp bất long chủy(cưòi không ngậm được mõm), nếu là họ Phương sẽ không sai, hơn nữa còn là song giáp, đây quả thực là rạng danh tổ tiên đại hỉ sự, đủ để lập một tòa văn bài phường(bia lưu niệm), để cho hậu thế đều chiêm ngưỡng.

Theo sát phụ thân Phương Trọng Vĩnh trong mắt lóe lên một tia sợ hãi, hắn không phủ nhận mình là thần đồng, cũng không phủ nhận bản thân có lòng tin bắt được thi từ loại giáp, Nhưng tuyệt không tin mình có thể bắt được “thỉnh thánh ngôn ” loại giáp, bởi vì hắn có vài đạo đề không trả lời được, viết câu trả lời đại.

Phương Trọng Vĩnh vội vã ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa bảng danh sách, định thần nhìn lại, đứng đầu bảng rõ ràng là Phương Vận.

Phương Lễ đang muốn khen con trai, cảm thấy Phương Trọng Vĩnh thần sắc không đúng, lập tức híp mắt đi mau vài bước nhìn về phía bảng danh sách.

Phương Vận, giáp, giáp.

Phương Trọng Vĩnh, ất trung, ất hạ.

Tới tay án đầu cứ như vậy bay rồi!

Phương Lễ khí cấp bại phôi (xuống tinh thần) hô to: “Cái bài danh này nhất định có vấn đề! Con ta làm sao có thể không phải là án đầu! Ta muốn đi Kinh Thành cáo ngự trạng! Làm sao có thể có người khác bắt được song giáp đồng sinh! Ta không tin!”

Nha dịch phía trước Kim Bảng cười lạnh nói: “Tùy ngươi đi cáo, người nào không biết Kim Bảng nằm trong mắt bán thánh quan chấm thi, nếu là có vấn đề, không cần chờ yết bảng đã sớm có chuyện xảy ra, tới lượt ngươi à?”

Phương gia thân hữu vẻ mặt mờ mịt.

“Phương Trọng Vĩnh nhưng là thần đồng a, thế nào không nổi án đầu?”

“Cái đó Phương Vận là ai, nghe quen tai.”

“Đúng đấy có Giang Châu Tây Thi đồng dưỡng tức chính là cái kia Phương Vận a, cha mẹ hắn tang lễ ta còn đi qua, không thể tưởng trúng án đầu.” Người nói chuyện bất động thanh sắc bên đi một bước, cách xa Phương Lễ, sau đó nhìn chung quanh, muốn tìm Phương Vận báo tin mừng.

Phương Vận không có ở chỗ này.

Mặt trời lặn về tây, chiếu vào trên xe ngựa trước của nhà Phương Vận, lưu lại cái bóng thật dài.

Bốn tên từng tới Phương Vận nhà Liễu gia gia đinh cũng ở đây, đứng trước bọn hắn một vị anh tuấn bạch y thư sinh.

Phương Vận đem Dương Ngọc Hoàn bảo hộ ở sau lưng, bình tĩnh nhìn Liễu Tử Thành, nói: “Không biết Liễu huynh đột nhiên bái phỏng, vì chuyện gì.”

Liễu Tử Thành nhìn Dương Ngọc Hoàn một cái, lộ ra tư thế tự cho là lễ phép đắc thế mỉm cười, hất cây quạt, mặt quạt mở ra, nhẹ nhàng quạt.

“Phương Vận, ta nghe nói ngươi bị thương, vội vàng chạy tới, còn mang theo Giang Châu tốt nhất thuốc trị thương. Đồng sinh thí thi thế nào? Một thân là tổn thương còn đi thi đồng sinh, nhất định thi rất kém chứ? Không quan trọng, năm sau thi lại.” Liễu Tử Thành mỉm cười nói.

Dương Ngọc Hoàn lại cười lạnh nói: “Thu hồi ngươi bộ mặt hư tình giả ý, ta đã sớm nhìn thấu ngươi!

Đây là chúng ta cửa nhà, lập tức tránh ra, ta muốn cùng tiểu vận đến nhìn yết bảng!”

Liễu Tử Thành nụ cười cứng ở trên mặt, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Có đi hay không đều giống nhau, ngược lại Phương Vận cũng không thi nổi đồng sinh. Ngọc Hoàn, ta đối với ngươi nhưng là một tấm chân tình, ngươi muốn là tấm chân tình, đợi cưới ngươi về nhà, ta mấy cái tiểu thiếp nếu là ghen, để cho ta giúp ngươi xem thế nào sấn ngươi?”

Không đợi Phương Vận nói chuyện, Dương Ngọc Hoàn tiến lên kéo cánh tay Phương Vận, ngẩng đầu lên nói: “Ta chẳng mấy chốc sẽ gả vào Phương gia, tiểu vận đã là tướng công của ta, ngươi vĩnh viễn cũng không cưới được ta!”

Phương Vận kinh ngạc nhìn Dương Ngọc Hoàn, hắn đã sớm nhìn ra, Dương Ngọc Hoàn mặc dù chấp nhận, nhưng đối với hắn chỉ là tình tỷ đệ, cho tới bây giờ không có kêu lên hắn tướng công phu quân các loại xưng hô, nhưng hôm nay vậy mà trước mặt mọi người thừa nhận, còn mơ hồ có đề cập hai người đã động phòng ý tứ.

Phương Vận thấy Dương Ngọc Hoàn trên mặt hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, không biết là bị mặt trời chiếu vào hay vẫn là thẹn thùng.

Liễu Tử Thành mắt lộ ra hung quang, đè xuống lửa giận trong lòng nói: “Ta biết ngươi chỉ là muốn chọc tức ta, bất quá ngươi thành công! Phương Vận, nếu như ngươi còn chấp mê bất ngộ, đem thứ không thuộc về ngươi lưu ở trong tay, không quá ba ngày, tất nhiên sẽ lần nữa tai vạ đến nơi! Lần này, sẽ không có bất kỳ may mắn!”

Phương Vận nói: “Ngươi thừa nhận đêm qua là phía sau ngươi bốn người muốn giết ta?”

Liễu Tử Thành cười khẩy nói: “Ngươi vu khống đối với ta vô dụng, ta cho tới bây giờ chưa nói muốn giết ngươi. Ta Liễu Tử Thành nhưng là người có văn vị tú tài, coi như đánh tàn phế ngươi, cũng chỉ là bồi thường tiền xong việc. Phương Vận, ta cuối cùng cho ngươi một cơ hội, ngươi đáp ứng hay là không đáp ứng!”

Phương Vận như đinh chém sắt nói: “Ngọc Hoàn tỷ là thê tử của ta, ai cũng cướp không được! Ngươi còn dám hồ giảo man triền (uy hiếp), ta đây liền viết một tờ đơn kiện đi nha môn tố cáo ngươi! Còn có, ngươi trước kia đánh tàn phế ta đích xác chỉ cần bồi thường liền có thể kết án, nhưng bây giờ ta là đồng sinh, ngươi muốn là đánh tàn phế ta, đủ để tước đoạt ngươi công danh văn vị!”

“Ngươi? Đồng sinh? Ha ha ha, ta không nghe lầm chứ? Các ngươi nghe chưa?” Liễu Tử Thành cười lớn hỏi sau lưng gia đinh.

“Nghe được, một cái nghèo kiết xác hủ lậu nói hắn là đồng sinh!” Một người nói.

Phương Vận thần thái tựa như thường, nói: “Ta có thể thi đậu đồng sinh, nhờ có Liễu huynh ngươi, nếu không phải là Liễu huynh cho ta mượn sách của bán thánh, ta chỉ sợ không thi nổi đồng sinh. Như tương lai ta trúng tú tài, nhất định không quên báo đáp Liễu huynh đại ân đại đức!”

Cuối cùng bốn chữ nhấn âm rất nặng.

Liễu Tử Thành nghiêm túc nhìn chằm chằm Phương Vận, một bước về phía trước, hùng hổ dọa người hỏi: “Ta ở trên đường liền đã biết, lúc này tế huyện văn viện còn chưa yết bảng, làm sao ngươi biết ngươi có thể thi đậu đồng sinh! Ngươi cho rằng mấy câu nói liền có thể lừa gạt ta?”

“Nếu ngươi không tin, đại khái đi với ta tới văn viện nhìn một chút. Đúng rồi, ta còn là thánh tiền đồng sinh.” Phương Vận mỉm cười nói.

Liễu Tử Thành ngẩn ra, cất tiếng cười to.

“Thánh tiền đồng sinh? Ngươi Phương Vận làm ta là ba tuổi tiểu nhi sao? Ngươi có bao nhiêu cân lượng ta lại không biết? Ngươi ngay cả [ thập tam kinh ] đều mua không nổi, ngay cả ba vị Bán Thánh quan chấm thi quyển sách đều là ta cung cấp, còn ngươi nữa kia bán điếu tử thi từ tài nghệ, trong đồng sinh cũng không thể đậu, còn dám nói mình là thánh tiền đồng sinh? làm cho người ta cười đến rụng răng! Phương Vận! Ngươi không cần nhiều lời nữa, sự kiên nhẫn của ta đã dùng xong! Ngươi hôm nay nếu là không đáp ứng, ta trước khi đi muốn từ trên người ngươi lấy cặp chân, để cho ngươi biết ta Liễu Tử Thành nói được là làm được!”

Dương Ngọc Hoàn vội vàng nói: “Liễu Tử Thành ngươi đừng khinh người quá đáng, tướng công hôm nay đã là thánh tiền đồng sinh, có văn vị, ngươi nếu là dám tổn thương hắn, ta liền đi huyện nha kêu oan!”

Phương Vận không nghĩ tới tử thành vậy mà đại đảm bao thiên, trong lòng thầm hận, nếu không có cái danh Tả tướng thân thích, Liễu Tử Thành quả quyết không dám làm như thế.

Phương Vận lập tức khích tướng nói: “Liễu Tử Thành, ngươi muốn là một chân nam nhi, liền đi với ta một chuyến huyện văn viện, xem trước Kim Bảng lại nói. Thế nào, ngươi sợ? Ngươi không phải là một mực xem thường ta sao? Ngay cả đi văn viện dũng khí cũng không có?”

Liễu Tử Thành cười khẩy, đang phải đáp ứng, phía sau hắn một cái gia đinh đột nhiên ghé vào lỗ tai hắn nói: “Nhị Công Tử, hắn giống như thật là thánh tiền đồng sinh.”

“Nói thế nào?” Liễu Tử Thành vội vàng hỏi.

“Ta rõ ràng nhớ hắn ngày hôm qua trên trán một vết sẹo rõ ràng, mấy người bọn hắn cũng đều thấy được, nhưng bây giờ vết sẹo kia đã không thấy, cho dù có linh đan diệu dược cũng làm không được, chỉ có tài khí giội vào đầu mới có thể để cho vết sẹo lớn như vậy một đêm biến mất.”

Liễu Tử Thành kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn còn lại gia đinh.

“Ta nhớ được.”

“Không sai, hắn vết sẹo kia rất sâu.”

Mấy tên gia đinh trong mắt đều toát ra vẻ hoảng sợ, nếu như Phương Vận thật sự là thánh tiền đồng sinh, mấy người bọn hắn rất có thể sẽ chết.

Liễu Tử Thành lần nữa nhìn Phương Vận một chút, lúc này mới phát hiện hôm nay Phương Vận tựa hồ cùng thường ngày không giống nhau, khí định thần nhàn, ánh mắt trầm ổn, khí chất biến hóa cực lớn, giống như đột nhiên lớn thêm vài tuổi.

Liễu Tử Thành nhìn về phía Dương Ngọc Hoàn, Dương Ngọc Hoàn không che dấu chút nào đối với hắn khinh bỉ.

Liễu Tử Thành ánh mắt lóe lên, hồi lâu không nói, đột nhiên dữ tợn cười một tiếng, nói: “Bây giờ văn viện còn không có yết bảng, ngươi cũng không có chính thức đi tham bái thánh tiềnkhông có đồng sinh đồ dùng cùng đồng sinh kiếm, nhất định là giả đấy! Ngươi bây giờ chỉ là bình dân, ta là tú tài, đánh tàn phế ngươi chỉ biết thường tiền mà thôi!”

Phương Vận không nghĩ tới tử thành như thế này mà quả quyết.

“Các ngươi đi ngăn hắn lại!” Liễu Tử Thành nói xong, chạy lên xe ngựa, lấy ra mực cùng giấy.

Phương Vận thầm nói không xong, Liễu Tử Thành đây là sợ gần người gặp nguy hiểm, phải dùng “Chỉ thượng đàm binh” công kích hắn.

“Ngọc Hoàn tỷ ngươi lui về phía sau!” Phương Vận nói xong xông về Liễu Tử Thành, không có khả năng để cho hắn dùng ra “chỉ thượng đàm binh”, nếu không lại chỉ có thể mặc hắn xâu xé.

Nhưng bốn tên gia đinh có kinh nghiệm lập tức nhào lên, cũng không đánh Phương Vận, hoặc ôm chặt

, hoặc khóa cánh tay, hoặc ôm chân, một cái chớp mắt liền vây khốn Phương Vận.

Phương Vận được tài khí hoán thể (tài khí rửa người), chỉ cần nuôi mấy tháng liền so với bốn tên gia đinh cao to lực lưỡng này rắn chắc, nhưng bây giờ thân thể còn không có điều dưỡng tốt, căn bản không phải đối thủ của 4 tên này.

Dương Ngọc Hoàn tiến lên một bước muốn giúp Phương Vận, ý thức được khí lực của mình không đủ, lập tức hướng Liễu Tử Thành chạy đi, muốn ngăn cản hắn viết chữ.

Một cái gia đinh lập tức buông ra Phương Vận, đưa tay ngăn lại Dương Ngọc Hoàn.

Liễu Tử Thành lấy giấy lớn mua ở cửa hàng để trên xe ngựa, trực tiếp đem bút lông chọc vào mực trong bình, hút đầy mực đậm lang hào bút(tên loại bút dùng lông đuôi sói làm ngòi), trên giấy viết chữ, quanh người hắn tài khí dũng động, nổi lên gió nhẹ, thổi lên hắn áo bào.

Liễu Tử Thành vừa dùng lối viết thảo cực nhanh để viết sách, vừa đọc bài thơ cổ miêu tả việc Kinh Kha sát Tần Vương.

Trên người của hắn tài khí thông qua bút lông dung nhập vào mực nước, tạo thành chữ viết, cùng chữ viết sinh ra kỳ dị cộng minh, trong thiên địa nguyên khí bị tài khí chữ viết dẫn động.

Cuồng phong nổi lên, chỉ thấy một cái nhân hình hắc vụ dần dần hiện lên ở Liễu Tử Thành bên người, nhân hình hắc vụ nọ diện mục không rõ, cầm trong tay chủy thủ. Chủy thủ rõ ràng cũng là hắc vụ,

Nhưng tản ra ý lạnh âm u, để người nơi này cảm giác hóa thành trời đông giá rét.

Phương Vận sinh lòng tuyệt vọng, đối phương vậy mà sử dụng trứ danh chiến thi từ.

“Phong Tiêu Tiêu hề, Dịch Thủy Hàn,

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn…”