Chương 9

Lời Nguyền Lâu Lan

Đăng vào: 11 tháng trước

.

1

Con đường ven sông vắng lạnh. Nắng chiều rải trên mặt sông.

Ánh mắt lanh lợi của Lam Nguyệt đang nhìn xuống mặt nước.

Rất nhanh, Lam Nguyệt đã xuất hiện bên dưới chung cư La Chu ở, trên lưng cô đeo một ống tranh bằng nhựa. Từ dưới lầu, cô ngước nhìn lên cửa sổ căn hộ của La Chu. Trên mặt thoáng một vẻ kỳ quái.

2

Diệp Tiêu sốt ruột đứng đợi ở bên ngoài phòng Thực nghiệm pháp y.

Rất nhiều cảnh sát đã rục rịch ra về. Nữ đồng nghiệp của Diệp Tiêu cũng đã mặc thường phục đi qua chỗ anh, cô thắc mắc:

– Diệp Tiêu, sao bây giờ vẫn chưa về?

Diệp Tiêu chỉ vào cái biển hiệu phòng Thực nghiệm pháp y:

– Anh đang đợi kết quả phân tích của Phương Tân, em về trước đi!

– Vừa nãy kết quả khám nghiệm tử thi của Văn Hiếu Cổ mang đến rồi, nguyên nhân chết là vì động mạch chủ bị tắc nghẽn dẫn đến tim ngừng đập.

– Anh cũng đoán chắc là như vậy, cảm ơn em!

Cô nữ đồng nghiệp bỗng nhớ ra điều gì:

– À, còn cái việc hôm qua anh nhờ làm, em cũng đã làm xong rồi.

– Kết quả thế nào?

Nữ đồng nghiệp lắc đầu:

– Hồ sơ ghi chép danh sách nhận người về nuôi ở trại mồ côi 20 năm trước không còn nữa, nhưng họ nói sẽ giúp đỡ, sẽ cử người đến cục Hồ sơ lưu trữ tìm giúp, nếu tìm thấy họ sẽ thông báo ngay cho chúng ta.

– Cảm ơn em!

– Em về đây, anh cũng về sớm đi, đừng thức đêm nữa!

Diệp Tiêu gật đầu, nhìn theo cô bạn đồng nghiệp đang đi xa dần.

Hành lang dần dần vắng lạnh, mọi người đã về cả, chỉ còn mình anh vẫn đang đứng đợi ở cửa phòng Thực nghiệm pháp y.

3

La Chu ở nhà một mình, anh cứ đứng mãi bên cửa sổ, trông rất tỉnh táo.

Chuông cửa bỗng vang lên, La Chu bị tiếng chuông cửa làm cho giật mình. Anh thấy sợ, không biết có nên mở cửa không, do dự một lúc, anh thận trọng đi ra, từ từ mở cửa.

Người đứng ngoài cửa chính là Lam Nguyệt, cô đeo một ống đựng tranh bằng nhựa.

La Chu suýt nữa thì nhảy dựng lên. Anh lùi lại một bước, lấy tay sờ đầu, mãi không nói được lên lời.

Lam Nguyệt mỉm cười:

– Không chào đón em sao?

Ngần ngừ một lúc, cuối cùng La Chu cũng để Lam Nguyệt vào.

Anh im lặng một lúc mới nói:

– Lam, Lam Nguyệt, em bỏ đi đâu đấy, bọn anh đang đi tìm em!

Lam Nguyệt chúm chím đôi môi, tiến lại gần La Chu:

– Anh sợ à?

La Chu bỗng lùi lại:

– Ừ, anh sợ lắm!

– Anh sợ gì, sợ em à?

Nói xong, cô lại tiến đến gần La Chu, từng bước áp sát.

Trông La Chu rất khổ sở, nhưng cuối cùng vẫn phải thừa nhận:

– Đúng, anh sợ em!

– Hãy nói đi, vì sao?

– Anh cũng đang muốn biết tại sao?

– Có phải là vì Tiêu Sắt không ?

La Chu nói to:

– Em lẽ nào không biết? Tiêu Sắt chết rồi, cô ấy chết rồi!

– Anh có biết cô ấy vì sao phải chết không? Đó là vì… – Lam Nguyệt bỗng nhiên dừng lại.

– Bởi vì cái gì?

– Bởi vì cô ta là Công chúa Lâu Lan, cho nên nhất định phải bị trừng phạt!

La Chu lắc đầu:

– Trời ơi, Công chúa Lâu Lan chẳng qua chỉ là một vai trong vở kịch thôi mà, có liên quan gì đến Tiêu Sắt đâu?

– Em hận Công chúa, em hận tất cả mọi người, em cũng hận… anh!

Khi Lam Nguyệt nói đến tiếng “anh”. La Chu cảm thấy như bị điện giật, người run lên, anh lẩm bẩm:

– Vô lý, vô lý quá, em không có lý gì hận mọi người, không có lý gì hận Tiêu Sắt.

– Không, đương nhiên có lý. Tiêu Sắt có tội, cô ấy đã vụng trộm với chồng chưa cưới của người bạn thân nhất, anh nói xem thế có phải là có tội không? Còn những người ấy nữa, những kẻ nghìn dặm xa xôi, nghìn dặm xa xôi, tìm đến tận cổ xưa, tận cổ xưa…

Cô bỗng không nói tiếp được nữa.

– Đừng nói nữa!

– Không, em phải nói. Anh cũng có tội, anh… chính anh! – Cô chỉ tay thẳng vào La Chu.

La Chu lắc đầu lùi lại một bước dài, nói:

– Không! Không!

Lam Nguyệt tiếp tục đến gần anh, nói:

– Lẽ nào anh đã quên? Cái đêm đã xảy ra chuyện ấy, chính tại phòng này, tại cái giường này…

La Chu cúi đầu, đau khổ:

– Anh xin lỗi, anh có tội!

– Em đã nói rồi, sẽ có ngày anh sẽ phải hối hận về một phút phấn khích của anh.

La Chu giật mình, bên tai anh như vẫn vang lên câu Lam Nguyệt nói với anh… “La Chu, anh sẽ phải hối hận về một phút phấn khích đêm nay của anh đấy.”

La Chu lắc mạnh đầu:

– Tha lỗi cho anh, anh xin em đấy, Lam Nguyệt.

– Đừng gọi em là Lam Nguyệt! – cô lập tức ngắt lời La Chu, – Em không phải là Lam Nguyệt!

– Không, cho dù em tên là gì thì anh vẫn yêu em.

– Nói dối, lại là lời nói dối, giống như sự việc xảy ra cách đây hơn 20 năm, các người sao lại thích nói dối đến thế? Vì sao?

Nói xong, Lam Nguyệt mở ống đựng tranh ra, lấy từ trong ống ra một bức tranh, giở ra trước mặt La Chu, sau đó treo bức tranh lên bức tường đối diện cửa sổ.

Đó chính là bức tranh quảng cáo cho vở kịch “Đoạn hồn Lâu Lan”.

Cô gái trong tranh ôm đầu người đàn ông, nhìn về phía trước bằng ánh mắt như hút hồn người khác.

Đối diện với bức tranh, La Chu ngẩn người, trố mắt ra nhìn. Anh cũng hướng ánh mắt về phía cô gái trong tranh đang nhìn. Đó là cửa sổ, ngoài trời đã bắt đầu tối, chỉ thấy hàng vạn ngọn đèn phía bên kia bờ sông đang lấp lánh.

Giọng La Chu đầy sợ hãi:

– Em định làm gì thế?

– Không phải anh thích Thành cổ Lâu Lan sao? Em mang Thành cổ Lâu Lan trả cho anh đấy!

– Em đang nói cái gì thế?

Lam Nguyệt trầm xuống một lúc, thở dài một hơi, sau đó nói:

– La Chu, những ngày này, anh có cảm thấy trong người có gì đó không được khoẻ không?

La Chu nhìn Lam Nguyệt bằng ánh mắt nghi ngờ:

– Không được khoẻ? Nghĩa là gì?

– Anh sẽ sớm hiểu thôi.

– Đúng, mấy hôm nay anh thấy đau đầu, tinh thần hoảng hốt, thường gặp ảo giác kỳ lạ, có cả ảo giác nhìn và ảo giác nghe, sáng sớm nay, trong đầu thấy ngột ngạt, khó thở.

Lam Nguyệt gật đầu:

– Thế là đúng rồi!

– Đúng cái gì cơ?

La Chu có vẻ không chịu đựng nổi nữa, sắc mặt rất khó coi, người run lên cầm cập.

Lam Nguyệt cũng nhìn anh bằng ánh mắt rất lạ:

– Bây giờ có phải anh cảm thấy rất khó thở?

La Chu gật đầu.

– Khó thở thì mở cửa sổ ra cho thoáng khí!

La Chu nghe theo, anh mở cánh cửa sổ sau lưng, một cơn gió ùa vào, thổi tung mái tóc dài của anh.

Lam Nguyệt mỉm cười:

– Anh hãy xoa ngực!

Anh quả nhiên xoa lên ngực, mặt anh biến sắc, trông rất đau khổ. Anh há to mồm thở thật mạnh, nhưng nhịp thở rất khó khăn. Bên tai anh bỗng vang lên tiếng nói của Diệp Tiêu: “Đã có báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi của Tiêu Sắt, nguyên nhân là do tắc nghẽn động mạch chủ dẫn đến tim ngừng đập.”

La Chu cuối cùng đã hiểu ra, anh chỉ vào Lam Nguyệt, mắt hằn lên sự đau khổ và thù hận, phải khó khăn lắm mới nặn ra được mấy từ: “Cô… cô… “ Nhưng anh không nói được hết câu, trán đẫm mồ hôi.

La Chu bỗng vồ lấy máy điện thoại, bấm một số máy.

4

Diệp Tiêu vẫn đang đứng đợi ở hành lang, bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên, anh mở máy:

– A lô!

Điện thoại phía bên kia bỗng ngắt.

Diệp Tiêu thấy lạ, anh nhìn vào màn hình xem số máy gọi đến, là điện thoại nhà riêng của La Chu. Mi mắt anh chớp chớp liên tục, hình như nhớ ra điều gì. Anh vội vàng gọi lại cho La Chu, nhưng điện thoại không hiểu sao không gọi được.

Anh lo lắng đi đi lại lại trong hành lang, hành lang trống vắng vang lên tiếng bước chân anh.

Diệp Tiêu bỗng chạy nhanh xuống lầu.

5

La Chu bất lực nhìn chiếc máy điện thoại. Anh ngẩng đầu lên, bỗng anh nhìn thấy trong tay Lam Nguyệt đang cầm một đoạn dây điện thoại, hoá ra là Lam Nguyệt đã rút phích cắm ra.

La Chu lắc đầu, anh tỏ ra rất tuyệt vọng. Anh xoa xoa tay lên ngực, vô cùng đau khổ. Ánh mắt anh vô tình dừng lại trên bức tranh quảng cáo treo trên tường. La Chu bất giác mất chủ động lùi lại mấy bước, lùi đến tận mép cửa sổ, lưng tỳ vào bệ cửa. Đằng sau anh là bóng đêm mênh mông, mặt đất cách mười mấy tầng nhà.

Lam Nguyệt nhìn anh một cách vô cảm.

Mắt anh dừng lại trên đôi mắt người con gái đang bê đầu người yêu trong bức tranh quảng cáo.

Ánh mắt của La Chu hoảng loạn, sợ hãi.

6

Diệp Tiêu lái xe với tốc độ rất nhanh, ánh mắt anh lộ vẻ vô cùng lo lắng, xe cộ trên đường rất đông, rất hỗn độn, anh vừa bóp còi liên hồi, vừa dùng điện thoại di động gọi cho La Chu, nhưng gọi mãi vẫn không được.

Diệp Tiêu cho xe chạy theo đường tắt, đã đến con đường nhỏ ven sông, cách nhà La Chu ngày càng gần. Bỗng nhiên trong tầm mắt anh, phía bên trái con đường nhỏ thoáng có bóng một người con gái. Diệp Tiêu chạy qua được một đoạn, dừng lại, anh cảm thấy cái bóng kia quen quen. Anh quay đầu lại nhìn, nhưng không nhìn thấy bóng kia đâu nữa, chỉ còn lại bóng đêm mênh mang.

Diệp Tiêu lắc đầu, anh cho xe chạy tiếp đến nhà La Chu. Chẳng mấy chốc xe đã đến bên dưới chung cư.

Diệp Tiêu nhảy ra khỏi xe, phát hiện thấy dưới lầu rất đông người. Điều đó khiến Diệp Tiêu thấy lạ, theo thói quen nghề nghiệp, anh cố gắng lách người vào đám đông.

Ở giữa đám đông, mọi người quây thành một vòng tròn nhỏ, trong vòng tròn người đó, một người đang nằm ngửa. Dưới lầu có một ngọn đèn đường rất sáng, giúp cho Diệu Tiêu nhìn rõ mặt người kia, thoáng chốc, tim anh run lên. Anh không kìm được mình, bất giác kêu lên một tiếng, khẽ gọi tên người đang nằm dưới đất:

– La Chu!

La Chu nằm im trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt, toàn thân bất động, mắt trợn lên đầy sợ hãi, mũi rỉ máu liên tục, tai và miệng cũng đầy máu, phía sau gáy máu cũng đang tuôn ra, giống như một rãnh máu đang chảy trên mặt sàn bằng xi măng. Máu xối ra nhuộm đỏ cả phía bên dưới bộ quần áo anh đang mặc, làm cho La Chu trông như đang diễn kịch trước một tấm phông màu đỏ.

Diệp Tiêu hơi bị kích động và phẫn nộ. Anh bỗng kêu lên:

– Kẻ nào gây ra đây?

– Anh ta tự gây ra đấy! – Một người dân bạo dạn chỉ La Chu nằm trên mặt đất trả lời.

– Anh nói gì? – Diệp Tiêu không ghìm được cơn nóng giận của mình.

– Anh ta tự mình nhảy từ trên kia xuống, chúng tôi đi qua đây, bỗng nghe thấy từ trên trời có cái gì rơi, về sau nhìn ra thì là tiếng anh ta từ trên lầu cao nhảy xuống đập xuống đất.

Diệp Tiêu lớn tiếng hỏi:

– Xảy ra lúc nào?

– Cũng chỉ mới 3, 4 phút trước. Chúng tôi đã gọi cho cảnh sát 110 rồi.

Người đó nói chưa dứt lời đã nghe tiếng xe cảnh sát đang rú còi lao đến.

Diệp Tiêu nói với mọi người:

– Tôi là cảnh sát, đề nghị mọi người giữ nguyên hiện trường. Xin lỗi, hãy tránh ra, để tôi vào xem.

Mọi người tự động dãn ra tạo thành một khe hở, Diệp Tiêu chui qua khe hở đó đi vào chung cư.

Đi thang máy lên đến cửa nhà La Chu, Diệp Tiêu không bấm chuông mà đạp cửa xông vào.

7

Trong phòng có hơi phụ nữ, Diệp Tiêu dùng mũi ngửi, anh có thể ngửi thấy loại mùi này. Phòng khách không có người, trong bếp không có người, phòng vệ sinh cũng không có người, cuối cùng là phòng ngủ của La Chu. Trong phòng ngủ đèn vẫn sáng, cửa sổ mở rộng, một cơn gió lạnh ùa vào khiến Diệp Tiêu thấy ớn lạnh sống lưng. Trên tường đối diện cửa sổ treo bức tranh quảng cáo vở kịch “Đoạn hồn Lâu Lan.”

Diệp Tiêu biết rõ bức tranh này là do Bạch Bích vẽ, cô gái trong tranh đang ôm cái đầu người đàn ông mắt nhìn như hút hồn về phía trước. Diệp Tiêu cũng hướng ánh mắt về phía cô gái đang nhìn, đó là bên ngoài cửa sổ, một bầu trời đen mênh mông, điểm những ngôi sao. Bên kia sông là ánh đèn sáng trưng của hàng vạn căn nhà. Anh nhìn cô gái trong bức tranh, rồi lùi lại phía sau một bước dài, bỗng anh cảm thấy có luồng sức mạnh kéo anh ngã ngửa về phía sau, người anh gần như mất thăng bằng, nhưng lưng lại bị cái gì đó chặn lại. Gió từ sau lưng thổi lại, tóc rối tung lên, toàn thân tê dại.

Diệp Tiêu quay đầu, thấy lưng mình đang dựa rất chắc vào bệ cửa sổ, còn đầu thì thò ra bên ngoài. Anh quay đầu ngược lại đêm tối và gió rét bên ngoài cửa sổ, quay lại nhìn vào đôi mắt trong bức tranh. Anh bỗng cảm thấy mất hết sức lực, vội quỳ xuống ẩn mình dưới bệ cửa sổ, bất động, cuối cùng anh đã không giấu được sự đau đớn, cất tiếng khóc nghẹn ngào vì đã mất đi người bạn thân thiết nhất.

Một lúc sau, cơ thể anh lấy lại được chút sức lực. Diệp Tiêu đứng lên, không muốn nhìn bức tranh quảng cáo nữa, anh hướng ra phía cửa sổ, cúi nhìn xuống bên dưới lầu. Dưới lầu, đèn đường soi tỏ đám đông, rất nhiều cảnh sát đang bận rộn quanh xác La Chu.

Diệp Tiêu lại ngẩng đầu lên nhìn bức tranh quảng cáo, anh có cảm giác mình đang có một sự giao lưu nào đó với đôi mắt trong bức tranh kia. Nhưng đôi tay anh vẫn bám chặt lấy bệ cửa sổ, sợ một lúc nào đó sẽ không chế ngự được chính mình.

Cửa sổ vẫn mở, gió lạnh làm cho người anh run cầm cập.

8

Bạch Bích ngồi trong quầy Bar, trên cái ghế mà lần trước cô và Tiêu Sắt đã ngồi.

Cô ngồi một mình, không uống rượu cũng không uống gì cả, cứ ngồi như vậy. Cô nhớ lại câu chuyện mà cô và Tiêu Sắt nói với nhau tối hôm ấy. Người cô cứ từ từ run lên.

Bạch Bích quay trở lại thực tế, nhìn mọi người trong quầy Bar.

Bỗng cửa quầy Bar bật mở, một thanh niên bước vào, đó là Diệp Tiêu.

Cô thấy bất ngờ, vội gọi anh:

– Diệp Tiêu!

Diệp Tiêu nhìn thấy cô cũng giật mình:

– Sao em lại ở đây?

– Anh mau ngồi xuống đi!

Diệp Tiêu ngồi xuống bên cạnh cô, Bạch Bích chú ý đến tròng mắt đỏ lên của anh, sắc mặt anh trông rất khó coi, một bộ mặt đau khổ. Cô hỏi:

– Anh sao vậy?

– La Chu bạn anh chết rồi!

Bạch Bích giật mình nói:

– Có phải là đạo diễn của “Đoạn hồn Lâu Lan”?

Diệp Tiêu gật đầu:

– Anh ấy nhảy lầu chết, trước lúc anh đang trên đường chạy đến nhà anh ấy chừng mấy phút, nếu như xe anh chạy nhanh thêm mấy phút, nếu như anh không gặp phải hai đoạn đèn đỏ, có lẽ anh đã gặp được Lam Nguyệt ở đó, La Chu cũng sẽ không chết.

– Lại là Lam Nguyệt ?

Nghe đến cái tên này Bạch Bích bỗng thấy sợ.

– Đúng thế, bởi vì anh phát hiện thấy ở nhà La Chu có bức tranh “Đoạn hồn Lâu Lan”, chính là bức tranh em vẽ ấy. Chỉ có một người có thể mang bức tranh ấy đến nhà La Chu, đó chính là Lam Nguyệt. Mấy hôm nay La Chu ở nhà một mình, không bước chân ra khỏi cửa, không ai có thể mang bức tranh đến, ngoài Lam Nguyệt. Tiếc quá, chỉ một chút nữa thôi, anh đã bị lỡ mất rồi. Nếu như lần sau có cơ hội như thế này, anh nhất định không để cô ta chạy thoát.

Diệp Tiêu nhìn ra cửa sổ, anh thấy bóng một người con gái đi qua con đường ngoài cửa sổ, anh bỗng thấy kích động, khi anh định xông ra thì phát hiện thấy ngoài cửa sổ chỉ là một cô gái lạ đang vội vã đi qua.

– Diệp Tiêu, anh sao thế? – giọng Bạch Bích bỗng trở lên dịu dàng:

– Có phải anh nhìn người khác thành Lam Nguyệt không? Đừng có hốt hoảng như con chim chết hụt sợ cành cây cong. Nào, đưa tay anh cho em!

Diệp Tiêu nhìn mắt cô, bất giác đưa tay ra trước mặt Bạch Bích. Bạch Bích nắm lấy hai tay Diệp Tiêu, sau đó nhẹ nhàng nói:

– Tay anh lạnh lắm!

– Anh xin lỗi! – Diệp Tiêu cảm thấy tay anh được bàn tay của Bạch Bích nắm lấy cứ ấm dần lên, nhưng anh thấy cảnh này không thích hợp, anh hơi thô bạo rút tay mình ra khỏi tay Bạch Bích.

Bạch Bích thở dài nói:

– Có phải anh căng thẳng quá không?

Diệp Tiêu bỗng nghiêm khắc nói:

– Anh là một cảnh sát, anh có thể căng thẳng sao?

Nói xong câu đó, anh lại tự hỏi thầm mình một lần nữa, nhưng anh không tìm được câu trả lời.

– Đúng rồi, anh đang rất căng thẳng!

Diệp Tiêu trầm xuống một lúc:

– Có lẽ em nói đúng, khi một người nhìn thấy cái chết của người bạn thân nhất, mà lại là người bạn lớn lên cùng nhau từ lúc nhỏ, tình cảm thân thiết như anh em ruột thịt, khi đó anh ta sẽ có tâm trạng như thế nào? Bây giờ anh đã có thể cảm nhận được.

– Thì cũng giống như em nhìn thấy Tiêu Sắt chết. Anh có biết vì sao em đến đây không? Bởi vì mấy hôm trước, em và Tiêu Sắt đã ngồi ở đây, chính ở cái ghế này.

Diệp Tiêu bỗng cúi nhìn xuống chiếc ghế mình đang ngồi.

Bạch Bích nói tiếp:

– Lúc ấy cô ấy muốn em chăm sóc cô ấy, nhưng em đã không làm, em chỉ lo cho tình cảm của mình mà không để ý gì đến cô ấy, thực ra, cô ấy còn đau khổ hơn em nhiều.

Bạch Bích ngẩng đầu lên, cố gắng ngăn những dòng nước mắt đang tuôn chảy:

– Tối hôm ấy, em nên ở lại chăm sóc, động viên cô ấy, chứ không phải bỏ đến Viện Nghiên cứu Khảo cổ.

– Thì ra là cái đêm ấy.

– Vâng, nếu như em ở lại bên cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không chết. Anh xem, em thật là một đứa con gái ích kỷ, quá ích kỷ!

Diệp Tiêu an ủi Bạch Bích:

– Không nên nói như thế, lúc này tất cả những điều xảy ra đều nằm ngoài sự tưởng tượng của chúng ta. À vẫn còn một việc anh cần nói với em, Văn Hiếu Cổ chết rồi!

– Trời ơi!

– Nguyên nhân chết cũng giống bọn Giang Hà, anh nghĩ việc này có bàn tay của Lam Nguyệt.

– Vì sao?

Diệp Tiêu gật đầu, nói:

– Phán đoán của em đúng đấy, Lam Nguyệt không phải là tên thật của cô ta, tên thật của cô ta là Nhiếp Tiểu Thanh. Để anh nói cho em nghe, cô ta là nghiên cứu sinh của Viện Nghiên cứu Cổ sinh vật, sau đó được giới thiệu đến thực tập một thời gian ngắn ở Viện Nghiên cứu Khảo cổ, vào khoảng thời gian trước khi Giang Hà chết không lâu thì mất tích. Tất nhiên cô ta cải tên là Lam Nguyệt, tham gia vào đoàn kịch của La Chu.

– Làm sao mà anh biết được?

– Anh đã xem ảnh của Nhiếp Tiểu Thanh rồi. Không thể nhầm được, Lam Nguyệt và Nhiếp Tiểu Thanh chỉ là một người. Thực ra… – Bỗng nhiên Diệp Tiêu không nói nữa.

Bạch Bích run rẩy hỏi:

– Thực ra làm sao?

– Anh đã điều tra về cuộc đời của Nhiếp Tiểu Thanh, thực ra cô ấy là một cô gái đáng thương.

Diệp Tiêu dừng lại một lúc:

– Nhiếp Tiểu Thanh là một đứa trẻ được đưa về nuôi từ một trại trẻ mồ côi. Khi cô ta học trung học thì mẹ nuôi bị chết, người bố nuôi rơi vào nghiện ngập rượu chè, đến khi cô ta vào trung học phổ thông thì bị bố nuôi cưỡng hiếp.

– Có chuyện như vậy thật sao?

Diệp Tiêu gật đầu:

– Nhưng về sau Nhiếp Tiểu Thanh đã vượt qua được, thi đỗ nghiên cứu sinh, cô ta có trình độ rất cao về phương diện nghiên cứu vi sinh vật cổ.

– Vì sao cô ta lại hành động như vậy?

– Có trời mà biết được? Lòng người ấy mà, thực ra rất phức tạp. – Diệp Tiêu cảm khái nói, sau đó anh nhìn đồng hồ:

– Muộn rồi, anh đưa em về nhé?

Bạch Bích gật đầu, họ ra khỏi quầy Bar.

9

Diệp Tiêu đưa Bạch Bích đến dưới lầu. Bạch Bích bỗng nhìn anh bằng ánh mắt rất lạ.

– Sao lại nhìn anh như vậy?

Bạch Bích mãi sau không có phản ứng gì.

Diệp Tiêu lại nhắc lại:

– Bạch Bích?

– Vâng, có chuyện gì vậy?

– Em làm sao thế?

Bạch Bích lẩm bẩm:

– Giống quá, thực sự quá giống!

Diệp Tiêu nghĩ một lát, anh đã hiểu:

– Em nói là anh giống Giang Hà chứ gì?

Bạch Bích không trả lời, cô lặng lẽ cúi đầu.

Diệp Tiêu bỗng ngẩng đầu lên, nhìn lên trời sao, không nói một lời, mãi lâu sau, anh đưa tay vuốt mái tóc Bạch Bích, nói khẽ vào tai cô:

– Bạch Bích, nghe anh nói đây, anh là Diệp Tiêu, anh không phải Giang Hà, Giang Hà đã mất rồi, anh ấy đã mãi mãi rời xa chúng ta!

Bạch Bích nghẹn ngào:

– Em hiểu rồi!

– Thôi, mau về ngủ đi, anh không lên nữa đâu.

Bạch Bích gật đầu:

– Tạm biệt anh!

Cô đi lên lầu.

Diệp Tiêu nhìn theo bóng cô, lắc đầu, sau đó cũng quay về.

Đêm khuya, dưới lầu vắng ngắt, không một bóng người.

Bỗng một cô gái xuất hiện, cô ta là Lam Nguyệt (Nhiếp Tiểu Thanh), mắt cô dưới trời đêm phát ra thứ ánh sáng tuyệt đẹp.

10

Phòng Thực nghiệm pháp y vắng lặng.

Phương Tân nằm bò ra trước ống kính hiển vi và màn hình vi tính, mắt đỏ quạch, hình như anh đã thức suốt đêm. Anh vẫn đang tập trung phân tích mô tế bào Diệp Tiêu đưa đến. Bỗng nhiên anh phát hiện thấy cái gì, anh ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ vừa sợ hãi vừa vui mừng. Anh nói nhỏ với chính mình: “Trời ơi!”

Phương Tân nhìn đồng hồ, đã 6 giờ sáng.

11

Diệp Tiêu cứ đi dọc hành lang như thường lệ, bỗng nhiên, tất cả các bóng đèn đều tắt, xung quanh tối om, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt rọi xuống từ trên đỉnh đầu. Diệp Tiêu đưa hai tay ra, mò mẫm trong dãy hành lang dài. Hai bên hành lang có rất nhiều cửa, một trong những cánh cửa đó bỗng bật mở. Một người giống hệt anh bước ra, đó là Giang Hà.Tiếp đó cánh cửa thứ hai mở ra, bên trong là Hứa An Đa. Trong cánh cửa thứ ba là Trương Khai. Trong cánh cửa thứ tư là Lâm Tử Tố, Lâm Tử Tố nhìn anh cười, đột nhiên đeo cái mặt nạ vàng lên mặt. Trong cánh cửa thứ năm là Tiêu Sắt, cô mặc bộ trang phục của Công chúa Thành cổ Lâu Lan như lúc biểu diễn. Trong cánh cửa thứ sáu là Văn Hiếu Cổ, vẻ mặt ông ta nghiêm khắc lạ thường. Trong cánh cửa thứ bảy là La Chu, Diệp Tiêu xông ra ôm lấy La Chu. Tiếp đó, Diệp Tiêu tiếp tục đi về phía trước. Cánh cửa cuối cùng mở ra, người bước ra là Lam Nguyệt (Nhiếp Tiểu Thanh).

Tiếng chuông điện thoại vang lên thôi thúc.

Diệp Tiêu nằm trên giường, bỗng bật dậy, anh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Anh sờ lên đầu, rồi nhìn ra xung quanh, hoá ra là anh vừa nằm mơ.

Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên.

Diệp Tiêu lúc đó mới có phản ứng, nhấc điện thoại:

– A lô!

Điện thoại đầu bên kia vang lên tiếng Phương Tân:

– Diệp Tiêu à? Tớ là Phương Tân đây.

– Tớ đây, nói đi!

Giọng Phương Tân rất khẩn cấp: – Có kết quả phân tích tiêu bản mô tế bào rồi, cậu đến đây ngay đi!

– Hay quá, tớ đến ngay đây!

12

Phương Tân đang nằm bò trên mặt bàn chợp mắt một lát.

Diệp Tiêu đẩy cửa bước vào. Phương Tân lập tức ngẩng đầu lên. Diệp Tiêu nhìn bộ mặt mệt mỏi của anh, hỏi:

– Phương Tân, hôm qua cậu lại thức suốt đêm ở đây à?

Phương Tân gật đầu:

– Không sao, Diệp Tiêu cậu đoán xem tớ đã phát hiện ra cái gì?

– Cái gì?

– Một loại vi rút hoàn toàn mới.

Diệp Tiêu giật mình:

– Một loại vi rút hoàn toàn mới à?

– Ừ, một loại vi rút chưa được phát hiện trong quá khứ đã được tìm thấy trong mô tế bào cậu mang đến. Hãy nói cho tớ biết, mô tế bào ấy cậu lấy ở người nào đấy?

– Ở một người con gái, một người con gái cổ, cô ta đã chết từ hơn 1000 năm trước.

Phương Tân há miệng:

– Cậu nói gì thế?

– Tế bào mô ấy được lấy từ một xác ướp cổ đại ở Viện Nghiên cứu Khảo cổ.

Phương Tân gật đầu, trông như đang suy ngẫm điều gì:

– Hoá ra là vi rút cổ đại, đã sớm theo người chết lẩn vào trong mộ cổ.

– Đúng, thôi không nói đến vấn đề này nữa, thế có tìm ra được đặc tính và phương thức lây truyền của loại vi rút này không?

– Những vi rút này đã chết cả rồi, tớ không có cách nào tìm thêm được thông tin về nó, có lẽ phải cầu cứu sự giúp đỡ của Viện Nghiên cứu Vi sinh vật cổ.

Diệp Tiêu nghĩ ngợi một lúc, nói:

– Tớ nhớ ra rồi, Giáo sư Lý ở Viện Nghiên cứu Vi sinh vật cổ là thầy giáo của Nhiếp Tiểu Thanh, ông ta là chuyên gia bậc thầy về vi sinh vật cổ, tớ có thể đề nghị ông ta giúp đỡ cậu.

– Giáo sư Lý ở Viện Nghiên cứu Vi sinh vật cổ à, tớ có nghe nói về vị giáo sư này, nếu mời được ông ta thì không có vấn đề gì phải băn khoăn nữa.

Diệp Tiêu cầm điện thoại di động, bấm vào số máy của Viện Nghiên cứu Vi sinh vật cổ:

– A lô, có phải Viện Nghiên cứu Vi sinh vật cổ đó không? Tôi muốn gặp Giáo sư Lý!

13

Giáo sư Lý ngồi trong phòng Thực nghiệm pháp y nhìn qua kính hiển vi, Diệp Tiêu và Phương Tân ngồi bên cạnh.

Bỗng Giáo sư Lý ngẩng đầu lên, biểu hiện rất lạ.

– Thưa giáo sư, sao rồi ạ?

Giáo sư Lý trầm xuống một lúc, như đang nghĩ đến một vấn đề gì đó rất quan trọng. Diệp Tiêu làm một động tác ra hiệu, để Phương Tân không quấy rầy suy nghĩ của ông.

Căn phòng yên lặng như tờ.

Giáo sư Lý bỗng nói:

– Cho tôi đến Viện Nghiên cứu Khảo cổ, tôi cần phải xem cái xác ướp.