Chương 12

Lời Nguyền Lâu Lan

Đăng vào: 12 tháng trước

.

1

Quán cà phê khá vắng vẻ, nhạc mở rất nhỏ, hầu như nghe không rõ. Bạch Bích đúng 7 giờ có mặt, đã thấy Diệp Tiêu ngồi đó đợi cô rồi. Cô thong thả đi đến ngồi xuống trước mặt Diệp Tiêu, nhưng mắt lại nhìn ra con đường ngoài cửa sổ.

– Em sao thế, trông như người mất hồn ấy? – Diệp Tiêu nhẹ nhàng hỏi cô.

– Mẹ em mất rồi!

Diệp Tiêu giật mình, anh hạ giọng nói:

– Xin lỗi, có lẽ lúc này anh hẹn em đến đây là không đúng lúc.

– Không sao, thực ra, đối với mẹ em đó cũng là một sự giải thoát. – Bạch Bích bình tĩnh nói:

– Mẹ em uống thuốc ngủ tự sát đã mấy ngày rồi. Trước hôm mẹ em mất một ngày, có một cô gái trẻ đã đến gặp mẹ em.

– Là ai? – Diệp Tiêu bỗng thấy hồi hộp.

Bạch Bích gật đầu, cô thong thả uống một ngụm, sau đó nhìn thẳng vào mắt Diệp Tiêu, Diệp Tiêu có vẻ lúng túng, anh hỏi:

– Em có thể khẳng định không?

– Theo lời kể của bà bạn bệnh nhân của mẹ em thì có thể khẳng định. – Giọng Bạch Bích rất kiên định.

– Xin lỗi, bạn bệnh nhân của mẹ em? Chẳng phải là một bệnh nhân thần kinh sao?

– Anh đang nghi ngờ à? Nhưng em lại tin lời cô ấy.

Diệp Tiêu lắc đầu:

– Không, anh không nghi ngờ gì, Lam Nguyệt, không, phải gọi là Nhiếp Tiểu Thanh đã đến thăm mẹ em. Đó là một việc hết sức bình thường.

– Vì sao?

– Bởi vì… anh đã xác minh hồ sơ ở Trại mồ côi, lúc đó chính bố mẹ em đã đưa cô ta đến đó, sau đó gia đình họ Nhiếp nhận về nuôi.

Bạch Bích bỗng rùng mình, cô không biết nên trả lời thế nào. Cô lặng đi một lúc rồi nói:

– Diệp Tiêu, thực ra…

– Thực ra làm sao?

Bạch Bích lắc mạnh đầu:

– Không, không có gì!

Diệp Tiêu nhìn ánh mắt mơ hồ bất định của Bạch Bích, cảm thấy có gì đó hơi lạ:

– Bạch Bích, em sao vậy? Chẳng lẽ em không thấy bất ngờ sao? Nhiếp Tiểu Thanh là do bố mẹ em đưa đến Trại mồ côi, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa, tất nhiên em không thể biết được. Bố mẹ em nhất định có điều gì đó quan trọng giấu em, họ nhất định có liên quan mật thiết đến cuộc đời của Nhiếp Tiểu Thanh.

– Thôi, em xin anh đừng nói nữa! – Bạch Bích cảm thấy rất đau khổ.

– Anh xin lỗi, anh biết rằng em thật khó mà thừa nhận sự thật này.

Bạch Bích bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn Diệp Tiêu bằng ánh mắt rất lạ, nói:

– Diệp Tiêu, anh nhất định phải tìm thấy cô ấy à?

– Tất nhiên rồi, bởi vì tất cả đều do cô ta làm. Bây giờ anh đã làm rõ tất cả. Cô ta đã lấy và phục chế vi rút từ trong xác người cổ, rồi dùng vi rút đó giết chết Giang Hà, Tiêu Sắt, cả La Chu nữa, tính đến nay tổng cộng đã là bảy người rồi.

– Nhưng vì sao cô ấy phải làm thế?

Diệp Tiêu lắc đầu:

– Đến giờ anh cũng không biết!

Bạch Bích không tranh luận với anh nữa, cô nhìn đồng hồ, sau đó nhẹ nhàng nói:

– Xin lỗi anh, em không muốn tiếp tục ngồi ở đây nữa.

Bạch Bích và Diệp Tiêu đi ra ngoài phố, mặc dù lúc này gió rét vẫn từng cơn, từng cơn, nhưng ánh đèn xanh đỏ trên phố lớn vẫn làm vui vẻ những người cần vui vẻ, chẳng ai chú ý đến hai con người đầu óc đang rối bời. Bạch Bích đờ đẫn nhìn dòng xe đang vội vã trôi đi, ánh mắt mông lung.

– Bây giờ vẫn còn sớm, em định đi đâu? – Diệp Tiêu hỏi Bạch Bích.

Bạch Bích mù mờ trả lời:

– Em không biết!

– Đến nhà anh đi, gần đây thôi mà. – Diệp Tiêu nói nhỏ.

Dưới ánh đèn neon, ánh mắt Bạch Bích loé lên một cái gì đó thật đặc biệt. Cô nhìn Diệp Tiêu chằm chằm, khiến anh thấy hơi ngượng, vội nhìn lên trời. Sau đó Bạch Bích gật đầu, nói:

– Vâng!

2

Chẳng mấy chốc, họ đã đến nhà Diệp Tiêu.

Bạch Bích cùng Diệp Tiêu bước vào nhà, cô đảo mắt một vòng, thấy căn nhà không lớn lắm, vừa đủ cho một người sống độc thân.

– Anh ở một mình à?

– Ừ, bố mẹ anh đều ở Tân Cương.

Bạch Bích lại nhìn sự bày biện đơn sơ của căn phòng nói:

– Người thân ở xa cả, ở một mình anh không thấy cô đơn à?

– Thế em thì sao? – Diệp Tiêu hỏi ngược lại.

Bạch Bích không biết trả lời thế nào, đành gật đầu.

Diệp Tiêu thở dài một cái, nói:

– Bạch Bích, thực ra anh còn sướng hơn em nhiều. Anh từ bé đã sống ở đây, hàng năm đến kỳ nghỉ phép lại về với bố mẹ, bây giờ hàng tuần đều nói chuyện với họ qua điện thoại. Còn em ư? Hết bố em mất lại đến Giang Hà mất. Nói thật, anh rất khâm phục em, em đúng là một người con gái kiên cường.

– Em kiên cường á? – Bạch Bích lắc đầu. Cô bỗng ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt giống Giang Hà như đúc, trong lòng lờ mờ linh cảm thấy điều gì.

Bạch Bích không nói nữa, ánh mắt cô lục lọi căn phòng của Diệp Tiêu. Trên bàn viết, cô nhìn thấy có một cái khung ảnh, bên trong có một bức ảnh. Đó là ảnh một cô gái trẻ. Cô gái trong ảnh không xinh lắm, nhưng trông rất dịu dàng. Bạch Bích nhìn bức ảnh hỏi nhỏ:

– Cô ấy là ai?

– Cô ấy ? – Diệp Tiêu nhìn bức ảnh, vẻ mặt hơi biến sắc, anh nói rất nhỏ:

– Cô ấy là bạn gái cũ của anh.

– Hai người chia tay rồi à?

– Không, cô ấy chết rồi! – Diệp Tiêu khẽ nói.

– Em xin lỗi!

Diệp Tiêu nhẹ nhàng nói:

– Không sao, đều là chuyện quá khứ rồi. Cô ấy tên là Tuyết Nhi, là bạn học cùng trường Cảnh sát với anh, lại cùng một khoa. Về sau, khi đi thực tập, bọn anh nhận lệnh truy bắt bọn buôn bán ma tuý. Lúc đó xảy ra sự cố, cô ấy bị bọn buôn bán ma tuý bắt giữ. Chúng tiêm chích cho cô ấy rất nhiều heroin, cuối cùng cô chết trong đau khổ. Về sau anh…

Diệp Tiêu không nói tiếp được nữa, trong giọng nói cứng rắn của anh đã thấy có âm mũi, anh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố gắng kiềm chế tình cảm của mình.

– Em hiểu rồi! – Bạch Bích gật đầu:

– Diệp Tiêu, anh không cần nói nữa, em hiểu nỗi lòng của anh.

– Bạch Bích, chẳng giấu gì em, anh không phải là người cứng rắn. – Anh cười đau khổ:

– Từ khi Tuyết nhi chết, anh luôn luôn thấy sợ hãi, cho đến tận bây giờ.

Bạch Bích lặng lẽ nghe anh tâm sự, không nói một lời.

Diệp Tiêu mở đĩa CD, trong căn phòng bỗng vang lên một lời ca…

Gió mưa mang bóng đêm đi, cỏ xanh nhỏ nước, mọi người cùng nhau ngợi ca, cuộc sống tươi đẹp biết bao, cuộc sống và hy vọng của tôi luôn… Tôi và em là hai bờ của một con sông, mãi cùng chung một dòng chảy…

Hai người chìm trong tiếng nhạc, lắng nghe tiếng hát. Diệp Tiêu như hoà vào trong lời ca đau thương ấy, anh từ từ gục đầu vào khuỷu tay.

Cuối cùng tiếng nhạc cũng tắt.

Bạch Bích bỗng đưa tay ra xoa xoa đầu Diệp Tiêu, vừa xoa vừa nói:

– Sao anh giống anh ấy thế.

– Không, anh không phải là Giang Hà, anh là anh, anh và em là hai bờ, luôn cách nhau một dòng sông.

Bạch Bích trầm mặc.

Cô tiếp tục xoa đầu Diệp Tiêu, một lúc sau, mới nói nhỏ:

– Anh nói xem đây có phải định mệnh không? Em luôn có ảo giác, coi anh thành anh ấy. Em thường tự hỏi mình: “Vì sao không chấp nhận đã sai rồi thì cho sai luôn đi? Thực ra, đời người được tạo thành từ vô số các sai lầm.”

Diệp Tiêu ngồi lặng lẽ, mặc cho Bạch Bích muốn làm gì thì làm, anh muốn thời gian dừng lại ở đây.

Song Bạch Bích quay người sang, nói:

– Đã muộn rồi, em về đây!

Diệp Tiêu đứng lên nhìn vào mắt Bạch Bích, anh lặng đi một lúc, suýt nữa thì anh nói ra câu cấm kỵ, nhưng lý trí vẫn chinh phục được anh, anh cất tiếng thở dài:

– Ừ, muộn rồi, anh đưa em về nhé.

Họ không nói gì nữa, dường như họ đã ngầm hiểu ý nhau, lặng lẽ đi ra.

3

Xe của Diệp Tiêu dừng lại trước toà nhà Bạch Bích ở, họ xuống xe. Diệp Tiêu nói:

– Muộn quá rồi, anh đưa em lên nhà nhé!

Bạch Bích hơi do dự, ánh mắt cô chớp chớp trong đêm, cuối cùng cô gật đầu.

Bước vào hành lang tối om, tiếng bước chân của họ vang lên trong khoảng không trống vắng, hình như có thể truyền đến những nơi thật xa. Trên đường đi họ không nói với nhau câu nào, cứ im lặng bên nhau cho đến khi đi hết những bậc thang, đến trước cửa nhà của Bạch Bích ở tầng trên cùng. Ở đây có một ngọn đèn điện lờ nhờ bật suốt đêm.

– Cảm ơn anh, Diệp Tiêu, anh mau về đi! – Bạch Bích quay người đi, nói.

Diệp Tiêu biết rằng mình nên làm gì và không nên làm gì. Anh không thể bước vào nhà, anh gật đầu nói:

– Ừ, nhưng em phải hết sức cẩn thận, gần đây xảy ra nhiều việc quá, anh rất lo cho em.

– Anh lo em chết à? – Mặt Bạch Bích lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn tối om.

– Mong rằng điều ấy đừng xảy ra. Nhưng em vẫn phải cẩn thận, có việc gì gọi điện thoại cho anh ngay! – Giọng Diệp Tiêu rất nghiêm túc.

– Cảm ơn anh!

– Thôi, anh về đây!

Diệp Tiêu quay người đi xuống cầu thang, tiếng bước chân anh lại một lần nữa vang lên trong hành lang cũ kỹ. Bạch Bích lặng lẽ đứng nhìn cho đến khi bóng anh khuất hẳn ở cuối hành lang. Sau đó cô thở một hơi dài, hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với Diệp Tiêu khi nãy, cô bỗng cảm thấy mủi lòng. Nhưng lúc này cô không muốn nghĩ nhiều, cô lấy chìa khoá, mở cửa phòng.

4

Cửa vừa mở, một cơn gió lạnh ùa vào mặt Bạch Bích, khiến cô rùng mình một cái. Cô không nhớ lúc đi ra khỏi phòng mình có đóng cửa sổ không. Nhưng trong cơn gió lạnh thổi từ bên ngoài cửa sổ, cô như ngửi thấy có mùi gì là lạ. Cái mùi đó như xuyên vào người, khiến cô cảm thấy hơi sợ. Trước mặt là màn đêm đen, không nhìn thấy gì trong phòng, nhưng hình như trong đêm tối lờ mờ, ở phòng khách có một cái bóng đang động đậy. Tim cô đập rộn lên, cô đưa tay ra tìm công tắc trên tường và bật điện.

Ánh sáng của đèn điện rọi sáng căn phòng, ở giữa phòng có một người con gái đang đứng, Bạch Bích nhìn rõ mặt cô ta…

Lam Nguyệt hay còn gọi là Nhiếp Tiểu Thanh.

Bạch Bích lập tức lùi lại, cô lùi đến sát tường, chân tay luống cuống. Chính vào lúc Bạch Bích đang do dự, Lam Nguyệt (Nhiếp Tiểu Thanh) cất tiếng nói:

– Cuối cùng cô cũng đã về, tôi đã đợi ở đây rất lâu rồi!

5

Diệp Tiêu đi xuống dưới toà nhà, anh ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ. Anh loanh quanh trước đầu xe hồi lâu, sau đó chui vào xe. Anh không cho xe chạy mà ngồi ở trên ghế, chẳng làm gì, cứ ngồi ngây ra.

6

– Đây là nhà tôi, chị làm thế nào vào được đây? – Bạch Bích hỏi.

– Cô cho rằng việc đó quan trọng đến thế sao? – Mắt Lam Nguyệt nhìn chằm chằm vào Bạch Bích, ánh mắt ấy như nhìn xuyên thấu qua người Bạch Bích.

Bạch Bích nhìn vào mắt đối phương, cuối cùng cô chịu thua.

Cô cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Lam Nguyệt nữa. Lại một cơn gió lạnh thổi tới, cô thấy ớn lạnh, ôm lấy hai vai, nói:

– Tôi xin lỗi, phiền chị đóng hộ cửa sổ vào!

Lam Nguyệt hơi mỉm cười nói:

– Cô sợ lạnh thế cơ à? Cô xem, gió này thổi từ Tây bắc, thực ra nó cũng mang theo rất nhiều cát bụi từ phương xa tới.

Cô ta bước đến trước cửa sổ, đưa tay ra, giống như đang nắm bắt cái gì trong không trung, sau đó lại mở lòng bàn tay ra, rồi thổi nhẹ. Nhưng rồi cô cũng tiện tay đóng cửa lại.

Trong phòng yên lặng trở lại. Họ nhìn nhau, Lam Nguyệt tiến dần lại phía Bạch Bích.

– Nhiếp Tiểu Thanh! – Bạch Bích bỗng cao giọng gọi ra cái tên ấy.

Lam Nguyệt gật đầu:

– Hoá ra cô cũng đã biết rồi!

– Vì sao chị lại phải hại chết họ? Giang Hà, Tiêu Sắt và rất nhiều người khác?

Lam Nguyệt im lặng, không trả lời.

Bạch Bích tiếp tục hỏi:

– Chị đã đến gặp mẹ tôi đúng không? Bây giờ mẹ tôi đã chết rồi.

– Tôi xin lỗi, tôi không cố ý! – Lam Nguyệt khẽ nói:

– Thực ra, bà ấy có thể gặp được tôi, cũng coi như đã hoàn thành một tâm nguyện.

– Chị đã nói những gì với mẹ tôi?

– Không nói gì, mẹ cô nói xin lỗi tôi. Bà nói bây giờ nhìn thấy tôi còn sống, bà có thể yên tâm đi gặp bố cô rồi. – Lam Nguyệt khẽ thở dài:

– Thực ra mẹ cô là một người tốt, bà ấy lẽ ra nên sống lâu hơn nữa mới phải, vì bà ấy quá yêu bố cô. Nhưng, bà ấy có thực sự là mẹ đẻ của cô không?

– Tôi không biết chị đang nói những gì? – Bạch Bích cố gắng khống chế sự hoang mang của mình.

Lam Nguyệt không quan tâm đến điều đó, cô tiếp tục nói:

– Bây giờ bà ấy đã đi rồi, cô chắc là cũng đã biết tất cả mọi chuyện.

Bạch Bích lùi lại một bước, một lần nữa lại dựa sát vào tường, cô nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt của Lam Nguyệt, dường như không thể nào khống chế được bản thân, những giọt nước mắt ầng ậc trong khoang mắt. Cô không phải là kẻ ngu ngốc, đến lúc này, cô đã biết người đang đứng trước mặt cô đây rốt cuộc là ai. Cô nhắm mắt lại, cố gắng không để cho những giọt nước mắt yếu mềm chảy xuống má mình.

Nhưng Lam Nguyệt đã đứng đối diện với cô, khuôn mặt của họ gần nhau trong gang tấc, Bạch Bích thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của đối phương. Lam Nguyệt chợt gọi cô:

– Bạch Bích, Bạch Bích, em mau mở mắt ra!

7

Diệp Tiêu ngồi trong xe ô tô, anh không biết mình nên đi đâu, hai mắt vô cảm, cứ ngồi ngẩn ra, dần dần anh mệt mỏi gục xuống vô lăng ngủ thiếp đi.

8

Bạch Bích mở mắt ra, cứ nhìn Lam Nguyệt chằm chằm.

– Vì sao chị lại giết họ?

Lam Nguyệt chậm rãi nói:

– Chị phải báo thù bọn họ, báo thù tất cả mọi người. Chị chủ động xin đến Viện Nghiên cứu Khảo cổ, chị biết đây là nơi bố chúng ta đã từng công tác, chị hận họ, cũng hận luôn cả Văn Hiếu Cổ và mấy người kia. Họ đã đến sa mạc, mở các ngôi mộ cổ ra, mang những xác người cổ về, khiến cho linh hồn những người đã chết không được an nghỉ. Vì sao Văn Hiếu Cổ làm như vậy? Ông ta chỉ vì danh và lợi của chính mình. Ông ta là một kẻ đạo đức giả hám lợi, lòng dạ tối tăm. Cô xem, ông ta có đáng chết không?

Bạch Bích không biết trả lời thế nào.

– Ông ta đáng chết. Tất cả những người đã vào trong mộ cổ đều đáng chết, bao gồm cả Giang Hà của em. Chị biết Giang Hà rất yêu em, anh ta không phải người xấu, nhưng chị vẫn không thể tha cho anh ta được.

Bạch Bích đau khổ muôn phần, kêu lên:

– Không!

– Một cơ hội tình cờ, chị kinh ngạc phát hiện ra trong cái xác cổ kia đã chôn giấu một loại vi rút có từ hơn một ngàn năm nay. Chị dùng kỹ thuật phục chế làm sống lại những vi rút này. Đó chính là vũ khí của chị. Chị đã dùng loại vũ khí này làm cho những người đã vào mộ cổ như Giang Hà, Hứa An Đa, Trương Khai, Lâm Tử Tố, Văn Hiếu Cổ… bị nhiễm vi rút mà chị đã phục chế. Họ đều phải chết trong đau khổ, không ai thoát được.

– Thế còn Tiêu Sắt và La Chu thì sao?

– Tất cả tung tích của Giang Hà chị đều nắm rõ. Tiêu Sắt là bạn tốt nhất của em, nhưng lại vụng trộm với Giang Hà người yêu của em, em nói đi, như thế có đáng chết không? Còn La Chu? Tất cả đều do anh ta tự tìm đến, anh ta giống như bố của chúng ta, những người đàn ông như thế đều phải bị trừng phạt.

Bạch Bích lắc đầu, nói:

– Chị điên rồi, chị điên thật rồi. Chị cho rằng chị là ai cơ chứ? Là cảnh sát? Hay quan toà? Muốn trừng phạt ai là trừng phạt người ấy?

– Nhưng, các người là loại người gì? Bố chúng ta muốn bỏ rơi mẹ chúng ta là bỏ rơi mẹ chúng ta, bố mẹ em muốn vứt chị đi là vứt chị đi ngay, bố nuôi chị muốn chiếm đoạt chị là chiếm đoạt chị luôn, các người có quyền gì?

Lam Nguyệt nói với giọng thù hận, nhưng rồi vẻ mặt cô bỗng dịu dàng trở lại, cô nói giọng nhẹ nhàng:

– Chị xin lỗi!

Mắt họ chỉ cách nhau mấy phân, Bạch Bích có thể cảm thấy được hơi thở của Lam Nguyệt. Bạch Bích không muốn nhìn cô ta, cô nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn chảy ra, cả người ngửa về phía sau, lưng dựa sát vào bức tường.

– Trông em lúc này giống như một đứa bé gái.

Lam Nguyệt đưa bàn tay lạnh lẽo của mình ra lau những giọt nước mắt đang từ từ lăn trên mặt Bạch Bích:

– Ôi, sao nước mắt của em nóng thế.

Bạch Bích tuyệt vọng, cô vẫn nhắm nghiền mắt, nói giọng hờn dỗi giống như một đứa bé:

– Sao chị lại đến đây? Chị đến đây để làm gì? Chị có biết không, chị đã cướp mất chồng chưa cưới của tôi, chị phá hoại cuộc sống của tôi. Tôi chỉ muốn làm một người bình thường, một người con gái bình thường tên là Bạch Bích, cưới một người đàn ông bình thường, sinh một đứa con, sống cuộc đời bình yên, giống như bao người con gái khác. Nhưng sự xuất hiện của chị đã phá vỡ tất cả, chị biết không, tôi hận chị!

Nói xong câu cuối cùng cô lại khóc nấc lên.

– Em là một đứa trẻ đáng thương!

Lam Nguyệt đưa tay ra ôm lấy vai Bạch Bích, sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Bạch Bích không phản ứng gì, cô dựa đầu vào vai Lam Nguyệt, cất tiếng gọi:

– Chị gái!

– Em gái, em của chị. Hãy đi với chị, em gái, chúng ta rời bỏ nơi này, xa chạy cao bay, chạy càng xa càng tốt.

Bạch Bích như người bị trúng loại tà pháp gì đó, như thể bị thôi miên, hai mắt thất thần, ngoan ngoãn hỏi:

– Chúng ta đi đâu?

Lam Nguyệt nói với giọng đầy ma lực:

– Đi đến ốc đảo trong sa mạc, đi đến nơi xa cách thế giới này. Ở đó, tất cả đều thuần khiết, đó là vườn địa đàng do thượng đế tạo ra. Chúng ta không thuộc về thành phố này, chúng ta chỉ thuộc về vườn địa đàng thuần khiết. Chúng ta đi thôi, hãy vĩnh biệt cái nơi bẩn thỉu này.

Ánh mắt Bạch Bích chợt trở nên ngoan ngoãn, thực ra đã bị Lam Nguyệt thôi miên, cô đồng tình nói:

– Chị gái, chúng mình sẽ hạnh phúc nhỉ?

Lam Nguyệt tiếp tục vuốt ve tóc Bạch Bích nói:

– Tất nhiên rồi, em gái của chị sẽ mãi mãi hạnh phúc.

Mãi mãi hạnh phúc.

Câu nói ấy vang lên khắp căn phòng, giống như tiếng sóng biển, mãi không tan.

9

Diệp Tiêu nằm mơ thấy Bạch Bích đi đến trước mặt. Bạch Bích đưa tay ra ôm lấy vai anh, sau đó, anh ôm Bạch Bích thật chặt. Hơi ấm từ trong miệng Bạch Bích thở ra đã kích thích dục vọng của anh, khiến anh không thể khống chế được mình, anh hôn cô một cách thô bạo. Tiếp đó, anh nghe thấy tiếng cười của Bạch Bích, tiếng cười khiến người ta rợn tóc gáy, anh nhìn lại thì hoá ra người nằm trong vòng tay anh không phải là Bạch Bích, mà là Lam Nguyệt. Lam Nguyệt nhìn anh cười không dứt. Sau đó anh cảm thấy tim mình lạnh buốt, như có một vật bằng kim loại sắc nhọn đâm vào.

Diệp Tiêu tỉnh giấc, anh nhìn ra ngoài xe, nhận thấy trời đã sáng rồi, vào lúc tinh mơ, trên đường chưa có ai.

– Chết tiệt, sao mình lại ngủ qua đêm ở đây?

Anh lấy lại tinh thần, định nổ máy xe chạy đi. Bỗng anh nhìn thấy trong toà nhà Bạch Bích ở có hai người đang đi ra.

Đó là Lam Nguyệt (Nhiếp Tiểu Thanh) và Bạch Bích.

Diệp Tiêu giật mình mở to mắt ra nhìn. Lam Nguyệt đã nhìn thấy anh ngồi trong xe. Bạch Bích hai mắt thất thần, không phản ứng gì.

Lam Nguyệt quay đầu lại, vội vàng kéo Bạch Bích chạy trở vào toà nhà.

Diệp Tiêu muốn chạy đuổi theo, nhưng cửa xe bất ngờ kẹt cứng, anh cố gắng dùng sức mở nó ra nhưng không tài nào mở được, cuối cùng anh phải dùng chân đạp nó ra.

Anh nhảy ra khỏi xe, chạy vào trong toà nhà.

Diệp Tiêu chạy đến chân cầu thang, cuống cuồng chạy thẳng lên căn phòng của Bạch Bích.

Nhưng khi chạy đến cửa phòng, anh phát hiện cửa phòng vẫn mở. Anh vội xông vào, phòng khách không có ai, phòng ngủ không có ai, phòng vệ sinh, phòng bếp đều không có người.

Diệp Tiêu lục lọi khắp phòng, nhưng không tìm thấy cái gì.

Họ đi đâu nhỉ?

Bỗng nhiên, anh nhớ ra, vội vàng chạy ra ngoài cửa.

Anh chạy lên cầu thang lên sân thượng.

10

Diệp Tiêu chạy lên sân thượng.

Sáng sớm trên sân thượng rất lạnh, gió cũng thổi mạnh hơn bình thường. Gió lạnh thổi tung mái tóc Diệp Tiêu, thậm chí khiến anh đứng không vững. Toà nhà sáu tầng lầu ở thành phố này được xếp vào loại nhà thấp tầng, nhưng nhìn sân xi măng rộng và rất nhiều những nhà cao tầng ở xung quanh vẫn khiến người ta có cảm giác cao và rét.

Diệp Tiêu nhìn thấy bóng hai người ở bên cạnh sân thượng.

Lam Nguyệt (Nhiếp Tiểu Thanh) và Bạch Bích.

Nhiếp Tiểu Thanh mỉm cười nói:

– Cuối cùng anh cũng tìm được lên đây, phải thừa nhận anh thông minh đấy!

Anh vội chạy về phía hai người, vừa chạy vừa gọi:

– Bạch Bích, hãy quay lại!

Nhiếp Tiểu Thanh và Bạch Bích quay đầu lại nhìn Diệp Tiêu, ánh mắt của Bạch Bích trông rất đờ đẫn. Cô ấy đã bị Nhiếp Tiểu Thanh dùng thuật thôi miên khống chế rồi.

Diệp Tiêu vội dừng bước, như có phép màu nào đó níu anh lại, vẻ mặt anh cứng đờ trông như một pho tượng, chỉ có mái tóc bị gió thổi bay phấp phới là có cảm giác động đậy. Anh vẫn gọi:

– Bạch Bích, quay lại mau!

Bạch Bích vẫn không phản ứng gì.

Nhiếp Tiểu Thanh cười cười, tóc cô cũng bị gió thổi tung lên, bay lả tả trong không trung, che lấp nửa khuôn mặt cô. Diệp Tiêu chỉ nhìn thấy một bên mặt và một bên mắt của cô, nhưng ánh mắt của cô vẫn làm anh sợ run lên.

– Bạch Bích đi với tôi rồi!

Nhiếp Tiểu Thanh nói với Diệp Tiêu khi anh đang đi đến trước mặt cô.

Bạch Bích gật đầu, trông giống như một bé gái, nói:

– Đúng, tôi chỉ đi theo chị ấy.

– Bạch Bích, anh là Diệp Tiêu đây, em không nhận ra anh à? – Anh chỉ vào mặt mình, – Hãy nhìn mặt anh đây này!

Bạch Bích chăm chú nhìn, ngay lập tức cô phản đối:

– Không, anh là Giang Hà, anh chẳng phải đã chết rồi sao? Không, anh đừng đến gần đây, em sợ!

Cô trợn mắt lên, toàn thân run rẩy. Nhiếp Tiểu Thanh ôm lấy vai cô.

Diệp Tiêu rất căng thẳng, phía sau họ không xa là cuối sân thượng. Anh rất sợ Nhiếp Tiểu Thanh sẽ kéo Bạch Bích cùng nhảy xuống dưới. Ánh mắt Diệp Tiêu nhìn về phía Nhiếp Tiểu Thanh:

– Nhiếp Tiểu Thanh, cô định làm gì cô ấy?

– Hoá ra các người biết cả rồi!

Nhiếp Tiểu Thanh chăm chú nhìn vào mắt Diệp Tiêu, như muốn tìm hiểu tâm tư của anh. Cô nói với giọng nhẹ nhàng, ấm áp:

– Anh rất thích nó, đúng không?

– Đúng, tôi thừa nhận tôi thích cô ấy, nếu cô làm hại cô ấy tôi quyết không tha cho cô đâu! Diệp Tiêu cảm thấy không thể khống chế được mình. Gió trên sân thượng đã thổi bay cả lý trí của anh rồi.

– Ôi, Bạch Bích là một đứa con gái tốt, một đứa con gái rất tốt!

Bỗng cô ta cất tiếng cười, nhìn sang Bạch Bích, vuốt ve mái tóc cô. Điều đó lại càng khiến Diệp Tiêu bồn chồn không yên. Lam Nguyệt nói tiếp:

– Giống thật, thực sự rất giống!

Diệp Tiêu giật mình:

– Cô nói cái gì?

– Tôi đang nói, anh rất giống một người, cho nên Bạch Bích có thể đã động lòng với anh. – Cô ta gật gật đầu, nói.

– Cô muốn nói tôi giống Giang Hà?

Cô ta chợt thở dài:

– Đúng vậy, mặc dù thời gian tôi tiếp xúc với anh ấy không lâu, nhưng anh ấy thực sự không đáng bị chết, nhưng, không ai có thể tránh được lời nguyền!

Diệp Tiêu cao giọng;

– Nhiếp Tiểu Thanh, cô hãy nghe đây, cô hãy thả cô ấy ra, sau đó theo tôi về Sở Công an.

– Không, tôi muốn mang nó đi!

– Cô muốn mang cô ấy đi đâu?

Giọng Nhiếp Tiểu Thanh dịu dàng:

– Đến vườn địa đàng ở một nơi xa xôi, rời khỏi nơi đây, vĩnh viễn rời xa nơi này, đi tìm hạnh phúc vĩnh hằng.

– Đừng, hãy trả Bạch Bích cho tôi. Tôi xin thề, tôi Diệp Tiêu nhất định sẽ làm cho Bạch Bích hạnh phúc mãi mãi.

Diệp Tiêu nói lớn, tiếng anh vang vọng trên sân thượng vắng vẻ.

– Lời thề của đàn ông các người đều là dối trá, dối trá! – Lam Nguyệt tỏ ra vô cùng phẫn nộ.

Diệp Tiêu nói với Bạch Bích:

– Bạch Bích hãy tin anh, mau quay lại đi!

Bạch Bích thất vọng nhìn anh lắc đầu:

– Em phải đến vườn địa đàng!

Diệp Tiêu lại nói với Nhiếp Tiểu Thanh:

Nhiếp Tiểu Thanh, cô thật là một người đàn bà vừa tàn nhẫn vừa ác độc. Bên trong vẻ đẹp của cô là một trái tim méo mó!

– Tôi ư? Tôi thì nói làm gì, tôi chỉ là một đứa con gái yếu đuối thôi, trái tim tôi ư? Tôi thừa nhận, trái tim tôi méo mó, nhưng ai đã làm cho nó méo mó? – Nhiếp Tiểu Thanh chỉ tay về phía Diệp Tiêu nói.

– Cô có điều gì muốn nói, hãy đến Toà án, Tòa án sẽ có những phán quyết công bằng.

Nhiếp Tiểu Thanh lắc đầu, ánh mắt cô lộ vẻ thất vọng và bất lực, cô kéo Bạch Bích lùi lại phía sau.

– Cẩn thận, lùi nữa là rơi xuống dưới đấy! – Diệp Tiêu bỗng kêu lên thật to. Anh nhìn thấy phía sau Lam Nguyệt và Bạch Bích là vực sâu thăm thẳm.

Nhiếp Tiểu Thanh không quay lại, tiếp tục nhìn vào mắt Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu nhảy một cái thật mạnh định kéo họ ra khỏi mép sân thượng.

– Đừng đến đây! – Nhiếp Tiểu Thanh lên tiếng ngăn lại.

– Mau quay lại đi, nguy hiểm lắm!

Diệp Tiêu đưa tay về phía hai người:

– Hãy nhìn đây, đây là bàn tay vận mệnh, hãy đưa tay của em cho anh, cho anh.

Nhiếp Tiểu Thanh không động đậy, nhưng Bạch Bích bỗng quay người, nhìn xuống vực sâu thăm thẳm phía sau, thần sắc cô loạn lên.

Cô bỗng nói:

– Chị ơi, em nhìn thấy vườn địa đàng rồi, ở phía trước kia kìa!

Diệp Tiêu kêu to:

– Không!

Bạch Bích bước qua lan can.

Diệp Tiêu xông về phía họ.

Chính vào lúc Bạch Bích mất trọng tâm, chuẩn bị ngã xuống, chỉ còn một cánh tay nắm lấy tay cô, đó là tay của Nhiếp Tiểu Thanh. Cô dùng hết sức mình kéo Bạch Bích từ cõi chết trở về.

Diệp Tiêu trong chớp mắt cũng nắm được tay Bạch Bích.

Nhiếp Tiểu Thanh đã đứng vững, nhưng cô có vẻ như không có ý định quay trở lại.

– Lam Nguyệt, mau trở lại đây, nghe lời tôi, cẩn thận đấy, nếu bước lùi lại phía sau là sẽ rơi xuống đấy! – Diệp Tiêu chợt cất cao giọng, anh nhìn thấy phía sau Lam Nguyệt là vực sâu vạn trượng.

Lam Nguyệt vẫn nhìn vào mắt anh.

Anh lao đến, định kéo cô lại.

– Đừng đến đây! – Lam Nguyệt hét lên ngăn cản anh.

– Lam Nguyệt, quay lại đi, nguy hiểm lắm! – Diệp Tiêu giơ tay về Lam Nguyệt:

Lam Nguyệt chợt mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên, dường như là tượng trưng cho hạnh phúc. Trong mắt cô tràn ngập ánh sáng hút hồn người, cơn gió trên sân thượng thổi tung bay quần áo cô, phía sau lưng là thành phố tràn đầy ánh sáng muôn màu. Sau đó, hai tay cô dang ra như đôi cánh, ngang với vai, trông giống như hình một chữ thập.

– Lam Nguyệt! – Diệp Tiêu kêu thét lên.

Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thần bí, cao giọng nói:

– Nghe này, mẹ đang gọi tôi: cái chết… chỉ là mới bắt đầu!

Cơn gió lan truyền âm thanh của cô đi thật xa, Diệp Tiêu cảm thấy như thể tiếng của cô vang vọng khắp bầu trời của thành phố này.

Cơ thể hình chữ thập của Lam Nguyệt từ từ ngã xuống dưới.

Diệp Tiêu chạy bổ đến sát mép sân thượng, anh thò cả đầu lẫn tay ra ngoài. Tay anh huơ huơ trong khoảng không như muốn túm lấy người Nhiếp Tiểu Thanh, nhưng thứ anh túm được chỉ là làn gió hư vô mờ mịt. Anh nhìn Nhiếp Tiểu Thanh đang rơi xuống bên dưới, cô ấy đang bay, trong mắt anh chỉ thấy hiện lên nụ cười mỉm bí hiểm của cô. Cuối cùng, chỉ còn thấy mái tóc đen mượt của cô đang xoã ra phủ kín cả khuôn mặt.

Từ thiên đường xuống địa ngục chỉ có một bước thôi.

Bạch Bích khóc không thành tiếng.

Lúc này, Nhiếp Tiểu Thanh đã nằm ngửa trên mặt đường dưới toà nhà, giao thông đang tắc nghẽn.

Tay Diệp Tiêu vẫn đang huơ huơ trong khoảng không, anh nhắm mắt lại, không dám nhìn xuống mặt đất dưới sáu tầng nhà.

Gió vẫn thổi.

Anh bò bên mép sân thượng, đầu và tay vẫn hướng một nửa ra bên ngoài, như thể cũng đã theo Nhiếp Tiểu Thanh về thế giới bên kia.

11

Cô nhìn thấy gương mặt của Giang Hà.

Trong màn đêm dày đặc, chợt lóe lên luồng ánh sáng trắng, chiếu sáng bốn bức tường xung quanh, đây là Nhà tang lễ. Trong đại sảnh rộng lớn không một bóng người, chỉ có Bạch Bích và một cỗ quan tài bằng kính. Giang Hà đang mặc bộ comple, nằm yên trong quan tài kính. Bạch Bích nhìn anh, tay xoa lên tấm kính lạnh giá, cô muốn mở nó ra, nhưng lại không tài nào mở được. Thế nên, nước mắt cô từ từ lăn dài xuống má, rồi nhỏ giọt xuống quan tài kính. Đột nhiên, Giang Hà đang nằm trong quan tài bỗng mở mắt, anh mỉm cười với Bạch Bích, anh giơ tay ra mở nắp quan tài, sau đó, bước ra ngoài. Anh đến trước mặt cô, khẽ lau nước mắt trên mặt cô, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô, vuốt ve cô, hôn cô, sau cùng là chiếm hữu toàn bộ cơ thể cô.

Cuối cùng cô cũng đã có được thứ mà cô mong muốn.

Bạch Bích chợt mở to mắt, trước mắt toàn là màu trắng, đây là đâu? Cô mơ màng nhìn lên trần nhà, đây là Nhà tang lễ sao? Cô không biết mình còn sống hay đã chết, có lẽ chính mình đang nằm trong quan tài kính, có lẽ đang có kèn trống đám ma, bạn bè thân bằng cố hữu đang lần lượt đi đến lặng lẽ nhìn cô lần cuối.

Nhưng trước mắt không có quan tài kính, bên tai cũng không thấy tiếng nhạc kèn đám ma, đây không phải là Nhà tang lễ. Cô bỗng thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô đã hiểu rõ: cô vẫn còn sống.

Sau đó cô nhìn thấy một khuôn mặt.

Khuôn mặt này rất giống với khuôn mặt của người vừa mới chiếm hữu cô, đáng tiếc không phải anh ấy. Khuôn mặt hiện giờ cô nhìn thấy, là khuôn mặt của Diệp Tiêu.

– Bạch Bích, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi! – Diệp Tiêu thầm kêu lên.

Bạch Bích ngây ngô nhìn anh, muốn nói, nhưng không cất lời lên được, cô thở dốc, môi mấp máy.

– Em khát nước phải không?

Diệp Tiêu lấy cốc nước, đưa cốc vào miệng cô, sau đó anh đưa tay đỡ đầu cô cao lên một chút.

Cốc nước đặt trên đôi môi khô của cô, cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đây là nước nóng, nước từ từ trôi xuống cổ họng.

Cô cất tiếng thở dài, cuối cùng cũng cất tiếng nói:

– Tôi là ai?

– Em là Bạch Bích.

Cô gật đầu, sau đó hỏi tiếp:

– Anh là ai?

– Anh là Diệp Tiêu, em làm sao thế? – Diệp Tiêu nhìn vào mắt cô, trong lòng cảm thấy lo lắng.

– Tôi đang ở đâu?

– Em đang ở trong bệnh viện.

– Tôi ở bệnh viện làm gì?

– Em bị hôn mê vừa tròn ba ngày rồi. Em bị Nhiếp Tiểu Thanh thôi miên khống chế, anh phải đưa em từ trên sân thượng đến bệnh viện.

Bạch Bích gắng sức dùng tay nâng người dậy. Diệp Tiêu đỡ cô ngồi lên giường. Cô nhìn ra ngoài của sổ, bên ngoài là một hàng cây to, nhưng đã rụng hết lá. Cô lại ngửi thấy mùi hoa thơm, thì ra ở đầu giường có một bình hoa, trong bình cắm một bó hoa tươi không rõ tên.

– Lam Nguyệt đang ở đâu?

– Cuối cùng em cũng đã nhớ lại rồi, anh còn lo em sẽ quên hết mọi chuyện.

– Hãy nói cho em biết, chị ấy đang ở đâu? – Bạch Bích nhìn thẳng vào mắt anh.

– Diệp Tiêu chậm rãi nói: – Lam Nguyệt chết rồi. Vào sáng ngày hôm đó, nhảy từ trên tầng thượng tòa nhà em xuống.

Bạch Bích sau khi nghe xong, giơ hai tay lên ôm mặt, khóc nấc lên.

– Tại sao chị ấy lại phải chết?

– Anh không biết, cô ấy tự nhảy xuống. – Diệp Tiêu lắc đầu, nói.

Bạch Bích không nói gì nữa, cô nằm xuống giường, lặng lẽ ngắm nhìn trần nhà. Mắt cô mở thật to, hầu như không động đậy, trạng thái của cô như vậy khiến Diệp Tiêu ngồi bên rất lo lắng.

Trong phòng bệnh vẫn yên tĩnh.

Chợt điện thoại của Diệp Tiêu bỗng vang lên, anh nhấc máy, là Phương Tân:

– Diệp Tiêu, thông báo cho cậu biết một tin tốt lành, đã sản xuất được vắc-xin chống vi rút mộ cổ rồi. Giáo sư Lý nói, chỉ cần có loại vắc-xin này thì không sợ vi rút mộ cổ nữa, có thể khống chế hoàn toàn.

Nét mặt Diệp Tiêu phấn khởi lên đôi phần:

– Thế thì tốt rồi!

– Chúng tớ đã đưa vắc-xin đến Viện Nghiên cứu Khảo cổ rồi, những người ở Viện đều được tiêm một liều.

– Còn phải đi tìm lại những người đã tham gia đoàn kịch của La Chu nữa, từng người trong bọn họ cũng phải được tiêm vắc-xin.

– Nhưng cậu vẫn quên mất một người!

Diệp Tiêu hơi căng thẳng, anh cố gắng suy nghĩ, nhưng mãi chẳng nghĩ ra còn quên ai, bèn hỏi:

– Ai?

– Còn bản thân cậu ấy!

Diệp Tiêu bật cười.

12

Đây là một phòng bệnh đơn, bên ngoài cửa sổ trời đã tối sẫm, không còn nhìn thấy gì nữa cả, như thể một mặt biển đại dương tối đen như mực. Diệp Tiêu vẫn ngồi bên giường Bạch Bích, lặng lẽ nhìn cô.

Bạch Bích vẫn đang ngủ say. Mấy giờ đồng hồ trước, cô ăn một chút đồ ăn, sau đó cứ mở mắt nhìn chăm chăm, nằm yên không nói câu nào, một lúc lâu sau mới ngủ thiếp đi. Diệp Tiêu cảm thấy Bạch Bích sau khi tỉnh lại đã có gì đó thay đổi, nhưng anh cũng không nói rõ ra được là thay đổi như thế nào, có lẽ là do quá sợ hãi. Nhưng nguyên nhân gì khiến Bạch Bích hôn mê suốt ba ngày ba đêm như vậy? Diệp Tiêu đã gặp bác sĩ, bác sĩ nói cô ấy hoàn toàn không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là chìm vào trạng thái hôn mê, sau khi kiểm tra toàn bộ, sức khỏe của cô ấy rất tốt, không có vết thương nào.

Lúc này đây, cô vẫn nằm ngủ yên, chỉ có điều sắc mặt nhợt nhạt hơn trước, vẫn đang truyền dịch. Nhưng sau khi cô tỉnh lại, bác sĩ nói cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, mấy hôm nữa là có thể xuất viện. Nghe vậy Diệp Tiêu mới thấy hơi yên tâm.

Mấy hôm nay, anh đã xin nghỉ làm để ở bên chăm sóc Bạch Bích. Anh cũng không biết tại sao mình lại làm thế, có lẽ đây chính là trách nhiệm của anh. Thực ra, anh không hy vọng sẽ nhận lại được sự báo đáp gì, anh chỉ là muốn để cho lòng mình được thanh thản.

Một cơn gió thổi qua gáy anh, cảm giác lành lạnh thổi sâu vào cơ thể anh, còn làm khuấy động những sợi tóc đen dài của Bạch Bích đang xõa ra trên gối. Có chuyện gì vậy nhỉ? Diệp Tiêu quay đầu lại, phát hiện ra cửa sổ đột nhiên bật mở, gió lạnh ùa vào phòng. Anh nhớ rõ mình đã đóng chặt cửa sổ rồi mà, anh nghi hoặc bước đến bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm đen dày đặc bên ngoài, đột nhiên cảm thấy như có thứ gì đó lướt qua trước mắt mình. Nhịp tim anh tăng lên đột ngột, trước mặt là đêm tối mịt mùng, không nhìn thấy gì cả, có thể đang ẩn giấu thứ gì đó. Diệp Tiêu không muốn nghĩ thêm nữa, anh vội vàng đóng cửa lại. Trong phòng bệnh lại yên ắng như cũ, anh quay đầu lại, nhìn Bạch Bích đang nằm trên giường bệnh, sau đó, cúi đầu suy nghĩ…

13

Sau khi làm xong thủ tục, Bạch Bích đi theo Diệp Tiêu trên hành lang dài. Bước chân của Diệp Tiêu nặng trịch, vừa vặn trái ngược hoàn toàn với bước chân của cô, hai thứ thanh âm vang vọng trong dãy hành lang vắng lặng.

Bước vào một căn phòng toát ra đầy khí lạnh, Bạch Bích bất giác ôm lấy vai mình, ánh sáng đèn neon lạnh lẽo, xung quanh toàn là từng dãy tủ sắt. Cô biết, trong những chiếc tủ này là những xác người chết. Diệp Tiêu kéo một trong những chiếc tủ này ra, người phụ nữ bị khí lạnh bao vây đang lặng lẽ nằm yên trong đó. Bạch Bích nhìn khuôn mặt cô ta, kẽ kêu lên:

– Lam Nguyệt!

Lam Nguyệt không bao giờ có thể trả lời được nữa.

Diệp Tiêu khẽ nói:

– Em nhìn đi, cô ấy rơi từ trên tầng thượng của tòa nhà sáu tầng xuống, nhưng gương mặt lại giữ được nguyên vẹn như vậy, đúng là một kỳ tích. Khi cô ấy rơi xuống, mặt ngửa lên trời, gáy hướng xuống đất. Thông thường, trong quá trình rơi xuống, tư thế rơi sẽ luôn thay đổi, có nghĩa là, lúc rơi xuống đầu hướng lên trên, nhưng khi rơi hẳn xuống thì đầu sẽ hướng xuống dưới. Nhưng cô ấy từ đầu đến cuối đều giữ nguyên được tư thế này, cho đến khi chạm đất, cho nên gương mặt cô ấy hoàn toàn không bị tổn thương gì.

Nhưng Diệp Tiêu không nói cho Bạch Bích biết phần lưng và phần gáy của Lam Nguyệt thực sự vô cùng thê thảm. Hiện giờ phần gáy của Lam Nguyệt đã được xử lý, anh không muốn nói điều này cho Bạch Bích, có thể đưa Bạch Bích đến đây nhìn Lam Nguyệt lần cuối đã là sự nhượng bộ quá lớn rồi.

Mấy hôm trước, khi anh nhìn thấy cơ thể của Lam Nguyệt, trong anh trào dâng thứ cảm giác sợ hãi mơ hồ, mặc dù anh đã quá quen với kiểu hiện trường này. Gương mặt cô hoàn mỹ như thế, vẫn gìn giữ được khuôn mặt mê hồn người, nhưng phía sau lưng cô ấy đã bị ngã đến nát vụn, đâm xuyên ra khỏi thịt, thậm chí còn làm rách toạc quần áo cô. Lúc đó, máu ở đầu cô chảy ra ướt nửa mái tóc cô, nửa mái tóc còn lại che lấp khuôn mặt. Lúc mọi người khiêng cô lên xe chở xác, mắt cô vẫn mở trừng trừng.

Bạch Bích mới xuất viện ba hôm, lặng lẽ ngắm nhìn Lam Nguyệt nằm trong tủ đông lạnh, cảm giác ít nhất thì Lam Nguyệt thế này sẽ không bị già đi. Mắt Lam Nguyệt nhắm hờ, đôi mắt hút hồn người của cô mãi mãi không bao giờ có thể mở ra được nữa. Khuôn mặt cô rất sạch sẽ, không hề có vết máu giống như trong tưởng tượng của Bạch Bích, chỉ là máu trong người cô như đã bị rút cạn, giờ chỉ còn lại một các xác không còn chút sức sống. Mặc dù Bạch Bích hiểu rõ điều này, nhưng cô vẫn cảm tưởng như Lam Nguyệt không hề chết, chỉ là đang ngủ, cô thậm chí còn muốn giơ tay ra để vuốt ve cô ấy, nhưng bị Diệp Tiêu ngăn cản. Cô nhận ra nụ cười mỉm còn sót lại trên gương mặt Lam Nguyệt, khóe môi Lam Nguyệt khẽ nhếch lên, mang theo nét ung dung và điềm tĩnh, tạo nên thứ khí chất khác thường trên khuôn mặt, như thể là một bức tượng điêu khắc.

Bạch Bích ngẩng đầu hỏi Diệp Tiêu:

– Chị ấy sẽ bị đưa đi hỏa táng sao?

– Đúng vậy, nhưng không phải là bây giờ.

Cô không hỏi thêm gì nữa, lại nhìn Lam Nguyệt, đột nhiên lại có cảm giác giống như nhìn thấy xác ướp ở trong kho của Viện nghiên cứu Khảo cổ. Cô lại nhớ đến cô gái hơn hai nghìn năm được đặt trong lồng kính ở Viện nghiên cứu Khảo cổ, hai hình ảnh dần dần hòa nhập lại làm một, cho đến tận khi cô không thể phân biệt được đâu là Lam Nguyệt, đâu là thi thể cổ xưa đó. Dần dần, cô cảm thấy đầu óc choáng váng.

– Bạch Bích, em sao vậy? Chúng ta đi thôi! – Diệp Tiêu thúc giục cô.

Bạch Bích gật đầu, rồi lại nhìn thêm lần nữa, sau đó Diệp Tiêu lại đẩy xác Lam Nguyệt trở về vị trí cũ. Họ trở lại dãy hành lang dài, trong bầu không khí tĩnh mịch đó lại một lần nữa vang lên tiếng bước chân hai người.

Sau khi đưa Bạch Bích đi, một mình Diệp Tiêu đi lại trong dãy hành lang dài, anh không biết tại sao lại lưu lại đây, chỉ yên lặng lắng nghe bước chân mình.

– Diệp Tiêu, có việc này tôi phải nói với cậu. – Từ phía đầu bên kia hành lang truyền tới một giọng nói. Diệp Tiêu chưa cần quay đầu lại, cũng có thể nhận ra người đó là Phương Tân. Diệp Tiêu và Phương Tân cùng đi đến một văn phòng ở gần đó.

Phương Tân nói với thái độ rất kỳ lạ:

– Diệp Tiêu, mình muốn nói chuyện với cậu về vụ án cô gái nhảy lầu tự tử đó.

– Cậu muốn nói đến Lam Nguyệt sao? À, không, nên gọi là Nhiếp Tiểu Thanh mới đúng.

– Diệp Tiêu, mình nói thật với cậu nhé. Kết quả kiểm nghiệm hiện tại khiến mình vô cùng kinh ngạc, bởi vì mình phát hiện thấy phương thức sắp xếp thứ tự DNA của cô ta không giống với người bình thường.

– Không giống với người bình thường? Như vậy là có ý gì?

– Đương nhiên, ngoài những cặp song sinh, DNA của mỗi người chúng ta đều có sự khác biệt dù là rất nhỏ. Hơn nữa, DNA của con người lại tương đối phức tạp, cho dù tổ chức Gen của con người đã được khám phá và dịch thành công, nhưng vẫn có những câu đố rất khó giải đáp.

Sự khác biệt sắp xếp hàng dãy của DNA giữa người với người thường chiếm tỉ lệ 1/1000, có nghĩa là DNA của mỗi người chúng ta có khoảng ba triệu nucleotide[31] sắp xếp không giống nhau. Nhưng sự khác biệt giữa DNA của cô ấy và chúng ta lại lớn hơn hẳn con số này, thậm chí đã vượt xa sự khác biệt Gen của các dòng tộc loài người, mà xâm nhập vào một thế giới khác, thế giới chúng ta chưa từng biết đến.

– Thế giới chúng ta chưa từng biết đến? Ý cậu là… – Diệp Tiêu liên tưởng đến điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Phương Tân gật đầu, nói:

– Không cần nói nữa, xem ra cậu đã hiểu được ý mình. Còn nữa, trong khi mình tiến hành kiểm tra thi thể cô ấy, đã chú ý đến khuôn mặt cô ấy. À, cậu đừng hiểu nhầm, cô ấy thực sự rất xinh đẹp, nhưng mình không nói tới điều này, ý mình là, đứng từ góc độ nhân loại học, trên người cô ấy hình như tồn tại thành phần chủng tộc khác. Đương nhiên, vấn đề này không quan trọng, bởi vì những trường hợp trộn lẫn huyết thống chủng tộc khác vẫn khá phổ biến ở Trung Quốc. Trên thế giới vốn không hề có dân tộc thuần chủng, nói không chừng, tổ tiên của cậu và mình đều có huyết thống dị tộc. Nhưng, trên cơ thể cô ấy biểu hiện càng rõ nét hơn, mình đoán trong dòng máu của cô ấy có thể có một phần tư hoặc một phần tám huyết thống của chủng tộc người Ấn Âu.

– Mình biết rồi, cảm ơn cậu!

Diệp Tiêu không muốn ở lại đây, anh vội vàng bước ra ngoài để hít thở bầu không khí trong lành. Anh chào tạm biệt Phương Tân rồi bước nhanh qua dãy hành lang dài vắng lặng.

…………

[31] Nucleotide là một hợp chất hóa học gồm có 3 phần chính: một nhóm heterocyclic, nhóm đường, và một hay nhiều nhómphosphate. Các nucleotide là đơn vị cấu trúc của RNA, DNA, và nhiều yếu tố khác. Trong tế bào, chúng đóng vai trò quan trọng trong trao đổi chất (metabolism) và phát tín hiệu.