Mùa Hạ Thoáng Qua

Mùa Hạ Thoáng Qua

Nguồn:

Sưu tầm

Status:

Hoàn thành 14 Chương

View:

85

Mùa Hạ Thoáng Qua

Đánh giá truyện này !

Đánh giá 0 / 5. Số phiếu: 0

Thể loại: Hiện đại, tình cảm, thanh xuân, HE

Tình trạng sáng tác: Đã hoàn thành

Độ dài: 44 chương

Dịch: 3Team (@mint.doli ; @jejejung )

Tình trạng dịch: Đang tiến hành


Về tác giả và tác phẩm:


1. Tác giả:

Minh Tiền Vũ Hậu (MINT), tốt nghiệp chính quy đại học Bắc Kinh. Là chòm sao Song Tử điển hình, có thể thích nghi trong mọi hoàn cảnh, thích vận động và du lịch, đôi khi còn thích chụp ảnh và nấu ăn. Là tác giả của nhiều tiểu thuyết đã xuất bản như "Mùa hạ thoáng qua", "Đầu nguồn nước mắt", "Tạm biệt bờ biển xanh"... Trong đó có một tác phẩm đã được xuất bản tại Việt Nam là "Căn phòng nhung nhớ".


2. Tác phẩm:

“Mùa hạ thoáng qua” là một trong những tác phẩm kinh điển nhất thuộc dòng văn học thanh xuân, kể về tình yêu kéo dài suốt mười năm từ thời còn ngồi trên ghế nhà trường cho đến khi bước ra ngoài xã hội của hai nhân vật Chương Viễn và Hà Lạc. Tác phẩm ban đầu được tác giả đăng trên mạng Tấn Giang với tên “Câu chuyện song thành” vào năm 2005, khi xuất bản lần đầu vào năm 2009 đã lấy tên là “Mùa hạ thoáng qua” và vừa tái bản bản kỷ niệm vào năm 2015. Truyện đã được mua bản quyền chuyển thể thành phim truyền hình có độ dài 30 tập, dự kiến khởi quay vào tháng 07/2017.


Chương Viễn xuất hiện vào lúc thời thanh xuân của Hà Lạc đang vào độ rực rỡ nhất. Chàng trai trên sân bóng, mặc áo sơ mi kẻ caro, dáng người cao dong dỏng, đường viền khuôn mặt tuyệt dẹp - hình ảnh ấy đã từng lắng đọng trong trái tim của biết bao nhiêu người. Khung cảnh thường xuất hiện nhất là một chàng trai và một cô gái đứng trong tàu điện ngầm, gương mặt anh tuấn của cậu ấy chỉ lướt qua trong một thoáng. Không gian lay động, đoàn tàu vội vã, giống như thời gian một đi không trở lại.


Mỗi cô gái đều mang trong tim một "Chương Viễn" của riêng mình, và cất giữ cẩn thận phần tình cảm đó suốt cả thời áo trắng tinh khôi. Người ấy chưa chắc là người đẹp trai nhất, chưa chắc là người có thành tích tốt nhất, cũng không hẳn đã là tuyển thủ xuất sắc nhất trên sân bóng rổ, thế nhưng, chính người ấy, gặp được vào đúng khoảng thời gian đó, lại khiến sâu trong trái tim chúng ta có được sự yên bình.


Khi bạn nhìn thấy những cô cậu học sinh mặc đồng phục thể dục cười nói bước đi trên đường, thì đó chính là Chương Viễn, chính là Hà Lạc. Họ đi bên trái, và thanh xuân bước theo bên phải. Mười năm, mười năm tuổi trẻ trong veo và thuần khiết. Thứ tình yêu không vướng chút bụi trần ấy, chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm lại được khi đã trưởng thành.


Văn án:

"Ký ức là không khí, tình yêu là khoảng cách giữa hai tòa thành.


Đây không phải một cuốn tiểu thuyết hư cấu, mà là mối tình đầu chân thực thuộc về chính bản thân chúng ta, là thời thanh xuân thuần khiết đến mức khiến người khác sinh lòng ghen tị. Tình yêu trong trẻo ngây ngô như vậy, khiến chúng ta mỗi khi nhớ về đều có cảm giác như được tắm mình trong ánh nắng lung linh giữa bầu trời xanh biếc.


Năm ấy, Chương Viễn của thời cấp Ba tinh nghịch nhìn Hà Lạc nói: "Này bạn gì ơi, ngẩng đầu cho người ta nhìn kỹ chút xem nào."


Năm ấy, Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải tránh móng vuốt của Hà Lạc: "Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?"


Năm ấy, Chương Viễn đứng suốt mười tám tiếng đồng hồ mới tới được Bắc Kinh, vô cùng mệt mỏi nói: "Cô bé lười, em lại vừa mới ngủ dậy đấy à?"


Năm ấy, Chương Viễn đưa bức ảnh của Hà Lạc Gia Uyển cho Hà Lạc: "Anh vốn cho rằng, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó."


-


Năm mười sáu tuổi, trên đường tan học, Chương Viễn né đôi găng tay của Hà Lạc ném đến, cười mà nói: “Lấy oán báo ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời.”


Rất nhiều năm sau, ở nơi đất khách, Chương Viễn của tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mắt Hà Lạc, nhấn từng chữ một: “Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, anh cũng muốn bên em cả đời.”


Dứt khoát là thế, dũng cảm là thế, kiêu ngạo là thế, đến tiếng nức nở sau cùng cũng tràn ngập hơi ấm dịu dàng. Vậy nên, chúng ta cứ ngần ngừ chẳng chịu già đi, giống như cầm lên cuốn sách này rồi chỉ rón rén đọc từng chút, từng chút một. Vậy nên, trước khi chúng ta già đi, xin hãy nâng niu cất giữ cuốn sách này, giống như nâng niu cất giữ trong trái tim mình những ký ức của cả thời thanh xuân."

 Cùng tác giả