Chương 52: Giả thật khó phân

Ma Đao Sát Tinh

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vầng trăng đã lặn, sao thưa đã chìm, sương trắng phủ mờ cả bầu trời cao.

Trên đỉnh Thiên Bình Sơn gió lạnh buốt cả da thịt, rừng thong reo rì rào, bỗng lũ yêu ma ùn ùn xuất hiện, làm cho không khí trên đỉnh núi lại ngột ngạt mùi sát phạt.

Tại Vọng Hồ Đài, Thần Châu Song Sát và Hồ Chưởng Kim Đao Đào Như Hải đang trông mặt nhau mà thủ thế, chờ đợi bùng nổ một cuộc xô xát ác liệt.

Từ phía sau Đào Như Hải bỗng có một bóng người lách mình tràn tới nói:

– Giết gà hà tất phải dùng đến dao mổ bò, xin lão gia tử hãy để cho thuộc hạ đối phó được rồi.

Tiếng nói vừa dứt thì người ấy đã lao vút về phía Đông Phương Hiểu Tinh, vung cả song chưởng lên đánh một đòn thật ác liệt.

Tức thì, một tiếng gào thảm vang lên từ chính miệng của người ấy.

Hắn bị hất bắn trở về, rơi xuống đất nghe một tiếng “bịch”, chết tốt.

Đào Như Hải đưa mắt nhìn kĩ thì thấy thất khiếu của hắn đều trào máu đen, tứ chi gãy lìa rơi rải rác trên mặt đất.

Với đôi mắt của Đào Như Hải mà chỉ kịp nhìn thấy hai anh em Thần Châu Song Sát bay thoắt thân người tới, chứ chưa kịp nhìn thấy họ đã ra tay như thế nào cả.

Bởi thế lão ta không khỏi thầm kinh hãi, cười nhạt nói:

– Quả là hết sức ác độc.

Đông Phương Hiểu Bạch nói:

– Hai tiếng ác độc phải gắn cho ông mới hợp. Hai anh em lão phu tuy xuống tay nặng nề, nhưng chẳng hề sát hại ai mà không có lý do.

Song hễ ai xúc phạm đến Thần Châu Song Sát này thì chỉ có đường chết. Nếu không như thế thì cái tên Truy Hồn Ác Khách và La Hầu Độc Phán chẳng hóa ra là những cái tên rỗng hay sao?

– Quả là ăn nói lớn lối.

Tiếng nói vừa dứt thì Quỷ Ảnh Tử Cao Thiết Sơn đã nhanh nhẹn lướt ra như một luồng gió.

Đông Phương Hiểu Bạch cất tiếng hừ lạnh lẽo rồi đưa chưởng phải quét ngang qua.

Cao Thiết Sơn lách mình tránh ngang rồi tràn tới bên cạnh Đông Phương Hiểu Bạch, đưa tay phải chặt vào đối phương hết sức nhanh nhẹn.

Đông Phương Hiểu Bạch vừa nhìn qua đã nhận ra ngay đối phương chính là Cao Thiết Sơn nên lập tức có ý muốn giết chết hắn. Vì thế chưởng vừa rồi của ông ta chỉ là hư chưởng, và khi Cao Thiết Sơn vừa lách mình tránh đi thì thân người của Đông Phương Hiểu Bạch cũng lao theo ngay, rồi nhanh nhẹn đánh thẳng vào lưng y một chưởng hết sức lực.

Khi chưởng lực vừa chạm vào người đối phương thì Quỷ Ảnh Tử Cao Thiết Sơn liền nhanh như chớp nhảy lùi về phía sau. Nhưng khi hắn vừa đứng yên lại thì sắc mặt đã biến đổi một cách thảm hại, lão đảo hai lượt rồi té sấp xuống đất, máu bầm từ miệng trào ra như suối.

Đào Như Hải trông thấy thế hết sức kinh hoàng.

Thì ra Cao Thiết Sơn có ác tâm nên đã vận dụng Thất Độc Công Lực trong toàn thân tập trung vào chưởng trái, định đánh ra một thế võ là giết ngay được Đông Phương Hiểu Bạch. Nào ngờ Đông Phương Hiểu Bạch tài nghệ cao cường hơn y một bậc, hơn nữa lão cũng tập trung hết sức lực đánh ra một đòn đó nên Thất Độc Công Lực của Cao Thiết Sơn bị hất ngược trở về, khiến máu huyết trong người y bị cuồng loạn và tràn vào tạng phủ.

Cao Thiết Sơn hại người không được mà trái lại còn rước họa vào thân, đấy âu cũng là quả báo nhãn tiền nên hắn mới bị chết một cách thảm thiết.

Đông Phương Hiểu Bạch tuy đánh chết được Quỷ Ảnh Tử Cao Thiết Sơn nhưng chân lực trong người cũng bị hao hụt rất nhiều, máu huyết trong người đảo lộn, sắc mặt trở thành trắng nhợt như một tờ giấy trắng.

Truy Hồn Ác Khách Đông Phương Hiểu Tinh biết em mình bị nội thương khá nặng nên không khỏi cau đôi mày, nhanh nhẹn tràn tới che chắn cho em, rồi cười nhạt nói:

– Đào lão sư, bọn chúng đều là phường vô danh tiểu tốt, hà tất phải xua chúng ra chịu chết làm gì như thế chứ.

Đào Như Hải lúc ấy sắc mặt tràn đầy sát khí, cũng cười nhạt nói:

– Đào mỗ không còn khoan dung nhân đạo được nữa, mời.

Bỗng đâu lúc ấy có nhiều bóng người cùng ùa tới, chính là bọn người Vô Tình Tú Sĩ.

Đào Như Hải vừa đưa mắt nhìn thì không khỏi kinh hãi, thầm kêu khổ trong lòng.

Ánh bình minh đã ló dạng nên thấy rõ sắc mặt của bọn người Vô Tình Tú Sĩ đều lạnh lùng như băng giá, nhìn chòng chọc vào Đào Như Hải.

Thiên Tàn Tinh Tả Phi Long nhìn Vô Tình Tú Sĩ hỏi:

– Lão ta có phải là Đào Như Hải đấy không?

Vô Tình Tú Sĩ gật đầu nói:

– Đúng thế, chính là lão ta đó.

Đôi mày chổi xuể của Tả Phi Long nhướng lên, lão quát hỏi:

– Này Đào Như Hải, còn Lê Kim Hành đâu rồi?

Đào Như Hải nghe qua không khỏi giật mình và đang định lên tiếng trả lời, thì bỗng nghe có giọng nói nhỏ như muỗi kêu vọng vào tai:

– Đào huynh, bọn người này đều cho rằng pho Hàn Thiết Quan Âm là do ông anh đang cất giữ, vậy nếu không diệt trừ chúng đi thì hậu hoạn khó mà lường được.

Giữa lúc lộn xộn, Đào Như Hải không thể nào phân biệt được tiếng nói ấy là của ai. Nhưng thuật truyền âm ấy nếu không phải là người có võ công cao cường thì nhất quyết không thể làm được. Lão ta không biết đó là bạn hay thù, nên nhất thời không khỏi đứng thừ người ra.

Tả Phi Long trông thấy thái độ của Đào Như Hải thì lại tưởng là lão ta khinh thường mình nên tức giận bừng bừng, vung song chưởng đánh mạnh một đòn ra.

Đào Như Hải bỗng thấy đối phương đánh mình thì cũng không kìm được cơn giận, vung song chưởng đánh ra. Chưởng của lão mạnh mẽ, khí thế muốn xô bạt cả núi đồi, bên trong lại kèm theo chín mũi độc châm, mắt thường khó mà nhìn thấy rõ.

Ầm một tiếng thực lớn, Tả Phi Long lảo đảo, y cảm thấy chín đại huyệt trên người đều tê buốt, gào lên một tiếng lớn rồi tay chân mềm nhũn, té lăn quay ra đất chết luôn.

Địa Sát Tinh Chung Chấn Cang trông thấy nghĩa huynh bị chết thảm thì gào lên một tiếng nhanh như chớp xông tới Đào Như Hải, bất kể sống chết đánh ra liên tiếp bảy tám chưởng. Thế chưởng nào cũng mạnh mẽ như búa bổ, kình phong dấy động ầm ầm.

Thôi Mạng Vô Thường Viên Tông Nam, Minh Phù Diêm Quân Kha Dục, Mê Dương Xà Nữ Thôi Nhân Nhân cũng đều ùa tới tấn công Đào Như Hải.

Tiếp đó Vô Tình Tú Sĩ, Huyền Băng Lão Mị, Bắc Quốc Song Ma và lão già quái dị cũng gia nhập cuộc chiến.

Cuộc xô xát này thật vô cùng ác liệt, quyền chưởng chỉ phong rít ầm ầm, cát đá bay tung mù mịt. Những gốc thông to bằng miệng bát chung quanh đấy cũng bị gãy rụng và cuốn thẳng lên không trông vô cùng rùng rợn.

Thần Châu Song Sát nhanh nhẹn nhảy lùi về phía sau đứng nhìn, không tham gia cuộc chiến.

Bỗng Đào Như Hải cất tiếng hú dài rồi vọt người bay thẳng lên cao, thân hình còn đang lơ lửng thì trong tay lão đã vọt ra một thanh kim đao, vung nhanh lên một lượt, ánh thép sáng lóa cả một vùng, biến thành vô số điểm bạc từ trên cao cuốn thẳng xuống.

Nghe “hự” một tiếng khô khan, Thôi Mạng Vô Thường Viên Tông Nam đã té lăn quay ra đất, trước ngực thủng bảy lỗ, máu trào ra như suối.

Lũ yêu tà trông thấy thế thì vừa kinh hãi vừa tức giận, càng nổi cơn điên ùa vào Đào Như Hải tấn công bất kể sống chết.

Đào Như Hải siết chặt lưỡi kim đao trong tay, tung hoành như một con rồng đang nổi cơn thịnh nộ giữa biển khơi. Ánh thép chiếu ngời khắp nơi, sao bạc chập chờn đây đó, thân hình của lão thoắt ẩn thoắt hiện.

Lại một tiếng “xoạt” vang lên, một phần tay áo rộng của Huyền Băng Lão Mị bị đứt lìa, bay tung lên trời, cánh tay phải của lão ta cũng bị mũi đao rạch một đường dài năm tấc.

Đao pháp của Đào Như Hải quá ư lợi hại khiến cho bọn yêu tà bị đẩy lùi về sau ba bước.

Đào Như Hải vẫn đứng giữa vòng vây với lưỡi kim đao đưa ngang trước ngực, mũi đao rung rung ngân lên những tiếng dài không ngớt.

Đôi mắt của lão già quái dị trở nên hết sức âm u, lão lạnh lùng nhìn thẳng vào Đào Như Hải quát rằng:

– Đao pháp mà ngươi đang sử dụng có phải là Thiên Khu cửu thức đó không?

Đào Như Hải cười ngất như điên cuồng nói:

– Nếu Đào mỗ thực sự đã lấy được pho Hàn Thiết Quan Âm, rèn luyện được Thiên Khu cửu thức thì nãy giờ các ngươi đã mất mạng từ lâu.rồi.

Lão già quái dị lại quát lên:

– Không hẳn là thế!

Đào Như Hải nói:

– Các hạ có lẽ là sư thúc của Hàn Băng lão sư, Hàn Phách lão nhân phải không?

Hàn Phách lão nhân gằn giọng nói:

– Ngươi còn biết được tên ta thì thực là quý hóa, nếu ta sử dụng Hàn Phách thần công thì e rằng ngươi đã chết từ lâu rồi.

Đào Như Hải cười ha hả nói:

– Đào mỗ chính là đang muốn được thử Hàn Phách thần công xem nó có lợi hại như lời đồn từ trước đến nay hay không đây. Nhưng chỉ e rằng nó không hạ nổi Đào mỗ.

Hàn Phách lão nhân hết sức tức giận, quát to:

– Xin các vị hãy bước tránh xa một đường tên cho.

Lũ yêu tà nghe thấy thế liền nhanh nhẹn nhảy lùi về phía sau.

Trong khi đó Thần Châu Song Sát đã bỏ đi đâu mất dạng.

Giữa lúc Đào Như Hải và Hàn Phách lão nhân đang gìm nhau thì Vô Tình Tú Sĩ đã nhận định được sơ hở trong đao pháp của Đào Như Hải nên xầm xì bàn tán với đồng bọn, phải dùng chiêu nào để diệt trừ y.

Vô Tình Tú Sĩ là một trong Vũ Nội Bát Kì, tài trí hơn người, trí nhớ lại siêu việt, không ai sánh kịp.

Huyền Băng Lão Mị vừa bị thua một đường kiếm, cảm thấy vô cùng nhục nhã, căm tức hận không thể đánh tan xương thịt của Đào Như Hải ra.

Nam Thiên Ngũ Hung bị mất hai nên hiện giờ có mối thù không đội trời chung với Đào Như Hải, nhưng còn kiêng sợ đao pháp biến ảo của y nên chưa dám ra tay.

Hàn Phách lão nhân tức giận tràn hông, râu tóc đều dựng đứng cả lên, vận dụng toàn thể chân lực, chuẩn bị tấn công.

Riêng Đào Như Hải thì dựng đứng lưỡi dao lên, chiếu lập lòe ánh thép và chập chờn sao bạc.

Toàn thể bọn người Vô Tình Tú Sĩ ai đứng theo phương vị nấy, tập trung tinh thần thủ thế chờ đợi. Mỗi người đều sẵn sàng sử dụng võ công tuyệt học của mình, cũng như những ám khí vô cùng lợi hại mà chỉ riêng họ mới có.

Ánh triều dương đang nhô lên tại chân trời phía Đông, màu vàng chói lọi, muôn ngàn đợt sóng bạc trên mặt Thái Hồ mênh mông phản chiếu ánh sang lên tận đỉnh Thiên Bình sơn, làm cho ai nấy hoa cả mắt.

Bỗng Hàn Phách lão nhân hừ to rồi vung cả hai tay áo lên.

Đào Như Hải vội nhún mình vọt lên cao ba thước, vung mạnh cánh tay ra. Ánh thép lạnh ngắt chói lòa khắp nơi, lưỡi đao vút qua đến đâu sao bạc lập lòe đến đó.

Minh Phù Diêm Quân Kha Dục vung tay ném ra một nắm ám khí, tỏa khói đen mù mịt hôi tanh nồng nặc.

Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa rung chuyển cả núi đồi, khói đen cuồn cuộn, hơi lạnh thấu xương thì nghe mấy tiếng “hự” khô khan, rồi tất cả im lặng như cũ.

Vầng khói đen bị ngọn gió to từ mặt hồ thổi đến bay tan dần rồi trở nên nhợt nhạt.

Cảnh vật ở đỉnh Thiên Bình sơn đã có ít nhiều thay đổi, lũ yêu tà đã biến đi đâu mất dạng, chỉ còn lại hai cái xác chết của Tả Phi Long và Viên Tông Nam đang bị băng tuyết đóng long lánh như pha lê và máu tươi lốm đốm mà thôi.

Cỏ non khắp vùng cũng bị phủ lên một lớp sương lạnh trắng toát, những cành thông cạnh đấy cũng tương tự, nước nhỏ xuống tong tỏng.

Chung quanh hơi lạnh tràn ngập, thoang thoảng mùi hôi tanh khiến ai ngửi cũng phải buồn nôn.

Ánh thái dương chiếu rọi khắp nơi, cánh rừng xung quanh đang lộ màu xanh tươi mơn mởn.

Địa chỉ cũ của Quân Oa Cung trước kia của Ngô Vương trước kia mái ngói cong san sát, lâu đài thủy tạ mọc khắp nơi thì bây giờ chỉ còn lại một đống gạch vụn đổ nát, đâu đâu cũng thấy một màu thê lương tan tác. Nơi một bức vách tường sụp đổ có một lão già áo đen đang ngồi xếp bằng nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt trông chẳng khác nào một vị tăng nhân đang ngồi nhập định.

Qua một lúc khá lâu sắc mặt của lão ta mới thoáng hiện màu máu tươi, lồng ngực không ngớt nhấp nhô có vẻ mệt nhọc lắm.

Lão già ấy chính là Hồ Chưởng Kim Đao Đào Như Hải. Lão từ từ mở đôi mắt ra, chiếu ngời hai tia sáng trông thật khủng khiếp rồi thở phì một hơi dài nhẹ nhõm.

Cách đấy chẳng bao xa bỗng có tiếng bước chân thật khẽ, làm cho Đào Như Hải không khỏi kinh hoàng, đưa mắt về hướng có tiếng động, quát to:

– Ai thế?

Tiếng quát của lão ta rền như sấm nổ khiến ai nghe lọt vào tai cũng phải kinh hoàng.

Liền lúc đó có một giọng lạnh lùng đáp lại:

– Chính tôi đây.

Câu nói vừa dứt, tức thì có một bóng người bay thoắt đến trước mặt Đào Như Hải, bóng người ấy gầy cao, trên lưng có giắt một thanh trường kiếm.

Đào Như Hải đứng phắt dậy đưa mắt nhìn đăm đăm vào đối phương, lão nhận ra người đó chính là Châu Nhân Ký.

Châu Nhân Ký không ngừng đưa mắt nhìn khắp từ đầu đến chân Đào Như Hải, hắn chẳng nói gì cả.

Đào Như Hải giả bộ cất giọng lạnh lùng hỏi:

– Ngươi là ai?

– Tại hạ là Châu Nhân Ký.

Nói đến đây, Châu Nhân Ký dừng lại trong giây lát, mặt lộ vẻ kinh ngạc nói tiếp:

– Tôn giá đây có lẽ là vị lão tiền bối mà tại hạ đã có dịp gặp tại Hương Khẩu Trấn một lần đấy chăng?

Đào Như Hải không khỏi kinh ngạc và cũng không khỏi luống cuống, lão thừa nhận thì cảm thấy không hay, nhưng không thừa nhận cũng không được. Trong lòng lão ta không khỏi lấy làm lạ tại sao Châu Nhân Ký lại nhận ra mình. Cuối cùng lão lắc đầu nói:

– Lão phu không hề biết mặt ngươi, mà cũng chưa hề đến Hương Khẩu Trấn bao giờ.

Châu Nhân Ký nghe thế thì đôi mắt lộ sắc buồn bã nói:

– Nếu chẳng phải thì tại hạ thực là thất lễ quá.

Nói đoạn y từ từ quay người lại bước đi.

Đào Như Hải như sực nhớ ra điều gì, to tiếng gọi:

– Chậm đã, lão phu có điều này muốn hỏi.

Châu Nhân Ký quay mặt lại nói:

– Tôn giá nếu có điều gì xin nói nhanh nhanh, vì tại hạ còn vội đi tìm người nữa.

Đào Như Hải cười nhạt nói:

– Lão đệ là người mới nổi danh trong võ lâm, tên tuổi vang dội cả hai miền Nam Bắc sông Trường Giang, gặp được thật quý hóa vô cùng.

Chẳng hay lão đệ muốn tìm ai thế? Lão phu cũng quen biết không ít nhân vật võ lâm, biết đâu khi lão đệ nói cho lão phu nghe thì lão phu có thể giúp được gì chăng?

Châu Nhân Ký tỏ vẻ trầm ngâm trong giây lát, nói:

– Tại hạ đang muốn tìm một vị tiền bối có ngoại hiệu là Hồ Chưởng Kim Đao Đào Như Hải. Lão tiền bối ấy tên tuổi rung chuyển cả võ lâm, khắp vùng Thần Châu không ai là không biết. Tôn giá chắc cũng nghe đến danh hiệu của ông ấy rồi, nhưng chắc tôn giá không biết tung tích của ông ấy rồi.

Đào Như Hải không khỏi giật nảy người, sắc mặt biến đổi nói:

– Thì ra là ông ấy.

Đôi mắt của lão ta vừa chiếu ra những tia sáng lạ lùng, rồi nói tiếp:

– Người lão đệ gặp ở Hương Khẩu Trấn là Đào Như Hải sao?

Châu Nhân Ký đáp:

– Rất khó xác nhận, vì từ đầu đến cuối lão tiền bối ấy chẳng hề cho biết danh hiệu thực cũng như lai lịch của mình.

Đào Như Hải hỏi tiếp:

– Thế tại sao lão đệ lại biết đó chính là Đào Như Hải?

Châu Nhân Ký gượng cười nói:

– Đấy chỉ là do sự phán đoán của tại hạ, vì ngoài ông ấy ra thì chẳng còn ai nữa.

Đào Như Hải ngạc nhiên nói:

– Tại sao thế?

Châu Nhân Ký đáp:

– Vì kẻ khác thì không làm sao có được một trình độ võ học cao cường tuyệt đỉnh như vậy.

Đào Như Hải cất tiếng cười ha hả nói:

– Hồ Chưởng Kim Đao Đào Như Hải là người lòng dạ ác độc, tánh tình xảo quyệt thâm hiểm, tất cả nhân vật chính phái đều nguyền rủa và có ý diệt trừ, thế tại sao lão đệ lại tỏ ra tôn kính như thế?

Châu Nhân Ký cười nhạt nói:

– Giữa cái thiện và cái ác chỉ là đường tơ kẽ tóc, hơn nữa chuyện phải trái trong võ lâm thực khó bề xét đoán, mà chỉ chờ đợi đến khi con người nằm yên trong áo quan rồi thì mới có thể nhận định được, vậy tại hạ nào dám phỉ báng người ta bừa bãi.

Đào Như Hải gật đầu nói:

– Tung tích của lão ta chỉ có một mình lão phu được biết, nhưng vì lẽ gì mà lão đệ lại muốn gặp lão ta gấp rút như vậy?

Sắc mặt của Châu Nhân Ký lộ vẻ kinh ngạc, đáp rằng:

– Ba hôm trước đây tại hạ có gặp một vị cao nhân trong võ lâm, và vị này có đưa một phong thơ mật, bảo tìm cách trao đến cho Đào Như Hải lão tiền bối. Vị cao nhân ấy đã dặn dò là không được làm mất phong thơ này, đồng thời còn chỉ điểm cho tại hạ là cứ tìm xung quanh Thái Hồ, tất sẽ gặp Đào Như Hải lão tiền bối.

Đào Như Hải cau mày hỏi:

– Có thực thế không? Hãy đưa phong thơ mật ấy cho lão phu xem thử.

Châu Nhân Ký lộ vẻ luống cuống, lắc đầu nói:

– Tại hạ cần phải trao tận tay Đào Như Hải lão tiền bối, xin ông hãy chỉ dùm đường đi nước bước, tại hạ vô cùng cảm ơn.

Đào Như Hải nói:

– Lão phu chính là Đào Như Hải đây.

Trong ý nghĩ của Đào Như Hải thì bất luận lời nói ấy của Châu Nhân Ký là thật hay giả, hoặc có âm mưu gì bên trong thì lão tự tin rằng cũng có thể đối phó được. Do đó lão mới đánh bạo nhìn nhận như vậy. Nếu lão thấy ra Châu Nhân Ký có gì gian trá thì sẽ xuống tay giết ngay.

Châu Nhân Ký lộ vẻ kinh ngạc nói:

– Nếu vậy người mà tại hạ được gặp tại Hương Khẩu Trấn chẳng phải là …

Đào Như Hải ngắt lời:

– Lão đệ không tin lão phu chính là Đào Như Hải hay sao?

Nói đoạn lão vung tay lên, sau một tiếng cách đã siết chặt lưỡi kim đao trong tay rồi nói:

– Nghe nói rằng kiếm pháp của lão đệ rất cao cường …

Châu Nhân Ký không chờ lão nói hết câu, vội vàng khoát tay nói:

– Chẳng cần phải làm như thế đâu. Tại hạ tin lời nói của tôn giá là được rồi. Vả lại nếu tôn giá không phải là Đào Như Hải thì phong thư này cũng hoàn toàn vô dụng với tôn giá mà thôi.

Vừa nói y vừa nhìn Đào Như Hải một lượt rồi rút trong tay áo ra một phong thư đưa sang.

Đào Như Hải không vội cầm lấy phong thư mà đưa mắt nhìn vào dòng chữ đề bên ngoài trước. Lão ta thấy mấy chữ bay bướm đề rõ ràng “Thân gửi Đào Như Hải huynh”.

Nét bút ấy hoàn toàn y hệt với nét bút đã viết tại gốc tùng lớn trước cửa Phúc Thọ Am trước đây.

Bởi thế lão không khỏi biến sắc, năm ngón tay run run nhận lấy phong thư, tâm trạng cũng không khỏi nặng nề như có một phiến đá đè nặng lên.

Tất cả những cử chỉ và thái độ ấy không lọt qua được cặp mắt của Châu Nhân Ký khiến gã thấy rất tức cười.

Đào Như Hải xé phong bì, thò tay vào trong lấy ra một cánh thơ dày đặc những chữ. Bức thư viết rằng:

– “Trước đây tại hạ có lưu bút tích trên một cột tùng lớn ở trước của Phúc Thọ Am, tin rằng các hạ của đã xem qua và hiểu được mọi lẽ.

Thê nhi của các hạ đến nay vẫn bình an vô sự.

Nhưng vừa rồi Thân Thù Báo Ứng Lỗ Công Hành bất ngờ viếng thăm tệ xá, nhìn thấy sự hiện diện của họ nên không khỏi nhớ lại mối thù xưa và định sẽ xuống tay sát hại để thanh toán mối hận cũ. Tại hạ thấy vậy đã cố gắng khuyên giải hơn thiệt và không cho ông ấy xúc phạm đến thê nhi của các hạ, vì thế mà Thân Thù Báo Ứng Lỗ Công Hành không thể làm gì khác hơn được.

Kỳ hạn một tháng nay đã sắp hết rồi. Vậy mong tôn giá vì sự an nguy của tôn thất và lệnh ái mà mau thanh toán mọi ân thù, kẻo quá muộn ăn năn không kịp nữa”.

Bên dưới phong thư không ký tên ai cả mà chỉ vẽ một cái hình đầu quỷ trông hết sức ghê rợn mà thôi.

Sắc mặt của Đào Như Hải lạnh lùng như băng, xếp kỹ phong thơ cất vào áo.

Châu Nhân Ký chờ khi Đào Như Hải vừa thò tay vào áo thì sắc mặt bất chợt thay đổi, gã quát to:

– Lão tặc, tiên sư là Tuyền Cơ Tử có phải bị chết dưới tay của ngươi không?

Câu nói vừa dứt thì y đã phi thân vọt thẳng lên không rồi nhào lộn đầu trở xuống, tuốt lưỡi trường kiếm ra, vung thành một chuỗi sao bạc sáng ngời, từ trên cao giáng xuống đầu của Đào Như Hải.

Võ công của Đào Như Hải đã đến mức cao cường tuyệt đỉnh nên trong khi ngọn gió vừa rít lên thì lão đã nhanh nhẹn lách mình nhảy ngang ra ngoài một trượng, đồng thời vung nhanh chưởng phải ra.

Tức thì một luồng kình phong cuốn thẳng về phía Châu Nhân Ký, mang theo bảy mũi Bạch Hổ Đinh và mười ba mũi Tam Tuyệt phách hồn châm rít gió nghe vèo vèo.

Châu Nhân Ký đánh hụt, thế kiếm rơi vào khoảng không, thân hình từ trên cao rơi nhẹ xuống đất. Y hoàn toàn không ngờ rằng mình đang rơi vào một tình thế vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, vì hành động của đôi bên đều quá nhanh nên chẳng còn đủ thời giờ cho y lách trách, y đành liều mạng dùng thế Phong quyện lạc hoa, vung lưỡi kiếm thành một bức màn dày đặc đỡ thẳng vào thế công của đối phương.

Ngờ đâu luồng kình phong quá mạnh đã hất bay vầng kiếm quang của Châu Nhân Ký, những món ám khí tuyệt độc thì vẫn vèo vèo bay tới, nhằm vào hai mươi huyệt đạo quan trọng trên khắp người của y.

Giữa lúc những mũi ám khí chỉ còn cách người Châu Nhân Ký trong gang tấc và mạng sống của y đang như chỉ mành treo chuông, thì bất ngờ có một luồng kình phong mạnh mẽ vô song không biết từ đâu cuốn thẳng tới thổi bạt chúng đi nơi khác. Thân hình của Châu Nhân Ký cũng bị hất ra xa bảy tám trượng.

Đào Như Hải cảm thấy thân hình bị rung chuyển mạnh, lão còn đang thắc mắc thì từ phía sau có một giọng cười lạnh lùng vọng ra, đồng thời có một giọng nói:

– Lão tặc, chính ngươi lo cho mình còn chưa xong, vậy mà còn dám ra tay hạ sát kẻ khác ư?

Câu nói vừa lọt vào tai thì Đào Như Hải không khỏi nổi da gà, lão nhanh nhẹn xoay người lại, nhận ra đó là một chàng thiếu niên che mặt, chính là người đã xuất hiện ngăn chặn lão ta không cho sát hại Cửu Long Giáo chủ.

Chàng thiếu niên này đã làm cho Đào Như Hải có thêm một mối lo nghĩ băn khoăn, ngủ không yên giấc. Giờ đây là gặp mặt thì lão không kinh hoàng sao được. Điều làm cho lão sợ nhất chính là viên Phích Lịch lôi hỏa đạn, một hung vật độc đáo riêng của Thế Ngoại Nhất Tà Phích Lịch Chân Quân, một ma đầu khét tiếng cách đây một trăm năm mà chàng thiếu niên này đang giữ trong túi áo.

Viên lôi hỏa châu ấy nếu mang ra sử dụng thì cả một vùng chừng mười mấy trượng vuông cũng bị sức nổ của nó hủy diệt tất cả, người có võ công cao cường đến đâu cũng chống không nổi. Vì thế lão bất giác thối lui một bước, đôi mắt sáng ngời như điện, quát to:

– Lại là ngươi.

Chàng thiếu niên ung dung đáp:

– Đúng thế, chính ta đây.

Đào Như Hải nói:

– Tôn giá nếu quả đúng là môn đồ kế nghiệp của Phích Lịch Chân Quân thì hà tất phải che giấu chân diện mục như thế.

Chàng thiếu niên che mặt cười ha hả, nói:

– Ta chẳng phải là kẻ đối đầu, mà cũng chẳng có thù oán chi với các hạ, nếu để lộ chân tướng chẳng hóa ra thừa sao? Ta có lời khuyên tốt nhất các hạ nên dẹp bỏ lòng dạ ác độc, chân thành hối cải, hiện nay vẫn chưa muộn. Trái lại chờ đến khi đại họa lâm đầu thì dù có hối cũng không còn kịp đâu.

Vừa nói y vừa đưa cao cánh tay lên, lắc qua mấy lượt. Đào Như Hải thấy rõ giữa ba ngón tay của y có một viên đạn tròn, to cỡ hạt đào, màu tía lóng lánh.

Lão vừa nhìn qua thì đã hồn phi phách tán, đôi chân nhún mạnh vọt người bay thẳng ra xa, lướt nhanh như điện chớp, chỉ trong phút chốc đã mất hút.

Châu Nhân Ký đang đứng cách xa đấy ngoài một trượng bỗng kêu to lên:

– Thiếu hiệp, sao lại để cho lão tặc ấy chạy vuột đi? Thả cọp về rừng rồi nó sẽ gây đại họa.

Chàng thiếu niên che mặt đưa tay lên gỡ vuông khăn che mặt xuống, thì ra đó chính là Tiêu Tông Kiệt. Chàng nhướng cao đôi mày, cười to nói:

– Châu huynh xin đừng quá nóng nảy. Lão tặc ấy không phải tầm thường. Tại hạ không tin rằng mình có thể thủ thắng được trong một thế đánh, nhưng lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt, sẽ có một ngày lão ta phải chịu đền tội mà thôi.

Châu Nhân Ký cất tiếng than:

– Lão ta chạy vuột đi như vậy, rồi đây trong giang hồ sẽ phải có thêm không biết bao nhiêu là oan hồn uổng tử nữa.

Tiêu Tông Kiệt nói:

– Lão ta không chạy vuột đi được đâu, xin Châu huynh hãy an lòng.

Tại hạ nhất định tìm cách bắt buộc tên lão tặc ấy phải nhìn nhận mọi tội lỗi của mình, để Châu huynh được toại nguyện, và cũng để cho lịnh sư được ngậm cười nơi chín suối.

Nói đến đây, chàng dừng lại trong giây lát rồi tiếp rằng:

– Xin Châu huynh hãy trở về trước, hiện giờ tại hạ còn có một việc gấp cần làm, khi xong xuôi tại hạ sẽ trở về ngay.

Nói đoạn hai người chia tay, mạnh ai nấy lướt đi.

Mặt trời nóng bỏng như lửa khiến không khí khắp nơi đang hết sức oi bức.

Đào Như Hải đang tiếp tục lướt đi trên một con đường núi.

Trong một khu rừng dầy đặc có một gian nhà to ẩn hiện giữa nhành lá đang lay động theo chiều gió. Chung quanh gian nhà này có rất nhiều tùng bách cổ thụ mọc vây quanh, nhánh nhóc cong vòng che rợp trời, bóng râm mát mẻ, tiếng ve sâu kêu dìu dặt khắp ngọn cây. Nơi này không khí không oi bức như mùa hạ mà đâu đâu cũng có gió thổi phe phẩy mát dịu.

Đào Như Hải lướt tới bên ngoài gian nhà to lớn ấy thì không khỏi giật mình, dừng chân đưa mắt nhìn khắp bốn bên thầm nghĩ:

– “Chung quanh đây có rất nhiều trạm canh bí mật, thế tại sao lại chẳng thấy động tĩnh gì cả? Chẳng lẽ chúng nó lại bị hạ độc thủ hết rồi sao?” Những nghi ngờ trong lòng lão hóa ra hoàn toàn đúng với sự thật.

Lão đã nhìn thấy ở cánh rừng tùng cách đấy không xa có ba xác chết đang nằm lăn trên đất. Lão vội lao người đến đấy.

Ba xác chết ấy đều bị vỡ sọ, máu óc bắn ra tứ tung, chứng tỏ số nạn nhân này đã bị đối phương dùng một thủ pháp mạnh để hạ sát nên cảnh tượng chết chóc của họ trông mới ghê rợn đến như vậy.

Đào Như Hải trông thấy thế thì biết sự việc không hay, lão nhanh nhẹn vọt thẳng người nhắm hướng căn nhà lao vút tới.

Ở trong nhà là một cảnh tượng thảm khốc. Lê Kim Hành nằm chết bên góc tường, đôi mắt đã bị kẻ địch móc mất, chỉ còn lại hai lỗ sâu hoắm đầy máu bầm, trước trán bị đánh vỡ một đường to, lồng ngực cũng bị vỡ toang, quả tim bị móc mất, tạng phủ đổ cả ra ngoài.

Trước cái chết ghê rợn của Lê Kim Hành dù cho Đào Như Hải là con người khét tiếng tàn ác cũng không khỏi kinh hoàng biến sắc.

Khắp trong căn nhà đâu đâu cũng có xác chết nằm la liệt trong hết sức khủng khiếp, tất cả những cao thủ chính phái mà họ giam giữ cũng đều được giải thoát rồi, chỉ còn Đào Như Hải được sống sót, còn thì ngay đến một con gà, con chó cũng bị đối phương giết sạch tất cả.

Đào Như Hải giận đến râu tóc dựng đứng, hai mắt lộ tia sáng ghê rợn, lẩm bẩm:

– Quả là một lũ người hết sức ác độc, lão phu nếu không trả được mối thù này thì quyết không chịu ngồi yên.

Bỗng ngay lúc đó có một chuỗi cười lạnh lùng bay theo gió vọng đến:

– Việc đó e còn khó hơn lên trời đấy.

Đào Như Hải biến hẳn sắc mặt, lão lao người ra vung chưởng đánh thẳng về hướng có tiếng nói, quát to:

– Lũ chuột muốn tìm lấy cái chết mà.

Chưởng lực của lão ta hết sức mạnh mẽ, cuốn tới như triều dâng, một gốc cây to bị chưởng lực đánh gãy lìa, nhành lá tung bay đầy trời, cát bụi mịt mù đây đó trông hết sức ghê rợn.

Nhưng giọng nói khi nãy lại từ phía sau của lão ta vọng lên:

– Đào Như Hải, tức giận chỉ có hại cho tấm thân mình mà thôi, chẳng ích lợi gì trong việc đối phó với những chuyện này đâu. Mau tìm hiểu số người kia tại sao mà chết, như thế ông sẽ biết lời nói của ta không ngoa chút nào cả.

Đào Như Hải khựng người lại hỏi:

– Tôn giá là ai?

Nhưng chung quanh vẫn im lặng như một cõi chết, chẳng hề nghe một câu trả lời nào, chứng tỏ đối phương đã bỏ đi từ lúc nào rồi.

Đào Như Hải chỉ còn biết trơ trơ tức giận suông một mình, mặt tái xanh như chàm, chẳng thể làm gì hơn được.

Liền đó lão bèn xem xét kĩ lại từng xác chết và không khỏi rùng mình liên tiếp. Sự xúc động của lão từ trước đến nay chưa hề có, lão có cảm giác cả trời cao đang sụp xuống đè lên lão.

Thì ra tất cả số người kia đều trúng Ngũ Vân Xà đầu đinh, chứng tỏ Lỗ Công Hành thực sự chưa chết.

Lão là người xét đoán nhanh nhẹn, nên đoán rằng Ngoạ Long Cốc chủ Đồng Hải Xuyên, cũng như Thân Thù Báo Ứng Lỗ Công Hành và một số đại địch khác sỏ dĩ chưa ra mặt đối kháng với lão là vì bọn họ chưa biết rõ tung tích của pho Hàn Thiết Quan Âm, nên mới diệt trừ bọn thủ hạ của lão trước, khiến lão bị cô thế, không còn xoay xở được mà bắt buộc phải tự động dâng pho Hàn Thiết Quan Âm cho đối phương.

Nghĩ thế Đào Như Hải không khỏi cười nhạt, lão nghĩ thầm:

– “Lão phu nhất định không cho bọn mi được toại nguyện mà phải làm cho bọn mi chết thảm thì mới hả được cơn giận của phu hôm nay”.

Nhưng lão lại nghĩ đến hoàn cảnh của thê nhi, cùng với bọn người đối địch ai cũng có võ công cao cường, tài trí vô song, rồi bỗng cảm thấy cùng đường mạt lộ, hết sức bi quan.

Liền đó, sắc mặt của lão lại biến đổi, thoáng hiện một làn sát khí, rồi dùng thế Thần Long Cửu Tiêu trong nháy mắt đã lướt đi mất hút.

Trong gian nhà to bỗng có mấy bóng người xuất hiện, phi thân nhắm hướng Đào Như Hải đuổi theo như gió cuốn.

Bóng tịch dương đã ngã về Tây, hoàng hôn trùm kín cả vũ trụ.

Trên mặt Thái Hồ sóng nước đang phản chiếu ánh sáng rực rỡ của buổi chiều tà. Những con nhạn trắng bay lượn đó đây, những cánh buồm căng gió nhấp nhô xa gần, càng làm cho cảnh sắc thêm ngoạn mục, ai nhìn thấy cũng cảm thấy thư thái trong lòng.

Giữa sóng nước mênh mông bỗng xuất hiện một cánh thuyền con, bập bềnh trôi theo ngọn sóng, khi ẩn khi hiện. Trên chiếc thuyền ấy, Vô Tình Tú Sĩ đang nhắm nghiền đôi mắt, sắc mặt tái lợt.

Lão ta đã ngồi trên cái thuyền không ngớt nhấp nhô này suốt một ngày qua. Trận xô xác trên Thiên Bình sơn tuy lão ta may mắn thoát chết nhưng đã bị chưởng lực và đao chiêu của Đào Như Hải làm cho nội thương nặng nề, phải bỏ chạy tháo thân. Lúc đó lão nhắm phía dưới Vọng Hồ Đào buông mình rơi thẳng xuống, cũng may rơi vào một chiếc thuyền nhỏ bỏ trống, vội cắt dây cho chiếc thuyền trôi bập bềnh theo dòng nước Thái Hồ, rồi vận dụng chân lực điều hòa hơi thở lo việc điều trị nội thương.

Ngoài ra đồng bọn của lão vận mạng như thế nào lão cũng chưa biết, nhưng đoán rằng họ cũng không hơn gì mình. Vì thế lão hết sức căm hận Đào Như Hải, và cũng hối hận là mình quá khinh địch, tự phụ nên mới gặp một thất bại chua cay như thế.

Giờ đây trên mặt hồ bỗng lại xuất hiện một chiếc thuyền con đang lướt nhanh như tên bắn. Người ngồi trong đó không ai khác hơn chính là Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu Mộ Bình. Hai chiếc thuyền sắp sửa lướt mặt nhau thì cả hai người trên thuyền đều nhận rõ mặt nhau, Thiết Chỉ Thư Sinh không khỏi “ủa” lên một tiếng, nói:

– Chẳng phải là Vô Tình lão sư đó sao?

Vô Tình Tú Sĩ tuy có sự chống đối ngầm với Thiết Chỉ Thư Sinh, nhưng sự giao thiệp của kẻ tiểu nhân thường nhắm vào những quyền lợi vật chất, vì thế ngoài mặt họ vẫn làm ra vẻ tương đắc, lão cười to đáp:

– Bạn cố tri thì ở đâu cũng có thể gặp nhau được cả. Quí hóa thay, quý hóa thay.

Hai chiếc thuyền đã cập sát vào nhau nên Thiết Chỉ Thư Sinh đã trông thấy rõ thân hình tiều tụy tơi tả của Vô Tình Tú Sĩ. Lão cũng là người gian xảo có tiếng nên vừa nghe qua tiếng cười có vẻ gượng gạo, cùng dáng điệu xốc xếch của Vô Tình Tú Sĩ đã thầm đoán biết có chuyện không hay …

Nhưng lão ta không ngờ rằng Vô Tình Tú Sĩ bị tơi tả như vậy là do Đào Như Hải mà ra, nên cười thầm, nghĩ bụng:

– “Nhân vật tên tuổi như Vũ Nội Bát Kỳ tài nghệ cũng chỉ đến thế mà thôi” Lão nhìn Vô Tình Tú Sĩ rồi làm ra vẻ kinh ngạc hỏi:

– Vô Tình lão sư, sao trông có vẻ thểu não thế?

Vô Tình Tú Sĩ nghe qua gượng cười đáp:

– Vì nhất thời khinh địch nên mới ra nông nỗi này.

Thiết Chỉ Thư Sinh cười nói:

– Còn có kẻ nào lại dám cả gan xúc phạm đến Vô Tình lão sư hay sao? Có lẽ kẻ ấy lai lịch cũng chẳng phải tầm thường đâu nhỉ.

Giọng nói của y lộ rõ vẻ xiên xỏ, khinh miệt.

Vô Tình Tú Sĩ tất nhiên nhận ra được điều đó, lão nóng mặt cười nhạt nói:

– Nếu Thiết Chỉ lão sư đánh nhau với hắn thì tin rằng tình trạng còn thê thảm hơn Lệ mỗ.

Thiết Chỉ Thư Sinh cười cười hỏi:

– Ai vậy?

Vô Tình Tú Sĩ trầm giọng nói:

– Đào Như Hải.

Sắc mặt của Thiết Chỉ Thư Sinh biến đổi ngay, lão nói:

– Lại là hắn. Con người ấy nếu không trừ đi thì thực không làm sao mà ăn ngon ngủ yên được. Chinh tại hạ cũng bị lão làm cho điêu đứng đây.

Vô Tình Tú Sĩ lạnh lùng nói:

– Có phải Thiết Chỉ lão sư muốn nói đến chuyện ở Phúc Thọ Am phải không?

Thiết Chỉ Thư Sinh gật đầu nói:

– Nếu Vô Tình lão sư không chê thì trên thuyền tại hạ có sẵn rượu thịt, lão sư qua đây ta cùng uống rượu, đồng thời bàn kế hoạch diệt trừ tên lão tặc ấy được không?

Vô Tình Tú Sĩ vui vẻ nhận lời ngay. Lão ta gượng người nhảy qua thuyền của Thiết Chỉ Thư Sinh, nói:

– Tình hình hiện giờ nếu chúng ta hợp lực thì cả hai cùng có lợi, nếu không thì đảm bảo không thể tránh khỏi bị Đào Như Hải dùng độc kế hạ từng người một. Việc xảy ra tại Phúc Thọ Am cũng như một hồi chuông báo động. Chẳng lẽ Thiết Chỉ lão sư không biết Châu Thiệu Khương chính là Đào Như Hải cải trang hay sao?

Thiết Chỉ Thư Sinh nghe qua gượng cười nói:

– Châu Thiệu Khương và tại hạ trước kia giao du rất thân mật, ngờ đâu lại bị Đào Như Hải hạ độc thủ, rồi giả dạng y tìm đến tại hạ. Vì vậy tại hạ mới lầm mưu gian của lão tặc đó. Đến ngày nay mỗi khi nhớ lại tại hạ đều nghiến răng căm hận.

Sau đó Thiết Chỉ Thư Sinh lại hỏi Vô Tình Tú Sĩ tại sao lại đụng độ với Đào Như Hải, mọi việc xảy ra thế nào. Vô Tình Tú Sĩ cũng đem việc xô xát kể lại tỉ mỉ cho lão nghe.

Thiết Chỉ Thư Sinh nghe xong không khỏi kinh hãi, lão nói:

– Nếu không diệt trừ lão tặc đó thì có ngày chúng ta đều chết không có đất chôn thây.

Nói đến đó sắc mặt của lão trở nên nghiêm nghị, đưa mắt nhìn thẳng vào Vô Tình Tú Sĩ, nói tiếp:

– Tại hạ giả vờ đi ngắm phong cảnh Thái Hồ, thực chất là đang khổ tâm suy nghĩ tìm một kế hoạch đối phó với Đào Như Hải. Tại hạ đã nghĩ kĩ rồi, nếu không lấy được pho Hàn Thiết Quan Âm cũng như Giáng Long kinh thì chắc chắn không còn đường nào có thể thực hiện được mục đích.

Vô Tình Tú Sĩ cười nhăn nhó nói:

– Việc ấy không dễ làm đâu.

Thiết Chỉ Thư Sinh bỗng quả quyết nói:

– Trên đời này không có việc gì khó, chỉ e lòng người sợ khó mà thôi. Theo lời đồn đãi thì Quỉ Thủ Thần Ông Âu Dương Tuyền hiện đang ẩn cư tại một hòn đảo hoang nhỏ giữa Thái Hồ này, có lẽ Vô Tình lão sư vì phải tìm nơi vắng vẻ để trị nội thương nên không được biết.

Tại hạ tin rằng chuyện đó là thực.

Vô Tình Tú Sĩ nói:

– Nếu nói thế thì việc đó chắc chắn Ngụy Hùng Hào cũng biết được.

Chi bằng chúng ta đến Sơn Minh ở phía Tây Động Đình bắt Ngụy Hùng Hào trước có phải hay hơn không?

Thiết Chỉ Thư Sinh gật đầu nói:

– Tại hạ cũng có ý nghĩ đó, nhưng vì đi một mình thì không khỏi cô thế, mà dắt một số đông theo lại sợ giang hồ chê cười ỷ đông hiếp yếu, nên vẫn còn do dự chưa biết phải làm sao.

Vô Tình Tú Sĩ cười nói:

– Tôi và ông nào phải người dễ bị trêu chọc, ta cùng đến đó thôi.

Thiết Chỉ Thư Sinh thở dài nói:

– Nói thì nói thế nhưng nếu chúng ta có thể đến đó, thì Đào Như Hải cũng có thể đi đến đó được, tình hình không dễ chịu đâu.

Vô Tình Tú Sĩ không khỏi ngơ ngác, cười nhạt nói:

– Thực không ngờ Thiết Chỉ Thư Sinh bị rắn cắn một lần mà ba năm sau trông thấy sợi dây vẫn còn sợ.

Thiết Chỉ Thư Sinh đỏ mặt nói:

– Cũng phải đề phòng chứ.

Nói đến đó y bỗng cất tiếng cười lớn, rồi nói tiếp:

– Vô Tình lão sư hào khí ngất trời, làm cho tại hạ cũng phấn chấn theo. Được, anh em chúng ta cùng đi đến đó.

Nói đoạn y quay mũi thuyền lại, nhắm phía Tây Động Đình lướt tới.

Một vầng trăng tròn đang treo lơ lửng trên trời cao, chiếu rọi ánh sáng vằng vặc xuống Thái Hồ làm cho mặt nước trong sáng như gương.

Giữa khung cảnh trời cao lồng lộng, mặt nước nhấp nhô này thì ai cũng phải say đắm.

Trên mặt hồ bỗng xuất hiện một chiếc thuyền lớn ba buồm đang lướt nhanh. Trên thuyền gắn một chiếc đèn tỏa ánh sáng vàng nhợt nhạt, rọi thẳng vào chiếc thuyền nhỏ của Vô Tình Tú Sĩ và Thiết Chỉ Thư Sinh.

Hai lão ác ma trông thấy thế không khỏi sửng sốt, cùng đưa mắt nhìn lên. Trước mũi thuyền to có ba bóng người đang đứng sát nhau.

Người đứng chính giữa tay cầm một ngọn đèn soi thẳng vào thuyền của hai lão.

Liền đó có mộ tiếng quát to như sấm:

– Ai thế? Đêm khuya sao lại nhở nhơ trên mặt hồ làm gì?

Vô Tình Tú Sĩ cười nhạt nói:

– Ngụy Hùng Hào xem Thái Hồ này như là của riêng, thật khiến cho người ta tức cười quá.

Một tiếng quát to lại vọng đến:

– Bằng hữu, ăn nói hãy thận trọng …

Câu nói chưa dứt thì Vô Tình Tú Sĩ đã nhắm chiếc thuyền to lao vút tới. Chân của lão chưa đứng vững trên thuyền thì tay phải đã nhanh như chớp vung chưởng đánh ra.

– Ối chao! …

Cùng một lúc với tiếng kêu đó, gã đàn ông chính giữa đã bị lão đánh văng xuống nước. Gã đàn ông bên trái biến sắc, vung lưỡi đao thép lập lòe ánh sáng lên chém thẳng vào lão ta, đao thế hết sức mãnh liệc, rít gió nghe vèo vèo.

Vô Tình Tú Sĩ nào coi đám thủy tặc ấy ra gì, lão lách mình tránh ngang rồi vung tay kẹp cứng lưỡi đao thép của đối phương. Chưởng trái tung mạnh ra đánh thẳng vào ngực của gã đàn ông ấy.

Nghe phịch một cái, gã đàn ông bị chưởng lực trúng giữa ngực, xương cốt đều gãy nát, tâm mạch cũng vỡ, miệng trào máu tươi té ngửa chết ngay.

Trong mui thuyền bỗng có một bóng người nhanh nhẹn lao ra, quát to:

– Bằng hữu quả là người tâm địa ác độc, không làm sao buông tha cho ngươi được nữa rồi.

Một thanh đoản kiếm chiếu ngời ánh thép nhanh như chớp nhằm vào ngực của Vô Tình Tú Sĩ đâm thẳng tới.

Vô Tình Tú Sĩ hừ một tiếng, đứng yên không thèm nhúc nhích. Mũi kiếm của đối phương còn cách lão độ một thước thì bỗng dừng lại, chừng ấy lão mới nhận thấy đối phương là một lão già gầy cao, tuổi độ ngũ tuần, đôi mắt sáng quắc không ngớt nhìn chòng chọc vào mình như muốn đoán biết lai lịch đối phương.

Lúc ấy Thiết Chỉ Thư Sinh cũng đã nhảy qua chiếc thuyền lớn, chắp tay ra sau lưng, đứng nhìn đôi bên đang thủ thế.

Từ trong khoang thuyền có khoảng mười tên thủy tặc nữa ùa ra, nhưng chúng đều khiếp sợ võ công của Vô Tình Tú Sĩ mà chỉ đứng vòng quanh, không dám ùa vào tấn công.

Vô Tình Tú Sĩ bỗng phá lên cười nói:

– Tại sao tôn giá chưa ra tay?

Người kia sau khi nhìn rõ lai lịch của hai lão thì không khỏi rùng mình, thu kiếm lại cất tiếng cười nói:

– Thực chẳng ngờ Vô Tình Tú Sĩ và Thiết Chỉ Thư Sinh, hai nhân vật tên tuổi lẫy lừng bốn biển mà lại đi gây sự đánh nhau với đám vô danh tiểu tốt. Tại hạ tự biết mình không địch nổi, bây giờ hai vị muốn chém muốn mổ thì tùy. Nhưng tại hạ không rõ vì lẽ gì mà hai vị lại đến đây gây sự như vậy?

Vô Tình Tú Sĩ cười gằn nói:

– Một lũ ngang tàng hống hách, toàn là đáng chết.

Lão già nghe qua không khỏi rùng mình luôn mấy lượt.

Thiết Chỉ Thư Sinh vội vàng nói:

– Đây chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm, thôi bỏ qua đi. Nhưng chúng tôi muốn gặp Ngụy đương gia, tôn giá co thể đưa chúng tôi đến gặp được không?

Lão già lộ vẻ sửng sốt nói:

– Nhị vị đến đây thực là rủi rồi, hồi sáng sớm nay đương gia đã đi Kim Lăng để lo việc hôn nhân của Thiếu đương gia, đến tối mai mới về kịp. Nếu nhị vị có chi gấp thì cứ nói với tại hạ, tại hạ là Tiền Chấn Trạch, giữ chức vụ Tuần Hồ đà chủ.

Thiết Chỉ Thư Sinh mỉm cười nói:

– Tiền đà chủ, nghe người ta đồn đãi bảo là Âu Dương Tuyền hiện đang ẩn cư tại một hòn đảo nhỏ hoang vắng giữa Thái Hồ, chẳng biết có thật hay không?

Tiền Chấn Trạch đáp:

– Quả có như thế, nhưng nơi ẩn cư của lão ta chung quanh có đến hai mươi ba hòn đảo nhỏ vây bọc, nằm chằng chịt như bàn cờ, nước sâu lại chảy xiết, vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, nơi đấy lại là một trận đồ trời sanh, quanh co khúc khủy vô cùng, người đi dễ lạc vào đường cùng, chắc chắn sẽ mất mạng. Giữa ông ấy và tệ đương gia từ trước đến nay không ai xâm phạm đến ai, mà cũng chẳng hề qua lại với nhau bao giờ.

Vô Tình Tú Sĩ cười nhạt nói:

– Thế sao Ngụy đương gia lại giữ kín như vậy?

Tiền Chấn Trạch đáp:

– Vì đôi bên là láng giềng, nếu gây việc hiểu lầm thì họa sẽ vào mình ngay, nên buộc phải im miệng để khỏi sinh rắc rối.

Nói đến đó lão nhìn hai tên ác ma một lượt, nói tiếp:

– Có lẽ nhị vị đến đây vì pho Hàn Thiết Quan Âm …

Vô Tình Tú Sĩ gằn giọng ngắt lời:

– Đúng vậy, phiền Tiền đà chủ dẫn đường đến đó.

Tiền Chấn Trạch lộ sắc luống cuống, không biết trả lời sao.

Vô Tình Tú Sĩ quát to:

– Ngươi không bằng lòng ư?

Tiền Chấn Trạch than dài:

– Nếu nhị vị muốn đến đấy lẽ nào tại hạ không bằng lòng. Nhưng tại hạ chỉ có thể dẫn đường đến những hòn đảo nhỏ chung quanh đấy thôi. Vì tại hạ từ trước đến nay cũng chưa hề ghé ngang chỗ trú ngụ của Âu Dương Tuyền lần nào cả. Khi đến gần đấy nhị vị có thể dùng thuyền nhỏ xâm nhập, xin thứ lỗi tại hạ không thể làm hơn được nữa.

Thiết Chỉ Thư Sinh cười lớn nói:

– Đấy là lẽ tất nhiên, cái ơn chỉ đường này tất sẽ có ngày bọn ta đền đáp, chứ ai lại đi gây khó khăn cho Tiền đà chủ, xin người cứ yên lòng.

Tiền Chấn Trạch vòng tay thi lễ nói:

– Nếu thế thì tại hạ xin đích thân cầm lái.

Nói đoạn lão ta xoay người chạy đăm đăm ra sau lái thuyền.

Vô Tình Tú Sĩ đưa mắt nhìn đăm đăm về phía Thiết Chỉ Thư Sinh, tựa hồ không đồng ý với cách giải quyết đó.

Thiết Chỉ Thư Sinh mỉm cười nói nhỏ:

– Chừng tới đó mình sẽ có cách khác, giờ phải nói sao cho hắn yên tâm chứ.

Vô Tình Tú Sĩ lắc đầu nói:

– Vạn nhất hắn nhảy xuống nước rồi đục thuyền cho chìm, trong khi tôi và ông đều không biết lội thì tính làm sao?

Thiết Chỉ Thư Sinh cũng không khỏi biến sắc, nhanh nhẹn nhắm hướng lái thuyền lao vút tới.

Tiền Chấn Trạch trông thấy Thiết Chỉ Thư Sinh chạy như bay tới thì trong lòng đã đoán được sự việc, mỉm cười nói:

– Thiết Chỉ tiền bối có ý nghi ngờ tại hạ dùng mưu gian để hãm hại hai vị hay sao? Tục ngữ có câu “Đã dùng thì không nghi, còn nghi thì không dùng”, tại hạ dù có đưa tay lên trời thề cũng vô ích thôi.

Thiết Chỉ Thư Sinh thấy Tiền Chấn Trạch đoán biết được thâm ý của mình thì không khỏi kinh ngạc. Nhưng dù sao lão cũng là nhân vật có nhiều mưu lược, nên nhướng cao đôi mày, cười ha hả nói:

– Tiền đà chủ, tại hạ nào có ý nghĩ như vậy, chẳng qua muốn xuống đây nói chuyện, hỏi Tiền đà chủ về võ công của Âu Dương Tuyền để chuẩn bị đối phó mà thôi.

Tiền Chấn Trạch nói:

– Chẳng nói giấu gì lão tiền bối, tại hạ chưa bao giờ gặp Âu Dương Tuyền nên cũng chẳng biết võ công của lão cao thấp như thế nào. Tuy nhiên theo lời tệ đương gia thì võ công của lão rất cao cường tuyệt đỉnh.

Trong khi hai người đối đáp thì chiếc thuyền vẫn chỉ mũi lướt về hướng song nước mênh mông.

Vô Tình Tú Sĩ lúc đó chắp tay ra sau lưng đi đi lại lại, tựa hồ như chẳng để tâm đến vic gì. Kì thực lão đã âm thầm dùng vô hình chỉ lực hết sức thâm độc điểm huyệt hết tất cả mọi người trên thuyền.

Bầu trời trong veo, trăng sang như ngọc.

Chiếc thuyền tiếp tục lướt tới độ một giờ đồng hồ thì giữa trời nước mênh mông bỗng xuất hiện một hòn đảo nhỏ. Dưới ánh trăng sáng có thể trông thấy thấp thoáng chung quanh hòn đảo ấy, đá ngầm nhô cao lên trên mặt nước san sát như rừng, chẳng khác nào nanh vuốt của một loài thủy quái.

Bỗng ngay lúc ấy sóng trên mặt hồ nổi lên dữ dội, khiến chiếc thuyền chòng chành lắc lư chao đảo. Những ngọn sóng vỗ vào vách đá nghe ầm ầm, tung bọt trắng xóa khắp nơi.

Tiền Chấn Trạch đưa tay chỉ về hòn đảo ấy nói:

– Đến rồi, hòn đảo ấy chính là nơi trú ngụ của Âu Dương Tuyền, nhị vị nên xuống thuyền tại đây. Từ đây đến đó còn nhiều hòn đảo nhỏ nằm san sát nhau, với thuật khinh công tuyệt đỉnh của nhị vị thì sẽ đến nơi một cách dễ dàng.

Vô Tình Tú Sĩ thong thả từ trên mũi thuyền đi xuống sau lái, lão đi rất thong thả, sắc mặt tươi cười.

Chiếc thuyền lúc ấy đã cập vào gần hai tảng đá lớn nhô lên trên mặt hồ.

Vô Tình Tú Sĩ bỗng cất tiếng cười ha hả nói:

– Tiền đà chủ mệt nhọc rồi.

Vừa dứt lời năm ngón tay của lão đã nhanh như chớp điểm thẳng vào trước ngực của Tiền Chấn Trạch. Y liền cảm thấy mấy huyệt đạo trước ngực tê dại, mất tự chủ té ngửa ra sau.

Bọn thủy tặc đứng chung quanh trông thấy thế còn đang kinh hãi thì cũng cảm thấy đầu óc choáng váng quay cuồng, đôi mắt tối sầm rồi đều ngã cả ra.

Thiết Chỉ Thư Sinh không khỏi hãi hùng, bắt đầu để tâm đề phòng Vô Tình Tú Sĩ. Lão nhìn bọn người Tiền Chấn Trạch một lượt rồi quay sang Vô Tình Tú Sĩ nói:

– Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, thôi chúng ta đi.

Vừa nói dứt lời lão nhắm hướng hòn đảo phi thân lướt đi. Vô Tình Tú Sĩ cũng cất bước loạng choạng phi thân theo, chớp mắt đã không thấy bóng dáng hai lão đâu nữa Trong khi đó ở một góc khác của hòn đảo, cũng có hai bóng người đang giở thuật phi hành lướt nhanh tới trung tâm.

Đồng thời ở một góc khác cũng lại có hai bóng người nữa đang phi hành, một trước một sau cách nhau chừng hai mươi trượng. Người đi sau thân hình nhanh nhẹn, lách phải luồn trái lướt nhanh trên những tảng đá, cố gắng không gây tiếng động để người đi trước không biết có người đang đi theo.

Người đi trước là một lão già diện mạo âm u lạ lùng, dưới ánh trăng sáng trông lão ta như một xác chết vô hồn, khiến ai nhìn cũng phải rùng mình rởn óc. Thân pháp của lão cực nhanh, tràn tới không khác gì một làn gió thoảng, nhưng tựa hồ trong lòng đang ngổn ngang tâm sự nên cứ lướt tới mà không hề biết có người đang theo dõi.

Người theo sau có nhãn lực thật tốt, theo sát lão già như hình với bóng, chứng tỏ đó phải là một nhân vật tài hoa cái thế, võ học cao tuyệt chứ không phải tầm thường.

Tại hòn đảo này có vô số đá ngầm từ dưới mặt nước nhô lên, chẳng những chi chít mà lại tạo thành một thế trận thiên nhiên hết sức quái dị, nên không phải ai cũng có thể xâm nhập được một cách dễ dàng.

Lão già đi trước chạy một lúc thì chậm lại, nhắm một gian nhà đá xây lên bởi những tảng đá kỳ dị bước thẳng tới.

Bóng người theo dõi ở phía sau liền nhanh nhẹn phi thân lướt lên nóc ngôi nhà ấy, rồi rùn thấp người xuống, nằm sát mình trên mái nhà.

Kế đó y đưa hai ngón tay ra dùi mạnh xuống mái nhà bằng đá.

Bỗng đâu lại có hai bóng người nữa bất thần vọt đến. Người đang nằm trên mái nhà nhìn rõ hai người đó thì suýt nữa buột miệng kêu thành tiếng, nghĩ thầm:

– “Tại sao nhị vị ấy cũng đến đây?” Thì ra hai bóng người vừa đến chính là Ngọc Long Cốc chủ Đồng Hải Xuyên và Thân Thù Báo Ứng Lỗ Công Hành.

Đôi mắt của Đồng Hải Xuyên rất lanh nên vừa lướt tới đã trông thấy bóng người nằm phục trên mái nhà, lão không khỏi sửng sốt quay qua nói với Lỗ Công Hành:

– Kỳ nhi cũng đến đây rồi kìa.

Chỉ trong nháy mắt là hai bậc dị nhân ấy cũng đã lướt đến, rồi cùng đáp nhẹ nhàng xuống mái nhà. Đào Gia Kỳ định mở miệng nói chuyện nhưng Đồng Hải Xuyên vội vàng ra hiệu ngăn lại.

Lúc ấy mái nhà đã bị Đào Gia Kỳ xoi thủng một lỗ nên Lỗ Công Hành có thể nhìn vào trong. Lão thấy một lão già diện mục âm u lạnh lùng đang ngồi trước một cái bàn bằng đá, trên bàn có để hai pho tương Hàn Thiết Quan Âm, đôi mắt của lão già ấy sáng ngời, thỉnh thoảng cất tiếng cười thật là ghê rợn.

Lỗ Công Hành trông thấy thế thì không khỏi giật mình vì hai pho Hàn Thiết Quan Âm đó giống hệt nhau. Lão là chủ cũ mà cũng không nhận ra được pho nào thực, pho nào giả.