Ngoại truyện: Những năm tháng ấy

Mạc Phụ Hàn Hạ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mùa đông năm ấy, tuyết rơi dày đặc. Lâm Mạc Thần đến New York vào đúng ngày lễ Giáng sinh. Hồi ấy, sức ảnh hưởng của Phong Thần vẫn chưa lớn mạnh như bây giờ nên muốn tìm hiểu thông tin về một người nào đó, Lâm Mạc Thần cũng phải nhờ đến bạn bè. Qua nhiều người, anh mời nắm được hành tung và địa chỉ của Mộc Hàn Hạ.

Khi hoàng hôn buông xuống, Lâm Mạc Thần đỗ xe bên lề đường. Phía đối diện chính là quán cafe Mộc Hàn Hạ làm thêm. Anh hạ cửa kính, hướng ánh nhìn xuyên qua những bông tuyết rợp trời vào quán cafe sáng trưng và ấm áp. Mộc Hàn Hạ mặc bộ đồ nhân viên phục vụ, bận rộn ở đằng sau quầy bar.

Mái tóc dài của cô được buộc ra đằng sau, gương mặt nhỏ nhắn với nụ cười rạng rỡ luôn thường trực trên môi. Để tiện cho công việc phục vụ, cô xắn tay áo cao lên, để lộ cánh tay mảnh khảnh, trắng ngần.

Nhìn chăm chú một lúc, viền mắt Lâm Mạc Thần bỗng cay cay. Bởi vì còn một người bạn ngồi bên cạnh nên anh giơ tay che mặt, hít một hơi sâu, từ từ khôi phục tâm trạng bình tĩnh.

Một lúc sau, Mộc Hàn Hạ hết giờ làm. Cô đã thay bộ đồng phục bằng áo len mày đậm và áo khoác màu nhạt, đi đôi bốt cao cổ. Ngoài ra, cô còn đội mũ và quấn khăn, che hết nửa gương mặt.

Thấy cô từ quán cafe đi ra ngoài, người bạn hỏi Lâm Mạc Thần: “Cậu có định gặp cô ấy không?”

“Bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.” Anh đáp.

Mộc Hạn Hạ từng bước tiến lại gần. Cô cúi thấp đầu, đi ngang qua xe ô tô. Lâm Mạc thần lặng lẽ dõi theo bóng dáng cô.

Đợi cô đi xa mười mấy mét, anh đột nhiên tháo dây an toàn, xuống xe chạy theo cô. Người bạn tròn mắt kinh ngạc, rõ ràng vừa rồi anh còn nói chưa phải là thời điểm thích hợp…

Phía trước là một lối rẽ. Lâm Mạc Thần bước rất nhanh vượt qua Mộc Hàn Hạ rồi dừng lại ở đầu lối rẽ. Lúc này, trời đã tối. Anh đứng dưới ngọn đèn đường tù mù, để mặc tuyết rơi xuống đầu và vai, yên lặng nhìn cô tiến lại gần.

Mộc Hàn Hạ vẫn cắm cúi bước đi. Cô đang ôm nhiều thứ như nguyên liệu nấu bữa tối, tài liệu đề làm luận văn, khăn mặt mới mua và tư liệu tình hình gần đây của Phong Thần mà cô down trên mạng rồi in ra giấy…. Cô cứ dán mắt xuống mặt đường, không nhìn bất cứ người nào.

Kể cả khi khóe mắt phát hiện bên cạnh có một bóng dáng đặc biệt giống người ấy, cô càng không ngẩng đầu nhìn.

Mộc Hàn Hạ đi ngang qua Lâm Mạc Thần. Lúc bấy giờ, cô đang nỗ lực tạo dựng chỗ đứng trong cuộc đời mới nên làm gì có thời gian rảnh chú ý đến người qua đường. Cô càng không cho bản thân cơ hội nhớ lại quá khứ. Dẫu sao, cô cũng không cần người đàn ông đó nữa. Chắc anh cũng đã quên cô.

Lâm Mạc Thần đứng bất động, nhìn Mộc Hàn Hạ ngày càng xa dần. Mới xa nhau hơn một năm mà cô đã không nhận ra anh. Còn anh cũng chẳng giữ cô lại, để mặc cô đi về thế giới mà cô khao khát bấy lâu.

Bởi vì ước mơ của cô vẫn chưa hoàn thành nên anh mới để cô đi như thế. Anh biết trong hơn một năm qua, cô không cho bất cứ người đàn ông nào lại gần.

“Một khi tình yêu đã ăn sâu vào cốt tủy, em chưa từng thật sự rời đi”

Lần thứ hai Lâm Mạc Thần gặp lại Mộc Hàn Hạ là tại trụ sở tập đoàn MK ở New York.

Sức khỏe của ông già Bert hồi phục khá tốt. Hiện giờ, ông coi mỗi một ngày còn sống trên cõi đời là sự ban ơn đặc biệt của Thượng Đế đối với mình. Vì thế, ông càng nhiệt tình kết giao bạn bè, cũng bắt đầu làm từ thiện. Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ đều là những người bạn vong niên thân thiết của ông.

Đó là một buổi nắng vàng rực rỡ, Lâm Mạc Thần ngồi một mình trong văn phòng của Bert. Một lúc sau, rèm cửa sổ ở bờ tường đối diện từ từ kéo lên cao. Đó là bức tường kính màu thẫm ánh sáng xuyên thấu chỉ một chiều, từ bên trong có thể qua sát toàn bộ khu văn phòng nhưng ở bên ngoài không nhìn thấy người ở trong phòng.

Ngay sau đó, Mộc Hàn Hạ và Bert đi vào khu văn phòng. Thời điểm này, cô đã sắp tốt nghiệp đại học, chuẩn bị tìm việc làm. Lâm Mạc Thần đã hai năm không gặp cô. Lúc Phong Thần lên sàn chứng khoán, cô chẳng thèm hỏi thăm, cũng chưa từng về nước.

So với lần đi tìm cô trước đó, Lâm Mạc Thần tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều. Anh thong thả uống cafe, lặng lẽ quan sát người phụ nữ ở bên ngoài. Mái tóc của cô đã dài hơn trước, kiểu đầu cũng thời thượng hơn. Trông cô bây giờ giống một cô gái người Hoa định cư lâu năm ở nước ngoài. Dáng vẻ và cử chỉ của cô không còn sự lanh lợi của năm nào mà điềm đạm hơn nhiều. Chỉ có nụ cười rạng rỡ và ngọt ngào trên gương mặt cô là vẫn y hệt trong ký ức của anh.

Một cảm xúc đè nén nào đó đột nhiên dâng lên trong lòng Lâm Mạc Thần, khiến lồng ngực anh đau nhói. Anh chợt nhận ra một điều, dù bản thân có đi nhiều nơi, có đứng ở vị trí cao, thực hiện nhiều mục tiêu trong sự nghiệp đi chăng nữa, tâm hồn anh cũng chưa từng thực sự bình yên, chưa một lần lãng quên người con gái đó.

Lâm Mạc thần bất giác nở nụ cười tự giễu. Anh vẫn dõi theo nhất cử nhất động của Mộc Hàn Hạ qua bức tường kính. Cô trò chuyện với Bert rồi đi tham quan một vòng quanh khu văn phòng. Sau đó, cô một mình đứng bên cửa sổ, trầm tư hồi lâu, cũng không biết cô đang nghĩ gì hay nhớ đến ai. Cuối cùng, cô chào tạm biệt Bert, rời khỏi khu văn phòng, Lâm Mạc Thần đi đến bên cửa sổ, nhìn theo cho tới khi bóng hình cô hòa lẫn vào dòng người tấp nập trên đường phố New York, tới khi cô hoàn toàn khuất dạng.

Bert nhanh chóng đẩy cửa đi vào, cất giọng có chút không hài lòng: “Đã biết hôm nay con bé đến công ty tôi, tại sao cậu không chịu ra gặp nó? Mất công năm xưa con bé hết lòng vì cậu.”

Lâm Mạc Thần lặng thinh.

Ông già Bert biết Lâm Mạc Thần không còn là chàng trai trẻ từng “gãy cánh” năm nào. Lần trắc trở đó khiến anh càng trở nên chững chạc, điềm tĩnh và lão luyện hơn. Bây giờ Phong Thần của anh đã là doanh nghiệp được đánh giá cao ở Trung Quốc. Bert cũng cần anh thì mới có thể giành được nhiều lợi ích ở thị trường béo bở này.

Nghĩ đến đây, ông liền chuyển đề tài: “Cậu còn yêu Summer không?”

“Tôi chưa bao giờ hết yêu cô ấy.” Lâm Mạc Thần đáp.

Năm đó, mùa đông ở thành phố Giang đặc biệt lãnh lẽo. Tuyết trắng phủ kín mọi tòa nhà cao tầng, rừng cây và ao hồ. Chỉ có dòng Trường Giang là vẫn chầm chậm chảy, đôi bờ tuyết phủ dày đặc, lạnh đến thấu xương.

Ô tô của Lâm Mạc Thần dừng lại bên dưới một dãy tập thể cũ kỹ. Hai người trợ lý đứng cạnh xe chờ đợi, còn mình đi theo Hà Tĩnh lên nhà.

Gương mặt Hà Tĩnh lộ vẻ mất tự nhiên. Kể từ lần đầu tiên gặp người đàn ông này ở thành phố Giang vào nhiều năm trước, cô đã có chút sợ anh. Bây giờ, anh đã trở thành nhà doanh nghiệp tiếng tăm lẫy lừng nên cô càng quẫn bách. May mà Lâm Mạc Thần chẳng nói năng gì, chỉ lặng lẽ theo cô đi lên cầu thang.

“Năm nào A Hạ cũng gửi cho tôi vài lá thư.” Hà Tĩnh nói: “Trong phần lớn các bức thư, cậu ấy kể về cuộc sống ở bên đó. Thỉnh thoảng, cậu ấy cũng nhắc tới anh.”

“Thật sao? Cô ấy nói gì về tôi?”

Hà Tĩnh im lặng vài giây mới trả lời: “Hồi mới sang Mỹ, cậu ấy vẫn còn nhớ anh nhiều. Tôi thấy cậu ấy rất đáng thương.”

Lâm Mạc Thần trầm mặc.

Đến cửa nàh, Hà Tĩnh vừa mới rút chìa khóa mở cửa, vừa thăm dò một câu: “Anh bảo anh muốn đọc thư của cậu ấy… Nhưng bây giờ, sự nghiệp của anh phát triển tốt như vậy, giữa hai người…”

“Giữa tôi và cô ấy vẫn chưa kết thúc.” Lâm Mạc Thần lập tức ngắt lời.

Hà Tĩnh ngây ra. Nhớ tới lời kể của Mộc Hàn hạ về những chuyện xảy ra giữa hai người, cô đột nhiên cảm thấy rất buồn. Cô vốn cảm thấy áy náy khi bản thân nhận tiền của Lâm Mạc Thần, đổi lại để anh lấy đi mọi thứ liên quan đến Mộc Hàn Hạ. Nhưng bây giờ, cô chợt nảy ra ý nghĩ, mình làm vậy không biết chừng có thể giúp bạn và người đàn ông này.

“Mọi thứ đều nằm ở đây.” Hà Tĩnh lấy ra một hộp giấy nhỏ đưa cho Lâm Mạc Thần. Bên trong có khoảng hơn hai chục phong thư, vài tấm thiệp và mấy thứ đồ chơi nho nhỏ. Lâm Mạc Thần nhận ra chữ viết của Mộc Hàn Hạ ở trên tấm thiếp.

“Cảm ơn cô.” Anh không nhiều lời, nhanh chóng bê hộp giấy, quay người rời đi.

Hà Tĩnh đứng ngoài hành lang, nhìn anh xuống dưới. Người trợ lý đi tới, định đỡ lấy hộp giấy nhưng anh đưa tay sang một bên né tránh, rồi lên xe. Ô tô chầm chậm chuyển bánh. Hà Tĩnh quay về phòng, mở túi giấy mà hồi nãy Lâm Mạc Thần đưa cho cô, sững sờ khi nhìn thấy xấp tiền ở bên trong.

Vài giây sau, chợt nghĩ tới một chuyện, cô lập tức chạy đến bên cửa sổ nhưng chỉ nhìn thấy một màu tuyết trắng.

Thôi rồi, bức thư mới nhất mà Mộc Hàn Hạ gửi cũng nằm lẫn trong số đó.

Buổi tối, Lâm Mạc Thần ngồi trên giường trong phòng khách sạn, trải hết thư ra xung quanh.

Gần đây, mội chuyện đều diễn ra thuận lợi, Phong Thần phát triển tốt, lợi nhuận hằng năm không ngừng tăng cao. Anh vừa tam thập nhi lập, sự nghiệp coi như mỹ mãn nên tâm trạng không tồi. Nghĩ tới chuyện qua Tết sang Mỹ tìm Mộc Hàn Hạ, trong lòng anh cũng nắm chắc vài phần.

Anh rót ly rượu vang, cầm lấy bức thư đầu tiên, đọc kỹ từng dòng một. Lá thư viết từ tháng 10 năm 2009, khi cô vừa đến Mỹ tờ giấy đã ố vàng.

“…Mọi việc cuối cùng cũng đâu vào đấy. Mình nằm viện hơn một tuần. Thực ra cũng không phải là bệnh nặng, nhưng đến bất thình lình. Mình có cảm giác nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng, cứ như ốm một trận lên bờ xuống ruộng ấy.

Chủ nhà mà mình thuê tên Trương Tử, là một người đàn ông tốt bụng. Trong cuộc đời, anh ấy yêu duy nhất một người phụ nữ nhưng chị ấy đã qua đời. Cho đến bây giờ, anh ấy vẫn một lòng một dạ với người phụ nữ đó. Anh ấy sống cô độc một mình, cả ngày chỉ biết nghiên cứu kỹ thuật. Nhiều lúc nhìn anh ấy, mình chợt có ý nghĩ, bản thân may mắn biết bao.

Ít ra người mình yêu vẫn còn sống an lành ở một nơi trên trái đất này. Anh ấy thông minh và tài giỏi như vậy nên sẽ càng ngày càng tốt thôi.

Chỉ là, bây giờ anh ấy không thuộc về mình nữa.”

Lâm Mạc Thần tìm đến bức thư thứ hai. Đó là thời điểm một năm sau, Mộc Hàn Hạ vừa bận rộn học hành vừa bắt đầu kiếm việc làm thêm.

“Mọi việc ổn cả. Mình thực sự rất vui khi nghe tin cậu sắp kết hôn. Mình đã gửi tiền mừng, nhất định cậu phải nhận đấy, đừng khách sáo với mình. Sau này cậu có con, mình sẽ là mẹ nuôi của em bé cơ mà. Thành thực xin lỗi là mình không thể trở về dự đám cưới cậu. Khi nào tạo dựng được chỗ đứng bên này, mình sẽ về thăm câu. Hãy đợi mình….

Hôm qua trên đường từ quán cafe, nơi ình làm việc về nhà, mình đã thoáng thấy một người rất giống anh ấy nhưng mình cũng không để ý kỹ. Mình cảm thấy bản thân đúng là ngốc nghếch, tự nhiên lại nghĩ tới anh ấy. Có điều, bây giờ mình đã bình tĩnh hơn rồi. Dù anh ấy sống tốt hay tệ hại, cũng chẳng liên quan đến mình nữa. A Tĩnh! Mình nghĩ, ra nước ngoài, rời khỏi anh ấy là quyết định đúng đắn. Bởi vì làm vậy, mình mời có cuộc sống yên ổn thuận lợi như bây giờ. Mình sẽ cố gắng học tập, nỗ lực làm việc. Vài năm nữa, mình sẽ trở về. Cậu chờ mình nhé.”

Lâm Mạc Thần uống hết chai rượu lúc nào không hay. Anh cảm thấy đầu óc có chút chếnh choáng. Một cảm xúc mềm mại và quyến luyến từ từ bao phủ trái tim anh. Tuy nhiên, một sự trống rỗng nào đó cũng không ngừng lan tỏa trong lòng anh. Là người giỏi kiềm chế nhưng vào thời khắc này, anh không thể điều khiển được cảm giác mâu thuẫn trong lòng, chất cồn chỉ càng tăng thêm sự bất lực mà thôi. Anh lờ mờ cảm thấy không nên đọc tiếp, bởi vì năm tháng tích tụ càng nhiều, trái tim con người càng trở nên xa cách. Tuy nhiên, anh đã không thể dừng lại.

Sau đó, Lâm Mạc Thần nhìn thấy bức thư đó. Thời gian ghi trên lá thư là hai tháng trước.

“A Tĩnh! Nghe cậu kể trong thư, cuộc hôn nhân của cậu không mấy vui vẻ, mình đã rất lo lắng. Mĩnh cũng chẳng biết nói thế nào nữa, bởi vì dù sao mình cũng chưa từng trải qua cuộc sống gia đình. Nhưng mình đã suy nghĩ một cách nghiêm túc. Mình cho rằng, nếu đã kết hôn, đã nhận định đây là đối tượng mà mình sẽ chung sống cả đời, vậy thì với tư cách là một người phụ nữ, chúng ta sẽ cố gắng hết sức, sẽ tìm cách hóa giải mâu thuẫn, để cuộc sống chung trở nên tốt đẹp hơn.

Thế nhưng, trong cuộc hôn nhân, cậu nhất định phải bảo vệ tốt bản thân. Đây là vấn đề quan trọng hàng đầu. Đừng để anh ta khiến cậu bị tổn thương. Bằng không, mình sẽ không tha cho anh ta.

Mình gửi ít tiền, hy vọng có thể giúp cậu giải quyết chuyện khẩn cấp trước mắt. Nếu hai người đúng là không thể tiếp tục chung sống, nếu phẩm hạnh của anh ta thực sự có vấn đề, nếu cậu muôn ly hôn, mình chỉ muốn nói một câu, mình ủng hộ mọi quyết định của cậu. Mình không có cách nào ở bên cậu nên cậu hãy yêu lấy bản thân.

Xin lỗi là mình đã không về nước thăm cậu.

Nghe cậu kể về chuyện tình cảm của cậu, mình chợt nhớ tói chuyện của mình. Mình chẳng có gì để cậu tham khảo nhưng con người sống ở trên đời đâu chỉ có mỗi tình yêu.

Mấy tháng trước, mình đã đi một chuyến tới Costa Rica ở Nam Mỹ. Đất nước này có một thị trấn nhỏ, có rừng mưa nhiệt đới trải dài. Đây là nơi tuyệt vời nhất mà mình từng đặt chân đến trong vài năm qua. Mình và mấy người bạn đồng hành trẻ tuổi tham gia tour du lịch ban đêm. Buổi tối, bọn mình đi theo hướng dẫn viên người bản xứ xem dã thú kiếm ăn, xem cả rắn độc, thằn lằn…

Đó là những trải nghiệm kỳ lạ mà mình chưa từng nghe qua bao giờ. Mình được nghe thấy tiếng gió lay động rừng cây trong đêm khuya. Bọn họ gọi đó là “sóng cây”, là âm thanh tĩnh lặng nhưng cũng rung động lòng người.

Sau đó, mình còn chơi một trò chơi tên là Canopy. Bọn mình ở trên một ngọn núi rất cao, người được treo trên sợi dây cáp bằng một cái móc trượt, sau đó trượt từ trên xuống dưới. Đến tận bây giờ, mình vẫn nhớ rõ cảm giác đó. Thân thể mình trượt trên dây cáp suốt mấy cây số, các vì sao tựa như ngay ở bên cạnh, giơ tay là có thể chạm vào. Rừng cây dưới mặt đất giống như một bông xúp lơ xanh nhỏ xíu và xa xôi. Có người ngồi, cũng có người nằm trong quá trình trượt dây cáp. Cả nhóm chỉ có mình là dang rộng hai tay, hét lớn tiếng. Ấy vậy mà huấn luyện viên thậm chí còn khen mình. Nhưng thực ra, đấy là do mình vô cùng sợ hãi. Bởi vì ngọn núi quá cao nên còn người giống như từ trên cao rơi xuống. Tuy sợ hãi nhưng mình thấy trò chơi này rất kích thích, khá là vui, tựa như cả thế giới đều ở dưới chân mình.

Khi xuống đến mặt đất, đôi chân mình mềm nhũn, phải có người đỡ mới có thể đứng vững. Vào thời khắc đó, mình đột nhiên nhớ tới Lâm Mạc Thần.

Thực ra lâu rồi mình không nghĩ tới anh ấy. Lúc đó nhớ tới anh ấy là bởi vì mình chợt thông suốt một điều. Đời người dài lâu như vậy, thế giới bao la rộng lớn như vậy, rút cuộc anh ấy cũng chỉ là khách qua đường mà thôi. Mình bị anh ấy phụ bạc hay từng yêu anh ấy sâu đậm cũng thế, đều chỉ là một quãng đời mà thôi. Anh ấy đã giúp mình trưởng thanafh, từng là một phần quan trọng trong cuộc đời mình. Mình nên cảm kích anh ấy, thế là đủ rồi.

Mình đã thật sự buông anh ấy. Bây giờ nhớ tới anh ấy, mình đã không còn bất cứ cảm giác nào nữa.”

Lâm Mạc Thần đặt ly rượu xuống rồi lại cầm lên. Lá thư trượt khỏi ngón tay anh. Anh ngẩng đầu, dõi mắt ra bầu trời đêm tối đen bên ngoài cửa sổ.

Trong tủ vẫn còn mấy chai rượu, anh lấy ra, lại uống thêm mấy ly. Sắc mặt anh không một chút biểu cảm, trái tim cũng giá lạnh.

Kể từ khi Mộc Hàn Hạ ra nước ngoài, Lâm Mạc Thần hầu như không động đến rượu, gặp phải tình huống quan trọng đến mấy cũng chẳng ngoại lệ. Nhưng đêm nay, không biết anh đã uống bao nhiêu ly. Nhiều năm trước khi còn là chàng trai trẻ mới về nước, lúc uống rượu say anh đã trở nên hồ đồ, ngông cuồng và ngạo mạn. CÒn bây giờ, càng uống, anh càng tĩnh lặng.

Cuối cùng, anh ngồi dưới sàn nhà, tựa người vào thành giường, những lá thư rơi xung quanh. Anh lại tìm bức thư đó, ánh nhìn dừng ở hàng chữ cuối cùng, viền mắt ngấn nước trong giây lát. Anh lập tức vo tròn tờ giấy, ném ra xa.

Đến khi ngẩng đầu, thứ anh nhìn thấy không phải căn phòng bừa bộn và tuyết trắng ngoài cửa sổ mà là số khiếp của chính mình.

Lâm Mạc Thần chợt hiểu ra một điều, người phụ nữ ấy chính là dây leo bám sâu nhất. Cô uốn lượn trong bóng đêm, cô quanh quẩn trong giấc mơ của anh. Thứ cô lấy đi không chỉ là tình yêu, mà còn là cả sự nghiệp, lý tưởng và linh hồn của anh.

Nếu như không có được cô, không thể tìm lại tình yêu đã mất thì trong quãng đời còn lại, anh cứ sống như vậy thôi.