Chương 9: Cật Thố Dữ Quỳnh Quỳnh Bạch Thỏ

Ngã vi Trụ Vương chi ngạo khiếu Phong Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vi Tử Khải tất nhiên không rõ chuyện phát sinh sau đó trong Chiêu Tuyên Điện, chỉ tưởng Tam vương đệ không biết nặng nhẹ làm phụ hoàng tức giận, chịu trọng phạt, rất có khả năng từ đó thất sủng, trong lòng vui vẻ, cùng Vi Tử Diễn uống rượu tới khuya mới về.

Sớm hôm sau, ba anh em Thọ Vương như thường lệ vào triều tại Long Đức Điện. Vi Tử Diễn nhìn tam vương đệ thần sắc “tiều tụy” đứng ở phía dưới, không khỏi lộ vẻ đắc ý, Vi Tử Khải cũng cười trộm không nói. Nhưng chuyện phát sinh sau đó khiến cho hai tên giật mình ngã ngửa.

Quần thần vừa hành lễ xong xuôi, thừa tướng Thương Dung, thái sư Văn Trọng, thượng đại phu Mai Bá, Triệu Khải mấy trọng thần đã đồng loạt dâng sớ, lấy lý do Thọ Vương là do Đông Cung Hoàng Hậu sinh ra, thân phận cao quý, xin thiên tử lập làm thái tử. Đế Ất mọi khi vẫn do dự không quyết, hôm nay bất ngờ không nghĩ ngợi, tán thành chuẩn tấu.

Đế Ất trước mặt quần thần lập Thọ Vương làm thái tử, hạ chỉ hai tháng sau chính thức cử hành đại điển, lệnh các phương chư hầu về triều dự lễ, đồng thời hạ chỉ tứ hôn, đem con gái Vũ Uy tướng quân Hoàng Cổn gả cho thái tử làm thiếp. Thánh chỉ ban ra khiến Hoàng Cổn vừa rồi còn tỏ thái độ dị nghị với việc lập thái tử, nhất thời như nuốt phải lửa, vẻ mặt cực kì phức tạp, cuối cùng đành miễn cưỡng khấu tạ hoàng ân.

Vi Tử Khải sắc mặt xám ngoét, chứng kiến chuyện đang xảy ra trước mắt, cơ hồ như rơi vào một cơn ác mộng. Dù hắn không biết rốt cục đã phát sinh chuyện gì tại Chiêu Tuyên Điện tối qua, nhưng sự thật tàn khốc đã bày ra trước mặt. Bất kể là kế vị hoàng đế hay tranh giành mỹ nữ, hắn đều thua rồi, thua thật rồi, mà thua hết sức hồ đồ.

Vi Tử Khải tâm tình tồi tệ hết mức, miễn cưỡng cùng quần thần quỳ xuống triều bái, biểu tình đờ đẫn, tựa như không biết làm thế nào mới tốt.

Sau khi tan triều, Trương Tử Tinh lại cùng Đế Ất đến tông miếu làm một trận nghi thức phiền toái đau đầu, rồi mới được cho về phủ.

“Cung nghênh Thái Tử Điện Hạ!”, Trương Tử Tinh vừa vào đến cửa đã thấy Khương thị và Dương thị cùng hạ nhân hành lễ chúc mừng, hai nữ đã sớm biết tin tức hắn được phong làm thái tử.

“Nhị vị hiền thê, mau mau đứng dậy”, Trương Tử Tinh tâm tình rất tốt, tiến lên đỡ hai nàng dậy, lợi dụng hạ nhân không dám ngẩng đầu lên, thò tay ngắt một cái trên phì đồn mười phần co dãn của Khương thị. Khương Văn Sắc đâu nghĩ hắn trước mặt hạ nhân dám máy mó chính mình, suýt nữa hô to, lại ngại kẻ dưới phát hiện, không dám mở miệng, chỉ đành cắn răng đưa mắt lườm hắn, làm cho Dương thị một bên cười trộm không thôi.

Mọi người bước vào bách hoa viên đằng sau, nơi này đã sớm có một bàn tửu yến thịnh soạn, còn có không ít món ăn là Khương thị, Dương thị tự tay vào bếp trổ tài.

“Thần thiếp kính Điện hạ một chén, chúc mừng Điện hạ song hỉ lâm môn”, Khương Văn Sắc nâng chén đến trước mặt hắn nói: “Thiếp nghe Hoàng gia tiểu thư xinh đẹp, tao nhã hơn người, tất trở thành vợ hiền của Điện hạ ”.

Khương Văn Sắc dù sắc mặt tươi cười, song Trương Tử Tinh vẫn nghe ra mùi ghen tuông trong đó. Cho dù là thời cổ đại ”đa thê”, cho dù nàng vốn được coi là “hiền thục minh lý” cũng không thể nào thực sự hi vọng thêm một kẻ chia sẻ chồng mình.

Trương Tử Tinh có chút xấu hổ, lại không tiện chối từ, chỉ đành đón chén uống cạn. Lại nghe Dương Cửu than nhẹ một tiếng, không dấu được vẻ mất mát: “Chỉ sợ ngày sau Điện hạ có trăm nghìn phi tần, đến lúc đó chị em chúng ta muốn gặp mặt một lần cũng khó ”.

“Muội muội, không được hồ ngôn!”, Khương thị biết hôm nay ngày vui, sợ Trương Tử Tinh mất vui, vội vã nói: “Đây là mỹ sự thiên tử ban cho, lại rất có dụng ý, với Điện hạ chỉ lợi mà không hại. Chị em ta nên học theo Nga Hoàng, Nữ Anh chung lòng phục thị Điện hạ, chờ Hoàng gia muội tử nhập môn, nhất định phải lấy tâm mà đối xử, không được đua tranh. Ngày sau Điện hạ lên ngôi thiên tử, cưới thêm phi tần kéo dài huyết thống Thành Thang cũng là lẽ thường, muội muội sao không biết đại thế?”

Khương Văn Sắc thực không thẹn là con gái Đông Bá Hầu, thoáng chốc đã nhận ra ý nghĩa thông gia với họ Hoàng, mà khí độ cùng bao dung cũng không phải tầm thường, khó trách sau này có thể trở thành hoàng hậu cai quản hậu cung khiến phi tần kính trọng.

Dương Cửu không phải người hay đố kỵ, chính mình cũng là phận thiếp, tự nhiên quen việc nhất phu đa thê, vừa rồi chỉ là có chút xúc động, gật đầu nói: “Tỷ tỷ nói rất đúng, Cửu nhi biết sai rồi, xin Điện hạ chớ phiền lòng”.

Nghe Dương Cửu xin lỗi, Trương Tử Tinh vạn phần cảm khái. Nữ nhân cổ đại thực khổ vì chế độ đa thê, chỉ biết cam chịu. Kỳ thật nàng có gì sai? Số phận Khương thị, Dương thị trong tiểu thuyết đều hết sức bi thảm, Khương thị thân là hoàng hậu, bị Đát Kỷ, Phí Trọng đồng mưu vu cáo nàng mưu đồ sát phu, bị xử tử hình. Mà Dương thị đau lòng Trụ Vương vô tình, cũng thắt cổ mà chết. Trương Tử Tinh nhìn đôi tỷ muội như hoa như ngọc này vẻ mặt sợ hãi, hết sức thương xót, trong lòng ngầm thề tuyệt đối không để bi kịch này phát sinh.

“Cửu nhi, nàng và Văn Sắc đều là bảo bối của ta, tuyệt không bao giờ khi phụ”, Khương thị Dương thị nghe thấy lời nói ngọt ngào, trong lòng an tâm, mặt không hỏi hồng lên. Chỉ thấy hắn lại nói: “hai vị ái thê không cần ăn dấm chua, phu quân là loại người gì! sao có thể quên tình nồng ân ái”.

Nhà Thương tuy cũng có dấm, nhưng gọi là “tạc”, Dương thị khó hiểu nói: “tạc rất là chua, thiếp cùng tỉ tỉ không thích ăn, phu quân sao lại nói vậy?”

Trương Tử Tinh nhớ ra, sự tích “dấm chua” này đến đời nhà Đường mới có, hai nữ tự nhiên không biết, liền chậm rãi kể chuyện xưa.

Danh tướng Phòng Huyền Linh đời Đường được Đường Thái tông Lý Thế Dân trọng dụng, nhưng lại có tính sợ vợ nổi tiếng. Một ngày Thái Tông cùng mấy vị khai quốc công thần mở yến, Phòng Huyền Linh say rượu, bị trêu chọc chịu không nổi, vỗ ngực tuyên bố ta đây đâu có sợ lão bà, Thái Tông thừa lúc rượu vui, ban tặng Phòng Huyền Linh hai mỹ nhân. Huyền Linh không ngờ bị thiên tử xỏ mũi, bất đắc dĩ nhận lấy hai người, tưởng tượng đến vẻ mặt phu nhân đầy trời lửa giận, lo lắng không biết làm sao. Úy Trì Kính Đức một bên khuyên nhủ, nói lão bà có hung dữ đến mấy cũng không dám trái ý hoàng thượng, Phòng Huyền Linh mới an tâm một chút dẫn hai mỹ nữ về nhà.

Ai dè, phu nhân đâu có nghĩ nhiều như vậy, vừa thấy Phòng Huyền Linh dẫn theo hai tiểu thiếp non tơ, nõn nà xinh đẹp về nhà, lập tức bạo phát lôi đình, hét lớn mắng chửi, thiếu chút ra tay đánh đập. Huyền Linh thấy không ổn rồi, đành đem mỹ nhân đuổi ra. Lý Thế Dân biết chuyện, muốn trị tể tướng phu nhân một trận, lập tức triệu Phòng Huyền Linh cùng phu nhân vào cung vấn tội.

Vợ chồng hai người đến nơi, chỉ thấy Đường Thái Tông trỏ hai vị mỹ nữ cùng một bình “rượu độc” nói, cho Phòng phu nhân lựa chọn, một là nhận lấy hai vị mỹ nữ, hai là chịu tội kháng chỉ uống rượu độc tự vẫn. Phòng Huyền Linh biết lão bà tính tình mạnh mẽ, sợ nàng chọn độc tửu, vội quỳ xuống cầu xin. Lý Thế Dân quát mắng: “ngươi thân là tể tướng đương triều, dám nghịch chỉ kháng mệnh, còn không mau lui xuống cho ta”.

Phòng phu nhân thấy chuyện đến nước này, nhìn dung nhan hai mỹ nữ, biết mình tuổi lớn sắc không còn như xưa, nếu hai nữ vào phủ, chính mình chỉ sợ sớm muộn cũng kháng mệnh làm ra chuyện xấu, hoặc tức giận mà chết, chi bằng sớm chọn rượu độc giải thoát. Không đợi Thái Tông giục giã, Phòng phu nhân đã cầm bình rượu độc, một hơi uống cạn. Phòng Huyền Linh sợ đến nước mắt vòng quanh, ôm lão bà khóc lóc. Quần thần nhất thời cười lớn, thì ra trong bình không phải là rượu độc, mà là dấm. Đường Thái Tông cảm khái không thôi, thu hồi thánh chỉ. Từ đó “ăn dấm chua” trở thành câu cửa miệng chỉ chuyện nữ nhân ghen ghét.

Trương Tử Tinh mang chuyện xưa đổi thành tiền triều, tên người cũng thay đổi, Khương Văn Sắc cùng Dương Cửu nghe đến nhập thần, kết quả cuối cùng khiến hai nàng đều thấy hài lòng.

“Phu quân yên tâm, thiếp thân mặc dù bất tài, nhưng không đố kỵ, chuyện nội viện sau này xin tận tâm ra sức, không để phu quân lo nghĩ”, Văn Sắc khẳng định nói, mà cuộc sống sau này quả cũng được nàng dùng hành động chứng minh.

Trương Tử Tinh nhất thời cảm động, thấy trong góc vườn có hai con thỏ trắng, lòng sinh cảm giác, cất giọng ngâm: “Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông bôn tây cố, y bất như tân, nhân bất như cố” (Tạm dịch thô: con thỏ trắng cô đơn, hết trốn đông lại tránh tây, quần áo không còn mới, người không còn như xưa), xin hai vị hiền thê yên tâm, bất kể tương lai ta có bao nhiêu nữ nhân, Tử Tinh (Tử Tân) quyết không làm chuyện lỗi tình vợ chồng ”.

Bốn câu thơ thỏ trắng là trong “Cổ Diễm Ca” thời Hậu Hán, cũng có tên “Cổ Oán Ca”, dù chỉ có vài câu, nhưng ý tứ ai oán, dẫn động lòng người. Trương Tử Tinh cũng chẳng thèm để ý mình đạo văn, giơ tay cộp con dấu bản quyền. Hai nữ đâu có bao giờ nghe thấy bài cú động lòng người như vậy, Khương thị mơ màng đọc thầm, suy nghĩ ý tứ bên trong, nhất thời ngây ngốc, mà Dương thị càng nước mắt tuôn rơi, khuôn mặt ướt át, kiều diễm vô cùng.

Hai nàng bỗng nhiên giật mình một tiếng, thì ra Thái tử điện hạ ngay trước mặt hạ nhân tỳ nữ, không để ý lễ nghi, giữa ban ngày ban mặt ôm hai chị em mình vào lòng hướng tẩm cung thẳng tiến, chính là Trụ Vương trong truyền thuyết “ban ngày tuyên dâm” a!.

Không bao lâu, trong tẩm cung truyền ra một trận rên rỉ liên miên, cũng may hạ nhân biết điều đã sớm lui ra.

Vài ngày sau, Võ Thành tướng quân Hoàng Phi Hổ đột nhiên tới thăm, mời thái tử điện hạ cùng đến Đông Giao săn bắn. Trương Tử Tinh sớm muốn gặp gỡ vị anh vợ tương lai này, vui vẻ đồng ý.

Hai người dẫn theo gia tướng, lên ngựa thẳng một đường rong ruổi chạy tới hoang sơn Đông Giao.

“Điện hạ thần lực kinh nhân, tại Phi Vân Các thác lương hoán trụ, Hiển Khánh Điện đảo duệ cửu ngưu, thật không thẹn là thiên hạ vô song”, Hoàng Phi Hổ cho tọa kỵ đi chậm lại, hướng Thọ Vương hành lễ: “Thật Phi Hổ không ngờ kỵ thuật của Điện hạ cũng lợi hại như vậy, cưỡi ngựa như trên đất bằng, khiến mạt tướng kinh ngạc vô cùng”.

Kỵ binh thời này đã được sử dụng trong chiến tranh, cùng với chiến xa trong lịch sử có chút không giống, mà phép cưỡi ngựa của Tây Cương Khuyển Nhung lợi hại nhất, được xưng là “dân tộc trên lưng ngựa”, có chút giống Hung Nô thời Hán (cần nhớ, nhân vật chính trọng sinh tại không gian song song mà không phải thực sự lịch sử-LTG).

“Ha ha! Tướng quân quá khen, bổn điện hạ chỉ có chút sức trâu, sao so được với tướng quân võ nghệ siêu quần?”. Được Hoàng Phi Hổ hạ mình khen ngợi, Trương Tử Tinh tất nhiên hết sức vui vẻ, “vừa rồi ta đã toàn lực thúc ngựa, mà tướng quân vẫn nhẹ nhàng theo sau, nếu không phải vì cái chức thái tử này, ta đã sớm bị tướng quân bỏ xa rồi”.

“Điện hạ không nên nói vậy, mạt tướng chẳng qua chỉ dựa vào tọa kỵ mà thôi”, Hoàng Phi Hổ vỗ vỗ lên lưng vật cưỡi Ngũ Sắc Thần Ngưu, “trâu này là dị chủng thượng cổ, được xưng thần ngưu, là mạt tướng cùng Thái sư chinh phạt phản nghịch may mắn có được, ngày có thể đi ngàn dặm không nghỉ, so với điện hạ chỉ cưỡi ngựa thường tốc độ như vậy, thật là kém cỏi!”.

Trương Tử Tinh lắc đầu, chỉ xuống một đồ vật dưới chân nói: “ta cũng vậy thôi, không phải khả năng của ta, mà là nhờ vật này”.