Chương 2: Tiêu Hiệp khu trừ hàn khí độc - Nguyên Huân rộng tỏa kiếm phong quang

Nam Thiên Nhất Tuyệt Kiếm

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đã sang đầu giờ Tỵ, mặt trời vẫn chưa xua tan được lớp mây mù ngang đỉnh Liên Sơn, Dư lão tứ đã vác lưới về, cặp Lý Ngư béo vàng và chú thỏ mập trên lưng. Khí trời vẫn buốt giá, bầu trời trắng đục báo hiệu những ngày mưa phùn sắp tới Nguyên Huân ngồi im trên thềm gạch, tâm trí chàng nặng nề những âu lo. Và cùng một lúc, nỗi ưu phiền chất chứa trong lòng như đá tảng.

Nguyên Huân nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng của Uyển Thanh. Từ lúc rời khỏi thư phòng Lục thúc, nàng biến mất dạng. Chàng nhớ đến gò má ửng hồng của Uyển Thanh và đôi mắt với hàng mi cong phủ xuống, nhưng không che giấu được những tia mắt nồng nàn, hạnh phúc. Nguyên Huân nghĩ đến ngày mai gian truân và biết đến bao giờ mới có ngày trùng phùng. Bỗng dưng chàng thương xót Uyển Thanh vô hạn… Nguyên Huân hiểu rõ trách vụ nặng nề của Chàng trên con đường dằng dặc lối vào Trung Nguyên mênh mông. Lời di thác của phụ thân biết đến bao giờ hoàn thành! Núi rừng hoang vắng này, bỗng dưng giờ đây chàng cảm thấy lưu luyến một nỗi thân thuộc êm đềm mà chàng chẳng biết tại sao! Huân để lại ở đây bao kỷ niệm của bao nhiêu năm trời. Hình ảnh bừng lên trong ký ức những năm tháng ấu thơ trong ngôi nhà im vắng này, cớ sao một phút bỗng xôn xao..

Tiếng dao thớt của của Dư lão tứ vang lên từ căn nhà ngang. Khói ấm tỏa trên mái tranh. Hình ảnh bình thường ấy hàng ngày chàng không lưu ý đến, nhưng hôm nay chàng thấy một nỗi rung động đầm ấm. Mùi xào nấu thơm lừng thoảng trong không khí. Chàng bỗng nghe tiếng hú từ phía Tây bắc vọng tới. Lục thúc chống gậy bước ra :

– Tiêu thứ gia có cái tật không bỏ được!

Tiếng hú thoắt đã đến gần, khinh công của Tiêu lão thật cao siêu. Tiếng hú kéo dài rồi dừng lại đột ngột, tiếng cười ha hả vang lên từ đầu ngõ.

– Thơm quá! Thơm quá, đói bụng muốn chết!

Âm thanh vừa dứt, một lão già to lớn với chòm râu bạc và khuôn mặt hồng hào đã hiện ra trước mắt chàng. Nguyên Huân bước đến, cúi đầu thi lễ :

– Điệt nhi kính chào Thứ gia!

Tiêu lão nhìn chàng, ánh mắt như điện chớp, đôi mắt sáng quắc nhưng không dữ dội, vẫn thấy được nét vui đùa.

– Ái chà! Thằng bé này khá quá, khá quá. Nội lực ngươi tinh tiến nhanh đấy, ánh mắt đã có thần, Thái Dương huyệt đã nở rồi!

Lão Tiêu ngẩng đầu lên nhìn Đoàn lão nói một tràng tiếng xa lạ, không phải là tiếng Trung Hoa, vì chàng đã được Lục thúc dạy cho chàng tiếng nói này từ hồi nhỏ. Tiếng Lục thúc vang lên sau lưng chàng :

– Lão Tiêu! Ngươi nói tiếng Đại Việt được rồi đấy. Ngươi thật may, có cặp Lý ngư cho ngươi vừa kịp lúc!

– Hẩu lớ! Hẩu lớ! Để ta phải ra tay mới được, kẻo chú em họ Dư làm hỏng hết!

Dư lão tứ dưới bếp bước ra cúi đầu vái chào Tiêu lão :

– Tiện dân xin ra mắt Thứ gia!

– Lão đệ! Ta đã nói với lão đệ bao nhiêu lần là đừng giữ lễ như thế, mất cả tình thân đi? Ngươi thử gọi ta một tiếng ca ca xem có hay không nào!

– Tại hạ đâu dám vô lễ như thế!

– Đoàn lão xú, sao ngươi không nói một tiếng?

– Dư lão đệ! Ta và lão tham ăn nói đúng đó! Lão đệ! Ta và lão họ Tiêu bao nhiêu năm chia vui xẻ buồn, tình thân hơn ruột thịt. Ngày xưa, Ngư, Tiều, Canh, Độc còn lấy lễ thầy trò mà đối với Nam Đế, đừng thủ lễ, ta đã nói với lão đệ bao nhiêu lần rồi, lần này nhớ lấy đấy! Hãy gọi chúng ta hai chữ hảo ca ca xem nào!

Dư Tứ cúi đầu luống cuống, gọi khẽ :

– Nhị vị ca ca!

Thoáng như chớp, Tiêu thứ gia đã đến cạnh Dư Tứ, vỗ nhẹ lên vai gã :

– Vậy có phải thân tình không nào? Đâu, cặp Lý ngư đâu, Lý Ngư hồ Vân Mộng còn ngon hơn Lý Ngư của Động Đình hồ nhiều, ngươi làm món gì vậy?

– Nướng, um và hấp!

– Đúng đấy! Đúng đấy!

– Này lão tham kia, có Bách Hoa tửu cho ngươi nữa đấy!

– Chà! Vậy là họ Tiêu này hôm nay nhất quyết phải say lăn ra đất mới được. Bách Hoa tửu ngươi nhọn đã được một trăm mười sáu ngày rồi phải không?

– Con tửu quỷ kia! Hết hôm nay mới là một trăm mười sáu ngày, ngươi có giúp ta được việc gì không?

– Có đấy! Có đấy! Nhưng không nhiều lắm đâu!

Uyển Thanh cũng vừa bước ra vái chào. Tiêu Đại Hùng đưa mắt nhìn Uyển Thanh :

– Con bé con! Ngươi luyện Thiểm Điện kiếm thế nào? Đến đâu rồi?

– Bá phụ! Thiểm Điện kiếm cương mãnh lắm, Bá phụ phải truyền cho điệt nhi Hoán Ảnh thân pháp mới kết hợp được, gia gia điệt nhi nói vậy!

– Gia gia ngươi khôn lắm. Y biết ta không tiếc với ngươi cái gì, nhưng ngươi hãy học chiêu thức trước đã, khi ngươi có đủ hỏa hầu mới luyện được Hoán Ảnh thân pháp của ta. Chớ phân tâm. À, ngươi luyện Hỏa Vân công mà phân tâm thế nào được. Con bé này phải gả chồng cho rồi!

– Gả rồi đấy! Gả rồi đấy!

Dư Tứ bộp chộp nói. Uyển Thanh ù té chạy. Tiêu Đại Hùng đưa mắt nhìn Đoàn Chính Tâm :

– Đã đến lúc rồi à?

Đoàn lão im lặng, quay mình vào thư phòng. Tiêu thứ gia đi theo, cả hai cùng im lặng, Nguyên Huân nối gót, đứng hầu phía sau Lục thúc.

– Ba tháng nay người làm được những gì?

– Ta tìm cho ngươi được ba quả Hỏa Chi trong khe núi vùng Thập Vạn Đại Sơn, nhưng ta e rằng nó chỉ có thể giũ cho mạng sống ngươi được mười năm. Dương tính của nó không đủ để khu trừ hàn âm trong người, nó chỉ có thể ngăn chặn không cho hàn khí phát tác mà thôi. Chỉ có Cửu Dương thần công của Phật gia mới đủ dương cương khu trừ được âm hàn và mới phục hồi võ công được.

– Từ ba tháng nay ta đã cố gắng tụ khí ở Đan Điền dẫn qua Long Trung huyệt, đưa lên Bách Hội, nhưng chạm đến Sinh Tử Huyền Quan thì vô cùng đau buốt.

– Ngươi đừng có cố gắng như thế, nội lực ngươi mất gần hết. Đến nội lực như Tam ca của ngươi ngày xưa mà còn chưa dám xung phá Sinh Tử Huyền Quan nữa là! Đừng dại dột! Tụ khí ở đơn điền, dẫn lên Bách Hội, qua Nhâm Mạch thế cũng là tốt rồi. Thính giác ngươi có tăng lên phải không?

– Có đấy! Nhưng ngực buốt hơn trước!

– Con khỉ! Ngươi phải bảo vệ phế huyệt, đừng cho hàn độc tràn vào mới được. Ngươi cởi áo ra, nằm sấp xuống!

Tiêu Đại Hùng ngồi bên cạnh Đoàn lão, áo cởi bỏ một bên. Thân hình cao lớn của Tiêu thứ gia như còn tuổi thanh xuân, không một chút mỡ, không một nếp nhăn, những bắp thịt cuồn cuộn. Tiêu gia nhắm mắt tụ công, hai bàn tay đặt trên Thượng Phế nang của Đoàn lão mỗi lúc một hồng thêm, thân hình Đoàn lão run nhẹ, mồ hôi trên trán Tiêu Gia đã bắt đầu rịn ra. Từ bàn tay, rồi cánh tay, đến toàn thân hình đều ửng lên một màu hồng tía, chỉ có khuôn mặt và ngực bên trái chỗ trái tim là màu da bình thường. Hỏa Vân công phát huy uy lực, trên mái tóc đã bạc, một làn sương nhẹ phủ kín và mỗi lúc một dày thêm như đám mây trắng. Rất nhẹ, Tiêu Đại Hùng nhả kình lực, nội lực cuồn cuộn và kình khí như sợi chỉ ấm áp dồn vào Long Trung Lưỡng Huyệt, đẩy lui khí âm hàn.

Tiêu Đại Hùng chợt cảm thấy luồng hàn khí trong cơ thể Đoàn lão phản ứng lại. Đoàn Chính Tâm run lên trong đau đớn. Hỏa Vân công đã phát huy đến tối thượng, mười hai thành hỏa hầu cũng chỉ đẩy lùi một cách rất chậm chạp luồng hàn khí thoát khỏi phế mạch. Ngay lập tức Đoàn lão cảm thấy sảng khoái và hơi thở không còn nhói buốt nữa…

Nhanh như chớp, Tiêu Đại Hừng dùng Thái Xung điểm nhanh trên phế mạch của Đoàn Chính Tâm. Hầu như cùng một động tác, phóng luôn hai cây kim vàng vào huyệt Phế Du ngăn chặn tức khắc không cho hàn âm độc khí xâm nhập vào hai lá phổi. Tiêu Đại Hùng điều hòa hơi thở, cơ thể trở lại bình thường, màu hồng tía trên cơ thể biến mất và trên thân thể, mồ hôi từng giọt nhễ nhại. Đôi mắt nhắm nghiền, da mặt tái xanh, hàng lông mày rũ xuống. Đoàn đại hiệp ngồi dậy, cơ thể nhẹ nhàng một cảm giác dễ chịu. Tiêu Đại Hùng từ từ mở mắt :

– Đoàn lão xú, trong túi bên phải có ba quả Hỏa Chi trong hộp lót lá xanh, ngươi sử dụng nó lập tức, sau đó, ngươi sẽ thấy luồng ôn nhiệt, dẫn nó vào đơn điền, tự nó sẽ len lỏi vào 108 tử huyệt của ngươi như một toán quân phòng vệ sự hủy diệt của quái khí âm hàn. Mười năm sau nó sẽ tự nhiên tiêu tán và đó là ngày chết của ngươi. Lão Xú cho ta rượu!

Tiêu Đại Hùng đỡ lấy vò rượu từ tay Uyển Thanh, hương thơm của trăm loại hoa lan tỏa khắp phòng. Tiêu lão bê bình rượu ngửa cổ uống, lát sau đã đặt bình rượu không xuống mặt chiếc sập gụ, đôi mắt lờ đỡ sáng lên, và gò má xanh xao đã lấy lại nét ửng hồng.

– Con mẹ nó! Rượu ngon thật! Con bé này, mi cười chi ta vậy? Cút mau, dọn thức nhắm lên, và tất cả lên đây hết.

– Xú lão quái! Công lực của tên ma đầu đó lợi hại thật. Theo ngươi, y bị Trần vương gia phạt đứt ba ngón tay, công lực giảm mất tám thành, vậy mà Hỏa Vân công vất vả lắm mới khắc chế nó được nhất thời. Công lực tà độc này, 30 năm trước, những người có công lực như thế không phải là nhiều. Trương tổ sư của Võ Đang, Phương Chứng của Thiếu lâm, Hoạt Phật đại ca ngươi, Trương giáo chủ. Chỉ còn hai người Dương, Phạm của Minh giáo là có công lực ấy. Trương giáo chủ và Phạm Dao không có loại công phu tà độc này,và nay cả hai đã giang hồ tuyệt tích, Hoạt Phật thì không xét tới Trương Tam Phong tổ sư đã qui tiên, chỉ còn lại Dương Tiêu, hiện là Quang Minh Vương dưới triều Thái tổ nhà Đại Minh, y đã học được lớp thứ hai Càn Khôn Đại Nã Di Tâm Pháp, công lực y tuy có cao siêu nhưng cũng không tà độc.

Trong Tứ đại hộ pháp vương ngày trước, Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu cũng bị trúng âm hàn Ngọc Chưởng, mà Vy nhất Tiếu là người của Minh giáo, cũng không biết ai đã đả thương mình, mãi sau Trương giáo chủ dùng Cửu Dương thần công hợp vơi thức thứ tám của Đại Nã Di mới hóa giải được, có thể Trương giáo chủ biết được thủ phạm, nhưng vì lý do nào đó không nói ra, và có lẽ cũng vì thế Trương giáo chủ chán nản tình đời mới mai danh ẩn tích. Lúc nãy, kình lực âm hàn như muốn xuyên kình khí Hỏa Vân mà xâm nhập ngược vào ta, khủng khiếp thực. Ngày trước, ta có nghe sư phụ ta nói trên triền Hy Mã Lạp Sơn, có một dị nhân, đã thu hút khí lạnh âm hàn vạn niên của tuyết băng mà luyện thành môn công phu gọi là Hàn Ngọc âm chưởng, nhưng y không hề xuất hiện giang hồ, đến nay chỉ nhắc đến như một truyền thuyết. Kẻ sát hại Trần vương gia và đả thương ngươi, công lực thật quán tuyệt, chắc có liên quan đến Hy Mã Thượng Nhân. Điều này thực khó biết!

Đoàn Chính Tâm im lặng ngồi nghe, bỗng lên tiếng :

– Ngươi đi lại Trung thổ có nghe gì đến Đại ca, Nhị ca, Điền Dã tứ ca, Phương Tử Ngũ Lang của ta không?

– Tình hình võ lâm Trung Nguyên lúc này im lắng, bởi vậy, tuy ta có lưu tâm dò hỏi nhưng chăng thấy tăm hơi, nhưng gần đây, họ Dương ở Chung Sơn có đi lại giang hồ, còn Đông Phương Bạch, từ khi tự chặt hai bàn tay, về già mở Thần Kiếm đại phái.

Lục lão hỏi :

– Còn công việc kia?

Tiêu Đại Hùng thở dài :

– Suốt trên 150 năm nay, chúng ta, từ đời này sang đời khác, vẫn mưu toan dựng lại giang sơn, nhưng ý trời làm sao cưỡng được, thần dân nước Đại lý ta suốt gần hai thế kỷ, tuy phân tán tan tác vẫn mong có ngày trở về cố thổ. Nhưng tình hình hiện nay, thực lực Minh triều quá mạnh. Họ Chu đời nào để chúng ta tái lập cố quốc. Ta bôn tẩu, ngày đêm nằm gai, nếm mật qui tụ anh hùng, kết giao hảo hán, cùng thần dân Đại Lý mưu đồ phục quốc, nhưng cứ như tình hình hiện nay việc ấy chưa thể được. Đất nước chúng ta chỉ bằng một tỉnh của Trung Nguyên, không có hiểm địa như Đại Việt, việc phục hưng bằng cường lực nào dễ gì, ngươi là dòng dõi chính thống của Nam đế chẳng nhẽ không thấu lý hơn ta? Sở dĩ ta bôn tẩu giang hồ tìm kiếm phương thuốc cho ngươi lành bệnh, một phần vì ta và ngươi từ thuở nhỏ đã là bằng hữu ruột thịt,và ngươi còn là người cuối cùng của Hoàng tộc Đại Lý, di tôn cuối cùng của Nam Đế năm xưa. Tuy khó khăn, nhưng thiên thần dân Đại Lý còn nhớ đến cố thổ, thì cũng có ngày nhìn thấy mặt trời.

Tiếng Uyển Thanh từ ngoài bái vọng :

– Bá phụ, Gia gia, giờ Ngọ rồi đấy, xin mời nhị vị lão nhân gia!

Tiêu Đại Hùng tung người nhẩy xuống đất :

– Dĩ thực vi tiên, một năm nay chưa có chú Lý ngư nào trong bụng, Đoàn lão xú, lẹ lên, lẹ lên mới được!

Tiêu lão nhìn Nguyên Huân đứng hầu bên góc cửa, gắt :

– Tiểu quỷ này nữa, còn đứng đấy làm chi?

Đoàn lão mỉm cười :

– Huân nhi, thôi ta đi kẻo Bá phụ ngươi ruột lộn lên ngực đấy!

Quay lại nhìn Uyển Thanh ông nhỏ nhẹ :

– Hôm nay phá lệ, con mời Dư thúc lên trên này, cả mi nữa!

– Phụ thân cho phép con ở dưới bếp?

Tiêu lão chen vào :

– Con nhỏ này, sao mi ngu thế! Lão xú lâu mới có một lần đại xá thi hành ngay, lẹ lên?

Hai vị lão hữu đã ngồi vào mâm rượu, hương thơm của thức ăn làm yết hầu Tiêu thứ gia chuyển động liên hồi. Thấy Nguyên Huân còn vòng tay thủ lễ :

– Tiểu quỷ, chưa ngồi xuống, xớ rớ cái gì?

Uyển Thanh kéo tay áo Dư Tứ, ríu rít :

– Bá phụ và Gia gia mời Thúc thúc đó mà!

– Dư lão đệ, khách khí gì mãi thế?

Dư Tứ gãi tai :

– Xin nhị vị lão ca ca cho phép tiểu nhân đứng hầu là quá đủ vinh dự rồi!

– Nhăng cuội gì mãi thế Dư đệ, ta móc họng ngươi bây giờ, ngồi xuống!

Tiếng quát thân mật, yêu mến của Tiêu thứ gia có uy lực khiến Dư Tứ không thể cưỡng lại, khép nép ngồi xuống.

Đoàn Chính Tâm nhìn mọi người, hài lòng :

– Đây là bữa cơm đặc biệt. Nguyên Huân, sở dĩ con và Thanh nhi còn được sum họp trong bữa cơm hôm nay là do công đức của Dư thúc, các con hãy hành lễ tạ ơn Thúc phụ.

Nguyên Huân và Uyển Thanh đứng dậy, vòng tay :

– Chúng điệt nhi không dám mở lời tạ ơn vì công ơn cứu mạng như trời biển, xin thúc phụ nhận của chúng con lễ mọn này!

Nói xong, cả hai quỳ lạy ba lạy.

Dư Tứ chan hòa nước mắt, chân tay cuống quýt :

– Ôi chao, ôi chao, chớ vậy, chớ vậy… Tiểu vương gia… Công Công chúa… chớ vậy, chớ vậy!…

Đoàn lão cảm động, mỉm cười quát :

– Dư Tứ, làm gì vậy, để cho con cháu chúng hành lễ cho phải đạo!

Dư Tứ nhắm nghiền đôi mắt xếch, lệ ứa hai hàng :

– Chủ nhân, xin cho Dư Tứ này được nói một lời trước khi nhận cái ơn này. Từ nhỏ, không riêng tiểu nhân mà cả dòng họ bao đời theo hầu chủ nhân và các bậc Tiên đế, công đức chủ nhân ban cho thật như trời biển, tiểu nhân dẫu có nát thân cũng không đủ đáp đền trong muôn một. Bổn phận của tiểu nhân là xả thân cùng chủ, cái công nhỏ bé kia có đáng là gì mà ngày nay được chủ nhân nâng lên cho thế này, được đứng trong hàng quyến thuộc, Dư Tứ xin lạy tám lạy để tạ ơn trời biển!

Nhanh như chớp, Dư Tứ lạy đủ tám lạy, mặt mũi hân hoan, đứng lên, Uyển Thanh cũng nước mắt hai hàng, ôm lấy cánh tay Dư Tứ kéo vào bàn tiệc.

Đoàn Chính Tâm ôn tồn :

– Thôi đi, các ngươi rắc rối quá, cá nguội mất rồi, uống thôi uống thôi!

Chụp lấy bình Bách Hoa tửu rót đầy ly lớn, mầu rượu phơn phớt hồng sóng sánh như mật, uống cạn, đặt ly xuống bàn, Tiêu lão nhắm mắt lim dim tận hướng, khà một tiếng, mắt mở bừng, chụp đũa, sớt một miếng cá rán, nhai rau ráu :

– Ngon thật, ngon thật. Rượu Lục gia, cá Vân Mộng, trần gian đại bảo!

Bữa ăn trôi qua trong thân ái, uống cạn tuần rượu thứ sáu, Đoàn đại hiệp nhìn Tiêu Đại Hùng :

– Ngay ngày mai, ta có ý định cho Nguyên Huân thi hành di thác của Tam ca ta, Nguyên Huân còn quá trẻ. Xưa kia, Nhị ca ta có tình giao hảo với Nhị đại hiệp của Võ Đang sơn và ta cũng là chỗ ân nghĩa, lần này Huân nhi vào Trung Thổ, ta gửi lá thư cho Dư nhị hiệp, tìm kiếm tung tích của Nhị ca ta, vì chỉ duy nhất một mình Nhị ca là còn nhớ được 72 chiêu thức của Vân Hà Tỏa Kiếm của Tam ca, ta muốn Nhị ca truyền lại cho Huân nhi để sau này khi thần công tối thượng được luyện thành, hợp cùng kiếm thức trong Kiếm Tỏa Vân Hà, giữ được nếp nhà, dương danh cùng thiên hạ, và nhất là vì lợi ích của Đại Việt. Lúc đầu bỡ ngỡ, ta muốn nhờ ngươi quan tâm chỉ bảo, dạy dỗ cho Huân nhi trên đường nhập Trung thổ, Lão Tiêu, ngươi nghĩ sao?

Tiêu lão vuốt râu trầm ngâm :

– Ta cũng chẳng có gì cần kíp lắm, cùng ngao du một phen, thử nếm món ăn Hàng Châu một chuyến, tiền bạc ngươi có không?

– Lão Tiêu, ngươi yên tâm, thuở trước ta quản thủ gia sản của Tam ca, ta vẫn còn giữ đủ số vàng bạc ấy, dành để cho nghĩa vụ của Nguyên Huân lúc này. Hôm nay là ngày Sửu, Huân nhi tuổi Canh Thìn, ta đã tính trước thời gian lên đường cho Huân nhi cả rồi, còn tuổi của ngươi chẳng phải là Quý Mão đó sao, cả hai đều là Kim mạng, chuyến đi này tuy nhiều gian lao, nhưng có đại nạn tất có đại phúc.

– Uyển nhi, con sửa soạn hành trang cho anh con. Từ giã đến trưa mai, ta có nhiều việc phải bàn với Bá phụ. Trên đường đi, Huân nhi sẽ được Bá phụ dạy dỗ thêm cho những kinh nghiệm giang hồ cũng không muộn!

Nguyên Huân bước xuống dãy nhà ngang, đã vào đầu giờ Thân, trời tuy có bớt lạnh so với mấy ngày trước, nhưng vẫn không có ánh mặt trời, bầu trời trắng đục, dãy Hoàng Liên sơn soi bóng âm u trên mặt hồ Vân Mộng. Hồ không rộng lắm, tuy không lớn bằng cái hồ trùng tên bên Trung Nguyên nhưng đẹp hơn thập bội. Dân quanh vùng thưa thớt, người Dao, người Tày, người Mèo đất nương làm rẫy rải rác trên những triền núi, để lại từng khoảng loang lổ như những miếng vá khác màu của chiếc áo tím sẫm Liên Sơn.

Mấy tháng trước, có một vị khách lạ đến thăm Lục thúc của chàng, Nguyên Huân nghe loáng thoáng tiếng được, tiếng mất, về một cuộc khởi nghĩa của một người họ Lê nào đó ở đất Lam Sơn, đã gây được tiếng vang lớn. Nếu cha chàng còn sống, biết đâu Người chẳng làm công việc mà họ Lê đang làm, để giải phóng đất nước khỏi ách nô lệ của giặc Minh. Và có lẽ biết đâu rằng, cái chết của Phụ vương chàng không nằm trong toan tính của lũ giặc cuồng xâm phương Bắc nhằm tiêu diệt một nhân vật lừng danh, vừa đức độ, vừa chính danh như cha chàng, một dòng họ lừng lẫy, đã ba phen đánh cho tan tác những đạo binh uy mãnh bách chiến bách thắng, đã từng là nỗi kinh hoàng cho mọi dân tộc dưới vó ngựa cuồng chinh.

Một triều đại với những chiến tướng mà uy danh đã làm bạc phơ đầu những tên bại binh còn sống sót, làm khiếp đảm, làm rúng động cả triều đình Nguyên Mông, làm bủn rủn tay chân của những tên bạo tướng. Chẳng phải chàng mong ước dựng lại triều đại Đông A nhà chàng, bởi vì mỗi triều đại đều có vai trò trong dòng lịch sử chuyển xoay theo thiên mệnh, hợp với lẽ hưng vong, sinh diệt của cả nhân loại Trần triều, với Trần Quý Khoách, Giản Định Đế, Trần Ích Tắc… chẳng đã làm việc đó sao? Nhưng bởi họ đã đặt lợi ích cá nhân trên quyền lợi dân tộc, nên thảm bại là hiển nhiên không thể nào tránh khỏi.

Nếu không vì trách nhiệm nặng nề bởi lời di thác của cha, chàng không thể không có mặt trong công cuộc chiến đấu giải phóng đất nước đang chìm đắm trong ách thống trị của kẻ thù truyền kiếp phương Bắc. Cuộc khởi nghĩa của họ Lê đất Lam Sơn mới chỉ là bắt đầu, và chắc chắn còn dài gian khổ, không ghé vai chung trong trọng trách này, lòng chàng day dứt khôn xiết.

Uyển Thanh đang ngồi dưới bóng cây Nguyệt quế đại thụ trên một băng đá, nhác thấy Nguyên Huân đi tới, nàng đứng dậy toan bỏ đi.

– Uyển Thanh! Sao muội muội lại muốn lánh mặt ta như thế? Ủa, sao em khóc?

Uyển Thanh quay di lau nhanh dòng lệ, thẹn thùa mỉm cười :

– Đâu có tiểu muội có khóc đâu!

Nguyên Huân bước lại gần ân cần cầm tay nàng, Uyển Thanh nửa muốn rút tay lại, nửa muốn để im trong tay chàng, đôi má ửng hồng như hoa đào. Nguyên Huân dịu dàng :

– Thanh muội! Vì sao em khóc? Hay có phải vì sự tác hợp của Thân phụ cho chúng ta, để giữ lời hứa năm xưa với người đã khuất khiến em không hài lòng? Nếu quả vậy, chúng ta thưa lại với gia gia…

Nguyên Huân sững sờ và cuống quýt khi Uyển Thanh rụt phắt tay lại, ngồi xuống băng đá, ôm mặt khóc tức tưởi.

– Ô hay, Thanh muội, em giận ta đó sao?

– Nguyên Huân, sao ca ca lại hỏi em vô tình đến vậy!

Nguyên Huân ngồi xuống cạnh Uyển Thanh, đặt tay lên bờ vai nàng vỗ về. Uyển Thanh cảm thấy như một luồng điện chạy khắp thân thể.

– Uyển Thanh! Hãy nói với anh đi, vì sao em khóc?

– Ngày mai Huân ca đi rồi, xứ người diệu vợi, bao nhiêu à hiểm nguy, gian khổ, tiểu muội không lo lắng làm sao được rồi biết đến bao giờ gặp lại!

Nguyên Huân sững người cảm động, “nàng đang nghĩ đến ta, lo lắng cho ta, ta vô thật vô tâm”. Chàng ấp úng, vụng về :

– Thanh muội, em đừng quá lo âu như thế, chẳng có gì nguy hiểm đâu, anh sẽ trở về một ngày không xa lắm, Thanh muội, em hãy bảo trọng…

– Huân ca, em không muốn Huân ca khinh xuất như thế, gian nguy trùng trùng khi vào đất địch, phải thận trọng và mưu trí, biết mình biết người. Nhẫn nhục và kiên trì mới mong thành công. Anh hứa với em nhé?

Nguyên Huân cầm lấy đôi bàn tay búp măng trắng hồng của Uyển Thanh trân trọng :

– Anh hứa, anh luôn nhớ lời em dặn, thôi đừng buồn nữa, này em, anh muốn ra thăm Vân Mộng hồ trước khi lên đường, em đi với anh nhé?

– Đợi em một chút. Hay anh ra ngoài đó trước đi, em sẽ ra sau, cùng đi với nhau, kỳ chết!

– Ngày xưa mình cùng đi với nhau có sao đâu?

– Ngày xưa mình còn nhỏ, chàng ngốc! Thôi, nói thế chứ Huân ca cứ đi trước đi, tiểu muội sẽ ra ngay đấy!

Nói xong Uyển Thanh đứng dậy, chạy về khuê phòng. Hai người ngồi dưới tàn một cây si lớn, mọc sát cạnh hồ. Mặt hồ sáng như gương, lăn tăn sóng gợn, ngọn Liên Sơn soi bóng làm tối sẫm một phần mặt hồ.

– Huân ca, tiểu muội có hai di vật của thân mẫu để lại, một là viên ngọc có khắc tên của tiểu muội khi muội đầy tháng, tiểu muội vẫn đeo nó suốt mười sáu năm nay, mong Huân ca giữ nó, giống như lúc nào cũng có muội ở bên cạnh, khi làm bất cứ điều gì nhớ lời muội dặn, hãy gia tâm thận trọng, đó là cuộc đời của tiểu muội đã trao cho Huân lang.

Vừa nói, nàng vừa tháo sợi dây chuyền có móc một viên ngọc lớn bằng hạt nhãn, óng lên màu huyết dụ, hôn lên nó rồi đeo vào cổ Nguyên Huân, chàng giữ hai bàn tay nàng, xúc động nói :

– Ta mãi mãi nhớ lời em dặn. Ta chẳng có gì quý giá để lại cho em!

– Huân ca, tiểu muội từ nay đã là người của họ Trần, chàng ở nơi nào, thiếp như bóng trăng nơi ấy, dẫu có đợi chờ đến bao lâu, lòng thiếp vẫn tợ trăng rằm, vẫn như đỉnh Liên Sơn vời vợi kia!

– Ta cũng thế. Thanh muội! Ta cũng thế! Khi ta đi xa, Thanh muội vò võ một mình, hãy cố gắng luyện tập thuần thục võ công. Thời ly loạn, giặc Minh đang dày xéo dân ta, đất nước cần đến cả trai lẫn gái. Thanh muội, Thanh muội còn nhớ người khách đến thăm gia gia mấy tháng trước không?

– Nhớ chứ! Ruột thịt của ca ca đó?

Nguyên Huân ngơ ngác :

– Ta làm gì có thân thuộc?

– Người đó là Trần Nguyên Hãn, đích tôn của quan Tư Đồ Băng Hồ tướng công Trần Nguyên Đán, một bậc Thân vương của Trần triều.

– Sao Thanh muội biết?

– Gia gia nói?

– Sao lão gia không cho ta hay?

– Gia gia bảo rằng chưa đến lúc cho Huân ca biết, vì trọng trách của Huân ca còn nặng không muốn Huân ca phân tâm trong việc học hành luyện tập.

– Ông ta đến đây có việc gì thế?

– Gia gia nói với muội về cuộc khởi nghĩa của Bình Định vương Lê Lợi, và có nhắc đến người bà con khác của ca ca..

– Ai vậy?

– Đó là trưởng tử của Trần triều Bảng Nhãn Nguyễn Phi Khanh, tên là Nguyễn Trãi.

– Ngày ấy gia đình bị thảm sát, ta còn quá nhỏ, gia gia không nói ta làm sao biết được!

– Mới đây gia gia mới cho tiểu muội biết mà thôi!

– Người ấy sao không đến?

– Nghe đâu vị Biểu huynh ấy còn đi tiếp xúc với một số hào khách khác nữa!

– Họ đến đây có chuyện gì, Thanh muội có nghe biết gì không?

– Tiểu muội nghe gia gia nói đến phần thượng cuốn binh thư Vạn Kiếp Bí Truyền, tức là phần binh pháp, gia gia trước có đọc nhưng chỉ nhớ được bảy, tám thành thôi, gia gia đã chép lại và trao cho người họ Trần.

– Gia gia có nói gì thêm nữa không?

– Gia gia bảo Nguyễn Trãi, hiệu là Ức Trai, là một người kỳ tài!

– Kỳ tài… nghĩa là…

– Nghĩa là có chí cả, là có tài năng gì đó, làm sao tiểu muội biết được!

– Thôi được rồi. Ta chỉ buồn một lẽ là không thể ở lại đóng góp công sức để giải ách nô lệ cho dân tộc vào lúc này!

– Huân ca, Huân ca có bằng lòng cho muội thay Huân ca mà đóng góp không?

– Nhưng còn Gia phụ?

– Huân ca, tuy Gia phụ không phải Việt tộc, nhưng dòng dõi họ Đoàn đã nương náu ở đất nước này hàng trăm năm, đối với họ Trần như ruột thịt, huống chi gia mẫu lại là người Đại Việt, tiểu muội cũng có nghĩa vụ của một người dân đối với đất nước chứ, gia gia chắc sẽ hài lòng nếu em thay Huân ca mà chung lo với vận nước. Huân ca, tiểu muội nói đúng không?

– Sao lại không, ta vui mừng lắm, chỉ có điều…

– Điều gì cơ?

– Thân gái, trận mạc khó lường…

– Thân gái thân trai nào khác gì nhau, chẳng nhẽ Huân ca quên đi Bà Trưng, Bà Triệu, những Nữ Anh Hùng ngất trời của Đại Việt hay sao? Và còn biết bao bậc anh thư, nữ tướng từng làm vỡ mật quân thù mà đời nào chẳng có. Huân ca chẳng nghe “giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh” đó sao?

– Thôi thôi, ta chịu thua… phu nhân rồi!

Uyển Thanh sung sướng, ngượng ngùng, mặt ửng hồng như hoa đào, cắn mạnh bả vai chàng :

– Khiếp! Ông mãnh!

Kêu dứt tiếng, màng bỏ chạy. Ngồi lại một mình, nhìn theo bóng Uyển Thanh, bất giác, một nỗi buồn mênh mông xâm chiếm tâm hồn chàng…

Từ Vân Mộng hồ trở về, trời đã về chiều, sương bắt đầu che phủ núi rừng, gió bắc đã ngừng thổi, những cái lạnh có phần giá buốt hơn. Nguyên Huân thoắt nghe kiếm phong rít lên từ sân tập, chiêu kiếm được sử dụng với một nội lực khủng khiếp. Tiếng của Tiêu thứ gia cất lên sau tiếng kiếm phong vừa dứt :

– Thiểm Điện kiếm, sở dĩ có tên gọi đó vì nó vừa nhanh, vừa mạnh. Bé con, múa may ẻo lả như ngươi thì làm sao phát huy uy lực được? Hỏng bét! Nội lực ngươi tệ quá, tệ quá…

Tiếng của Uyển Thanh :

– Bá phụ! Hài nhi mới luyện chưa đủ một năm, còn Bá phụ khổ công 40 năm, làm thế nào bì được! Đến ngay kiếm chiêu còn chưa thuần thục nữa là nội với chả lực. Điệt nhi có đủ hỏa hầu như Bá phụ, điệt nhi nhất định chẳng thua Bá phụ đâu!

– Con nhỏ lẻo mép kia, từ mai ta và tiểu quỷ họ Trần đã rời khỏi đây, ngươi phải chuyên cần mới được. Có khó khăn, kiên trì mới gọi là công phu. Hàng đêm ngươi phải tọa công luyện Hỏa Vân công. Tư chất như ngươi học một biết mười, nhưng cứ để lòng thương nhớ thì học mười cũng quên sạch. Khẩu quyết bộ pháp Hoán Ảnh thân pháp ngươi nắm vững rồi chứ? Ta để lại cho ngươi mười hai viên Cam Lồ hoàn, mỗi đầu tháng, ngươi uống một viên, nội lực tất tăng tiến, một năm sau, ta trở về khảo hạch lại, ngươi mà thương thương, nhớ nhớ, lơ là luyện tập là chớ trách bá phụ đây khện cho đấy! Ngươi không thấy Huân ca ngươi tinh tiến hơn ngươi nhiều lắm sao?

Nhìn thấy Nguyên Huân vừa bước vào, Tiêu lão quay sang chàng :

– Lại đây, tiểu quỷ, lại đây ta khảo hạch lại kiếm pháp, quyền cước, nội lực ngươi để xem ngươi có chút bản lĩnh nào không?

– Tiêu lão gia! Điệt nhi võ công còn non kém lắm, lần này theo lão gia vào Trung Nguyên quả đáng lo ngại!

– Điều ấy cũng đúng đấy. Đến như ta đây, đi lại Trung Nguyên mà còn úy kỵ đôi phần, hơn nữa, lần này ngươi đi tầm thù và tìm lại báu vật. Kẻ thù của ngươi mười hai năm về trước võ công đã kinh người, bây giờ bản lãnh của y không biết đâu mà lường, ta quả có lo lắng đấy? Bởi thế phải sớm lấy lại cho bằng được di vật của tổ tiên ngươi, quyết luyện bằng được Sát Na Vô Lượng thần công trước đã rồi mới hy vọng tầm thù. Nhưng đi chuyến này, biết đâu ngươi chẳng gặp được kỳ duyên, lập được kỳ tích. Việc ấy cũng trông nhờ vào hồng phúc mà thôi. Tuy nhiên, mỗi hành động mỗi hoàn cảnh, phải nhẫn nại thận trọng mà hành xử, không thể hồ đồ được. Trọng trách của ngươi quả là hết sức nặng nề. Trong chốn giang hồ xảo trá, đa đoan, không biết đâu mà lường hết được. Không nên quá tin người, đừng tỏ bày tung tích. Việc đoạt lại bảo kiếp không thể dùng sức không thôi, mà còn phải biết dụng mưu trí. Cung cấm nhà Minh không phải là nơi muốn làm gì thì làm, dẫu võ công xuất quỷ nhập thần cũng khó lòng tung tác, phải đem trí ra để kiến cơ nhi tác. Mọi việc sau này ta sẽ bàn lại với ngươi sau, dĩ nhiên ta cũng không để ngươi cô độc một mình, mọi việc đâu còn đấy. Bây giờ ta muốn điểm xuyết thêm cho ngươi. Uyển Thanh! Trao cho Huân nhi thanh kiếm.

Nguyên Huân đỡ lấy thanh kiếm từ tay Uyển Thanh, chân trái trước, chân phải mở rộng bộ vị, bàn tay trái, hai ngón trỏ và giữa khép chặt, ngón đeo nhẫn bấm vào ngón cái, chĩa về phía trước, bên trái. Bàn tay phải cầm kiếm, đốc kiếm ngang tầm mắt, dưỡng thần, tập trung tư tưởng, mắt hướng vào tâm, điều hòa hơi thở, Hỏa Vân công phát huy kình khí, dồn vào đơn điền, chuyển xuống hai chân và hai tay, mắt không rời đối thủ.

Tiêu thứ gia mỉm cười hài lòng. Thanh kiếm gỗ trong tay ông chĩa thẳng về phía trước :

– Hay lắm! Xuất chiêu đi!

– Điệt nhi xin Bá phụ thứ lỗi!

Chưa dứt lời mũi kiếm trong tay Nguyên Huân bỗng run lên, tinh quang từ đầu ngọn kiếm thấp thoáng, thanh trường kiếm rít lên vạch thành một đường sáng trắng, nhanh như điện chớp, điểm vào huyệt Nhũ Căn của Tiêu lão, chân đạp đúng bộ vị Hoán Ảnh bộ pháp, thân hình biến động theo ánh kiếm.

Tiêu lão nhẹ xoay người tránh đường kiếm tấn công của Nguyên Huân. Mũi kiếm gỗ của ông như khói mờ nhằm Kiên Tĩnh huyệt của Nguyên Huân điểm tới, miệng hô :

– Lôi Hỏa Phong Vân!

Đường kiếm gỗ đi sau mà đến trước, chiêu thức Lôi Hỏa Phong Vân của Nguyên Huân chưa kịp tới, đã phản thu lại chặn mũi kiếm của Tiêu lão từ dưới thốc lên, thuận đà, chém vào cánh tay cầm kiếm của Tiêu lão. Đổi hướng tránh thế kiếm của Nguyên Huân, Tiêu thứ gia rung nhẹ mũi kiếm biến thành một vệt khói chặn thanh kiếm của Nguyên Huân, đồng thời xỉa mũi kiếm vào huyệt Túc Tam Lý của chàng :

– Hỏa Hồng Mãn Nhật!

Đứng ngoài, Uyển Thanh chăm chú theo dõi, nàng chỉ thấy hai bóng người quyện lấy nhau như hai bóng mờ không thể phân định được. Ánh sáng từ thanh kiếm của Nguyên Huân tỏa ra muôn ngàn ánh tinh quang với tiếng hô dồn dập của Tiêu lão :

– Lôi Hỏa Xuyên Vân, thức thứ 2.

– Lôi Hỏa Xuyên Vân, thức thứ 9.

– Hồng Hạc Trầm Khơi, thức thứ 20.

Kiếm ảnh như điện chớp, kiếm phong rít lên vèo vèo, cuối cùng chỉ còn nghe được tiếng Tiêu lão :

– Thức thứ 32, thức thứ 49, thức thứ 74…

Thủy chung trong suốt 74 chiêu thức, hai thanh kiếm không không hề chạm nhau. Dù là thanh kiếm gỗ, nhưng trong tay Tiêu Đại Hùng chẳng khác nào Thái A kiếm.

Từ thức thứ 36 trở đi, Nguyên Huân không còn tấn công được nữa, nhưng đôi lúc vẫn cố gắng phản công. Qua thức 79, Nguyên Huân tọa bộ sát đất theo thế Mãng Xà Phiên Thân, mũi kiếm đâm vào Đan Điền của Tiêu thứ gia, đồng thời chân trái làm trụ, chân phải quét thế Bạch Xà Tảo Địa nhanh như chớp vào bộ vị của Tiêu thứ gia. Nếu người thường gặp đòn hiểm này khó lòng tránh khỏi, bộ vị sẽ bị hữu cước của Nguyên Huân quét trúng, ngã chúi vào mũi kiếm của chàng như chơi. Nhưng nhanh hơn Nguyên Huân một chút, Tiêu lão uốn cong người, cùng một lúc như chiếc pháo thăng thiên, vọt lên thành một vòng cung. Thoát khỏi uy lực của kiếm ảnh, tay phải phóng mạnh thanh kiếm gỗ vào một thân cây, cùng một lúc thân hình ông đã ngồi vắt vẻo trên cành.

– Được lắm! Ngươi có triển vọng sẽ làm võ sư tôn trưởng mai sau lắm! Thế mới biết lớp sóng sau đè lớp sóng trước. Ngươi kết hợp kiếm cước thật đúng lúc, đúng thế. Khá lắm! Khá lắm! Thật là kiến cơ nhi tác vậy!

Nguyên Huân bình thản, hai tay chắp vào đốc kiếm, mũi kiếm chúc xuống đất, cung kính nói :

– Điệt nhi tạ ơn lão bá đã nương tay!

– Tốt lắm! Kiếm pháp ngươi ba tháng nay tinh tiến gấp bội, tuy hỏa hầu chưa đủ vì Hỏa Vân công ngươi mới luyện được hai tháng, nhưng với lòng kiên trì, trí thông minh và óc năng tạo, ngươi còn tiến xa lắm…

Trước lời khen của Tiêu thứ gia, Nguyên Huân kính cẩn thưa :

– Lão bá quá khen. Điệt nhi được một chút công phu cũng là do lão bá và Lục thúc dạy dỗ cho vậy!

Đoàn Chính Tâm chống gậy bước ra, nét mặt hằn những dấu lo âu Uyển Thanh chạy lại đỡ cha ngồi xuống ghế gỗ, nhìn ông thương xót :

– Gia gia! Sao không ở trong phòng cho ấm? Ngoài trời lạnh lắm, không tốt cho gia gia đâu!

Đoàn đại hiệp không nói, ra mắt ra hiệu cho Nguyên Huân lại gần :

– Huân nhi! Thanh gươm Bạch Hạc của cha con ta còn cất giữ Đó là một thanh gươm báu. Ta sẽ trao lại cho con sử dụng, coi như có Tam ca ta luôn luôn bên cạnh con phù trợ cho con vậy! Chớ để thất thoát!

Quay sang con gái, ông bảo :

– Uyển nhi! Vào trong phòng ta, ngay đầu giường nằm, có một cái hộc dài đóng kín vào trong thành giường, mang thanh Bạch Hạc ra cho ta!

Uyển Thanh đi khỏi, Đoàn đại hiệp tiếp :

– Con cũng phải nhớ thêm là mười năm trời quá dài cho Uyển nhi đó!

– Con xin ghi tạc lời Thúc phụ!

– Tiền bạc, áo quần, hành trang… Uyển nhi đã sắp xếp cho con cả rồi. Theo ý ta, vào Trung thổ phải thay đổi y phục như người bản xứ, đừng để địch nhận biết. Điều nữa là con giống Tam ca ta như đúc, con cũng nên cải trang đi đôi chút. Việc truy tầm một kẻ thù không biết mặt chẳng dễ dàng gì, nhưng điểm quan trọng nhất là truy tầm bảo kiếp, đừng vì thù hận mà quên đi điều cốt yếu.

Ta còn chuyện nữa căn dặn con, theo ý ta, chắc chắn bảo kiếp còn cất giữ trong Hoàng cung nhà Minh, vì năm xưa, kẻ tử thù của chúng ta là một nhân vật trọng yếu của Minh đế,vả lại dẫu có tà tâm, y cũng không dám giữ riêng. Thêm vào nữa, bí kiếp trở thành vô dụng với bất cứ ai chiếm được, vì trong thiên hạ, những người có kinh mạch nghịch đảo, trong hàng triệu người dễ có một.

Năm xưa gia gia ngươi có quen một nhân vật hết sức kỳ bí ở phía Nam núi Chung Sơn, võ công cực kỳ ảo diệu và quái dị, ẩn cư trong khu vực Tuyệt Tình đàm. Ta nghe gia gia con nhắc đến vị này nhiều lần, ta chỉ biết đó là một người họ Dương mà sáng nay ta có nghe Tiêu bá phụ còn nhắc đến. Vậy con hãy lưu tâm. Có lẽ người này là con cháu, chắc chít gì đó của Thần Điêu Hiệp Lữ khi xưa. Nhưng điều quan trọng nhất lúc đầu là tìm cho ra bằng được Nhị sư bá Thiên Hư, và người sẽ giúp đỡ con. Nhị sư bá là người uyên thâm, sự hiểu biết những huyền cơ, diệu toán của ông hơn hẳn trí tuệ của bảy anh em ta cộng lại. Có điều không biết Nhị ca ca Đại ca ta sống chết thế nào. Đất Trung Nguyên thì bao la, mà mấy chục năm nay, nhị vị ấy bỗng dưng tuyệt tích. Khó lắm thay!

Uyển Thanh mang ra thanh kiếm còn nằm trong vỏ được chạm trổ tuyệt đẹp. Đoàn đại hiệp đỡ lấy. Nhìn báu kiếm của cha để lại, lòng Nguyên Huân quặn lên một nỗi thương đau, hai hàng lệ ứa, chàng quỳ xuống trước mặt Đoàn đại hiệp, ông gác thanh gươm trên vai Nguyên Huân, nghiêm giọng :

– Nguyên Huân! Đây là báu kiếm của cha con để lại, nơi chuôi gươm có chạm khắc gia huy của ông. Ta trao lại cho ngươi cùng tất cả mọi kỳ vọng!

Nói xong, ông để thanh gươm, cầm ngang trước mặt. Nguyên Huân sụp lạy ba lần rồi kính cẩn đỡ lấy bảo kiếm. Đứng dậy, chàng lui lại năm bước, đưa thanh kiếm lên ngang mày, tay phải để trên đốc kiếm, rút nhẹ từ từ. Thân kiếm lộ ra một màu xanh biếc lóe lên ánh tinh quang rợn người. Hơi lạnh thanh kiếm hắt vào mặt, Nguyên Huân bỗng thấy trong lòng xốn xang kỳ lạ. Cùng thanh bảo kiếm này, Vương phụ chàng đã để lại biết bao chiến công. Trong giây phút này, chàng có linh cảm hương hồn ông quanh quất nơi đây.

Như có một sức thúc giục kỳ lạ, chàng vận khí hành công, thanh kiếm tự tay chàng vút lên như một con Bạch Hạc tung cánh, càng múa, càng phấn chấn. Đường kiếm tung hoành rít lên, kiếm phong tỏa hơi lạnh khiến Uyển Thanh phải lùi lại sau lưng Đoàn đại hiệp. Ánh tinh quang chớp lòa, và thân hình Nguyên Huân chỉ còn như một bóng mờ ẩn giữa làn kiếm lóe lên như muôn vạn đóa Bạch Mai bao lấy quanh chàng, Thiểm Điện kiếm pháp phát huy uy lực một cách bất ngờ, Nguyên Huân tung mình lên cao, ánh kiếm vụt theo như một khối cầu quẩy lộn phát ra những tiếng vo vo sởn óc…