Hồi 2: Tuyết dạ phục oan thù độc hổ hổ đấu - Xuân giao sinh tình ái yến tử trác hoa

Kỳ Hiệp Côn Lôn Kiếm

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lúc này Tiểu Nhạn đã mười bốn tuổi, học võ với Chí Hiền được hai năm, đã có chút căn cơ. Hơn nữa, vì mỗi ngày giúp Mã Chí Hiền đập sắt, hai cánh tay càng thêm sức lực, thân thể càng cường tráng.

Đồng thời, vì phụ thân hắn mất tích, mẫu thân hắn cải giá, huynh đệ ly tán đã lâu không gặp nhau. Tính tình của hắn càng thêm nóng nảy, ương ngạnh. Mỗi ngày đều đến tửu điếm uống rượu, quậy phá trong trấn. Việc rèn sắt cũng lười nhác, thêm nữa còn rất bất hòa với Lý thị thê tử của Chí Hiền.

Tuy có Chí Hiền đứng ra hòa giải nhưng Lý thị vẫn mỗi ngày đều nổi nóng. Còn Tiểu Nhạn lúc nào cũng muốn đi khiến Chí Hiền buồn bực vô kể.

Hôm nay trời đông thật là lạnh lẽo. Tuyết rơi dày đặc. Nhà cửa và đường phố bình thường rất cũ kỹ nhưng lúc này đều phủ một màu trắng lấp loáng.

Sau trưa, Chí Hiền đạp trên đất tuyết dày hơn nửa thước từ Bào Gia thôn luyện võ trở về.

Vừa vào đến nhà, khắp người tuyết trắng, hai chân đầy bùn, dáng vẻ rất thảm hại.

Lý thị trách hắn :

– Việc kinh doanh mua bán không làm, cứ ngày ngày chạy ra ngoài thành mà luyện võ. Chàng luyện võ đã sáu năm rồi, học được những gì? Có dựa vào võ nghệ mà kiếm được chút tiền nào không?

Chí Hiền thở dài nói :

– Nàng đâu có biết, giờ ta đang cưỡi lưng cọp khó xuống, muốn không luyện võ nữa cũng không được. Lúc trước khi ta đầu sư học võ nghệ là vì tuổi trẻ bồng bột, cứ nghĩ biết chút quyền cước, đao thương thì có chỗ sử dụng. Sáu năm nay, võ nghệ ta tuy chưa xem là thành tựu nhưng đi trên giang hồ hoặc làm bảo tiêu cũng đủ để dùng. Sư phụ cũng muốn để ta ra ngoài làm bảo tiêu nhưng ta nghĩ mỗi chuyến bảo tiêu chỉ kiếm được bảy, tám lượng vàng không bằng ta mở tiệm sắt ở nhà, chỉ cần cơ hội cũng đủ ta kiếm hơn nhiều, nhưng hiện giờ ta lại nghĩ các việc đó đều không có, không những ta tìm không ra việc mà còn không dám không đến nhà sư phụ. Giả như ta không đến, lão đầu tử nhất định nổi giận. Đừng nói là sau này bọn ta không thể dựa vào võ nghệ kiếm cơm, ngay cả tính mạng cũng không giữ được.

Lý thị nói :

– Chàng lại sợ sư phụ đến như vậy sao? Lão cũng là người, lão có thể làm gì. Lão giết người không đền mạng sao?

Chí Hiền đưa mắt nhìn lên nói :

– Nàng nói cái gì? Đền mạng? Người giang hồ sát nhân còn có câu đền mạng sao? Giang Chí Thăng…

Nói đến đây, hắn lại nuốt lời vào, lắc đầu nói :

– Nàng đâu có biết, dù ta có nói nàng cũng không minh bạch đâu.

Lý thị nói :

– Chàng còn nhắc đến Giang Chí Thăng, họ là thân thích của mình. Hắn chết rồi, ngay cả thi thể cũng không thấy. Biểu muội cải giá với Đổng Đại, đang hưởng phúc nhưng mà hài tử Tiểu Nhạn thì không nên thân, mỗi ngày đều khiến thiếp tức giận. Lần đó, chàng bảo giữ hắn lại. Giữ lại cái họa này, tương lai phải làm sao?

Chí Hiền nói :

– Tiểu Nhạn, nó cũng không đến nỗi nào. Thêm một hai năm nữa nó trưởng thành, nếu thấy nó không tốt thì để nó đi. Lúc đó nó ra ngoài cũng không đến đỗi chết đói.

Lý thị nổi giận nói :

– Ông tận tâm lo chu đáo như vậy, không chừng Tiểu Nhạn chính là nhi tử của ông.

Lời này Lý thị nói không chỉ một lần. Chí Hiền biết tính đố kỵ của thê tử nên cũng không tức giận mà đi đến lò rèn.

Lò rèn nhỏ này của hắn vốn không thịnh vượng. Huống hồ hôm nay tuyết rơi như vậy càng không có người lai vãng.

Vốn trong lò có hai tên chạy việc, mấy tháng trước một tên đã cáo từ chỉ còn Tiểu Nhạn và một tiểu đồ đệ ở lại coi sóc.

Hiện giờ chỉ có một tiểu đồ đệ ở lại bên cạnh hỏa lò mà đập sắt, còn Tiểu Nhạn không biết ở đâu rồi. Chí Hiền giận nói :

– Quả nhiên khó dạy, bảo nó đi phứt cho rồi.

Hắn tức giận ngồi bên cạnh tiểu đồ đệ, giúp hắn đập tiếp mấy thanh sắt.

Chợt thấy Mao Đầu, hài tử của Trương gia, lò rèn bên cạnh, cả người đầy tuyết từ ngoài chạy vào nói :

– Mã chưởng quầy, mau đi xem Tiểu Nhạn đang đánh nhau với người ta trong tửu điếm Lưu Tam.

Chí Hiền dò hỏi :

– Đánh với ai?

Mao Đầu nói :

– Với Đỗ đà tử. Nó đánh vỡ đầu Đỗ đà tử rồi.

Chí Hiền vừa nghe Tiểu Nhạn đánh Đỗ đà tử lòng có chút biến động, lắc đầu nói :

– Ta lo không được, cứ để chúng đánh nhau. Ai có tài thì đánh chết người kia.

Mao Đầu chạy về không lâu, Tiểu Nhạn từ ngoài trở về.

Trên người nó, trừ tuyết ra không có chút thương tích, không giống người vừa mới đánh nhau. Dáng vóc cao lớn, diện mạo tuy tuấn tú nhưng lại đen đúa không giống một hán tử chỉ mới mười bốn.

Nó thấy Chí Hiền dường như xấu hổ, gầm đầu bước đến nói :

– Sư bá nghỉ đi để tiểu điệt đập cho.

Chí Hiền không nói câu nào, bước qua một bên ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nhìn thấy đôi tay rắn chắc của Tiểu Nhạn đập sắt, mặt cau lại, một tiếng không nói, chăm chú làm việc ra vẻ tận lực hơn những ngày trước. Một chốc nó đã đánh xong một cái cày.

Còn tiểu đồ đệ thì chạy vào trong nhà giúp Lý thị làm cơm.

Chí Hiền định hỏi Tiểu Nhạn vì sao lại đánh nhau với người ta ở tửu điếm, đột nhiên thấy Tiểu Nhạn buông rơi búa sắt đứng dậy nước mắt chảy dài. Nó nắm chặt cánh tay của Chí Hiền bi thương nói :

– Di phụ, điệt nhi khẩn cầu di phụ nói thực. Hai năm trước, phụ thân điệt nhi vì sao mà chết? Do ai giết chết?

Chí Hiền nghe nói lòng kinh ngạc đồng thời cũng rất bi thương, do dự một hồi mới nói :

– Sư bá nghe người ta nói phụ thân cháu làm việc bậy bạ phạm vào môn quy của Bào sư phụ. Sư phụ khuyên hắn không nghe, trái lại còn đả thương sư huynh là Chí Lâm và Chí Bảo. Sau đó, hắn sợ môn hạ của sư phụ truy sát nên bỏ nhà ra đi đến nay bặt vô âm tín. Sau đó, mới nghe tin đồn hắn gặp phải cường đạo giết chết ở Thái Lĩnh sơn.

Tiểu Nhạn rơi nước mắt, lắc đầu nói :

– Không phải. Sư bá đừng gạt cháu. Vừa rồi, vì một việc nhỏ, tiểu điệt mới đánh với Đỗ Tam ở tửu điếm. Hắn đánh không lại cháu bèn mắng…

Nói đến đây Tiểu Nhạn uất ức nói không nên lời.

Chí Hiền vỗ vai nó khuyên giải một hồi, Tiểu Nhạn mới nói :

– Hắn nói phụ thân cháu bị Bào Chấn Phi, Long Chí Đằng, Long Chí Khởi, Cổ Chí Minh, bốn người sát tử, mà huynh đệ họ Long chính do sư bá từ Tử Dương huyện gọi về. Cháu nghĩ sư bá không thể không biết.

Chí Hiền nghe xong không ngăn được nước mắt nói :

– Việc này ta giấu diếm đã hơn hai năm, từng nói rõ với mẫu thân cháu. Không ngờ, hiện giờ người ngoài đều biết.

Chí Hiền bèn đem việc quá khứ kể qua một lượt. Sau đó lại nói :

– Việc này cũng không thể quy tội cho Bào lão sư và ba vị sư ca. Vì phụ thân cháu có nhiều lỗi lầm. Tính tình Bào lão sư cố chấp, đối đãi với môn đồ cực kỳ nghiêm khắc điều này ai cũng biết. Nghe nói lúc lão còn trẻ từng vì thê tử bất trinh bị một đao của lão táng mạng, nên lão bị giam trong ngục bị phán tội tử, sau vì Bạch Liên giáo làm loạn, thành trì hỗn loạn lão mới thừa cơ đào thoát, đổi danh tính gia nhập quân đạo rồi về sau lập bảo tiêu. Chí Vân và Chí Lâm chính là nhi tử của thê tử bị giết đó nên lão bình sinh giận nhất người tham dâm háo sắc. Lúc thu đồ đệ, đầu tiên đã đề ra điều này. Nếu phạm phải sẽ bị lão tự tay giết chết. Phụ thân cháu lúc còn tại thế, biết rõ mà cố ý phạm. Còn khinh lão già nua muốn tranh đấu cùng lão nên lão nóng giận phái sư bá đi thỉnh sư huynh đệ họ Long và Cổ Chí Minh. Lúc đó ta biết huynh đệ họ Long đến, phụ thân cháu khó toàn tính mạng nhưng ta không dám không tuân mệnh mà đi.

Tiểu Nhạn chảy nước mắt nói :

– Sư bá bất tất nói thêm. Sư bá thu dưỡng tiểu điệt còn đem võ nghệ truyền dạy cho, tiểu điệt giờ không phải là một đứa trẻ, làm sao không biết ân tình của sư bá. Hiện giờ tiểu điệt không hận ai cả, mà chỉ hận Bào Chấn Phi vì phụ thân cháu thật có làm điều sai trái nhưng không đến nỗi phải phạm vào tử tội, cứ gì lão lại sát tử phụ thân. Còn có một việc…

Nói đến đó, Tiểu Nhạn lấy trong người ra một mũi đao sáng ngời bi phẫn nói :

– Đây là mũi đao mà Bào lão đầu đã cho tiểu điệt, tình cảnh lúc đó tiểu điệt còn nhớ rõ. Tối hôm đó, trong ruộng lúa Bào lão đầu dáng vẻ rất là hung hăng ắt hẳn có ý hạ thủ cháu nhưng không hiểu vì sao lại chẳng ra tay. Giờ đây, nghe Đỗ đà tử nói, thì ra đêm đó Bào lão đầu cũng muốn giết tiểu điệt. Nhất định cháu sẽ tìm Bào lão đầu trả thù.

Tiểu Nhạn nói, tay nắm chặt mũi đao, trợn mắt dường như muốn bán mạng.

Chí Hiền khoát tay nói :

– Điệt nhi, nói nhỏ một chút. Hôm đó, nhìn thấy lưỡi đao này, tai nghe điệt nhi nói Bào lão sư cho, thì ta biết là lão có tâm hiểm ác, nên ta mới vội rước mẫu tử con vào thành. Dạy cho điệt nhi võ nghệ, không phải để cháu báo thù mà muốn điệt nhi dùng để phòng thân. Vả chăng hai năm nay Bào lão sư phụ tính tình đã tốt hơn nhiều. Lão biết mẫu tử cháu trú ngụ ở nhà ta, bình thường lão rất quan tâm, thường thăm hỏi tình hình của mẫu tử mấy người. Theo ta, tình cảm của lão không phải là giả dối. Ta nghĩ oan gia nên giải không nên kết, huống hồ chúng ta đánh không lại lão, nếu quyết tâm báo thù cũng chỉ mất thêm một mạng của điệt nhi mà còn có thể liên lụy đến ta vì lão biết các người trú ngụ ở nhà ta.

Giang Tiểu Nhạn ngơ ngẩn hồi lâu rồi quẹt nước mắt quỳ sụp xuống kính lạy Chí Hiền.

Chí Hiền đỡ hắn dậy ngạc nhiên hỏi :

– Được rồi, tại sao điệt nhi làm như vậy?

Tiểu Nhạn cúi đầu, nhắm mắt, một tiếng cũng không nói. Một lát sau nghe tiếng Lý thị gọi dùng cơm, Chí Hiền đỡ vai Tiểu Nhạn nói :

– Chúng ta đi ăn cơm đi. Những lời vừa rồi, điệt nhi không cần phải để trong lòng, sau này chỉ cần điệt nhi làm nhiều chuyện lành cũng đủ bù đắp cho phụ thân cháu.

Dứt lời hai người cùng vào trong nhà dùng cơm.

Lúc Giang Tiểu Nhạn dọn cơm, Lý thị đứng bên cạnh trợn mắt nhìn nó.

Tiểu Nhạn vì trong lòng có việc nên dọn cơm mà quên bưng nồi cơm lên. Lý thị lập tức mắng :

– Mi không bưng nồi cơm lên, nguội cả rồi, chỉ mình ngươi ăn thôi sao?

Nếu là những lần trước, Tiểu Nhạn tuy không dám tranh cãi nhưng trên mặt cũng mang nét giận dữ nhưng hôm nay thì lại khác. Nó cúi đầu một tiếng không nói, nét mặt không đổi, cung kính vào trong bưng nồi cơm liền.

Mã Chí Hiền không vừa ý, khoát tay nói :

– Được rồi, được rồi. Tiểu Nhạn, việc nhỏ mà, cháu dùng cơm đi.

Tiểu Nhạn ngồi trên một chiếc ghế nhỏ. Bình thường hắn ăn cơm rất nhiều nhưng giờ đây lòng đầy tâm sự nên dùng lưng bát cơm là ngưng, nói đã no rồi.

Mã Chí Hiền cho rằng nó trong lòng phiền não ăn không được cơm nên không chú ý đến.

Cơm xong, trời tuy còn sớm nhưng tuyết đã phủ đầy, Chí Hiền buồn bã nói :

– Tuyết rơi lớn như vậy ngày mai ta phải đến Bào Gia thôn sớm mới được.

Chí Hiền vào nhà bếp thấy Tiểu Nhạn và tiểu đồ đệ không có việc để làm.

Tiểu đồ đệ đang ngồi xổm bên cạnh hỏa lò còn Tiểu Nhạn đứng cạnh vách tường sắc mặt sầu não.

Chí Hiền thấy hắn thật đáng thương nên đẩy vai hắn nói :

– Điệt nhi đừng buồn bã nữa, ta cho cháu mấy quan đây cháu đi mà uống rượu. Uống rượu có thể giải sầu lại cũng có thể chống lạnh.

Chí Hiền lấy ra mấy quan tiền cho Tiểu Nhạn, hắn nhận lấy mà đi.

Lúc này, tuyết trên đường đã dày lên sáu, bảy tấc. Phần lớn các tửu điếm đã đóng cửa, chỉ còn một quán rượu chưa đóng cửa mà băng đã đóng đầy trên cửa. Bên trong người ăn uống vui vẻ nhìn rất náo nhiệt.

Tiếng chân của Tiểu Nhạn đạp trên tuyết dày, nghe thật nặng nề. Hắn lấy mũi đao trong lòng ra.

Chủ ý đã định, hắn chạy về phía Bào Gia thôn định tìm Bào Chấn Phi hạ sát, vì phụ thân mà báo thù, đồng thời lòng tự nhủ: “Ta tuy nhỏ nhưng Bào Chấn Phi cũng đã quá già, lẽ nào ta không địch nổi lão sao?”.

Nghĩ như vậy càng cảm thấy việc sát tử Bào Chấn Phi là rất dễ dàng. Giết xong lão thì sẽ chạy đến một nơi xa xôi không về đây nữa, nếu chạy không khỏi thì cũng không sao, dù gì một mạng đền một mạng. Ta báo thù cho phụ thân dù có chết cũng được mang danh hán tử.

Hắn sải bước đi. Đi khỏi nam thôn nhìn thấy bầu trời hãy còn sớm, đồng thời trên người lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh có chút lạnh lẽo, bèn đi vào tửu điếm.

Phổ kỵ trong điếm thấy hắn là một tiểu hài nhi, bèn hỏi :

– Mi tìm ai?

Tiểu Nhạn nói :

– Ta không tìm ai, ta uống rượu.

Nói rồi tìm một nơi ngồi xuống, hai tay xếp lên bàn, còn cằm chống xuống bàn giống như một tiểu tử lang thang.

Tiêu khách những bàn bên cạnh đều cười vang. Phổ kỵ cũng cười, bước đến hỏi :

– Mi uống bao nhiêu?

Tiểu Nhạn lấy tiền trong ngực ra đặt lên bàn nói :

– Ngươi tính đi, tiền có bao nhiêu mi bán bấy nhiêu rượu.

Phổ kỵ đếm tiền rồi nói :

– Đủ đong bốn lượng rượu, ngươi có thể uống hết được không?

Tiểu Nhạn lắc lắc đầu nói :

– Tám lượng cũng có thể uống.

Tửu khách ở chung quanh đều cười ha hả. Phổ kỵ cũng cười bèn đem bốn lượng rượu đến cho nó.

Tiểu Nhạn tự rót, tự uống rồi nói với tửu khách chung quanh :

– Tửu điếm của Lưu Tam trong thành ngày nào ta cũng đi uống, nửa cân, hai mươi lượng mà kể gì nhưng ta chưa từng đến nơi này nên các người không biết ta mà thôi.

Có người ở bên cạnh hỏi :

– Tiểu huynh đệ, ở trong thành là ở nơi nào? Tại sao ta thấy ngươi hơi quen quen vậy?

Tiểu Nhạn nói :

– Ta là người tiệm sắt Mã gia.

Lời đã nói ra lại cảm thấy hối hận đồng thời nghĩ đến hai năm nay Mã Chí Hiền đối với mình ân sâu nghĩa nặng. Lúc này giết chết Bào Chấn Phi không khỏi không liên lụy đến người, vì thế lòng càng thêm buồn bã, một mạch uống hết bốn lượng rượu, bước ra tửu điếm.

Hàn phong lạnh lẽo mà cảm thấy thân người nóng bức, nhưng hắn chẳng say chút nào, xông pha gió tuyết, đi thẳng về phía nam.

Lúc này gió tuyết càng dày đặc. Trời đất đã tối tăm, không chỉ Nam Sơn ở trước mặt một chút cũng không thấy, ngay cả thôn xóm như vùi trong tuyết lạnh.

Mọi vật như chìm đắm trong cảnh trí băng giá, chỉ có dấu chân nặng nề của hắn hằn trong tuyết.

Con đường này rất quen thuộc đi nửa ngày thì đến Bào Gia thôn. Toàn bộ cảnh vật trong thôn này đều rất quen thuộc.

Chung quanh im lặng như tờ, đến bóng dáng một con chó cũng không có.

Hắn đi về phía cửa ngôi nhà cũ thì thấy qua khe cửa, le lói một ánh đèn hắn biết phụ cừu của hắn đang ở trong đó, chẳng dám do dự co giò chạy thẳng vào trang.

Đến trước cửa Bào gia, nộ hỏa trong lòng phát lên bừng bừng cái gì cũng không màng đến. Hắn tìm một bức tường thấp, hai tay đu lên làm rơi rất nhiều tuyết lạnh, rồi thu chân trèo lên, lựa thế nhảy xuống.

Nhảy đến chân tường, chung quanh chẳng chút động tĩnh. Nhìn thấy phòng phía nam, phía bắc đều đã tắt đèn.

Tiểu Nhạn lấy ra mũi đao chầm chậm đi trên tuyết. Đến phòng phía nam nhìn trộm vào khe cửa sổ.

Trong phòng chỉ có một thiếu phụ trẻ tuổi đang may vá.

Tiểu Nhạn nghĩ: “Đây không phải là phòng của Bào lão đầu”.

Lại chạy về phòng phía bắc, lại nhìn trộm qua khe cửa thấy Bào lão sư đang ngồi ở phòng ngoài dưới ánh đèn cùng với một tiểu nữ hài khoảng mười hai, mười ba tuổi trò chuyện.

Gương mặt già nua của lão đầy vẻ tươi vui dường như đang nói chuyện rất là cao hứng. Nộ khí trong lòng Tiểu Nhạn lại bừng lên, không tự chủ, mở cửa phòng ra xông vào bên trong, mũi đao trong tay bổ thẳng vào Bào lão sư.

Tiểu hài sợ quá kêu lên một tiếng, chụp một đoản đao bên cạnh xông về Tiểu Nhạn.

Tiểu Nhạn vội tránh qua, rồi dùng mũi đao đâm về phía lão sư.

Lão sư lúc này vừa kinh ngạc, vừa tức giận, một chân phóng lên đạp vào bụng Tiểu Nhạn.

Tiểu Nhạn “hự” một tiếng té nhào, mũi đao trong tay vẫn không rơi ra, lộn người ngồi dậy còn muốn liều mạng đâm nữa.

Đoản đao của tiểu nữ hài đã nhắm đỉnh đầu chém xuống. Lão sư đột nhiên ngăn tôn nữ của lão lại :

– Đừng giết hắn!

Sau đó, chờ cho Tiểu Nhạn đứng dậy, Bào lão đoạt lấy mũi đao trong tay hắn.

Tiểu Nhạn đứng lên, tuy là tay không nhưng vẫn liều mạng xông vào lão sư.

Lão sư quét ngang chân một cái lại khiến Tiểu Nhạn té nhào xuống đất, lần té này, Tiểu Nhạn hết đứng dậy nổi.

Lão sư một tay ngăn tôn nữ, một tay chỉ Tiểu Nhạn nói :

– Hảo tiểu tặc, ngươi dám ám toán ta. Nếu không phải thấy ngươi nhỏ tuổi ta đã giết chết ngươi rồi.

A Loan đứng phía sau lão sư, cũng tức giận dùng đao chỉ Tiểu Nhạn mắng :

– Ngươi dám hại lão gia gia ta. Ngươi đừng thấy thúc phụ ta không có ở nhà mà làm loạn. Có ta bảo vệ lão gia gia đây.

Tiểu Nhạn ngồi bệt dưới đất khóc lớn nói :

– Ta không giết bọn ngươi không được. Ta không báo thù cho phụ thân ta không được.

Dứt lời, hai tay ráng chụp vào lão sư giống như một con hổ con múa song trảo quơ quào.

Lão sư bình thản xòe tay chụp hai tay Tiểu Nhạn nắm chặt lấy, nộ khí xung thiên hỏi :

– Lão với ngươi có thù hận gì, mau nói ra?

Nói đến đây lão chợt nhìn rõ diện mạo của Tiểu Nhạn dưới ánh đèn. Lão không kinh ngạc nữa mà sắc diện lập tức biến đổi, hai tay phát run, trợn mắt nói :

– Ây da! Thì ra là ngươi!

Tức thời, sát cơ của lão đột khởi, vung tay đoạt lấy đoản đao trong tay tôn nữ nhưng Tiểu Nhạn thình lình giật tay chụp lấy râu của lão, trợn mắt nói :

– Hai năm nay ta đã hồ đồ. Ngày nay mới nghe người ta nói thì ra phụ thân ta đã bị lão sát hại. Ta không thể không báo thù cho phụ thân.

Tay lão sư đã nắm chặt đoản đao nhưng lòng đột nhiên buồn bã lại buông rơi cán đao ra, sắc mặt từ từ bình tĩnh lão nói :

– Hài tử ngươi bị người ta lừa rồi. Phụ thân ngươi đâu phải bị ta sát tử.

Tiểu Nhạn dùng sức nắm chặt râu của lão sư, trợn mắt nói :

– Mọi người đều nói phụ thân ta bị lão sát hại, lão còn không thừa nhận.

A Loan bước qua dùng quyền đánh thẳng vào lưng của Tiểu Nhạn.

Lúc này, mẫu thân A Loan và người trong nhà của lão sư đều nghe ồn ào chạy đến.

Lão sư nói :

– Không có việc gì. Các ngươi về mau.

Bọn họ không dám tiến vào đành trở về phòng.

Lão sư đẩy tay của Tiểu Nhạn ra nói :

– Ngươi đừng khẩn trương, có gì chúng ta từ từ mà nói.

Rồi lão vuốt chòm râu bạc, lượm mũi đao dưới đất lên đưa đến ánh đèn xem kỹ, lòng lại phát sinh cảm khái vô hạn. Mũi đao này vốn trước kia lão tặng cho Tiểu Nhạn, lão cười khổ nói :

– Mũi đao này ta đã nhận ra, ta đã tặng ngươi mấy năm trước, không ngờ hôm nay ngươi cầm nó mà tìm ta báo thù. Đáng tiếc niên kỷ ngươi còn quá nhỏ, võ nghệ chưa luyện được mấy năm.

Tiểu Nhạn vẫn phẫn nộ trợn mắt nhìn lão sư nhưng mũi đao còn nằm trong tay người ta, chẳng còn lấy gì để bán mạng nữa.

Lão sư lại bước đến, hai tay xoa đầu Tiểu Nhạn nói :
– Hảo hài tử, ta chưa từng thấy một hài tử nào cương cường như vậy. Ngày nay, tuy ngươi muốn hại mạng ta, ta không hận ngươi nhưng ta báo cho ngươi biết, sát tử phụ thân ngươi không phải là ta. Ta không muốn hại đến tính mạng của nó, chỉ vì Long…

Nói đến đây Bào lão sư nín lặng giây lâu rồi khoát khoát tay nói :

– Ta bất tất báo danh tính người này với ngươi. Người này võ công cao cường, ngươi quyết không phải là đối thủ của nó. Nếu ngươi tìm thấy không những chẳng báo được thù cho gia phụ mà còn tự đưa mình vào cõi chết, hắn không từ bi như ta đâu.

Tiểu Nhạn thấy lão sư hòa hoãn như vây, trong lòng hắn mối thù hận đối với lão sư cũng dần dần biến mất lại nghĩ: “Có lẽ sát tử phụ thân ta chính là huynh đệ Long gia ở Tử Dương huyện”.

Lòng suy nghĩ nhiều lần đột nhiên thay đổi chủ ý giậm chân nói :

– Được. Ta không tìm lão nữa. Ta đi đây.

Dứt lời, cầm lấy mũi đao chạy thẳng ra ngoài.

Lão sư lúc này vô cùng buồn bã bèn nói với A Loan :

– Cháu đi mở của cho hắn, không được ngăn cản.

A Loan “vâng” một tiếng lại cầm đoản đao trong tay bước ra khỏi phòng, mở cửa để Tiểu Nhạn ra đi.

Tiểu Nhạn tay nắm chặt mũi đao, khí giận đùng đùng, đạp tuyết mà đi.

Đi không được mười bước chợt nghe thanh âm trong trẻo từ phía sau nói :

– Tiểu tặc, ngươi đừng đi.

Tiểu Nhạn ngoảnh lại xem, thì ra đó là A Loan, tay cầm đoản đao chạy tới. Tiểu Nhạn tay cầm mũi đao ưỡn ngực đứng đó, phẫn nộ hỏi :

– Cái gì? Lão đầu tử bọn ngươi còn sợ ta mà ngươi dám đấu với ta sao?

A Loan “hừ” một tiếng nói :

– Lão gia ta sao lại sợ ngươi? Lão thấy ngươi còn nhỏ tuổi nên không nhẫn tâm giết ngươi, nếu không ngươi đã chết lâu rồi. Mấy hôm nay gia gia ôn nhu nhiều, mỗi ngày người đều niệm Phật. Nếu mấy năm trước đối với những người lợi hại lão đều giết hết. Giờ đây lão gia gia tha cho ngươi nhưng còn ta tha ngươi không được. Dựa vào cái gì mà trong ngày tuyết rơi dày đặc như thế này ngươi lại tìm giết lão gia gia ta.

Dứt lời, như một mũi tên cầm đao xông tới, Giang Tiểu Nhạn vội thoái lui mấy bước, tay cầm mũi đao khoát tay nói :

– Đừng động thủ. Đừng động thủ.

A Loan vẫn một đao bước tiếp, Tiểu Nhạn đành phải thi triển đao pháp ngăn đỡ.

Hai người giao thủ trong tuyết lại đã hơn mười chiêu bất phân thắng bại.

Giang Tiểu Nhạn lại nhảy sang một bên, hít một hơi, lại nói với A Loan :

– Ngươi không tài cán gì, đao ngươi dài, đao ta ngắn. Ngươi dám đấu quyền với ta không?

A Loan hậm hực nói :

– Đấu quyền ta cũng không sợ ngươi.

Bèn ném đao trên tuyết bước qua thủ thế một quyền đánh vào Tiểu Nhạn.

Tiểu Nhạn cũng dùng quyền đối kháng đồng thời chú ý quan sát thấy quyền pháp của A Loan cũng không khác gì quyền pháp của Mã Chí Hiền dạy cho hắn nên không chút sợ hãi xông lên tung hoành đánh trước đỡ sau.

Tuy đánh trên tuyết, chân bước không được tiện lợi nhưng hai người đánh rất căng thẳng.

Hai quyền của A Loan dù đánh trúng Tiểu Nhạn nhưng hắn chẳng cảm thấy chút đau đớn. Hắn tìm khe hở trong quyền pháp của A Loan để mà tìm cách khắc chế.

Lại đánh hơn bốn năm hiệp, quyền pháp của A Loan biến đổi, không đánh trên người Tiểu Nhạn nữa mà đánh trên mặt hắn.

Tiểu Nhạn thừa cơ hội này, chờ quyền của A Loan đánh đến tung người vọt lên một cước tung ra đá vào chân A Loan.

A Loan “ây da” một tiếng ngã nhào trên tuyết.

Tiểu Nhạn thừa thế chụp A Loan đánh vào mấy quyền.

Lúc này thì nghe có tiếng người cười ha ha, thì ra Bào lão sư đứng trước cửa nhìn xem đã lâu.

Tiểu Nhạn cất mũi đao vào trong lòng. A Loan cũng bò dậy lượm đoản đao trên tuyết lên.

Bào lão sư bước đến cười nói :

– Hai cháu đều là anh hùng không cần đánh nữa.

A Loan cầm đao giận chảy nước mắt nói :

– Gia gia. Hắn ăn hiếp cháu. Hắn ăn hiếp cháu.

Bào lão sư khoát tay cười nói :

– Đừng gấp, bị một tiểu tử ăn hiếp thì đáng gì.

Nói xong, lão bước qua kéo tay Tiểu Nhạn hỏi :

– Đao pháp của ngươi cũng là Côn Lôn phái của ta. Võ nghệ của mi có phải đã học với Mã Chí Hiền không?

Tiểu Nhạn lắc đầu nói :

– Không phải. Ta học với phụ thân ta.

Bào lão sư gật đầu nói :

– Võ nghệ phụ thân ngươi cũng khá lắm. Hắn học võ với ta ba năm nhưng võ nghệ của hắn lại còn cao hơn những đồ đệ học năm, sáu năm. Đáng tiếc hắn làm việc sai trái, chết lại quá sớm, nếu hắn không chết, học võ với ta đến hôm nay, ta nghĩ võ công của hắn đã thành tựu lâu rồi.

Tiểu Nhạn nghe Bào lão sư nhắc đến tên phụ thân hắn, không nén được dùng tay áo quẹt nước mắt, Bào lão sư cũng cảm thán thở dài, nói :

– Giờ đã tối rồi, cửa thành chắc đã đóng, mi không vào thành được đâu. Chi bằng hãy ở lại nhà ta sáng tuyết ngừng roi sẽ về.

Tiểu Nhạn giãy nảy nói :

– Không! Ta còn phải đi ra ngoài.

Bào lão sư nói :

– Ngươi muốn ra ngoài làm gì?

Tiểu Nhạn nói :

– Ta muốn tầm sư học võ.

Lão sư cười :

– Ngươi thực là tính trẻ con. Chỉ dựa vào một hài tử không rõ lại lịch như ngươi có đi đến đâu cũng chẳng ai dám nhận. Hơn nữa, ta dám nói khắp ba tỉnh Tây Xuyên, Thiểm Tây, Hà Nam này chỉ trừ Lý Chấn Hiệp ở Hoa Châu, Cao Khánh Huy ở Khai Phong phủ ra thì chỉ có Bào Côn Lôn ta. Ngươi muốn đi nơi khác học võ chi bằng hãy ở lại đây.

Dứt lời, cười ha hả kéo Tiểu Nhạn vào trong. Vào trong lại an ủi hắn một hồi, sau đó an bày cho Tiểu Nhạn trú ngụ, căn dặn ngày mai sẽ theo lão học võ.

Phòng phía nam vốn có hai gian phòng trống trước nay thường có đồ đệ đến trú ngụ, hôm nay Bào lão sư bảo Tiểu Nhạn đến đó mà ngủ.

Vì Bào Chí Lâm được phái đi Tử Dương huyện nên ở đây chỉ còn Bào lão sư là nam nhân, lão bảo A Loan về phòng ngủ rồi ngầm căn dặn bọn phụ nữ đóng chặt cửa mà nghỉ ngơi.

Còn lão một mình ngồi trong phòng trầm tư suy nghĩ. Càng nghĩ càng thấy việc này thật trọng đại, lão thầm nghĩ: “Bào Chấn Phi ta xông pha trên chốn giang hồ hơn bốn mươi năm, từng gặp biết bao kẻ ương ngạnh giết người không ít không chút do dự, cớ sao hôm nay lại buồn bã vì một đứa con nít mười ba, mười bốn tuổi như vậy? Nếu không giết hắn, tương lai hắn ngày một lớn thì hậu quả sau này thật khôn lường, bằng như giết hắn… ta lại cảm thấy thích thú tiểu hài tử này, thật không nhẫn tâm hạ thủ”.

Ngồi suy nghĩ hồi lâu lão chậm rãi bước ra khỏi phòng, đi trên tuyết nhẹ đến trước phòng phía nam. Lão nghiêng tai lắng nghe động tĩnh. Chỉ nghe bên trong có tiếng ngáy nho nhỏ, hài tử đó dường như đã ngủ say.

Bào lão tự cảm thấy hắn rất đáng yêu, cười thầm: “Ta lo chuyện không đâu. Một hài tử như vậy thì có tài cán gì bao nhiêu. Từ ngày mai trở đi ta sẽ bảo nó ở lại làm việc trong nhà, đối xử tốt với nó, rồi dạy ít nhiều võ nghệ, không để nó học võ bên ngoài. Vài ba năm sau có thể cho nó làm cháu rể. Vậy không những nó sẽ quên đi chuyện báo thù mà thực tình có cũng xứng đáng với tôn nữ của ta”.

Lão nghĩ như vậy lòng lấy làm đắc ý.

Hôm sau, trời vừa sáng sớm, tuyết đã dần tan. Lão sư ngồi uống trà trong phòng. Tiểu Nhạn bước vào, mặt vẫn còn chau mày, nói với lão sư :

– Ta đi đây.

Bào lão sư vội ngăn lại hỏi :

– Mi đi đâu? Định đến tiệm sắt của Mã Chí Hiền sao?

Tiểu Nhạn lắc đầu nói :

– Hôm qua ta nghe người nói, phụ thân ta bị lão sát hại, ta mới tìm tới đây, giết lão báo thù nhưng nghe lời lão nói thì thù nhân của ta chính là họ Long, giữa lão và ta chẳng có ân oán gì nên ta phải đi. Ta muốn tìm một danh sư học võ nghệ hai, ba năm sau ta đến tìm huynh đệ họ Long trả thù.

Lão sư nghe hài tử nói vậy thầm kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, xoa đầu Tiểu Nhạn nói :

– Ngươi là hài tử nhỏ như vậy, đi ra ngoài không tiện chi bằng ở lại nhà lão làm chút việc lặt vặt. Ta có thể đem hết sự học truyền dạy cho ngươi. Vài năm sau thành tựu, ta sẽ chỉ thù nhân cho ngươi, lại còn giúp ngươi trả thù. Ngươi phải biết mình chỉ là một tiểu hài tử bên người lại không có chút ngân lượng, chạy bên ngoài ắt hẳn phải đói chết. Hơn nữa trên sơn đạo toàn là sơn tặc. Nếu ngươi không nghe lời ta vào trong núi bị người sát tử ta không đền mạng đến đâu.

Lời này thật nghiêm khắc đáng sợ. Tiểu Nhạn chau mày, cúi thấp đầu suy nghĩ hồi lâu rồi nói :

– Ta ở đây cũng được, nhưng ta không phải là đồ đệ của lão. Ta làm gì mặc kệ, lão không được quản thúc ta.

Lão sư mỉm cười nói :

– Dù ngươi muốn làm đồ đệ ta, lão sư ta cũng không cần.

Rồi lão vào trong lấy một thanh sắt lớn, hai tay giơ cao dùng sức bẻ cong, rồi lại dùng sức đập vào đầu gối “rắc” thanh sắt gẫy làm hai đoạn. Lão cười nói :

– Ngươi thấy chưa. Chỉ khi nào ngươi có bản lĩnh như vậy mới mong báo thù còn không thì chỉ đem dâng nạp tính mạng cho người.

Nói rồi lại xoa đầu Tiểu Nhạn nói :

– Hảo hài tử. Hãy mau đi giúp họ quét tuyết đi. Chờ một lát rồi dùng cơm.

Lúc này, A Loan cầm đoản đao bước vào trong. Nó thấy mặt Tiểu Nhạn trắng bệch đang đứng ngơ ngẩn bất động ở đó.

A Loan dùng cặp mắt xinh đẹp nhưng lạnh lẽo nhìn Tiểu Nhạn rồi kéo tổ phụ, ngửa mặt nói :

– Lão gia gia, người hãy mặc áo ấm vào đi, ngoài trời lạnh lắm.

Tiểu Nhạn chầm chậm bước ra khỏi phòng. Giò đây, hắn mới biết Bào lão đầu võ nghệ cao cường, mình đấu không lại đâu.

Vừa ra khỏi cửa thì thấy những người ở đó đang quét tuyết, binh khí để sang bên. Chí Hiền cũng đến.

Chí Hiền vừa thấy Tiểu Nhạn kinh hãi, hai mắt trợn tròn gấp rút hỏi :

– Hôm qua sư bá tìm ngươi cả nửa đêm, làm sao ngươi lại đến đây?

Tiểu Nhạn không nói một lời.

Bào lão sư kéo A Loan từ trong bước ra. Chí Hiền vừa thấy lão sư không hỏi Tiểu Nhạn nữa, vội vã nói :

– Sư phụ đã dậy rồi.

Bào lão sư gật đầu, bước ra giữa sân nhìn Lỗ Chí Trung, Trần Chí Tuấn, Lưu Chí Viễn, Thái Chí Bảo và tất cả đồ đệ, gọi họ đến rồi lão chỉ vào Giang Tiểu Nhạn nói với mọi người :

– Các người hãy nhìn đứa hài nhi này. Nó chính là nhi tử của Giang Chí Thăng là Giang Tiểu Nhạn. Không biết nó nghe lời ai nói lão đã hại chết phụ thân nó.

Trong lúc đó, lão lại dùng mắt nhìn Chí Hiền.

Chí Hiền sợ quá toàn thân phát run, vội bước lên nói :

– Khải bẩm sư phụ. Hài tử này từ khi phụ thân chết đi, mẫu thân lại cải giá. Vì là chỗ thân thích nên nó trú ngụ ở nhà đồ đệ và trong hai năm nay giúp đồ đệ mua bán trong tiệm sắt. Trước nay đồ đệ chưa từng nói với nó điều gì. Hôm qua đột nhiên nó bỏ đi trong tuyết, đồ đệ cũng không biết nó chạy đi đâu.

Bào lão sư cười nói :

– Ngươi không cần sợ. Ta cũng chẳng có nói ngươi báo với nó việc đó. Ta thề trước thiên địa quỷ thần, Giang Chí Thăng không phải do ta giết chết, lòng ta không hối hận. Hơn nữa, ta rất thích hài tử này dù tối hôm qua nó leo tường cầm đoản đao xông vào muốn giết ta nhưng ta thực không chút giận dữ. Từ hôm nay ta để nó ở lại đây làm ít việc nhà và dạy cho nó võ nghệ nhưng nó chẳng phải là sư huynh đệ của các ngươi mà coi như là một tôn tử ta mới nhận được.

Lão sư ha hả cười. Mọi người cười theo.

Chí Khải, Chí Tuấn thấy lão sư vui như vậy cũng vui lây, Chí Hiền ngoài mặt tuy cười vui nhưng lòng hết sức khiếp sợ.

Sau khi nói xong, bảo mọi người luyện võ. A Loan cũng ở trong sân mà luyện đao. Chỉ có Tiểu Nhạn đứng ở xa xa mà nhìn.

Tuy hắn không cầm binh khí gì luyện tập nhưng hắn nhìn thật cẩn thận tỉ mỉ đao pháp cũng như quyền pháp của mọi người, thấy họ cao cường hơn mình nhiều thế là hắn cảm thấy việc phục thù càng khó khăn hơn.

Từ đó, ngày ngày Tiểu Nhạn xem người khác tập luyện.

Sau khi luyện võ xong họ chỉ dẫn cho Tiểu Nhạn làm việc.

Bào lão sư đối với đồ đệ thật là nghiêm khắc nhưng đối với nó lại rất tốt, thường thường xoa đầu, cười vui vẻ. Tiểu Nhạn đối với lão cũng rất cảm kích, tin tưởng phụ thân hắn quyết không phải do lão sư sát tử.

Tiểu cô nương A Loan, trước kia cứ thấy Tiểu Nhạn là trợn mắt nhìn nhưng giờ đây mỗi khi gặp hắn là mỉm cười. Hai người thường cùng nhau vui đùa.

Mẫu thân của A Loan là Phương thị, chỉ cần thấy hai đứa nó chơi với nhau là gọi A Loan vào phòng, không cho nó gần gũi với Tiểu Nhạn. Còn Bào lão sư, hiện tại trước việc hai tiểu hài nam, nữ này đùa giỡn với nhau một chút cũng không ngăn cản mà dường như lấy làm thích thú.

Có lúc, sau khi dùng cơm tối xong, lão sư dùng trà rồi vui vẻ mỗi tay nắm A Loan và Tiểu Nhạn ra ngoài vui chơi.

Mã Chí Hiền mỗi ngày đến luyện võ, làm việc nhà xong rồi đi ngay. Gã thường dùng ánh mắt nhìn Tiểu Nhạn, trong đó phảng phất như chứa đựng một điều gì muốn nói nhưng vì chung quanh có nhiều người quá nên không thể nói ra.

Trải qua mười mấy ngày, Bào Chí Lâm từ Tử Dương huyện trở về bẩm báo những điều lão sư bảo làm.

Bào lão sư cũng đem chuyện thu nhận Tiểu Nhạn nói lại.

Chí Lâm không dám nói điều gì với lão sư, nhưng khi vừa về đến phòng đã oán hận nói với thê tử :

– Nàng xem phụ thân hồ đồ quá. Tiểu tử Chí Thăng do gian dâm với phụ nữ nhà người, phạm vào môn qui, sau đó còn đả thương ta và Chí Bảo. Phụ thân báo Chí Đằng, Chí Khởi, Chí Minh từ Tử Dương huyện đến truy sát đến Bắc Sơn mới giết được. Theo ta nhổ cỏ phải trừ tận gốc, nhi tử của hắn cũng phải giết chết. Nhưng phụ thân không làm như vậy, lại còn đem tiểu tử này về nuôi dưỡng. Tiểu tử này là một tiểu lưu manh lớn lên e nhất định nó sẽ hại người.

Thê tử của Chí Lâm là Lý thị nói :

– Chàng hà tất phải nói. Phụ thân thu nhận hắn, chàng nói được sao. Vả chăng tiểu tử này, lưu lại sử dụng cũng không đến nỗi nào. Chàng vừa về đã muốn giết người. Giết phụ thân người ta còn định giết cả hài tử người ta. Chàng đừng cho rằng quan nha không biết không phạm vào án tình. Quỷ thần có mắt đó.

Chí Lâm vả một cái vào miệng Lý thị nói :

– Suy nghĩ yếu nhược của đàn bà như ngươi, người giang hồ bất tất còn tồn tại. Mi có biết phụ thân lần này phái ta đến Tử Dương huyện để làm gì không? Vì huynh đệ họ Long ở Tử Dương huyện bảo tiêu đến Xuyên Bắc kiếm Môn Sơn gặp phải mười mấy tên cường đạo. Song phương giao thủ, huynh đệ họ Long võ nghệ cao cường. Vừa đánh nhau huynh đệ họ Long đã sát thương bảy, tám người của họ, bình an đưa hàng về giao cho Thành Đô. Lúc trở về lại gặp phải một nhân vật nổi tiếng ở Xuyên Bắc là Lang Trung Hiệp Từ Lân vì giành đường đi lại giao đấu. Huynh đệ họ Long đánh không lại Từ Lân bị hắn bắt hết toàn bộ tuấn mã. Huynh đệ họ Long chạy về nhà của Lang Trung Hiệp để cướp lại ngựa nhưng không cướp được, bọn họ đã giết hai mạng trong nhà Từ Lân.

Lý thị ôm mặt bị đánh khóc lóc, nói :

– Sư đệ các người nói ai là cường đạo. Bọn ngươi còn ác hơn cường đạo. Các ngươi làm như vậy, sau này nhất định cũng gặp báo oán đó.

Chí Lâm giận quá muốn đánh tiếp Lý thị nhưng thấy gương mặt kiều diễm của thê tử, tay hắn thu hồi lại, giận mắng một hồi, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Ra đến ngoài cửa thấy Tiểu Nhạn đang cho ngựa ăn, đưa chân đạp một cái khiến Tiểu Nhạn té nhào xuống đất. Hắn hậm hực mắng :

– Tổ cha mi, cho ngựa ăn lại dùng cỏ này. Mi tin một chưởng này đủ sức đánh chết mi không?

Tiểu Nhạn cũng không phục định cãi lại. Chí Trung, Chí Viễn bước đến khuyên can.

Chí Trung kéo Tiểu Nhạn đi khỏi. Chí Tuấn bước đến hỏi :

– Sư đệ, đệ đến Tử Dương huyện có gặp được hai sư huynh họ Long không? Từ Xuyên Bắc trở về có bị thương không?

Chí Lâm lắc đầu :

– Không bị thương. Môn đồ của Côn Lôn phái ta ra ngoài mà bị thương còn thể thống gì. Lần này Chí Khởi, Chí Đằng đi Xuyên Bắc tuy mất đi hai con ngựa nhưng uy danh đại chấn. Thật là đem lại danh dự cho Côn Lôn phái ta. Đệ trú ngụ với họ mười mấy ngày. Ngày ngày, họ đều nói với đệ việc này, họ đối với Lang Trung Hiệp rất là kính trọng, nói là may họ là môn đồ Côn Lôn phái mới đối địch được với Lang Trung Hiệp, nếu là người khác tất đã mất mạng rồi.

Lúc Bào Chí Lâm nói chuyện, giơ tay múa chân, nhăn mày, nhíu mặt khiến Chí Viễn, Chí Trung, Chí Bảo ở cạnh bên ngay cả Tiểu Nhạn cũng chạy qua nghe hắn nói :

– Lần này huynh đệ họ Long đến Xuyên Bắc giết chết nhiều người lại giao đấu cùng Lang Trung Hiệp. Tuy toàn mạng trở về nhưng kết nhiều thù oán với võ lâm Xuyên Bắc. Về sau nếu chúng ta đi bảo tiêu đến Xuyên Bắc nếu gặp họ Lang ắt khó tránh xung đột nên Long Chí Đằng nhờ ta thương lượng với phụ thân phái thêm ít người đến giúp đỡ họ.

Bọn người vừa nghe lời này như bắt được cơ hội làm việc vội chạy đến hỏi thăm :

– Sư phụ đã tính phái ai chưa?

Chí Lâm lắc đầu :

– Phụ thân vẫn còn chưa quyết định nhưng đến Tử Dương huyện không phải là việc dễ. Làm tiêu đầu một năm chí ít cũng được mấy trăm lượng, nếu bản lĩnh thấp kém thì không được, hết tám phần thì phụ thân sẽ phái ta đi. Năm nay ta cũng đã hơn ba mươi rồi mà vẫn chưa xông pha giang hồ mà.

Cả ngày hôm đó, ai cũng nghĩ đến việc này, cũng thấp thỏm hy vọng được sư phụ phái đến Tử Dương huyện, giúp đỡ huynh đệ họ Long nhưng Bào lão sư vẫn không nói đến việc này.

Một mạch trải qua bao nhiêu ngày đến tháng giêng khí trời ấm áp. Trên ruộng lúa phủ đầy màu xanh. Liễu đã đâm chồi non. Nước đã chảy róc rách dường như đã cuốn trôi băng tuyết mấy tháng qua trôi ra biển khơi cả rồi.

Còn mọi người đều ăn vận y phục mới.

Tuyết trắng trên đỉnh Nam Sơn đã dần dần tan chảy. Bầu trời càng lúc càng xanh hơn.

Giang Tiểu Nhạn vẫn cả ngày cau mặt nhíu mày. Ngày nào, Bào Chí Lâm cũng đôi, ba lần tìm cách sỉ nhục hơn nữa Chí Viễn, Chí Bảo cũng đối đãi với nó không tốt lắm. Bào lão sư đối với hắn cũng dần dần lạnh nhạt, một chút võ nghệ cũng không chỉ dẫn.

Có một lần hắn giúp Chí Hiền chùi rửa giá vũ khí, Chí Hiền vụng trộm nói với hắn mấy câu :

– Điệt nhi ở nơi này bất ổn lắm. Hiện giờ Bào sư phụ đối với cháu chưa có điều gì nhưng nhi tử của lão quyết không dung cho cháu. Qua mấy ngày huynh đệ họ Long sẽ đến đây, nếu họ biết điệt nhi là nhi tử của Chí Thăng nhất định không để cháu sống đâu. Cháu còn chưa chạy cho mau. Trước tiên về nhà sư bá ẩn đỡ mấy ngày để ta nghĩ cách tìm ít tiền cho cháu đi xa.

Tiểu Nhạn dường như trong lòng cũng có tính toán như vậy, hắn thường tìm nơi vắng vẻ mài mũi đao của hắn. Hơn nữa, chờ khi bọn họ tập võ xong tản đi và Bào lão sư cũng không còn ở đó hắn len lén cưỡi con Hắc mã chạy ra đồng trống, sau mấy ngày kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn đã thành thục.

Hôm nay, đang cưỡi ngựa ngoài thôn, chợt nghe có tiếng người hát bài hát sơn ca, giọng ca ríu rít uyển chuyển nghe thật dễ thương. Tiểu Nhạn ngồi trên lưng ngựa quay người lại xem thì thấy ba tiểu nữ hài mỗi đứa đều xách một giỏ trúc, đang cùng hát bài sơn ca từ phía sau đi tới trong đó có A Loan.

Tiểu Nhạn vừa thấy A Loan, trên mặt hiện ra nét cười, trên lưng ngựa cất tiếng nói :

– Ây! Bài hát thật hay.

A Loan ngẩng đầu nhìn lên thấy Tiểu Nhạn dùng ngón tay nhỏ nhắn, chỉ :

– Ngươi lại cưỡi ngựa nữa rồi, để ta bảo sư thúc ra xem, người nhất định sẽ đánh đòn. Ngươi không mau cưỡi ngựa trở về.

Tiểu Nhạn lắc đầu cười :

– Ta không về. Ta không nghe xong bài hát ta sẽ không về.

A Loan nói với hai nữ hài tử hàng xóm bên cạnh :

– Ta không hát nữa.

Tiểu Nhạn xuống ngựa, dùng roi ngựa ngăn đường, xòe tay nói :

– Các ngươi không hát sơn ca, ta không về cũng không cho các ngươi về.

A Loan sầm mặt, đôi mắt xinh đẹp trợn lên, càng lộ vẻ kiều diễm, mỹ lệ, một tay chống nạnh, lắc lư thân người, giận dữ nói :

– Dựa vào cái gì mi không cho bọn ta đi. Mi là sơn tặc sao?

Tiểu Nhạn cười nói :

– Phải rồi! Ta là cường tặc còn các người là bảo tiêu, giỏ trúc của các ngươi chính là xe hàng. Để xe hàng lại thì ta tha cho các ngươi đi.

A Loan “xì” một tiếng, tiếp theo lại buông tiếng cười nói :

– Ai đùa giỡn với mi. Chúng ta còn phải đi cắt Hương Cau Tử đây.

Rồi hòa hoãn nói tiếp :

– Tiểu Nhạn, ta báo với mi, phải mau trở về đi nếu không thúc phụ sẽ đánh mi. Vì sao mi cứ chuốc oán với sư thúc ta?

Tiểu Nhạn cảm thấy A Loan rất là khả ái, cười cười nói :- Ta tha cho các ngươi đi cũng được nhưng mà các ngươi cắt xong Hương Cau Tử phải để ta lựa, những phần tốt dành cho ta.

Hai nữ hài đứng bên cạnh trợn mắt, nói :

– Dựa vào cái gì?

A Loan nháy mắt với chúng rồi nói với Tiểu Nhạn :

– Nhưng mà nhiều lắm cũng cho mi ba quả thôi. Mi lấy Hương Cau Tử cũng chẳng làm gì.

Tiểu Nhạn gật đầu nói :

– Được rồi. Ba quả nhiều rồi. Tha cho các ngươi đi đó.

Tiểu Nhạn dẫn ngựa tránh sang bên. Ba nữ hài chạy xa xa rồi ngoảnh đầu lại cười hí hí :

– Ngươi đã bị gạt rồi. Một quả cũng chẳng cho mi.

Tiểu Nhạn nói :

– A! Các ngươi gạt ta!

Dứt lời nhảy lên mình ngựa rượt theo. Ba nữ hài như chim yến chao cánh chạy trên con đường nhỏ giữa ruộng lúa, còn quay người lại cười khanh khách. A Loan dẫn đầu hát vang sơn ca trêu chọc Tiểu Nhạn.

Tiểu Nhạn giận quá nhảy xuống ngựa muốn chạy trên con đường nhỏ đuổi theo.

Lúc này, chợt nghe phía sau có tiếng nói :

– Trở về!

Tiểu Nhạn ngoảnh đầu nhìn xem thì thấy Bào Chí Lâm từ phía bắc chạy đến. Tiểu Nhạn kéo ngựa từ từ dừng lại, Chí Lâm giận dữ chạy tới đạp Tiểu Nhạn mấy cái, rồi mắng :

– Đồ rùa! Ngươi dám lén cưỡi ngựa à?

Tiểu Nhạn định đánh lại nhưng vì mình tuổi nhỏ, sức yếu đành nén giận.

Chí Lâm nhảy lên mình ngựa, mắng mấy câu mới trở về trong thôn.

Lúc này, Tiểu Nhạn thật buồn bã, ngồi bệt xuống vệ đường, tay vân vê bùn đất.

Chợt A Loan giao giỏ trúc của nó cho đám bạn bên cạnh, chạy trên đường nhỏ quay trở lại đến cạnh Tiểu Nhạn nói :

– Thế nào? Đạp trúng mi ở đâu. Mi cảm thấy đau không?

Tiểu Nhạn vẫn cúi đầu không nói.

A Loan đặt tay lên vai Tiểu Nhạn, cúi đầu nói :

– Tại sao? Ngươi khóc à?

Tiểu Nhạn vốn không khóc nhưng vì A Loan hỏi như vậy hắn cảm thấy ấm ức, nước mắt nhỏ tí tách lên nắm bùn trên tay.

A Loan dường như cũng thương tâm, quẹt nước mắt nói :

– Ta chẳng đã nói mi nên đi mà. Mi ở trong nhà ta sớm tối cũng khiến họ đánh chết.

Tiểu Nhạn kéo tay áo, gật đầu nói :

– Ta muốn đi, nhưng mà… ta còn có một việc nhỏ chưa làm xong.

A Loan hỏi :

– Mi còn có việc gì? Mi lo lắng không có tiền sao?

Tiểu Nhạn gật đầu :

– Ta không có tiền, nhưng thực sự ta không có tiền cũng không phải lo lắng, ta còn có một việc khác.

Nói đến đây hắn đứng dây, A Loan cũng đứng theo.

Tiểu Nhạn nắm bàn tay nhỏ của A Loan trịnh trọng nói :

– Mi ngàn lần không được nói với người khác là ta muốn đi. Chỉ cần mi nói một lời là ta có thể chết ngay.

A Loan cũng sợ đến nỗi sắc mặt nhợt nhạt, nói :

– Không nói! Ta không nói!

Tiểu Nhạn lại nói :

– Mi mau đi cắt Hương Cau Tử đi, ta cũng phải về đây.

Nói rồi, chầm chậm cúi đầu bước trở về nhà Bào gia. A Loan cũng theo đồng bọn mà đi cắt Hương Cau Tử.

Lại trải qua mấy ngày. Cuộc sống của A Loan càng lúc càng vui vẻ. Cuộc sống của Tiểu Nhạn càng lúc càng gian nan. Hiện giờ Bào Chí Lâm không bảo hắn làm việc gì khác ngoài suốt ngày chăn nuôi heo, tối bảo hắn ở trong chuồng heo, ngủ trên máng cỏ.

Nuôi heo mới hai, ba ngày trông Tiểu Nhạn không khác gì một con heo. Toàn thân dơ dáy, hôi hám trông hắn lem luốc khó coi nhưng tinh thần hắn lại thật kiên cường. Đôi chân mày nhăn nhíu bao ngày cũng dần dần dãn ra vì hắn nghe nói huynh đệ họ Long ở Tử Dương huyện sắp đến rồi, đồng thời Mã Chí Hiền cũng đã cho nó năm lượng vàng bảo hắn mau chạy đi.

Tiểu Nhạn quyết định chạy nhưng hắn không định đi lúc này. Bên mình luôn mang mũi đao nhưng chẳng ai biết hắn có chủ ý gì.

Chiều hôm đó, Tiểu Nhạn dẫn mười mấy con heo ra ngoài thôn, để bọn chúng mặc sức uống nước, ủi đất còn hắn trầm ngâm ngồi một bên, nghĩ đến chuyện của mình.

Chợt Tiểu Nhạn cười lạnh một tiếng sau đó lại nghiến răng.

Trải qua một thời gian lâu, thấy A Loan từ phía xa xa chạy đến. Chạy qua một chiếc cầu đến bên dòng suối, lo lắng nói với hắn :

– Tiểu Nhạn, Tiểu Nhạn. Con diều của ta vướng trên cành cây kia. Không còn cách nào lấy xuống. Mi trèo lên lấy xuống giùm ta đi.

Tiểu Nhạn cũng không rõ, tại sao mình chỉ cần thấy A Loan trong lòng đã vui vẻ, dường như A Loan có pháp thuật gì đó an ủi được buồn khổ của hắn. Nhưng hắn cố ý lắc đầu nói :

– Ta mặc kệ.

A Loan bước đến gần nài nỉ hắn :

– Tiểu Nhạn tốt. Ngươi đi lấy xuống giùm ta đi. Con diều bướm này, ta không thể bỏ được. Ngươi giúp ta đi.

A Loan giậm chân, mím miệng dường như muốn khóc. Tiểu Nhạn đứng dậy nói :

– Sau này ta đi khỏi rồi ngươi làm sao? Ai giúp ngươi lấy xuống?

A Loan nói :

– Sau khi ngươi đi trời cũng đã ấm hơn, ta không thả diều nữa. Ngươi đi lẽ nào vĩnh viễn không về. Khi nào ngươi về, ta lại thả tiếp.

Tiểu Nhạn hừ một tiếng lầm bầm nói :

– Ta còn về sao!

Rồi thở dài, cầm cây gậy trúc đuổi heo mà bước theo A Loan.

Qua khỏi dòng suối không xa thì thấy một gốc liễu lớn ven đường. Trên nhành liễu cao cao, có một con diều giấy đang mắc trên đó.

A Loan muốn Tiểu Nhạn lấy xuống ngay nên nắm tay Tiểu Nhạn van cầu :

– Tiểu Nhạn, Tiểu Nhạn tốt. Ngươi lấy xuống cho ta mau đi.

Tiểu Nhạn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh như hoa đào của A Loan lòng chợt phát sinh ra tình cảm. Hắn thầm nghĩ: “Ta đi rồi, một ngày nào đó sẽ trở về. Lúc trở về ta đã thành một đại hán tử. A Loan cũng thành một đại cô nương, có thể đã gả cho người ta rồi. Dù nàng có gặp ta, có lẽ sẽ không màng đến ta, không biết nàng có còn nhớ ta đã leo lên nhánh liễu mà lấy con diều giấy xuống không”.

Lòng nghĩ như vậy có hơi phiền não, nói :

– Không được. Cây này ta leo lên không được.

A Loan kéo hắn nài nỉ :

– Tiểu Nhạn tốt. Mau lấy cho ta. Ta biết ngươi có thể leo lên ngọn cây kia mà.

Tiểu Nhạn nhăn mày một hồi, đột nhiên cười lớn. Hắn nói :

– Ta không thể leo lên cây không công cho mi được. Mi phải đáp ứng cho ta một việc.

A Loan cười nói :

– Được rồi. Việc gì ta cũng đồng ý.

Tiểu Nhạn cười nói :

– Ta gọi mi một tiếng tiểu thê, mi chịu không?

A Loan vừa nghe lời này, gương mặt nhỏ như hoa đào đỏ bừng, giận quá xòe tay định đánh Tiểu Nhạn nhưng lại sợ Tiểu Nhạn không chịu leo lên cây lấy con diều giấy xuống nên âm thầm gật gật đầu.

Tiểu Nhạn lập tức lấy hết dũng khí ném gậy trúc, ôm gốc cây mà từ từ đạp leo lên. Thân hình hắn nhanh nhẹn, tay chân mau lẹ trông như một con khỉ nhỏ. Một lát sau đã leo đến nhánh cây. Một tay ôm nhánh cây, một tay nhè nhẹ gỡ lấy con diều.

A Loan ngước mặt nhìn lên, dang hai tay nói :

– Ngươi ném xuống đi.

Tiểu Nhạn lại không chịu, một tay vẫn cầm diều giấy, chân đạp lên nhánh cây từ từ bò xuống. Cách mặt đất một trượng, hắn phi thân xuống đất. Đứng trên mặt đất, tay cầm diều giấy, hắn ha ha cười nói :

– Ta kêu đây.

Mặt hắn đỏ bừng kêu :

– Tiểu thê!

Mặt A Loan càng đỏ hơn lúc trước, tay cầm con diều, ngoảnh mặt nhìn chung quanh thấy chẳng có ai, mới nghiến răng gật đầu, rồi quay người chạy đi không hề quay đầu lại.

Tiểu Nhạn cười lớn, trong lòng rất là vui vẻ, hắn nghĩ :

– Dù gì nàng cũng hứa sẽ là thê tử của ta, sau này học võ thành tựu, báo được thù, mở được bảo tiêu, cưỡi đại mã, mặc áo rộng trở về, không cưới nàng không được.

Hắn lượm cành trúc lên, hai tay vung vẩy rất là cao hứng.

Lúc này, chợt thấy ở góc Đông nam, cát bụi tung lên mịt mù, hai con Hắc mã uy phong giống như con rồng đen chạy đến. Hai người ngồi tên lưng ngựa ước khoảng ba mươi, thân thể cao lớn, mặt mũi khôi ngô nhưng mang khí sắc hung hãn, vung roi ngựa phi ngang mặt Tiểu Nhạn chạy vào trong thôn.

Tiểu Nhạn thấy hai con tuấn mã chạy vào trong thôn lòng không ngừng kinh ngạc, bèn đuổi bầy heo trở về, thì thấy hai con hắc mã vừa rồi đang cột trước cửa nhà Bào gia.

Tiểu Nhạn lùa heo vào chuồng, rồi đi vào trong nhà, nhìn thấy ở phòng phía nam có nhiều người đang đàm thoại.

Tiểu Nhạn đi vào phòng thấy Chí Viễn, Chí Tuấn, Chí Lâm cùng hai người đó bàn luận. Còn nghe họ gọi :

– Long nhị ca. Long tam ca.

Hắn biết đây là thù nhân đã sát hại phụ thân, nên không nén được hai mặt trợn trừng rực lửa.

Chí Lâm vừa thấy Tiểu Nhạn bước vào bèn nói :

– Cút mau! Trong này ngươi có thể tự tiện vào sao. Dẫn ngựa vào chuồng cho nó ăn uống đi.

Tiểu Nhạn vừa quay người định bước đi, thình lình Chí Lâm chạy đến nắm chặt hắn.

Tiểu Nhạn tưởng bọn họ muốn giết mình nên rút mũi đao ra chuẩn bị liều mạng với họ nhưng chỉ thấy Chí Lâm cười chỉ Tiểu Nhạn nói với huynh đệ họ Long :

– Các huynh không biết hắn sao? Đây chính là nhi tử của Chí Thăng. Các người nhớ phụ thân hắn phong nhã bao nhiêu thì hắn cũng y như vậy giống một con heo nhỏ.

Huynh đệ họ Long cười ha hả. Chí Lâm bèn đẩy Tiểu Nhạn ra cửa rồi nói với huynh đệ họ Long :

– Phụ thân đệ trước kia cho rằng tên tiểu tử còn có chỗ hữu dụng nhưng giờ người cũng biết tiểu tử này chỉ là một thằng ngốc.

Trong phòng lại vang lên những trận cười ha hả. Tiểu Nhạn hậm hực bước ra ngoài. Bước đến gốc cây, tháo ngựa ra thì thấy A Loan từ ngoài chạy vào, vừa thấy Tiểu Nhạn mặt đã đỏ bừng lên, bẽn lẽn chạy nhanh vào phòng.

Tiểu Nhạn nghĩ thầm: “Nàng hãy chờ ta. Ta phải khiến nàng bội phục mới được”.

Hắn dắt hai con tuấn mã vào chuồng.

Chuồng ngựa và chuồng heo ở cạnh bên. Chuồng súc vật cạnh bên phòng ốc trong Bào gia nhưng ngăn cách bởi một hàng rào gỗ bao bọc. Trời vừa tối thì đã khóa chặt.

Tiểu Nhạn vào chuồng cho ngựa ăn. Lòng hắn bừng bừng lửa cháy, khẩn trương đến nỗi đứng ngồi không yên. Nhìn thấy trời vừa tối, hắn vội chạy đến ngồi xổm ngoài phòng phía nam, hết sức chú ý.

Chờ một lát, Chí Bảo, Chí Viễn đến, rồi một chốc sau Chí Hiền cũng thấy đến.

Chí Hiền vào cửa một lát rồi lại trở ra, nhìn thấy chung quanh không có người, lo lắng nói nhỏ với Tiểu Nhạn :

– Hài tử ơi! Mấy hôm trước sư bá cho cháu ít tiền bảo chạy mau. Mười mấy tuổi đời như cháu chạy đến đâu mà chẳng có cơm ăn. Nếu cháu không đi… Hiện giờ cháu đã thấy huynh đệ họ Long đến rồi, tuy họ không quan tâm gì đến cháu nhưng ngày rộng tháng dài, họ ở đây cũng bảy tám ngày, nếu Bào lão đầu cùng Chí Lâm nói với họ ý của cháu muốn báo thù, họ có thể tha cho cháu sao. Mau đào tẩu đi thôi.

Chí Hiền lo lắng giậm chân, Tiểu Nhạn vẫn ngồi xổm một bên bất động, ngửa mặt nói :

– Điệt nhi không sợ.

Chí Hiền lo lắng thở dài nhưng không dám ở ngoài này nói nhiều với Tiểu Nhạn vội vã đi vào trong.

Một lát sau, trong phòng lại vang lên tiếng ly tách chạm nhau. Họ đang vào yến tiệc. Tiểu Nhạn vẫn ngồi yên trên đất, chờ đợi.

Chờ một hồi lâu, A Loan chạy ra nói :

– Tiểu Nhạn ăn cơm chưa?

Tiểu Nhạn uể oải đứng dậy theo A Loan vào cửa, đúng lúc Bào lão sư từ cửa phòng phía bắc bước ra. Hai mắt lão như ánh thái dương nhìn Tiểu Nhạn.

Tiểu Nhạn không dám đưa mắt nhìn lão, cúi đầu đi vào trong, cầm một chén cơm thừa, bưng ra ngồi xổm ở góc tường mà ăn. Ăn xong, hắn trở vào chuồng ngựa lấy một miếng ván kê xuống đất mà nghỉ ngơi, tinh thần rất là hưng phấn, tim đập thình thịch.

Chờ một lúc sau, trời đã tối hẳn. Tiểu Nhạn chầm chậm bước vào trong viện. Chỉ thấy phòng nam, phòng bắc đèn đuốc huy hoàng, tiếng cười nói của huynh đệ họ Long càng lúc càng lớn, tuy cười đùa nhưng ra dáng vẻ như đánh nhau.

Tiểu Nhạn nghe câu: “Tổ cha, Lang Trung Hiệp Từ Lan, kiếm pháp thật không tệ. May mà chúng ta hai người, nếu chỉ một người thì thật là khổ”.

Tiểu Nhạn nghe nói chấn động trong lòng thầm nghĩ: “Võ nghệ của Lang Trung Hiệp nhất định cao hơn họ”.

Hắn trở lui về chuồng ngựa, dắt con ngựa bạch mà mình thường cưỡi, đặt yên nỉ lên xong, nhẹ nhẹ dẫn ngựa ra khỏi chuồng đến ngoài cổng, thoát lên mình ngựa phóng ra khỏi thôn.

Chạy không bao xa bèn ghìm ngựa lại nhìn chung quanh. Khắp nơi, trời tối đen âm u không một bóng người. Tiểu Nhạn xuống ngựa dắt đến một gốc cây to ven đường mà cột ngựa lại.

Sau đó, hắn đứng cười lạnh một tiếng, quay người trở vào trong thôn, từ hàng rào mà leo vào chuồng ngựa.

Hắn đi vòng trong chuồng ngựa tối tăm thấy mấy con tuấn mã đều đã ngủ say một chút động tĩnh cũng không có. Lòng Tiểu Nhạn khẩn trương vô cùng, hắn trở vào chỗ nghỉ.

Một hồi lâu, nghe tiếng canh trong thôn gõ ba cái. Tiểu Nhạn thầm nói: “Ây! Đã đến nửa đêm rồi. Họ sắp ra khỏi phòng”.

Hắn lấy mũi đao trong người ra chầm chậm bò vào trong viện. Chỉ thấy phòng phía nam là một màn đen tối. Nghe tiếng ngáy đều đều vang vọng trong phòng của huynh đệ họ Long đang cư trú nhưng phòng phía bắc đèn đuốc lại sáng choang. Có tiếng đằng hắng của Bào lão sư. Tiểu Nhạn mắng thầm: “Lão quái vật này còn chưa ngủ”.

Hắn chầm chậm trở về chuồng ngựa, mũi đao nắm chặt trong tay, toàn thân nóng như lửa đốt. Lại chờ một hồi lâu, đã đến canh tư. Tiểu Nhạn định bước ra khỏi chuồng ngựa, chợt có tiếng đằng hắng nặng nề dường như là cố ý thức tỉnh những người đang ngủ say. Tiểu Nhạn nghe ra đó là thanh âm của Bào lão sư nên mắng thầm, lại nghĩ: “Hay là lão đầu tử đã nhìn ra tâm sự của mình?”.

Nghĩ như vậy, lòng hắn có chút sợ hãi, tim nhảy thình thịch.

Một lát sau, trời đã gần sáng, Tiểu Nhạn khẩn trương dùng mũi đao chùi chùi vào chân mình, tự hỏi: “Như vậy phải làm sao nếu một lát mấy người luyện võ đến nơi, huynh đệ họ Long cũng tỉnh dậy?”.

Hắn lấy hết tinh thần đi về phía hàng rào, rồi tiến vào trong viện đến một góc phòng, vội vã thấp người nấp xuống, chớp chớp mắt nhìn xem.

Lúc này, phòng phía bắc cũng đã tắt đèn rồi.

Tiếng ngáy phòng phía năm còn nặng nề như sấm. Tinh tú trên trời hãy còn nhấp nháy, bốn bề vẫn còn một màu tối tăm, âm thanh cũng không nghe thấy.

Tiểu Nhạn lúc này không dám chậm trễ, vội đứng thẳng lên, đi đến trước phòng của huynh đệ họ Long đẩy cánh cửa vào nhưng thấy cửa đóng rất chặt chẳng thể nhích động. Tiểu Nhạn khẩn trương, nghiến răng đạp một cái, răng cắn chặt mũi đao, hai tay đẩy mạnh cửa vào.

“Bình” một tiếng, cánh cửa đã bật ra. Tiểu Nhạn cầm đoản đao xông thẳng vào, va phải một chiếc ghế cản ngang cơ hồ muốn té.

Lúc này, hai người ngủ trên giường đều đã tỉnh dậy ngồi bật lên.

Tiểu Nhạn nhắm vào một người bất kể là ai dùng đao phóng tới. Chỉ nghe “Ai da” một tiếng, người trên giường lăn nhào xuống. Tiểu Nhạn phóng người ra chạy.

Bào lão sư ở phòng phía bắc cũng hét lớn :

– Có gian tặc.

Tiểu Nhạn nhanh chóng vọt ra hàng rào phía chuồng ngựa, chạy bán mạng về phía đầu thôn. Chạy đến gốc cây ven đường, dùng mũi đao cắt đứt dây cột ngựa phóng người lên ngựa mà chạy.

Hắn bất kể phương hướng chỉ cảm thấy ngựa đã vọt qua một mộc kiều, trên đường vô cùng khúc khủyu.

Lúc này, phía sau tiếng chân người dồn dập đuổi theo. Tiểu Nhạn thầm kêu: “Ây da! Họ đã đuổi đến rồi!”.

Hắn gấp rút hai tay ôm chặt đầu ngựa chạy bất kể sống chết, cũng không biết chạy được bao xa, bầu trời đã dần dần sáng tỏ.

Hắn thấy bên trái có núi, bên phải là dòng sông nhỏ, chỉ có một tiểu lộ ở giữa, ngoảnh đầu lại nhìn thì không thấy có ai đuổi theo.

Tiểu Nhạn lúc này thập phần cao hứng nên trên lưng ngựa hít mấy hơi chân khí rồi phóng ngựa phi thẳng về ánh sáng phía trước.

Mây đã dần ửng sắc hồng, Tiểu Nhạn biết phía trước là phương đông, bên phải là núi nhất định là phía nam. Chạy thẳng ba mươi dặm, chân trời đã sáng rõ. Tiểu Nhạn thấy bên phải có một sơn lộ lòng nghĩ: “Hãy vào núi trước đã. Có lẽ bọn họ không đuổi kịp ta”.

Thế là quất ngựa chạy vào núi. Chân ngựa đạp dồn trên sơn lộ. Tiếng chân ngựa reo vui. Chim chóc trong rừng hoảng sợ bay loạn lên. Tiểu Nhạn cảm thấy thân thể mệt mỏi bèn ghìm cương ngựa chầm chậm đi lên phía trước đồng thời nhìn mũi đao trên tay nhuốm không ít vết máu, cả y phục và bàn tay cũng nhuốm đày máu đỏ, lòng hắn thật đắc ý nghĩ thầm: “Nhất định đã giết chết rồi nhưng không biết giết phải lão đại hay lão nhị. Bất luận thế nào cũng xem như ta đã trả một chút thù hận cho phụ thân. Hiện giờ, Bào lão đầu quyết rằng rất hận ta nhưng ta há sợ lão, vả chăng ta đã vào đây rồi, bọn chúng chắc chẳng đuổi kịp đâu”.

Hắn chầm chậm đi vòng qua mấy vách núi thấy sơn lộ càng cao càng nhỏ hẹp thầm nghĩ: “Đây là việc gì vậy? Trừ phi ta đi sai đường”.

Hắn xuống ngựa, cột ngựa vào một gốc cây mà trèo lên. Càng lên cao nhìn xuống phía dưới, hắn thấy đây là một tử lộ, lòng có chút tức tối mắng: “Tổ bà! Thật là tồi tệ. Tại sao ta lại đi vào tử lộ này?”.

Hắn quay trở xuống.

Chợt nghe tiếng nước chảy róc rách. Hắn thấy một dòng suối từ trên rơi xuống vách đã nước văng tung tóe rồi len lỏi theo mấy khe đã mà chảy xuống dưới.

Tiểu Nhạn chạy đến dòng suối. Trước tiên rửa sạch máu trên mũi đao rồi rửa tay chân, sau đó dùng tay bụm nước mà uống.

Giờ cảm thấy đã có chút dễ chịu, hắn cất mũi đao vào người, chậm rãi từ trên sơn thạch bò xuống, tháo ngựa ra quay lại. Hắn bẻ một nhánh cây làm roi ngựa, phóng ngựa thuận theo sơn lộ vừa rồi mà đi.

Vừa ra khỏi sơn khẩu thì thấy phía tây phi lại một con hắc mã, còn cách không xa. Người trên lưng ngựa chính là Lỗ Chí Trung.

Tiểu Nhạn thất kinh vội vã vỗ ngựa chạy về phía đông. Chí Trung cũng phi ngựa truy đuổi phía sau.

Chạy ước khoảng ba, bốn mươi dặm, ngựa của Chí Trung đuổi đã gần kề, trước mặt lại là vách núi chặn đường, Tiểu Nhạn gấp rút dừng cương ngựa lại lấy mũi đao trong người ra, thầm nghĩ: “Ta bán mạng với ngươi”.

Thế là hắn chuẩn bị sẵn, chờ Chí Trung đến gần kề, hắn nhảy xuống mình ngựa xông vào Chí Trung.

Nhưng hắn thấy Lỗ Chí Trung đuổi đến gần kề lại ghìm cương ngựa lại, trong tay và trên mình ngựa không có mang vũ khí. Chí Trung gấp rút nói :

– Còn không chạy đi. Mi thật lớn gan. Phía nam thấy núi thì chạy về phía đông, đi về Xuyên Bắc. Chạy mau, chạy mau. Không thì họ đuổi kịp.

Tiểu Nhạn mới biết Chí Trung là người tốt, vội phóng lên mình ngựa chạy về hướng đông, ngay cả quay đầu lại nhìn cũng không dám.

Lúc này quả nhiên thấy có một sơn lộ bằng phẳng, rộng rãi. Tiểu Nhạn ra roi cho ngựa chạy vào, hoành qua mấy góc núi, đột nhiên thấy trước mặt hiện ra một đồng cỏ rộng rãi thì biết mình đã chạy xuyên qua Ba sơn đến địa giới Xuyên Bắc nhưng hắn vẫn sợ Bào lão sư và đồ đệ đuổi theo qua khỏi núi nên vẫn không dám chậm trễ, thuận theo đại lộ bằng phẳng mà phi về phía nam.

Lúc này hương thôn ở bên đường đã dần dần đông đúc. Trên đường cũng có nhiều người qua lại. Sự lo lắng kinh hoàng trong lòng Tiểu Nhạn giờ mới lần lần lắng xuống, thầm nghĩ: “Trên đường có nhiều người như vậy, dù bọn đó có đuổi kịp ta thì có thể làm gì? Lẽ nào dám giết ta ở đây?”.

Thế nên hắn yên tâm cưỡi ngựa chậm chậm đi về phía trước.