Chương 1: Ngang Qua Thế Giới Của Em

Ngang Qua Thế Giới Của Em

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mối tình đầu: Ngang qua thế giới của em

Có những phút giây, bạn sẵn lòng đánh đổi bằng cả năm trường.

Có những tiếng nấc nghẹn, bạn sẵn lòng khỏa lấp bắng muôn ngàn lời hứa hẹn.

Có những hình ảnh, bạn sẵn lòng khắc cốt ghi tâm bằng tất cả sức mạnh của mình.

Có những câu nói, bạn sẵn lòng nhẩm thuộc từng từ bằng hết thảy đêm sâu của đời người…

Người yêu dấu ơi, nếu được trở lại, anh muốn bên em mãi mãi…

1. Ngang qua thế giới của em

Ký ức của con người giống như một tòa thành, thời gian phủ rêu lên mọi hình khối và sa mạc hóa hết thảy cao ốc, đường phố. Nếu không đi tiếp, bạn sẽ bị vùi lấp trong cát bụi. Bởi vậy, dù nước mắt chứa chan, dù không thôi ngoảnh lại, chúng ta vẫn buộc phải nhấn bước.

Năm 2004, khi tôi đã chán chường với hết thảy, chẳng thiết làm việc, ngày nào tôi cũng cắm đầu chơi bài trên máy tính, mỗi lần kéo dài suốt mười mấy tiếng. Nhưng tôi chơi rất kém, chẳng có tính toán, chiến lược gì cả. Thế mạnh của tôi là gõ chữ siêu nhanh. Vì thế, tôi sáng tạo ra chiến thuật cho riêng mình, gọi là chiến thuật “Nói nhảm”.

Xuất quân xong, tôi bắt đầu chat với người chơi ở cửa sổ trò chuyện:
– Này Thiên Sứ Lửa Đỏ, em trai mẹ cậu dạo này khỏe không?

– Sao lại đặt biệt hiệu là Thiên Sứ Lửa Đỏ, cẩn thận có ngày cậu bị ninh nhừ đấy!

– Ồ, Trái Tim Trời Xanh, đã lâu không gặp, cậu đổi tên rồi à?

– Chào Lông Lá Xồm Xoàm, giúp tớ với, đầu gối tớ sưng tấy rồi đây này…

Kết quả là nhiều người chơi không chịu nổi, bấm phím xuất quân loạn xạ, chửi một câu: “Xéo đi đồ chết bằm!” rồi nhất loạt bỏ chơi. Vì thế là nhờ gõ chữ nhanh, tôi thắng game trong chơi bài, tỷ lệ thành công là 75%. Nhưng dần dần chiêu này mất linh tôi bèn nảy ra chiêu mới.

Tôi kể chuyện cho các đối thủ nghe.

Hệ thống chia bài là tôi bắt đầu kể:

– Ngày xửa ngày xưa ở làng nọ có vị cha cố. Cô con gái xinh đẹp nhất làng tên là Tiểu Phương. Một này kia, Tiểu Phương bỗng nhiên có thai, nhưng sống chết nhất quyết không chịu khai ai là cha của đứa bé. Người trong làng đánh đập, trừng phạt Tiểu Phương và dọa nhốt vào lồng thả trôi sông. Tiểu Phương mếu máo khai nhận đó là con của cha cố. Dân làng nhất tề xông vào nhà thờ, vị cha cố nọ không phủ nhận, mặc cho dân làng đánh gãy hai chân. Hai mươi năm sau, điều kỳ lạ xảy ra.

Sau đó tôi bắt đầu chơi bài. Hòm chat nhao nhao bàn tán, rối như canh hẹ. Ba trong người chơi gào lên:
– Muốn chết hả? Rốt cuộc đã xảy ra điều kỳ lạ gì? Đồ khốn, ông đây không thèm chơi nữa, mau kể có đầu có đũa đi chứ thằng kia!

Thế là tôi lại thắng, xác suất thành công lên đến 80%.

Học thuyết “Nói nhảm” nức tiếng bốn phương, người người muốn “tầm sư học đạo”. Nhưng ngó thấy xác suất đều dưới 50% , mà đám cầu học toàn bọn “chân đất mắt toét”, nên tôi lạnh lùng từ chối.

Đúng lúc tôi đang hả hê trong kiêu ngạo thì thằng bạn cùng phòng đột ngột vùng lên, tự học thành tài.

Thằng chết bằm vô sỉ hết chỗ nói, nó phát minh ra cái gọi là chi phái mới của học thuyết “Nói nhảm”, gọi là: “Nghệ thuật trù úm”. Lấy ví dụ, người ta đang tập trung chơi bài thì nó gõ vào hòm chat:
– Quán Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi phổ độ chúng sinh, nước Cam Lộ thánh khiết soi rọi thế nhân, đôi mắt sáng ngời ban phúc trạch bình an. Nếu bạn muốn cha mẹ được mạnh khỏe hãy gửi câu chú trên cho những người khác, bằng không ra đường sẽ bị xe đâm.

Đúng là thằng chết bằm!

Khi ấy trò “cưỡng bức chuyển tiếp” này còn chưa lưu hành, vì thế ai nấy đều bị nó dọa cho sợ hãi, cuống cuồng làm theo. Chưa hết ván bài , nó đã “vời” đủ cả Thái Thượng Lão Quân, Thượng Đế, Giê-hô-va, Đức Mẹ Maria, Thiện Tài Đồng Tử, Đường Minh Hoàng, Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, Nàng tiên cá…

Tôi thua.

Thằng Mao Thập Bát này vốn rất kiệm lời, trả lời điện thoại nó cũng chỉ độc ba từ yêu thích:A lô. Ừ. Chào. Vì thế việc nó trở thành sư phụ của tông phái “Nói nhảm” khiến tôi tròn mắt kinh ngạc.

Tôi và thằng Mao Thập Bát vẫn chơi thân với nhau, thậm chí năm 2009, chúng tôi lái xe chở nhau đến Đạo Thành, Á Ninh chơi. Lần đó, nó đưa cô bạn gái Lệ Chi đi cùng. Lúc chúng tôi đến chùa Xung Cổ, cảnh đẹp tựa tranh vẽ, núi non trùng điệp, ngút ngàn trải ra trước mắt.
Tôi thừa biết thằng Mao Thập Bát này định làm gì, nó đang run lên vì bối rối và lo lắng.

Nó quỳ xuống trước mặt Lệ Chi mà rằng:

– Lệ Chi, lấy anh nhé?

Một câu ngắn ngủn thế mà nó cũng không nói được trọn vẹn, chữ “nhé” suýt không bật ra nổi, biến câu hỏi thành câu cầu khiến.

Lệ Chi đáp:

– Cầu hôn mà chỉ một câu đơn giản vậy sao? Anh quả là “quý chữ như vàng”.

Mao Thập Bát khóc dở mếu dở:

– Lệ Chi, em lấy anh nhé?

Lệ Chi đáp:

-Vâng.

Mao Thập Bát đeo nhẫn cưới cho Lệ Chi, nhưng nó run quá suýt hỏng chuyện. Tôi và mấy đứa bạn nữa phải giả làm thiên binh vạn mã, gào thét rát cả cổ họng để “yểm trợ”.

Sinh nhật Lệ Chi năm 2010, Mao Thập Bát tặng nàng thiết bị định vị GPS. Ai nấy đều “thất kinh”, món quà khác thường lẽ nào có điều gì uẩn ức đằng sau?

Mao Thập Bát ngượng ngùng tiết lộ, sau hơn tháng trời vật lộn, nó đã thay toàn bộ nội dung thu âm trong GPS. Tôi hào hứng giục Lệ Chi lên xe, để cùng kiểm nghiệm thành quả của Mao Thập Bát.

Và tôi đã thực sự hiểu rằng vì sao năm xưa Mao Thập Bát lại lập nên chiến công vang dội, xưng bá võ lâm với món võ “Nói nhảm” ấy.

Trên đường chúng tôi lái xe đi hóng gió, bộ GPS mới của Lệ Chi nói nhảm như súng liên thanh: “Tiêu rồi, phía trước có camera theo dõi. Cái này hỏng rồi, tôi không tìm ra nơi bạn muốn đến. Anh ơi, anh dậy đi, địa chỉ sai rồi anh à!”

Cả xe cười như pháo rang. Đau bụng nhất là lúc gặp đèn đỏ, giọng Mao Thập Bát trong GPS rất nghiêm trọng: “Phanh tay đã kéo chưa? Giữ chắc vào không chẳng may trượt thì làm thế nào? Đừng có mà bấm còi, bấm gì mà bấm, dở hơi à! Đằng trước mà có thằng hay gây sự thì không xong với nó đâu! Làm sao mà cữ bạn vật lại nó được. Tốt nhất thì cứ ngoan ngoãn ở đó mà chờ đi! Ơ bạn không bấm còi à, thế coi như là tôi chưa nói gì, hi hi…”

Chúng tôi cười chảy nước mắt. Lệ Chi cười không khép được miệng.

Thường ngày có cạy miệng anh cũng không ra được một tiếng, sao lúc thu âm vào GPS lại lắm lời thế?
Mao Thập Bát đáp:
Lần trước đi Đạo Thành em phàn nàn GPS quá cứng nhắc, chẳng linh hoạt gì cả, thế nên anh mới cải biến nó. Từ nay về sau em cũng không còn buồn chán khi lái xe nữa.

Lệ Chi cầm bộ GPS lên bấm bừa, GPS kêu ầm ĩ: “Này này, đằng ấy định tắt bỏ anh đấy phỏng? Bắt nạt anh đây không làm gì được hả? Thì tăt đi, tắt đi! Anh đây cóc thèm định vị cho nữa, sẽ thay đi-ốt làm máy thu âm. Thích thì cắn anh đi này…”

Ai cũng phục nó sát đất!

Năm 2011, Mao Thập Bát và Lệ Chi chia tay.

Lệ Chi tống khứ tất cả quà tặng của Mao Thập Bát vào một chiếc hộp và mang đến quán của tôi.

Tôi bảo:

Mao Thập Bát đang trên đường đến, em chờ nó chứ?

Lệ Chi lắc đầu:

– Thôi, anh trả lại anh ấy giùm em.
Nó muốn nói với em chuyện gì đó.
– Không có gì đâu, anh ấy thường ngày vốn rất ít nói.
– Lệ Chi, hai người cứ thế thôi sao?

Ra đến cửa Lệ Chi không quay đầu lại, nói với vào:

– Bọn em không hợp nhau.
– Giữ gìn sức khỏe
– Anh cũng vậy!

Hôm đó, Mao Thập Bát không đến, tôi gọi, nó cũng không nghe máy. Tôi đi tìm nó ở gian hàng bán điện thoại của nó ở trung tâm thương mại điện tử, nhưng ông chủ bảo đã mấy ngày nó không thèm ra cửa hàng.

Cuối cùng, tôi tình cờ gặp nó ở một quán rượu nhỏ. Nó uống rất nhiều, mặt đỏ tía tai, mắt nhắm tịt. Nó hỏi tôi:

– Trương Gia Giai, cậu đến sa mạc bao giờ chưa?

Tôi ngẫm một lát, đáp:

– Đôn Hoàng à?

Nó lắc đầu:

– Không, một thành phố nhưng bên trong toàn cát là cát.
Cậu say rồi.

Nó nằm bò ra bàn ngủ.

Hộp đồ của Lệ Chi vẫn nằm im lìm ở quán tôi, Mao Thập Bát chưa bao giờ gạn đủ dũng khí để mang nó về.

Một hôm, chị chủ quán ngồi nhờ xe tôi về nhà. Đột nhiên chị ấy lôi GPS ra nghịch. Tôi nhìn thấy quen, chị ấy lém lỉnh bảo:

– Tự dưng vớ được.

Chị bật GPS, giọng thằng Mao Thập Bát vang lên: “Anh đây chẳng có tý điện nào sao đằng ấy vẫn lôi ra nghịch.”

Chị chủ quán hết hồn, gào lên:

– Có ma, có ma!

Tôi gọi điện cho Mao Thập Bát:

– Có lấy đồ không đấy?

Nó trầm ngâm một lát, đáp:
– Thôi, mai tôi về quê ở Thái Châu rồi.
– Về đó làm gì?
– Người nhà đã thuê giúp tôi một gian hàng ở khu phố buôn bán, tôi về đi bán điện thoại.

Tôi bỗng thấy lòng trĩu nặng, không biết phải nói gì, định tắt máy thì nghe Mao Thập Bát bảo:

Bán điện thoại cũng hay lắm, may mắn gặp được cô em xinh tươi nào lại chả nên duyên à! Hơi bị được của nó!
– Thế thì cố lên!
– Giữ gìn sức khỏe!
– Cậu cũng vậy.

Tháng 8 năm 2012, tinh thần xuống dốc trầm trọng, tôi lái xe về hướng Tây, đến Thành Đô uống một trận đã đời. Hôm sau, bỗng nảy ra ý định muốn thăm lại Đạo Thành.

Tuy chỉ có một mình, nhưng trên đường đã có Mao Thập Bát, cũng không cô đơn lắm. Chốc chốc GPS lại vang lên giọng nói của nó: “Đi nhanh thế làm gì, muốn chết à?’; “Rơi xuống hố anh không đùn xe lên được đâu”; “Còn trăm mét nữa là rẽ trái, đi chậm thôi, đồ chết bằm.”

Tôi thấy Mao Thập Bát đúng là thiên tài. Tôi quên sạc đầy pin, thế là lúc chờ đèn đỏ, GPS kêu ầm ĩ: “Anh đây hết điện rồi, anh sắp hết điện rồi, cho anh ít điện đi!”

Tôi phì cười, vội sạc điện cho GPS.

Tôi chạy xe qua núi Chiết Đô, Bào Mã, Hải Tử, Nhị Lang. Nếu muốn ngắm cảnh sắc hồ Sữa và hồ Ngũ Sắc nữa thì phải leo bộ lên núi. Tự lượng sức mình không đủ, tôi quyết định dừng chân tại chùa Xung Cổ. Cỏ xanh, nước biếc, lá đỏ, núi tuyết, tôi ngẩn ngơ giữa khung cảnh cổ tích mùa thu ấy.

Bỗng GPS kêu “tút, tút”. Giọng Mao Thập Bát vang lên:

– “Lệ Chi, em quay lại Đạo Thành phải không? Chúng ta sắp đến chùa Xung Cổ, nơi anh sẽ cầu hôn em. Tới đó, anh sẽ nói với em: Bầu trời nơi đây xanh ngắt một màu, còn em là Thiên sứ giáng trần. Em đến với thế giới của anh, mang theo vui – buồn – hờn – giận làm thành bốn mùa. Nụ cười của em là ngày nắng, nước mắt của em là đêm sâu.

Anh thích sự cô độc, cho đến khi em nhẹ nhàng len vào tim anh. Anh muốn ở bên em, không muốn cứ mãi một mình.

Anh muốn chia sẻ với em mọi thứ của anh và cũng muốn ôm trọn mọi thứ thuộc về em. Anh muốn được ở bên em trọn đời. Anh yêu em. Yêu em không thể kiểm soát. Rất yêu em!

Lệ Chi, anh đang nghĩ, có phải em đang nghe đoạn thu âm này vào dịp chúng mình kỷ niệm một năm ngày cưới hay không? Có phải chúng mình đưa em bé của chúng ta đi du lịch không?

Anh sẽ đứng dưới bầu trời xanh thẳm của ngày đó, nói với anh và em của ngày hôm nay rằng: Lệ Chi, anh yêu em!

Nước mắt tôi cứ thế trào ra. Hôm đó, trên sườn núi lấp lánh bóng mây, thảm cỏ êm mượt như nhung, Mao Thập Bát quỳ trước mặt cô gái và nói:

Lệ Chi, anh yêu em!

Cảnh sắc chốn này diễm lệ là thế, nhưng đối với Mao Thập Bát và Lệ Chi, nó là một tòa thành đầy cát.

Tòa thành đầy cát là ký ức của một người.

Đôi khi, trong những giấc mơ của chúng ta, tòa thành đầy cát ấy lại hiện về. Những cột đèn, dấu chân in trên lối phố vẫn còn nguyên vẹn và rõ ràng, nhưng bạn chẳng thể chạm vào.

Chỉ cần bạn đưa nhẹ tay là tòa thành sụp đổ, vỡ nát, vùi lấp nụ cười của bạn, xóa nhòa trời xanh, biển biếc của bạn, chôn dấu mọi hình ảnh kỷ niệm của chúng ta.

Cho dù nếu đi tiếp, có thể chúng ta sẽ lướt qua nhau.

Tôi đi ngang qua thế giới của các bạn, còn các bạn thì ngang qua thế giới của nhau.

Cô đơn là thế, nhưng chúng ta vẫn mãi chỉ là những chiếc máy nói, ra rả suốt ngày, nói hết những gì cần nói, sau đó làm bạn với tịch lặng.