Q.20 - Chương 117

Lộng Triều

Đăng vào: 2 năm trước

.

Gần như cùng một lúc Triệu Quốc Đống gác chiếc máy điện thoại màu hồng xuống, hắn mệt mỏi dựa lưng vào ghế.

Tin tức đột nhiên tới thực ra không bất ngờ, bí thư tỉnh ủy tỉnh Tô đã tới tuổi, ai đến làm bí thư tỉnh ủy cũng nên rõ ràng trong thời gian này, mà Tiêu Phượng Minh chính là lựa chọn phù hợp nhất.

Tiêu Phượng Minh và mình chỉ có thể nói chí đồng, đạo không hợp, ở nhiều quan niệm tư tưởng là khác nhau. Nhưng Tiêu Phượng Minh có sở trường tương đối lớn đó là giỏi hòa hợp, giỏi điều hòa mâu thuẫn ở mức tốt nhất, giỏi tìm kiếm điểm chung để thỏa hiệp.

Đây là môn nghệ thuật khá cao, có thể làm được thuận lợi có nghĩa trình độ chính trị của anh đã trưởng thành.

Có đôi khi Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy bực mình vì mình phải rụt tay rụt chân do Tiêu Phượng Minh áp chế, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại thì thấy có lẽ đó là kết quả tốt nhất, nhất là ở tình huống đối phương không thể nhường, mặc dù là mình cũng không nhất định có thể làm được tốt hơn.

Đây là đối thủ đáng để tôn trọng và học tập, dù mình có thích y hay không nhưng Triệu Quốc Đống phải thừa nhận không có đối phương thì mấy năm qua An Nguyên chưa chắc có thành tực như vậy.

Bây giờ Tiêu Phượng Minh cuối cùng đã đi, Triệu Quốc Đống không tìm được chút cảm giác vui sướng nào, thậm chí còn có cảm giác hoảng hốt.

Làm bí thư tỉnh ủy, mình không phải cân nhắc từ lâu ư? Thậm chí đã chuẩn bị tư tưởng và quy hoạch mà, sao lúc này lại không tự tin?

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế, vô lực cười cười. Vị trí này, mình sắp phải rời khỏi nó.

Kết quả này không phải điều mình vẫn mong đợi sao? Triệu Quốc Đống tự an ủi mình, ít nhất nửa tháng trước hắn nhận được tin khá chính xác, Tiêu Phượng Minh rất có thể làm bí thư tỉnh ủy tỉnh Tô, vị trí nóng kia còn cách hơn hai năm mới tới Đại hội Đảng 19, bước tiếp theo có lẽ là cao hơn một bước, nhưng cái này cũng phải xem công lao của Tiêu Phượng Minh.

Mà Tiêu Phượng Minh một khi đi, Triệu Quốc Đống biết mình tiếp nhận là rất lớn.

Từ các phương diện cho thấy trung ương rất hài lòng với sự phát triển của An Nguyên. Một vài quan điểm của mình được lãnh đạo trung ương tán thành, nhất là vấn đề thu nhập người dân, chỉ số hạnh phúc của người dân càng được coi trọng hơn, càng là chỉ tiêu khảo sát quan trọng nhất đối với thành tích của Đảng ủy, chính quyền địa phương, quan điểm này được truyền thông thảo luận xôn xao.

Nhân tố này có thể tạo ra ảnh hưởng tích cực để mình lên làm bí thư tỉnh ủy. Đương nhiên Triệu Quốc Đống cũng biết nhược điểm của mình là còn quá trẻ, lý lịch thiếu, càng quan trọng hơn là thời gian mình làm chủ tịch tỉnh quá ngắn, chưa đầy bốn năm. Ở hoàn cảnh chính trị như vậy, mặc dù Đảng đang không ngừng trẻ hóa cán bộ nhưng kinh nghiệm phong phú vẫn là yêu cầu không thể tranh luận.

Nhưng bây giờ cuối cùng đã được xác định, Bạch Nhất Minh sẽ làm quyền chủ tịch tỉnh, chờ hai tháng nữa tuyển cử. Trần Anh Lộc làm phó bí thư tỉnh ủy, đây là điều Triệu Quốc Đống có thể chấp nhận. Mặc dù Bạch Nhất Minh làm chủ tịch tỉnh, Triệu Quốc Đống cũng không cho rằng có vấn đề gì.

Trần Anh Lộc sẽ là một phó bí thư khá đủ tư cách, hơn nữa Triệu Quốc Đống tin mình có thể hợp tác tốt với đối phương. Lúc mình làm chủ tịch tỉnh, đối phương làm trưởng ban tổ chức cán bộ đã đủ để nói rõ vấn đề. Triệu Quốc Đống tin tưởn đối phương tuyệt đối sẽ làm tốt trên cương vị mới.

Rửa mặt bằng nước lạnh để tâm trạng mình bình tĩnh lại, Triệu Quốc Đống không thể nào dẹp yên tâm trạng đang xúc động của mình. Hắn rất muốn tìm người thổ lộ, mặc dù hắn biết bây giờ chưa phải lúc nên công bố nhưng tâm trạng này đúng là làm người ta rất khó chịu. Có lẽ đây là biểu hiện không thành thục của mình.

….

Tiêu Phượng Minh ra khỏi văn phòng Triệu Quốc Đống đã là 11h đêm, y quyết định suốt đêm về zx.

Không phải y không muốn ở lại An Đô qua đêm mà muốn mượn hơn ba tiếng về zx mà suy nghĩ công việc tiếp theo của mình.

Trưởng ban thư ký tỉnh ủy.

Tiêu Phượng Minh không ngờ được mình lại bước dài, bước nhanh như vậy. Y đã từng nghĩ sau khi Long Ứng Hoa đi mình sẽ lên làm phó chủ tịch tỉnh, nhưng không ngờ Lô Vệ Hồng lại đoạt mất. Triệu Quốc Đống không giải thích mấy với mình, chỉ bảo mình yên tâm công tác. Trong lòng Tiêu Phượng Minh mặc dù có chút không thoải mái nhưng vẫn có thể nhịn, vẫn làm tốt công việc của mình. Tình hình zx không cho phép hắn suy nghĩ tới việc khác.

Một năm qua tình hình zx tiếp tục tốt lên, có thể nói giai đoạn đầu của việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã cơ bản được thực hiện, sắp tiến vào giai đoạn hai cực kỳ quan trọng. Tiêu Phượng Minh tin tưởng thêm hai ba năm nữa tình hình zx sẽ hoàn toàn tốt đẹp, chính thức đi vào quỹ đạo.

Nhưng vào lúc này lại truyền tới tin tức làm Tiêu Phượng Minh phải than thở. Khi anh cho rằng cơ hội đến thì nó đi qua bên người, còn lúc anh không biết thì nó lại rơi vào người anh, đây là vận mệnh.

Tiêu Phượng Minh mặc dù có chút bất ngờ và cảm khái với kết quả này nhưng vẫn rất vui mừng. Dù sao đây là tán thành công việc của mình, mất đi cơ hội làm phó chủ tịch tỉnh thì đổi lại làm thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban thư ký.

Triệu Quốc Đống đã nói rõ bảo mình lo công việc còn lại ở zx. Văn Ngạn Hoa sẽ tiếp nhận chức Bí thư thị ủy, dù là Tiêu Phượng Minh hay tỉnh ủy, ủy ban tỉnh đều tán thành năng lực của Văn Ngạn Hoa.

Nhưng vị trí thị trưởng lại là điều cần cẩn thận cân nhắc. Đây là một vấn đề khó mà Triệu Quốc Đống ném cho Tiêu Phượng Minh. Phải đảm bảo người kế nhiệm có thể hợp tác tốt với Văn Ngạn Hoa, tiếp tục đẩy mạnh kinh tế zx chuyển mình, bay vọt.

Máy điện thoại vang lên, Tiêu Phượng Minh nhìn mã số, là Văn Ngạn Hoa gọi tới. Muộn như vậy mà vẫn gọi, Tiêu Phượng Minh có chút buồn cười, xem ra không ai bế tắc tin tức cả. Chỉ trong một hai tiếng mà người có tin tức nhạy bén đã biết được tin.

Văn Ngạn Hoa mặc dù có quan hệ mật thiết với mình, Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt đối với cô ta nhưng ai cũng biết Văn Ngạn Hoa có con đường của mình. Lô Vệ Hồng quan hệ thân với Văn Ngạn Hoa và đã đưa Văn Ngạn Hoa vào hệ thống của Tiêu Phượng Minh. Cô gái này không đơn giản, có thể thuận lợi đi lại giữa hai người Lăng, Triệu, mà Bạch Nhất Minh cũng khá coi trọng Văn Ngạn Hoa.

– Bí thư Tiêu, chúc mừng.

Nụ cười của Văn Ngạn Hoa xuất hiện là thật tâm, Tiêu Phượng Minh có thể cảm nhận được.

– Cũng chúc mừng.

Trước mặt Văn Ngạn Hoa, Tiêu Phượng Minh đương nhiên không giấu diếm.

– Đương nhiên có thể là mừng hụt.

– Ha ha, bí thư, trung ương đã quyết định, chỉ chờ văn bản, còn có thể có biến hoá gì chứ? Sau này thành trưởng ban thư ký Tiêu thì nhất định phải giúp đỡ zx nhiều hơn mới được.

Văn Ngạn Hoa cười rất vui.

– Vừa từ chỗ chủ tịch tỉnh ra ư? Tôi cũng vừa từ chỗ chủ tịch Lô ra, y có lẽ cũng vừa nhận được tin bí thư Lăng sẽ đến tỉnh Tô, chủ tịch tỉnh sẽ làm bí thư.

Tiêu Phượng Minh khá phục sự hào sảng của Văn Ngạn Hoa, người khác nói việc này đều che giấu, câu nệ, chỉ cô là nói rõ được.

– Ừ, tôi cũng vừa biết.

Thân phận của Tiêu Phượng Minh khác nên mờ mịt hơn chút. Y không nói mình có phải vừa từ chỗ Triệu Quốc Đống đi ra không, cũng không nói biết tin từ đâu, chuyện này chỉ có thể ngầm hiểu trong lòng. Văn Ngạn Hoa có phong cách của cô, Tiêu Phượng Minh không cảm thấy gì.

– Vậy bí thư Tiêu, chúng ta gặp rồi ngồi một chút chứ?

Văn Ngạn Hoa nở nụ cười.

– Bây giờ ư?

Tiêu Phượng Minh có chút buồn cười, Văn Ngạn Hoa này quả nhiên lợi hại, thú vị.

– Cũng được, cô ở đâu, tôi tới.

– Được, tôi chờ anh ở cầu Đồng Ngưu.

Văn Ngạn Hoa nói.