Chương 29: Sự bắt đầu của tương lai

Luân Hồi

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Còn tiếp tục chơi kéo, đá, vải nữa không?

Tiểu Thần Hi cười hì hì nói.

– Đương nhiên.

– Được, vậy thì vậy đầu đi.

– Đá kéo vải, em thắng rồi, cho em thơm một cái.

– Muah.

– Có tiếp tục không?

– Tiếp tục!

Hai mươi ngày sau, một người chở đường trắng trở về.

– Thế nào rồi ba?

Trương Lam chạy tới xung quanh.

– Mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa chưa ạ?

– Đều giải quyết xong rồi.

Trương Tông Quân con mắt đỏ ngầu, vẻ mặt mệt mỏi.

– Nhà máy đã chuyển sang danh nghĩa của chúng ta, toàn bộ thủ tục sở hữu đã làm xong rồi, chỉ chỉ số đường trên xe, vẻ mặt đầy tự hào:

– Tất cả đều là do nhà máy chúng ta làm ra, vừa mới sản xuất xong là cha kéo về đây luôn.

– Việc quản lý có vấn đề gì không ạ?

Đây mới là vấn đề mà Trương Lam quan tâm.

– Giải quyết xong rồi, quản lý là một người trước đây làm quản lí trong một doanh nghiệp quốc doanh, quản lí việc sản xuất và nghiệp vụ, ngoài ra cha còn tìm thêm một kế toán và thủ kho, ai cũng đều là những người có kinh nghiệm, con yên tâm đi.

– À như thế thì tốt rồi.

Trương Lam rốt cuộc cũng yên tâm.

– Cha, cha đi nghỉ ngơi đi, cả đường đã mệt mỏi rồi.

Tiểu Thần Hi ân cần đỡ Trương Tông Quân, bộ dạng rất hiếu thuận.

– Con gái đúng là tốt hơn con trai.

Trương Tông Quân thở dài một tiếng thỏa mãi, cha cũng an lòng.

Trương Lam đang chú ý tới hai con chim se sẻ trên ngọn cây, nên không nghe thấy.

– Hì hì.

Tiểu Thần Hi cười mỉm xấu hổ với Trương Lam, cảm giác vô cùng sảng khoái.

Đêm hôm đó, cả gia đình đã chia li hai mươi ngày rốt cuộc cũng được đoàn tụ, mùi thơm của thức ăn trên bàn, tiếng cười hạnh phúc khắp căn nhà nhỏ.

Sáng sớm.

– Reng reng reng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, với lấy cái điện thoại trên giường, Trương Lam mơ màng hỏi:

– Ai đấy ạ?

– Tiểu Trương Lam à? Bác Vương đây, cha cháu có nhà không?

Vương trưởng doanh nói to, cả nhà đều có thể nghe thấy được.

Nhanh chóng đặt ống nghe ra xa, sợ rằng cái lỗ tai của mình sẽ bị thủng mất:

– Dạ có ạ. Có chuyện gì thế ạ?

– Ai thế?

Tiểu Thần Hi đôi mắt trong veo, bò trên giường, nhẹ nhàng cắn vào tai Trương Lam.

– Vương trưởng doanh, ngoan nào, đừng làm loạn.

Trương Lam dán Tiểu Thần Hi vào cái tai, quay vào bên trong.

– Hì hì.

Tiểu Thần Hi dừng trò đùa lại, dùng tay che miệng cười hì hì.

– À, cháu nói cho cha cháu một tiếng hôm nay đừng đi đâu, hôm nay nồi hơi nhà cháu mua đã vận chuyển đến thành phố, lát nữa bác sẽ mang đến nhà cháu.

Vương trưởng doanh nói rất hào sảng, Trương Lam đã để tai nghe cách xa một chút cho khỏi đau đầu, rất hoài nghi nếu như người này gọi điện thoại nhiều lần thì người nhận điện thoại có bị thủng màng nhĩ hay không?

– Vâng ạ, cảm ơn bác Vương, chào bác.

Nhanh chóng cúp điện thoại, Trương Lam gọi cho cha mẹ đang trong phòng ngủ:

– Cha ơi, bác Vương vừa gọi điện thoại tới nói là nồi hơi đã đến thành phố rồi, bảo cha đừng có đi đâu.

– Được rồi.

Trương Tông Quân nói với ra giọng nói rất mơ hồ.

Vì đáp ứng yêu cầu kịch liệt của Trương Lam, Trương Tông Quân đã lắp ở phòng ngủ của Trương Lam một cái máy điện thoại, thực ra là tiện cho Tiểu Thần Hi tiến hành đột nhập qua điện thoại.

Khẽ rời khỏi giường mặc quần áo, chuẩn bị chạy bộ mỗi sáng. Tiểu Thần Hi đã chuẩn bị xong xuôi, đương nhiên tiểu nha đầu cũng chẳng cần chuẩn bị gì. Từ khi về cái nhà này, sáng nào Tiểu Thần Hi cũng đi chạy bộ cùng với Trương Lam, còn nói rất hoa mỹ:

– Đề phòng em lười biếng, chị phải thay ba mẹ giám sát em.

Thật ra Trương Lam biết, đây chỉ là cái cớ để Tiểu Thần Hi bảo vệ hắn mà thôi.

Tiết trời thu, buổi sáng hơi có chút lạnh, Trương Lam nắm chặt cổ áo, khởi động tay chân một chút, khẽ gật đầu với Tiểu Thần Hi:

– Chạy thôi.

Chạy mấy cây số, toàn thân đầy mồ hôi. Về đến nhà tắm rửa một chút. Cha mẹ đã dậy đánh răng rửa mặt và làm xong điểm tâm sáng.

Ăn xong điểm tâm, cả nhà không ai đi ra ngoài, dặn dò chuyện hôm nay với người làm một chút, nói là đợi người mang nồi hơi đến.

Buổi sáng chín giờ. Tiếng còi ô tô, người còn chưa thấy đã nghe thấy giọng nói to lớn của Vương trưởng doanh vang lên:

– Người anh em, mau chuẩn bị đồ cơm ăn rượu uống chưa, chúng tôi đến rồi đây.

Người trong nhà đi ra, ôi, một chiếc nồi thật lớn đặt trên xe tải, trên mặt được cố định bằng một sợi dây, sau đó là những thứ đồ lộn xộn gì đó. Phía sau còn có một cái cần cẩu, có lẽ là dùng để dùng cho cái nồi.

Từ trên xe có vài người đi xuống, Vương trưởng doanh bước lên phía trước, chỉ vào mấy người giới thiệu cho Trương Tông Quân:

– Chú em, để anh giới thiệu một chút.

Chỉ vào một người trung tuổi hơi béo:

– Vị này là kiến trúc sư của tòa nhà 3514, kiến trúc sư Cao Hồng Kỳ.

Chuyển tới một người trung tuổi giới thiệu:

– Cao Công, anh này chính là đồng chí Trương Tông Quân lần trước lấy hàng ở chỗ nhà máy các anh.

Trương Tông Quân có lòng cảm kích sâu sắc với những phần tử trí thức cao cấp, nhanh chóng tiến lên cầm tay Cao Công:

– Chào anh Cao Công, rất vui được biết anh. Cảm ơn các anh đã đích thân tới đây giúp tôi lắp đặt thiết bị.

Kiến trúc sư tên Cao Hồng Kỳ gật đầu:

– Đâu có, phải cảm ơn anh đã giúp công tác của chúng tôi.

Vương trưởng doanh giới thiệu đến hai người phía sau Cao Công:

– Đây là tiểu Lý và đây là tiểu Lương, đều là trợ thủ cho Cao Công.

Trương Tông Quân đến bắt tay hai người:

– Cảm ơn hai đồng chí, vất vả cho mọi người rồi.

Hai người trẻ tuổi không quen với những cảnh này, giơ tay giơ chân rất ngượng ngịu.

Chẳng lẽ là vì không quen nói chuyện với người có tiền? Tâm lí tự ti? Người lớn như thế rồi còn xấu hổ sao? Trương Lam nhìn hai người trẻ tuổi kia, trong lòng sinh ra suy nghĩ xấu.

Nói rồi đón mấy người vào phòng khách, đợi cho mọi người ngồi ổn định rồi, Tiểu Thần Hi bèn pha cho mỗi người một chén trà ngon, Vương trưởng doanh nâng chén trà mẫu đơn uống ừng ực xuống cổ họng.

– Anh đúng là kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc.

Trương Tông Quân thấy Vương trưởng doanh uống trà ừng ực như thế, vô cùng đau đớn:

– Đây là Bích Loa Xuân tôi phải vất vả mới mang được về, sao anh nỡ vùi dập như thế?

– À!

Vương trưởng doanh cũng có chút ngẩn người, nhìn cốc trà trong tay mình tức giận nói với Trương Tông Quân:

– Sao cậu không nói sớm cho tôi biết?

Ôi, cái này cần phải nói sớm sao? Trương Tông Quân lén lau mồ hôi trên trán. Quyết định quên đi lời nói của người thô thiển.

Nghỉ ngơi một lúc, kiến trúc sư Cao Hồng Kỳ xem xét tỉ mỉ trong sân một chút, xác định địa điểm lắp nồi, cuối cùng cũng xác định lắp ở phía Tây Bắc của sân.

Cao Công chỉ vào chuẩn bị lắp nồi nói:

– Lắp ở đây, vừa không chiếm diện tích, lấy nước và than cũng đều hợp lí, quản lý nước nóng lạnh cũng tiện.

Trương Tông Quân gật đầu:

– Được, anh Cao Công nói thế nào thì chúng ta sẽ làm như thế.

Ăn xong bữa trưa, Trương Tông Quân đi ra ngoài tìm người hỗ trợ, đầu tiên là san bằng đất, dùng mấy tảng đá tốt làm móng, cái này chắc chắn hơn dùng bùn. Với kỹ thuật của cần cẩu, không đến một giờ đã có thể lắp đặt xong nồi hơi, sau đó lắp đặt phần cung cấp nước, lắp đặt nồi chưng cất, nhiều người đúng là dễ làm việc, không đến buổi tối công việc lắp đặt đã hoàn thành xong.