Chương 7

Lời Nguyền Lâu Lan

Đăng vào: 11 tháng trước

.

1

Trời đã tối, đèn hoa sáng rực, lác đác đã có người đến rạp. Bạch Bích vẫn mặc bộ quần áo màu đen cũ, nhìn về phía cổng rạp có treo bức tranh quảng cáo “Đoạn hồn Lâu Lan”. Đó là bức quảng cáo do cô vẽ. Cô cảm thấy lúc này màn đêm vừa mới buông xuống, đây chính là thời gian tốt nhất để xem bức tranh. Ánh đèn màu xanh ở cổng rạp chiếu thẳng vào bức tranh, ánh sáng vừa phải, nếu sáng quá sẽ làm mất đi bầu không khí.

Ánh mắt của cô gái trong tranh nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt đó làm cho toàn bộ bức tranh có tính lập thể, trông giống như cô gái đang bê đầu người yêu từ trong tranh bước thẳng ra đường. Cái cảm giác đó bất giác làm cho Bạch Bích phải lùi lại mấy bước. Cho đến bây giờ, Bạch Bích mới bắt đầu cảm thấy kinh ngạc, cô không dám tin bức tranh này lại do chính tay cô vẽ, thậm chí cô còn hoài nghi bản thân không hiểu có vẽ nổi bức tranh như thế này không. Chí ít cô cũng thừa nhận, nếu như bây giờ bảo cô vẽ lại một bức tranh giống như thế này, chắc chắn cô không vẽ được. Đặc biệt là vẽ cái đầu người bê bết máu kia, nó hiện lên nổi bật trước cổng rạp, làm cho rất nhiều người bộ hành trên đường cũng phải bất giác nhìn lên mấy lần. Bạch Bích đứng ở cổng rạp chú ý đến những biểu hiện của mọi người sau khi xem bức tranh, hầu như những người đến đây đều dừng lại nhìn một lúc rồi mới bước vào rạp. Có lẽ ngoài cái đầu người ra, đôi mắt của cô gái cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

Bạch Bích quay đầu nhìn sang bốn phía, đèn đường đã bắt đầu bật sáng, mọi người lũ lượt kéo nhau vào rạp, nhưng Diệp Tiêu vẫn chưa đến. Trong rạp đã sắp bắt đầu diễn rồi, Bạch Bích cứ đứng đợi ở cổng, cho đến khi nhìn thấy Diệp Tiêu đang vội vã băng qua con đường đối diện đi đến.

– Anh xin lỗi, đã đến chậm, hôm nay giao ban hơi muộn! – Diệp Tiêu thở gấp gáp.

– Anh thường xuyên bận như thế này à?

– Ừ, từ ngày nhận vụ án Giang Hà, anh luôn bận thế này, đi, chúng ta vào thôi!

Diệp Tiêu nói xong định đi vào trong, bỗng anh nhìn thấy bức tranh quảng cáo, anh dừng lại nhìn, lông mày nhướn lên.

Bạch Bích đi bên cạnh hỏi:

– Anh thấy bức tranh này thế nào?

– Trông giống như một cơn ác mộng!

– Anh nói gì cơ?

– Anh bảo, nhìn bức tranh này, anh thấy như gặp một cơn ác mộng. – sắc mặt Diệp Tiêu có vẻ lấp lửng.

– Vì sao?

– Không vì sao cả, bởi vì anh đã nằm mơ thấy nó. – Diệp Tiêu nhìn thẳng vào Bạch Bích, nhẹ nhàng nói:

– Anh cảm thấy cái đầu người cô gái trong tranh đang ôm kia… chính là anh.

Bạch Bích đứng chết lặng, không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Diệp Tiêu nói tiếp:

– Có lẽ người vẽ bức tranh này là người thường mơ thấy ác mộng.

– Người đó chính là em! – Bạch Bích lạnh lùng nói:

– Bức tranh này là em vẽ đấy. Chúng ta vào thôi, không đứng ở đây nữa, trong kia bắt đầu rồi.

Diệp Tiêu giật mình, định giải thích mấy câu về sự thất ngôn vừa rồi của mình, nhưng thấy Bạch Bích đã đi vào rạp, anh đành bước theo sau.

2

Trong rạp tối thui, quả nhiên, trên sân khấu đã bắt đầu diễn. Bối cảnh sân khấu là một thung lũng hoang vắng và lạnh lẽo, mộ phần rải rác khắp nơi, không khí âm u đáng sợ. Bạch Bích đoán người phụ trách mỹ thuật và dàn dựng sân khấu của đoàn phải là người thích xem tiểu thuyết của Stephen King. Quốc vương trẻ Thành cổ Lâu Lan đang tự hỏi tự đáp theo kiểu gần như độc thoại. Bạch Bích chưa xem được phần biểu diễn trên sân khấu, cô đang tìm ghế ngồi trong bóng tối, chẳng bao lâu cô đã tìm thấy, đồng thời cô kéo luôn cả Diệp Tiêu ngồi xuống ghế bên cạnh. Mặc dù vé của họ không phải là một cặp, nhưng trong rạp còn nhiều ghế trống, cho nên hầu như khán giả không ai ngồi đúng chỗ của mình.

Diệp Tiêu ngẩng đầu lên nhìn một lượt những khán giả đang ngồi trong bóng tối. Tuy người đến xem không nhiều lắm, nhưng chí ít cũng vượt quá con số mà anh tưởng tượng. Anh luôn sợ rằng vở kịch của La Chu lần đầu công diễn, người diễn kịch nhiều hơn người xem kịch, nếu thế thì gay to, nhưng giờ được như thế này cũng khá ổn rồi. Đại để trong số năm, sáu trăm chỗ ngồi của rạp lấp đầy được khoảng một nửa, như thế là không tồi đâu. Có lẽ do công tác quảng cáo bỏ nhiều công phu, đã lôi cuốn được một số học sinh của Học viện Sân khấu, cũng có thể còn do bức áp phích của Bạch Bích vẽ nữa.

Rất nhanh, màn thứ hai bắt đầu, sự thay màn liên tiếp với khoảng cách ngắn như thế thường ít gặp. Đến nỗi những học sinh của Học viện Sân khấu ngồi bên dưới còn cho rằng đây là loại kịch tiên phong mang tính thực nghiệm. Trong màn thứ hai, Bạch Bích nhìn thấy Tiêu Sắt, nếu so với hai lần luyện tập trước mà Bạch Bích đã xem thì trạng thái của Tiêu Sắt hôm nay khá tốt. Cô diễn rất thật và đi vào lòng người, không giả tạo như những lần trước.

Bạch Bích bỗng nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện với Tiêu Sắt ở quầy bar lần trước. Lúc này cô cảm thấy hối hận, cô hiểu rằng việc cô giận dữ bỏ đi là hơi nóng vội, điều đó đã làm tổn thương đến người bạn thân thiết nhất của cô. Cô không nên bỏ đi như thế. Tiêu Sắt cần cô, cô nên ở lại chăm sóc cho cô ấy, và không để cho Tiêu Sắt uống thêm bia nữa. Tiêu Sắt thực ra cũng rất đáng thương, cũng chìm đắm trong sợ hãi và đau khổ. Khi ấy, điều cần nhất là một trái tim ấm áp của bạn bè, có lẽ chính điều đó sẽ giúp chiến thắng được mọi nỗi sợ hãi. Cho dù mọi điều Tiêu Sắt nói đều là sự thật, thì sự việc cũng đã xảy ra. Mặc dù cô yêu người đàn ông ấy thì sự việc cũng đã kết thúc rồi. Giang Hà đã hoá thành đống tro tàn nằm dưới lòng đất. Giữa cô và Tiêu Sắt không còn trở ngại nào nữa, họ không cần phải làm tổn hại đến tình bạn của nhau vì một người đàn ông đã chết, cho dù cô yêu người đàn ông đó.

Nghĩ đến đây, thân thể Bạch Bích bỗng run lên. Cô lặng lẽ nhìn Diệp Tiêu ở bên cạnh. Trên những chiếc ghế tối đen, khuôn mặt của khán giả đều mờ mờ, chỉ nhìn rõ đường viền quanh mặt. Lúc đó, những đường nét của bộ mặt người đàn ông ngồi bên cạnh cô sao mà quen thuộc, sao mà thân thiết, đến nỗi cô bỗng cảm thấy người ngồi bên cạnh cô chính là Giang Hà. Cô tưởng tượng mình đang ngồi xem kịch với chồng chưa cưới, không, không phải chồng chưa cưới, mà là đức lang quân, bởi vì cô chợt nhớ ra, hôm nay chính là ngày cô và Giang Hà dự định tổ chức lễ cưới. Chính hôm nay, cô đáng lẽ được mặc váy cưới màu trắng, được cùng với Giang Hà uống chén rượu giao bôi trong tiếng chúc phúc của bạn bè. Cô đáng lẽ đã được hạnh phúc. Chính là ngày hôm nay, cô phải là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, được mọi người ca ngợi, được mọi người chúc mừng, thậm chí còn bị ghen tị. Thế rồi đức lang quân của cô đưa cô vào phòng, sau đó đóng hết các cửa lại, trong thế giới riêng của hai người, họ sẽ làm tất cả những gì có thể làm. Thế là mặt cô đỏ bừng lên, thậm chí cô còn thấy phấn khích, phấn khích đến mức muốn đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông ngồi bên cạnh. Nhưng tất cả những cảm xúc đó chỉ thoáng qua chốc lát. Bạch Bích lập tức quay trở lại với thế giới thực tại, cô biết rằng đức lang quân của cô đã chết, đã biến thành một đống xương khô. Hôm nay chỉ là một ngày bình thường. Cô không phải là cô dâu, cũng không phải người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới. Ngồi cạnh cô, chẳng qua chỉ là một sĩ quan cảnh sát đang phụ trách điều tra vụ án về cái chết của chồng chưa cưới của cô. Vai Bạch Bích lại rung lên, nhưng Diệp Tiêu làm sao cảm nhận được những thay đổi của người con gái đang ngồi bên cạnh. Cô lắc đầu, cố gắng quên đi những tưởng tượng vừa đến trong đầu, định thần lại, tập trung nhìn lên sân khấu.

Lúc này trên sân khấu, Lam Nguyệt xuất hiện. Cô vẫn bịt mặt, để lộ đôi mắt to quyến rũ. Đôi mắt ấy như đang dõi về phía xa, lại như đang nhìn từng người trên sân khấu. Cái nhìn ấy không nghi ngờ gì nữa, đã làm cho tất cả những người có mặt trong rạp sững sờ. Bạch Bích chú ý đến khán giả xung quanh trước khi Lam Nguyệt xuất hiện, nhiều người đang thì thầm chuyện phiếm, những nữ sinh viên thì nhai quà vặt. Thế mà khi Lam Nguyệt xuất hiện, dưới sân khấu lập tức im bặt. Những cái miệng đang nhai quà vặt không ngừng nghỉ của đám nữ sinh cũng dừng cả lại. Tất cả đều tập trung nhìn lên sân khấu, lắng nghe tiếng nhạc và tiếng thoại, nhưng quan trọng nhất là tập trung vào đôi mắt của cô.

Cuối cùng, Lam Nguyệt đã thong thả nói ra câu thoại đầu tiên:

– Người mà Hoàng tử yêu là Công chúa, không phải ta!

Câu nói ấy có một sức mạnh thật sự, mặc dù chỉ là một câu nói ngắn, nhưng Bạch Bích cảm thấy nó vượt qua trăm nghìn câu nói khác. Sau đó, sân khấu chìm trong bóng tối, Lam Nguyệt biến mất, màn ngắn nhất trong cả vở kịch, cũng chính là kết thúc màn 2.

Tiếp sau đó, là những màn rất dài, màn 3, màn 4, màn 5. Bạch Bích cảm thấy những màn này tuy cấu tứ hay, nhưng tiết tấu tự thuật hơi chậm. Điều này không phù hợp với yêu cầu thưởng thức của những khán giả hiện đại, nhưng sự xuất hiện thường xuyên của bầu không khí sợ hãi đã lôi cuốn người xem. Đặc biệt là âm nhạc, dùng nhiều giai điệu và tiết tấu mang tính ám thị, có lúc dùng những diễn tấu nhạc cụ cổ. Trong âm hưởng chốc chốc lại hát đệm những tiếng độc thanh hay quần thanh. Đạo diễn chắc phải lao tâm khổ tứ nhiều lắm, nhưng hiệu quả thì lại hoá thành giống nhạc kịch. Có lẽ vở kịch này chuyển thành ca kịch có khi hay hơn.

Màn 6, Tiêu Sắt lại xuất hiện. Đây là đêm tân hôn của Công chúa Thành cổ Lâu Lan. Công chúa cuối cùng đã rõ, người Hoàng tử Vu Điền yêu không phải là mình, thế là Công chúa đau buồn khôn xiết. Tiêu Sắt diễn rất hay, Bạch Bích thậm chí còn cảm thấy khi Công chúa khóc không phải là biểu diễn hay diễn kịch mà là khóc thật. Bạch Bích và Tiêu Sắt chơi với nhau đã lâu nên cô biết Tiêu Sắt khóc thật là như thế nào, điều đó không ai có thể bắt chước được. Bạch Bích nhìn Tiêu Sắt trên sân khấu nước mắt đầm đìa cùng với dáng đau buồn của cô đã khiến mọi người đều đồng cảm. Bỗng cô cảm thấy Tiêu Sắt có biểu hiện không bình thường, nỗi đau thương của Công chúa đã vượt quá sự tưởng tượng của Bạch Bích. Có lẽ Tiêu Sắt nhập vai quá đạt, đến nỗi cho rằng mình chính là Công chúa Thành cổ Lâu Lan.

Màn 7, là cảnh Lam Nguyệt và Hoàng tử. Màn này vẫn đầy tính bi kịch. Màn 8 rõ ràng là giống “Romeo và Juliet” của Shakespeare, Hoàng tử ngộ nhận Lan Na đã chết nên đã tự vẫn ở Mộ phần cốc.

Màn 9, Lam Nguyệt và Tiêu Sắt cuối cùng đều cùng xuất hiện trên sân khấu. Bối cảnh của màn 9 trên sân khấu khiến Bạch Bích rợn tóc gáy. Trên phông vẽ những vị thần mặt mũi dữ tợn. Những vị thần này, có vị thì dẫm chân lên lưng người, có vị thì đang ăn thịt người, có vị thì xé người thành hai mảnh, hình như các vị thần này đều có quan hệ với các chư thần thuộc phái Ấn Độ giáo.Vừa mở màn, đã thấy Lam Nguyệt đang quỳ ở giữa sân khấu, mình mặc một bộ váy trắng rách nát, đầu tóc xoã xượi, trông giống như một nữ tù nhân. Tiêu Sắt trong vai công chúa đang nhìn cô bằng ánh mắt căm thù, Tiêu Sắt cất cao giọng hỏi Lam Nguyệt:

Lan Na, mi chẳng qua chỉ là một con nô tỳ thấp hèn, có tư cách gì mà dám yêu Hoàng tử Vu Điền?

Lam Nguyệt vẫn rất tôn kính công chúa, cô cầu xin với giọng của kẻ dưới:

– Công chúa, xin người tha thứ cho những tội lỗi của thần!

– Không, ta hận ngươi, ta hận Hoàng tử! – Giọng Tiêu Sắt đầy vẻ căm thù.

– Công chúa tôn kính, Lan Na chỉ là một kẻ ti tiện thấp hèn, chưa bao giờ dám mơ tưởng xa xôi là có được Hoàng tử, chỉ mong công chúa có thể rộng lượng với chàng, đừng làm khó cho chàng, để chàng được hạnh phúc. – Lam Nguyệt dừng lại một lát, thể hiện đầy mâu thuẫn và đau khổ, sau đó cô cao giọng nói:

– Vì hạnh phúc của chàng, Lan Na nguyện suốt đời rời xa Hoàng tử.

Tiêu Sắt lắc đầu nói:

– Không, không, không, ngươi đã vĩnh viễn rời xa Hoàng tử rồi, ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay. Bây giờ ta muốn ngươi thề trước các vị thần linh Thành cổ Lâu Lan, mãi mãi không yêu Hoàng tử nữa.

Tiếp đó, trên sân khấu bỗng tối om, ánh sáng lập loè, lúc mờ lúc tỏ, như đang lạc vào một thế giới khác. Bỗng vang lên thứ âm thanh giống như tiếng tụng kinh, nhưng tốc độ rất nhanh, nhanh hơn nhiều so với với giọng đọc kinh trong chùa. Không ai hiểu được âm thanh ấy trong âm nhạc có ý nghĩa gì. Mấy diễn viên múa tiến vào sân khấu, dưới những chùm ánh sáng, Bạch Bích thấy họ đều mặc trang phục của người Tây Tạng cổ, trên đầu đội mũ da, có cắm lông vũ, tay lắc những dụng cụ rất lạ. Họ mềm mại chân tay, nhảy múa thoăn thoắt trong tiết tấu âm nhạc, vây tròn lấy Lam Nguyệt ở giữa sân khấu. Bạch Bích cảm thấy tiết mục đang biểu diễn trên sân khấu có tính tượng trưng, cô hiểu rằng những diễn viên múa là đại diện cho những ông đồng bà cốt. Điệu múa trên sân khấu có ý nghĩa là một buổi lễ cúng tế các thần linh. Theo sau điệu múa của các ông đồng bà cốt là những tiếng hô đồng thanh: Thề đi, thề đi!

Lam Nguyệt bỗng nhiên đứng lên, cô lựa theo nhịp của các ông đồng bà cốt cùng nhảy với họ. Động tác múa của cô rất đẹp, chân tay mềm mại, trông giống như một con hạc tiên. Bạch Bích rất ngạc nhiên tấm tắc trước điệu múa rất nghệ thuật của Lam Nguyệt, cô cho rằng Lam Nguyệt trước kia có lẽ đã học qua vũ đạo. Nhưng không phải là vũ đạo bình thường, mà là vũ đạo có tính trừu tượng và tính tượng trưng. Những ông đồng bà cốt ở xung quanh đã phối hợp rất ăn ý với cô ở trung tâm. Họ vừa nhảy vừa có sự giao lưu tương hỗ cho nhau. Bạch Bích nghĩ, đây có lẽ là mô phỏng theo cuộc đối thoại giữa người và thần linh chăng? Những ông đồng bà cốt đại diện cho thần linh, còn Lam Nguyệt đại diện cho con người. Người và thần linh giao lưu với nhau qua những ngôn ngữ của tay chân. Lam Nguyệt múa biểu hiện sự đau khổ ngày một tăng lên, những ông đồng bà cốt xung quanh hình như đang thúc giục cô, có lẽ lấy danh nghĩa thần linh bắt cô phải thề. Bỗng nhiên những ông đồng bà cốt xung quanh vây Lam Nguyệt ngày càng chặt, đến lúc nắm được tay chân cô, khiến cô toàn thân co quắp lại. Nhưng Lam Nguyệt bỗng đẩy mạnh những ông đồng bà cốt ra, lúc đó âm nhạc bỗng dưng ngừng bặt, những ông đồng bà cốt tới tấp lui ra khỏi sân khấu. Chỉ để lại hai người, cô và Tiêu Sắt.

Ánh sáng lại tập trung vào mặt Lam Nguyệt. Cô ngẩng đầu, sắc mặt nặng nề, nói:

– Hỡi vị thần trên ngôi cao chí tôn, người muốn con phải thề gì đây? Người muốn biết tấm lòng chân thật của con, hay muốn nghe những lời dối trá? Hãy tha thứ cho con, con không thể phản bội lời thề, bởi vì con biết, nếu con thề con không yêu Hoàng tử nữa, thì con sẽ từng giờ, tùng khắc, từng phút, từng giây phản bội lời thề của mình. Nó ở tận trong trái tim con. Con có thể phản bội lời thề của mình được không? Không, con không thể! Cho nên, con tự nguyện chết, nhưng con không thể không yêu Hoàng tử.

Ánh sáng lại chuyển sang tập trung vào mặt Tiêu Sắt, mặt công chúa từ thất vọng lại biến thành phẫn nộ. Cô làm một động tác phẩy tay. Một võ sĩ bước vào sân khấu, trong tay cầm một cái hộp, sau đó đặt cái hộp bên cạnh Lam Nguyệt, rồi đi ra khỏi sân khấu.

Công chúa lãnh đạm nói:

– Nếu ngươi đã không thể không yêu chàng, thế thì hãy để cho các ngươi sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Lam Nguyệt hơi nghi ngờ, cô mở cái hộp ra. Thoáng chốc, mặt cô biến sắc, như bị ai đánh thật mạnh, toàn thân cô run rẩy, sắc mặt trắng nhợt. Sau đó, cô nhìn Công chúa bằng cặp mắt đầy căm hận.

– Hoàng tử đã tự sát, ta chỉ sai người lấy đầu chàng mang tặng cho ngươi thôi. – Công chúa nói với tư thế của người chiến thắng.

Lam Nguyệt không trả lời, cô thò tay vào hộp, lấy từ trong hộp ra một cái đầu người.

Khán giả trong rạp lập tức ồn ào hẳn lên, tim Bạch Bích cũng thấy run rẩy, mặc dù cô biết cái đầu người ấy làm bằng nhựa. Nhưng phải nói cái đầu người này làm rất khéo, lại còn bôi màu đỏ, nhìn từ xa rất giống như đang nhỏ máu.

Lam Nguyệt ôm chiếc đầu người vào lòng, mắt nhìn thẳng về phía trước. Lúc này, trong mắt Bạch Bích, Lam Nguyệt trong bộ váy trắng trông giống hệt cô gái trong bức tranh quảng cáo; giống từ đôi mắt mơ màng, giống từ cánh tay để trần đầy dã tính; giống hơn nữa là đôi tay đang ôm đầu người. Đây không lẽ là một sự trùng hợp? Bạch Bích tự hỏi. Cô phảng phất thấy cô gái từ trong tranh bước ra, tay bê đầu người yêu, tiến vào cổng rạp, đi qua con đường tối, bước dọc theo hàng ghế khán giả, và bây giờ đang ở trung tâm sân khấu. Đúng vậy, cô ta có sinh mạng, nhân vật trong mỗi bức tranh đều có sinh mạng. Bạch Bích bắt đầu tin vào điều đó.

Lam Nguyệt giơ cao chiếc đầu người yêu, đưa gần lên môi hôn một cái, sau đó lại từ từ ôm vào lòng, môi cô đỏ au, giống như vừa uống máu, tất nhiên đó chỉ là thuốc đỏ quét trên cái đầu người giả dính lên môi cô.

Tiếp đó, Lam Nguyệt ngẩng đầu lên, không biết đang nhìn gì, thế rồi, cô bắt đầu nói:

– Hỡi MỘC Y ÁO, vị thần cai quản sự sống chết của con người và vạn vật trên đất Thành cổ Lâu Lan, người nhìn thấy chưa? Người nhìn thấy chưa? Con dân của người tàn nhẫn như thế này đây, thành phố mà người bảo hộ lãnh đạm vô tình thế này đây. Người có còn tư cách gì để tồn tại trên thế giới này nữa không? Hỡi đấng toàn năng MỘC Y ÁO, người có nghe thấy tiếng kêu của con không? Con đã đánh thức người dậy trong giấc ngủ ngàn năm, hãy nghe lời nguyền rủa của con với Thành cổ Lâu Lan: Thành cổ Lâu Lan sẽ biến mất khỏi thế giới này. Hãy nhớ đây là lời nguyền vĩnh hằng, Thành cổ Lâu Lan mãi mãi biến mất trong lời nguyền của ta!

Tiếng Lam Nguyệt truyền đi khắp rạp, không biết ai đã điều tiết âm thanh lên đến mức to nhất. Tất cả những người có mặt đều bị lời nguyền inh tai nhức óc ấy làm cho kinh hãi. Mấy cô nữ sinh viên Học viện Sân khấu sợ đến phát khóc. Đến cả Bạch Bích cũng cảm thấy tai và tim mình cũng chịu không nổi tiếng nói ấy. Lời nguyền rủa đó cơ hồ vọng vào tận tim cô, mãi mãi không thể phai mờ.

Sau đó Lam Nguyệt mắt nhìn thẳng, tay chỉ vào mặt Công chúa, cất tiếng nói bằng cái miệng dính đầy máu người yêu:

– MỘC Y ÁO, MỘC Y ÁO, MỘC Y ÁO… con nhân danh Người nguyền rủa người đàn bà này. MỘC Y ÁO, MỘC Y ÁO, MỘC Y ÁO.

Tiếp đó, Lam Nguyệt cất tiếng cười lớn. Tiếng cười ấy một lần nữa vang lên, chấn động cả rạp hát, khiến những người có mặt sởn tóc gáy. Bạch Bích nghĩ có lẽ người phụ trách âm thanh của đoàn bị điên mất rồi, sao lại làm cho khán giả sợ chết khiếp đi thế?

Lam Nguyệt lấy trong người ra một con dao, cô vuốt ve đầu người yêu, sau đó, ung dung đâm lưỡi dao vào ngực mình. Một dòng máu tươi chảy ra từ ngực cô, nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng. Cô mỉm cười nhìn thẳng về phía trước, người rung lên một hồi. Cô ngã xuống với một động tác rất đẹp.

Trong khi khán giả trong rạp thở dài trước cái chết của Lan Na, Công chúa cũng ngã xuống đất, nằm bất động. Khán giả đều cho rằng Công chúa vì sợ quá mà ngất đi. Sau khi hai người con gái ngã xuống, sân khấu trở lên yên lặng. Chỉ nhìn thấy hai xác người và một cái đầu trên mặt đất, cứ như thế, phải đến mấy phút trôi qua. Sân khấu bất thình lình trở nên im ắng khiến khán giả không hiểu ra làm sao. Mọi người cho rằng vở kịch đã đến đoạn cao trào, đang tập trung chờ xem kết cục cuối cùng, thế nhưng bỗng dừng cả lại. Chẳng lẽ vở kịch đã hết? Trong số khán giả đã thấy hiện tượng nhốn nháo, có người đã rục rịch rời khỏi ghế ngồi, có một số người bắt đầu tranh cãi ầm ĩ.

Bạch Bích cũng cảm thấy không yên tâm. Có cảm giác Tiêu Sắt trong vai công chúa đột nhiên ngã xuống là hơi bất thường. Cô cho rằng trong kịch bản không nên có tình tiết này. Cô đứng lên tỏ vẻ quan tâm nhìn về phía hai người con gái đang nằm im trên sân khấu.

Lúc đó trên sân khấu bỗng dưng xuất hiện một thanh niên mặc âu phục, hoá ra là đạo diễn La Chu. Dưới sân khấu mọi người cảm thấy hơi lạ, có người đã bắt đầu có lời trêu chọc. La Chu xông ra sân khấu, anh vấp phải Tiêu Sắt suýt nữa thì ngã, sau đó anh sờ lên mạch Tiêu Sắt, mấy giây sau, anh cũng sợ quá ngã lăn ra đất. Lúc đó Diệp Tiêu bỗng từ bên cạnh Bạch Bích đứng vụt lên, hô to:

– Nhất định là có chuyện rồi, tránh ra, mau tránh ra, tôi là cảnh sát đây!

Anh nhảy ra khỏi chỗ ngồi chạy thật nhanh lên sân khấu, lôi tay La Chu hỏi:

– Xảy ra chuyện gì rồi?

La Chu sợ quá, giương đôi mắt kinh hoàng nhìn Diệp Tiêu không biết trả lời thế nào. Anh ngơ ngác chỉ tay về phía Tiêu Sắt đang nằm, nói:

– Cô ấy… cô ấy… chết rồi!

Trong khi Diệp Tiêu đang bận xem mạch Tiêu Sắt, từ dưới sân khấu Bạch Bích nhìn thấy Lam Nguyệt bỗng nhiên đứng lên từ đằng sau Diệp Tiêu và Tiêu Sắt. Lam Nguyệt bỏ cái đầu người giả ra khỏi người, “máu” trên người cô đã chảy hết, toàn thân cô là một màu đỏ, ngay cả mặt cũng dính rất nhiều máu, như vừa giết người xong. Mặt cô trắng bệch. Cô đứng nhìn Diệp Tiêu và La Chu từ phía sau và cả Tiêu Sắt nằm trên sàn sân khấu. La Chu trong nỗi sợ hãi kinh hoàng và Diệp Tiêu đang bận nhìn Tiêu Sắt trên sàn đều không để ý đến Lam Nguyệt đã đứng dậy. Bạch Bích từ chỗ ngồi của mình nhìn lên Lam Nguyệt trên sân khấu, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi sợ hãi lạ kỳ. Miệng Lam Nguyệt lộ ra một vẻ rất đặc biệt, cô ta quay người nhìn xuống dưới sân khấu. Bạch Bích cảm thấy hình như cô ta đang nhìn mình, đúng rồi, cô ta đang nhìn Bạch Bích. Ánh mắt của Lam Nguyệt vượt qua mười mấy hàng ghế hướng thẳng vào mắt Bạch Bích, sau đó cô ta thong thả rời khỏi sân khấu, đi ra phía sau, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Diệp Tiêu cảm thấy như có tiếng động phía sau, anh quay lại nhìn, Lam Nguyệt đang nằm trên sân khấu đã biến mất, còn Tiêu Sắt, người đang nằm cạnh anh, mặc bộ trang phục Công chúa Thành cổ Lâu Lan thì đã chết thật rồi.

Tiêu Sắt chết rồi.

Diệp Tiêu thấy cảm thấy ủ dột, anh lắc đầu đứng lên, cố gắng nhấc La Chu vẫn đang run rẩy nằm trên sân khấu dậy. Anh đưa mắt nhìn xuống Bạch Bích ở dưới sân khấu, ánh mắt nặng nề của anh đã thông báo cho Bạch Bích biết về cái chết của Tiêu Sắt.

Bạch Bích chìm đắm trên ghế, đầu cúi xuống, khóc một cách tuyệt vọng.

Trên sân khấu, cái đầu giả kia vẫn đang lăn lông lốc…

3

– Diệp Tiêu hãy cứu tớ! – La Chu vội vàng kêu lên.

Anh nhìn thẳng vào mắt Diệp Tiêu, như sợ Diệp Tiêu bỗng đột nhiên biến mất khỏi mắt anh không để lại chút vết tích nào. Trong phòng ngột ngạt khó thở, có mùi gì đó rất khó chịu, đã trọn một ngày anh không ra khỏi cửa, lại còn đóng chặt tất cả các cửa sổ. Từ sáng sớm tới giờ, cả ba bữa đều ăn đồ nguội. Bộ mặt của anh càng khó coi, tóc rối bù thành một mớ hôi rình, như lôi về từ đống rác.

– Đừng sợ! – Diệp Tiêu an ủi.

La Chu đứng lên, lo lắng nhìn quanh gian phòng, vừa nhìn vừa nói:

– Từ lúc sự việc xảy ra đến giờ đã hơn 20 tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa có chút tin tức gì về Lam Nguyệt, có trời mới biết cô ta đi đâu.

– Cô ta là do cậu tuyển về, thế mà cậu không có địa chỉ hoặc hồ sơ gì về cô ta à?

La Chu ân hận nói:

– Không có địa chỉ, cũng không có hồ sơ hay sơ yếu lý lịch gì hết, chỉ có số điện thoại di động của cô ấy thôi, mấy hôm trước còn gọi được, nhưng hôm qua sau khi sự việc xảy ra, máy của cô ấy tắt, không sao gọi được. Tớ thật là hồ đồ.

– Lúc đó mình chỉ chú ý đến Tiêu Sắt nằm trên sân khấu, cố gắng xem mạch cô ta, làm hô hấp nhân tạo, hy vọng cứu sống được cô ta, nên không chú ý đến Lam Nguyệt ở phía sau. Khi đó khán giả nhìn thấy Lam Nguyệt bình tĩnh đứng dậy coi bộ chẳng sợ sệt gì, lại còn ung dung đứng đằng sau nhìn chúng mình, sau đó lặng lẽ đi ra phía sau sân khấu. Có người còn nói bộ dạng của cô ta lúc đó rất lạ. Họ đoán Lam Nguyệt lúc đó vẫn đắm chìm trong vai diễn chưa dứt ra được, cho nên hình như không tỏ ra thương cảm hay quan tâm đến Tiêu Sắt đã chết trong trang phục Công chúa Thành cổ Lâu Lan.

– Lam Nguyệt vẫn nhập vai diễn à? Ai mà biết được chứ. Đoạn này chúng tớ tập rất nhiều lần rồi, trước khi công diễn mọi chuyện đều tốt, không thấy có chuyện gì bất thường. – La Chu vẫn tiếp tục đi vòng tròn quanh phòng.

Diệp Tiêu nhìn La Chu vòng đi vòng lại trong phòng trước mặt anh, thấy chóng cả mặt, anh nói với La Chu:

– Đừng quay nữa, ngồi xuống đi, La Chu! Cậu căng thẳng quá đấy, không cần thiết phải như vậy đâu. Chiều nay, đã có báo cáo khám nghiệm về cái chết của Tiêu Sắt rồi, nguyên nhân chết là do bị tắc nghẽn động mạch chủ dẫn đến tim ngừng đập.

– Nói như thế nghĩa là Tiêu Sắt chết bất ngờ ư?

Diệp Tiêu trầm xuống một lúc rồi nói:

– Đương nhiên là thế, có những vấn đề tớ chưa thể cho cậu biết được.

La Chu cuối cùng cũng ngồi xuống, anh nhấp nhổm không yên nói:

– Tớ lúc này rất sợ, sợ Lam Nguyệt bỗng dưng xuất hiện trước mặt, giống như lúc cô ấy đột ngột bỏ đi. Đêm qua có người ở sau sân khấu nói, nhìn thấy cô ấy từ sân khấu xuống, cho rằng vẫn biểu diễn bình thường, đã hạ màn, nên không chú ý đến cô ấy, để cô ấy đi vào phòng hoá trang. Đến khi chúng mình nhớ đến cô ấy thì phòng hoá trang đã chẳng còn một bóng người. Không ai nhìn thấy cô ấy đi đâu, có lẽ cô ấy không vào phòng hoá trang, mà đi luôn ra cửa sau của rạp.

– Thế nghĩa là cậu cho rằng cái chết của Tiêu Sắt và Lam Nguyệt có liên quan đến nhau à?

– Có quỷ biết được! – La Chu thở dài một tiếng:

– Xin lỗi, tớ không muốn nghĩ nhiều nữa. Theo kịch bản, Lam Nguyệt trên sân khấu diễn rất đúng, lại còn diễn rất xuất sắc nữa. Còn Tiêu Sắt diễn cũng rất hay, ít nhất cũng hay hơn nhiều so với sự tưởng tượng của tớ. Nhưng trong kịch bản, Công chúa không chết ngay tại chỗ, cô ta còn sống tiếp cho đến khi Thành cổ Lâu Lan bị hủy diệt vì thiếu nước, cô ấy buộc phải rời bỏ hoàng cung, khi đến Phần mộ cốc mới lộ chân tướng.

– Chân tướng gì?

– Công chúa và Lan Na là hai chị em sinh đôi.

– Thế thì phải tìm hai diễn viên giống nhau chứ?

– Không, trong kịch bản hai người không giống nhau, đó cũng là hiện thực cuộc sống. Hai người chung bào thai lớn lên không giống nhau rất nhiều. Cũng có những người rất giống nhau nhưng không có quan hệ huyết thống với nhau.

Diệp Tiêu sững người, anh nghĩ ngay đến mình và Giang Hà, chẳng phải là tình huống thứ hai mà La Chu vừa nói đến đó sao? Anh không muốn nghĩ ngợi thêm, lạnh lùng nói:

– Thực tế, lúc đó nhìn từ tình tiết cụ thể trên sân khấu thì Lan Na đã nguyền rủa Công chúa, còn Công chúa thì chết ngay tại chỗ bởi lời nguyền của Lan Na. Lan Na lúc đó gọi MỘC Y ÁO gì gì đó, là có nghĩa gì?

– Ồ, đó là vị tên vị thần trông coi sự sống chết của Thành cổ Lâu Lan, theo truyền thuyết, chỉ cần tên của thần MỘC Y ÁO vang lên, người bị nguyền rủa sẽ khó thoát được.

– Ai nói với cậu như vậy?

– Lam Nguyệt, cô ấy bảo cô ấy tìm thấy trong thư viện.

Diệp Tiêu thấy hơi lạ, hỏi:

– Cô ấy cũng tham gia viết kịch bản?

La Chu cúi đầu, hơi ngượng nói:

– Tớ chỉ còn cách nói thật. Cậu biết không, ý tưởng kịch bản này thực ra là của Lam Nguyệt, Lam Nguyệt đã đưa ra bố cục đại thể của toàn bộ câu chuyện, khiến tớ phải bỏ kịch bản cũ, sử dụng phương án của cô ấy. Cậu biết không? Cô ấy là một cô gái rất thông minh, cực kỳ thông minh, tớ thừa nhận chỉ số thông minh của cô ấy cao hơn của tớ nhiều.

– Cô ấy có nói gì về quá khứ của mình không?

– Chưa bao giờ, vả lại tớ không hứng thú với quá khứ và đời tư của người khác.

Diệp Tiêu thở dài một cái, lắc đầu, nói:

– Không biết quá khứ của cô ta, cũng không biết cô ta sẽ đi đâu, lẽ nào cô ta là hồn ma?

– Đừng, đừng nói thế, tớ không chịu được đâu! – Vẻ mặt của La Chu đặc biệt đau khổ.

Diệp Tiêu nhìn thần sắc kinh khủng của La Chu, nhưng anh buộc phải nói ra những điều canh cánh trong lòng:

– La Chu, lần trước tớ đến tìm cậu đã nhìn thấy Lam Nguyệt.

La Chu lắc đầu nói:

– Đủ rồi, cô ấy đã nói rồi tớ sẽ hối hận, bây giờ, tớ thật sự là hối hận. Diệp Tiêu cậu hãy tin tớ, tớ là kẻ bất hạnh, cậu đừng cho rằng tớ và cô ấy có quan hệ gì, mà nên cho rằng tớ và cô ấy chỉ là bạn bè. Thực ra, tớ và cô ấy chỉ có đêm đó thôi, vẻn vẹn có thế, không có quan hệ nhiều hơn đâu. Đây hoàn toàn chỉ là một lần ngoài ý muốn, hãy tin tớ!

– La Chu, trước tiên, tớ không nói Lam Nguyệt nhất định có liên quan đến cái chết của Tiêu Sắt, cho dù chúng ta đã nắm được chứng cứ, chứng minh trước khi chết Tiêu Sắt đã có mâu thuẫn với Lam Nguyệt về vai diễn, nhưng chưa dẫn đến cãi cọ nhau, Lam Nguyệt cũng luôn nhường Tiêu Sắt. Có nhiều khả năng sau khi nhìn thấy Tiêu Sắt chết, Lam Nguyệt sợ quá, không dám ở lại đoàn kịch nữa, nên đã bỏ đi. Mặt khác, cho dù Lam Nguyệt có liên quan đến cái chết của Tiêu Sắt, cũng không thể chứng minh cậu có liên quan đến việc này. Trước mắt duy nhất chỉ có một khả năng liên quan, đó là cậu là đạo diễn kiêm biên kịch của vở kịch, chỉ có như vậy thôi. Rõ chưa? Cậu đừng nên lo lắng nữa!

– Mong là như vậy!

Diệp Tiêu bỗng nghĩ ra điều gì:

– La Chu, lúc đang diễn hoặc trong quá trình tập có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?

– Chuyện đặc biệt à? Hình như không có.

– Thế khi Lam Nguyệt nói câu cuối cùng, âm thanh trong rạp bỗng tăng vọt lên đến kinh người, làm cho những khán giả có mặt đều hoảng sợ, việc ấy là sao? Đấy có phải khi đạo diễn cậu cố ý sắp xếp như vậy không?

Bên tai Diệp Tiêu như vẫn vang lên tiếng nguyền rủa đinh tai nhức óc mà Lam Nguyệt phát ra, đặc biệt là ba tiếng: Mộc Y Áo.

– Không, không phải, âm lượng đúng ra phải bình thường. Về sau tớ có hỏi người phụ trách âm thanh, anh ta nói, khi đó bộ phận tăng âm bỗng nhiên bị trục trặc, không thể nào điều khiển được. Âm lượng tự nhiên tự động nhảy lên đến mức cao nhất, không có cách gì khống chế được. Nhưng cũng rất lạ là sau khi diễn xong, anh ta thử điều khiển lại thì mọi thứ lại bình thường, việc tăng âm bị trục trặc đến giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.

– Thật chẳng hiểu ra làm sao cả. – Diệp Tiêu lẩm bẩm.

– Diệp Tiêu, tớ tiêu rồi, tiêu thật rồi. Hôm nay nhà đầu tư cho đoàn kịch gọi điện thoại cho tớ, nói rằng đoàn kịch đã chính thức giải tán. Họ không thể tin tưởng tớ nữa, họ không phải không tin vào khả năng của tớ, trong điện thoại họ nói hiệu quả đêm diễn rất tốt, họ giải tán đoàn kịch vì sợ bị nhiễm cái xúi quẩy của bọn tớ. Nói thật, lần đầu tiên công diễn bị chết người ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, làm sao có thể nói là thuận lợi được, ai chẳng sợ. Từ nay về sau, tớ chẳng còn được đứng trong cái ngành này nữa rồi, tớ coi như đã bị họ tuyên án tử hình. Số phận, số phận thật không công bằng! – La Chu thở dài não nề.

Diệp Tiêu ngồi nghe La Chu than thở, hôm nay anh đã nghe không biết bao nhiêu lần. Anh chỉ biết lắc đầu, nhìn đồng hồ, đêm đã khuya rồi, anh đứng lên, nói:

– La Chu, tớ không thể cứ chăm sóc cậu như thế này mãi được, tớ còn phải đi giải quyết vụ án của tớ, cậu hãy tự lo nhé. Hãy mở các cửa sổ ra, cho thoáng khí, đừng sợ, nếu không cậu sẽ bị mình làm cho chết ngạt đấy!

– Cảm ơn cậu, Diệp Tiêu! – La Chu cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút.

– Thôi được rồi, tớ đi đây, tạm biệt!

Diệp Tiêu ra về, một mình anh bước đi trong cầu thang giữa đêm tối.

Trong phòng chỉ còn lại một mình La Chu. Anh thong thả bước đến bên cửa sổ, nhìn ra trời đêm bên ngoài. Tay anh hơi run, anh đang đắn đo xem có nên mở cửa sổ không. Cuối cùng, anh mở toang cửa sổ, một cơn gió thu thổi ập vào, lạnh đến thấu xương.

4

Bạch Bích buồn bực đi đi lại lại, bỗng cô dừng bước, nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Đã 11 giờ đêm rồi.

Trong mắt Bạch Bích lại hiện lên màn kịch tối hôm qua ở rạp hát. Ánh mắt của Lam Nguyệt khiến cô vô cùng sợ hãi. Cô cố gắng trấn tĩnh lại, bỗng cô nhớ ra điều gì đó. Cô lấy cái túi của mình mở ra, động tác rất vội vàng, tìm mãi mới thấy một mảnh giấy. Cô gọi một cuộc điện thoại theo số máy ghi trong mảnh giấy đó. Ngay lập tức điện thoại vang lên tiếng trả lời: “Xin lỗi quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”

Lòng Bạch Bích trĩu nặng, cô gác máy. Mắt cô lại nhìn lên mảnh giấy, trên mảnh giấy viết những chữ sau: “Điện thoại di động của Lam Nguyệt: 1365374…”

Bạch Bích nhìn chằm chằm vào những chữ viết trên mảnh giấy, bỗng như nhớ ra cái gì, trong mắt cô lại hiện lên hình ảnh cuộc nói chuyện giữa cô và Lam Nguyệt ngay trước bức tranh quảng cáo ở rạp hát hôm ấy.

Trong cuộc nói chuyện lần ấy, họ nói về “Đất hoang”, Lam Nguyệt nói “Đất hoang” là bài thơ cô ta thích nhất.

Bạch Bích cố gắng nhớ lại từng câu Lam Nguyệt nói hôm đó. Cô lại một lần nữa cúi nhìn tờ giấy mà Lam Nguyệt viết cho cô, nhìn những dòng chữ viết rất đẹp đó, cô đã liên tưởng đến một điều, cô lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn sổ tay nhỏ bìa trắng. Đây chính là cuốn sổ tay cô mang về ở căn phòng Giang Hà bị chết, hôm đến đó để xem xét đồ đạc của Giang Hà.

Bạch Bích nhẹ nhàng mở cuốn sổ ra, trong đó có chép toàn bộ bài thơ “Đất hoang”.

Cuối bài thơ, bên dưới dòng chữ “T.S Eliot” – tên tác giả, còn viết: “Nhiếp Tiểu Thanh tặng Giang Hà.”

Bạch Bích cầm tờ giấy Nhiếp Tiểu Thanh viết cho cô lên đối chiếu với bút tích trong cuốn sổ nhỏ. Cô giật mình phát hiện, bút tích trên tờ giấy Lam Nguyệt viết và bút tích trong “Đất hoang” trong cuốn sổ nhỏ rất giống nhau, như cùng một người viết ra.

Bạch Bích thấy hoảng sợ vô cùng.

Bạch Bích lại tìm thấy đoạn đầu của bài thơ “Đất hoang” trong cuốn sổ nhỏ:

Tháng tư là tháng khắc nghiệt, gây ra
Màu tím tử đinh hương của đất, rồi hòa
Ký ức với ước mong, và gây xúc động
Nguồn cội mơ màng bằng mưa xuân trút xuống.

Bạch Bích lấy chữ “nguyệt” trong chữ Lam Nguyệt trên tờ giấy đối chiếu với chữ “Nguyệt” trong câu: “Tứ nguyệt thị tối tàn nhẫn đích nhất cá nguyệt…” (Tháng tư là tháng khắc nghiệt, gây ra…) bút tích của hai chữ “nguyệt” này hoàn toàn giống nhau, giống như copy từ bản chính.

Cuối cùng Bạch Bích đã rõ.

Cô lại lật phía sau cuốn sổ lên, cuối bìa viết hai chữ: “Lời nguyền”.

Bạch Bích đứng lên, đi đi lại lại mấy bước trong phòng, mắt cô bỗng bắt gặp bức ảnh cô và Giang Hà chụp chung, cô vội chạy đến trước bức ảnh, nói với Giang Hà trong ảnh:

– Giang Hà, cô ta là ai? Nói cho em biết đi, nói đi!

Bạch Bích thở dài, cô nhấc điện thoại lên, bấm một số máy, sau đó cô nói vào trong máy:

– A lô, có phải anh Diệp Tiêu đấy không? Em là Bạch Bích đây!

5

Diệp Tiêu đang ngủ trên giường, mắt nhắm mắt mở bật đèn ngủ, anh bật máy di động, nói:

– Bạch Bích, em đấy à, muộn thế này rồi còn có chuyện gì vậy?

Mấy giây sau.

– Cái gì? Có liên quan đến Lam Nguyệt?

Diệp Tiêu nghe Bạch Bích nói trong điện thoại, không nói gì, cuối cùng mới hỏi:

– Nhiếp Tiểu Thanh à?

Sau một lúc im lặng, anh nói:

– Anh rõ rồi, thì ra là như vậy, em đi ngủ đi!

Điện thoại tắt rồi. Mắt Diệp Tiêu mở thật to.