Chương 13: Phí Trọng Ngộ Hiến Xuân Cung

Ngã vi Trụ Vương chi ngạo khiếu Phong Thần

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chuyện Khổng Tước kết thúc, thái độ Hoàng Phi Yến đối với Trương Tử Tinh tốt hơn rất nhiều, không ngừng quấn lấy hắn hỏi han. Mấy người Hoàng Phi Hổ cũng biết ý thúc ngựa đi trước “săn tìm con mồi”, tạo cơ hội cho hai người tâm sự. Trương Tử Tinh không lãng phí ý tốt của vị đại cửu tử, xuống ngựa cùng Hoàng Phi Yến vừa đi vừa nói chuyện, kể đông kể tây, chuyện lạ khắp nơi khiến nha đầu này nghe đến nhập thần.

Hoàng Phi Yến thập phần bội phục quan điểm cùng tri thức của Trương Tử Tinh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ra vẻ bình thản nói: “Điện hạ, Khổng Tước kia thật sự mỹ lệ, nếu hóa thành tiên tử nhất định sắc đẹp mê người, thiên hạ vô song”.

Câu nói có chút ghen tuông của cô nàng làm Trương Tử Tinh thấy buồn cười khôn tả, cũng chẳng thèm để ý nghi thái, ôm bụng cười lớn rồi ghé vào tai Hoàng Phi Yến thấp giọng thì thầm. Hoàng Phi Yến bấy giờ mới biết Khổng Tước “tiên tử” xinh đẹp kia thì ra là con đực, xấu hổ đỏ bừng mặt.

Tới chiều muộn, mọi người mới tận hứng quay về, lúc hai bên tạm biệt, Trương Tử Tinh cùng Hoàng Phi Yến đánh mắt đưa tình, tư vị ngọt ngào khó tả.

Hôm nay Trương Tử Tinh thu hoạch rất khá, không chỉ được Đa Bảo đạo nhân tặng cho Tỳ Hưu Trạc, lấy được trái tim mỹ nhân, tạo quan hệ với Hoàng Phi Hổ, đặc biệt là thành công giúp đỡ Khổng Tước, được hắn cam đoan báo đền, có thêm trợ lực sau này đối đầu với thiên mệnh. Người này trong tiểu thuyết, từng tại Kim Kê Lĩnh ngăn chặn đại quân của Khương Tử Nha, dùng Ngũ Sắc Thần Quang đánh bại vô số Xiển Giáo đệ tử, tuyệt đối là nhân vật đứng đầu giới tiên nhân trong “Phong Thần Diễn Nghĩa”, chỉ sau cấp bậc giáo chủ.

Hắn cũng nghĩ đến một vấn đề, tiểu thuyết không có nói vì sao Khổng Tuyên phải “trợ Trụ vi ngược”, chẳng lẽ là do nhân quả hôm nay? Nếu tương lai gặp lại Khổng Tuyên, nhất định phải chú ý, không thể để cảnh hắn bị Chuẩn Đề đánh bại thu phục trọng hiện.

Về đến phủ, Khương thị, Dương thị đã sớm chuẩn bị rượu ngon thức nhắm, Trương Tử Tinh nhân tiện hỏi han chuyện học hành của Ân Giao, Ân Hồng. Hai hài tử tuy tuổi còn nhỏ, nhưng rất thông minh linh lợi, trả lời mười phần trôi chảy. Dùng cơm tối xong, Trương Tử Tinh đang muốn cùng hai nữ dạo bước trong bách hoa viên, hạ nhân đột ngột bẩm bảo ”Hạ đại phu Phí Trọng có chuyện cầu kiến Điện hạ”.

Trương Tử Tinh nhất thời nghe thấy hai chữ “Phí Trọng”, lông mày lập tức nhíu lại, Phí Trọng này là một trong những “công thần” khiến Trụ Vương mất nước, ngày thường lợi dụng Trụ Vương sủng tín, cùng Vưu Hồn khuynh đảo triều chánh, tác oai tác quái, thu nhận hối lộ, điên đảo thị phi, thậm chí còn cùng Đát Kỷ hợp mưu hãm hại Khương Hậu, khiến nàng hãm thân trong bào lạc, bị chết thảm khốc. Chính là vậy, tên này thật tội đáng muôn chết.

“Hừ, ra nói với hắn, Bản điện hạ trong người không khỏe, không muốn tiếp khách!” Trương Tử Tinh không cần biết “Thọ Vương” trước đây cùng Phí Trọng quan hệ ra sao, bây giờ chính mình ở đây, tuyệt không để hắn tái hiện thảm cảnh.

“Điện hạ, Phí Trọng người này lanh lợi, rất giỏi ăn nói, bình thường hay cùng Điện hạ qua lại, lúc chàng bị bệnh hắn cũng thường đến phủ thăm hỏi, hôm nay vì sao lại không chút do dự từ chối tiếp đón?”, Khương thị không biết chuyện, ngăn trở hạ nhân nói: “Trời cũng đã muộn, hắn nếu có việc cần, Điện hạ cũng nên nghe qua”.

Văn Sắc, ta đây không phải vì nàng sao?, thằng Phí Trọng này tương lai là một trong những nguyên hung khiến nàng mất mạng a! Trương Tử Tinh trong lòng thầm than.

Dương thị thấy hắn không nói, còn tưởng trong lòng không vui, vội đỡ: “tỷ tỷ không phải muốn tham gia vào quyết định của Điện hạ, chỉ không muốn người vì tỷ muội thần thiếp mà sao nhãng đại sự, xin Điện hạ chớ giận”.

Khương thị thấy Dương thị nói vậy, tự biết mình quá lời, vội vàng quỳ xuống xưng tội. Trương Tử Tinh chính đang ngẫm nghĩ: mình biết rõ tên này thế nào, đố hắn có thể làm ra chuyện xấu gì, liền phân phó hạ nhân đưa Phí Trọng đợi trong thư phòng.

“Văn Sắc, nàng đang làm cái gì?”, thấy Khương thị quỳ xuống, Trương Tử Tinh đau hết cả đầu, hắn ghét nhất là tục lễ phiền phức như vậy, vội đỡ nàng dậy, “Nàng ta phu thê nhất thể, ta biết nàng chỉ muốn tốt cho ta, đâu có ý trách tội, mau mau đứng dậy!”.

“Điện hạ, thần thiếp thực là có sai…” Khương Văn Sắc cảm động nước mắt vòng quanh, “Điện hạ trước đây không ưa thần thiếp can dự quyết định, động chút là trách phạt, mà hôm nay ôn nhu như vậy, khiến thần thiếp thực sung sướng”.

Trương Tử Tinh giúp nàng lau nước mắt: “người không phải thánh nhân, sẽ có sai lầm, huống chi nàng cũng không có sai, ngày sau ta nếu có gì sơ suất, còn mong hai vị hiền thê không tiếc chỉ điểm”.

“Điện hạ ân cần ngọt ngào, đối với tỷ muội thiếp rất tốt, đâu có gì sơ xuất…thần thiếp cùng tỷ tỷ đều thích Điện hạ vui vẻ như bây giờ…”, dù có tình vợ chồng đã lâu, nhưng nói câu này Dương Cửu cũng không khỏi ngượng ngùng.

Trương Tử Tinh thấy nàng xấu hổ, thái độ dụ người thì trong lòng nóng lên, sắc tâm đại khởi, thừa lúc hai bên không có người, đưa tay vào trong áo nàng nắn bóp đôi nhũ phong tràn đầy. Dương Cửu bị hắn đùa đến mặt đỏ như gấc, thân thể mềm nhũn, vội cắn chặt răng sợ tiếng rên kinh động hạ nhân. Ai biết tên sắc lang này còn ưỡn ngực ra vẻ: “ta từng nói qua, lúc không có người, không được gọi “Điện hạ”, mà phải gọi “Phu quân”, đã nói không ai được vi phạm, bây giờ hai người các nàng đều phạm phải, chờ đến tối ta sẽ dùng “gia pháp” trừng phạt hai nàng, hay là đến lúc đó đổi cái …tư thế mới thử một chút?”

Khương thị, Dương thị đều biết “gia pháp” hắn nói là cái gì, cùng hô khẽ một tiếng, lại nghe đến “tư thế mới” càng xấu hổ không ngừng. Trương Tử Tinh nhìn Dương Cửu đỏ bừng hai má, giãy dụa xin tha, cười hắc hắc thu hồi ma trảo, buông một câu “tối nay chấp hành gia pháp” rồi hướng thư phòng bước tới.

Phí Trọng thân hình mập lùn, mặt mũi thế nào lại có vẻ trung hậu, nếu không phải Trương Tử Tinh biết hắn là loại người gì, chỉ sợ còn bị bộ mặt thật thà kia đánh lừa.

“Phí đại phu, đêm hôm tìm tới Bổn điện hạ có chuyện chi cần kíp?”, Không giống như lúc nói với Khương thị hai người, Trương Tử Tinh mở miệng là nghe vẻ quan cách.

“Điện hạ còn nhớ lúc trước sai hạ thần tìm hiểu chuyện kia?”, Phí Trọng hành đại lễ, trên mặt cười nịnh nọt, đôi mắt vốn đã híp híp giờ lại càng không thấy con ngươi đâu cả.

Trương Tử Tinh tất nhiên không biết Thọ Vương trước kia muốn Phí Trọng làm chuyện gì, lại giở chiêu quen thuộc: “Bổn điện hạ từ khi khỏi bệnh, rất nhiều chuyện quên mất, đại phu nói lại ta nghe xem”.

Phí Trọng là tên lộng thần, rất giỏi quan sát vẻ mặt, thấy Thái tử giọng nói thiếu kiên nhẫn, không dám vòng vo, vội vàng lấy ra một chiếc hộp ngọc: “Đây là bảo vật hạ thần khổ công tìm được, xin Điện hạ xem qua”.

Trương Tử Tinh vốn định đối đáp vài câu rồi đuổi hắn về, nghe thấy hai chữ “bảo vật”, nhất thời tinh thần tỉnh táo, nhận lấy hộp ngọc: “thì ra là vậy, Phí đại phu thật có tâm”.

Hắn mở hộp ngọc ra xem, chỉ thấy trong có một quyển sách bằng lụa mỏng, mà nội dung bên trong hóa ra là một bản Xuân Cung Đồ, còn giải thích rõ ràng từng tư thế. Trương Tử Tinh chau mày nhíu mặt, liếc nhìn Phí Trọng chính đang cười toe toét vì đã “lập công”, trong bụng cười thầm: lấy con mắt hiện đại đánh giá, bản Xuân Cung Đồ này thật chẳng ra sao, mặc dù hình vẽ khá đẹp, nhưng lại là đen trắng, góc nhìn sáng tối cũng không có, sao bằng được ảnh nude hay là phim Kamasutra, càng không cần so với thể loại hình ảnh lập thể thế kỷ XXIV.

Trương Tử Tinh có chút tò mò xem qua “cổ vật”, tay đưa nhanh lướt qua từng trang, thấy tiêu đề ghi “Hoàng Đế Tố Nữ Kinh”, lắc đầu coi thường. “Động Huyền Tử”, “Tố Nữ Kinh” mấy loại “sách giáo khoa” kiểu này tại thế kỷ XX sớm nhan nhản trên mạng, mà về sau các kiểu bí kíp võ công, bí tịch tu luyện cũng đều xuất hiện, không phải là cái gì ghê gớm.

Nhưng bản Xuân Cung Đồ này tại Thương triều chính là trân phẩm, Phí Trọng lùng sục vất vả mới lấy được, lập tức đưa tới Thải Tử Phủ, còn tưởng mình lập đại công, không ngờ Thái tử hình như không hứng thú, khuôn mặt cười cười trở nên cứng ngắc. Bỗng lại thấy sắc mặt Thái tử thay đổi, thần tình trang trọng, bắt đầu tử tế ngắm nghía Xuân Cung Đồ, Phí Trọng mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sở dĩ Trương Tử Tinh tự nhiên coi trọng bản “đồ cổ” này, vì hắn bỗng phát hiện một vấn đề kỳ quái. Trong các hình vẽ khêu gợi kia, trên người các đôi nam nữ đều có những đường nét và chấm đen lúc ẩn lúc hiện. Nếu là vài tháng trước còn không nói, nhưng Trương Tử Tinh gần đây tu luyện “Chiến Hồn Quyết” nên có thể nhìn ra đây không phải vẽ nhầm hay bị vấy bẩn, mà là những đường vận hành nội tức, từ những đường vẽ chằng chịt này cộng với chú giải mà xem, bản “Xuân Cung Đồ” này không phải là đồ phổ thông đâu!

“Thu lấy khí Tứ Linh, ngưng luyện tại bốn mạch, có thể khám phá hỗn độn”. Trương Tử Tinh đọc thấy câu này, hoàn toàn xác định đây là một bản điển tịch nam nữ song tu. Nếu là sách khác không nói, vì hắn đã có “Chiến Hồn Quyết”, nhưng thuật nam nữ song tu mô tả trong này khiến hắn thích thú, vừa có thể làm chuyện nam nữ, vừa có thể tu luyện, chính là điều mỗi tên sắc lang đều mơ tưởng a. Bản xuân đồ này tuy chỉ có vài trang, nhưng tinh thâm huyền ảo, mà ở trang đầu ghi “Công Tôn Hiên Viên Thị Chắp Bút” khiến cho đôi tay hắn run lên. Hoàng Đế ở thế giới này chính là một trong Hỏa Vân Tam Thánh, cùng Nữ Oa, Phục Hi sánh vai cường giả. Nếu quả đây là bút tích của ông ta, thì thuật song tu ghi chép trong sách tuyệt đối là hãn thế chí bảo.

Trương Tử Tinh nhìn khuôn mặt nung núc của Phí Trọng đầy chờ đợi, vỗ vỗ vai hắn vờ khen ngợi: “Ta quả nhiên không nhìn nhầm người, vật này hết sức trân quý, thực phải đa tạ đại phu tốn sức sưu tầm”.

“Đa tạ Điện hạ khen ngợi, có thể làm việc cho người chính là vinh dự của tiểu thần!”. Phí Trọng trong lòng mừng rỡ, biết mình sau này công danh rộng mở, lại mập mờ từ trong người lấy ra một tập lụa bạc, hai tay đưa lên: “Đây là danh sách lần trước Điện hạ sai hạ thần tra cứu, hôm nay đã hoàn tất, xin người ngự lãm!”.

Trương Tử Tinh tưởng lại là bảo vật, vội vàng nhận lấy nhìn qua, đột ngột chửi thầm vớ vẩn.