Chương 9

Mạc Phụ Hàn Hạ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lâm Mạc Thần đứng dậy, đi đến bên cạnh Mộc Hàn Hạ. Cô hỏi: “Antony đâu?”

“Tôi để cậu ấy về trước rồi.”

“Thế à? Chúng ta thành công rồi phải không?”

“Ừ. Chúng ta thành công rồi.”

Hai người im lặng. Có lẽ do tâm trạng phấn khởi nên ánh mắt tràn ngập ý cười của anh từ đầu đến cưới không rời khỏi gương mặt cô.

“Chúng ta đi thôi.” Cô nói.

“Đi đâu cơ?”

“Chẳng phải về công ty hay sao? Mộc Hàn Hạ vừa dứt lời, cổ tay đột nhiên bị anh nắm lấy. Anh nghiêm giọng: “Em đã quên chuyện cùng tôi đi xem đất rồi hay sao?”

Mộc Hàn Hạ: “À, vâng.”

Trên đời này có những chuyện xuất hiện điềm báo trước, hoặc là có dự cảm, và cũng có những chuyện không thể trốn tránh. Khi cùng Lâm Mạc Thần lên xe taxi, nhìn ráng chiều như tấm lụa từ từ phủ xuống, một cảm giác mênh mang như ánh hoàng hôn ở ngoài kia đang dâng lên trong lòng Mộc Hàn Hạ.

Mộc Hàn Hạ biết sắp xảy ra chuyện gì, biết Lâm Mạc Thần sẽ có hành động gì với mình. Cô không muốn đi sao? Tất nhiên là cô muốn, nhưng từ nơi sâu thẳm trong nội tâm, cô lại sợ hãi điều đó. Tâm trạng của cô lúc này giống con thuyền mộc tròng trành đang xuyên qua lớp sương mù, tiến về nơi nó nên đến.

Lâm Mạc Thần ngồi bên cạnh Mộc Hàn Hạ. Hôm nay, cô đặc biệt yên tĩnh, hai tay giấu trong túi áo nên anh muốn nắm cũng không được. Nghĩ tới điều này, anh khẽ mỉm cười.

Lô đất A nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh vẫn còn mấy lô đất chưa được khai thác nên khi phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy đồng cỏ xanh rì, sườn đồi nhấp nhô và lác đác vài ngôi nhà dân, trông giống khu thiên nhiên hoang dã trong lòng thành phố.

Taxi dừng lại ở ngoài đường, Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ đi bộ vào trong. Lúc này, trời đất xẩm tối, gió thổi ngọn cờ phất phơ, bốn bề trống trải và tịch mịch. Thành phố ở ngoài kia tựa như trở thành phông nền, vây quanh mảnh đất thuộc về bọn họ.

Mộc Hàn Hạ lặng lẽ đi về phía trước, Lâm Mạc Thần đi đằng sau cô. Cô tìm đề tài nói chuyện: “Lần trước Tạ lâm sai người đến gây rối ở nhà máy của chúng ta, bây giờ anh lại tranh giành đất với Dung Duyệt. Có lẽ chúng ta nên thuê vệ sĩ riêng cho anh mới được.”

“Tôi sẽ cẩn thận.” Anh đáp: “Em cũng lưu ý, đừng đi lại một mình, hãy luôn ở trong tầm mắt của tôi.”

Mộc Hàn Hạ lặng thinh. Hai người lại đi một đoạn, phía trước là một con dốc nhỏ. Mộc Hàn Hạ đi nhanh lên trên. Lâm Mạc Thần sải bước dài, cũng nhanh chóng keo lên đỉnh dốc, đứng bên cạnh cô.

Trên này gió hơi lớn, Mộc Hàn Hạ kéo cổ áo, dõi mắt xuống dưới. Lâm Mạc Thần đột nhiên cởi cúc áo khoác rồi ôm cô từ phía sau.

Mộc Hàn Hạ đờ người, cảm giác bối rối và rung động như trong ký ức lại một lần nữa xuất hiện trong trái tim cô. Dù muốn thoát khỏi vòng tay ấm áp của anh, nhưng cô bất động. Anh gần như chạm môi vào tai cô, cất giọng trầm trầm: “Em có lạnh không?”

“Tôi không lạnh.” Mộc Hàn Hạ đáp khẽ, trong lòng vừa ngọt ngào vừa buồn bã.

“Ừ.” Lâm Mạc Thần mỉm cười, ôm cô càng chặt hơn. Anh hỏi: “Hôm nay tôi giành được lô đất đầu tiên trong cuộc đời. Em không chúc mừng tôi sao?”

Toàn thân Mộc Hàn Hạ như xuất hiện một ngọn lửa, hai má nóng ran. Cô nói nhỏ: “Chúc mừng anh.”

“Đổi phương thức chúc mừng đi. Hiện giờ tôi đang thiếu một người bạn gái.” Anh nói.

Ngọn lửa trong trái tim Mộc Hàn Hạ bừng cháy dữ dội, đến mức cô cảm thấy vừa ngưa ngứa vừa nhói đau.

Cô ngoảnh đầu, bắt gặp đôi mắt cười của anh ở khoảng cách rất gần.

Giây tiếp theo, cô lại quay đi chỗ khác, đồng thời vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh rồi đi xuống con dốc: “Jason, chúng ta về thôi.”

Lâm Mạc Thần lập tức kéo tay cô. Do mặt đất không bằng phẳng. Mộc Hàn Hạ lại bướng bỉnh giằng ra nên hai người mất đà ngã xuống bãi cỏ. Mộc Hàn Hạ nằm sấp trên người anh, cô muốn bò dậy nhưng anh thuận tay khóa cô trước ngực mình.

Ngọn cỏ sượt qua làn da hai người. Gương mặt anh gần như hòa lẫn vào trong bóng đêm. Anh nằm trên mặt đất lạnh lẽo, ôm chặt người cô, không cho cô thoát, cũng chẳng cho phép cô không thuộc về anh.

“Mấy ngày qua, em trốn tránh điều gì chứ?”anh cất giọng trầm thấp bức người.

Mộc Hàn Hạ đột nhiên hết chịu nổi. Cô nhướng mày nhìn anh: “Lâm Mạc Thần, chẳng phải anh từng nói, chúng ta không phải là đối tượng thích hợp của nhau? Sao bây giờ anh lại thay đổi thái độ?”

Lâm Mạc Thần im lặng trong giây lát: “Tôi nói lúc nào?”

Mộc Hàn Hạ cố gắng nhẫn nhịn: “Vào ngày 23 tháng 10.”

Lâm Mạc Thần có ấn tượng về ngày này, bởi bì đó là ngày khai trương cửa hàng thứ hai ở Bắc Kinh. Hôm ấy anh say rượu ở KTV rồi sau đó hai người ở trong cùng một căn phòng. Hôm sau, thái độ của cô bất thường, rồi cô lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra… Anh lập tức hiểu ra ngọn nguồn trong giây lát.

Thấy an him lặng, Mộc Hàn Hạ vừa hận vừa bực, lập tức ngồi dậy. Nhưng Lâm Mạc Thần phản ứng nhanh, càng ôm cô chặt hơn. Anh nói: “Hôm đó thì khác. Hồi ấy quả thực tôi chưa xác định tình cảm, làm sao có thể giống bây giờ? Tôi đã theo đuổi em biết bao ngày rồi?”

Anh không nói thì không sao. Bây giờ lại nói bằng một giọng điệu cao ngạo, khiến Mộc Hàn Hạ càng điên tiết. Cô cười lạnh: “Anh được lắm, Lâm Mạc Thần. Lúc anh cảm thấy chúng ta không thích hợp thì chúng ta không thích hợp. Bây giờ anh thích rồi, thì tôi phải thích lại anh. Khốn kiếp, trên đời này làm gì có đạo lý nào như vậy. Anh từng không để tôi vào mắt thì tại sao tôi tôi phải để ý đến anh cơ chứ?” Nói xong, cô đẩy người Lâm Mạc Thần, đứng dậy chạy xuống sườn dốc.

Lâm Mạc Thần cũng đứng lên, dõi theo bóng lưng mảnh mai và quật cường của cô. Đây là lần đầu tiên nghe cô chửi bậy, sắc mặt anh trở nên lạnh lẽo trong phút chốc. Anh không những không tức giận, còn nhếch miệng cười, cất giọng từ tốn ở đằng sau: “Mộc Hàn Hạ, em tức giận cũng được, oán trách tôi cũng được. Tôi từng nói sai, khiến em không vui, nên em có thể thoải mái nổi nóng với tôi. Nhưng Summmer à, trái tim em đang ở chỗ tôi. Em và tôi… đều biết rõ điều này.”

Bị anh nói trúng tim đen, nói trúng điều bí mật mà mình cất công che đậy bấy lâu bằng một giọng điệu không hề dịu dàng. Mộc Hàn hạ đột nhiên cảm thấy rất buồn. Người đà ông này luôn khiến cô vừa yêu vừa bị tổn thương.

Cô lập tức dừng bước, ngoảnh đầu trừng mắt với anh, khiến Lâm Mạc Thần có chút ngẩn người. Hai người một đứng trên cao, một đứng dưới thấp, cách nhau không xa. Cô ngước nhìn anh, còn anh cúi xuống nhìn cô đăm đăm.

“Lâm Mạc Thần, sao anh luôn như vậy?” Cô cất giọng bi thương: “Hồi trước đọc được câu: “Người đàn ông luôn gõ cửa nhưng từ đầu đến cuối không chịu đẩy ra mà muốn đợi người phụ nữ cam tâm tình nguyện mở cửa”, tôi còn không tin, còn nghĩ ở đâu có đạo lý này. Nếu anh thích tôi, tôi cũng thích anh thì chúng ta nên chủ động đến với nhau mới phải. Nhưng thực tế đúng là vậy. Anh bảo anh nói câu đó trong lúc anh chưa xác định tình cảm của mình. Được tôi tin anh. Khi ấy anh không thích tôi thì đó là lựa chọn của anh. Nhưng bây giờ, anh bảo anh đã theo đuổi tôi nhiều ngày. Nhiều ngày đấy anh chỉ toàn là người gõ cửa, chứ có bao giờ đẩy cửa bước vào đâu. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nói yêu tôi, chưa từng bộc lộ tình cảm của mình. Anh động đến tôi, khiên tôi cắn câu, khiến tôi rung động. Anh không chịu mở miệng, là bởi vì anh sợ rơi vào thế bị động, anh sợ bị tôi chiếm thế thượng trong trong tình yêu. Tại sao nhất định phải là tôi ngốc nghếch mở cửa, tự mình đi ra? Tại sao anh không thể đi vào gặp tôi, dành hết tấm chân tình cho tôi, giống như tôi đối với anh vậy.”

Giọng Mộc Hàn Hạ vang vọng trong không gian trống trải. Khóe mi đã ngấn lệ nhưng cô cố nhẫn nhịn, chỉ trừng mắt với anh.

Lần đầu tiên trong đời, Lâm Mạc Thần có chút hoảng hốt, cũng chẳng biết nói gì. Sau khi thốt ra những lời chất chứa trong lòng bấy lâu, Mộc Hàn Hạ cảm thấy hết sức nhẹ nhõm. Cô không để ý đến anh nữa, tiếp tục đi về phía trước. Tuy nhiên, cô lại bắt đầu cảm thấy trống rỗng. Rõ ràng vừa làm một chuyện sảng khoái, đập thẳng vào mặt anh, vậy mà trong lòng có chút phiền muộn.

Mộc Hàn hạ đã gần đi ra ngoài đường cái. Thế nhưng, đằng sau vẫn không có tiếng bước chân, chứng tỏ anh không đi theo cô. Cảm thấy càng buồn hơn, cô thầm mắng bản thân vô dụng. Trong đầu cô lại vang lên câu nói vừa rồi của anh: “Summer, trái tim em đang ở chỗ tôi.”

Khi cô ra khỏi cổng, người ở đằng sau cuối cùng cũng rảo bước theo. Mộc Hàn Hạ đứng bên lề đường bắt taxi, coi anh như không tồn tại. Lâm Mạc Thần bình tĩnh nói với cô: “Chúng ta vừa đánh bại Dung Duyệt. Đây là thời kỳ nhạy cảm nên em không thể đi lại một mình. Tôi cùng em bắt xe về khách sạn.”

Mộc Hàn Hạ không lên tiếng. Một chiếc taxi dừng lại, cô ngồi vào ghế sau. Lâm Mạc Thần đi sang cửa bên kia, ngồi cạnh cô. Xe lao nhanh trên đường phố ồn ào náo nhiệt, bên trong yên lặng như tờ.

Về đến khách sạn, Lâm Mạc thần rút ví trả tiền. Mộc Hàn Hạ lẳng lặng xuống xe. Hai người kẻ trước người sau đi vào thang máy, lên từng trên.

Mấy hôm trước, Mộc Hàn Hạ mới phát hiện, khách sạn này chỉ có mình cô và anh, còn các đồng nghiệp ở khách sạn khác. Hơn nữa, phòng của hai người ở cùng một tầng.

Mộc Hàn Hạ khẽ cau mày, ép bản thân đừng nghĩ đến người đàn ông này nữa.

“Ting.” Cửa thang máy mở ra. Mộc Hàn Hạ đi thẳng về phòng mình, còn Lâm Mạc Thần cũng vác bộ mặt lạnh lẽo về phòng, đóng cửa.

***

Vừa đẩy cửa, Nhiêu Vĩ liền nhìn thấy Trương Diệc Phóng đứng bên bức tường kính hút xì gà, sắc mặt vẫn điềm tĩnh như thường lệ. Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc, cũng là mùi hương khiến lòng người lắng dịu.

“Trương tổng.” Nhiêu Vĩ lên tiếng.

Trương Diệc Phóng quay người, mỉm cười: “Chú ngồi đi!”

Hai người ngồi xuống sofa. Vẻ mặt Nhiêu Vĩ có chút ngượng ngập, còn Trương Diệc Phóng vẫn giữ nụ cười trong khóe mắt.

“Sao chú lại để vuột mất lô đất A vậy?” Anh ta hỏi.

Nhiêu Vĩ: “Tôi xin lỗi, là do tọi sơ suất. Trương tổng cứ yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách giành lô đất đó về…”

Trương Diệc Phóng giơ tay, ra hiệu đối phương im lặng. Sau đó, anh ta cầm ấm trà ở trên bàn, rót đầy hai chén. Nhiêu Vĩ vội cúi người về đằng trước: “Cảm ơn Trương tổng.”

Trương Diệc Phóng cầm ché trà, uống một ngụm rồi lên tiếng: “Chú có biết chú thua ở điểm nào không?”

Nhiêu Vĩ im lặng. Một người đàn ông trưởng thành tự thừa nhận sai lầm của mình là một việc khá khó xử. Nhưng trước mặt Trương Diệc Phóng, anh ta vẫn thẳng thắn cho biết: “Tôi sai ở chỗ chỉ lo “tấn công” Lâm Mạc Thần nên trúng kế cậu ta, bị cậu ta chơi một vố.” Ngừng vài giây, anh ta nói tiếp: “Tôi không ngờ thằng đó to gan và ngông cuồng như vậy.”

Trương Diệc Phóng lắc đầu: “Không phải. Chú sai ở chỗ không nắm rõ nguyên tắc làm ăn của Dung Duyệt, nguyên tắc của tôi.”

Nhiêu Vĩ ngây ra. Trương Diệc Phóng từ tốn nói tiếp: “A Vĩ, chú đã theo tôi bao nhiêu năm. Vậy chú cho rằng, nguyên tắc của tôi trong công việc kinh doanh là gì?”

“Là… lợi ích?”

Trương Diệc Phóng gật đầu: “Đúng thế, xem ra chú vẫn chưa quên. Về vụ đấu thầu đất đai, việc đầu tiên chú nên cân nhắc là, lô đất nào có ích lợi lớn nhất đối với Dung Duyệt. Tất nhiên đó là lô đất A, vì nó liên quan đến dự án mấy tỷ nhân dân tệ của chúng ta. Thế nhưng, chú đã lẫn lộn đầu đuôi, chỉ lo “tấn công” một đối thủ còn chưa đứng vẫn trong ngành nghề, coi việc đánh vào lợi ích của họ là mục tiêu hàng đầu. Chú cho rằng mình lớn mạnh hơn Phong Thần nên chỉ tập trung “tấn công” mà quên mất “phòng thủ”. Lâm Mạc Thần đã nhìn thấu tâm lý này của chú mới đưa ra kế sách Điền Kỵ đua ngựa. A Vĩ, đúng là chú nóng vội quá. Trước giờ chú vào nhờ vào lợi thế của Dung Duyệt, đồng thời chưa từng gặp đối thủ nào ghê gớm như cậu ta nên mới có thể dễ dàng chiến thắng tất cả. Lần này chắc chú cũng cảm nhận được, Lâm Mạc Thần không giống người khác. Vì thế chú mới để tâm trạng ảnh hưởng đến phán đoán của mình. Nhưng A Vĩ à, lợi ích mới là vấn đề căn bản nhất. Cổ nhân có câu: “Không vì vật bên ngoài mà vui, không vì bản thân mà buồn”. Bất kể đối phương có khí thế hùng hổ đến mức nào, bất kể bọn họ có ác ý, khiến chú cảm thấy bị uy hiếp hay không, thứ mà chứ nhìn thấy vẫn chỉ là chữ “lợi” mới phải. Như thế, chú mới vĩnh viễn không bị đánh bại.”

Nhiêu Vĩ trầm ngâm trong giây lát rồi gật đầu: “Tôi rõ rồi. Trương tổng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Chú cho rằng chúng ta nên làm gì?” Trương Diệc Phóng hỏi lại anh ta.

Mặc dù không cam tâm nhưng Nhiêu Vĩ vẫn đáp: “Biện pháp tối ưu nhất là hợp tác với Phong Thần cùng khai thác lô đất A. Làm vậy mới không ảnh hưởng đến kế hoạch tổng thể của chúng ta.”

Trương Diệc Phóng mỉm cười gật đầu. Nhiêu Vĩ thở dài: “Vài ngày nữa, tôi sẽ cử người đi đàm phán với cậu ta.”

“Không, vụ này cần giải quyết nhanh, đừng kéo dài thời gian.”

“Tại sao?” Nhiêu Vĩ không hiểu.

Trương Diệc Phóng bình thản trả lời: “Bởi vì sớm triển khai hợp tác mới chứng tỏ chúng ta không để tâm đến chuyện thua thầu. Đây mới là phong độ của một doanh nghiệp hàng đầu, các doanh nghiệp khác mới yên tâm và mạnh dạn hợp tác với chúng ta.”

Nhiêu Vĩ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Ý đồ hợp tác của Dung Duyệt nhanh chóng truyền đến chỗ Lâm Mạc Thần. Anh có chút ngạc nhiên, không ngờ đối phương lại hành động nhanh như vậy. Sai khi cân nhắc, anh không đích thân ra mặt mà cử Tôn Chí đi gặp. Nhiêu Vĩ cũng chỉ cử giám đốc công ty con dự cuộc đàm phán. Sở dĩ họ không trực tiếp gặp mặt là do vừa mới giao đấu nên có chút không thoải mái. Tuy nhiên, cả hai không hẹn cùng hướng lợi ích, Dung Duyệt chỉ hợp tác với Phong Thần mới có thể hoàn thành kế hoạch tổng thể, còn Lâm Mạc Thần chỉ hợp tác với Dung Duyệt mới kiếm được tiền. Thê nên họ quyết định cứ tiếp xúc trước, đợi khi nào xác định phương án hợp tác rồi gặp nhau sau.

Chỉ qua mấy ngày, bản dự thảo hợp tác đã nhanh chóng được hình thành. Các doanh nghiệp khác đặc biệt chú ý đến động thái của hai công ty. Có một điều không thể phủ nhận, Phong Thần đã tạo dựng được chỗ đứng trong giới kinh doanh bất động sản ở thành phố Lâm, trở thành thế lực mà Dung Duyệt cũng không thể coi thường.

Mộc Hàn Hạ vẫn “chiến tranh lạnh” với Lâm Mạc Thần. Mấy ngày nay, mọi người đều bận rộn. Thỉnh thoảng gặp ở văn phòng, ánh mắt họ vẫn vô thức chạm nhau nhưng chẳng ai nói với ai một lời. Mộc Hàn hạ biết, nhiều lúc Lâm Mạc Thần dõi theo cô, cũng giống như cô thường nhìn anh vào những lúc anh không để ý. Cảm giác này giống như có một thứ quan trọng bị trọc thủng, nước không ngừng chảy xuống dưới nhưng cả anh và cô, không ai chịu sửa trước.

Gần đến ngày cuối tuần, Mộc Hàn Hạ gọi điện cho Phương Trừng Châu: “A lô! Chú Phương!”

“Có chuyện gì vậy Tiểu Mộc?” Giọng ông vẫn ôn hòa như thường lệ.

“Tối nay chú có rảnh không ạ, cháu muốn mời chú ăn cơm.”

Phương Trừng Châu cười: “Sao lại mời chú ăn cơm?”

Mộc Hàn Hạ nói nhỏ: “Cảm ơn chú đã giúp ạ.”

“Tiểu Mộc, chú có giúp gì đâu?”

Mộc Hàn Hạ nói ngay: “Chú dạy cháu tập thái cực quyền còn gì?”

Phương Trừng Châu phì cười: “Được. Cháu báo cho chú biết địa chỉ, chú sẽ bảo tài xế đưa đến đó.”

Sau khi cúp điện thoại, Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu xem đồng hồ. Còn một lúc nữa mới hết giờ làm, thế là cô cầm cốc đi sang phòng trà. Lúc này, phòng trà chỉ có mình cô. Cô rót một cốc nước nóng, tựa người vào cửa sổ, uống từng ngụm một.

Đúng lúc này, Lâm Mạc Thần đi vào. Mộc Hàn Hạ nhướng mày nhìn anh. Không biết có phải do ảo giác, cọ cảm thấy hình như anh gầy đi.

Lâm Mạc Thần nhìn cô đăm đăm, sau đó tiến lại gần Mộc Hàn Hạ lập tức ngoảnh đầu, dõi mắt ra ngoài cửa số.

“Tối nay có hẹn ăn cơm với người của Dung Duyệt, em cùng đi nhé.” Anh lên tiếng: “Đây là sự khởi đầu hợp tác giữa hai bên.”

Mộc Hàn Hạ nhìn anh, sắc mặt vẫn thản nhiên như không: “Tôi hẹn ăn cơm với chú Phương rồi.”

Anh khẽ gật đầu. Vụ này đúng là quan trọng hơn.

“Em còn giận sao?” Anh đột nhiên hỏi.

Mộc Hàn Hạ mềm lòng trong giây lát. Vào thời khắc này, trong đầu cô vụt qua một ý nghĩ khác. Chuyện ăm cơm khách, anh gọi cô vào văn phòng thông báo là được. Trong văn phòng của anh cũng có bình nước, đâu cần tới nơi này. Nhưng anh không đối xử với cô như cấp trên với cấp dưới, mà theo cô vào đây, tự mình đến trước mặt cô để báo cho cô biết.

Mộc Hàn Hạ nhất thời không biết đối đáp ra sao. May mà đúng lúc này, di động đổ chuông, là Phương Trừng Châu gọi tới. Cô bắt máy, liếc Lâm Mạc Thần một cái rồi đi ra ngoài: “A lô! Cháu chào chú! Nhà hàng đó nằm ở đường Nhị Hoàn…”

Lâm Mạc Thần dõi theo hình bóng của cô cho tới khi cô khuất dạng.

Lúc Lâm Mạc Thần xuống dưới, Giám đốc công ty bất động sản Tôn Chí đã chờ sẵn bên cạnh xe ô tô. Nhìn thấy sếp tổng chỉ có một mình, anh ta kinh ngạc hỏi: “Lâm tổng, Giám đốc Mộc đâu rồi?”

Lâm Mạc Thần đáp: “Cô ấy có việc quan trọng hơn.” Rồi mở cửa ngồi vào xe.

Tôn Chí hơi bối rối. Anh ta có cảm giác hình như Lâm tổng không vui hay sao ấy.

Ô tô nhanh chóng tới khách sạn đã hẹn. Lâm Mạc Thần tạm thời gác Mộc Hàn Hạ sang một bên, cùng cấp dưới đi vào trong. Vừa mở cửa phòng ăn riêng, anh liền nhìn thấy Nhiêu Vĩ ngồi ở vị trí đầu tiên. Anh ta và mấy người của Dung Duyệt đều đứng dậy: “Hoan nghênh Lâm tổng.”

Lâm Mạc Thần mỉm cười, đi tới bắt tay Nhiêu vĩ trước “Nhiêu tổng khách sáo rồi. Chúng tôi rất vinh hạnh được hợp tác với Dung Duyệt.”

Giơ tay không đánh người đang cười. Đối phương đang chiếm thế thượng phong nhưng vẫn bày ra bộ dạng khiêm tốn nên Nhiêu Vĩ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Anh ta lên tiêng: “Lâm tổng khỏi cần khách sáo. Tôi lớn hơn cậu vài tuổi nên cậu cứ gọi tôi là Lão Nhiêu đi. Mời Lâm tổng ngồi.”

Mọi người ngồi vào vị trí. Bầu không khí ấm cúng như không thể ấm cúng hơn, Nhiêu Vĩ kể những câu chuyện kỳ thú ở thành phố Lâm, khiến cả căn phòng tràn ngập tiếng cười vui vẻ. Lâm Mạc Thần cũng kể chuyện ở Mỹ bằng thái độ hòa nhã và ngôn từ hài hước. Sau đó, hai bên thảo luận về triển vọng hợp tác, chẳng ai nhắc tới vụ “ chĩa gươm” vào nhau mấy ngày trước đó.

Mỗi khi nâng cốc, torng đầu Lâm Mạc Thần đều hiện lên bóng hình Mộc Hàn Hạ. Anh nghĩ, nếu có mặt ở đây lúc này, kiểu gì cô cũng vỗ tay phụ họa, nhưng khóe mắt sẽ thấp thoáng ý cười xảo quyệt, cười bọn đàn ông quá ư giả tạo.

Cùng thời gian đó, Mộc Hàn Hạ và Phương Trừng Châu ngồi ở một nhà hàng nhỏ bên bờ sông. Phương Trừng Châu dõi mắt ra bên ngoài, cảm thán: “Chú đến thành phố Lâm khá lâu rồi mà vẫn chưa từng được ngắm cảnh đêm đẹp thế này.”

Mộc Hàn Hạ cười nói: “Chú không thể chỉ đến những nơi cao sang như quán café lập nghiệp mà cũng nên tiếp xúc với cuộc sống của người dân bình thường chúng cháu.”

Phương Trừng Châu gật đầu. Ông rất thích tính cách thẳng thắn và chân thành của Mộc Hàn Hạ. Cô tựa như vẫn là cô gái trẻ nghĩa khí và thông minh lanh lợi của buổi đầu gặp gỡ. Ông rất tán dương khí chất tinh anh và bình dân đan xen lẫn nhau trong con người cô.

Có một điều ông không biết, trong quá khứ, Mộc Hàn Hạ cũng từng thận trọng và dè dặt khi đối diện với lãnh đạo. Cô đang dần thay đổi và trưởng thành. Nhờ đi theo người nào đó, cô mới thò đầu ra khỏi “mai rùa”, dần thả lòng bàn chân, dần bộc lộ sự kiêu ngạo đã bị hiện thực cuộc sống đè nén bấy lâu nay. Bản thân Mộc Hàn Hạ cũng lờ mờ nhận ra điều này.

Phương Trừng Châu bỗng lên tiếng: “Sau khi giành được lô đất A, giá trị của công ty cháu chắc sẽ tăng lên đúng không?”

“Chắc vậy ạ.” Mộc Hàn Hạ đáp.

Phương Trừng Châu tinh tường, đã sớm nhận ra cô gái trẻ này có chút phiền muộn, vừa rồi mấy lần tỏ ra lơ đễnh. Ông cười nói: “Mấy ông trước có người đánh giá tài sản của ông chủ Lâm Mạc Thần nhà cháu, bảo cũng gần tới con số năm trăm triệu. Cậu ta còn trẻ như vậy, thật không đơn giản chút nào.”

Mộc Hàn Hạ ngẩn người khi nghe đến con số này. Đúng thế, giá trị tài sản của anh đã gần năm trăm triệu…

Phương Trừng Châu đột nhiên chuyển đề tài: “Hai đứa vẫn còn chưa xác định sao?”

Mộc Hàn Hạ tròn mắt: “Chú nói gì thế?” Một lúc sau, cô cũng không phủ nhận, khẽ thở dài: “Thật ra cháu rất muốn bất chấp tất cả, đánh cược một phen.”

Đánh cược tuy anh từng thờ ơ, nhưng bây giờ thật lòng với mình. Đánh cược thứ tình cảm đã khắc sâu vào sinh mệnh của cô sẻ sớm đơm hoa kết trái, để dũng khí cô bỏ ra không phí công vô ích.

Sau bữa cơm, Mộc Hàn Hạ nhận được điện thoại của Tôn Chí: “Giám đốc Mộc, cô có biết Lâm tổng đi đâu không?”

Bây giờ đã hơn chín giờ tối, Mộc Hàn Hạ vừa tiễn Phương Trừng Châu, một mình đứng ở đầu đường đợi taxi. Cô đáp: “Chẳng phải anh ấy cùng anh ăn cơm với người của Dung Duyệt hay sao?”

“Đúng thế.” Tôn Chí đáp: “Chúng tôi vừa tan cuộc, Lâm tổng bảo vào phòng vệ sinh rồi biến mất, gọi điện thoại chẳng nghe máy, trên xe cũng không thấy. Vừa rồi, cậu nhân viên gác cổng khách sạn nói, Lâm tổng bắt một chiếc taxi đi mất.”

Mộc Hàn Hạ nhíu mày. Tôn Chí nói tiếp: “Hôm nay Lâm tổng uống không tí rượu. Tôi sợ xảy ra chuyện nên đã bảo người đến khách sạn tìm nhưng cậu ấy chưa về, công ty cũng chẳng thấy. Cô có biết Lâm tổng đi đâu không?”

Tối hôm đó, đám tâm phúc của Lâm Mạc Thần lo lắng tìm anh khắp nơi. Bình thường anh là người trầm ổn và sáng suốt, hôm nay tự nhiên chơi trò mất tích, khiến mọi người chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào.

Mộc Hàn Hã đứng bên đường một lúc rồi bắt taxi đến quán ăn nhỏ mà Lâm Mạc Thần từng dẫn cô đi. Trời bắt đầu lất phất mưa. Quán ăn chuẩn bị đóng cửa. Ông chú nhận ra cô, bảo lâu nay không thấy Lâm Mạc Thần. Mộc Hàn Hạ lại đi đến nhà máy. Đó là nơi Lâm Mạc Thần ôm cô từ phía sau hôm xảy ra vụ gây rối. Liệu có phải tình yêu của anh dành cho cô bắt đầu từ bưởi tối hôm đó hay không?

Tuy nhiên, Lâm Mạc Thần không có ở nhà máy. Nhân viên bảo vệ cất giọng chắc nịch: “Lâm tổng có đến đây đạu. Làm saoc ó chuyện tôi không nhận ra ông chủ cơ chứ? Nửa đêm nửa hôm cậu ấy đến đây làm gì?”

Mộc Hàn Hạ đứng ở cửa nhà máy, đảo mắt một vòng. Thành phố trong cơn mưa phùn vừa yên tĩnh vừa mờ mịt. Cô đột nhiên có chút tức giận. Rột cuộc anh muốn làm gì? Đoán chắc cô sẽ đi tìm anh đúng không? Nhưng làm sao anh có thể bày trò ấu trĩ này, hay là anh say thật rồi?

Cô lại nhớ tới dáng vẻ say rượu của Lâm Mạc Thần. Nhưng rõ ràng sau hôm ở KTV, anh luôn chú ý. Đặc biệt là khi giải quyết việc công, anh không bao giờ để bản thân uống say đến mức đánh mất lý trí. Hôm nay lại ăn cơm cùng Dung Duyệt, làm gì có chuyện anh để xảu ra sai xót.

Lẽ nào là… rượu không say người đã tự say? Trong lòng anh vẫn còn vương vấn chuyện của hai người?

Nghĩ đến đây, trái tim Mộc Hàn Hạ không thể bình tĩnh. Cuối cùng, cô bảo tài xế taxi đưa mình đến lô đất A, nơi mấy hôm trước hai người từng “ngả bài”.

Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, Mộc Hàn Hạ đội mũ áo khoác long vũ, để mặc giọt mưa rơi xuống mặt. Buổi đêm nơi này càng trở nên hoang vắng, không chút ánh sáng. Mộc Hàn Hạ thật sự muốn chửi thề, cô không tin Lâm Mạc Thần lại chạy đến đây.

Kết quả, vừa đi được một đoạn, cô liền nhìn thấy hình bóng quen thuộc đang ngồi ở phía trước, bên cạnh là ngọn đèn dầu chuyên dụng của công trường. Ánh sáng vàng mông lung hắt vào người anh.

Mộc Hàn hạ cảm thấy đúng là anh bị thần kinh. Nhưng cô lại nghĩ, người như anh cũng có lúc lên cơn thần kinh hay sao?

Cô đi đến sau lưng anh, cách mấy bước liền dừng lại, đồng thời cất cao giọng: “Lâm Mạc Thần, anh giở trò gì vậy? Mọi người đang tìm anh kia kìa.”

Lâm Mạc Thần từ từ ngoảnh đầu rồi đứng lên. Bởi vì trời tối nên cô không thấy rõ gương mặt anh, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng quắc bức người của anh.

“Điều tôi cần không phải là bọn họ đi tìm.” Anh tiến lên phía trước một bước. Nhờ ánh đèn dầu, Mộc Hàn Hạ đã có thể nhìn rõ gương mặt người đàn ông. Đôi mắt anh ngời sáng và hoàn toàn tỉnh táo. Cô lập tức hiểu ra, anh cố tình dụ cô đến đây.

“Những gì cần nói, tôi đã nói rồi. Anh tự giải quyết đi.” Cô quay người, chuẩn bị rời đi.

“Summer!” Lâm Mạc Thần gọi tên cô: “Tối hôm ở nhà kho, tôi có mang theo di động. Ga trải giường cũn không chỉ có một tấm.”

Mộc Hàn Hạ sững sờ. Mưa đã bắt đầu nặng hạt, rơi xuống trán cô, chảy xuống mũi rồi chui cả miệng cô. Cô mím môi, cúi thấp đầu, toàn thân bất động.

Lâm Mạc Thần từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Bàn tay cô hơi lạnh, anh cũng thế. Sau đó, anh cất giọng trầm thấp: “Summer, anh xin lỗi.”

Cũng không hiểu nguyên do tại sao anh lại xin lỗi nhưng Mộc Hàn Hạ bất giác rơm rớm nước mắt. Lâm Mạc thần tiếp tục lên tiếng: “Thật ra, anh muốn có em từ lâu nhưng bởi vì chưa từng gặp tình yêu thật sự trong cuộc đời nên anh không chịu thừa nhận rằng em rất khác biệt. Anh thừa nhận mình quen chiếm thế chủ động, không thích bị phụ nữ dắt mủi. Nhưng bây giờ, chẳng phải anh đã bị em dắt mũi rồi hay sao?”

Nghe giọng điệu tự giễu của anh, Mộc Hàn Hạ vừa muốn khóc, lại vừa muốn cười.

Lâm Mạc Thần vẫn nắm tay cô, đồng thời cúi đầu, ghé sát mặt cô: “Em đừng lo lắng, băn khoăn điều gì, bởi vì thứ anh muốn chỉ có em mà thôi. Anh từng nói, người phụ nữ anh yêu thương sẽ trở thành điểm yếu của anh. Và em chính là người đó, người duy nhất anh không thể từ bỏ.”

Nghe đến từ “người phụ nữ anh yêu thương”, nước mắt dâng tràn khóe mi Mộc Hàn Hạ. Trong lòng như có sóng nước dội qua, Lâm Mạc Thần xoay người cô, ép cô đối diện mình.

“Em bảo anh thường gõ cửa nhưng không bao giờ tự mở cửa. Từ nay về sau, anh sẽ luôn đẩy cửa, để em nhìn thấy anh. Em cứ tiếp tục suy nghĩ xem có chấp nhận anh hay không. Anh sẽ không quyết định thay em.”

Lâm Mạc Thần cúi thấp đầu, thì thầm: “Anh yêu em.” Nói xong, anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô.

Giọt lệ chảy dài xuống gò má Mộc Hàn hạ, pha lẫn nước mưa, khiến tầm nhìn của cô trở nên mịt mờ. Được nếm mùi vị của nụ hôn, Lâm Mạc Thần chỉ rời môi trong giây lát rồi lại phủ xuống. Sau đó, anh hôn càng mãnh liệt, tách đôi môi Mộc Hàn Hạ, tìm kiếm đầu lưỡi của cô. Anh ôm cô vào lòng, cùng cô chìm đắm trong nụ hôn, quên cả đất trời.

Mộc Hàn hạ vẫn không thể kiềm chế giọt nước mắt. Bình thường, cô rất hiếm khi rơi lệ nhưng không hiểu tai sao vào thời khắc này, bao nhiêu nỗi ngọt ngào và tủi thân cứ dâng trào trong nội tâm cô.

Lâm Mạc Thần cũng cảm nhận được vị mặn trong nụ hôn. Trái tim anh vì thế càng xót xa và xốn xang. Giữa đất trời bao la, anh ôm người phụ nữ của mình, tâm trạng tràn ngập một niềm khoan khoái chưa từng thấy, khiến anh không muốn buông tay.

Bị anh hôn đến đầu óc mụ mị, Mộc Hàn Hạ nhất thời không biết mình đang ở đâu. Cô nghĩ, mình có nên đẩy anh ra không? Không cô không thể, cũng chẳng muốn làm điều đó.

Không phải em không yêu anh, cũng chẳng phải em muốn từ chối anh. Mà anh biết không, trên thế gian này có quá nhiều biệt ly. Em sợ không thể giữ được người tốt đẹp như anh ở bên mình.

Đôi môi còn đang bị anh chiếm lấy, thân thể cũng bị anh ôm chặt, trong lúc mơ mơ màng màng, Mộc Hàn hạ nói nhỏ: “Chẳng phải anh bảo để em suy nghĩ hay sao?”

“Ừ, em cứ suy nghĩ đi.” Lâm Mạc Thần hàm hồ đáp.

Giữa đồng hoang ở trung tâm thành phố, dưới cơn mưa xối xả, họ tựa như đứng trong thế giới yên tĩnh của riêng mình. Anh ôm cô, cô cũng ôm chặt ah. Cả hai chìm vào nụ hôn say đắm, không ai nỡ buông tay.

Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ về đến khách sạn trong tình trạng ướt như chuột lột vào lúc hơn một giờ sáng. Anh tưa người bên cạnh cửa, khóe mắt ẩn hiện ý cười: “Em hãy suy nghĩ nhé!”

“Vâng. Chúc anh ngủ ngon.” Mộc Hàn Hạ đáp.

Lâm Mạc Thần vẫn đứng bất động. Cô liền hỏi: “Sao anh chưa về phòng?”

“Anh muốn ngắm em thêm một lát.”

Trái tim bất giác đập loạn nhịp. Mộc Hàn hạ có chút bối rối trước cái nhìn đăm đăm của anh. Cô liền giục: “Anh mau về tắm rửa đi, không mai lại bị cảm thì sao?”

Lâm Mạc Thần cười cười, ánh mắt mang hàm ý sâu xa, nhưng cuối cùng cũng về phòng.

Mộc Hàn Hạ đi vào nhà tắ,, cởi bộ quần áo ướt trên người. Cô liền nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai lòa xòa, gương mặt lạnh cóng đến mức trắng bợt, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh và đôi môi sưng phồng ở trong gương.

Vào khoảnh khắc đó, Mộc Hàn Hạ đột nhiên cảm nhận được một niềm hân hoan vô bờ bến. Cô không thể kiềm chế nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Trong những năm tháng của cuộc đời, bạn đã từng gặp tình yêu thật sự hay chưa? Khi tình yêu đến, nó sẽ như ngọn lửa lan rộng, đi cùng tuổi thanh xuân của bạn, khiến bạn bùng cháy dự dội.

Ngày hôm sau. Mộc Hàn Hạ thức giấc, nằm trên giường một lúc ngắm nhìn ánh ban mai ngoài cửa sổ. Não bộ của cô bất giác bật ra ý nghĩ: Bây giờ coi như mình đã có bạn trai rồi? Nghĩ đến đây, trong lòng cô không khỏi xốn xang.

Lúc xuống giường, đi đánh răng rửa mặt và thay quần áo, trong đầu Mộc Hàn Hạ toàn là hình bóng anh. Đến khi cô rời phòng, cánh cửa ở phòng bên cạnh cũng vừa vặn mở ra, Lâm Mạc Thần mặc comple chỉnh tề đi ra ngoài. Bốn mắt chạm nhau, trái tim Mộc Hàn Hạ khẽ run rấy, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình thản: “Chào buổi sáng.”

Lâm Mạc Thần đi về bên này, dừng lại trước mặt cô rồi giơ tay: “Chúng ta đi thôi.”

Mộc Hàn hạ được anh dắt ra thang máy, linh hồn tựa như lơ lửng trên không. Cô nói nhỏ: “Hôm nay chẳng phải anh bảo, cho em thời gian suy nghĩ hay sao?” Sao bây giờ anh lại nắm nay cô một cách tự nhiên như thế.

Lâm Mạc Thần cười khẽ một tiếng: “Hà…”

Mộc Hàn Hạ hết nói nổi. Hai người đi vào thang máy, anh vẫn không buông tay. Công kháng nghị: “Anh chơi xấu.”

Lâm Mạc Thần lặng thinh.

Một lúc sau đến tầng có nhà hàng, cửa thang máy mở ra. Bên ngoài chẳng có một ai, Lâm Mạc thân đột nhiên đỡ gáy Mộc Hàn Hạ, cúi xuống hôn chụt lên môi cô rồi thì thầm: “Chúng ta đi ăn sáng.”

Mộc Hàn Hạ đỏ mặt, ngoan ngoãn để anh nắm tay đi vào nhà hàng.

Sau bữa sáng, anh lái xe đưa cô tới công ty. Đến văn phòng, hai người bận rộn công việc của mình. Anh tập trung tinh lực vào lô đất A, còn cô vẫn phụ trách mảng may mặc và làm việc với bên Bắc Kinh. Cả buổi sáng, hai người chẳng gặp nhau một lần, chẳng nói với nhau một câu.

Tuy nhiên, tâm trạng của Mộc Hàn Hạ đã khác trước. Đây là lần đầu tiên cô có bạn trai nên dù bận đến mấy, thỉnh thoảng trong đầu cô vẫn nhớ đến dáng vẻ của anh khi anh ôm cô, hôn cô, mỉm cười nhìn cô. Hình ảnh này hoàn toàn khác bộ dạng từng trải và lạnh nhạt của anh trước thiên hạ.

Buổi trưa, Lâm Mạc Thần vẫn đang họp với mấy nhân viên thuộc dự án bất động sản. Một người xem đồng hồ, nói: “Lâm tổng, hay là chúng ta xuống dưới ăn cơm đi đã.”

Lâm Mạc Thần khẽ lắc đầu: “Tôi có hẹn rồi. Mọi người cứ ăn trước đi, buổi chiều chúng ta bàn tiếp.” Cấp dưới đương nhiên không có ý kiến.

Lúc này, Mộc Hàn Hạ đang ở nhà máy. Cô vừa chuẩn bị cùng mấy cán bộ ăn cơm hộp ở phân xưởng thì nhận được điện thoại của Lâm Mạc Thần.

“Em đang ở đâu vậy?” Anh hỏi.

“Em đang ở nhà máy.”

“Anh đến đón em đi ăn cơm ngay bây giờ.”’

“Vâng.” Sau khi cúp điện thoại, Mộc Hàn Hạ lập tức đặt hộp cơm xuống, vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc: “Tôi có việc đột xuất, các anh cứ ăn đi, không phải phần tôi đâu.”

Mọi người đều nói: “Giám đốc Mộc bận thật đấy”, “Đúng là hết mình vì công việc”, “Đến cơm cũng không được ăn tử tế.”

Mộc Hàn Hạ có chút xấu hổ: “Không có gì!”

Cô đi ra cổng, liền nhìn thấy xe của Lâm Mạc Thần đỗ sẵn dưới bóng râm. Cô mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.

Lâm Mạc Thần đeo cặp kính râm đen, mỉm cười hỏi cô: “Em muốn ăn món gì?”

“Sao cũng được.”

Anh liền lái xe đưa cô đến quán ăn nhỏ hôm nào. Nhìn thấy hai người tay trong tay đi vào, ông chủ liền cười toét miệng. Mộc Hàn Hạ hỏi nhỏ: “Anh đến lấy lại thể diện đấy à? Đừng có ấu trĩ như vậy chứ, lão đại?”

Lâm Mạc Thần thản nhiên đáp: “Anh có mất thể diện bao giờ đâu? Việc lần trước dẫn dem đến đây cũng là một bước trong kế hoạch theo đuổi em.”

Mộc Hàn Hạ hết nói nổi.

Trong lúc ăn cơm, nếu không có chuyện gì thì Lâm Mạc Thần hầu hư chẳng mở miệng. Mộc Hàn Hạ cũng có thói quen đó, hơn nữa cô ăn rất nhanh. Thi thoảng, cô lại nhướng mày nhìn anh. Cô không rõ kiểu cách ăn cơm của người nước ngoài hay xã hội thượng lưu, nhưng Lâm Mạc thần có phong thái hết sức tao nhã, ngay cả động tác cầm đũa gắp đồ ăn cũng phóng khoáng và chuẩn mực.

Nghĩ đến chuyện anh ra nước ngoài từ nhỏ, cô hỏi: “Ngoài em gái, anh còn người thân nào ở thành phố Lâm không?”

Lâm Mạc Thần bình thản trã lời: “Không.” Anh nhướng mày nhìn cô: “Em thì sao? Có người thân ở thành phố Giang không?”

Mộc Hàn hạ chọc thức ăn ở trogn bát, hạ giọng: “Em chỉ còn bà con xa, kiểu không bao giờ qua lại ấy.”

Lâm Mạc Thần im lặng. Vài giây sau, anh bất chợt nắm tay cô dưới gầm bàn, nhìn cô đăm đăm. Mộc Hàn hạ lập tức hiểu ra, hành động này có nghĩa là ở bên cạnh, cũng là sự yêu thương anh dành cho cô.

Từ trước đến nay chưa có người nào mang lại cảm giác như vậy cho Mộc Hàn hạ. Viền mắt cô bất giác cay cay.

Đúng lúc này, di động của Lâm Mạc Thần đổ chuông. Anh buông tay cô, bắt máy: “A lô! Ừ… Được, hãy gửi số liệu chi tiết cho tôi. Được, tổi sẽ cử người về giải quyết.”

Đợi anh cúp máy, Mộc Hàn Hạ hỏi: “Chuyện gì thế anh?”

“Lượng tiêu thụ ở thị trường Bắc Kinh thời gian gần đây có chút bất ổn, đồng thời cũng xuất hiện đối thủ cạnh tranh mới. Chúng ta cần xem xét lại thị trường và các dòng sản phẩm trọng tâm.”

Mộc Hàn Hạ ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Anh để em đi cho.”

Lâm Mạc Thần không trả lời ngay. Trên thực tế, vào thời khắc này, anh có chút ảo não. Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì chẳng đời nào anh đào tạo cô trở thành người tiếp quản lĩnh vực may mặc, để rồi chưa kịp thân mật đã phải xa cách.

Dẫu sao cũng không phải là người đàn ông để tình cảm ảnh hưởng đến sự nghiệp nên Lâm Mạc Thần trầm ngâm trong giây lát rồi trả lời: “Được.”

Đến lúc quay về ô tô, Mộc Hàn Hạ nói: “Tình hình gấp như vậy thì chiều nay em bay đi luôn.”

“Ừ.” Lâm Mac Thần cắm chìa kháo vào ổ nhưng không lập tức nổ máy mà giơ tay ôm cô vào lòng. Trái tim Mộc Hàn Hạ đập nhanh một nhịp. Anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn nóng bỏng và mạnh mẽ y hệt tối hôm qua. Một lúc sau, anh nói: “Anh sẽ cố gắng xử lý công việc rồi ra sân bay tiễn em.”

Buổi chiều, Mộc Hàn Hạ chờ ở bên ngoài cổng kiểm soát an ninh một lúc. Sắp đến giờ lên máy bay mà Lâm Mạc thần vẫn chưa xuất hiện.

Cô không ngừng dõi mắt ra ngoài. Người đi lại tấp nập nhưng chẳng thấy bóng dáng anh. Cuối cùng, Mộc Hàn Hạ đợi được điện thoại của anh. Đầu dây bên kia ồn ào, bên anh cũng chẳng yên tĩnh.

“Em lên máy bay chưa?” Anh hỏi.

“Em sắp lên rồi.” Mộc Hàn Hạ đáp.

“Anh xin lỗi. Phía Dung Duyệt đề nghị tổ chức một cuộc họp quan trọng, đến giờ vẫn chưa kết thúc nên anh không đi được.”

Rõ ràng anh đã thất hẹn nhưng cô lại mềm lòng: “Không sao đâu.”

Hai người im lặng vài giây, anh đột nhiên mỉm cười: “Em hãy mau chóng giải quyết xong công việc rồi sớm trở về nhé.”

“Vâng.” Cô đáp khẽ.

Loa phát thanh thông báo đến giờ làm thủ tục lên máy bay. Mộc Hàn Hạ nói: “Em đi đây, gặp lại anh sau.”

“Ừ.”

Mộc Hàn Hạ im lặng nhưng không cúp máy. Lâm Mạc Thần lại cất giọng nhàn nhạt: “Summer, phải nhớ anh đấy nhé.”

Mộc Hàn Hạ đỏ mặt: “Vâng…”

Cả Mộc Hàn Hạ và Lâm Mạc Thần đều không ngờ, lần xa cách này kéo dài nửa tháng trời, từ gữa mùa đông giá rét đến cuối mùa đông.

Sự vụ ở Bắc Kinh tuy không quá rắc rối nhưng cũng tương đối khó khăn, cần Mộc Hàn hạ bỏ nhiều tinh lực. Hơn nữa, lần này cô thay mặt Lâm Mạc Thần nên trách nhiệm càng nặng nề. Vì thế, cô ở Bắc Kinh suốt thời gian đó.

Còn ở thành phố Lâm, dự án bất động sản đầu tiên của Lâm Mac Thần mới khởi động nên anh hết sức bận rộn. Tuy đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Dung Duyệt, thậm chí cho đến thời điểm này, hai bên hợp tác vui vẻ nhưng Lâm Mạc Thần không tin Nhiêu Vĩ và Trương Diệc Phóng hoàn toàn vô tư. Vì thế, một mặt anh vẫn tỏ ra hòa nhã, thân thiện. Mặt khác anh phòng thủ nghiêm ngặt, không để xảy ra bất cứ sơ xuất nào dù là nhỏ nhất trong quá trình hợp tác, tránh tình trạng bị đối phương tóm đằng chuôi. Vì thế cho tới ngày hôm nay, dưới sự chỉ đạo của anh, Phong Thần vẫn như bức tường sắt, không để lọt một con kiến.

Mộc Hàn Hạ vừa mới được nếm trải mùi vị yêu đương đã phải xa cách. Cảm giác này giống một hạt giống chôn sâu trong lòng cô bấy lâu cuối cùng cũng nhô lên mặt đất, mọc thành mầm. Tựa hồ che khuất cả trái tim cô. Tuy nhiên đúng lúc này, mặt trời và giọt mưa bị gió thổi đi mất, khiến cái mầm gục đầu buồn bã. Cô như phải chịu một nỗi giày vò về tinh thần. Nghĩ đến chuyện hai người đã đến với nhau, cô cũng có cảm giác như trong giấc mộng.

Về phía Lâm Mạc Thần, bởi vì bây giờ anh nổi tiếng trong giới doanh nhân ở thành phố Lâm nên nhiều người tìm anh bàn chuyện hợp tác làm ăn. Điều nay dẫn đến tình trạng ngày nào anh cũng phải ăn uống xã giao hoặc làm việc đến tận khuya. Lê tấm thân mệt mỏi hoặc trong tình trạng hơi say về nơi ở, anh xem đồng hồ, phát hiện đã mười hai giờ đêm hay một giờ sáng. Anh cầm di động, đắn đo một hồi rồi lại thôi không gọi điện đánh thức cô.

Hai người ở hai đầu nam bắc, cách dăm ba ngày mới gọi một cuộc điện thoại. Thời gian nói chuyện cũng không dài nhưng đây là khoảnh khắc Mộc Hàn Hạ vui nhất, tim đập mạnh nhất. Còn đối với Lâm Mạc Thần, đây cũng là khoảng thời gian tâm trạng của ah trở nên lắng đọng và hân hoan.

Có lúc anh gọi cho cô, có lúc cô gọi cho anh. Hai người thường bắt đầu thế này.

Lâm Mạc Thần: “Em đang làm gì thế?”

Mộc Hàn Hạ: “Em vừa về nhà, đang nằm trên giường. Anh thì sao?”

“Anh vừa ăn cơm xong, lát nữa còn có một cuộc họp.”

“Jason, anh nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng vất vả quá!”

“Ừ, anh biết rồi. Bắc Kinh có lạnh không?”

“Rất lạnh.” Cô sờ ống dẫn khí nóng bên cạnh giường: “Tại ống dẫn khí ở chỗ em không được nóng lắm.”

Ngữ khí của anh lãnh đi ngay tức thì: “Anh đã bảo em rồi còn gì? Chìa khóa nhà anh nằm ở ngăn kéo trong văn phòng. Summer, anh không thích em thuê chung nhà với người khác, còn là căn hộ tồi tàn như vậy.”

Mộc Hàn Hạ lập tức phản bác: “Không, nhà anh là nhà anh, nhà em là nhà em. Dù tệ đến mấy thì đây cũng là cái ổ của em. Em sẽ không ở nhờ nhà anh.”

Lâm Mạc Thần im lăng trong giây lát. Nhận ra bầy không khí khác thường, Mộc Hàn hạ vội nói: “Này, anh đừng tức giận. Thật ra nhà em thuê cũng không tồi. Em nói thật đấy… Hơn nữa, sống lâu nên cũng có tình cảm…”

Lâm Mạc Thần cười cười: “Đây là lần cuối cùng. Đợi tình hình ở thành phố Lâm ổn định, chúng ta quay vế Bắc Kinh. Tới lúc đó, không phải em muốn sống ở đâu cũng được.”

Nghe câu này, Mộc Hàn Hạ thót tim, ngoài miệng vẫn giả bộ ngu ngơ: “Gì cơ?”

Ở đầu kia điện thoại, Lâm Mạc Thần vốn định trêu chọc cô. Nhưng sau khi thốt ra câu này, trong lòng anh cũng hơi xao động.

Hay là tạm gác công việc, quay về Bắc Kinh thăm cô? Lâm Mạc Thần không dưới một lần nảy ra ý nghĩ này, đặc biệt vào những đêm đông tăm tối, sau khi kết thúc cuộc điện thoại với cô, bàn tay anh thì lạnh, trong khi trái tim nóng rực. Tuy nhiên, anh vốn là người đàn ông có khả năng kiềm chế rất mạnh và kiên định với mục tiêu của mình. Kẻ địch ở ngay bên cạnh nên anh không cho phép bản thân lơi là và phân tăm. Vì thế, cho đến bây giờ, anh vẫn chưa đi thăm cô lần nào.

Thật ra, nguyên nhân Lâm Mạc Thần không đi gặp Mộc Hàn Hạ, một phần là vỉ sự nghiệp, một phần là do anh quá tự tin. Anh tự tin vào bản thân, cũng tin chắc dù mối quan hệ mới bắt đầu, dù gần ít hay xa nhiều, dù tình cảm phải tạm nhường bước cho sự nghiệp nhưng tình yêu của anh và cô vẫn rất tốt đẹp, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Anh tin, hai người nhất định sẻ có kết quả mỹ mãn.

Vài ngày sau, Mộc Hàn Hạ bất ngờ nhận được điện thoại của Phương Trừng Châu.

Cô cười hì hì, hỏi: “chú có chuyện gì mà gọi cho cháu thế? Chẳng phải dạo này chú rất bận hay sao?”

Phương Trừng Châu mang đến cho cô một thông tin vô cùng bất ngờ: “Tiểu Mộc, chú có một người bạn học giảng dạy ở đại học New York nhiều năm rồi. Ông ấy chuyên nghiên cứu lĩnh vực kinh tế. Mấy hôm trước nói chuyện với ông ấy, chú vô tình nhắc đến cháu. Ông ấy rất có hứng thú về cháu. Nếu bằng lòng thì cháu có thể xin đi du học ở đại học New York. Đương nhiên là dưới tiền đề thành tích phổ thông trung học của cháu phải đủ tốt và cháu cũng cần tham gia kỳ thi vào trường. Ngoài ra, cháu còn phải cung cấp một luận văn tổng kết kinh nghiệm làm việc của cháu trong mấy năm qua.”

Mộc Hàn Hạ ngẩn ra một lúc mới lên tiếng: “Cháu… có thể sao?”

Phương Trừng Châu cười: “Chú cũng không biết. Nhưng cháu có muốn thử sức không?”

Mộc Hàn Hạ không thể thốt ra lời. Cảm giác của cô lúc này tưa như có một ngôi sao ở nơi xa xôi trên bầu trời đột nhiên bay đến trước mặt cô, như trong mộng ảo.

Phương Trừng Châu nói tiếp: “Đám thanh niên trẻ tuổi như cháu không nên dễ dàng từ bỏ ước mơ. Cuộc đời của cháu còn dài, nếu không tiến bước thì làm sao biết được phong cảnh ở phía trước liệu có đẹp hơn hay không? Tiểu Mộc, cháu nên có một cuộc đời rực rỡ hơn. Chú cảm thấy, con đường của chấu không chỉ dừng lại ở đây. Tất nhiên, nếu cháu quyết định thử và thành công thì cháu phả tự mình điều tiết tình yêu và sự nghiệp.”

Sau khi cúp máy, Mộc Hàn Hạ ngồi bất động một lúc mới mở va li ra tìm giấy tờ. Bởi vì chỉ có một thân một mình nên cô luôn mang theo giấy tờ quan trọng như bằng tốt nghiệp bên mình. Cô ngồi xuống đất, trải ra trước mặt rồi ngửa đầu tựa vào thành giường,nhất thời không biết nên khóc hay cười.

Vào thời điểm này năm ngoái, cô còn là nhân viên bán hàng quèn trong siêu thị, hằng ngày phải dậy sớm bắt xe buýt, chuyển hàng, xếp dỡ hàng, tươi cười với hết người khách này đến người khách khác. Nhìn thấy các bạn cấp ba khoe ảnh ở trường đại học hay chốn công sở trên weibo vả QQ, cô cũng thường để lại lời nhắn chúc mừng, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.

Bây giờ ngẫm lại mới thấy, kể từ lúc đi theo Lâm Mạc Thần, cô hầu như không nghỉ phép, thường làm thêm giờ, đi công tác luôn xoành xoạch, tính ra còn vất vả áp lực hơn hồi ở siêu thị. Nhưng suy cho cùng, con đường của cô cũng đã rộng mở hơn, cơ hội “vàng” ở ngay trước mặt. Chỉ cần nắm chắc cơ hội, thi đỗ vào trường đại học ở Mỹ, cuộc đời của cô sẽ bước sang một trang khác.

Mộc Hàn Hạ ngơ ngẩn hồi lâu mới cầm di dộng, tìm đến số của Lâm Mạc Thần. Nhìn thấy dãy số quen thuộc, trong lòng cô vô cùng ấm áp. Sau đó, cô lại giở số của Hà Tĩnh. Kể từ khi cô rời thành phố Giang, hau người tuy ít liên lạc nhưng tình bạn vẫn rất tốt đẹp. Vào thời khắc này, ngoài Lâm Mạc Thần ra, Hà Tĩnh là người cô muốn chia sẽ nhất.

Giọng Hà Tĩnh oang oang ở đầu bên kia: “A Hạ nhớ mình rồi à?”

Mộc Hàn Hạ cười: “Không nhớ cậu thì mình không thể gọi điện cho cậu sao?”

“Đừng nhiều lời. Điều mình quan tâm nhất là, cậu và anh chàng không biết thương hoa tiếc ngọc đó thế nào rồi? Cậu vẫn làm việc ở chỗ anh ta à?”

Mộc Hàn Hạ cười cười. Hà Tĩnh lập tức “ngửi” thấy mùi bất thường, cất cao giọng: “Không phải… hai người có tiến triển mới đấy chứ.”

Mộc Hàn Hạ khẽ “ừ” một tiếng rồi kể lại mọi chuyện với cô bạn thân. Hà Tĩnh tỏ ra xúc động: “A Hạ, theo lời cậu thì dù là người lạnh lùng và cao ngạo nhưng bây giờ Lâm Mạc Thần thật lòng thích cậu. Mình mừng thay cho cậu. Dù thế nào, anh ta cũng vừa đẹp trai vừa giàu có, tài sản mấy trăm triệu. Trời ạ, ha ha ha! Cuối cùng cậu cũng được đổi đời rồi, sau này trở thành quý phu nhân thì đừng có quên mình đấy nhé.”

Mộc Hàn Hạ phì cười: “Cậu nói gì thế? Mình đâu có sống dựa vào anh ấy. Bây giờ mình cũng là nhân vật có chút tiếng tăm đấy.” Hai người cùng cười. Vài giây sau, Hà Tĩnh lại nói: “Chuyện ra nước ngoài, cậu định thế nào? Mình thấy học hành cũng chỉ là thứ yếu, cậu đừng nên để chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm của cậu. Nhưng nếu nâng cao hco5 lực, cậu sẽ càng giỏi giang và kiếm được nhiều tiền hơn. Ôi, mình mâu thuẫn quá!”

Mộc Hàn Hạ lắc đầu: “Cậu khỏi cần mâu thuẫn. Mình từng nói với anh ấy rằng mình muốn đi Mỹ du học. Anh ấy bảo mình muốn đi đâu cũng được, anh ấy sẽ ủng hộ mình. Anh ấy khác với người khác, rất thoải mái trong vấn đề này. Anh ấy biết tính mình, mình cũng hiểu anh ấy. Cho dù tương lai thật sự ra nước ngoài, mình cũng sẽ bàn kỹ với anh ấy, sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm của bọn mình.”

“Cậu làm mình ngưỡng mộ quá đấy. Thế cậu đã kể cho anh ta nghe chuyện này chưa?”

Mộc Hàn Hạ im lặng vài giây, cười nói: “Bây giờ vẫn còn chưa đâu vào đâu, mình cũng cần thể diện chứ. Nhỡ thi không đỗ thì sao? Để đến lúc đó tính sau.”

Nắng vàng rực rỡ, gió bấc hiu hiu. Lâm Mạc Thần đứng trước một cánh đồng hoang. Phía xa xa lác đác mấy ngôi nhà dân và rừng cây rậm rạp, thành phố ở tít sau lưng. Bên cạnh anh còn có hai người đàn ông. Một người là Tôn Chí, người kia là chủ sở hữu miếng đất này, tên Tào Đại Thắng. Anh ta là người bản xứ, ngoài bốn mươi tuổi, thân hình mập mạp, mặt mày dự tợn.

Vào một dịp tình cờ, Tôn Chí biết được thông tin Tào Đại Thắng muốn chuyển nhượng miếng đất nên đã báo cáo với Lâm Mạc Thần. Bất kể phương diện giá cả, vị trí địa lý hay khả năng di dời đều rất ổn.

Lâm Mạc Thần mỉm cười, nói với Tào Đại Thắng: “Tào tổng, tuy miếng đất này có diện tích lớn nhưng nằm ở khu vực ngoại thành, bây giờ thị trường nhà đất lại ở thời kỳ “đóng bang” nên việc khai thác sẽ rất mạo hiểm. Thứ lỗi là tôi không thể nhanh chóng quyết định.”

Con người Tào Đại Thắng tuy thô lỗ nhưng cũng rất tinh tường. Nghe ra đối phương viện cớ để ép giá, anh ta nở nụ cười bất lực: “Lâm tổng! Với mức giá này tôi bị lỗ rồi. Nếu muốn mua thì cậu phải nhanh lên, không thiếu gì người tìm tôi.”

Lâm Mạc Thần đưa mắt qua Tôn Chí. Anh ta liền hiểu ý, khoác vai Tào Đại Thắng: “Tào tổng, món tôm hùm châu Úc mà anh thích đã được chuẩn bị sẵn ở khách sạn rồi. Các “nữ tướng” của bộ phận PR đang chờ cùng anh uống rượu kia kìa. Chúng ta qua bên đó rồi bàn cụ thể sau.”

Tào Đại Thắng sáng mắt. Tôn Chí nói tiếp: “Chiều nay Lâm tổng của chúng tôi có hẹn với Nhiêu tổng bên Dung Duyệt nên không thể tham gia. Không sao, ch1ung ta tự giải quyết, tôi đảm bảo anh sẽ hài lòng.” Nghe nói có tôm hùm và người đẹp, Tào Đại Thắng liền vui vẻ cùng Tôn Chí rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại mình Lâm Mạc Thần đứng ở đó. Buổi chiều đúng là anh có hẹn với người của Dung Duyệt nhưng chẳng đến mức không thể cùng ăn trưa. Đây chỉ là cái cớ, bởi vì anh chán ghét ăn cơm xã giao cùng loại người như Tào Đại Thắng. Giống như anh đã từng nói với Mộc Hàn Hạ, anh là doanh nhân chứ không phải kẻ hầu rượu.

Nghĩ đến Mộc Hàn Hạ, trái tim anh trở nên mềm mại trong giây lát. Tối qua hai người trò chuyện điện thoại, cô bảo hai ngày sau sẽ trở về. Khóe miệng anh bất giác ẩn hiện ý cười.

Đằng sau bỗng vang lên tiếng ô tô dừng lạ, tiếp theo là bánh xe va li lao xao trên con đường sỏi đá. Lâm Mạc Thần lập tức quay đầu. Dưới hàng cây bạch dương đã trơ trụi lá, một người phụ nữ đội mũ, quấn khăn kín mít, chỉ để lộ gương mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười với anh. Chiếc taxi ở đằng sau cô tiếp tục chuyển bánh.

Mộc Hàn Hạ không rời mắt khỏi người đàn ông cao lớn trong chiếc ao khoác màu đen đang đứng ở đằng kia. Anh cũng nhìn cô đăm đăm, khiến cô dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch, thình thịch” trong lòng ngực của mình.

Giây tiếp theo, anh sải bước đi tới. Mộc Hàn Hạ lên tiếng: “Jason, mọi việc ở Bắc Kinh rất thuận lợi, anh khỏi cần bận tâm.”

Lâm Mạc Thần vẫn lặng thinh. Cô nở nụ cười đắc ý: “Em đã xử lý xong sớm hơn so với dự kiến nên trở về trước hai ngày. Mọi người bảo anh đang ở đây nên em đến thẳng…”

Còn chưa dứt lời, cô đã bị anh ôm vào trong lòng. Mộc Hàn Hạ vùi mặt vào ngực anh, trái tim trở nên nóng bỏng trong giây lát.

“Em giỏi thật đấy, về mà chẳng báo trước gì cả.” Anh nói.

“Vâng…” Cô ngẩng đầu, liến bắt gặp đôi mắt tràn ngập ý cười của anh. Sau đó, anh cuối xuống hôn cô.

Nụ hôn trùng phùng vừa dịu dàng vừa đắm say. Một tay anh đỡ gáy Mộc Hàn Hạ, tay kia ôm thắt lưng cô. Anh hoàn toàn chiếm quyền chủ đạo, tìm kiếm và cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, khiến cô tan chảy trong tình cảm cuồng nhiệt của anh. Mộc Hàn Hạ bị anh hôn đến đầu óc mụ mị, hai má nóng ran. Cô cất giọng nũng nịu: “Anh bảo anh sẽ “mở cửa” mà chẳng giữ lời gì cả. Xa nhau bao nhiêu ngày, anh cũng không về Bắc Kinh thăm em một lần.”

Trái tim Lâm Mạc Thần mềm nhũn như bờ môi của người con gái trong lòng, anh mỉm cười giải thích: “Hợp tác với Dung Duyệt cần thận trọng từng giây từng phút. Anh sợ mình bị phân tâm nên mới không đi thăm em.”

Đây là lời nói thật lòng nhưng cũng là lời nói thổ lộ tình càm, Mộc Hàn Hạ khẽ “ừ” một tiếng: “Được rồi, em tha thứ cho anh.” Lần đầu tiên nghe thấy giọng điệu nũng nịu của cô, Lâm Mạc Thần bất giác cười tủm tỉm, càng ôm chặt người cô.

“Anh cười gì thế?” Mộc Hàn hạ thắc mắc.

“Không có gì.”

Nếu em không xuất hiện, anh sẽ vững như bàn thạch, chẳng thứ gì có thể lọt qua được mắt anh. Một khi em đến, trái tim anh xao động, không có được em thì chẳng thể dừng lại.

Mộc Hàn Hạ nhìn mảnh đất phía trước mặt, hỏi anh: “Nơi này có vẻ không tồi. Sao chủ sở hữu lại chuyển nhượng?”

“Bởi vì anh ta không có thực lực khai thac.”

“Không có thực lực ư? Vậy tại sao ban đầu anh ta lại giành được nó?”

Lâm Mạc Thần cười cười: “Em tưởng mọi người đều giành được đất bằng thực lực hay sao? Mấy năm trước, việc quản lý đất đai vẫn còn lỏng lẻo, chính sách nhiều lỗ hỏng, đặc biệt là đất đai ở khu vực nông thôn. Có lúc chẳng cần mất nhiều tiền mà chỉ nhờ mối quan hệ, lách luật này kia là có thể kiếm được một lô đất. Bằng không, làm sao nhiều doanh nghiệp bất động sản có thể khởi đầu bằng hau bàn tay trắng hả? Hà, tay Tào Đại Thắng vốn chỉ là hộ cá thể ở nông thôn, ngửi thấy mùi đất đai có giá trong tương lai nên mới để dành miếng đất này. Anh ta không có vốn để khai thác mảnh đất lớn như vậy, đồng thời làm ăn thua lỗ trong lĩnh vực khác nên mới buộc phải chuyển nhượng.”

Mộc Hàn Hạ gật đầu: “Xem ra, đây là cơ hội tốt đối với Phong Thần.”

“Nhưng…” Cô lại hỏi tiếp: “Hiện giờ dự án với Dung Duyệt đang gấp rút triển khai. Chúng ta đổ không ít tiền của vào đó. Nếu mua mảnh đất này, liệu anh có đủ tiền không?”

Lâm Mạc Thần mỉm cười: “Summer. Ở trên thương trường, không phải cơ hội nào cũng xuất hiện đúng lúc em đã chuẩn bị xong xuôi.”

Mộc Hà Hạ đương nhiên hiểu đạo lý này, chỉ là cô không muốn thấy anh chịu áp lực nặng nề mà thôi.

Lâm Mạc Thần cúi đầu hôn lên trán cô: “Chúng ta cứ bàn bạc trước đã. Anh sẽ tổng hợp và cân nhắc mọi điều kiện. Vê chuyện tiền nong, đợi sau khi hai bên xác định rồi tính sau.”

“Vâng.”

Hai người quay về ô tô của anh. Mộc Hàn Hạ hỏi: “Buổi chiều anh có bận gì không?”

Chiều nay, Lâm Mạc Thần có một cuộc họp với bên Dung Duyệt. Anh trầm tư trong giây lát rồi cười nói: “Công việc chủ yếu của ngày hôm nay là đi xem lô đất này. Buổi chiều anh không bận gì cả.”

Mộc Hàn Hạ mừng ra mặt. Anh hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Cô ngước nhìn bầu trời trong xanh, trả lời: “Đi đâu cũng được. Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh dễ chịu đi anh.” Lâm Mạc Thần không có ý kiến.

Ăn trưa xong, anh lái xe chạy ra khỏi nội thành. Mộc Hàn Hạ ngạc nhiên hỏi: “Anh đưa em đi đâu thế?”

Ai ngờ anh thản nhiên trả lời: “Anh không biết.”

“Hả?”

“Chẳng phải em muốn đến một nơi yên tĩnh và dễ chịu hay sao? Gặp chỗ thích hợp thì chúng ta dừng lại.”

“Thế cũng được.”

Ô tô đi về hướng bắc một lúc, hai người nhìn thấy khu rừng xanh mướt và tòa nhà màu trắng ở phía trước, bên đường xuất hiện tấm biển: “Khu nuôi gấu trúc của thành phố Lâm”. Mộc Hàn Hạ chợt nảy ra ý định: “Hay là chúng ta vào trong đó tham quan?”

Thật ra, Lâm Mạc Thần chẳng mảy may có hứng thú với bất cứ loài động vật hay thú cưng nào. Bởi vì cô muốn đi nên anh đánh tay lái, rẽ vào con đường nhỏ.

Hai người mua vé rồi đi bộ vào vườn thú. Bây giờ là mùa đông, cũng là ngày thường nên cả khu vực rộng lớn chẳng có một bóng người. Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ tay nắm tay, thong thả đi dạo.

Gấu trúc không sợ lạnh nên khi đi đến một khu vườn nhỏ được rào quanh, hai người liền nhìn thấy mấy con gấu trúc lớn đang nằm sấp ở trong đó. Mộc Hàn Hạ dõi theo chúng bằng cặp mắt thích thú, thinh thoảng lại bập môi trêu chúng nhưng chúng chẳng ngó ngàng đến cô. Lâm Mạc Thần ôm vai Mộc Hàn Hạ, miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Đúng lúc này, một con gấu trúc đột nhiên bò dậy, chạy vòng quanh rồi lăn tròn trên mặt đất. Mộc Hàn Hạ trố mắt theo dõi, chỉ thấy con gấu trúc chạy mệt rồi lắc mạnh một cái cây ở bên cạnh, khiến lá rụng lả lả. Trông nó giống một thiếu niên thừa tinh lực nghịch ngợm. Mộc Hàn Hạ không nhịn nổi, cười khanh khách. Lâm Mạc Thần cũng bật cười thành tiếng, ôm cô từ phía sau.

Hai người tiếp tục đi dạo, tới chỗ nuôi gấu trúc đỏ. Chúng có màu nâu đỏ, cái đuôi rất dài, trông vừa giống mèo lại vừa giống gấu con, vô cùng nhanh nhẹn và đáng yêu, khiến họ hào hứng theo dõi.

Khu này được xây dưới chân núi, diện tích rất lớn. Mộc Hàn Hạ và Lâm Mạc Thần đi sâu vào bên trong, chỉ thấy rung cây rậm rạp vắng tanh vắng ngắt.

Mùa động mặt trời xuống núi tương đối sớm, không gian một màu u ám. Hai người tay nắm tay, chầm chậm bước đi trên mặt đất tơi xốp phủ đầy lá. Một lúc sau, Lâm Mạc Thần kép cô ngồi xuống một gốc cây phủ một lớp lá và cỏ rất dày, để cô tựa vào lòng mình. Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của anh. Trên thực tế, dáng vẻ doanh nhân thành đạt của anh rất lạc lõng với cảnh vật xung quanh. Nhưng anh đã chiều cô, cùng cô rời xa thành phố ồn ào và bụi bặm, tới nơi yên tĩnh và dễ chịu này.

Mộc Hàn Hạ nhướn người, hôn lên môi anh. Lâm Mạc Thần cũng đồng thời cúi đầu, tự bị động hóa thành chủ động trong giây lát.

Không biết từ lúc nào, cô đã bị anh kéo nằm xuống đống lá. Anh giữ chặt hai tay cô, phủ xuống người cô. Tâm tình của Mộc Hàn Hạ sôi sục, toàn thân như bùng cháy một ngọn lửa. Rõ ràng là một người lịch sự và nho nhã nhưng nụ hôn của anh rất có tính xâm lược. Đôi môi, cổ, xương quai xanh và vành tai cô bị anh lần lượt “tấn công”.

Lâm Mạc Thần thò tay vào trong áo cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Bởi vì chưa từng đụng chạm thân mật như vậy bao giờ nên Mộc Hàn hạ vừa thích thú vừa căng thẳng, miệng rên khẽ một tiếng, toàn thân hơi run rẩy. Cô muốn giữ tay anh lại, nhưng bị anh tóm sang một bên. Cô nhìn vào đôi mắt thâm trầm của anh, bỗng dung nảy ra ý nghĩ, liệu đó có phải là màu sắc của sự ham muốn hay không?

Sao hôm nay anh lại “xấu xa” đến thế? Hình như đi theo anh lâu ngày nên Mộc Hàn Hạ nhìn nhận vấn đề cũng sâu hơn, bởi vì một khoảnh khắc, cô chợt hiểu ra, tại sao anh lại làm như vậy với cô.

Anh vốn là người bụng dạ thâm sâu nên ban đầu cũng so sánh và cân nhắc hồi lâu. Sau khi xác định tình cảm, cô đột nhiên phải đi công tác vài ngày, mà điều này nằm ngoài dự tính của anh. Vì thế, sự chủ động của anh hôm nay một phần là do bản năng thôi thúc, mặt khác là anh cố tình tiếp cận, cố tình chiếm lấy cô, bất kể là thân xác hay trái tim. Anh đã dệt nên lưới tình, khiến cô ngày càng lún sâu. Nhìn vào đôi mắt hun hút của anh, Mộc Hàn Hạ chỉ cảm thấy trái tim tan chảy.

Bởi vì rơi vào “tấm lưới” từ lâu nên cô bằng lòng chấp nhận mọi thứ, bất kể là chân tình, tham vọng hay sự tư lợi của anh. Cô cũng muốn vượt qua khoảng cách, ngày càng gần gũi anh hơn.

Mộc Hàn Hạ chủ động ôm cổ anh, lần đầu tiên trong đời hôn lên cổ, tai và mặt người đàn ông. Lâm Mạc Thần cọ cọ chóp mũi mình vào cô, cười khẽ một tiếng: “Em nhiệt tình quá!” Mộc Hàn Hạ đỏ mặt, rõ ràng là cô đáp lại anh đấy chứ.

Anh lại một lần nữa ngấu nghiến đôi môi cô, thân thể cũng càng áp sát. Mộc Hàn Hạ không phải là kẻ ngốc nên cũng cảm nhận được sự thay đổi của một bộ phần nào đó trên người anh. Cô không hiểu đây là sự ám chỉ hay khơi gợi, toàn thân căng lên như dây đàn. Tuy nhiên, Lâm Mạc Thần vẫn nằm đè trên người cô, khiến cô không thế né tránh, chỉ có thể tiếp tục cùng anh thân mật.

Lâm Mạc Thần không hề hay biết, tâm tư của mình đã bị Mộc Hàn Hạ nhìn thấu. Một lúc sau, anh mới kết thúc hành động cám dỗ và “bắt nạt” cô, kéo cô ngồi dậy. Áo khoác của anh đã xộc xệch, áo long vũ của cô cũng nhăn nhúm. Mặt anh ửng đỏ, mặt cô càng đỏ như quả cà chua chín. Anh nhìn cô, miệng mở nụ cười biếng nhác. Vào thời khắc này, Mộc Hàn Hạ mới nhận ra, ngoài bộ dạng quyết đoán trên thương trường, trong tình yêu, anh còn có dáng vẻ càn rỡ và gợi cảm đến nhường này.

Trước khi rời khỏi vườn thú, Mộc Hàn Hạ vào phòng vệ sinh. Lúc ra ngoài, thấy Lâm Mạc Thần đang gọi điện thoãi, cô liền rón rén tiến lại gần, định ôm anh từ phía sau. Nhưng nghe giọng nói vô cùng lạnh nhạt của anh: “Đúng là tôi về thành phố Lâm rồi. Hà… bà là gì của tôi, tại sao tôi phải gặp bà?”, Mộc Hàn Hạ liền buông thõng cánh tay, đứng bất động. Vài giây sau, Lâm Mạc Thần cúp máy, quay người về phía cô.

“Ai vậy anh?” Mộc Hàn Hạ hỏi.

Lâm Mạc Thần không trả lời, sắc mặt rất tệ. Anh cầm tay cô, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Mộc Hàn Hạ lặng thinh. Trước khi anh nghe máy, bầu không khí giữa hai người hết sức ngọt ngào. Vậy mà sau khi lên ô tô, anh chỉ dõi mắt về phía trước, tập trung lái xe, không nói với cô một lời. Tâm trạng của anh rõ ràng bị ảnh hưởng bởi cuộc điện thoại đó. Mộc Hàn Hạ cũng lờ mờ nghe thấy, người ở đầu kia là phụ nữ.

Bên ngoài, trờ đã nhá nhem tối. Một lúc sau, Lâm Mạc Thần mới chú ý đến thái độ trầm lặng khác thường của cô. Ảnh ngoảnh đầu hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”

“Vừa rồi ai gọi cho anh vậy?” Cô hỏi.

Lâm Mạc Thần lặng thinh. Mộc Hàn Hạ hạ giọng: “Có phải bạn gái cũ của anh không?”