Hồi 31: Xú diện từ tâm thành bạn quý - Lời ngon kế độc lưới vây giăng

Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thu lạnh tháng chín, tái ngoại hắt hiu, Niếp Ẩn Nương một mình cưỡi ngựa trên thảo nguyên, tâm tình cũng đìu hiu như vậy. Sau thời chiến loạn, thường mấy chục dặm không một bóng người, may mà Niếp Ẩn Nương mang đủ lương khô, không kiếm được nhà dân thì dùng lương khô qua ngày, cũng không lo bị đói.

Đến hôm nay nàng đã bước vào địa phận U Châu, dân tình đông đúc, chỉ thấy trên cánh đồng lúa ven đường có người đương gặt lúa. Đây là loại “đông mạch” chín sớm, tuy nói là chín sớm nhưng cũng phải đến trung tuần tháng chín mới có thể chín rộ, lúc này mới chỉ là thượng tuần tháng chín, vọng mắt nhìn xa, thực tế chỉ thấy còn một nửa mà lại đang lốm đốm vàng lẫn xanh.

Thời tiết thảo nguyên biến hóa cực kỳ mau lẹ, khi sáng sớm hay chiều muộn thì rét đậm, vậy mà giữa trưa lại tương đối nóng nực. Niếp Ẩn Nương vội vã cưỡi ngựa đi, đang cảm thấy khát nước, đồng thời cũng muốn “nhập cảnh vấn tục”, tìm người hỏi chuyện, nàng liền nhảy xuống ngựa, đến bên một thửa ruộng, hướng người nông phu đang thu hoạch lúa xin một bát nước trà giải khát.

Nữ nhân thời Đường chịu ước thúc hoàn toàn không quá nghiêm ngặt, đặc biệt là trong địa phận của người Hồ, độc thân nữ tử xuất môn cũng là chuyện bình thường. Nhưng không biết tại sao, nông phu này trông thấy Niếp Ẩn Nương lại có vẻ kinh ngạc.

Niếp Ẩn Nương đa tạ bọn họ cho trà, rồi hỏi:

“Thửa ruộng này tựa hồ còn chưa chín rộ, sao không chờ thêm vài ngày nữa?”

Một lão đại nương thở dài than:

“Chờ thêm mấy ngày nữa, đám lúa này, chúng ta sợ đến một hạt cũng không thu được!”

Niếp Ẩn Nương đang muốn hỏi xem nguyên cớ thì lão đại nương lại hỏi trước rằng:

“Cô nương, cô đi một mình sao?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Tôi đến ‘Thổ Cốc Tẩm Kỳ’ thăm người thân, tôi có một cô mẫu sống ở đó”.

Thổ Cốc Tẩm Kỳ chính là nơi cư trú của Hề tộc, bất quá cũng có một ít người Hán sống lẫn lộn ở đó, Hề tộc được Hán hóa sâu sắc nên đối với người Hán cũng không kỳ thị nhiều lắm.

Lão đại nương người Hề nhíu mày rồi nói:

“Cô nương, hiện tại không phải là lúc thích hợp để đến, cô có biết là chiến tranh sắp xảy ra không? Vương gia của chúng ta ngàn vạn lần không nên thu dụng cái tên Sử Triêu Nghĩa kia, bây giờ lại chọc đến quan quân”.

Niếp Ẩn Nương nói:

“Tôi chính là muốn trước khi chiến tranh xảy ra sẽ mang cô mẫu rời đi. Quan quân ước chừng cũng không liền đến nhanh như vậy chứ?”

Lão đại nương kia bảo:

“Chúng tôi cũng không biết có phải là quan quân hay không, hai ngày nay đã thấy mấy đạo nhân mã đi qua nơi này rồi”.

Niếp Ẩn Nương hỏi:

“Bọn họ trương cờ hiệu thế nào?”

Lão đại nương đáp:

“Không thấy trương cờ hiệu, thấy trang phục là người Hán, còn có cả nữ binh”.

Niếp Ẩn Nương càng thấy kinh dị, nàng biết quan quân của triều đình chưa có nữ binh, hơn nữa đại quân của Lý Quang Bật thống soái đã ước hẹn ngày hội sư với phụ thân nàng, tính ra phải tối thiểu sau mười ngày nữa mới đến đây. Niếp Ẩn Nương thầm tư lự: “Đây không biết là đạo quân của ai?”

Lão nương kia nói:

“Chỉ mong không phải quan quân, nếu là quan quân, chúng tôi sau này càng khổ không thể chịu nổi”.

Niếp Ẩn Nương hỏi:

“Sao vậy?”

Lão đại nương đáp:

“Lũ người đó thực là cường đạo, hôm qua một đám đi qua đã cắt hết một nửa lúa của chúng tôi!”

Niếp Ẩn Nương lúc này mới biết nguyên nhân họ phải thu hoạch lúa sớm. Nàng thầm than thở, “Lũ người đó mặc dù không phải quan quân, nhưng kỷ luật quân đội thật sự cũng chẳng tốt hơn nhiều. Quách lệnh công và phụ thân ta lãnh binh còn tốt một chút, nếu như là quân đội của Điền bá bá và mấy tên Tiết độ sứ, chỉ sợ còn hoành hành hơn cả cường đạo. Hầy, từ khi loạn An Sử qua đi, thiên hạ nhiễu nhương, không biết đến ngày nào mới lại bắt đầu thấy được cảnh thái bình?”

Đang lúc thở than, chợt nghe thấy tiếng người ầm ĩ, ngựa hí vang tựa như vũ bão kéo đến, những nông phu gặt lúa rối rít kêu lên:

“Không hay rồi, cường đạo lại đến rồi!”

Lão đại nương kia nói:

“Cô nương, cô tuổi trẻ xinh đẹp, nhanh theo tôi đi trốn! Uy, là nữ cường đạo! Bất quá, tách ra trốn cũng hay!”

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Tôi đến nói lý với bọn họ!”

Lão đại nương kia muốn kéo nàng lại thì Niếp Ẩn Nương đã phi thân nhảy lên mình ngựa hướng phía trước nghênh đón. Lão đại nương gấp đến độ giậm chân than thở, chỉ thấy đội nữ binh kia, đám tiên phong đã có mấy thất mã giẫm lên ruộng lúa, lão đại nương cũng chỉ đành cuống chân mà bỏ chạy, không thể lo thêm cho Niếp Ẩn Nương được.

Niếp Ẩn Nương vỗ ngựa tiến lên, quát lớn:

“Các ngươi từ đâu tới đây? Chủ tướng là ai? Vì sao phóng ngựa xéo lên ruộng của bách tính?”

Nữ tướng tiên phong cười nói:

“Nha đầu thật to gan, dám quản đến nãi nãi ngươi ư! Xem tên!”

“Viu”, một mũi tên bắn ra, Niếp Ẩn Nương để cho đầu mũi tên lướt qua, song chỉ khép lại chụp lấy đuôi tên, tức thì tiếp được mũi tên vào tay, đang muốn phóng lại, chợt nghe thấy tiếng như thanh la gọi:

“Đây không phải Niếp Ẩn Nương tỷ tỷ sao?”

Chợt thấy một sửu nữ (nữ nhân xấu xí) tóc vàng, mũi sư tử phi ngựa phóng đến, Niếp Ẩn Nương nhận ra người này, liền vội vàng dừng tay không phóng, nàng hỏi:

“Cái cô nương, thì ra là cô, sao cô nương lại lĩnh nữ binh đến U Châu vậy?”

Nguyên lai sửu nữ này tên gọi Cái Thiên Tiên, ca ca cô ta chính là đại tướng Cái Thiên Hào dưới tay của Mưu Thế Kiệt, Cái Thiên Hào là Tổng trại chủ bảy sơn trại Ký Bắc, năm đó tại Kim Kê lĩnh bầu cử Lục lâm Minh chủ, Mưu Thế Kiệt chính là do y đề cử. Mưu Thế Kiệt được y bỏ công ủng hộ không nhỏ, Niếp Ẩn Nương bởi vì quan hệ với Mưu Thế Kiệt nên nhận biết huynh muội Cái gia. Cái Thiên Tiên cũng biết Niếp Ẩn Nương và Mưu Thế Kiệt vốn tương hảo, chỉ nghĩ bọn họ là một đôi tình nhân nhưng lại không biết những biến hóa gần đây.

Cái Thiên Tiên thoáng sững sờ, rồi giơ bộ răng vàng ra nói:

“Sao tỷ lại hỏi ta, không phải tỷ đến tìm Mưu Thế Kiệt hay sao?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Không sai, ta nghe nói y đang ở Thổ Cốc bảo, đang muốn đến gặp y. Thế nào, các người phụng lệnh của y kéo cả đại đội đến đây sao?”

Cái Thiên Tiên đáp:

“Cung hỉ, cung hỉ, tỷ có biết Mưu minh chủ muốn cử sự liền không? Mưu minh chủ nếu như thành đại sự, tỷ sẽ là chánh cung nương nương. Minh chủ cử sự, sao thiếu được chúng tôi? Còn có huynh đệ các nơi Ẩm Mã Xuyên, Bạch Hổ Sơn, Hắc Hổ Trại, phàm những ai ngày thường phụng sự Minh chủ đều lục tục kéo đến. Chỉ có đám người Kim Kê lĩnh và những người thường ngày nghe lệnh Thiết Ma Lặc là không chịu đến”.

Niếp Ẩn Nương nghe xong thì than thầm, “Ngày đó Thiết Ma Lặc nhượng chức Minh chủ cho Mưu Thế Kiệt, nguyên là muốn tránh cho lục lâm khỏi bị phân chia, không ngờ bây giờ lại phản tác dụng như vậy”.

Nữ tướng tiên phong kia lúc này mới biết Niếp Ẩn Nương là ai, tức thì vô cùng kinh hãi, vội vàng xuống ngựa bồi tội.

Niếp Ẩn Nương cười rằng:

“Các ngươi không có phạm ta, cớ sao phải hướng ta bồi tội? Theo ta thấy, người các ngươi nên bồi tội chính là lão bách tính”.

Nữ tướng kia đầy mặt đỏ bừng, không dám nói lời nào. Cái Thiên Tiên nói:

“Uy, Ẩn Nương tỷ tỷ, sao lại nghiêm khắc vậy, ta đây chính là Hương chủ hình đường. Xéo lên mấy cọng lúa thì tính cái gì, chúng ta còn muốn cắt hết đám lúa này về đó”.

Niếp Ẩn Nương hỏi:

“Ngươi cướp lúa của bách tính, bọn họ ăn bằng gì?”

Cái Thiên Tiên cau mày nói:

“Hảo tiểu tỷ của tôi ơi, tỷ có biết một dải đất vùng này là dân nghèo, thường thường mấy chục dặm không thấy một bóng người không? Lương thực cực kỳ khó kiếm, nếu chúng ta không cướp lúa của dân chúng ta ăn bằng gì?”

Niếp Ẩn Nương nói:

“Chúng ta so với bách tính bần cùng còn có ít nhiều biện pháp, cho dù hoàn toàn không có lương thực, thì thịt ngựa cũng còn có thể chịu qua được mấy ngày. Huống hồ, bây giờ đã đến U Châu, phía trước sẽ có thị trấn, hà khổ gì làm khó bách tính? Mưu Thế Kiệt và ca ca cô dựng cờ thế thiên hành đạo, nếu như khiến cho lão bách tính đói ăn, vậy còn nói gì là thế thiên hành đạo? Theo ta, các ngươi muốn cướp cũng chỉ có thể cướp của các nhà phú hộ”.

Cái Thiên Tiên tên thật chẳng xứng chút nào, tướng mạo cực kỳ xấu xí, nhưng lại là người tính tình thẳng thắn, tâm địa thiện lương, nghe Niếp Ẩn Nương giảng đạo lý, trên mặt liền đỏ hồng mà nói:

“Thật không dám giấu, suốt dọc đường chúng ta đều cướp của phú hộ, bất quá khi không có phú hộ mà cướp thì thỉnh thoảng cũng cướp của bách tính. Ẩn Nương tỷ tỷ, tỷ đừng cho rằng ta là kẻ thô lỗ không phải người biết giảng đạo lý”.

Niếp Ẩn Nương cười rằng:

“Nếu ta nghĩ như vậy thì còn xưng tỷ muội với cô làm gì?”

Cái Thiên Tiên cao hứng trở lại, liền giơ hàm răng vàng mà cười nói:

“Hay, vậy nể mặt tỷ tỷ, đám lúa này một bông cũng không lấy của bọn họ. Mọi người đi thôi, đến trấn trên, chúng ta sẽ ăn một bữa thỏa thích”.

Cái Thiên Tiên đối với Niếp Ẩn Nương luôn luôn có vài điểm kính sợ, nay nghe nàng dùng lời ngay mà khuyên bảo thì chẳng những không thấy khúc mắc, ngược lại còn thấy nàng gần gũi hơn. Hai người sóng ngựa đồng hành, Cái Thiên Tiên thấp giọng hỏi:

“Phụ thân tỷ có đáp ứng hôn sự với Mưu Thế Kiệt không? Nếu như có phụ thân tỷ trong ứng ngoại hợp, đại sự của Minh chủ càng sớm ngày thành công”.

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Phụ thân ta chưa biết ta và Mưu Thế Kiệt quen biết”.

Cái Thiên Tiên nói:

“À, vậy là tỷ giấu phụ thân mình lén ra ngoài. Minh chủ mà biết tỷ đối với người một tấm si tình như vậy, không biết sẽ cảm kích tỷ đến mức nào!”

Niếp Ẩn Nương trong lòng chua xót, nàng cố gắng nhẫn nhịn, âm thầm tư lự: “Bọn họ một lòng muốn giúp Mưu Thế Kiệt đánh thiên hạ, nếu như biết phụ thân ta chính là Phó Chiêu Thảo Sử thảo phạt bọn họ, không biết sẽ đối với ta ra sao? Ta đương khó khăn không có biện pháp để gặp Mưu Thế Kiệt, nay may mắn gặp được cô ta, cũng đành tạm thời nhờ cô ta, đi bước nào hay bước đấy”.

Cái Thiên Tiên thấy Niếp Ẩn Nương mãi không nên tiếng, liền nhỏ giọng hỏi:

“Tỷ tỷ, tỷ có tâm sự gì vậy?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Ta đang nghĩ đến một trò chơi thú vị”.

Cái Thiên Tiên còn có vài phần tính cách trẻ con, tức thì vô cùng cao hứng hỏi:

“Là trò chơi thú vị gì? Nhanh nói cho ta hay”.

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Chính là phải được muội đáp ứng giúp đỡ ta”.

Cái Thiên Tiên giục:

“Tỷ tỷ, tỷ muốn ta làm chuyện gì, ta còn có thể chối từ không làm sao? Nói đi!”

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Ta muốn giả trang làm một tiểu binh dưới sự chỉ huy của muội, vào đến Thổ Cốc Bảo, muội không được cho ai biết”.

Cái Thiên Tiên hỏi:

“Minh chủ thì sao?”

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Cũng không được cho y biết!”

Cái Thiên Tiên kinh ngạc:

“Ngay cả Minh chủ cũng được để cho biết, tại sao vậy? À, muội hiểu rồi”.

Cô ta làm bộ chợt hiểu ra, hì hì cười vụng. Niếp Ẩn Nương hỏi:

“Muội hiểu cái gì?”

Cái Thiên Tiên đáp:

“Tỷ sợ người bị các cô nương Hề tộc quyến rũ, nên ngầm đến trinh sát phải không? Tỷ yên tâm, những thổ nữ ở đây mặc dù rất hay trêu ghẹo nam nhân, nhưng sao có được võ công cao cường với mỹ mạo như tỷ? Minh chủ của chúng ta luôn coi trọng việc dùng nhân nghĩa đối đãi với người, người tuyệt đối không phải loại đàn ông phụ bạc”.

Niếp Ẩn Nương trong lòng đau đớn, nàng gượng cười nói:

“Mội đừng đoán bậy, ta bất quá là muốn tặng y một niềm vui bất ngờ thôi”.

Cái Thiên Tiên bảo:

“Được, bất kể dụng ý của tỷ ra sao, ta cứ nghe theo mà làm. Muội cũng luôn thích trêu chọc người, tỷ và Minh chủ bày trò thú vị, muội cũng có thể ở một bên mà xem náo nhiệt”.

Lập tức Niếp Ẩn Nương đổi lấy trang phục nữ binh cùng Cái Thiên Tiên đồng hành.

Hai ngày sau, đến tới Thổ Cốc Bảo, hai bên vách núi trơ trọi, ở giữa là một lòng chảo, Thổ vương Hề tộc vây núi lại kiến trúc thành một tòa thành bảo (pháo đài), ngoài ra còn dựng một tòa nội thành nữa, Sử Triêu Nghĩa và Thổ vương Hề tộc thì trú tại trong nội thành. Niếp Ẩn Nương quan sát hình thế Thổ Cốc Bảo, quả nhiên thập phần hiểm yếu, trong lòng thầm nghĩ, “Nếu không thu phục được Thổ vương trước, muốn công phá tòa thành này chỉ sợ thực sự không dễ dàng”.

Giữ thành bảo là binh lính Hề tộc, Cái Thiên Tiên ở ngoài cửa thành báo danh xong, không lâu sau thì thấy cửa thành mở rộng, có vài tên bộ dạng giống như kỳ bài quân đi ra, vang giọng nói:

“Đại Yên công chúa đang chờ hạ thân đến để khao quân, mời mọi người trước tiên đến Phi Mã Sơn hạ trại”.

Niếp Ẩn Nương trong lòng thoáng rúng động, “Đại Yên công chúa, đây chẳng phải yêu nữ Sử Triêu Anh hay sao? Không để cho ả nhận ra mới được”.

Kỳ bài quan dẫn bọn họ đến doanh địa đã chỉ định, đó là một khoảng đất khô được khai hoang dưới chân núi, nguyên là một cánh đồng lúa đã chín, dĩ nhiên lúa đã được gặt xong, lúc này có rất nhiều nhà gỗ dựng lên dùng làm quân doanh, chỉ có hai gian nhà ngói, cấp cho Cái Thiên Tiên và nữ tướng thuộc hạ của nàng ta cư ngụ. Cái Thiên Tiên nhíu mày hỏi:

“Vì sao không cho chúng ta vào ở trong thành?”

Kỳ bài quân đáp:

“Nội thành đều chật ních đại quân của Yên quốc rồi, ngươi tạm thời ủy khuất một bữa,”

rồi y lại nói:

“Đại Yên công chúa đích thân khao quân, thể diện các ngươi cũng không nhỏ”.

Cái Thiên Tiên hừ một tiếng, trong lòng rất không vui, “Công chúa, nương nương gì chứ? Bất quá chỉ là em gái của Sử Triêu Nghĩa mà thôi. Sử Triêu Nghĩa tàn binh bại tướng, ăn nhờ ở đậu, còn dám cao ngạo tự tôn tự đại, xưng cô xưng quả, thực sự là không biết tự lượng lấy mình! Ta cũng thật không hiểu Minh chủ vì sao phải liên binh cùng hắn?”

Vừa mới hạ trại xong thì nghe tiếng thanh la mở đường, một đội nghi trượng đi trước, có một nữ quan cưỡi ngựa trắng hô:

“Công chúa giá đáo, thỉnh nữ tướng quân xuất nghênh!”

Niếp Ẩn Nương mới nhìn, quả nhiên là Sử Triêu Anh ngồi trên một cỗ mã xa, chắc là nàng ta không biết hình thức cung xa, nên cỗ xa này không ra thể thống gì. Cái Thiên Tiên nén giận, bước đến vài bước, vòng tay “nghênh đón”, rồi đứng lại chờ nàng ta đến.

Thái độ Sử Triêu Anh có vẻ rất thân thiết, bước đến cầm tay Cái Thiên Tiên mà lắc, luôn miệng nói:

“Ai da, đi đường xa như vậy, thật là khổ cực cho tỷ rồi. Cái tỷ tỷ, ta sớm nghe tỷ là nữ trung hào kiệt, khó có được tỷ đến đây, chúng ta có thể bàn luận được rồi”.

Cái Thiên Tiên lãnh đạm nói:

“Công chúa là kim chi ngọc điệp, tôi sao dám với cao”.

Sử Triêu Anh bảo:

“Ai da, đây là lời gì vậy? Lệnh huynh và Mưu Thế Kiệt tình như huynh đệ, tỷ còn khách khí với ta làm gì?”

Cái Thiên Tiên đầu óc chậm chạp, nhất thời còn chưa minh bạch, trong lòng ngầm kinh ngạc, “Giao tình của ca ca ta với Minh chủ thì liên quan gì ngươi”.

Sử Triêu Anh cất cái miệng nhỏ nhắn không ngừng huyên thuyên:

“Ta cũng có một đội nữ binh, tương lai chúng ta có thể hợp lại thành một đạo nương tử quân, nhất định không thua kém nam tử bọn họ. Ha…, tỷ tỷ, đội nữ binh của tỷ thật là người khỏe ngựa mạnh, so với đội nữ binh của ta thì có lẽ mạnh hơn nhiều”.
Ngụ ý là nàng ta muốn kiểm duyệt đội ngũ của Cái Thiên Tiên, Niếp Ẩn Nương đang trà trộn trong đội thì không khỏi hốt hoảng. Cái Thiên Tiên một điểm cũng không khách khí, nói rằng:

“Bọn họ suốt dọc đường không được ăn ngủ đầy đủ, đi đến đây lại mệt mỏi, ta đang muốn kêu bọn họ nghỉ ngơi, đa tạ Công chúa đã tặng nhiều thứ”.

Sử Triêu Anh tựa hồ có chút ngượng ngùng, liền nói:

“Vỏn vẹn có mấy chục lợn dê, mấy trăm cân rượu trắng, khao thưởng một chút, tính toán làm gì? Không thể an bài cho các người nơi nghỉ ngơi tốt, thật rất có lỗi”.

Cái Thiên Tiên lạnh lùng đáp:

“Chúng ta đến nương nhờ vào Công chúa, chỉ mong có chỗ tránh mưa gió, còn gì có thể không mãn ý chứ?”

Sử Triêu Anh cười cười thấp giọng bảo:

“Tỷ tỷ không cần bực mình, đây không phải là an bài của ta. Ta và Thế Kiệt cũng không ở trong thành. Tỷ tạm thời ủy khuất một bữa, qua vài ngày, ta đảm bảo có thể đổi cho các người chỗ ở tốt hơn”.

Nguyên lai Sử Triêu Anh và Mưu Thế Kiệt dẫn nhân mã đến cùng với Sử Triêu Nghĩa hợp lại thành một đoàn, huynh muội bọn họ mặc dù sớm đã bất hòa, không lâu trước đó Sử Triêu Nghĩa còn phái người đi bắt em gái mình trở về, thế nhưng lần này Sử Triêu Anh trở lại cùng với Mưu Thế Kiệt, Mưu Thế Kiệt là Lục lâm Minh chủ, Sử Triêu Nghĩa đang nhờ thế lực của y để hành sự, đương nhiên là hắn không dám xuống tay với muội muội. Bất quá hai huynh muội bụng chứa mưu đồ đen tối, Sử Triêu Nghĩa đối với Mưu Thế Kiệt cũng có mấy phần cố kỵ, tuy rằng vì tình thế bắt buộc song phương nương dựa lẫn nhau nhưng vẫn đều tự có đề phòng. Vì vậy mà Sử Triêu Nghĩa không cho “khách quân” của Mưu Thế Kiệt tiến vào nội thành, hắn tìm một nơi khác cho y, hoàn toàn không nới lỏng giám sát.

Cái Thiên Tiên rất lấy làm kỳ quái, bất giác hỏi:

“Sao vậy, Công chúa không phải cùng ở một chỗ với ca ca mình sao, sao lại cùng với Minh chủ chúng ta một nơi?”

Sử Triêu Anh đắc ý cười nói:

“Ta luôn luôn cùng ở một nơi với Thế Kiệt”.

Cái Thiên Tiên giật thót trong lòng, nàng hỏi:

“Minh chủ của chúng ta đâu, sao lại không thấy người?”

Sử Triêu Anh lại cười bảo rằng:

“Ta chính là đại diện cho Minh chủ các người, ta đến thì cũng xem như là người đến”.

Cái Thiên Tiên ngạc nhiên:

“Cô và Minh chủ xem như là một người?”

Sử Triêu Anh cười không đáp, nàng ta nhìn sắc trời rồi nói:

“Ai da, trời không còn sớm nữa, Thế Kiệt còn chờ ta trở về. Ngày mai sẽ lại đến trò chuyện cùng tỷ tỷ”.

Cái Thiên Tiên mặc dù là người đầu óc chậm chạp, nhưng cũng đã minh bạch sáu bảy phần, sau khi Sử Triêu Anh đi rồi, nàng ta đang muốn tìm Niếp Ẩn Nương đến để bàn bạc, vừa mới vào trong phòng ngồi yên vị, thì chợt có một nữ binh bước vào bẩm báo:

“Trác Mộc Luân vương tử đến muốn gặp tướng quân”.

Cái Thiên Tiên trong lòng đang bực bội, “hừ” một tiếng rồi nói:

“Một ả Công chúa vừa mới bước khỏi, thì lại một tên vương tử đến, muốn ta lại phải liệt đội xuất nghênh sao?”

Nữ binh kia cười thưa rằng:

“Trác Mộc Luân vương tử này có điểm kỳ quái, y không mang theo tùy tùng, tự mình không nói không rằng lẳng lặng bước vào, đợi đến khi chúng tôi tiến lên cản lại, quát y dừng lại thì y mới nói mình là vương tử Trác Mộc Luân. Lại nói rằng ngưỡng mộ đại danh nữ tướng quân của chúng ta, không gặp mặt là không được. Xem bộ dạng của y có vài phần ngu ngốc lẫn ngây ngô”.

Cái Thiên Tiên cũng là cô nương ngây ngô ngu ngốc, đột nhiên lại hứng chí toét miệng cười:

“Ha.., đây thực là kỳ quái, đại danh của ta lại có thể truyền xa đến như vậy, ngay cả cái tên vương tử Hề tộc này cũng biết. Hay, hắn đã không kiêu căng như vậy, ta cũng sẽ ra gặp hắn một chút”.

Cái Thiên Tiên mới bước ra sân thì đã thấy một nam tử cao lớn như thiết tháp đang chắp tay loay hoay, lưng hướng phía cô ta. Cái Thiên Tiên hỏi:

“Ây, ngài là vương tử ở đây sao?”

Nam tử kia quay đầu lại hỏi rằng:

“Nàng là Cái Thiên Tiên tướng quân phải không?”

Vừa mới quay đầu lại, hai người đều như bị dọa đến nhảy dựng lên, không hẹn mà cùng “ối trời” kêu một tiếng. Nguyên lai vương tử Trác Mộc Luân cũng tướng mạo xấu không thể chịu nổi, mặt như đít chảo, hai mắt tròn xoe.

Cái Thiên Tiên nói:

“Không sai, ta chính là Cái Thiên Tiên. Ngài tìm ta có chuyện gì?”

Trác Mộc Luân cười khục khục dị kỳ, chân không ngừng lui lại. Cái Thiên Tiên hỏi:

“Hê, ngài có miệng hay không có miệng, sao lại không nói gì?”

Trác Mộc Luân trợn tròn hai tròng mắt chòng chọc nhìn một hồi rồi đột nhiên lại cười hô hố.

Cái Thiên Tiên lại hỏi:

“Ngài cười gì?”

Vương tử Trác Mộc Luân hỏi lại:

“Nàng đúng thực tên gọi là Thiên Tiên đó sao?”

Cát Thiên Tiên đáp:

“Ta mới ra khỏi lòng mẹ đã có cái tên này, ngài hiềm không hay sao?”

Trác Mộc Luân đáp:

“Hay, rất là hay! Ta chưa từng đọc qua một quyển sách của người Hán nào, nhưng có mấy từ ta hoàn toàn hiểu được, hi hi, đây chẳng phải là mỹ mạo phi thường, hơn cả Hằng Nga trên cung trăng hay sao?”

Cái Thiên Tiên đùng đùng nổi giận, chẳng quản hắn là vương tử ra sao, liền tóm lấy hắn giữ lại mà nói rằng:

“Ngươi nói ta xấu xí lắm hả, không xứng với cái tên này hả? Hừ, ngươi cũng không đi lấy gương mà soi, ngươi đẹp trai anh tuấn lắm đó? Ta cơ hồ bị ngươi dọa cho suýt chết đó!”

Trác Mộc Luân vương tử đẩy nàng ra rồi nói:

“Uy, nhìn ngươi chẳng ra gì, vậy mà khí lực của ngươi thực không tệ đó”.

Cái Thiên Tiên bị hắn đẩy lùi về sau ba bước, nàng nói:

“Khí lực của ngươi cũng không tệ”, rồi lại đắc ý cười rằng:

“Ngươi biết bản lĩnh của ta rồi chứ? Làm tướng quân, quan trọng nhất chính là có khí lực, có thể đánh trận, ngươi còn dám cười cợt ta nữa không?”

Trác Mộc Luân thích nhất là cùng người so khí lực, vừa mới nói đến đây, hắn liền bảo:

“Ngươi đừng ba hoa, nói đến khí lực,….”

Cái Thiên Tiên hỏi:

“Sao nào? Ngươi tưởng rằng ta không mạnh bằng ngươi à?”

Trác Mộc Luân gãi gãi đầu, nghĩ thầm, “Nếu như ả không phải là nữ tử, ta thực sự muốn đấu thử với ả một trận. Ha…, có cách rồi”.

Hắn cười rồi nói:

“Được rồi, ngươi từ xa đến là khách, ta tặng ngươi một món lễ vật”.

Nữ binh giữ cửa có một cây thiết côn, Trác Mộc Luân liền bước đến lấy, dùng sức uốn cong hai đầu, trong nháy mắt đã biến cây thiết côn thành một chiếc vòng thiết, hắn cười nói:

“Cái cô nương, ta tặng cô cái này làm khuyên tai, được không?”

Nguyên lai tập tục của Hề tộc, bất luận nam hay nữ, đều thích khuyên tai làm đồ trang sức, Trác Mộc Luân tặng nàng một cái khuyên tai lớn, hoàn toàn không phải để cho nàng ta thực sự đeo lên, mà bất quá chỉ là biểu thị một loại lễ tiết, đồng thời cũng mượn cớ hiển thị khí lực của mình như thế nào. Cái Thiên Tiên lại ngộ nhận ý tứ của hắn, trong lòng bực tức, lườm hắn cười lạnh nói:

“Ngươi tặng ta một chiếc khuyên tai lớn, không phải là chửi ta sanh ra lỗ tai lớn hay sao? Hừm, ta cũng tặng ngươi một lễ vật!”

Cái Thiên Tiên đúng là lỗ tai so với người thường thì lớn hơn rất nhiều, chính là loại tai “Chiêu phong nhĩ”.

Trác Mộc Luân nói:

“Hê, ngươi sao lại nghĩ lắm như vậy? Được, ta cũng chờ xem ngươi tặng ta lễ vật thế nào?”

Cái Thiên Tiên nhận lấy thiết hoàn, hai tay kéo ra, trong miệng hô thầm: “Một, hai, ba, bốn,…” Còn chưa đếm đến mười thì thiết hoàn kia đã bị nàng kéo thẳng, khôi phục lại nguyên trạng thành một cây thiết côn. Cái Thiên Tiên quát lớn một tiếng:

“Gãy!”

Tức thì rắc một tiếng, thiết côn đã bị bẻ gãy làm hai đoạn, nàng đưa qua rồi nói rằng:

“Tặng cho ngươi làm đôi đũa!”

Trác Mộc Luân ngẩn người, đột nhiên lại ha hả cười lớn, hếch ngón tay cái lên nói:

“Thực là ngươi đó, ngươi lại cười ta sanh ra cái miệng rộng phải không?”

Cái Thiên Tiên vốn đang nghiêm trang thì cũng hếch ngón tay cái lên đáp:

“Không sai, ngươi còn chưa phải là quá đần độn”.

Hai ngươi hô hô cười ngu ngốc một trận, Trác Mộc Luân bảo:

“Được rồi, được rồi, chúng ta kẻ nửa cân người tám lạng, không cần phải giễu cợt lẫn nhau nữa!”

Cái Thiên Tiên nhảy dựng lên hỏi:

“Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ta xấu xí như ngươi à?”

Trác Mộc Luân đáp:

“Ta nói là bản lĩnh của ta và ngươi như nhau”.

Cái Thiên Tiên nói:

“Ừ, thế còn giống tiếng người”.

Trắc Mộc Luân đột nhiên nói toạc một câu:

“Xấu xí thì lại rất ngay thẳng, mỹ nhân xinh đẹp lại không có lương tâm!”

Cái Thiên Tiên vừa nghe thấy lại nhảy dựng lên, hỏi rằng:

“Ai là xấu xí, ai là xinh đẹp?”

Trác Mộc Luân đáp:

“À, nãi nãi của ta ơi, ta chỉ tùy tiện nói chơi vậy, ngươi không cần phải hỏi ta”.

Cái Thiên Tiên gặng:

“Không đúng, không đúng, ngươi không phải là tùy tiện nói. Ngươi là một người thẳng thắn!”

Trác Mộc Luân kêu lên:

“Ta là một kẻ quá thẳng thắn, cho nên bây giờ mới nếm mùi đau khổ. Được, ngươi thực sự muốn ta nói phải không?”

Cái Thiên Tiên nói:

“Được rồi, xấu xí thì không phải nói ra, ngươi nói mỹ nhân không có tâm can là ai?”

Những nữ binh bên cạnh bụm miệng cười vụng, nghĩ thầm, “Tiểu thư của chúng ta thực sự cũng tự biết mình”.

Trác Mộc Luân hỏi:

“Tiểu yêu tinh đó đã đến đây hay chưa?”

Cái Thiên Tiên ngơ ngác:

“Tiểu yêu tinh nào?”

Trác Mộc Luân nói:

“Trừ nha đầu họ Sử đó ra còn có ai nữa?”

Cái Thiên Tiên đáp:

“À, nguyên lai là ngươi mắng cô ta à! Thật là to gan đó, dám mắng cả Công chúa!”

Trác Mộc Luân đầy mặt giận dữ, hắn hét lên:

“Bất kể ả là Công chúa hay không Công chúa, ta không chỉ mắng ả còn muốn quào rách da mặt ả, cho ả phải xấu hơn cả ngươi!”

Cái Thiên Tiên chẳng kịp mà tức giận, liền vội vàng hỏi hắn:

“Ngươi vì sao lại hận cô ta như vậy?”

Trác Mộc Luân thở hồng hộc:

“Ta không nên hận ả sao? Ả, ả, ả…được rồi, nói thẳng cho ngươi hay, ả vốn dĩ đã đáp ứng làm lão bà của ta, bây giờ lại muốn làm lão bà của người khác”.

Cái Thiên Tiên hỏi:

“Làm lão bà của ai?”

Trác Mộc Luân đáp:

“Còn có ai nữa? Lại là cái tên tiểu tử khốn nạn Mưu Thế Kiệt đó!”

Cái Thiên Tiên giật mình thất kinh, bật lên hỏi:

“Lời này là thật chứ?”

Trác Mộc Luân nói:

“Một điểm cũng không giả, Mưu Thế Kiệt tên khốn nạn này…”

Cái Thiên Tiên hai hàng lông mày dựng ngược, nộ khí không sao phát tiết được, chỉ đến quát vào mũi Trác Mộc Luân rằng:

“Lý đâu ra vậy, ngươi sao lại mắng chửi người lung tung?”

Trác Mộc Luân nói:

“Ê, ta bất quá chỉ mắng Mưu Thế Kiệt, có liên quan gì đến ngươi? À, ta minh bạch rồi, Mưu Thế Kiệt tiểu tử này rất anh tuấn, không lẽ….”

Cái Thiên Tiên một tay trảo đến, quát rằng:

“Ngươi đừng nói bậy nói bạ, Mưu Thế Kiệt là Minh chủ của chúng ta, ngươi biết hay không hả?”

Trác Mộc Luân tránh khỏi một trảo của nàng ta rồi nói:

“Minh chủ thì như sao? Ta muốn chửi hắn cả ngàn lần, tên khốn nạn này….”

Cái Thiên Tiên nhảy đến lại muốn động thủ, Trác Mộc Luân bảo:“Hảo nam không đấu với nữ, ta không thèm đánh với ngươi, được rồi, coi như ta không chọc giận ngươi được, không chửi thì không chửi”.

Dứt lời hắn liền xoay người bỏ đi.

Cái Thiên Tiên nói:

“Không biết xấu hổ, ngươi là cái giống hảo nam gì?”

Nàng phi thân nhảy vọt qua đầu Trác Mộc Luân kêu lên:

“Đứng lại đã!”

Trác Mộc Luân nói:

“Ta đã không chửi rồi, ngươi còn muốn thế nào? Thực sự muốn tìm ta giao đấu à?”

Cái Thiên Tiên bảo:

“Ngươi còn chưa nói ra sự thật? Ngươi sao biết Minh chủ của chúng ta muốn lấy yêu nữ họ Sử kia? Là ngươi tự mình đoán mò hay là ả nói cho ngươi hay?”

Trác Mộc Luân đáp:

“Ngươi chỉ biết chống đỡ cho Minh chủ ngươi, ta cần gì phải nhiều lời với ngươi?”

Cái Thiên Tiên nói:

“Chỉ cần ngươi không mở miệng liền mắng chửi, ta sao lại tức giận được? Được rồi, ta hướng ngươi xin lỗi, nói đi”.

Trác Mộc Luân nói:

“Ngươi chờ để uống hỉ tửu của Minh chủ mình đi, thiếp mời của hắn đều đã phát ra rồi, ngươi đã tới, xem ra cũng không thiếu một phần cho ngươi”.

Cái Thiên Tiên sững người, hỏi:

“Cái gì, hôn kỳ đã định rồi sao?”

Trác Mộc Luân đáp:

“Không sai, là ngày kia!”

Cái Thiên Tiên bỗng dưng hai mắt tròn xoe, nàng mắng chửi:

“Khốn nạn, thực sự là khốn nạn mà!”

Trác Mộc Luân sừng sộ hỏi:

“Ngươi chửi ai?”

Cái Thiên Tiên đáp:

“Không phải chửi ngươi. Ta….”

Đột nhiên nàng ngậm miệng, đầy mặt đỏ hồng. Nguyên lai là nàng vừa rồi muốn đánh Trác Mộc Luân, nhưng không phải nguyên do là vì Trác Mộc Luân chửi Mưu Thế Kiệt mà là vì trong bụng đầy khí tức giận không nơi phát tiết, ai ở bên cạnh nàng là nàng liền muốn trút giận lên người đó. Lúc này nghe đến hôn kỳ của Mưu Thế Kiệt đã định thì nàng không nhịn nổi, bất tri bất giác lại thuận theo Trác Mộc Luân mà chửi.

Trác Mộc Luân ha hả cười lớn, nói rằng:

“Ngươi cũng chửi tên tiểu tử khốn nạn rồi, chửi rất hay, chửi rất hay!”

Cái Thiên Tiên bảo:

“Trời già phải mưa, gái lớn phải lấy chồng, chửi thì có tác dụng gì? Uy…”

Nàng đang nghĩ định cùng Trác Mộc Luân thương lượng, ai ngờ vừa mới mở miệng như vậy thì Trác Mộc Luân đã cúi đầu ủ rũ, khuôn mặt tươi cười biến mất, mê man nói:

“Một điểm cũng không sai, trời già phải mưa, gái lớn phải lấy chồng!”

Hắn quay đầu lại, thấy Cái Thiên Tiên không ngăn trở liền tự mình bỏ đi. Nguyên lai Trác Mộc Luân tự tác đa tình, si tâm vọng tưởng, hắn đến bái phỏng Cái Thiên Tiên, thực ra là muốn đến gặp mặt Sử Triêu Anh, xem xem còn có khả năng cứu vãn được không? Nếu như không có khả năng thì sẽ mắng chửi một trận, phát tiết bực dọc. Lúc này hắn thập phần uể oải, nhưng rời khỏi nơi đây, nỗi bực dọc cũng đã tan đi không ít, nghĩ bụng, “Cái Thiên Tiên này mặc dù xấu xí, nhưng thực ra so với Sử Triêu Anh còn khả ái hơn nhiều”.

Cái Thiên Tiên vào đến trong phòng, ngồi ngây ngốc một lát, chợt hét ầm lên:

“Người đâu, chuẩn bị ngựa cho ta, tìm một tên thổ dân dẫn đường cho ta!”

Lời còn chưa dứt, thì đã có một người đẩy cửa bước vào. Người này không phải là nữ binh hầu thị Cái Thiên Tiên, Cái Thiên Tiên ngẩn người một cái rồi nói:

“Ẩn Nương tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Cũng tốt, chuyện này cuối cùng không giấu được tỷ, sớm muộn muội cũng phải tìm tỷ”.

Niếp Ẩn Nương nói:

“Là ta bảo nữ binh của muội đi nghỉ, muội muốn bọn họ chuẩn bị ngựa để làm gì!”

Cái Thiên Tiên đáp:

“Muội muốn tìm, muốn tìm Mưu Thế Kiệt để lý luận”.

Niếp Ẩn Nương bình tĩnh tiếp lời nàng ta:

“Không, muội muội, không cần…”

Cái Thiên Tiên nói:

“Tỷ có biết chuyện của Mưu Thế Kiệt không?”

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Muội cùng Trác Mộc Luân vương tử nói gì ta đều nghe thấy, Mưu Thế Kiệt ngày kia sẽ làm tân lang!”

Cái Thiên Tiên kêu ầm lên:

“Vậy đó, sao tỷ còn không sốt ruột? Tỷ vì sao còn không cho ta đi tìm y lý luận?”

Niếp Ẩn Nương buồn bã cười rằng:

“Chuyện giữa Thế Kiệt và yêu nữ kia, ta sớm biết nhiều hơn muội. Muội thích ai, nhất định phải được hắn đối với mình bằng chân tâm, nếu như hắn đã biến tâm, tìm hắn lý luận thì còn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ phải cầu xin thương xót muội, quay đầu trở lại sao?”

Cái Thiên Tiên vỗ đùi kêu lên:

“Không sai, lời này của tỷ thật có chí khí, nữ tử chúng ta không thể để cho nam nhân xem nhẹ”.

Thế nhưng chỉ qua một hồi nàng ta lại ấm ức nói:

“Nhưng tỷ lại bỏ qua cho Mưu Thế Kiệt như vậy sao? Cho dù tỷ cam tâm nhưng ta không thể cam tâm! Ẩn Nương tỷ tỷ, tỷ đã thiên tân vạn khổ đến đâu, cứ như vậy trơ mắt nhìn bọn chúng thành hôn, xuôi tay không quản ư?”

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Ai nói là ta không quản nữa?”

Cái Thiên Tiên mừng rỡ nói:

“Hay, tỷ xách bảo kiếm đi nói chuyện với Mưu Thế Kiệt, tỷ đánh không lại hắn, muội sẽ hỗ trợ, đánh cho một trận, thế cũng hay”.

Niếp Ẩn Nương vừa bực lại vừa buồn cười, thế nhưng nàng vẫn bình tâm tĩnh khí mà nói:

“Không, ta hoàn toàn không muốn tìm y giao đấu”.

Cái Thiên Tiên kêu lên:

“A, tỷ vẫn còn thích hắn!”

Niếp Ẩn Nương nói:

“Không, cho dù sau này y quay đầu trở lại, ta cũng sẽ không thích y nữa”.

Cái Thiên Tiên lại vỗ đùi một cái rồi nói:

“Thế này, muội thật không hiểu. Tỷ không tìm hắn để đánh, cũng không thích hắn, vậy thì quản đến hắn như vậy để làm gì?”

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Ta không thích y, nhưng rốt cuộc cũng từng cùng y một thời bằng hữu, cho nên ta không muốn y với yêu nữ kia thành hôn. Ta muốn cùng y bình tĩnh nói chuyện với nhau một lần, tận tâm vì bằng hữu mà khuyên quay lại nẻo chính. Quyết không cùng y động đao động thương, muội muội, ngươi có chịu giúp đỡ ta không?”

Cái Thiên Tiên hỏi:

“Tỷ muốn ta lặng lẽ đi gặp Minh chủ sao, an bài cho các người gặp mặt?”

Niếp Ẩn Nương nói:

“Không, yêu nữ kia và Thế Kiệt ở cùng một nơi, ngươi vị tất đã gặp được Minh chủ, ngược lại thành đả thảo kinh xà!”

Cái Thiên Tiên hỏi:

“Vậy tỷ muốn ta làm như thế nào?”

Niếp Ẩn Nương bảo:

“Ta chỉ cần muội thám thính được chỗ ở của y. Yêu nữ kia mặc dù ở cùng một nơi với y, nhưng chắc rằng không có ngủ cùng phòng. Biết được nơi ở của y, ta sẽ tự nghĩ biện pháp đến gặp y”.

Cái Thiên Tiên vỗ tay nói:

“Đúng, khinh công của tỷ cao minh, có thể nửa đêm lén vào gặp hắn. Điều này rất dễ dàng, ngày mai ta nhất định có thể hỏi ra hắn ngủ ở đâu, tối mai là trước đêm tân hôn, tỷ phải đi trước chiếm lấy hàng đầu!”

Niếp Ẩn Nương gắt một tiếng rồi mắng:

“Ngươi sao lại nói bậy bạ vậy, đây là lời nữ nhi gia giáo nên nói hay sao?”

Cái Thiên Tiên nói:

“Ta vốn là một dã nha đầu mà”

Nàng ta hì hì cười rồi đi ra phân phó cho các nữ binh.

Mới sớm ngày thứ hai, Cái Thiên Tiên quả nhiên nghe được chỗ ở của Mưu Thế Kiệt, là y cùng với binh lính hạ trại tại chỗ xa ngoài nội thành phía đông. Niếp Ẩn Nương liền nhảy lên bảo mã của Tần Tương tặng, mặc trang phục nữ binh, đi trước để nhận biết đường.

Niếp Ẩn Nương quan sát hình thế suốt dọc đường, trong lòng tư lự: “Nếu như không khuyên được Thế Kiệt hồi đầu, ta cũng chỉ có thể hỗ trợ cha ta phá thành”. Nghĩ đến một đoạn giao tình với Mưu Thế Kiệt, bây giờ lại ai đi đường nấy, ở vào vị trí đối địch thì nàng không khỏi buồn bã.

Thành bảo dựa vào núi mà dựng lên, ở giữa là một lòng chảo tròn, đội ngũ của Mưu Thế Kiệt hạ trại tại ở phía đông, trên đường phải đi qua một chiếc thung, Niếp Ẩn Nương đang giục ngựa tiến vào hạp cốc, chợt nghe “vù” một tiếng, sơn đạo đột nhiên xuất hiện một phiên tăng, một sợi bán mã tắc quăng ra kéo ngã ngựa cưỡi của Niếp Ẩn Nương.

Niếp Ẩn Nương cả kinh vô cùng, nhưng nàng thường xông pha giang hồ, lại quen chiến trận, tuy kinh mà không loạn, ngựa tuy ngã nhưng người chưa bị nghiêng ngả, nàng đạp lên yên ngựa, dùng khinh công thượng thừa, thân mình như một mũi tên rời cung bắn về phía phiên tăng kia.

Đúng lúc này, chỉ nghe một âm thanh yểu điệu nhỏ nhẹ phía sau vang lên:

“Uy, ta muốn bắt sống, ngươi đừng làm ả bị thương”.

Niếp Ẩn Nương ngẩng đầu nhòm lại thì không khỏi ngầm kêu lên “khổ rồi!” Trên sườn núi có một nữ tử đang đứng, chẳng phải là Sử Triêu Anh thì còn ai? Phiên tăng kia ha hả cười nói:

“Công chúa an tâm, đây là tiểu tăng dè dặt. Ha ha, không bắt được Niếp Phong thì bắt con gái hắn cũng hay!”

Niếp Ẩn Nương nhận ra hồng y phiên tăng này chính là kẻ trước đây đã gặp qua tại khách điếm.

Niếp Ẩn Nương đại nộ, phóng một kiếm đâm tới, hồng y phiên tăng cởi áo cà sa xuống, lấy làm binh khí, nghênh phong rung lên, liền xoay tròn thành một đám mây hồng. Một chiêu “Đại Mạc Cô Yên Trực” của Niếp Ẩn Nương phóng tới, kiếm đến như tên, nhanh mạnh phi thường, vậy mà lại không đâm thủng được cà sa của phiên tăng kia, ngược lại còn bị cà sa của hắn xoắn tròn chụp tới.

Niếp Ẩn Nương biết nội lực không bằng được phiên tăng này, hai chân liền chụm lại, nàng sử ra kiếm pháp khinh linh “Phi Hoa Phác Điệp”, di hình hoán vị, chém tới tấp liên hoàn tam kiếm, mỗi kiếm phương vị đều bất đồng, ý muốn thừa chỗ sơ hở của hắn, đâm vào những nơi mà cà sa không phòng hộ được. Hồng y phiên tăng kia không đoạt được bảo kiếm của nàng, ngược lại bị nàng bức bách đến chân tay có chút luống cuống, hắn thầm giật mình, “Kiếm pháp của nữ oa này còn trên phụ thân ả, thực sự không thể khinh địch được”.

Phiên tăng kia vũ lộng cà sa tựa như gió xoáy, bảo vệ toàn thân, Niếp Ẩn Nương không có chỗ nào để đâm, lại không muốn cùng hắn ngạnh đấu nội lực, chỉ đành thi triển đấu pháp nhiễu thân du đấu, cả hai giằng co không hơn kém. Ước chừng qua hai mươi chiêu, thì thấy Sử Triêu Anh đã từ trên sườn núi đi xuống, nàng ta yểu điệu cười nói:

“Niếp đại tiểu thư, hôm qua ta đã biết cô đến, chỉ là trước mặt quân không tiện tương nhận. Ta đang nghĩ mời cô đến, thật khó có được đại tiểu thư rời gót ngọc đến đây, sao chẳng bộc lộ hết chân tình? Chúng ta là tỷ muội theo lý nên luận văn, vung đao động kiếm, chẳng phải làm hỏng hết cảnh đẹp nơi đây hay sao?”

Niếp Ẩn Nương tức giận vô cùng, nàng mắng:

“Yêu nữ ngươi hoa ngôn xảo ngữ, quả thực không biết tu sỉ, ai cùng với ngươi giao kết tỷ muội?”

Sử Triêu Anh bật cười một cái rồi nói:

“Ngươi ngàn dặm xa xôi đến tìm nam nhân, như thế có biết tu sỉ hay không?”

Niếp Ẩn Nương tính tình vốn bình tĩnh, không phải là người dễ dàng động nộ, nhưng nghe thấy ngôn từ vũ nhục đến mức như vậy, nàng cũng không thể nhịn được thất khiếu bốc khói, giận dữ mắng chửi:

“Miệng chó không mọc được ngà voi, xem kiếm!”

Nàng chuyển ngược mũi kiếm, một kiếm chém lại Sử Triêu Anh. Nào ngờ nàng nhanh thì phiên tăng kia cũng nhanh, đột nhiên hắn chuyển thủ sang công, cà sa mở rộng nhào đến, vỗ xuống khoảng giữa hai người, suýt chút nữa là cuốn bay bảo kiếm của Niếp Ẩn Nương.

Sử Triêu Anh chắp tay sau lưng, thần thái nhàn nhã, nàng ta yểu điệu cười nói:

“Chẳng lẽ ta nói sai sao? Ngươi không phải đến tìm Mưu Thế Kiệt à? Ngươi từ xa đến đây, ta hèn mọn dù sao cũng là một nửa chủ nhân chỗ này, dù ngươi đối với ta bất kính, làm chủ như ta cũng không nên vô lễ đối với ngươi. Ngươi muốn gặp Thế Kiệt, điều đó cũng rất dễ dàng, ta đây sẽ đưa ngươi đi, được không?”

Niếp Ẩn Nương đang muốn chửi tiếp, chợt ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, thấm qua mũi, trong cổ họng có một chút ngòn ngọt, thế nhưng nhãn tình lại có điểm tối sầm, nàng thầm kêu lên: “Không ổn, gặp phải độc hương của bọn chúng rồi!”

Nàng không quản đến chửi tiếp nữa, vội vàng trấn nhiếp tâm thần, vận công chế ngự.

Nguyên lai, Sử Triêu Anh chính là muốn khích cho nàng động nộ, hễ phát nộ thì tất tâm loạn khí phù, phiên tăng kia lại sử dụng độc thủ, thừa cơ liền phóng ra một loại mê hương. Hắn không sử dụng độc dược lợi hại hơn, đó là bởi vì Sử Triêu Anh có lời từ trước, chỉ cho bắt sống Niếp Ẩn Nương.

Nếu như Niếp Ẩn Nương không bị tâm loạn khí phù, thì với nội công tạo nghệ của nàng, loại mê hương này căn bản cũng không thể hại nàng được, hiện tại mặc dù nàng cảnh giác, thế nhưng đã chậm một bước, cà sa của phiên tăng kia rung lên, đám mây hồng mở rộng phủ tới, hắn quát một tiếng lớn:

“Ngã này!”

Niếp Ẩn Nương chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bảo kiếm keng một tiếng rơi xuống đất, người thì cũng hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống.

* * * * *

Tựa như đang trong cơn ác mộng, trong lúc mơ mơ màng màng, Niếp Ẩn Nương chợt cảm thấy có một ngón tay băng lạnh đang xoa xoa trên mặt nàng, từ từ hạ xuống, liền giữ lấy yết hầu nàng, Niếp Ẩn Nương sợ đến kêu to một tiếng rồi mở bừng mắt ra, chỉ nghe thấy âm thanh của Sử Triêu Anh cười nói:

“Ngươi là một vị nữ hiệp danh chấn giang hồ, cũng lại sợ hãi vậy sao? Không cần sợ, là ta. Ta thương tiếc ngươi còn chưa hết, sao lại hại ngươi được?”

Niếp Ẩn Nương lấy lại bình tĩnh, lúc này mới phát hiện, mình đang nằm trên một chiếc giường, xem bố trí trong phòng thì có lẽ đây là khuê phòng của Sử Triêu Anh, từ cửa sổ có ánh mặt trời xuyên vào, có thể nhận ra là đã gần đến hoàng hôn. Niếp Ẩn Nương muốn đẩy tay Sử Triêu Anh ra nhưng cả người mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, lúc này mới nghĩ đến mình đã bị điểm huyệt đạo, trở thành tù binh của Sử Triêu Anh. Niếp Ẩn Nương nhất thời cương ngạnh, nàng há miệng hướng ngón tay của Sử Triêu Anh cắn tới.

Sử Triêu Anh liền rụt ngón tay lại, cười nói:

“Thật sự là xinh đẹp, thiên tiên mỹ nhân cũng chỉ đến vậy! Thực sự khiến ta thấy mà thương, trách gì Mưu Thế Kiệt lại thích ngươi đến vậy!”

Niếp Ẩn Nương khí giận bốc lên, nàng nói:

“Ta sa vào tay ngươi, ngươi hãy giết ta đi!”

Sử Triêu Anh cười nói:

“Ai ôi, ngươi lại nói gì vậy, ta làm sao có thể giết ngươi được? Chỉ vì ngươi không chịu cùng ta hòa giải, ta bất đắc dĩ mới đành dùng thủ đoạn này mời ngươi đến. Bây giờ ngươi có chịu bình tĩnh cùng ta nói chuyện không?”

Niếp Ẩn Nương hỏi:

“Ngươi muốn gì? Ngươi vũ nhục ta còn chưa đủ hay sao?”

Đúng là:

Đáng thương sa phải tay gian ác

Tự nhập lưới giăng hối muộn màng.