Quyển 1: Ôn Nhu Nhất Đao - Chương 28 – Đao Hay Là Kiếm

Luận Anh Hùng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hắn nhảy lên không.

Thân pháp của hắn cực nhanh và tuyệt diệu, tiêu sái và ưu mỹ, khiến những người nhìn thấy đều “ồ” lên một tiếng.

Khi hắn rơi xuống thì đã ở bên ngoài bên ngoài một trượng, đứng bên người một lão nhân đóng giày rơm cạnh hiệu buôn.

Hắn đã sớm tính toán khoảng cách kỹ càng, ở vị trí này hắn có đầy đủ thời gian để ứng phó với công kích của ba người áo xám kia.

Không ngờ khi hắn vừa rơi xuống đất, một người áo trắng đã xuất hiện trước người, gần như cùng hắn đối mặt với nhau.

Lúc này trong lòng Vương Tiểu Thạch mới kinh hãi.

Hắn đành phải rút kiếm ra.

Vừa rồi khi ba người áo xám kia đột nhiên đồng thời ra tay đánh lén, hắn vẫn không hề rút kiếm, nhưng khi người áo trắng này vừa thoáng hiện, hắn đã biết không rút kiếm thì không được.

Lần này thứ hắn rút là đao hay kiếm?

Hắn không rút, bởi vì người áo trắng kia đã nói ngay:

– Là ta.

Vương Tiểu Thạch cười.

Người đến là Bạch Sầu Phi.

Vương Tiểu Thạch lại nhìn ba người áo xám, chỉ thấy tất cả đều đã nằm trên đất. Trước khi bọn chúng phát ra đợt công kích thứ hai, “Kinh Thần chỉ” của Bạch Sầu Phi đã làm cho bọn chúng mất đi năng lực phát chiêu.

Người đến là Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch đương nhiên cũng không rút kiếm.

Nhưng vẻ mặt của Bạch Sầu Phi lại đầy tiếc nuối, thấp giọng hỏi:

– Vừa rồi ta chỉ nói “là ta”, không hề bảo ngươi “đừng ra tay”, sao ngươi lại không rút kiếm?

Vương Tiểu Thạch mỉm cười nói:

– Nếu là ngươi, sao ta lại cần rút kiếm?

– Ngươi không rút kiếm thì ta sẽ không có cơ hội lĩnh giáo kiếm chiêu của ngươi.

Bạch Sầu Phi nhìn hắn nói:

– Đây là một chuyện rất đáng tiếc, ta không muốn để chuyện đáng tiếc này tiếp tục nữa.

Vương Tiểu Thạch nói:

– Ta chưa bao giờ rút kiếm với bằng hữu.

Bạch Sầu Phi nói:

– Lúc ngươi rút kiếm, có thể không xem ta là bằng hữu.

– Ngươi không chỉ là bằng hữu mà còn là huynh đệ của ta.

Vương Tiểu Thạch nói một cách kiên trì và kiên định:

– Một vị đại hiệp đã từng nói: “một ngày là huynh đệ, cả đời là thủ túc”. Chỉ có những tên khốn mới hạ độc thủ sau lưng, rút đao kiếm trước mặt huynh đệ mình.

Bạch Sầu Phi nhìn hắn chăm chú, nói:

– Biết sớm như vậy, chờ sau khi chúng ta giao thủ mới kết nghĩa với ngươi.

Vương Tiểu Thạch lạnh nhạt nói:

– Sau khi giao thủ, e rằng chưa chắc đã có thể kết nghĩa được.

Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:

– Ngươi sợ thua thê thảm sao?

Vương Tiểu Thạch lắc đầu.

Bạch Sầu Phi hơi giận nói:

– Ngươi sợ ta thua sao?

Vương Tiểu Thạch vẫn lắc đầu.

– Vấn đề không phải là thua thê thảm hay không, cũng không phải là ai thắng ai thua. Nếu chúng ta động thủ, e rằng không chỉ phân thắng bại mà còn phân sống chết.

Hắn nói:

– Người chết sao có thể kết nghĩa với người sống?

Bạch Sầu Phi lúc này mới mỉm cười trở lại:

– Biết đâu là hai người chết cùng đến âm tào địa phủ kết nghĩa với nhau.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, nơi này đã xảy ra một số chuyện.

Có mấy người giống như quan sai, trầm mặc và bình tĩnh, không hề biến sắc đến áp giải ba người áo xám đi, cũng không hỏi Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch câu nào.

Trên đường lại náo nhiệt như cũ, rộn ràng tấp nập. Cũng có một số người nhịn không được nhìn Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi với ánh mắt hồ nghi, có ngưỡng mộ, có kính sợ, nhưng rất nhanh lại tập trung vào công việc của mình.

Trong thành lớn, chuyện xảy ra trên đường cái cũng giống như một con thuyền lá lênh đênh bị sóng biển chôn vùi, mới chỉ một lúc mà sóng gợn cũng không còn nữa.

Chẳng phải con người trong dòng thời gian cũng như thế hay sao?

Nếu đã như vậy, cần gì sự nghiệp lẫy lừng, cần gì công danh cái thế? So sánh với dòng sông lịch sử, vũ trụ mênh mông, chẳng phải cũng như giọt nước trong biển cả, yếu ớt không nơi nương tựa? Nhưng người trên thế gian lại không tiếc đấu đá lẫn nhau, không hề nhường nhịn, chỉ để đoạt lấy một chút “thành tựu” vừa đáng buồn lại đáng thương này.

Thế nhưng, chẳng lẽ ngươi có thể làm một tồn tại nhỏ bé, từ bỏ nỗ lực của bản thân, không cố gắng nữa sao?

Không thể.

Công tội ngàn năm một trận cười

Lưu huỳnh đốt lửa vẫn ham vui

Câu thơ tự nghĩ ra này chính là quan điểm của Vương Tiểu Thạch.

Quan điểm của Bạch Sầu Phi thì sao?

Chẳng biết Bạch Sầu Phi có quan diểm gì không, nhưng Vương Tiểu Thạch lại thấy y đang nhìn một người.

Một người bất kể đứng ở đâu, đứng cùng với ai đều giống như hạc đứng giữa bầy gà.

Thậm chí người này lúc sinh ra cũng cao lớn hùng tráng hơn so với người khác, khi cười còn uy vũ hơn so với người tức giận.

Người này đang chắp tay đi về hướng Tam Hợp lâu.

Hắn chỉ tùy ý cất bước, nhưng tất cả người trên đường đều không nhịn được phải nhìn hắn. Người khổ sở đang bận rộn làm việc, nhìn hắn một cái liền giống như quên mất gánh nặng trên lưng. Thiếu niên gia đinh đang giúp chủ nhân cho ngựa ăn, nhìn thấy này người liền cảm giác mình thần uy lẫm lẫm, đã biến thành chủ nhân trên ngựa. Đám người bán hàng rong đang tính toán chi li, chợt thoáng thấy người này liền giống như con ruồi bị đường hấp dẫn, quên cả việc thối lại bạc vụn. Những cô gái trên đường nhìn thấy người này liền nhớ tới tình nhân hàng đêm xuất hiện trong giấc mộng, cũng oai hùng anh tuấn giống như người trước mặt, ánh mắt liền như con ruồi dính lên chất mật. Những đứa trẻ nhìn thấy vị đại ca hào hùng uy phong này, liền ảo tưởng tương lai cũng sẽ trở nên như hắn. Người trong lòng gian trá không dám nhìn thẳng vào hắn. Người tính tình ngay thẳng vừa nhìn cũng tự thấy mình xấu xa. Mà bản thân người này cũng dường như biết rõ mọi người đều đang nhìn mình, nghênh ngang đi qua đường cái tiến về phía Tam Hợp lâu.

Bởi vì đại hán kia quá thu hút, cho nên người trên đường đều tập trung vào hắn, cũng quên nhìn Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi. Lúc người nọ đi qua, có một chiếc xe ngựa đang gấp rút chạy đi, người đánh xe vung dây cương né tránh những người đi đường, chợt thoáng thấy một người cao lớn uy mãnh đi ngang qua đường, ánh mắt như tia chớp liếc nhìn hắn một cái, liền thất thần giống như trúng phải trọng kích. Chiếc xe ngựa bị mất lái, mắt thấy đã sắp sửa đụng vào một đứa bé đang đứng giữa đường ngây ngốc nhìn đại hán uy vũ này.

Đại hán cao lớn uy mãnh kia ung dung bước ra một bước, một tay đè chặt đầu ngựa, xe ngựa lập tức khựng lại, người đánh xe cũng bị dừng đột ngột suýt chút nữa đã bay ra khỏi xe. Đại hán kia lại giống như diều hâu bắt con gà con, dùng một bàn tay lớn khác tóm lấy đứa trẻ đưa đến bên đường, lại ôn hòa địa khuyên bảo nó:

– Này nhóc, sau này nếu không có người lớn dẫn theo, đừng nên chạy lung tung giữa đường!

Đứa bé vốn đã sợ đến ngây ra, người đánh xe cũng sững sốt, ngay cả ngựa cũng không dám chạy lung tung. Đại hán kia sau khi nói xong lại tiếp tục đi về phía Tam Hợp lâu, mỗi bước tùy tiện đều ngang với bốn bước của người thường, như rồng như hổ, giống như mỗi bước đều để lại một dấu vết trên mặt đất.

Vì Bạch Sầu Phi nhìn chăm chú, cho nên Vương Tiểu Thạch cũng nhìn theo. Hắn nhìn trễ hơn Bạch Sầu Phi một chút, vì vậy không nhìn rõ diện mạo của đại hán kia.

Đại hán kia đã đi vào trong tiệm.

Tiểu nhị trong tiệm lập tức xem hắn là thượng khách, ngay cả khách trong tiệm cũng tự thấy mình thấp hèn, còn thấp hơn ba bậc so với người này, chỉ ước gì ăn no rồi đi, không dám cùng người này ngang vai ngang vế.

Trên thế gian, trước giờ kẻ có thể nhìn thấu lòng người không nhiều lắm, nhưng kẻ biết nhìn bề ngoài thì lại không hề thiếu. Quần áo mà đại hán này mặc trên người giống như tơ nhưng không phải tơ, giống như gấm nhưng không phải gấm, vừa có sự ấm áp của vải bông, lại có sự mát mẻ của vải tơ, rõ ràng là hàng trân quý của “Gia Hòa đường” tại Đôn Hoàng. Chỉ với bộ quần áo này, so với tất cả quần áo trong nhà mình cộng lại có lẽ còn đắt hơn một chút, cho nên dù không nhìn thấy tướng mạo đường đường của đại hán kia, trong lòng họ cũng đã thấy mình thấp đi một đoạn.

Tiểu nhị cũng làm như vị khách quý này đến đây là quang vinh vô thượng, vội dọn một chỗ ngồi trang nhã, hướng về phía ánh sáng, có thể nhìn sông xa đường gần, sau đó lại chào hỏi ân cần, nâng khăn dâng trà. Giống như rất nhiều quán rượu tiệm trà đều tìm trăm phương ngàn kế mời danh nhân hay quan lại ở kinh thành đến tiệm làm “chiêu bài sống”. Ngay cả người xuất sắc như vậy cũng đến tiệm của ta, đủ thấy tiệm này cao quý ra sao, đặc biệt thế nào.

Cho nên khó trách có người cho rằng: đến tiệm ăn không phải vì ăn ngon, mà là vì “ăn danh tiếng”; mặc quần áo không phải vì giữ ấm, mà là vì “tỏ khí phái”.

Có thể vì nguyên nhân này, “thùng cơm” béo mập kia bỗng thở dài một tiếng, nói:

– Mọi người làm việc cũng chỉ vì muốn có cơm ăn cho đỡ đói, sao bây giờ ai cũng chỉ ăn hết đồ ăn mà không ăn cơm?

Hắn uống một ngụm trà, lại nói:

– Huống hồ hiện giờ ngay cả đồ ăn cũng không phải lấy ra ăn, mà chỉ lấy ra xem; rượu cũng không phải lấy ra uống, mà là lấy ra để phô trương lãng phí.

Lúc này đại hán kia vừa gọi một vò cao lương mỹ tửu. Hắn dùng một tay nhấc vò rượu đổ vào trong miệng. Một nửa rượu chui vào trong miệng, còn một nửa lại tràn ra bên miệng làm ướt cả áo, nhưng hắn lại không hề để ý, vẫn hào sảng như trước.

Có điều “thùng cơm” kia nói như vậy, rõ ràng là đang nhằm vào hắn.

Đại hán kia ngẩn ra một chút.

Người trong tiệm đều biết không hay, trong lòng thầm nghĩ “thùng cơm” kia không biết tự lượng sức, lại dám đắc với tội tên đại hán uy vũ hiên ngang này, nhất định sẽ phải nếm mùi đau khổ.

Quả nhiên đại hán cao lớn kia buông vò rượu xuống, chậm rãi quay đầu nhìn về phía “thùng cơm” kia.

Từ khi hắn bước vào Tam Hợp lâu, đã biết rõ trong Tam Hợp lâu này tầng dưới tầng trên, bất kể là chưởng quầy hay tiểu nhị, khách nhân hay ăn mày, chỉ cần là người sống thì đều nhìn hắn, chỉ có một người là ngoại lệ.

Chính là cái người ăn cơm này.