Chương - 34: Băng Nhi, Là Nàng Sao?

Nạp Thiếp Ký 2

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dương Thu Trì nói: “Nếu như hung thủ không phải là người trong phòng, vậy chỉ có thể là người ở ngoài mà thôi.”

“Người ở ngoài phòng?” Tôn quản gia đưa mắt nhìn quanh, mặt hiện vẻ mù tịt.

Dương Thu Trì ngẩn đầu nhìn lên trên, đưa miệng chu ra chỉ.

Tôn quản gia như hiểu ra, chỉ lên trên hỏi: “Ngươi nói là hung thủ ở trên kia?”

Một loạt tiếng loảng xoảng cất lên, Lưu Dũng cùng các hộ vệ rút đao kiếm ra chỉ lên đỉnh phòng.

Dương Thu Trì cười khổ nói: “Đừng khẩn trương, tôi không nói hung thủ ở trên đỉnh phòng, độc đã hạ xong rồi, hắn còn ở trên đỉnh phòng làm cái gì? Tôi là nói nếu như người trong nội thiện phòng không có hạ độc, cả buổi chiêu trong phòng có nhiều người như vậy, lại không có người ngoài tiến vào, hung thủ đương nhiên không có khả năng đường hoàng tiến vào hạ độc, mà chỉ có thể hạ độc từ đỉnh phòng. Chúng ta nên lên trên đỉnh phòng xem, coi có manh mối gì hay không.”

Lưu Dũng cùng mọi người bấy giờ mới thở phào, đút đao kiếm vào bao, mấy hộ vệ mang thang tới leo lên nóc nhà.

Dương Thu Trì vén áo quần định leo lên thang, Quách Tuyết Liên liền ôm tiểu hắc cẩu nhỏ giọng nói: “Lão gia, mang theo Tiểu hắc lên!”

Trong những ngày này, Quách Tuyết Liên theo Dương Thu Trì chạy nạn đến Vũ Xương, thấy tiểu hác cẩu thần dũng, do đó đề nghĩ hắn mang theo tiểu hắc cẩu lên. Tiểu hắc cẩu thân hình linh hoạt, lên đỉnh phòng càng phát huy tác dụng, gặp phải chuyện gì đó có thể giúp Dương Thu Trì.

Dương Thu Trì gật đầu, tiếp lấy Tiểu hắc cẩu đặt lên vai, rồi từ tay của một hộ vệ lấy thêm cái đèn lồng, cười nói với Quách Tuyết Liên: “Đừng lo lắng, không sao đâu!” Nói xong, hắn một tay vịn thang, một tay cầm đèn từng bước từng bước lên đỉnh phòng.

Lên đến nơi, hắn đặt tiểu hắc ở trên vai xuống trước, sau đó ngẩng đầu nhìn tứ phía, thấy trong đêm khắp thành đầy đèn đuốc, cảnh tượng vô cùng phồn hoa, sở vương phủ dưới chân càng lộ vẻ hùng vĩ hơn. Lòng hắn đầy cảm khái, quân đội của Trương Hiến Trung cách đây không còn xa nữa, mấy tháng sau nơi đây vẫn còn là thiên đường hay biến thành địa ngục đây? Có khi nào nó sẽ biến thành địa ngục đầy lửa nóng như ở Kỳ châu hay không?

Chính đang lúc hắn nhìn đến xuất thần, thì tiếng của Tôn quản gia ở phía sau vọng tới: “Dương huynh đệ, mau khám tra đi!”

Dương Thu Trì quay đầu lại, thấy Tôn quản gia và hộ vệ trưởng Lưu Dũng cũng mang đèn lồng leo lên. Dương Thu Trì vội vã đáp ứng, nói: “Trên này phiến ngói rất trơn, hai vị tốt nhất là ở đây, nơi này an toàn, để tôi đi tra khán, phát hiện vấn đề gì sẽ báo cho hai vị biết.” Đương nhiên Dương Thu Trì an bài như vậy mục đích chủ yếu là sợ bọn họ phá hỏng những dấu vết hung thủ có khả năng lưu lại trên đỉnh phòng.

Hai người vội vã đáp ứng, giơ cao đèn lồng chiếu sáng cho Dương Thu Trì.

Đèn lồng vừa giơ cao, Dương Thu Trì ồ lên một tiếng, cúi xuống quan sát cẩn thận rường cột trạm trổ trên nóc nhà, thấy có một lổ nhỏ hình hoa mai.

“Sao hả?” Tôn quản gia cúi đầu nhìn, nhất thời không chú ý cái lổ nhỏ đó.

Dương Thu Trì không hồi đáp, đưa đèn lồng lại gần hơn, đưa tay khẽ sờ cái lổ nhỏ hình hoa mai đó, trong lòng không ngừng la hét – Băng nhi! Là nàng sao?

Thì ra, cái lổ nhỏ này chính là dấu ấn đặc biệt của thầy trò Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi sử dụng phi trảo lưu lại! Theo Liễu Nhược Băng, trên giang hồ chỉ có mình sư đồ họ sử dụng loại phi trảo ba ngón này, những võ lâm nhân vật khác đều sử dụng phi trảo có bốn ngón. Bốn ngón vô luận là chụp móc vào đâu cũng có thể có ít nhất là hai cái chụp bấu được vật thể, tiện cho việc giữ trọng lượng thân thể. Trong khi đó, Liễu Nhược Băng và Tống Vân Nhi có khinh công rất cao, có thể nói thân nhẹ như chim én, phi trảo chỉ có tác dụng mượn lược, trong đó có một ngón trảo bám được là có thể lên được trên phòng. Hơn nữa, trảo ba ngón thu phát dễ hơn, giản tiện hơn trảo bốn ngón. Nhưng nó sẽ đòi hỏi khinh công và lực phán đoán cao hơn. Ngoài ra, phi trảo của sư đồ họ được chú tạo theo hình hoa mai, vì Liễu Nhược Băng thích hoa mai nhất, điểm này bấ đồng so với dấu trảo hình tròn khác.

Đỉnh phòng của nội thiện phòng trong Sở Vương phủ xuất hiện một lổ nhỏ, khẳng định là không bình thường, dẫn tới sự chú ý của Dương Thu Trì. Sau khi quan sát cẩn thận hơn, hắn không phát hiện được những lổ nào khác nữa, chỉ có cái lổ này, phù hợp với đặc điểm sử dụng phi trảo của Liễu Nhược Băng. Hơn nữa chất gỗ bên trong cái lổ này rất mới, cho thấy mới vừa hình thành, như vậy là Liễu Nhược Băng có khả năng là đã đến nơi này!

Băng nhi!

Dương Thu Trì vội đứng dậy, gió lạnh đầu xuân phất qua mặt hắn, tuy có vẻ rét, nhưng lòng hắn hiện giờ bập bùng như sóng thủy triều, vừa vui mừng vừa chua sót, nhìn ánh đèn khắp thành, lòng thầm gọi khẽ: “Băng nhi, nàng ở nơi nào? Nàng có biết là ta nhớ nàng lắm không?”

Tôn quản gia thấy Dương Thu Trì ngơ ngẩn nhìn màng đêm không nói gì, còn cho rằng hắn đang suy nghĩ đến chuyện của hung thủ. Tên tiểu ngỗ tác này vừa nhìn một cái là nhận ra những người đi mua hàng chết vì độc cá nóc, lại nhanh chóng tra ra món ăn trong nội thiện phòng có độc, nên mới tránh được một trường đại tai nạn hàng lâm, chẳng khác nào cứu cho Tôn quản gia một cái mạng. Tôn quản gia không những cảm kích có dư, mà còn có lòng kính úy tên tiểu ngỗ tác này, huống chi y còn phải chờ hắn tra cho ra được hung thủ, cho nên không dám quấy nhiễu dòng suy nghĩ của hắn.

Hộ vệ trưởng Lưu Dũng là một kẻ vũ phu, tính cách hơi nóng vội, vừa rồi y cũng nhìn thấy cái lổ nhỏ, đoán là có khả năng do phi trảo lưu lại. Nhưng y chưa hề thấy phi trảo nào chỉ để lại có một lổ, do đó không dám xác định, thấy Dương Thu Trì nhìn bóng đêm ngẩn ra như vậy, nhịn không được hỏi: “Ai! Tiểu huynh đệ, đang nhìn cái gì đó? Cái lổ nhỏ này có phải là do hung thủ dùng phi trảo nhảy lên đỉnh phòng lưu lại hay không a?”

Dương Thu Trì bấy giờ mới tỉnh thần, cười khổ đáp: “Để tôi tra xét kỹ rồi hẳn hay.” Hắn cầm đèn lồng cẩn thận đi dọc theo dãy ngói lưu li, kiểm tra từng chút một.

Thiện phòng trong Sở Vương phủ đã được xây dựng nhiều năm, ngói trên phòng đã đầy rêu xanh và bụi bám, chỉ cần có người đi lên thì ắt sẽ để lại dấu vết.

Sau khi chếu qua, quả nhiên hắn tìm được mấy dấu chân mờ nhạt, dấu hài thật nhỏ, rõ ràng của nữ tử. Dấu đạp rất nhẹ, không tử tế quan sát căn bản không nhận ra. Hơn nữa, chỉ có dấu mũi chân, có vẻ như là nhảy nhót mà gây ra. Nhìn đến đây, tâm đầu của Dương Thu Trì đều loạn nhịp – người này thân nhẹ như yến, khinh công rất cao, lại là nữ, càng có khả năng là Băng nhi rồi!

Toàn bộ đỉnh phòng có ba dấu giày, ba nơi này đều phát hiện có dấu hiệu dời xếp ngói. Hắn mở ngói lên nhìn xuống dưới, vừa khéo là ở trên lò ông táo. Quả nhiên không nằm ngoại sư định liệu của hắn, người hạ động thôn qua giở ngói trên nóc phòng phóng độc dược vào trong nồi.

Dương Thu Trì tử tế quan sát dấu ngói mở ở ba nơi, kết quả không làm hắn thất vọng – phát hiện một ít trứng cá còn lưu lại, xem ra người hạ độc chờ đợi thời cơ thích hợp đầu độc xuống dưới xong, để thừa lại một ít trứng cá nóc trên nói.

Dương Thu Trì khi dời ngói lưu li, phát hiện mấy dấu vân tay tàn khuyết trên dấu rêu, càng làm tim hắn đập nhanh hơn! Căn cứ dấu tay trên phiến ngói, kết hợp động tác quen thuộc của con người, hắn phán đoán đây là ngón tay cái ngón trỏ và ngón giữa ở bàn tay bên trái.

Tim Dương Thu Trì càng đập mạnh hơn, nhân vì hắn nhớ ngón trỏ bên trái của Liễu Nhược Băng có vân tay hình cánh cung (弓) rất hiếm thấy. Dấu vân tay này rất đặc biệt, không có hệ thống vân tay bên trong, vân tay chỉ có những đường tạo thành hình cánh cung ở bên ngoại, ở dưới là những đường nằm ngang cấu thành phần căn cơ. Loại vân tay này vì thế không có dấu bên trong, cũng không có xoáy óc gì, chỉ có 2-3 người có trong 100 người. Xưa kia khi Liễu Nhược Băng bắt cóc tiểu thiếp Tần Chỉ Tuệ của Dương Thu Trì, đã từng lưu lại dấu tay như thế này ở trên phiến ngói. Tuy không có dấu vân tay của Liễu Nhược Băng để so sánh, nhưng chỉ cần xác nhận phiến ngói này có dấu ngón tay trỏ bên trái hình cánh cung, kết hợp đặc trưng của phi trảo vừa rồi, cơ bản đã xác định là do Liễu Nhược Băng lưu lại.

Dương Thu Trì hít sâu vài cái, nhắm mắt lại cố gắng bình tĩnh tình tự của mình, mới cầm miếng ngói lên xem kỹ. Nhưng khi nhìn xong, hắn thất vọng vô cùng, không cần xem tới lần thứ hai, hắn có thể khẳng định đây là dấu tay hình đấu (斗), tuy là gần giống, nhưng đặc trưng rõ ràng là rất khác.

Nếu như dấu tay lưu lại ở hiện trường khác với của Liễu Nhược Băng, căn bản không cần so sánh cũng có thể khẳng định đây không phải là nàng, mà là một người khác.

Lòng Dương Thu Trì từ từ bình tĩnh lại, hắn ngồi bẹp trên đỉnh phòng, từ vui mừng biến trở thành thất vọng, muốn khóc lớn một trận. Băng nhi, rốt cuộc nàng đang ở phương nào a?

Dương Thu Trì lấy mấy phiến ngói còn lưu lại trứng cá nóc đưa cho Tôn quản gia và hộ vệ trưởng Lưu Dũng xem. Hai người đều xuất hạn mồ hôi. Tặc nhân không ngờ trốn trên đỉnh nội thiện phòng hạ độc, cái này mà để vương gia biết thì tội thất chức chỉ sợ có lấy nước sông Hoàng hà cũng không rửa sạch.

Dương Thu Trì nói: “Tặc nhân là từ đỉnh phòng mở ngói bỏ trứng cá nóc vào nồi đang nấu ăn. Dùng phương pháp này hạ độc quả là thần không biết quỷ không hay. Người này tư duy chẩn mật, hành động mẫn tiệp, võ công xem ra không tệ. Lần này thất thủ, chỉ sợ sẽ tiếp tục lần sau, hai vị cần phải cẩn thận đề phòng a.

Lưu Dũng dận nghiến răng trèo trẹo, bóp phiến ngói trong tay vỡ làm hai, rung rinh cái bụng phệ hậm hực nói: “Mẹ nó, thật là đáng ghét! Lão tử mà bắt được tặc nhân này, nhất định cho hắn hối hận vì sao lại sinh vào kiếp này!”

Sinh vào kiếp này? Dương Thu Trì ngẩn người, tiếp đó mừng như điện. Đúng a, Liễu Nhược Băng là chuyển thế đầu thai, chứ không phải xuyên việt đến như hắn. Đã chuyển thế đầu thai rồi, dấu vân tay của nàng sao có thể giữ nguyên hiện trạng như trước chứ?

Ha ha! Là Băng nhi! Người đến đỉnh phòng này bỏ độc chính là Băng nhi! Ha ha ha!