Chương 454: Quay về nước, đoạt lại người đàn ông.

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Anh tìm cho con gái một nơi tốt quá!” Hoan Nhan nhắm ngay Thân Tống Hạo mắng: “Ban đầu là ai nói An Gia Khải rất được, hai người này nhất định có thể làm nên chuyện, nhưng bây giờ thì tốt rồi, chuyện thì không thành, lại lau súng cướp cò! Thiên Tình có con với cậu ta, mà người ta ngược lại muốn kết hôn với người khác, con gái mình chịu nhiều uất ức như vậy, cũng không thấy anh có biện pháp gì! Số tôi không khổ còn người nào số khổ hơn?”

“Anh sẽ trở về nước đi tìm tên khốn kia! Nếu như hắn không chịu cưới Thiên Tình anh không để cho hắn sống tốt hơn!”

Thân Tống Hạo thấy vợ mình tức giận, cũng phát buồn bực theo, dღđ☆L☆qღđ càng thêm hận chính mình một đời anh danh, thậm chí ngay cả đứa con gái mình thương yêu nhất cũng không bảo vệ được. . . . . .

“Cưới thì thế nào? Nếu như hắn thay lòng đổi dạ, Thiên Tình cũng không hạnh phúc, dưa hái xanh không ngọt!”

Hoan Nhan cũng phiền não không ngớt, trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều trầm mặc, Thân Dật Tuyên cũng im lặng không lên tiếng ngồi ở một bên, đáy mắt loé lên tia sáng kỳ dị, cậu lại có chủ ý xấu gì đấy. . . . . .

“Chị, chị mau cầm hộ chiếu của chị, thẻ căn cước, và cả hành lý, em đã mua vé trên mạng cho chị rồi, còn hai giờ nữa thì cất cánh, chị mau mau trở về nước, đoạt lại anh rể.” di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

Thân Dật Tuyên thấy Thân Tống Hạo đi làm, Hoan Nhan có chuyện đi tìm Văn Tĩnh, cậu liền lập tức chạy đến phòng của Thiên Tình, thu xếp một bao to đồ này nọ mang qua.

“Taị sao chị phải trở về? Chị mới không lạ gì anh ta, cũng không phải chỉ là một tên đàn ông xấu xa thôi sao!” Thiên Tình vùi ở trên ghế sa lon xem ti vi, gặm đồ ăn vặt, không ngẩng đầu lên nói một câu.

“Chị, theo như em thấy, chắc là chị sợ nên không muốn đi?” Thân Dật Tuyên len lén liếc chị mình một cái, quả nhiên đáy mắt cô đã có chút tức giận, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹comcậu lập tức rèn sắt khi còn nóng: “Chị, bất quá đúng là người đàn ông này khó nắm bắt được tâm, tục ngữ có nói, cũ không bằng mới được, có phải chị lo đấu không lại vị hôn thê anh ta hay không?”

Thiên Tình lập tức liền nhảy lên, chống nạnh chỉ vào Thân Dật Tuyên la lên: “Em có ý gì à? Em nói bà chị em sợ? Em nói chị đấu không lại vị hôn thê anh ta? Thân Dật Tuyên, chị sẽ trở về, giành một lần cho em xem xem, nếu chị không đem được An Gia Khải vào tay mình, chị không phải là Thân Thiên Tình!”

“Được, chị, em sẽ nhớ kỹ!” Thân Dật Tuyên nghe được câu này, lập tức cao giọng nói.

Cửa phòng lại mở ra, Thiên Ái cũng chạy vào, tươi cười sáng rỡ lôi kéo cầm tay Thiên Tình: “Chị, em cũng nghe thấy, Thiên Ái ủng hộ chị!”

“Hai đứa tụi em. . . . . . Hai đứa dám tính kế chị?” Thiên Tình hơi ảo não, Thân Dật Tuyên biết rõ tình cảm, tâm tư của cô, chỉ hai câu liền kích thích cô có quyết định ngu xuẩn như vậy!

Trời ạ, mặt mũi nào cô quay trở về? Ban đầu chính cô không muốn ở lại, chết sống gì cũng quay trở về nước Mỹ, hiện tại lại chạy về đó?

“Chị. . . . . .”

“Chị. . . . . .” Thân Dật Tuyên và Thân Thiên Ái mỗi người một bên kéo tay cô, hai khuôn mặt tươi cười tiến tới, đồng thanh mở miệng: “Chị, nói chuyện phải giữ lời đó, bằng không. . . . . . Coi như thật quá mất mặt nha.”

Bạn học Thiên Tình bày tỏ áp lực thật sự là quá lớn.

Là phụ nữ có thai được năm tháng, dọc đường đi Thiên Tình được đãi ngộ cực tốt, vừa xuống máy bay, thím Trần và quản gia đã chờ sẵn tới đón cô, nhìn thấy cô, thím Trần vừa kích động vừa vui vẻ, nhưng vừa nghĩ đến đứa bé không có ba lại thương xót, không khỏi bật khóc .

Đoàn người trở về nhà, Thiên Tình vui sướng ăn một bữa thật ngon, sau đó đi nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, cô gọi cho chị Coco một cú điện thoại trước.

Điện thoại vừa kết nối, trước tiên Coco hung hăng mắng cô một trận: “Thân Thiên Tình, chị nói cho em biết, ông chủ hiện tại muốn kết hôn với một tiểu hồ ly tinh, em đó, chạy đi mất đâu vậy? Còn không mau chóng quay trở lại?”

“Bây giờ không phải người ta đã trở lại sao!” Thiên Tình lầu bầu một tiếng, nhưng mà trong lòng lại càng thêm chua xót, hiện tại ngay cả chị Coco cũng nói anh ta sắp đính hôn, xem ra là thật rồi. An Gia Khải đáng chết, đi tìm chết đi, chết đi. . . . . .

“Chị Coco, ngày mai em tới công ty, em nhớ thư từ chức của em còn chưa có đưa cho ông chủ. . . . . .”

“Được, được, vậy thì ngày mai gặp.” Coco chỉ tiếc rèn sắt không thành thép càm ràm mãi một lúc sau mới chịu cúp điện thoại. . . . . .

Thiên Tình cúp điện thoại, nằm ở trên giường trong lòng ngây ngất nghĩ, hừ, nếu trong tim anh ta có cô thì chuyện đính hôn không phải sự thật, nếu anh ta nhìn thấy cô nhất định sẽ bỏ vụ đính hôn này đi, còn nếu anh ta thật sự thay lòng, cô cũng vừa đúng có lý do: đây không phải là đưa thư từ chức cho anh ta sao!

Dù sao, mặc kệ như thế nào, tuyệt đối cô không để mình bị mất thể diện, một chút xíu cũng không thể!

Sáu giờ sáng Thiên Tình liền bò dậy, cô cố ý tìm một cái áo khoác rộng thùng thình mặc ngoài, bởi vì vóc người vốn siêu cấp vô địch mảnh khảnh, cho nên mặc dù có thai được năm tháng, nhưng vẫn che giấu được, hoàn toàn nhìn không ra là cô đang mang thai.

Thiên Tình thay đồ xong duyên dáng cầm túi xách ra cửa, quản gia phái tài xế lái xe đưa cô đến tận cổng công ty, bởi vì trước đó đã gọi điện thoại cho chị Coco ước hẹn thời gian, cho nên khi Thiên Tình vừa xuống xe liền đi thẳng tới phòng thư ký. . . . . .

Vừa đẩy cửa ra, Thiên Tình kêu khẽ: “Chị Coco. . . “

“Ồn ào. . . . . .” Thiên Tình liếc thấy trong phòng có nhiều phụ nữ trang điểm xinh đẹp, không khỏi giật mình, sao mấy vị phụ nữ ưa bát quái(nhiều chuyện, tò mò)đều ở hết trong phòng thư ký? Làm ơn đi, bây giờ mới bảy giờ sáng, còn nửa giờ nữa mới đến giờ làm, ôi chao, ai ôi!

“Thiên Tình. . . . . . Tất cả chúng tôi đều ủng hộ cô, ủng hộ cô đoạt lại ông chủ!” Mấy người phụ nữ kia vừa thấy cô, không khỏi quây lại ồn ào la lên, khiến Thiên Tình nhức cả đầu.

“Chị Coco. . . . . . Sao chị lại như vậy, sao chị nói cho bọn họ biết…, chị biết rõ mấy người này đều là bà tám! Sao chị không giữ bí mật cho em?”

Thiên Tình chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói.

Coco vừa sơn móng ngón tay, vừa liếc mắt nhìn cô: “Thân Thiên Tình, em ngốc thế, kêu một người phụ nữ giữ bí mật, còn không bằng em khiến heo mẹ leo cây!”

“Chị Coco, chị cũng kết hôn sinh con rồi…, sao vẫn cùng với mấy người kia thông đồng trêu chọc em!”

Thiên Tình hít thật sâu, bình tĩnh, bình tĩnh, trời ạ, trong lòng nhắc nhở mình vài chục lần, trong người đang có bảo bảo, cô là phụ nữ có thai, cô mới xem như hoàn toàn hết giận.

“Hết cách rồi, bởi vì chị cũng là bà tám. . . . . .” Coco cười hì hì liếc nhìn cô một cái: “Yên tâm, em mau mau chuẩn bị một chút, ông chủ sắp tới rồi!”

“Chuẩn bị cái đầu á, em tới là để đưa thư từ chức đây!” Thiên Tình giương giương đưa tay lên, trong tay là lá đơn xin từ chức, nhìn mấy người phụ nữ kia nét mặt lộ vẻ hoảng sợ, thật cảm thấy vô cùng hả giận!

“Không phải đâu, Thiên Tình. . . . . . Chẳng lẽ cô không để ý chút nào chuyện ông chủ sắp kết hôn?”

“Tại sao phải để ý. . . . . .” Thiên Tình thấp đầu, bất mãn lầu bầu, “Không lẽ bộ dáng anh ta đẹp trai thì tôi phải thích sao!”

“Nhưng mà ông chủ rất thích cô, đối với cô tốt như vậy, cô lại không động tâm, thật đáng tiếc. . . . . .”

“Anh ta yêu thích tôi sao lại nhanh chóng kết hôn chứ!” Thiên Tình giận dữ trợn trắng cả mắt!

“Nhưng anh ta đính hôn là vì muốn cô. . . . . .”

Một bà tám lắm miệng vừa định nói ra chân tướng, lại bị Coco bóp một cái trên cánh tay: “Anh ta đính hôn còn không phải là nản lòng thoái chí đối với em sao? Người ta bị em cự tuyệt như vậy, chẳng lẽ người ta chỉ vì em cả đời cô độc?”

“Em mới đi có mấy ngày, anh ta đã làm cho con nhà người ta có thai luôn! Như vậy gọi là thích sao, đúng là chó má!” Thiên Tình tức giận bất bình, tại sao đều do cô chứ, rõ ràng bản thân An Gia Khải là một hoa tâm đại la bặc( người đàn ông ham thói trăng hoa)!

“Ách. . . . . . Tôi nghe nói chuyện đứa nhỏ con của người phụ nữ kia, đứa bé kia lai lịch bất chính, dường như không phải của ông chủ. . . . . .”

“Đúng đúng đúng, tôi cũng nghe nói vậy, dường như ông chủ đang điều tra. . . . . .”

Coco vừa nghe cũng lại gần: “Có thật không? Tôi biết mà, tại sao An Gia Khải lại có thể không cẩn thận, từ trước đến giờ anh ta tuy là “vạn hoa tùng trung quá”, phiến lá không dính thân, sau khi chơi đùa cái mông cũng lau rửa sạch sẽ( ý như tuy là qua lại với nhiều người nhưng cũng không để ai dính thai, mình để nguyên văn nghe thích hơn). . . . . . Em có điều không biết khi ở đại học, nhiều cô sinh viên theo đuổi anh ta, sau khi tốt nghiệp rồi đi làm có bao nhiêu phụ nữ nghĩ tới mẫu bằng tử quý( mẹ sang nhờ con), được gả vào nhà giàu. . . . . .”

Coco nhất thời kích động liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói xong chỉ nghe phịch một tiếng, mọi người giật mình nhìn lại, thấy Thiên Tình đã tức giận đằng đằng sập cửa đi ra!

“Nguy rồi nguy rồi. . . . . .”

“Thiên Tình có tức giận rồi từ chức thật không?”

Coco cuống quít chạy đuổi theo, thấy người kia một bộ dáng vẻ oai phong hùng dũng khí thế bừng bừng, chạy thẳng tới phòng Tổng giám đốc, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ mọi người: “Được rồi được rồi, việc còn lại để xem năng lực của ông chủ…, mọi người chỉ còn chờ uống rượu mừng đi!”

[/size]