Chương 4: Đội thám hiểm

Mắt âm dương

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đội thám hiểm vượt qua hết ngọn núi ngọn núi khác, mải miết đi về hướng Bắc mấy ngày liền, dần đến gần lưu vực sông Kim Sa. Lão Tôn nói với Vương Uy, họ ngờ rằng năm xưa Thomas đã đi dọc theo sông Kim Sa, tiến vào vùng núi tuyết Cách Lạp Đơn Đông, vì trước khi xuất phát Thomas đã thu thập, nghiên cứu rất nhiều tài liệu về vùng này.

Dọc đường, Vương Uy quan sát nhóm người này phát hiện về danh nghĩa Dương Hoài Ngọc là trưởng nhóm, nhưng khi gặp những vấn đề lớn cần quyết định đều phải được lão Tôn gật đầu mới xong.Vương Uy vẫn âm thầm để ý lão Tôn, thấy lão là kẻ lão luyện giang hồ, tâm tư thâm trầm, mạng của anh, Ngoẹo và Ngọng đều nằm trong tay lão, chỉ cần lão lắc đầu thì cả ba đừng hòng giữ được tính mạng.

Đội thám hiểm men theo vách đá cheo leo bên bờ sông Kim Sa, đi suốt ngày đêm ngược lên thượng nguồn, chẳng bao lâu đã đến dãy núi Đường Cổ Lạp.

Vương Uy đứng trên đỉnh núi nhìn về phía trước, thấy trước mặt là cả một thế giới mênh mông trắng xóa mà đỉnh núi tuyết là chiếc ô khổng lồ xòe rộng, che kín những đỉnh núi san sát điệp trùng trong tầm mắt.

Lúc này đương độ vào đông, một cơn gió thổi qua cũng phủ mờ cả đất trời, sau đó ít lâu là tuyết đổ. Đội thám hiểm bước thấp bước cao giữa cơn mưa tuyết, gió mỗi lúc một lớn, hễ ngẩng đầu lên là bị tuyết táp vào mặt. Ngoẹo và Ngọng dìu nhau đi khóa đuôi, Vương Uy vừa đi vừa buồn bực trong lòng, dần dà anh cũng chậm lại, tụt lại phía sau.

Thấy Vương Uy đi tới, Ngọng hết sức xúc động, để lão Tôn khỏi nghi ngờ, dạo này Vương Uy cố tình xa lánh Ngoẹo và Ngọng, phần lớn thời gian anh đành để nói tào lao với lão Tôn và Dương Hoài Ngọc.

Ngoẹo tương đối nhanh nhạy, hiểu ngay ý Vương Uy, trong khi Ngọng chưa đến lúc nguy cấp thì ngốc nghếch hơn ai hết, thấy Vương Uy cố tình lờ mình đi, anh ta ấm ức vô cùng. Đã vài lần Ngọng xung đột với các thành viên trong đội thám hiểm, buộc lòng Vương Uy phải giũa cho anh ta một trận.

Thấy Vương Uy đi tới, Ngọng ngọng nghịu:

-Thưa… thưa… chỉ huy…

Vương Uy vỗ vỗ vai anh ta, Ngọng vui lắm, bèn hạ giọng:

– Thưa… thưa chỉ huy, em nói với chỉ huy một việc…

– Đồ con rùa, có chuyện gì mà úp úp mở mở thế? – Vương Uy nói.

– Em… em… hình như vừa thấy Nhị Rỗ. – Ngọng thưa.

Lòng Vương Uy trầm xuống, thầm lấy làm kinh ngạc. Vùng rừng núi hoang vu giáp giới giữa Xương Đô và A Bối cách núi Đường Cổ Lạp đến mấy trăm cây số, cho dù Nhị Rỗ chưa chết cũng không thể đi theo họ tới đây được.

Vương Uy liếc nhìn Ngoẹo đang đi bên cạnh Ngọng, thấy ánh mắt anh ta vừa sợ hãi vừa ngơ ngác, rõ ràng cũng nghe hết những lời Ngọng nói.

Ngỡ rằng Ngọng ngớ ngẩn nói lung tung, Vương Uy ra sức vỗ vỗ vào mặt anh ta, nhưng Ngọng chỉ lúc lắc đầu, trịnh trọng nói:

– Thưa… em nói thật đấy ạ!

Bấy giờ Dương Hoài Ngọc đằng trước đột ngột ngoảnh lại nhìn đầy nghi hoặc, Vương Uy chẳng chịu lép, liền trợn mắt với cô ta, Dương Hoài Ngọc lập tức nín lặng quay đi. Để cả đội thám hiểm khỏi chú ý, Vương Uy đưa mắt cho Ngoẹo, ra ý bảo Ngoẹo gạn hỏi Ngọng cho rõ ngọn ngành, còn anh ta giả bộ tán hươu tán vượn với Ngoẹo và Ngọng một hồi rồi rảo bước vượt lên trước cùng đội thám hiểm, tiếp tục leo lên đỉnh núi. Màn đêm buông xuống, gió tuyết mỗi lúc một lớn, khiến mọi người khó mà đứng vững, đội thám hiểm di chuyển hết sức chật vật.

Lão Tôn quấn lại tấm áo lông thú, lớn tiếng giục những người đi sau:

– Lên đến đỉnh núi kia chúng ta sẽ dựng trại nghỉ ngơi.

Mấy người đi trước giơ cao đèn bão để đề phòng đồng đội bị gió thổi bạt xuống thung lũng, lão Tôn dẫn đầu, cầm một sợi dây thừng, những người đằng sau cứ bám vào sợi dây mà đi, cả toán người trông như một xâu châu chấu bị buộc vào một sợi dây thừng, nối đuôi nhau leo lên đỉnh núi tuyết.

Càng lên cao dốc núi càng dựng đứng, hai bên đỉnh tuyết là thung lũng sâu hút không thấy đáy. Chỉ cần sơ ý một chút, lăn xuống dưới đó là thịt nát xương tan ngay tức thì.

Vương Uy một tay nắm dây thừng, một tay bám vào những mấu đá nhô ra, trên mấu đá phủ đầy tuyết, phải thọc tay vào thật sâu mới nắm được. Vương Uy phủi sạch tuyết đọng trên mấu đá, bám thật chắc rồi ngoảnh lại nhìn Ngoẹo và Ngọng đi cuối đoàn, Ngọng cao to lừng lững còn Ngoẹo vừa gầy vừa thấp, hai người leo núi rất vất vả.

Bấy giờ Vương Uy chợt trông thấy một bóng đen cách không xa Ngoẹo và Ngọng. Xung quanh mịt mù gió tuyết, cả đội thám hiểm nối đuôi nhau mà đi, cứ cách vài ba người lại có một người cầm đèn, nhưng ánh sáng của ngọn đèn bão rất hạn chế, Vương Uy chỉ thấy một cái bóng mờ mờ ảo ảo, không phân biệt nổi là bóng người hay động vật, lòng kinh hãi nhưng lúc này không có cách nào nhắc nhở Ngọng và Ngoẹo cẩn thận được, nếu anh hô hoán lên ắt sẽ đánh rắn động cỏ.

Vương Uy vô cùng lo lắng, đi mấy tiếng đồng hồ mới đến một mỏm núi nhỏ, bên sườn núi có một cái hốc, tựa quả bầu khô bị cắt mất phân nửa, có thể ngăn được gió tuyết. Đội thám hiểm quyết định dựng hơn chục căn lều, hạ trại tại đây. Để tránh thổi bay lều lán xuống núi, tất cả các lều đều phải dùng dây thừng chằng lại với nhau, cạnh đó đốt mấy đống lửa để sưởi ấm và đuổi thú dữ.

Ngọng đã chui ngay vào lều làm một giấc, Vương Uy đến bên Ngoẹo đang ngồi sưởi, anh ngồi xuống, cho thêm mấy thanh củi vào đống lửa. Ngoẹo nói khẽ:

– Thưa chỉ huy…

Vương Uy liếc thấy mấy người trong đội kẻ đang sưởi, kẻ đã rúc vào lều, Dương Hoài Ngọc cùng lão Tôn ngồi bên một đống lửa cách đó khá xa, chẳng hiểu đang nói chuyện gì. Anh bèn hỏi Ngoẹo, vẻ thân tình:

– Cậu hỏi rồi à?

Ngoẹo gật đầu, nói:

– Thằng Ngọng nói hắn thấy có người đi theo, nhưng hễ hẳn ngoảnh nhìn thì người kia lại biến mất, thoáng nhìn dáng người hình như là Nhị Rỗ. Nhưng hắn thấy kỳ lạ là, nếu đúng là Nhị Rỗ, tại sao lại né tránh?

Vương Uy sực hiểu, thì ra cái bóng đi theo đội thám hiểm là Nhị Rỗ. Nhưng đêm trên cao nguyên tuyết bay mù mịt thế này, nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo, cái bóng kia lại đi cách Ngọng một quãng, chưa chắc Ngọng đã trông rõ. Trước mắt phải hết sức cẩn thận, Nhị Rỗ cũng là kẻ tinh minh, nếu cái bóng ấy đúng là Nhị Rỗ, hẳn gã đã phát hiện ra gì đó, đang chờ thời cơ nghĩ cách cứu bọn họ.

Vương Uy nói với Ngoẹo vài câu rồi chui vào lều đi ngủ. Thật ra anh đang âm thầm suy tính, vương triều Lạp Cách Nhật mà lão Tôn nói ở đâu? Nếu không có bản đồ, sợ rằng chẳng ai có thể tìm thấy được. Nhưng Nhị Rỗ có bí thuật tổ truyền chính là tìm long mạch phong thủy, đến lúc cần kíp, gã nhất định có thể giúp đỡ rất nhiều.

Vương Uy nghĩ ngợi hồi lâu rồi mơ màng ngủ thiếp đi. Chẳng rõ anh đã thiếp đi bao lâu, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng người la lớn, Vương Uy vội vã từ trong lều xông ra, tay nắm chặt khẩu súng lục Dương Hoài Ngọc phát cho. Vừa chạy ra, anh trông thấy hai trong số ba người gác đêm bên đống lửa đã chết, người còn lại mặt mày tái ngắt, đang co rúm người, run bần bật.

Mọi người đang ngủ trong lều đều bị tiếng kêu đánh thức, tay lăm lăm vũ khí chạy ra.

Lão Tôn lôi người kia dậy, hỏi:

– Làm sao thế?

Người kia cứ run bắn lên, trán thâm tím, mặt trắng bệnh như giấy khiến mọi người hết sức lo lắng. Tay này vốn xuất thân cướp biển, người không chớp mắt, chẳng hiểu gặp phải chuyện gì mà sợ hãi đến vậy?

Đứng trước lão Tôn, anh ta vẫn run như cầy sấy, tựa hồ không nghe thấy câu hỏi, khiến lão giận tím mặt, quát lớn:

– Mẹ kiếp, ông bảo mày nói cơ mà? Có chuyện gì?

Dương Hoài Ngọc tiến lại kiểm tra hai xác chết trên mặt đất, phát hiện hai người này không hề có thương tích, một người mặt tím tái, sưng phồng; người kia răng nghiến chặt, khuôn mặt rúm ró, hai mắt lồi ra, trừng trừng nhìn vào bầu trời đêm mịt mù, như đang cố nhìn rõ người trước mặt kia là ai vậy.

Dương Hoài Ngọc vạch mồm thi thể thứ hai, lập tức máu từ trong miệng ồng ộc tuôn ra, sủi bong bóng, khớp hàm vừa lỏng ra, nửa cái lưỡi cũng theo máu chảy ra ngoài.

Những người có mặt tại đó đều giật mình kinh hãi, ba người gác đêm thì hai người sợ quá mà chết, một người sợ quá hóa điên, chuyện này quả là quái gở. Giữa đồng tuyết mênh mông, khắp nơi đều là bóng đêm mịt mùng vô tận, chẳng rõ trong bóng đêm này còn đang ẩn giấu thứ gì mà khiến những tên cướp biển khét tiếng phải sợ hãi đến thế?

Kẻ phát điên vì sợ kia cứ lắp bắp nói gì đó nhưng lão Tôn nghe mãi cũng không hiểu. Vương Uy bước tới, lắng tai nghe hồi lâu, rồi đưa mắt nhìn lão Tôn:

– Hình như anh ta nói bằng thứ tiếng gì đó lạ lắm?

Lão Tôn lắc đầu:

– Không thể thế được, thằng này lớn lên từ một làng chài trên hải đảo hẻo lánh, mười sáu tuổi đã theo lão đi đánh hàng, bụng dạ nó thế nào lão đây rõ như lòng bàn tay. Nó nói những gì, lẽ nào lão đây không hiểu?

Nói đến đó, vẻ mặt lão Tôn chợt nghiêm trọng hẳn lên. Người này cũng giống như hai cái xác kia, hai người kia chết vì sợ hãi còn anh ta chẳng những phát điên mà còn kinh hoàng tới nỗi nói ra một thứ tiếng khác.

Hơn hai chục con người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều lạnh toát sống lưng, bảo không sợ thì là nói láo. Một người đang khỏe mạnh phây phây bỗng sợ đến nỗi tuôn ra một thứ tiếng không ai hiểu được, còn chưa đủ khiến người ta phát khiếp sao?

Đêm tối mênh mông, chỉ thấy núi non trập trùng, cùng những hình ảnh lờ mờ trên đồng tuyết, gió tuyết luồn qua thung lũng, rít lên những tiếng ù ù vang vọng.

Nỗi sợ xua tan cơn buồn ngủ của mọi người, rút tẩu ra hút, cau mày nghĩ ngợi. Cả đời lão đi khắp Nam Bắc Đông Tây, gặp không ít chuyện lạ lùng, nhưng chưa thấy chuyện quái gở thế này bao giờ. Lão phát cáu, thầm nghĩ, lão đây năm xưa còn dám tấn công cả tàu quân sự của Tây, trong mắt nào có chữ “sợ”. Nghĩ vậy, lão phà khói thuốc, khoát tay với những người trong đội thám hiểm, bọn họ hiểu ý, đồng loạt rút súng ra, lên đạn lách cách, bất kể thứ ẩn nấp trong bóng đêm tà dị đến đâu chăng nữa, lão Tôn không tin nó có thể địch lại hỏa lực mạnh nhường này của đội thám hiểm.

Mọi người vây quanh kẻ điên nghi hoặc quan sát, thấy miệng anh ta mấp máy liên hồi, những âm thanh quái dị thốt ra mỗi lúc một to. Anh ta bò dậy, nửa người cứng đờ, xiêu xiêu vẹo vẹo lết khỏi đám người, lê về phía bóng tối.

Tất cả cùng trố mắt nhìn người kia tay chân cứng ngắc, đầu ngoẹo về một bên, lê bước tiến vào màn đêm mịt mù gió tuyết rồi dần khuất bóng giữa thăm thẳm núi non. Mọi người cứ ngớ ra nhìn theo bóng anh ta. Người này không có gì đặc biệt, nhìn giống hệt hai mươi mấy đội viên áo đen khác của đội thám hiểm, chẳng ai cảm thấy anh ta có gì khác, càng không ai chú ý tới anh ta.

Nhìn theo bóng người kia mỗi lúc một xa, lòng Vương Uy hết sức bất an, cảm thấy tư thế của anh ta vô cùng kỳ lạ, có gì đó rất không bình thường, nhưng không bình thường thế nào thì không sao diễn tả được.

Ngoẹo sợ đến lẩy bẩy tay chân, cứ nắm chặt tay Ngọng không chịu buông. Đột nhiên Vương Uy sực nhớ ra, phải rồi, người kia toàn thân cứng đờ, trông cứ như xác chết biết đi, hắn không phải là người sống.

Vương Uy đưa mắt nhìn lão Tôn, lão nheo nheo mắt, suy tư hồi lâu mới nói:

– Đúng vậy, dáng vẻ nó rất giống vị quốc vương tôi thấy năm xưa trên bức bích họa trong địa lao phủ bối lặc, e rằng chúng ta gặp phải xác sống của vương triều Lạp Cách Nhật rồi.