Tập 1 - Chương 6

Mệnh Phượng Hoàng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Giả vờ bất tỉnh đến nỗi ngủ thiếp đi thật, khi ta tỉnh dậy là nửa đêm, nhìn thấy trên bàn có đặt một hộp thuốc mỡ. Cũng không để ý lạnh hay không, ta bò dậy, thoa một lượt. Mùi thuốc rất nồng, ta nhíu mày, kém xa loại thuốc mỡ lần trước. Ta cười chán nản, thà có còn hơn không nhỉ?

Các cung tỳ cùng phòng hình như đã ngủ say, thậm chí ta còn nghe thấy tiếng ngáy. Trở lại giường nằm, một lát sau ta cũng ngủ mất.

Hôm sau tỉnh dậy, phát hiện các cung tỳ cùng phòng đều đã ra ngoài hết. Ngẩng đầu nhìn, qua cửa sổ có thể thấy ánh mặt trời tươi đẹp, xem ra đã không còn sớm nữa. Có câu nói của Thư Quý tần hôm qua, sáng nay chẳng ai gọi ta dậy làm việc. Khóe miệng khẽ nhếch lên, cũng tốt, dù sao đầu gối ta vẫn đang bị thương.

Ngồi trong phòng chờ Thư Quý tần tới, căn cứ vào ánh mắt của nàng ta hôm qua, chắc sẽ đến sớm thôi. Nhưng ta đợi rất lâu, tới tận chính ngọ cũng không thấy nàng ta đến. Trong lòng quả thật cảm thấy có chút kỳ lạ, ta đang định đứng lên ra ngoài xem sao thì của phòng bị đẩy ra.

Thân hình nữ tử mảnh mai hiện ra trước mắt, ta sững người, lập tức cười nhạt. “Sao, ngươi đếnđể xem bộ dạng nhếch nhác của ta à?”

Thiên Lục không nói gì, chỉ bước tới, đặt món đồ trong tay lên bàn, nói: “Thuốc mỡ này rất tốt, muội cầm lấy bôi đi, vết thương trên đầu gối sẽ nhanh khỏi thôi.”

“Không cần, ta có rồi.” Ta lạnh lùng từ chối, không cần nàng ta thương hại.

“Tang Tử!” Nàng ta gọi.

Ta lùi lại một bước, cười nói: “Tiểu chủ, xin hãy tự trọng, nơi này không phải nơi người có thể đến.”

Một câu “tiểu chủ” hoàn toàn kéo dài khoảng cách giữa ta và Thiên Lục. Ta chỉ muốn nàng ta biết, đã không còn Tang Tử của ngày xưa nữa, ta và nàng ta không còn là tỷ muội.

Sắc mặt nàng ta có vẻ khó coi nhưng không hề tức giận, chỉ nói: “Hôm nay không cần đợi nữa, Thư Quý tần cùng hoàng thượng tới Hy Ninh cung vấn an thái hậu rồi, buổi tối chắc hoàng thượng cũng ở lại Ngọc Thanh cung.”

Ta ngẩn người, xem ra chuyện hôm qua đã lan truyền khắp hoàng cung, nếu không, tại sao Thiên Lục biết rõ như vậy?

Ta cười nói móc: “Hà? Tiểu chủ chưa được hưởng ân sủng, chắc cũng sinh lòng đố kỵ?”

Thiên Lục kinh ngạc nhìn ta, sững sờ trong chốc lát mới nói.

“Tang Tử, muội thay đổi rồi!”

“Con người luôn thay đổi.” Ta xoay người không chút do dự. “Nếu không có việc gì, chủ nhân nên về đi!”

Thiên Lục chần chừ rất lâu phía sau ta, cuối cùng khẽ thở dài, đi ra ngoài. Ta bỗng quay đầu,nhìn theo bóng dáng nàng ta, rất lâu sau không nói tiếng nào. Khi bình tĩnh trở lại, ánh mắt ta đặt trên hộp thuốc mỡ nàng ta mang tới. Bước lên trước mở ra, mùi hương thơm mát, vừa ngửi đã biết tốt hơn rất nhiều so với thuốc mỡ thái ymang tới hôm qua. Nhưng ta chỉ đậy lại, cho dù tốt hơn nữa thì ta cũng không cần. Mở cửa sổ, ta định vứt đi nhưng lại nghĩ, suy cho cùng mình cũng đang ở trong cung, không nên vứt lung tung, cuối cùng ta xoay người, cất nó vào đáy hòm.

Thiên Lục đã nói hoàng thượng sẽ ở lại Ngọc Thanh cung, vậy thì Thư Quý tần chắc chắn không tới. Hôm nay Thiên phi cũng không đến, Phong Hà đương nhiên cũng vậy. Đến người đưa cơm cũng không tới.

Các cung tỳ ăn cơm cũng phải theo thời gian quy định, nếu bỏ lỡ chỉ có thể nhịn đói. Ban đầu ta không biết quy định này, đến khi có một cung tỳ trở về phòng lấy đồ nhắc nhở ta mới biết. Xem ra Thư Quý tần không cho Thiên Phi đụng vào ta, tỷ ta vẫn có cách, chỉ có điều ta rất nghi ngờ, rốt cuộc là tỷ ta hay Phong Hà nghĩ ra? Nhưng đói bụng quả thật rất khó chịu.

Buổi tối, cả căn phòng chỉ còn ta chưa ngủ. Đói quá! Ta đang do dự, định tới Ngự thiện phòng trộm đồ ăn, đột nhiên thấy trên cửa in một bóng hình cao lớn. Ta giật mình, vừa định ngồi dậy thì cửa mở ra, bóng dáng ấy chớp mắt đã xuất hiện bên giường ta…

Nhờ có ánh trăng, ta nhanh chóng nhận ra người vừa đến. Thảng thốt nhìn gương mặt hắn, chẳng phải hôm nay hắn ngủ lại Ngọc Thanh cung sao? Sao đang yên đang lành lại xuất hiện ở đây? Phòng của cung tỳ đâu phải nơi hắn có thể đến chứ?

“Mặc vào!” Lời nói ngắn gọn nhưng vẫn mang theo ngữ khí ra lệnh.

Ta lặng lẽ cầm lấy y phục của mình, mặc từng chiếc. Cho dù không muốn thì cũng biết làm thế nào đây? Ai bảo hắn là hoàng thượng chứ!

Hắn kéo tay ta, véo mu bàn tay, khẽ nói: “Ừ, vẫn mềm như vậy.”

Ta còn chưa hiểu ý hắn thì đã bị lôi ra ngoài.

“Hoàng…”

Ta vừa nói được một chữ liền bị hắn bịt miệng. Hắn hơi tức giận, nói: “Ngươi câm miệng cho trẫm! Để người khác nhìn thấy trẫm tới nơi này thì thật mất mặt.”

Ta im lặng, nếu sợ mất mặt, sao hắn còn tới?

Hắn kéo ta ra ngoài nhưng không phải đi về phía cửa chính mà tới góc tường bao, ôm eo ta, nhảy vọt một cái, chớp mắt đã bay ra ngoài. Ta sửng sốt nhìn hắn, chẳng trách khi hắn tới, Huyền Nhiên các không có chút động tĩnh. Nhưng rốt cuộc hắn muốn làm gì? Hắn đường đường là hoàng thượng, nửa đêm canh ba còn chơi trò trèo tường chỉ để bắt cóc một cung tỳ như ta?

“Hoàng thượng!” Bàn tay bịt miệng ta cuối cùng cũng buông, ta có chút thấp thỏm không yên. Nói không căng thẳng là nói dối, nhưng vì đối với hắn, trong lòng ta không dám chắc chắn.

Ta cắn môi, hói: “Hôm nay chẳng phải Hoàng thượng ở Ngọc Thanh cung sao? Sao người lại tới đây?”

Hắn liếc ta một cái. “Tin tức của ngươi cũng nhanh thật đấy! Trẫm đi rồi lại về. Trẫm chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.” Hắn nhìn ta nhưng nét cười trên khuôn mặt càng lúc càng đậm. “Không ngờ hôm nay vẫn có thể thấy bộ dạng yên lành của ngươi.”

Hắn nói gì vậy? Nếu không phải hắn đêm khuya lẻn vào Huyền Nhiên các thì sao có thể nhìn thấy ta? Có điều hắn là hoàng thượng, nói sao thì là vậy.

Ta hít sâu một hơi. “Nghe ngữ khí của Hoàng thượng, dường như rất không muốn nhìn thấy nô tỳ?”

Hắn cười. “Không phải không muốn, chỉ là trẫm có chút kinh ngạc mà thôi.” Hắn đương nhiên kinh ngạc rồi, liên tục hai lần ta đều thoát chết. Ta có chút lo lắng, không biết lần tới hắn lại gây khó dễ gì cho ta, hơn nữa, mỗi lần đều không chút lưu tình, hở ra là dọa chém đầu.

Vừa mới bò ra khỏi ổ, bây giờ đứng trong đêm, ta cảm thấy hơi lạnh. Ta bất giác co người, hắn lập tức cảm nhận được, nắm tay ta, nhíu mày. “Thật yếu ớt, sao tay lại lạnh thế này! Để trẫm sưởi ấm giúp ngươi.” Bàn tay to lớn của hắn bao bọc lấy bàn tay bé xíu của ta, khẽ vuốt.

Ta muốn tránh nhưng không rút ra được.

Đột nhiên hắn nói: “Lần đầu tiên trẫm nghe thấy cung tỳ bị thương còn truyền thái y tới khám, tiện tỳ, sao trẫm thấy ngươi chẳng thấp hèn chút nào nhỉ?”

“Nô tỳ vốn không thấp hèn.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Tiện tỳ, tiện tỳ… Chẳng phải hắn học cách gọi này từ Thiên Phi sao?

“Mạng của ngươi thật lớn.” Hắn cảm thán.

“Đó đều là nhờ phúc cùa Hoàng thượng.” Ta nghiến răng.

Hắn chẳng hề tức giận, chỉ khẽ cười, nói: “Phúc khí của trẫm không che chở nổi cho ngươi. Có điều, ngươi quả thật là một nữ tử thông minh.” Ánh mắt hắn nhìn ta không còn chút sắc bén hiện lên vẻ dịu dàng.

Ta bỗng cảm thấy không cần đề phòng, to gan hỏi; “Vì sao Hoàng thượng không hỏi nô tỳ làm thế nào mà sống được?”

Hắn không quan tâm. “Trẫm chưa từng để ý thủ đoạn, chỉ nhìn kết quả.”

Ta im thin thít, quả là kẻ vô tình, may mà ta cũng chẳng phải người lương thiện.

Tay ta ở trong lòng bàn tay hắn ấm dần lên. Hắn buông tay, cười hỏi: “Đầu gối ngươi đỡ rồi chứ?”

Tim ta khẽ rung động, ta nghĩ một chút rồi trả lời: “Đầu gối nô tỳ đã đỡ rồi!” Tránh nói chưa khỏi, hắn lại làm lớn chuyện bằng cách ôm ta về Huyền Nhiên các. Nếu có lần nữa, cho dù Thư Quý tần muốn bảo vệ ta thì có lẽ Thiên Phi cũng không nhịn nổi.

“Khỏi thật rồi à?” Hắn dường như không tin. “Nô tỳ khỏi thật rồi.” Ta gật đầu thật mạnh.

“Ngươi còn là người không? Tốc độ hồi phục kiểu gì vậy?” Hắn nhíu mày nói.

“…”

“Trẫm muốn thử xem.”

Ta còn chưa biết hắn nói “muốn thử xem” là có ý gì thì hắn đã giơ chân đá vào đầu gối ta.

“Ái…”

Ta đau đớn kêu lên, ôm đầu gối ngã nhào, nước mắt rưng rưng.

Tên Hạ Hầu Tử Khâm đáng ghét!

Hắn cười gian ác, ngồi xổm xuống. “Xem xem, rõ ràng vẫn chưa khỏi lại dám lừa trẫm. Ngươi không sợ trẫm trị ngươi tội dối vua à?”

Hơi ấm từ từ phả vào má khiến ta giật mình, kinh ngạc nhìn hắn. Trái lại, hắn không hề nói muốn trị tội ta, vừa giơ tay kéo ta lên vừa nói: “Nhớ là vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc lừa dối trẫm.”

Từng lời của hắn khiến ta sợ hãi. Khóe miệng hắn cong lên, rõ ràng là đang cười nhưng lại khiến người khác cảm thấy lạnh giá, có chút hoảng sợ.

Hạ Hầu Tử Khâm, tâm tư của hắn là một mê cung nên khiến ta sợ hãi.

Hắn buông tay ta, sải bước lên phía trước. Ta thầm cảm thấy chán nản, hắn sẽ không như vậy mà rời đi chứ? Vậy thì ta phải làm thế nào? Quay đầu nhìn tường bao cao vút, muốn ta bay qua tường để về phòng quả thật là hoang đường mà!

Lúc ta đang buồn phiền, bỗng nghe hắn nói:“Qua đây!”

Ta ngẩn người, hắn lại nói: “Qua đây!” Giọng nói không lớn nhưng lộ rõ khẩu khí không cho phép ta từ chối.

Ta nghĩ một chút rồi tập tễnh bước qua. Hắn đá ta đau thật đấy!

Thấy bộ dạng của ta, hắn có vẻ không vui, khẽ nhíu mày, nói. “Có cần trẫm gọi ngự liễn[1] đến cho ngươi không?”

[1] Ngự liễn: một loại xe có người kéo, chuyên dùng cho vua, hoàng hậu và các phi tần.

Ta nghiến răng. “Tạ ơn Hoàng thượng chăm sóc, nô tỳ có thể tự đi.”

Nghe thấy vậy, hắn cũng không khăng khăng nữa, cười nói: “Tuy ngươi mảnh mai nhưng cũng rất mạnh mẽ.”

“Nô tỳ phải mạnh mẽ để sống tiếp.”

Ta không dám nhận “ý tốt” của hắn thêm nữa, một lần đã đủ khiến ta phiền phức, thêm vài lần nữa há chẳng phải khiến ta vạn kiếp bất phục ư? Còn hắn lại rất nhẹ nhàng, “bố thí” thêm cho ta vài lần, để lại đống rối rắm kêu ta tự dọn.

Hắn cảm thán: “Sống tiếp, nói hay thật đấy!”

Ta cúi đầu, im lặng. Đột nhiên ta nhớ tới lời hắn nói hôm đó, người sợ chết sẽ dốc hết sức lực để sống tiếp. Có lẽ ta chính là loại người đó.

“Tiện tỳ!” Hắn lại gọi.

Ta tức giận song không thể gọi hắn là “hôn quân”. Cố gắng kiềm chế cơn giận, ta cười gượng. “Hoàng thượng, nô tỳ có tên, là Tang Tử.” Phí công hôm đó ta hét to như vậy, hóa ra hắn hoàn toàn chẳng có ý định ghi nhớ. Ta lại thở dài, hoặc có lẽ, hắn hoàn toàn không nghe thấy,

“Tang Tử.” Hắn khẽ lặp lại, lập tức nói: “Thật khó nghe!”

Hắn nói ta xấu, nói tên ta khó nghe, ta không nhịn được cũng phải nhịn, ai bảo hắn là hoàng thượng chứ!

Ta nói từng chữ qua kẽ răng: “Tạ ơn Hoàng thượng đã đánh giá!”

Miệng hắn là miệng vàng đương nhiên mọc toàn ngà voi.

Trước mặt người khác, ta có thể tranh cãi, có thể hiếu thắng, song trước mặt hắn, tốt nhất đừng nên có biểu hiện gì cả. Ta không hiểu hắn, không nắm được điểm yếu của hắn. Hắn không phải Thiên Phi, cũng không phải Thư Quý tần, hắn muốn chơi hay muốn giết người đều chẳng cần lý do, cứ thế mà làm. Ai bảo hắn nắm quyền sinh sát trong tay!

Hắn cười lạnh lùng, nói: “Ngươi thật biết nịnh nọt!”

Ta cười: “Đa tạ Hoàng thượng khen ngợi!”

“Trẫm không phải đang khen ngươi.” Hắn lạnh giọng nói.

Ta cúi đầu. “Nô tỳ ngu muội.”

Hắn bỗng dừng bước, giơ tay vuốt má ta, khen ngợi: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”

Ta không phải không biết hắn đang mỉa mai, hắn không nói rõ cũng là hy vọng ta chơi cùng hắn.

Hắn cầm lấy tay ta, bàn tay to lớn bao bọc, nắm chặt. Ta không kêu, cũng không vùng vẫy nhưng bụng lại kịp thời lên tiếng. Lúc này ta mới nhớ ra, đói quá, cả ngày chưa ăn gì.

Hắn hơi cau mày. “Ngươi đói nhanh thật đấy!”

Bây giờ cách bữa tối chưa đầy hai canh giờ nhưng hắn nào biết cả ngày ta chưa được ăn gì chứ? Bỏ đi, cũng không cần tố cáo, ta chẳng qua chỉ là một cung tỳ, huống chi hắn chưa chắc đã giúp ta hả giận.

Hắn kéo kéo ta, cười nói: “Trẫm cũng hơi đói, chi bằng ngươi dùng chút điểm tâm cùng trẫm.”

Ta thừa nhận lúc này chẳng có khí phách gì, vừa nghe hắn nói tới điểm tâm, mắt đã rực sáng. Thật tốt, bụng ta được cứu rồi!

Hắn đưa ta về Thiên Dận cung, Lý công công thấy ta, trợn tròn mắt. Có một thái giám cao tuổi bước lên, cung kính nói: “Hoàng thượng đã trở về, lão nô dặn cung tỳ chuẩn bị nước ấm cho Hoàng thượng tắm rửa.”

Ta nhớ ra rồi, ngày ấy, khi hắn và Như Mộng hoan ái, ta trốn dưới gầm giường từng nghe qua giọng nói này. Thái giám đó hình như tên Lưu Phúc. Ta liếc mắt nhìn ông ta, quả nhiên là vị thái giám từng trải, biết điều hơn nhiều so với Lý công công kia.

Hạ Hầu Tử Khâm xua xua tay, nói: “Không cần, bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị mấy món điểm tâm mang lên, trẫm hơi đói.”

“Vâng!” Lưu Phúc trả lời, lại dặn dò Lý công công ở bên cạnh: “Tiểu Lý Tử, tới Ngự thiện phòng truyền lệnh.”

Lý công công nhìn ta với vẻ mặt rất không tình nguyện, hậm hực đi ra.

Hạ Hầu Tử Khâm đưa ta về tẩm cung. Bậc cửa cao thật đấy, ta cắn môi gắng gượng nhấc được cái đầu gối bị thương qua đó. Ở giữa đặt một lư hương rất to, làn khói mỏng manh bay lơ lửng, mùi thơm thoang thoảng trong không khí, không nồng, không đậm, thơm mát, thanh nhã.

Bốn góc trong tẩm cung đều bày lò sưởi để xua đi cái giá rét, cả căn phòng vô cùng ấm áp, thoải mái. Rèm vàng khẽ lay khiến người ta lóa mắt. Ta thầm cảm thán, rốt cuộc giữa người với người cũng thật khác nhau. Dù Thiên Phi đã là tiểu viện nhưng so với hắn thì cũng chỉ là giọt nước trong biển cả.

Điểm tâm nhanh chóng được đưa lên, hắn kéo ta ngồi trên chiếc giường nhỏ. Một công công đang định bước lên, hắn liền xua tay kêu lùi xuống, sau đó cười, nói: “Ngươi ăn trước đi!”

Ta nghi ngờ nhìn hắn, không biết vì sao ta cảm thấy hắn không tốt bụng đến vậy.

“Mau ăn đi!” Hắn giục.

Ta thực sự rất đói, hắn đã có thịnh tình như vậy, ta cũng khó từ chối, chỉ nói: “Tạ ơn Hoàng thượng” rồi cầm miếng bánh ngọt cho vào miệng.

Thấy ta ăn mấy miếng, hắn mới giơ ngón tay thon dài, khẽ nhón một miếng, cắn một cái rồi nói: “Không có độc, vậy trẫm yên tâm mà ăn rồi.”

“Ự…” Ta nghẹn họng. Hóa ra hắn bảo ta ăn trước chỉ vì muốn ta thử độc giúp hắn?

Vuốt ngực vẫn không trôi miếng bánh, mặt ta đỏ gay. Khi đó ta chẳng quan tâm tới những thứ khác, xông lên rót cốc nước, ngửa cổ uống.

“Ha ha.” Hắn vui vẻ bật cười phía sau ta. “Ngươi lo gì chứ, mấy món điểm tâm đều đã thử độc cả rồi, nếu không, sao bọn họ dám mang lên cho trẫm dùng?”

Chẳng dễ dàng gì mới nuốt trôi xuống được, ta xoa ngực, quay mặt đi. Hắn dịu dàng nhìn ta rồi đứng lên đi về phía ta. Ta giật mình, bất giác lùi lại nửa bước, tựa người vào mép bàn. Hắn tới gần, hơi thở ấm áp phả lên mặt ta. “Tối nay ở lại…”

Tim lỡ mất nửa nhịp, ta căng thẳng nhìn nam tử trước mặt, khóe miệng hắn mang theo nụ cười gian ác nhưng quyến rũ, đôi mắt đen sâu thẳm.

Hắn là hoàng thượng, tất cả nữ nhân hậu cung đều là của một mình hắn. Hắn chẳng qua chỉ muốn một cung tỳ mà thôi, ta há có lý do từ chối?

Hắn ôm eo ta khẽ cười. “Không đủ một vòng ôm, tựa như cây liễu yếu ớt đón gió.”

Ta cũng cười. “Hoàng thượng không chê nô tỳ xấu à?”

Hắn ôm ta lên long sàng, hai người cùng ngã xuống, hương thơm trên tấm khăn trải giường bỗng trở nên ngào ngạt, mang theo mùi long diên hương thoang thoảng.

Hắn khẽ nói: “Trẫm thích người xấu xí như ngươi.”

Bây giờ nói thích ta nhưng hắn nào có thích dáng vẻ của ta chứ? Ngoài gây khó dễ, chuyện tốt duy nhất hắn làm cho ta chính là cho ta ăn điểm tâm.

Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo, Hạ Hầu Tử Khâm hắn cũng coi như cực phẩm rồi.

“Ngủ bên cạnh trẫm thì hãy thu lại tâm tư của ngươi.” Giọng nói lạnh nhạt của hắn truyền đến nhưng hắn lại giơ tay, nhẹ nhàng ôm lấy ta.

Hình huyền long thêu trên ngực áo hắn lạnh buốt. Ta liền hắt hơi, vô thức co người lại. Hắn lập tức nhận ra, cằm đặt lên thái dương ta, cười nói: “Sao, lò sưởi trong cung của trẫm vẫn chưa đủ à?”

“Đủ rồi ạ!” Ta khẽ nói.

Nam tử khẽ “hừ” một tiếng, siết chặt vòng tay. Đột nhiên ta cảm thấy dù có nhiều lò sưởi hơn nữa cũng không thể làm tan chảy trái tim của người này.

Tô Mộ Hàn chẳng qua chỉ dựng lên lớp lớp vỏ bọc quanh mình, ta tin nếu có ai vượt qua được tấm rèm đó thì sẽ có thể bước vào trái tim y. Còn Hạ Hầu Tử Khâm, muốn tới gần hắn dễ biết bao, thứ lạnh giá nhất chính là trái tim hắn. Nơi đó quá lạnh, tới thấu xương.

Hắn bỗng động đậy, ta căng thẳng đến nỗi cơ thể căng ra, trong đầu bỗng nhớ tới cái đêm hắn ôm Như Mộng lên giường. Tiếng rên nũng nịu của nữ tử, hơi thở hổn hển, dồn dập tràn vào tai ta. Hai má ta nóng bừng, ta cắn môi, toàn thân đột nhiên không thoải mái chút nào.

Hắn nghiêng mặt nhìn ta, rất lâu sau, chóp mũi hắn gần như chạm vào ta.

“Sợ à?” Hắn hỏi.

Ta nghĩ một lát, có chút dối lòng, gật đầu.

Hắn bỗng cười. “Sợ trẫm thì không sao, chỉ cần ngươi không sợ bọn họ.”

Ta há không biết “bọn họ” mà hắn nói là ai. Hắn nhìn ta chăm chú. “Trẫm nhìn thấy tia sáng không an phận trong mắt ngươi. Không muốn làm cung tỳ hả, vậy cũng phải có bản lĩnh.”

Ta không dám nói, có bài học thất bại của Như Mộng, ta nhất định sẽ thành thật.

“Ngươi thật khiến trẫm ngạc nhiên, mừng rỡ đấy!” Hắn cảm thán.

“Ngạc nhiên, mừng rỡ vì mạng của nô tỳ đủ lớn ư?”

“Có một chút.”

Hắn ngẩn người, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Không, trẫm muốn khen thưởng ngươi.”

Ta kinh ngạc. Hắn cười, nói: “Làm Phi tử của trẫm nhé, trẫm thích ngươi.”

Ta không khỏi kinh ngạc, hắn nói muốn phong ta làm phi. Hậu cung còn chưa sắc lập hoàng hậu, hoàng quý phi, đến cả vị trí tứ phi như: quý, thục, hiền, đức cũng còn thiếu, vậy thì vị trí phi cao nhất ở hậu cung thiên triều hiện nay rồi.

Nhìn hắn, đến động đậy ta cũng không làm nổi!

Hắn hôn lên má ta một cái, nhẹ nhàng nói: “Một khi trẫm mở miệng thì nhất định sẽ không thay đổi.”

Hắn nói quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, song vì sao ta lại cảm thấy không chân thực nhỉ? Việc này nhanh tới mức ta có cảm giác đây không phải sự thật. Quá dễ dàng, khiến ta quá kinh ngạc. Hắn lại có thể cất nhắc một cung tỳ là ta trở thành hậu phi? Thậm chí ta còn chưa được sủng hạnh.

Điều này hoàn toàn không hợp quy củ.

Tuy nhiên hắn là hoàng thượng, bởi chưa phong hậu nên chuyện hậu cung trước nay đều do thái hậu nắm quyền, há lại để hắn làm gì thì làm?

Nằm ngơ ngẩn hồi lâu, người bên cạnh đột nhiên im lặng, hơi thở dần đều đặn. Ta hơi nghiêng mặt, thấy hắn đã say giấc nồng, hàng mi dài rủ xuống như hình cánh quạt vô cùng rõ nét. Vòng tay ôm ta chưa từng buông lơi.

Ta mới phát hiện cả tẩm cung vô cùng tĩnh lặng, không có một âm thanh nào ngoài tiếng hít thở. Các cung nhân gác đêm không hề lên tiếng, ta chỉ thấy bóng họ in trên cửa.

Ta yên lặng dựa vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, trong lòng đầy suy nghĩ.

Sau một đêm, ta từ cung tỳ của Huyền Nhiên các trở thành nương nương của thiên triều. Hạ Hầu Tử Khâm ban cho ta chữ “Đàn”, còn ban Cảnh Thái cung cho ta.

Bỗng chốc lời đồn đại lan ra, cả hậu cung chìm ngập trong đó, đại để nói ta dùng thuật quyến rũ, nếu không, dựa vào dung mạo, sao có thể một bước thành phi. Ta cười trừ cho qua chuyện.

Đổi bộ cung trang cung tỳ mang tới, nhìn nữ tử tóc mây vấn cao trong gương, ta cười lạnh, phần vinh quang đặc biệt này đến quá dễ dàng khiến người ta hoảng sợ.

“Nương nương!” Cung tỳ bước lên, khẽ nói. “Đã chuẩn bị xong cả rồi, nên tới Hy Ninh cung thỉnh an thái hậu thôi.” Ta thu lại suy nghĩ, để mặc cung tỳ dìu, vô thức liếc nhìn nàng ta một cái, khuôn mặt tròn, đôi mắt rất sáng. Ta bèn hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Nô tỳ tên Vãn Lương.” Cung tỳ cúi đầu, cung kính đáp.

Ta gật đầu, lại dừng bước khiến nàng ta hơi kinh ngạc. Ta cười nói: “Không tới Hy Ninh cung vội, ngươi đi gọi tất cả người của Cảnh Thái cung vào đây cho ta.”

Vãn Lương hơi sững người, vội vàng “dạ” rồi lại nhỏ giọng nói: “Nương nương, người nên xưng là “bản cung”.”

Vậy ư?

“Bản cung…” Ta thầm nói, thật không quen miệng, ha ha, nhưng Vãn Lương nói đúng, ta nên tự xưng là “bản cung”.

Mọi người trong Cảnh Thái cung đều đã đến, cung kính đứng trước mặt ta. Vãn Lương đỡ ta ngồi xuống, lại pha trà cho ta rồi mãi cúi đầu đứng sang một bên. Ta nhìn đám người trước mặt, cười nói: “Các ngươi không cần quá thận trọng, bản cung truyền các ngươi tới chẳng qua muốn làm quen mặt chút. Bản cung còn vội qua Hy Ninh cung, mỗi người hãy tự giới thiệu tên mình!”

Nghe vậy, một cung tỳ đứng hàng đầu vội cúi người chào: “Bẩm nương nương, nô tỳ là Triêu Thần.”

Ta nhìn cung tỳ tên Triêu Thần, y phục giống của Vãn Lương, có vẻ đều là cung tỳ thân cận được phân cho ta.

“Nô tài là Cát Tường.”

“Nô tài là Như Ý.”

Hai thái giám tranh nhau nói.

Ta hơi sững người, nhìn về phía y, mở nắp cốc trà, lên tiếng: “Ngươi cũng tên Như Ý? Khéo quá, theo bản cung được biết, Ngọc Thanh cung cũng có một cung tỳ tên Như Ý.”

Vẻ mặt tên thái giám đó biến sắc, hắn quỳ phịch xuống, cúi đầu nói: “Hồi bẩm nương nương, nô tài là người của nương nương.”

Đầu ngón tay ta khẽ động, một tên thái giám rất lanh lợi. Ta chẳng qua mới nói được nửa ý, y đã hiểu rõ. Ta cười nói: “Thôi, bản cung không muốn bị nhầm lẫn. Các ngươi sửa tên thành Tường Hòa, Tường Thụy đi!”

“Tạ ơn nương nương ban tên!” Hai thái giám đồng thanh nói.

Mọi người trong cung lần lượt nói tên mình, khi tới một cung tỳ, nàng ta do dự một lát, nói quanh co: “Nương nương, nô tỳ… nô tỳ tên Hương Lan.” Nàng ta vừa nói vừa vặn gấu áo, vẻ mặt căng thẳng.

Vãn Lương khẽ “à” một tiếng. Ta liếc nhìn cung tỳ đó, nàng ta sợ tới mức lập tức quỳ xuống, đập đầu nói: “Nương nương tha tội! Bởi tên của cung tỳ cũng trùng tên với người khác, nên… nên…”

Hóa ra là như vậy, nhưng hình như nàng ta tự giác quá đà rồi.

“Hỗn xược!” Ta ngồi thẳng, khẽ nói: “Bản cung có nói muốn đổi tên ngươi không? Sao ngươi dám tự ý quyết định?”

Nghe thấy vậy, cung tỳ đó càng run rẩy, khóc nức nở, ra sức đập đầu: “Nương nương, nô tỳ biết sai rồi! Sau này nô tỳ không dám nữa! Nương nương thực sự biết sai rồi…”

“Câm miệng!” Nàng ta khiến ta có chút bực bội, ta đứng lên, lạnh giọng hỏi: “Bản cung nói muốn xử lý ngươi à?”

Nàng ta run rẩy lắc đầu.

Ta cười lạnh. “Bản cung không cần kẻ vô dụng, cũng không cần người quá thông minh, các người hãy ghi nhớ kĩ cho bản cung.”

Bọn họ vội lên tiếng trả lời.

Bước lên trước vài bước, ta nói: “Vãn Lương và Triêu Thần tới Hy Ninh cung với bản cung, những người khác thì giải tán, cần làm gì thì làm đó.”

“Vâng, nương nương!”

Giải tán đám cung nhân, ta bước ra ngoài cùng hai cung tỳ. Bọn họ yên lặng đi sau ta, không nói một lời. Đột nhiên ta bật cười, quay đầu hỏi: “Chắc các ngươi cũng biết bản cung xuất thân từ cung tỳ?”

Thực ra sao bọn họ có thể không biết? Chuyện này sớm lan truyền rồi, ta chỉ muốn xem phản ứng của bọn họ thôi.

Không nhìn ta, cả hai đều cúi đầu, đồng thanh đáp: “Nô tỳ biết ạ!”

Bốn chữ, rất dứt khoát, không chút giấu giếm, nhưng ta vẫn không thể lơ là cảnh giác, trong cung ta chỉ có một mình. Ta thân cô thế cô, nhất định phải đề phòng tất cả những người bên cạnh. Hạ Hầu Tử Khâm cũng không phải ngoại lệ.

Nhìn bọn họ, ta nhấn mạnh từng từ: “Đúng vậy, người xuất thân từ cung tỳ giỏi nhất là nghi ngờ.” Lời nói vừa thốt ra, đột nhiên ta hoảng sợ, lập tức cười nhạt.

Thân ở địa vị khác, quả nhiên không thể tự mình làm chủ. Ta dường như đã hiểu thủ đoạn xử lý Như Mộng của Thư Quý tần, bởi bây giờ, ta cũng đã bắt đầu đề phòng.

Hai bàn tay của Vãn Lương và Triêu Thần khẽ nắm chặt nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, đồng thanh nói: “Nô tỳ chỉ biết hầu hạ nương nương, không có suy nghĩ gì khác.”

Ta khẽ “ừ” một tiếng, sải bước lên loan kiệu. Đột nhiên ta nghĩ, nếu bọn họ nhìn thấy ta thì sẽ kinh ngạc như thế nào nhỉ, nhất là Thiên Phi! Nghĩ rồi lại nghĩ, ta bất giác bật cười thành tiếng.

Rất lâu sau kiệu mới từ từ dừng lại. Bên ngoài vang lên tiếng Triêu Thần: “Nương nương, đã đến Hy Ninh cung.” Nói xong, nàng ta giơ tay giúp ta vén rèm kiệu.

Ta gật đầu, để nàng ta đỡ xuống. Thấy mấy loan kiệu đã dừng ở bên cạnh, có lẽ đã có người đến trước.

“Nương nương!” Vãn Lương khẽ gọi, ta sực tỉnh, lắc lắc đầu, tiến lên phía trước.

Chưa vào tới phòng, xa xa đã nghe thấy tiếng cười nói trong trẻo vọng tới, có vẻ rất náo nhiệt. Ta đứng thẳng người, khoan thai bước vào, những ánh mắt đổ dồn về phía ta, tiếng nói chuyện đột nhiên biến mất.

Ta buông tay Triêu Thần, cúi chào người ngồi phía trên: “Thần thiếp thỉnh an Thái hậu, mong Thái hậu phúc thọ an khang!”

“Không cần hành đại lễ như vậy, ngồi đi!” Giọng nói của thái hậu vô cùng bình thản. Ta vốn tưởng bà sẽ phẫn nộ về chuyện Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên phong phi cho ta, song ta không nghe ra chút tức giận nào từ lời nói của bà.

“Tạ ơn Thái hậu!”

Trong phút chốc, ta nghe thấy tiếng người đứng lên ở phía sau rồi nghe thấy họ nói: “Đàn Phi nương nương cát tường!”

Ta hơi sững người, bỗng nhớ ra đây là tước hiệu Hạ Hầu Tử Khâm đã ban tặng cho ta.

“Đều miễn lễ!” Ta ung dung, thản nhiên liếc nhìn, thật tốt, không có gương mặt nào quen thuộc.

“Đàn Phi cũng ngồi đi!” Thái hậu nói.

Ta vội gật đầu, qua ngồi bên phải thái hậu. Hơi nghiêng mặt ta mới nhìn rõ dáng vẻ của bà. Tuy bà đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẻ mặt vẫn hồng hào, khi cười, nếp nhăn ở đuôi mắt cũng rất ít. Hôm nay, bà khoác áo ngoài màu đỏ tía, viền kim tuyến, lộng lẫy, sang trọng và trang nhã. Ta ngồi gần nên có thể nghe rõ tiếng trâm vàng cài trên tóc mây khẽ lay động.

Hộ giáp trên ngón tay khảm nạm phỉ thúy màu ngọc bích khẽ gõ trên bàn trà, vang lên tiếng lanh lảnh. Đột nhiên bà lên tiếng: “Các ngươi muốn nói gì thì nói đi, ai gia thích nghe các ngươi nói chuyện. Mọi người đều không lên tiếng, thật yên ắng quá!”

Thái hậu đã mở lời, không khí vừa nãy còn ngột ngạt phút chốc lại trở nên tưng bừng, nhộn nhịp. Có người nói: “Đàn phi nương nương đã bỏ lỡ mất rồi, nếu nói chuyện phiếm, Thư Quý tần mới gọi là lợi hại! Mà Thư Quý tần đến sớm, bây giờ đã về trước rồi, ôi chao…”

Ta nhìn nàng ta, thấy nàng ta điềm nhiên nhấp ngụm trà, lãnh đạm cười với ta. Thật lợi hại, lái sang chuyện ta đến muộn!

Ta lo lắng nhìn sang thái hậu, hình như bà không để tâm. Thái hậu cười, nói: “Nói ra thì Diêu Thục nghi ngươi cũng chẳng kém Thư Quý tần nhỉ!”

“Thái hậu, người nói vậy là đang chê cười thần thiếp à?” Diêu Thục nghi khẽ cười, đôi mắt phượng sáng ngời, môi đào khẽ hé, thẹn thùng nói: “Thái hậu nói vậy, sau này thần thiếp không dám đến nữa.”

Thái hậu cũng cười. “Vậy lại là lỗi của ai gia à?”

Nghe xong, Diêu Thục nghi vội nói: “Người xem, điều này chẳng phải làm giảm phúc thọ của thần thiếp sao?”

Ta cảm thán, thật ngại, một câu cũng không thể xen vào.

“Tỷ tỷ nói ít thôi, để Đàn Phi nương nương chê cười kìa, ha ha!” Một nữ tử mặc cung trang màu xanh nhạt nhìn ta, nói.

Diêu Thục nghi cười, nói: “Được rồi, đến Thẩm Tiệp dư cũng trách tỷ không phải.” Đột nhiên nàng ta nhìn về phía ta. “Thần thiếp khiến nương nương chê cười rồi!”

Ta vội cười theo. “Thục nghi muội muội nói gì vậy, là bản cung chưa quen, nghe các muội nói chuyện, nhìn thái hậu cũng thấy vui rồi!”

Thái hậu nói: “Ai gia thấy miệng của Đàn Phi cũng rất ngọt!”

Ta hơi sững người, đành khẽ cười.

Tới khi chuẩn bị ra về, ta mới biết ba người còn lại là An Uyển nghi, Lưu Thuận nghi và Trần Tịnh tần. Lúc ta rời đi thái hậu trước sau không hề nhắc tới chuyện hoàng thượng phong ta làm phi, dường như chuyện không hợp lẽ thường này hoàn toàn không tồn tại. Còn ta đột nhiên nhớ tới Thư Quý tần, nàng ta rời đi sớm, chẳng qua muốn tránh né ta.

Cười khẩy một tiếng, ta tạm thời cho nàng ta thời gian thích ứng, sẽ có ngày nàng ta phải chủ động đến thăm.

Ra khỏi Hy Ninh cung, Vãn Lương và Triêu Thần vội bước lên khẽ nói: “Nương nương hồi cung ạ?”

Ta nghĩ một lát trầm giọng nói: “Bản cung muốn tới Huyền Nhiên các.”

Huyền Nhiên các vẫn tạo ra cảm giác khiến người ta chán ghét. Lúc ta tới, Thiên Lục cũng ở đó. Ta cười, không thể chờ đợi để bàn xem nên đối phó với ta như thế nào sao?

“Tham kiến Đàn Phi nương nương! Nương nương cát tường!” Thiên Lục hành lễ với ta, động tác quy củ, không hề có chút bất kính.

Ta nhìn Thiên Phi, tỷ ta cắn môi, nhún gối: “Nương nương cát tường!” Phong Hà đứng bên tỷ ta sợ hãi nhìn ta, vội quỳ xuống. “Đàn Phi nương nương cát tường!”

Ta cười gằn, bây giờ biết sợ rồi sao? Ta đã nói từ lâu, ta không chết, nhất định sẽ không buông tha cho bọn họ.

Vịn vào tay Vãn Lương, ngồi vào vị trí chủ nhân, Triêu Thần thức thời bước lên rót trà cho ta. Nhận lấy cốc trà, ta thoải mái nhấp một ngụm, ừm, trà ngon thật!

Chậm rãi thưởng trà, ta cố ý không cho bọn họ đứng lên. Ta nói với Thiên Lục: “Không có việc gì thì lui xuống đi, bản cung muốn ôn lại chuyện cũ với Phi Tiểu viện.”

Thiên Lục cứng đờ người, nhìn ta với ánh mắt không tin, ngập ngừng một lát, đành nói: “Vâng, thần thiếp xin cáo lui trước.” Nàng ta nói xong lại quay sang nhìn Thiên Phi rồi mới quyến luyến rời đi.

Ta nói với Vãn Lương và Triêu Thần: “Các ngươi tới hậu viện, thu dọn đồ trước kia của bản cung, lát nữa mang về Cảnh Thái cung.”

“Vâng, thưa nương nương!” Hai cung tỳ đáp lời rồi cung kính lui đi.

Thực ra ta không cần mấy thứ đồ đó, ta chỉ không tin họ, mượn cớ sai khiến mà thôi.

Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của ba người. Ta bật cười. “Hôm đó cũng ở nơi này, Phong Hà còn dạy bản cung cách hành lễ, hôm nay bản cung vẫn nhớ rõ. Phong Hà, đúng không?”

“Nương nương!” Phong Hà dập trán xuống đất, toàn thân run rẩy.

Ta khinh thường nhìn ả, lên tiếng: “Ủa, ngươi sẽ không quên chứ?”

“Nương nương, nô tỳ… nô tỳ…” Ả ta căng thẳng không nói nên lời.

Ta cười, đứng lên rồi bước qua, nâng cằm ả, cười nói “Vậy ngươi cho rằng tiểu chủ nhà ngươi hành lễ thế nào?”

Ép buộc ả ta quay đầu qua, ả đau tới mức nhíu mày. Ta lại hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”

Ả ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu ý ta, hồi lâu sau mới cắn môi nói; “Nô tỳ cho rằng vẫn còn hơi kém.”

“Ngươi…” Thiên Phi giận dữ, trừng mắt nhìn ả nhưng vẫn không dám xông lên, thậm chí đầu gối đang nhún cũng không thẳng lên.

Ta gật đầu, buông tay nói: “Vậy thì ngươi qua dạy dỗ tiểu chủ ngươi cách hành lễ như thế nào đi!” Thoáng thấy vẻ phẫn nộ trong mắt Thiên Phi, ta nhướng mày. “Ồ, cung tỳ này có thể dạy bản cung mà lại không dạy nổi một tiểu viện như ngươi ư?”

Tỷ ta không kêu to, hai tay buông thõng đã nắm chặt thành nắm đấm. Rất lâu sau, Phong Hà mới tiếng: “Tiểu chủ, phải khuỵu gối thêm chút nữa.”

Ta quay lưng, không muốn nhìn ánh mắt vô cùng tức giận của Thiên Phi. Khóe miệng cong lên thành nụ cười. Có trách thì hãy trách tỷ ta ban đầu quá thâm hiểm, độc ác, muốn ta chết, lại muốn ta chịu đủ giày vò mới được chết. Nhưng mạng ta chưa đến mức tận đường, ta vẫn sống tiếp.

Tỷ ta đã lỡ mất dịp tốt, sẽ không còn cơ hội nữa!

“Khuỵu thêm… thêm chút nữa!”

Thật tốt, xem ra ả vẫn còn nhớ hôm đó đã dạy ta thế nào.

“Tiểu chủ, thêm…”

Chỉ nghe thấy tiếng “phịch”, ta biết đó là tiếng Thiên Phi quỳ xuống. Có điều, thời gian ngắn như vậy mà đã không chịu nổi rồi à? Ta xoay người mỉa mai: “Xem ra Phi tiểu viện chưa quên hành đại lễ như thế nào nhỉ!”

“Ngươi…” Tỷ ta hận đến đỏ mắt, nghiến chặt răng mới thốt được một từ.

Ta cười, nhìn tỷ ta, chắc tỷ ta đang cảm thấy bị áp bức và lăng nhục nhỉ? Lớn như vậy tỷ ta đã bao giờ phải chịu uất ức? Ta còn sợ tỷ ta tự sát. Ha, nhưng ta hy vọng tỷ ta có thể kiên cường một lần nhất định không được chết dễ dàng như vậy.

Ta quay người, lạnh lùng buông một câu: “Tang Tử ta có ân tất trả có thù tất báo, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi!”

“Nương nương, tạ ơn nương nương không giết!” Phía sau truyền tới giọng nói của Phong Hà.

Ta không do dự, đi thẳng ra cửa. Ơn không giết? Ha, ta nói sẽ tha cho ả bao giờ?