Chương 82

Ma Tôn

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Hoa Lan nhỏ vào ở trong sân viện của Ty Mệnh, Đông Phương Thanh Thương không khách sáo theo vào ở trong phòng nàng.

Ty Mệnh đuổi hắn đi, hắn cứ như không hề nghe thấy, cầm đũa chấm đường trên bàn cho Hoa Lan nhỏ liếm chơi, nhìn dáng vẻ của Đông Phương Thanh Thương, Ty Mệnh nheo mắt giễu cợt: “Không ngờ Ma Tôn khiến người trong thiên hạ nghe danh biến sắc trong truyền thuyết cũng có lúc mặt dày như vậy.”

Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn coi như Ty Mệnh không tồn tại. Bên này, Hoa Lan nhỏ đang liếm đường, thấy đường trắng rơi trên tay hắn bèn chu miệng ngậm luôn ngón tay hắn, vừa mút vừa hút, xong rồi còn cắn mấy cái.

Đông Phương Thanh Thương nhìn nàng, khóe môi bất giác nở nụ cười.

Ty Mệnh thấy vậy cũng không nói gì thêm, quay người bỏ đi.

Hai ba ngày sau, người trong gia đình vô tâm này cũng quen với việc bỗng có thêm một em bé mập mạp và một ma đầu đầy sát khí.

Hoa Lan nhỏ luôn đeo bám Ty Mệnh, chỉ cần Đông Phương Thanh Thương không ẵm nàng đi, nàng sẽ quanh quẩn bên chân Ty Mệnh, hơn nữa nàng cũng không thích bị Đông Phương Thanh Thương ẵm đi. Mỗi lần Đông Phương Thanh Thương ẵm nàng, nàng đều giãy giụa rất lâu.

Thời gian lâu dần, bực bội bị Đông Phương Thanh Thương đè nén trong lòng âm ỉ nhiều lên.

Hoa Lan nhỏ lớn cũng nhanh, chưa tới nửa tháng đã có thể nói chuyện với Trường Sinh và Trường Mệnh, vậy là Ty Mệnh bèn vẽ cho nàng một cơ thể lớn hơn, nửa tháng nữa, Hoa Lan nhỏ đã biết cách lừa Trường Sinh đưa đồ ăn của mình cho nàng.

Biết tâm trí Hoa Lan nhỏ trưởng thành rất nhanh, vậy là Ty Mệnh thoáng suy nghĩ rồi dứt khoát vẽ cho nàng cơ thể thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, cơ thể lớn lên, Hoa Lan nhỏ rất vui, nhưng đi đứng vẫn chưa thích ứng lắm.

Nàng tập đi trong phòng, Đông Phương Thanh Thương ngồi bên cạnh, nhàn nhã nhìn nàng.

Nhìn dáng vẻ xiêu vẹo của Hoa Lan nhỏ, hắn bỗng nhớ lại rất lâu về trước, trên núi Thiên Ẩn, khi nắn vừa nặn xong cơ thể Tức nhưỡng, bị Hoa Lan nhỏ cướp đi, lúc đó nàng chưa thích ứng với cơ thể Tức nhưỡng, đi đứng cũng như hiện giờ, xiêu vẹo loạng choạng…

Bỗng nhiên trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, Hoa Lan nhỏ không thể ở mãi trong Vạn thiên chi khư…

Hay phải nói là Hoa Lan nhỏ có thể ở mãi trong này, nhưng hắn không bằng lòng.

Ở đây có Ty Mệnh mà nàng thích, còn có…

Đông Phương Thanh Thương đảo mắt, nhìn thấy Trường Mệnh đang trốn ngoài cửa, thò đầu nhìn vào trong này.

Tiếp xúc với ánh mắt Đông Phương Thanh Thương, Trường Mệnh cảm giác được sát khí lạnh lẽo chưa bao giờ có ở Vạn thiên chi khư này, nó bất giác ngây người, sau đó cố ra vẻ trấn tĩnh lẳng lặng bỏ đi.

Đông Phương Thanh Thương quay đầu, nhìn Hoa Lan nhỏ hoàn toàn không biết gì, vẫn đang đi quanh bàn, hắn cảm thấy mình không thể để nàng ở đây nữa.

Có được thứ mình chờ đợi rồi sẽ muốn có thêm nhiều hơn, hắn là ma, bởi vậy những ham muốn con người thường có hắn đều có, thậm chí còn mãnh liệt hơn họ. Trước đây ham muốn của hắn là truy cầu sức mạnh và khoái cảm thắng lơi, còn hiện giờ…hình như hắn đã đặt hết chờ đợi, trông mong và ham muốn lên người nàng.

Vì hắn muốn chiếm hữu toàn bộ, bởi vậy không thể để cho kẻ khác dòm ngó, dù chỉ một chút.

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Hoa Lan nhỏ, thấy nàng loạng choạng, thân hình run lên, hắn liền thi triển pháp thuật chống đầu gối nàng để nàng khỏi ngã: “Tiểu hoa yêu, đừng nhìn dưới chân, đưa mắt nhìn ra xa một chút sẽ dễ đi hơn.”

Hoa Lan nhỏ không bước, lúc bước đi chân lại nhũn ra, cả người bổ nhào tới phía trước, Đông Phương Thanh Thương lắc người, trong chớp mắt đi tới phía trước, ôm nàng vào lòng.

Hắn ôm Hoa Lan nhỏ mãi không buông tay, đến khi người trong lòng hắn vùng vẫy, hắn mới khẽ buông lỏng.

Hoa Lan nhỏ trong lòng hắn thò đầu ra: “Đông Phương Thanh Thương, tại sao ngươi cứ theo ta mãi vậy?”

Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Ngươi nói thử xem?”

“Ty Mệnh nói như vậy gọi là âm hồn không tan.”

Gân xanh trên trán hắn nảy lên, lòng càng thêm kiên định ý nghĩ đưa nàng rời khỏi Vạn thiên chi khư: “Âm hồn nào mà bảo vệ ngươi như vậy?

“Vậy tại sao ngươi cứ đi theo ta?”

Đông Phương Thanh Thương đưa tay, ngón tay áp lên má Hoa Lan nhỏ vuốt ve, sau đó dịch xuống cằm nàng, lúc này móng tay bén nhọn không còn là vũ khí nữa, mà giống như trang sức tuyệt đẹp trên tay hắn, tô điểm sự mờ ám vào bầu không khí lúc này, khiến Hoa Lan nhỏ bất giác bị hơi thở hắn thu hút.

“Vì ngươi là của ta”.

Hắn gặm lấy môi nàng, thỏa mãn nhìn nàng, khiến nàng quên cả giãy giụa.

Nếu Đông Phương Thanh Thương muốn mê hoặc ai thì đó là chuyện rất dễ dàng.

Nếu bị Đông Phương Thanh Thương mê hoặc thì sẽ không tự chủ được.

Trong cánh mũi, trong răng môi đều là hơi thở của Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ không biết đây là hôn, nhưng lại không biết phải thân mật đến mức nào mới làm chuyện như vậy, nàng chỉ nhắm mắt theo cảm giác của bản thân.

Đột nhiên, thế giới thoáng tối sầm, nàng bỗng ngửi thấy mùi hoa cỏ mùa xuân, nghe thấy có người nói, “ Ngươi đáng ghét như vậy nhưng ta lại yêu ngươi.”

Cảm giác trên môi không còn ngọt ngào nữa, ngược lại còn trở nên đắng chát.

Nàng nghe thấy có người nói : “Ta sống không phải để trở thành thuốc.” Cổ họng thắt lại, nàng cảm thấy linh hồn mình đang như bị thứ gì đó dùng sức xé mạnh, nghiền nàng thành mảnh vụn.

Cảnh tượng hỗn loạn xoay vần trong đầu nàng.

” Đại ma đầu, ngươi lại gạt ta ! “

Bỗng nhiên câu chỉ trích này như một mũi tên cắm vào tim Hoa Lan nhỏ, đau đến mức khiến nàng giật mình bừng mở mắt, đẩy Đông Phương Thanh Thương ra, sức mạnh và tốc độ thậm chí ngoài dự liệu của hắn.

Nhưng Đông Phương Thanh Thương vẫn bất động, còn nàng lại ngã xuống đất.

Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt khẽ bàng hoàng.

Trong phòng lạnh ngắt, Đông Phương Thanh Thương nhìn Hoa Lan nhỏ ngã ngồi dưới đất, nước mắt trong khóe mắt nàng tí tách chảy xuống, nàng dường như không hề hay biết, chỉ ngây người nhìn hắn.

Đông Phương Thanh Thương tiến lên một bước, hắn cúi người muốn kéo nàng lên, nhưng lúc hắn đưa tay ra, cơ thể Hoa Lan nhỏ bỗng bắt đầu run rẩy.

Nàng đang sợ hắn.

“Ta không phải là của ngươi.” Hoa Lan nhỏ chống tay dưới đất, dịch về phía sau, ánh mắt hoảng hốt sợ hãi, “Ta không phải là của ngươi.” Nàng lấy cánh tay chùi miệng, Ta…ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

Đông Phương Thanh Thương tưởng vết thương Sóc Phong kiếm đâm trên tim hắn đã lành hẳn. Nhưng lúc này không biết tại sao, nơi mềm mại nhất trong tim hắn tựa như bị thanh đao cùn nhất cứa một đường, đau đớn mãnh liệt, vừa chua vừa chát. Đau đớn không thể tả, không nói nên lời.

“Ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

Ngón tay Đông Phương Thanh Thương không biết phải làm sao, thoáng cứng đờ trong không trung. Cuối cùng hắn thu tay lại, khống chế biểu cảm, im lặng bỏ đi.

Ra khỏi phòng, đóng cửa lại, Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt, nhưng thần thức lại tản ra khắp nơi, không cần dùng mắt hắn cũng nhìn thấy những thứ chân thực nhất của thế giới này, phòng Ty Mệnh vẽ biến mất, hoa cỏ không còn, chỉ có Hoa Lan nhỏ một mình ôm gối co người dưới đất.

Vẻ mặt nàng hoang mang không biết phải làm sao.

Có lẽ nàng nhớ ra điều gì đó, có lẽ là rất nhiều chuyện không vui…

Trước đây không hề không nỡ, nhưng hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ Hoa Lan nhỏ như vậy, Đông Phương Thanh Thương lại cảm thấy không nỡ, hắn muốn ở bên cạnh nàng, nếu có thể, hắn muốn dùng pháp lực xóa đi nếp gấp trên mi tâm nàng, hắn muốn tẩy gột đi bơ vơ trong mắt nàng.

Mãi đến lúc này, hắn mới tự hỏi lòng mình, hối hận rồi sao?

Phải, hắn hối hận rồi.

Làm sai rồi sao?

Phải, hắn làm sai rồi.

Nếu quay lại một lần nữa, làm lại từ đầu, hắn sẽ không lợi dụng nàng, lừa gạt nàng, tự cho mình là đúng, trêu đùa nàng trong lòng bàn tay nữa.

Nhưng giờ khắc này, Đông Phương Thanh Thương còn phát hiện ra, sở dĩ hắn không hối hận không phải vì hắn khó chịu, mà vì tiểu hoa yêu này không dễ chịu.

Hắn muốn nàng mãi như vừa nãy, vô âu vô lo, luôn cười vui vẻ.

Khép thần thức lại, Đông Phương Thanh Thương tựa vào cửa, đứng như một bức tượng.

Đêm khuya, Hoa Lan nhỏ nằm mơ, trong giấc mơ nàng không ngừng kêu gào: “Đại ma đầu, đại ma đầu.” Nàng nhìn thấy rất nhiều người, mơ thấy rất nhiều chuyện, tháp Hạo Thiên, Minh giới, Tạ Uyển Thanh, núi Thiên Ẩn, Ma đô Cửu U, và còn Tru tiên đài…

Nàng mơ thấy mình không ngừng vùng vẫy, nàng cứ khóc cầu xin “đại ma đầu” đừng để tan nàng biến như một vị thuốc, nhưng cuối cùng nàng vẫn biến mất trong tối tăm tịch mịch…

Nhưng chẳng bao lâu, thế giới lại dần dần sáng lên, trong ánh sáng ban ngày, Hoa Lan nhỏ nhìn thấy trên ngọn núi xa xa có một người áo đen đang lẳng lặng đứng chờ, cho dù lúc nào nhìn nàng cũng đều thấy hắn đứng đó, tựa đá núi, cũng tựa tùng gia, chưa bao giờ thay đổi.

Hắn cũng nhìn nàng, trong đôi mắt đỏ tươi không còn sát khí, chỉ còn lại dịu dàng lặng thầm.

Hoa Lan nhỏ mở to đôi mắt, bừng tỉnh khỏi mộng, nhìn lên xà nhà trên nóc.

Rất nhiều kí ức cuồn cuộn ùa về. Hoa Lan nhỏ im lặng lâu thật lâu, cuối cùng tâm trạng cũng bình ổn trở lại.

Nàng đưa tay lên, lặng thinh nhìn đôi tay mình.

Nàng xuống giường, còn chưa kịp khoác áo, cũng không mang giày, bước ra ngoài mở cửa phòng.

Ánh mặt trời chênh chếch về phía Tây, bóng người áo đen tóc bạc vẫn lặng lẽ đứng đó, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu, trong đôi mắt đỏ tươi kia im đậm khắc sâu gương mặt nàng. Hoa Lan nhỏ im lặng nhìn hắn, hắn cũng lặng lẽ nhìn nàng, mãi một lúc sau mới cất tiếng: “Sao, hôm nay vẫn không muốn nhìn thấy ta à?” giọng điệu có ba phần tự mỉa mai hiếm thấy.

Hoa Lan nhỏ mấp máy môi, chưa kịp thành lời thì cửa bên kia bỗng bị đẩy ra, Ty Mệnh và Trường Uyên bước vào.

Ty Mệnh quay đầu nhìn về phía họ, “Sao, mới sáng sớm đã cãi nhau rồi à…” tức thì Hoa Lan nhỏ chân trần chạy bình bịch về phía đó, ôm chầm Ty Mệnh khóc òa.

Ty Mệnh sửng sốt, Trường Uyên bên cạnh cũng ngây người.

Một lúc lâu sau, Ty Mệnh vỗ vỗ lưng nàng, quay đầu giận dữ nhìn Đông Phương Thanh Thương: “Hay cho tên phụ bạc ngươi! Lại ăn hiếp nó à?”

Kẻ bị mắng phụ bạc chỉ nhìn bóng ai kia, mày khẽ chau.

Từ sau hôm đó, Hoa Lan nhỏ dường như không có gì khác trước, nhưng nếu nghiêm túc nói có gì không ổn, đó là nàng tránh Đông Phương Thanh Thương xa hơn, chỉ cần có hắn, biểu hiện của nàng sẽ như khúc gỗ, không nói cũng không cười.

Vậy là Ma Tôn đại nhân suốt ngày bay bay trên tiểu viện Ty Mệnh vẽ ra, nhìn Hoa Lan nhỏ từ xa.

Hắn vốn tưởng mình chỉ cần nhìn nàng như vậy là được, vì nàng muốn như vậy, hắn sẽ cùng nàng sống như thế này. Nhưng Đông Phương Thanh Thương đã đánh giá cao sức chịu đựng của mình.

Một ngày đẹp trời nọ, Trường Mệnh dạy Hoa Lan nhỏ vẽ, Trường Mệnh đứng sau lưng nàng, vừa nắm tay lại vừa khe khẽ thì thầm bên tai nàng, Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu, môi Trường Mệnh vô tình chạm vào má nàng.

Trường Mệnh lập tức đỏ mặt, nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh, còn Hoa Lan nhỏ lại vô tư cười trêu chọc nó.

Nhà Ty Mệnh vẽ đương nhiên có xà nhà, nhưng không ngăn được thần thức của Đông Phương Thanh Thương.

Thấy được cảnh tượng này, lửa giận trong lòng hắn bùng cháy không gì dập nổi. Thế là tối đó, Hoa Lan nhỏ đang ngủ, Ma Tôn đại nhân đã đạp một cước phá tung cửa phòng, trong ánh mắt kinh ngạc của Hoa Lan nhỏ, hắn tung chú thuật lên mặt nàng, Hoa Lan nhỏ lập tức ngất đi.

Suy cho cùng.. Ma Tôn vẫn mãi mãi là một kẻ xấu xa.

Ty Mệnh và Trường Uyên trong phòng nghe thấy động tĩnh đuổi theo. Nhưng trên bầu trời đã không còn khí tức của Đông Phương Thanh Thương từ lâu lắm rồi.

Trên bàn trong phòng Hoa Lan nhỏ để lại một tờ giấy: “Quấy quả nhiều ngày, đã đưa người đi.”

Ty Mệnh vo tờ giấy lại, sau đó đập bàn mắng: “Đồ khốn kiếp! Đi cũng chẳng để lại sính lễ cho ta nữa! không biết lễ phép!”