“Phượng gia đích nữ Phượng Thiên Mị,
Xấu ngốc não tàn là sắc nữ.
Ngày ngày bám theo Hiên vương,
Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Tại Hiên Vận hoàng triều không ai không biết không ai không hiểu bài thơ này.
Nhưng mà đêm đại hôn nàng bị trác phi hãm hại, phu quân cầm kiếm đâm xuyên qua bụng nàng, đổi lại được một đặc công cao cấp tại nước Z. Một lần nữa tỉnh lại nàng đã không phải là “nàng”, thần xà làm sủng vật, lấy xà làm bạn, cuồng vọng thiên hạ.
Nàng, không phải kẻ vô tình, một khi vô tình thì không phải người, thành lập thế lực riêng mình, trả thù những ai đã hãm hại nàng.
Hắn, vốn là thái tử bị phế, Ngốc vương gia, lại bởi vì sự xuất hiện của nàng mà bỏ đi vẻ yếu đuối, vì nàng mà làm tất cả.