Hồi 1: Lạp diễm thấu hương môn đồ xúc đại giới - Sám sát hối quá lão hiệp động từ tâm

Kỳ Hiệp Côn Lôn Kiếm

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ngoài thành Trấn Ba có một lão quyền sư tên Bào Chấn Phi danh xưng Bào Côn Lôn vì lão quen sử dụng một thanh Côn Lôn đao. Hình thức đao này không khác với đao bình thường. Chỉ có sức nặng đặc biệt trầm trọng và đao pháp của lão cũng khác với mọi người, thời thiếu niên lão từng gia nhập quân ngũ lập được quân công. Thời trung niên dựa vào bảo tiêu làm sự nghiệp, mở mười mấy tiêu điếm ở các vùng Thiểm Nam, Xuyên Bắc. Trong tiêu điếm có các tiêu đầu nổi tiếng, phần lớn là hậu sinh vãn bối của lão. Sau đó đến tuổi sáu mươi kiếm được gia sản đã nhiều, liền giao tiêu điếm cho nhi tử và bọn đồ đệ của lão kinh doanh, lão trở về gia trang hưởng phúc.

Lúc này, Bào Chấn Phi đã sáu mươi tư, râu tóc đã bạc nhiều, thân thể mỗi ngày một mập thêm, lão sợ rằng sự to béo đó đến mức đáng sợ dễ bị phong hàn bệnh tật, bèn không dám lơ là luyện tập. Mỗi buổi sáng đều múa mấy đường đao, đánh mấy bài quyền. Lúc hoàng hôn cưỡi ngựa chạy vài vòng trước sau thôn làng.

Thôn gia lão cư trú tên gọi Bào Gia thôn. Phía trước là một dãy núi xanh biếc, phía đông là một con sông nhỏ, phía tây là sơn dã, phía bắc là Trấn Ba huyện thành phong cảnh tráng lệ như vùng Giang Nam nhưng ẩn tàng vẻ hung hãn.

Bào Chấn Phi tuy là người nổi tiếng khắp thôn nhưng điền trạch của lão không lớn. Trong nhà cũng không có người hầu kẻ hạ. Làm việc cho lão toàn bộ là bọn đồ đệ.

Đồ đệ Bào Chấn Phi tổng cộng có hơn ba mươi người. Phần đông chia nhau cư trú ở các nơi. Hiện giờ tùy tùng cho lão chỉ có sáu người. Sáu người này và con thứ của lão giúp lão mọi việc kinh doanh và gia vụ như trông trọt, gặt hái, nuôi trâu ngựa… lão không cần thuê người ngoài.

Người học võ với lão bất tất đưa lễ vật gì. Chỉ cần mỗi ngày đều phải đến luyện, sau năm năm nhất định đầy người võ công, nhưng giới điều Bào Chấn Phi lập ra cho môn đồ vô cùng nghiêm ngặt. Tổng cộng có sáu điều: thứ nhất không được sát thương người vô tội, điều hai không được háo sắc tham dâm, điều ba không được trộm cắp tài vật, điều bốn không được áp bức người cô quả, điều năm không được miệt thị sư môn, điều sáu không được bội nghĩa phản đạo nghĩa. Trong đó, nặng nhất là tội gian dâm. Vì Bào lão tin câu nói “vạn ác dâm vi thủ” (vạn tội ác, tội dâm đứng đầu). Lão hành tẩu giang hồ hơn bốn mươi năm, giết hơn ba mươi mạng người đều là bọn gian phu dâm phụ không phải là kẻ vô tội.

Đại đệ tử của lão là Thường Chí Cao vì luyến ái một phụ nhân giang hồ mãi võ, bị lão biết lập tức buộc Thường Chí Cao tự đoạn một cánh tay, tứ đệ tử Tưởng Chí Diệu lúc xem kịch trêu ghẹo một phụ nữ, lão gặp được lập tức móc một mắt. Đệ tử thứ hai mươi ba Hồ Chí Khai tư thông với chị dâu, lão hay được cho người đưa một phong thư, trên thư không có một chữ chỉ có dấu tay của lão để lên. Hồ Chí Khai biết sư phụ muốn lấy mạng gã bèn tự sát mạng vong.

Vì lão quyền sư đối với bọn môn đồ tàn khốc như vậy nên môn đồ luôn nghiêm nghiêm cẩn cẩn, ra cúi đầu vào cúi đầu, trên đường gặp phải phụ nữ chạm ngay mắt cũng không dám nhìn, bọn họ còn hơn cả một đệ tử Phật gia.

Hôm nay, tháng hai bầu trời mùa xuân tùng liễu chung quanh thôn xã đều xanh tươi, cây cỏ đã lộ mầm non, lúa mạch đã cao gần nửa thước, tiếng chim hót ríu rít, bầy ngựa như phát cuồng ngày đêm luôn hí vang như tìm kiếm bạn đời.

Sáng sớm, Bào lão sư thức dậy. Phương đông đã đỏ rực ánh thái dương nhưng trú phòng của Bào Chi Lâm nhị nhi tử của lão vẫn còn chưa mở cửa. Bào lão sư bực bội vì tức phụ mà nhị nhi tử vừa cưới vào nhà không đến hai tháng vậy mà đã hủy đi một nam nhân hùng tráng. Đến giờ này hắn còn không thức dậy. Lẽ nào võ công tu luyện ba, bốn năm hắn ném bỏ đi.

Bào lão sư tức tối nghĩ như vậy, rồi đằng hắng lớn mấy tiếng để nhị nhi tử trong phòng nghe thấy, rồi lão đi đến khoảng đất bằng phẳng trước cửa, thấy sáu đồ đệ đang múa quyền, khua đao, vũ côn.

Lão quyền sư chấp tay sau lưng bước đến. Đầu tiên đến trước mặt Trần Chí Tuấn, môn đồ thứ hai mươi chín. Trần Chí Tuấn đang đánh Thông Bối quyền, đánh đến chiêu cuối cùng là Lưỡng Xí Dao.

Bào lão sư khoát tay lộ vẻ tức giận nói :

– Không đúng.

Rồi tự lão làm động tác hai tay dang ra, chân xuống tấn, hai quyền từ từ thu về trước ngực rồi tay phải tạt ngang thẳng như cánh chim rồi từ từ thu về trước ngực đồng thời tay trái tung ra, liên tiếp luyện hai lần.

Bào lão sư đã bớt tức giận, chậm rãi đứng sang một bên, bảo Trần Chí Tuấn luyện thử.

Chí Tuấn theo tư thế của sư phụ, luyện lại bốn năm lần. Bào lão sư mới gật đầu rồi quay người đến xem Lỗ Chí Trung, đệ tử thứ mười bốn và Thái Chí Bảo là đệ tử thứ hai mươi lăm đang đối đao.

Lỗ Chí Trung là môn đồ đắc ý của Bào lão sư, đao pháp của hắn không chút sai sót, còn đao pháp của Thái Chí Bảo thật là không xong.

Bào lão sư đứng xem không đến năm phút, Thái Chí Bảo đã lộ ra đến sáu, bảy sơ hở mà sư phụ càng đứng xem, hắn càng cảm thấy chân tay luống cuống. Bào lão sư nổi giận, bước tới đá một cước. “Keng” cương đao trong tay Chí Bảo bị đá rơi xuống đất. Chí Bảo mặt đỏ bừng, tay phải tê chồn, đành xòe tay trái khom người lượm cương đao đưa đến cho lão sư. Lão sư không nhìn đến gã mà bắt đầu đối đao với Lỗ Chí Trung. Vì tuổi hạc đã cao đao quang của lão sư tuy không được linh hoạt nhưng đao pháp không chút sơ hở. Qua lại hơn hai mươi hiệp. Lỗ Chí Trung sợ sức lực sư phụ yếu mệt bèn thu đao nhảy sang một bên.

Bào lão sư ném đao vào Chí Bảo nói :

– Đao pháp vừa rồi của ngươi, trên giang hồ chỉ cần gặp bọn võ lâm mạt học cũng đủ bỏ mạng.

Chí Bảo cúi gầm mặt xuống hổ thẹn không nói được một câu. Bào lão sư đi khỏi, định đến xem Mã Chí Hiền đệ tử thứ hai mươi mốt đang luyện song câu thì nhị nhi tử của lão Bào Chí Lâm được mệnh danh Tiểu Côn Lôn từ trong cửa bước ra.

Bào lão sư vừa thấy nhị nhi tử sắc mặt vàng vọt ốm yếu, tinh thần bạc nhược, lão càng giận dữ, không thèm nhìn hắn một cái, bước đến chỉ điểm Mã Chí Hiền sử dụng song câu.

Bào Chí Lâm ra vẻ thản nhiên bước ra đánh mấy bài quyền rồi đứng qua một bên nghỉ mệt. Lão sư cũng không lý đến hắn, quay người đến xem Giang Chí Thăng sử dụng bao kiếm.

Giang Chí Thăng là đệ tử thứ ba mươi, học võ chưa được ba năm nhưng võ nghệ của hắn đã vượt qua tất cả sư huynh. Múa xong một bài kiếm, hắn đến giá binh khí cầm lấy cương đao rồi đi hai bài đao. Thân nhẹ, đao nhanh không những không chút sai sót mà tư thế còn rất phong lưu.

Lão sư nhìn thấy thầm gật đầu, đồng thời lòng có chút đố kỵ, nếu ta có đứa con như vậy thì dù có chết cũng yên lòng nhắm mắt, bí quyết bốn mươi thế Côn Lôn đao của ta không đến nỗi không có chỗ không dùng. Lại thấy Giang Chí Thăng mặc áo tơ xanh, quần lục trắng bím tóc đen nhánh vấn lên đầu, gương mặt trong trẻo mi thanh mục tú như một thiếu phụ xinh đẹp.

Bào lão sư thấy dáng dấp như vậy thì cảm thấy không mấy thích thú, lão chắp tay sau lưng quay người đến trước mặt nhi tử. Bào Chí Lâm cố ý tung quyền cước hai, ba cái. Sau đó vọt người lên cao một thước ra vẻ đã luyện tập đến cao điểm khiến Bào lão sư giận đến nỗi định giằng lấy cương đao trong tay Giang Chí Thăng chém con lão mấy nhát.

Đột nhiên, một câu chuyện có cách đây ba mươi năm hiện lên trong trí. Lão lại không nén được gấp rút quay người đến xem đệ tử thứ hai mươi Lưu Chí Viễn sử dụng thương pháp, rồi lão vào trong nhà.

Lão sư vừa khuất cửa, bọn đồ đệ bên ngoài liền buông tay, Lưu Chí Viễn ném thương, tháo con tuấn mã cột dưới gốc hạnh phi về hướng nam để du ngoạn.

Giang Chí Thăng đặt đao lên giá binh khí rồi nói chuyện phiếm với Trần Chí Tuấn, Bào Chí Lâm kéo Mã Chí Hiền cười cợt chuyện trò với nhau.

Thái Chí Bảo đứng bên cạnh giờ vẫn còn đỏ mặt chợt nói :

– Sư phụ ra kìa!

Lời gã vừa phát ra, bọn người lập tức đều ngừng chuyện phiếm, kẻ thì an tọa dưới đất điều tức, kẻ thì cầm đao, cầm thương, múa kiếm.

Chí Lâm thấy phụ thân một tay cầm tẩu thuốc dài, một tay dẫn tiểu tôn nữ mới mười một tuổi trong cửa bước ra. Lão sư đưa mắt bồi hồi nhìn ra ngoài cửa. Tiểu cô nương trong miệng hát nhỏ bài sơn ca. Vừa đi, vừa đưa cặp mắt thơ ngây trong sáng nhìn lão tổ phụ.

Chợt lão sư dừng bước gọi :

– Chí Trung!

Chí Trung vội buông đao chạy tới đứng trước mặt lão sư cung kính hỏi :

– Sư phụ, có gì dặn dò?

Lão sư nói :

– Ta muốn bảo ngươi ngày mai đi Hán Trung thăm đại ca ngươi vì lần trước Lục sư huynh đến nói chân đau của đại sư ca đã bộc phát, không biết giờ đã lành chưa?

Chí Trung gật đầu nói :

– Ngày mai đồ đệ lên đường. Đồ đệ nghĩ chân đau của đại ca không đến nỗi nặng đâu.

Lão sư gật đầu nói :

– Được. Đừng vòng vo quá, ngày mai cứ lên đường.

Dứt lời, lão quay người trở vào trong sân, tiểu tôn nữ nheo mắt nhìn Chí Thăng cười cười, vì mọi ngày hắn rất thích vui đùa với cô bé. Một lát, lão sư dắt tiểu tôn nữ vào trong cửa. Bọn môn đồ cũng cất binh khí cùng khiêng giá binh khí vào trong cửa.

Chí Tuấn và Chí Hiền quét sân. Chí Viễn cho ngựa ăn, Chí Thăng dọn dẹp chung quanh rồi vào nhà. Chí Lâm ngồi xổm dưới đất một hồi rồi vào cửa trở về phòng. Chí Trung lại chỗ sư phụ để nghe lão sư dặn dò.

Bào lão sư ở phòng phía bắc có ba gian sáng sủa. Lão sư cùng tiểu tôn nữ đang dùng điểm tâm. Trưởng tử của lão tên Bào Chí Vân giờ đã bốn mươi, cưới Khương Phương thị giờ cũng tứ tuần, chỉ sinh một nữ nhi tên gọi A Loan. Đây là tiểu tôn nữ mà lão sư yêu thương nhất.

Hiện giờ Bào Chí Vân đang mở một phiêu điếm ở Hán Trung làm ăn phát đạt. Vì ba năm trước Bào Chí Vân bảo tiêu ngang Tần Lĩnh gặp phải bọn sơn tặc muốn cướp hàng. Lúc đó, dưới tay Chí Vân có hai tiêu đầu, ba người chiến đấu với bọn sơn tặc. Kết quả ba người đều bị ngân châm đả thương. Xe hàng cũng bị đánh cướp. Chí Vân phải bồi thường trên một ngàn lượng. Vết ngân châm đả thương trên đùi tuy đã trị lành nhưng mỗi lần tiết trời lạnh lẽo vết thương lại tái phát. Mấy ngày trước, có người mang thư tới bảo với lão sư, vết thương Chí Vân bộc phát không thể xuống giường nên lão sư mới phái Chí Trung đi thăm hỏi.

Bào lão sư giao cho Chí Trung mấy nén vàng làm lộ phí còn Phương thị đưa ra một bọc bạch dược Vân Nam chuyên trị vết thương, giao cho Chí Trung mang đến cho trượng phu của mình.

A Loan kéo tay Chí Trung nói :

– Lỗ sư thúc, người đem tiểu nhi đi thăm phụ thân với.

Chí Trung nhìn thấy A Loan đưa cặp mắt đen nhánh nhìn mình nhăn nhăn mũi. Chí Trung cười cười.

Lão sư nói với tôn nữ :

– Phụ thân con thương thế đang tái phát, nhất định đau đến nỗi không quan tâm đến gì khác, đâu thể vui chơi với tiểu nhi.

Còn A Loan không ngớt gọi Chí Trung đưa đi.

Bào lão sư sầm mặt lộ sát khí, dặn dò Chí Trung :

– Ngươi bảo bọn họ đi thám thính xem bọn sơn tặc bây giờ ở đâu để bọn ta báo thù. Thêm nữa, lần trước có người nói, hành vi của Viên Chí Nghĩa có điều bất chính, bảo đại ca ngươi cẩn thận một chút, không chừng vài hôm ta sẽ đến Hán Trung.

Chí Trung liên tiếp đáp “Vâng”. Nhận hành lý và ngân lượng rồi đi ra.

Nhà Chí Trung ở trong thành, gia trung có một hiền thê với hai con gái, gia cảnh bần hàn.

Dựa vào võ công của gã, có thể làm tiêu đầu hộ tống hàng nhưng lão sư cảm thấy hắn làm việc đáng tin, bèn lưu hắn lại trong nhà. Vì thế đã cản trở tiền đồ của hắn. Hắn thường nghĩ đến việc đi bảo tiêu và nhờ vào bọn sư huynh giúp đỡ nhưng không xong nên hắn thấy chỉ còn cách ra ngoài tìm cơ hội.

Mới ra khỏi cửa phòng gặp một người đi vào. Thì ra là sư đệ Giang Chí Thăng. Hắn bước lên nói :

– Sư đệ, đến tiễn huynh đó sao? Ngày mai huynh mới đi.

Gương mặt trắng của Chí Thăng mang nét cười nói :

– Đệ biết ngày mai sư huynh mới đi. Đệ đến gửi huynh mang giùm chút đồ.

Chí Trung nhường cho Chí Thăng bước vào trong phòng. Chí Thăng làm lễ với sư tẩu, Chí Trung hỏi :

– Sư đệ ngồi xuống. Đệ muốn huynh mang giúp vật gì?

Chí Thăng cười đáp :

– Không có đồ vật gì khẩn yếu.

Bèn lấy ra hai lượng vàng và một tấm giấy trên đó viết những món cần mua: tơ hồng mười thước, phấn hồng bốn hộp, son hai mươi thỏi thêm mấy món trang điểm.

Tiền và giấy giao vào tay Chí Trung, Chí Thăng nói :

– Sư ca có thể tùy tiện thêm bớt, tiền dư mua nhiều một chút, tiền thiếu thì mua ít nhưng son phấn phải mua đủ vì loại đó ở đây không tốt, còn ở Hán Trung rất nổi tiếng.

Chí Trung cầm lấy tờ giấy xem rồi chau mày nói :

– Sư đệ, cần phải học tính thật thà một chút. Đệ không biết sư phụ hận nhất mấy việc này.

Chí Thăng vội khoát tay nói :

– Sư ca, đừng đa nghi. Những việc bậy bạ bên ngoài, một chút đệ cũng không có. Đây đều là đệ muội của huynh muốn mua.

Chí Trung cười nhạt nói :

– Đệ muội là người thế nào huynh không biết sao. Đã có hai con rồi lẽ nào dùng loại son phấn này.

Chí Thăng nghiêm giọng nói :

– Sư ca không tin có thể đến nhà đệ hỏi nàng xem.

Chí Trung nhận lấy ngân lượng và tờ giấy, khoát tay nói :

– Được rồi, huynh mua cho đệ, nhưng ta khuyên đệ hãy thực thà một chút vì người trẻ tuổi tuấn tú như đệ rất dễ trộm hoa hái liễu. Mấy sư huynh đệ của chúng ta ai cũng có lòng xấu, có một chút chuyện bọn chúng đều đi cáo mật. Sư phụ chỉ cần nghe đồ đệ có việc bậy bạ lập tức coi đó là thú nhân, một chút cũng chẳng dung tình.

Chí Thăng gật đầu nói :

– Đệ biết, sư ca an tâm. Đệ sống chung một thôn với sư phụ, lẽ nào không biết tính tình người cổ quái huống hồ đệ đã có thê tử, giờ cũng sắp ba mươi rồi, sao có thể làm việc gian dối bên ngoài?

Dứt lời, cười cười cáo từ đi ra. Vừa ra khỏi cửa lòng rất khó chịu, thầm nghĩ: “Rõ ràng son phấn thê tử muốn mua. Chí Trung lại nghi ngờ ta dan díu với nữ nhân bên ngoài. Cho dù ta thật quen biết nữ nhân khác, ai có thể xen vào được. Sư phụ dù là phụ thân ta cũng không thể quản thúc được. Ta học võ với lão chứ không theo học làm hòa thượng, làm thái giám”.

Chí Thăng hậm hực bỏ đi đến một ngã tư, chợt nghe có người cao giọng gọi :

– Giang đại gia! Giang đại gia.

Chí Thăng nhìn thấy thì ra là Đỗ Tam.

Đỗ Tam là người cùng thôn, trong nhà nuôi một con lừa nhỏ hồng hồng, bụng màu trắng. Gã chuyên dắt lừa này đi ăn cỏ. Mọi người đều gọi hắn là Đỗ đà tử.

Lúc đó, Đỗ Tam tay dắt lừa bước đến hỏi :

– Giang đại gia, hôm nay sao nhàn hạ vậy? Vào trong thành à? Không đến nhà Bào lão đầu học võ sao?

Chí Thăng nói :

– Đi chứ. Không đi không được. Ai bảo ta nhận làm đệ tử của sư phụ cổ quái này.

Đỗ đà tử mỉm cười nói :

– Đại gia tự chuốc khổ. Nhận sư phụ như vậy không bằng đi tìm một nhà đại tài chủ làm sai dịch cho họ còn hơn. Đại gia là người đọc sách làm sao hiểu được bọn họ.

Lời nói này khiến lòng Chí Thăng buồn bực, bèn hỏi :

– Ngươi đi làm gì vậy? Ở đây đợi chủ sao?

Đỗ Tam cười nhạt :

– Không phải! Tiểu nhân đến phía đông tiếp đón một người.

Giang Chí Thăng buột miệng hỏi :

– Đón ai vậy?

– Phía đông có nhà một quả phụ. Năm ngoái đã lập gia đình cho nhi tử, chính là khuê nữ của Củng ngốc tử Củng gia trang. Năm nay mới mười tám tuổi. Người xinh đẹp cực kỳ nhưng vào nhà không đến mười ngày, hán tử đã lên Hưng An phủ học nghề mua bán, dứt bỏ tiểu tức phụ tuổi trẻ, xinh đẹp ở nhà. Mẹ chồng nàng dâu lại bất hòa. Quả phụ này thật lợi hại còn tiểu tức phụ cũng không phải tay vừa. Thường thường trở về nhà cha mẹ. Ngày mười bảy tiểu nhân mới đón về hôm nay không đến hai mươi đã bảo đưa đi về nhà cha mẹ, mỗi lần về chí ít cũng hơn nửa tháng.

Chí Thăng cười nói :

– Ngươi đưa đi đón về hoài như vậy, tương lai không chừng dẫn tức phụ người ta đi luôn.

Đỗ Tam nhăn mũi nói :

– Dù tiểu nhân mong muốn người ta, người ta cũng không chịu chạy theo tiểu nhân. Nếu đổi được gương mặt tuấn tú của đại gia thì xong rồi.

Chí Thăng cười nói :

– Ngươi mau đi đón người. Đừng để người ta chờ đợi lo lắng.

Dứt lời, Chí Thăng quay người đi. Đỗ Tam lại kéo lừa chạy theo gọi :

– Giang đại gia.

Chí Thăng dừng chân ngoảnh đầu lại hỏi :

– Việc gì?

Đỗ Tam nói nhỏ :

– Qua hai ngày xin đại gia cho tiểu nhân mượn mấy đồng.

Chí Thăng trợn mắt nói :

– Việc làm ăn của ngươi tốt như vậy, tại sao lại muốn mượn tiền?

Đỗ Tam nói :

– Ây dà! Việc trong nhà tiểu nhân, đại gia không biết sao? Phụ thân tiểu nhân đã hơn tám mươi, còn lão nương, đã hơn bảy mươi, đều dựa vào con lừa này mà sống. Mỗi ngày kiếm được mấy chục hào, chỉ đủ ăn. Cái manh áo rách bên ngoài tiểu nhân còn chưa lo được. Hai ngày sau Giang đại gia cho tiểu nhân mượn mấy đồng để mua một chiếc áo ngắn.

Chí Thăng nói :

– Hai ngày nữa hãy tính.

Dứt lời, ngoảnh đầu đi. Qua mấy con hẻm nhỏ, đi đến nhà một người bạn cũ.

Bằng hữu đồng song này tên gọi Phạm Điền Lang. Trước đây hàn vi cùng học với Chí Thăng. Chí Thăng ngay cả một tú tài cũng không đậu. Còn người này ngay mùa thu năm trước đã trúng cử nhân. Chí Thăng đến đấy định bái kiến Thái phu nhân, không ngờ chỉ gặp lão nô nói là thiếu gia đã được phân về Hà Nam cùng rước phu nhân đi hưởng phúc.

Chí Thăng lòng càng thêm buồn thầm nghĩ mình đã đi sai đường rồi. Hơn hai năm nay, nếu không học võ với Bào lão đầu, hiện giờ cũng trúng được cử nhân, làm được tri châu. Nay đã lỡ rồi, nhiều lắm chỉ là một tiêu đầu ở tiêu điếm. Một đời lưu lạc giang hồ. Vì thế, định thoát ly quan hệ sư đồ với Bào Chấn Phi, vứt đi đao kiếm, hạ quyết tâm khổ luyện văn chương. Năm, ba năm sau tìm được công danh làm sao không có vinh quang.

Rời khỏi cửa Phạm gia vừa đi, vừa nghĩ, vô tình ra khỏi cửa thành, thuận theo đường đi, về phía nam định trở về nhà. Đi không đến nửa dặm, chợt nghe sau lưng có tiếng Đỗ Tam kêu lên :

– Giang đại gia.

Chí Thăng ngoảnh đầu lại, thấy Đỗ Tam đang dắt lừa. Trên lưng chở tiểu tức phụ.

Tiểu tức phụ thật là xinh đẹp, mặc áo lụa màu hồng, mang hài thêu đỏ, trên tóc vấn khăn lụa xanh. Tuy không nhìn rõ nhưng có thể biết mái tóc mượt mà. Trên mặt đánh son phấn diễm lệ. Đặc biệt là đôi môi như cành hoa đào mới nở.

Chí Thăng vừa thấy đã tiêu hồn lạc phách. Bình thường trên đường có lúc gặp phụ nữ, hắn luôn cố ý đưa mắt nhìn nơi khác mà hôm nay không được. Hắn muốn quay đầu lại mà không nhúc nhích được, hai mắt cứ đăm đắm nhìn tiểu tức phụ.

Thiếu phụ không chút bối rối, đôi mắt mê hồn nhìn Chí Thăng mấy lượt.

Lúc này, Đỗ Tam đã dắt lừa bước đến cười nói :

– Giang đại gia, còn chưa dùng điểm tâm sao?

Chí Thăng nói :

– Ta dùng rồi mới đi vào thành.

Đỗ Tam nói :

– Giang đại tẩu nhanh nhẹn, một mình săn sóc hai hài nhi còn lo cho trượng phu chỉnh tề như vậy.

Chí Thăng cười cười không nói gì, lại nhìn thiếu phụ trên đường. Đỗ Tam lại nói :

– Hảo cô nương đắc phối hảo nam nhâm. Giang đại gia văn võ song toàn, phong lưu tuấn tú, tính tình hiền hậu. Trong đám nam nhân thật trăm người có một, không trách Giang đại tẩu cả ngày đều vui vẻ.

Chí Thăng nghe nói rất đắc ý, đưa mắt nhìn thiếu phụ, miệng thì nói :

– Nàng ta vui vẻ, còn ta không vui sao? Nhưng nói thực ta không được hài lòng cho lắm!

Dứt lời, còn nói thêm mấy câu chuyện phiếm với Đỗ Tam, đi mấy bước thiếu phụ nhìn Chí Thăng cười :

– Vị này phải Giang đại gia ở Đông thôn?

Chí Thăng ngạc nhiên đồng thời càng cảm thấy hấp dẫn, còn chưa hồi đáp, Đỗ Tam phía sau đã đáp thế :

– Đây không phải là Giang đại gia ở thôn Đông mà là Giang đại gia ở Bào Gia thôn.

Thiếu phụ mỉm cười gật đầu.

Chí Thăng vội tiếp lời :

– Muội tẩu, bên trượng phu của tẩu ta không được biết chứ còn phụ mẫu của tẩu thì ta biết, có một người bị đau chân…

Thiếu phụ không chờ nói hết đã ngắt lời :

– Đó là phụ thân của tiểu nữ.

Chí Thăng nói :

– Lúc trước, lão nhân gia có mở điếm phổ trong thành ta thường đến quầy ngồi chơi.

Thiếu phụ cầm khăn lụa hồng che miệng nói :

– Vậy thì sai rồi! Đó là Lý ngốc tử trong thôn tiểu nữ. Phụ thân không ngốc như lão đó đâu.

Dứt lời, hơi nghiêng mặt không ngưng cười. Lâu lâu nhìn trộm Chí Thăng.

Chí Thăng thấy mình đoán sai, bất giác đỏ mặt.

Còn Đỗ Tam nói :

– Chu vi ba mươi dặm Trấn Ba huyện của chúng ta nhắc đến không phải là thân, không phải thâm giao cũng cố tri.

Thiếu phụ cười nói :

– Không sai! Giang đại gia có thời gian xin đến nhà tiểu nữ dùng trà. Nhà tiểu nữ dưới chân Nam Sơn, bên trong có cây hồng đang nở thắm đỏ.

Chí Thăng cười nói :

– Được, được. Hai ngày sau ta nhất định đến thăm phụ mẫu của tẩu.

Vừa nói vừa đi, trước mắt đã thấy sắp đến Bào Gia thôn. Thiếu phụ lại mỉm miệng cười rồi mới phân đường mà đi.

Đỗ Tam đi sau lưng lừa ngoảnh đầu, nheo mắt với Chí Thăng.

Chí Thăng đứng ngẩn ngơ ở đó đăm đăm nhìn theo bóng hồng thiếu nữ càng lúc càng xa dần khuất đến tận thảm cỏ xanh vô bờ bến. Chí Thăng chợt nghĩ đến một câu thơ đủ để hình dung cảnh tượng trước mắt.

– Vạn lục tùng trung nhất điểm hồng.

Hắn đứng đó hồi lâu mới chậm rãi bước vào trong thôn. Lần vào thành, hắn dường như mất đi vật gì, tinh thần hoang mang đến nỗi không nhận ra cửa nhà mình, rồi cũng chẳng hiểu cách nào mà vào được cửa nhà. Mới bước hai bước, chợt thấy trước mặt bóng trắng thoáng qua, định thần nhìn xem thì ra là Giang Tiểu Nhạn là nhi tử của gã, năm nay mới mười hai, tay đang cầm thanh cương đao của hắn, múa may khắp nhà. Hắn vội ngăn lại nói :

– Ấy ấy, không được, không được. Rút đao ra coi chừng bị thương. Nếu con thích đao ngày mai phụ thân sẽ dùng trúc làm thanh đao cho con.

Giang Tiểu Nhạn hai tay cầm chặt cán đao nói :

– Con không cần đao trúc, con muốn đao thật. Nếu xảy ra việc gì, hài nhi nhất định vì phụ thân mà đánh, không ai đánh lại hài nhi đâu.

Câu nói khiến Chí Thăng mỉm cười.

Lúc này thê tử Hoàng thị của hắn, đang bế một hài tử vừa đầy tháng là Tiểu Lộc chạy ra, Tiểu Nhạn vẫn đang cầm thanh cương đao múa may. Chí Thăng vội bước đến lấy thanh đao lại, dọa nạt một hồi rồi vào phòng lấy ra một cây côn đổi cho Tiểu Nhạn.

Tiểu Nhạn lại cầm côn múa may quay cuồng trong phòng. Chí Thăng thì theo thê tử vào trong phòng.

Hoàng thị hỏi :

– Phu quân vào thành có gặp Lỗ sư ca không? Có gửi người mua đồ không?

Chí Thăng chỉ gật đầu phảng phất không còn chút tinh thần. Bình thường, thê tử trong mắt hắn là một mỹ nhân. Ngày nay thì không phải rồi, đã có mỹ nhân khác chiếm cứ trong lòng hắn. Hắn cảm thấy linh hồn hắn đã theo bóng hồng của mỹ nhân theo đó mà đi xa, tâm thần mê muội.

Buổi tối, Đỗ Tam lại tìm đến. Hắn cho Đỗ Tam mượn một lượng bạc rồi cùng Đỗ Tam bí mật đùa cợt một hồi, Đỗ Tam mới ra về.

Chí Thăng lại ngơ ngẩn trầm tư, Hoàng thị bận rộn làm cơm, cho con ăn, may vá quần áo, nàng không phát giác tinh thần trượng phu có điều gì khác lạ.

Ngày hôm sau, Chí Thăng thức dậy rất trễ, không còn tỉnh táo mệt mỏi mà đến nhà Bào lão sư.

Lúc này Chí Tuấn, Chí Hiền, Chí Bảo, Chí Viễn và Bào Chí Lâm, toàn bộ đã tụ hội để tập luyện.

Bào lão sư chắp tay sau lưng tới lui quan sát. Vừa thấy Chí Thăng đến liền nghiêm khắc nói :

– Hôm nay sao ngươi đến trễ vậy?

Chí Thăng đáp :

– Đồ đệ mang bệnh, đầu nhức tay chân mệt mỏi.

Lão sư nói :

– Vậy thì hôm nay ngươi không cần tập luyện. Cho mấy con ngựa ăn xong thì về.

Chí Thăng đáp “vâng” rồi lừ đừ đi cho ngựa ăn. Tuy không dám kháng cự lời sư phụ dặn nhưng lòng rất buồn bực. Đồng thời, nhìn thấy bọn sư huynh đệ chốc chốc nhìn lén hắn. Chí Viễn lại cười với hắn. Chí Thăng có chút sợ hãi, lòng thầm nghĩ: “Việc hôm qua, có lẽ họ đã trông thấy. Họ không thể đoán bậy bạ được. Nếu sư phụ biết thật không phải chuyện đùa”.

Hắn nghĩ vậy lòng càng thêm run sợ nhưng trong lúc cho ngựa ăn hắn không thể quên được thiếu phụ hồng y hôm qua, người đâu mà phong lưu, ôn nhu, uyển chuyển làm sao.

Ngựa ăn xong hắn đứng bên cạnh nhìn bọn sư huynh đệ luyện tập. Bọn này đều luyện tập hơn hắn nhiều ngày nhưng trong mắt hắn không ai đáng kể, ngay cả lão sư cũng vậy. Tuy võ công lão cao siêu nhưng đã già rồi, sức lực không còn. Hơn nữa, thân thể lại mập như vậy khiến Chí Thăng có phần xem thường nghĩ thầm: “Ai quản thúc được ta, sư phụ cũng quản thúc không được ta. Ta yêu ai mặc ta, nhiều lắm Bào lão đầu không nhận ta làm đồ đệ, cũng tốt. Ta lại đọc sách, tiến trường khảo thí, tương lai trúng cử nhân, tức phụ nhà họ Lư chính thức làm phu nhân của ta”.

Lúc này, lão sư đã vào trong cửa, Chí Thăng giũ tay áo bước đi. Chí Viễn và Chí Lâm đuổi theo hỏi :

– Ây! Tại sao mới đến đã đi rồi? Việc sư phụ bảo làm đã làm xong chưa?

Chí Viễn hỏi :

– Thiếu phụ hôm qua cười nói với ngươi là ai vậy?

Chí Thăng đáp :

– Là muội muội của ta. Hôm qua nàng trở về nhà phụ mẫu, ngươi nói hồ đồ không được đâu. Ta giờ đang bệnh, vừa rồi ta đã xin phép sư phụ nghỉ ngơi. Ngựa đã cho ăn rồi, ta về nhà đây.

Dứt lời, hắn quay người đi. Chí Lâm chạy theo ngăn lại, giận mắng :

– Tiểu tử, ngươi phải lưu tâm chú ý, phụ thân ta ghét nhất tà dâm. Ngươi nếu đùa cợt phụ nữ, bị phụ thân biết được, người lập tức lấy mạng ngươi.

Chí Thăng nghe nói, nổi giận đáp :

– Hồ đồ, ngươi nói ta đùa cợt phụ nữ có bằng chứng không?

Dứt lời, đẩy tay khiến Chí Lâm cơ hồ té ngã. Chí Lâm phải thoái lui ba bước, giận đến muốn vỡ ngực, muốn bước lên chụp lấy Chí Thăng.

Chí Hiền đứng bên cạnh ném song câu chạy đến kéo Chí Lâm khuyên giải hồi lâu. Chí Lâm vẫn còn giậm chân lải nhải hồi lâu mới tha cho Chí Thăng ra về.

Chí Thăng rất phẫn nộ quyết định đoạn tuyệt sư môn, từ ngày mai mình sẽ không đến đây học võ nữa, bất kể mình làm việc gì họ cũng không can dự vào được, vừa đi vừa tức giận nghĩ.

Về đến cửa nhà, chợt thấy gốc cây trước cửa cột con lừa nhỏ, Đỗ Tam ngồi xổm ở góc tường mà nhìn trời nhìn đất, vừa thấy Chí Thăng trở về, hắn đứng dậy ngửa mặt cười nói :

– Giang đại gia đã về rồi à? Tiểu nhân chờ ở đây đã nửa ngày rồi.

Chí Thăng bước lên hỏi nhỏ :

– Thế nào?

Đỗ Tam ngửa mặt, mỉm cười, tháo con lừa nhỏ rồi nói :

– Giang đại ca đi sớm một chút đừng để người ta chờ đợi.

Chí Thăng cười gật đầu, bước vào trong và bảo thê tử làm cơm nhanh rồi mở rương lấy một bộ y phục mới rồi nói với thê tử :

– Dùng cơm xong ta phải đi rước một sư huynh từ Tây An phủ đến. Sau đó, bọn ta sẽ vào thành uống rượu.

Hoàng thị hỏi :

– Phu quân theo bọn sư huynh vào thành uống rượu sao còn hối thúc thiếp làm cơm sớm.

Chí Thăng bất giác đỏ mặt nói :

– Uống rượu là vào buổi tối, còn bây giờ đi vào thành vì có một ban kịch mới đến, nghe nói rất hay. Bọn ta còn đi xem kịch nữa.

Hoàng thị nghe trượng phu nói vậy không hỏi tỉ mỉ mà vội đi làm cơm. Chí Thăng vào trong thay đổi y phục. Thân khoác áo lụa xanh, thắt lưng lụa, mang hài đều màu xanh.

Đổi y phục, dùng cơm xong, nhi tử Giang Tiểu Nhạn nhìn thấy phụ thân mặc đồ mới cũng cảm thấy lạ bèn nói :

– Phụ thân muốn đi đâu vậy? Đi chơi với người ta à?

Chí Thăng khoát tay nói :

– Con đừng lắm lời thế.

Dứt lời nói với thê tử :

– Có thể chưa đến tối ta đã trở về.

Rồi vui vẻ ra đi. Hoàng thị vẫn làm việc bình thường. Việc thay đổi y phục đi chơi của trượng phu nàng không chút đa nghi.

Tiểu Nhạn vẫn cầm thanh côn múa may trong phòng, trời khoảng xế chiều, chợt nghe có người gõ cửa. Tiểu Nhạn chạy ra ngoài hỏi :

– Tìm ai đó?

Bên ngoài nói :

– Mở cửa, ta tìm phụ thân con.

Tiểu Nhạn mở cửa thì ra đó là Mã Chí Hiền, di phụ của nó, bèn nói :

– Phụ thân cháu đi rồi, lại đổi y phục mới mà đón tiếp người ta.

Mã Chí Hiền nghe nói giật mình vội kêu lên :

– Chí Thăng!

Rồi đi vào trong.

Thì ra thê tử của Chí Thăng chính là biểu muội của họ Mã. Lúc Chí Hiền bước vào trong nhà hỏi Hoàng thị :

– Chí Thăng đi đâu rồi?

Hoàng thị đáp :

– Biểu ca, không biết sao phu quân muội nói đi rước một sư huynh từ Tây An phủ đến. Các huynh mời người đó trước là xem kịch buổi tối thì đi uống rượu.

Chí Hiền ngạc nhiên hỏi :

– Việc này ở đâu mà đến?

Nói ra câu này lại cảm thấy hối hận. Mình và Chí Thăng thân thích, nói ra việc mật của hắn khiến phu thê hắn bất hòa thật không tốt. Thế nên, đổi lời nói :

– Huynh không biết có người từ Tây An phủ đến, có thể họ không mời ta. Chí Thăng đi từ lúc nào? Hắn nói chừng nào mới về?

Hoàng thị đáp :

– Chàng từ chỗ sư phụ về bảo muội làm cơm gấp. Dùng cơm xong, đổi y phục rồi đi ngay, nói uống rượu tối xong mới về. Nhưng lúc phu quân sắp đi lại nói có thể về trễ một chút.

Chí Hiền đứng ngơ ngẩn một hồi mới nói :

– Một lát huynh sẽ trở lại. Vì có mấy câu muốn nói với hắn.

Dứt lời, Chí Hiền ra về.

Chí Hiền sống ở trong thành nên trở về thành tìm kiếm một hồi rồi cũng không gặp.

Đến tối, Chí Thăng mới trở về nét mặt hân hoan, vào trong phòng gặp thê tử ánh mắt láo liên.

Hoàng thị hỏi hắn đã ăn cơm tối chưa. Chí Thăng lắc đầu nói :

– Chưa.

Dứt lời, hắn ngồi trên ghế, đôi mắt mơ màng, không ngừng chớp mắt, ngay miếng lụa xanh cột tóc cũng không tháo ra. Hoàng thị nói :

– Phu quân thay đổi y phục đi, đồ dơ bẩn rồi còn mặc làm gì?

Chí Thăng cười nói :

– Y phục kể làm gì? Mặc bẩn thì giặt lại.

Hoàng thị thấy trượng phu tinh thần đột nhiên thay đổi, tuy không biết duyên cớ gì nhưng trong lòng không vui, bèn đem cơm tối đến. Thấy trượng phu vừa ăn vừa nghĩ ngợi, nàng định chờ trượng phu ăn xong sẽ hỏi kỹ. Vì sao tinh thần lại thay đổi đột ngột.

Lúc này bên ngoài lại có người gõ cửa. Hoàng thị nói :

– Nhất định là Chí Hiền sư ca đến. Hôm nay, sau khi phu quân đi người có tìm đến nói có việc cần bàn, thiếp quên nói lại với phu quân.

Dứt lời, Hoàng thị bước ra khỏi phòng. Tiểu Nhạn đang múa côn trong nhà đã mở cửa cho Chí Hiền đi vào. Chí Hiền vừa vào nhìn Chí Thăng nói :

– Đệ về rồi sao?

Chí Thăng vội mời ngồi, lại bảo thê tử đốt đèn. Lúc này hắn mới gỡ miếng khăn cột tóc, nói :

– Sư ca tìm đệ có việc gì?

Chí Hiền vì có Hoàng thị kế bên, có nhiều lời khó nói, chỉ cười cười nói :

– Không có gì, chỉ là ngày nay… Ây! Trông đệ cũng là người sáng suốt, hiểu rõ tính tình của sư phụ rất kỳ lạ, chọc giận là lão không dung tình. Bọn ta vốn thân quen lại là sư huynh đệ, huynh mới báo cho đệ, thật sự đệ không biết sao. Huynh vì đệ mà lo lắng cả ngày nay.

Chí Thăng tay cầm chén cơm, cố ý ra vẻ vô sự, cười nhạt nói :

– Thật là kỳ lạ, có việc gì đệ đắc tội với sư phụ chứ.

Chí Hiền vội khoát tay nói :
– Thật ra huynh có thể không biết nhưng sáng hôm nay bọn Chí Viễn nói hôm qua đệ…

Chí Thăng sợ Chí Hiền đem việc đó nói ra sẽ khiến thê tử giận dỗi, chậm rãi thu đũa lại, bực bội nói :

– Bọn họ vu oan đệ điều gì. Ngày mai đệ đi hỏi chúng.

Chí Hiền khoát tay nói :

– Đệ bất tất hỏi họ, chỉ cần hành vi của đệ quang minh chính đại là được rồi. Sư phụ đã già rồi, tính khí càng lúc càng cổ quái, hơn nữa đại nhi tử người đang thọ thương, nhị nhi tử lại không khẳng khái gì nên sư phụ rất dễ nổi giận. Sự việc nếu đến tai sư phụ thì không phải chuyện đùa.

Hoàng thị đứng bên cạnh chen lời hỏi :

– Là việc gì Mã ca mau nói cho muội nghe.

Chí Hiền khoát tay nói :

– Biểu muội, đừng nghe ngóng. Không có việc gì khẩn yếu đâu.

Chí Thăng hậm hực nói với thê tử :

– Việc này không có liên can với phụ nữ. Ta có bất hòa với họ chúng mới nói bậy bạ trước mặt sư phụ. Họ đố kỵ vì ta luyện võ không lâu đã cao cường hơn họ. Đám nhiều chuyện đó nhất là Lỗ Chí Trung ai mà không biết, còn Bào lão đầu ta đâu có sợ. Lão không cần ta càng tốt. Giang đại gia đây đang không muốn luyện võ nữa, lẽ nào tương lai ta lại ăn chén cơm giang hồ của họ.

Dứt lời, đẩy chén cơm ra, đứng bật lên. Tiểu Nhạn đứng bên cạnh cầm côn nói :

– Ai áp bức phụ thân, là lão sư à? Hài nhi đi tỉ võ với lão.

Nói xong, hài tử này giơ cao đoản côn hầm hầm đi ra ngoài, bị mẫu thân nó đánh cho một cái, kéo trở vào.

Chí Hiền đứng bần thần bên trong, thở dài nói :

– Chí Thăng, đệ ngạo mạn quá. Đừng nói người là sư phụ chúng ta. Sư phụ là bậc tôn trưởng, không nên đắc tội với người, dù người không phải là sư phụ chúng ta, ta cũng không nên chuốc oán với người. Đệ nghĩ tính tình lão như vậy, võ công lại đầy người, bao nhiêu đồ đệ như vậy thì ai hơn được lão. Thật ra, lão định hại chết hai mạng người cũng là việc dễ dàng.

Hoàng thị nghe Chí Hiền nói đến hai mạng người, nàng càng không biết việc gì mà ghê gớm đến như vậy, kinh hoàng nói với trượng phu :

– Phu quân ngàn lần không được làm sư phụ phẫn nộ. Lão có thể giết người đó.

Chí Thăng cười nói :

– Ta không có thâm thù đại hận gì với lão, sao vì một việc nhỏ mà giết ta, các người đừng quá lo.

Dứt lời, trên mặt càng lộ vẻ thản nhiên.

Chí Hiền vì sợ cửa thành đóng không về được nên vội cáo từ. Chí Thăng đưa Chí Hiền ra cửa, vào phòng không ngừng giật mình. Hắn nghĩ đến thanh Côn Lôn đao của sư phụ khiến người ta kinh sợ.

Hôm nay hắn được Đỗ Tam dẫn dắt đến tương hội với thiếu phụ họ Lư khiến gã tiêu hồn lạc phách, không tránh khỏi động tâm, về nhà gặp phải buồn bực bèn đi vào phòng ngủ sớm.

Sáng hôm sau, hắn đến nhà Bào lão sư, chăm chú luyện công, làm việc hết lòng.

Tuy Chí Viễn thỉnh thoảng nhìn hắn cười, Chí Lâm trợn mắt ganh tị nhìn hắn nhưng hắn không để ý đến, dường như tâm hồn đã đi đâu, mà lúc Bào lão sư bước đến gần, hắn bất giác kinh tâm giật nảy người nhìn thân thể mập mạp khôi vĩ và gương mặt đỏ trầm trầm của sư phụ, thấy quá sợ hãi như lão sư thật có thể giết mình, lòng nghĩ: “Việc đó đừng có lan truyền, nếu thật để lão biết, lão dám lấy tính mạng ta lắm”.

Luyện võ, làm việc xong, hắn không nói chuyện phiếm với bọn sư huynh như thường ngày, vội vã ra về.

Vừa rời khỏi Bào gia, lại nghĩ đến mỹ nhân đa tình đa ý đó. Mới đến trước cửa nhà, lại thấy Đỗ Tam dắt lừa chờ ở đó, Chí Thăng như bị ma bắt, cái gì cũng không tự chủ được, nói nho nhỏ với Đỗ Tam mấy câu, cửa không vào, cơm không ăn, áo không đổi nhảy lên lưng lừa đi đến Nam Sơn, đêm đó đến tối hắn mới về.

Về gặp thê tử hắn không nói câu nào. Cơm xong, vội đi ngủ.

Như vậy liên tiếp bốn năm ngày. Phong thanh đã đến tai Bào lão sư.

Sớm hôm sau, Chí Thăng cáo bệnh không đến. Bọn Chí Hiền năm người luyện võ và làm gia vụ xong, lão sư nghiêm khắc nói với mọi người :

– Nghe nói Chí Thăng quen biết một phụ nhân ở Nam Sơn, có việc này không? Các người không được giấu ta.

Câu hỏi vừa nói ra mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, hơn cả là Mã Chí Hiền, là biểu huynh của thê tử Chí Thăng đổ mồ hôi lạnh.

Bào Chí Lâm đẩy Chí Viễn một cái nói :

– Ngươi nói đi, không phải toàn bộ ngươi biết cả sao.

Chí Viễn sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch. Hắn không dám giấu giếm mà nói :

– Đệ tử cũng nghe người ta nói quan hệ giữa Giang Chí Thăng và tiểu tức phụ họ Lư trong thành không rõ ràng. Thiếu phụ họ Lư mấy hôm trước về nhà phụ mẫu không đến hai ngày đã đi khỏi rồi đến nhà của Quách bà tử, giờ phụ mẫu bảo nàng trở về nhà chồng, nàng không về, mẹ chồng cũng tìm không gặp. Nghe nói Quách lão bà là người thân của Đỗ Tam. hắn ngày ngày dắt lừa đón Chí Thăng đến nhà Quách lão bà tương hội với thiếu phụ.

Bào lão sư vừa nghe giận đến nỗi mặt mày tím ngắt, giận dữ nói :

– Đây là việc gì? Đồ đệ của ta úy kỵ nhất là gian dâm háo sắc, nó biết mà cố ý phạm vào. Hơn nữa, còn quyến rũ phụ nữ nhà lương thiện, làm bại hoại thanh danh Côn Lôn phái. Các người đi bắt Giang Chí Thăng về đây.

Lão quyền sư vừa hạ lệnh, lòng mọi người tuy băn khoăn nhưng không dám chậm trễ cũng không có người dám khuyên ngăn, lúc này Bào Chí Lâm dẫn đầu. Hắn cầm lấy khẩu đơn đao cười nói :

– Mọi người đều phải mang theo binh khí.

Thế là mọi người kẻ cầm đao, người cầm côn đi về phía bắc. Chí Lâm dẫn đầu, Chí Viễn, Chí Bảo, Chí Tuấn, Chí Hiền cùng đi phía sau. Mấy người đi đầu khí thế hung hăng, tuy phụng lệnh sư phụ nhưng xem ra họ cũng chẳng niệm tình sư huynh đệ.

Lòng Chí Hiền vô cùng khó xử và rất lo lắng. Hắn bước lên khuyên ngăn Chí Lâm :

– Sư đệ, tuy sư phụ nổi giận nhưng chúng ta chỉ cần bắt hắn đem về gặp sư phụ là được rồi. Đừng nên đả thương hắn.

Chí Viễn cũng nói :

– Việc này là do ta nói ra nếu các ngươi đả thương hắn, hắn sẽ căm hận ta. Tâm địa hắn nhỏ mọn nhất định về sau sẽ tìm ta trả thù.

Chí Lâm cười nhạt nói với Chí Viễn :

– Huynh sợ cái gì? Phụ thân thu đồ đệ có quy định phạm vào gian dâm không chết không được. Chí Khai tại sao mà chết? Chí Cao tại sao bị đoạn một tay? Chí Diệu tại sao bị mất một mắt?

Chí Hiền vội nài nỉ :

– Sư đệ, việc này chỉ cậy vào đệ nói chút tình. Nhờ đệ nói sư phụ trừng phạt hắn cũng được, đừng nên đả thương hắn, niệm tình hắn nhỏ tuổi vô tri.

Chí Lâm mặc nhiên cười nhạt, nói :

– Huynh đừng vì sự thân thiết với hắn mà bảo hộ. Việc này hết cách! Nếu phụ thân tha cho hắn, các sư huynh khác lại trừng trị, vậy sao còn công đạo.

Trong lúc nói chuyện, đã đến trước cửa nhà Chí Thăng.

Chí Hiền đổ mồ hôi hột, Chí Lâm bước lên gõ cửa. Chờ một lát, Hoàng thị ra mở cửa.

Nàng thấy mọi người cầm binh khí, sợ hãi tứ chi run rẩy, gấp rút hỏi :

– Việc gì? Các sư ca có việc gì?

Chí Tuấn và Chí Bảo đồng thanh nói :

– Bọn ta tìm Chí Thăng. Sư phụ có việc muốn nói với hắn?

Hoàng thị run lẩy bẩy nói :

– Chí Thăng đi từ sớm rồi, đến nhà sư phụ luyện võ đến giờ còn chưa trở về.

Chí Bảo nói :

– Hôm nay hắn không có đến.

Chí Lâm nói :

– Phí lời làm gì, bọn ta lục xét. Hắn nhất định đang ẩn nấp đâu đây không dám gặp chúng ta.

Rồi Chí Lâm dẫn đầu xông vào tìm kiếm.

Chí Hiền khẩn trương ngầm đạp lên chân Hoàng thị. Hoàng thị cũng sợ đến đỗi mặt mày trắng bệch.

Chí Lâm lục xét hết nhà, ngay cả gầm giường cũng kiếm. Quả thực không có tung tích của Chí Thăng, bèn nói với Chí Viễn :

– Hắn quyết là đã đến nhà thiếu phụ ở Nam Sơn. Chúng ta mau đi bắt hắn. Bắt gian dâm phải bắt cả đôi.

Dứt lời, dẫn đám người chạy ra khỏi cửa.

Chợt thấy đại nhi tử của Chí Thăng tay cầm côn từ ngoài chạy vào. Nó cũng không biết đám đông đến nhà nó làm gì, chỉ thấy họ cầm đao côn rất là náo nhiệt. Nó bèn múa côn chạy tới cao giọng gọi :

– Các người dám tỉ võ với ta không?

Không ai để ý đến nó, cùng theo Chí Lâm đi về phía nam.

Từ Bào Gia thôn đến Nam Sơn bảy, tám dặm đường. Ven đường đều là ruộng lúa, có một con sông nhỏ, có cây cầu gỗ bắc ngang, có người dẫn nước vào trong ruộng trồng vài loại cải.

Năm người hăng hái đi về phía trước, càng đi càng gần chân núi, thoáng chốc đã đến nơi.

Phía tây có khoảng bốn mươi nóc nhà gọi là Nam Sơn thôn.

Lúc này do Chí Viễn dẫn đường đi vào trong thôn. Trước tiên, hắn tìm một nhà thân thích là Trương lão đại.

Trương lão đại là người bán hài cỏ. Việc của Chí Thăng và thiếu phụ họ Lư đều do lão nói lại với Chí Viễn.

Trương lão đại chỉ cửa nhà Quách lão bà.

Chí Lâm đẩy Chí Viễn nói :

– Huynh kêu cửa đi.

Chí Viễn có chút lo ngại nhưng dựa vào người đông, mạnh dạn bước lên, gõ cửa mấy cái. Chờ một lát, cửa mở ra.

Bước ra là một lão bà.

Chí Lâm đứng sau lưng Chí Viễn, lớn tiếng hỏi :

– Giang Chí Thăng có ở trong đó không?

Lão bà vừa thấy trong tay mọi người đều lăm lăm binh khí, sợ quá khoát tay lia lịa không nói được câu nào.

Chí Lâm đẩy đồng bọn nhất tề xông vào, bên trong chỉ có hai phòng tranh. Một gian là phòng của Quánh lão bà cùng nhi tử, còn một gian để thiếu phụ họ Lư trú ngụ.

Lúc này Chí Thăng đang ở trong phòng, nghe bên ngoài có âm thanh hỗn loạn, thất kinh đẩy cửa nhìn xem. Thiếu phụ họ Lư cũng chồm nửa người nhìn ra.

Chí Lâm giơ đao cười nhạt nói :

– Ha… ha… Giờ thì ngươi còn dối gạt được không? Sư phụ bảo ta bắt ngươi về. Đi! Theo chúng ta về gặp sư phụ.

Chí Thăng sắc mặt trắng bệch. Tuy lòng hắn kinh hãi nhưng không để mất oai phong trước mặt tình nhân, bèn giả dạng không hiểu hỏi :

– Có việc gì mà sư phụ bảo các ngươi tìm ta?

Chí Lâm giận dữ nói :

– Việc ngươi làm ngươi không biết sao? Ngươi phạm vào môn quy quyến rũ phụ nữ có chồng. Ngươi có biết phạm tội này là cắt đầu móc mắt đó.

Thiếu phụ họ Lư đứng sau lưng Chí Thăng, vừa nghe lời này kinh sợ á lên một tiếng, rồi kéo lưng Chí Thăng không buông cho hắn đi cùng bọn này.

Chí Thăng đẩy tình nhân ra, khoát tay cười nhạt nói :

– Nàng đừng sợ, đừng lo.

Đoạn thong thả cười nói với Chí Lâm :

– Không sai. Nữ tử này là thê tử mới của ta nhưng không phải là tư thông. Toàn bộ phụ thân và nhà chồng nàng đều biết. Ta cũng nói với bên chồng nàng rồi. Hai ngày sau ta sẽ bồi thường họ ba mươi ngân lượng, họ sẽ thoái hôn, còn ta rước tân nương về nhà. Việc này không ai ngăn được. Ngay cả huyện quan cũng không thể quản thúc đừng nói chi đến sư phụ. Họ Giang ta đâu có dụ dỗ tức phụ nhà họ Bào.

Chí Lâm vừa nghe giận quá mắng lớn :

– Được, ngươi dám nói lời này. Ngươi mắng sư phụ cũng như mắng ta, mắng thê tử ta, có bản lĩnh thì theo bọn ta.

Chí Thăng cười nhạt hỏi :

– Ngươi dựa vào đâu mà muốn ta đi?

Chí Lâm lập tức giơ đao chém xuống Chí Thăng.

Chí Tuấn, Chí Viễn, Chí Bảo thấy Chí Thăng mắng sư phụ quá phẫn nộ, muốn bước qua bắt hắn. Chí Hiền giơ đao ngăn mọi người rồi khuyên giải :

– Bất luận thế nào mình là sư huynh đệ. Hắn theo sư phụ học võ ba năm mà giờ lại mắng sư phụ. Cứ bắt hắn để sư phụ xử lý là được rồi, chúng ta bất tất phải đánh nhau.

Rồi khuyên Chí Thăng :

– Chí Thăng, đệ đừng như vậy. Theo bọn ta gặp sư phụ. Bọn ta nhất định van cầu cho đệ.

Chí Thăng mặt trắng càng trắng hơn, một tiếng không nói. Bất ngờ tước cây đao của Chí Hiền hét to một tiếng :

– Mã sư huynh tránh qua một bên.

Rồi ưỡn ngực nói với Chí Lâm :

– Họ Giang ta không cần người khác van cầu giùm. Còn sư phụ không quản thúc được việc này của ta. Ta lại không phạm pháp, ai dám sát hại ta thì ta thanh toán kẻ đó.

Chí Bảo giận quá giơ đao xông lên :

– Được, ngươi nói như vậy là không nhận sư phụ phải không?

Dứt lời, một đao bổ xuống Chí Thăng.

Chí Thăng vội tránh một bên.

Chí Lâm lại giơ đao xông lên mắng lớn :

– Ngươi mắng phụ thân ta, ta giết ngươi.

Lúc này, Chí Thăng đã xung động nên không coi ai ra gì, thi triển đao pháp chống ngăn hai người.

Thiếu phụ họ Lư ở trong phòng la lớn :

– Quách đại nương, Quách đại nương. Mau kêu thôn trưởng đến. Mấy tên cường tặc này muốn sát hại Giang đại gia.

Chí Lâm bỏ qua Chí Thăng, cầm đao vọt vào trong phòng, căm tức nói :

– Ta phải giết đứa tặc nương này.

Chí Thăng lộn người, một đao bổ vào Chí Lâm.

“Á” cương đao chém xuống vai phải Chí Lâm, máu tuôn xối xả. Chí Lâm té nhào xuống đất.

Chí Hiền sợ Chí Thăng chém thêm một đao nữa. Hắn tay không chạy đến.

Chí Thăng lại quay người đối đao với Chí Viễn, Chí Tuấn, Chí Bảo. Vừa đánh vừa chạy ra cửa.

Ra đến ngoài sân, đao pháp Chí Thăng càng thi triển như bay.

Tuy bọn Chí Viễn đều là sư ca của hắn, học võ lâu ngày hơn nhưng bản lãnh còn kém xa, đặc biệt là Chí Bảo vừa đỡ một đao tay chân đã luống cuống. Chí Thăng phấn khích tinh thần, một đao loang loáng chống trước đỡ sau, dùng toàn thủ đoạn hiểm độc đâm chém vào đối phương.

Đánh mới mấy hiệp, lại nghe một tiếng kêu thảm. Cánh tay Chí Bảo lại ăn một đao, máu tươi tuôn trào, chạy tạt sang bên.

Chí Thăng lại bức đến Chí Viễn, chỉ vài đao ngang dọc, Chí Viễn đã ngăn đỡ không nổi.

Lúc này Chí Hiền cầm thanh đao của Chí Lâm chạy đến đỡ lấy thế đao của Chí Thăng, rồi khoát tay nói với Chí Viễn, Chí Tuấn :

– Đừng động thủ nữa! Đồ đệ Bào Côn Lôn chúng ta chưa từng quyết đấu với nhau.

Rồi nhìn Chí Thăng hỏi :

– Chí Thăng, đệ thật quá đáng. Việc này vốn dễ xử mà giờ đệ làm ra đến nỗi không còn cứu vãn.

Chí Thăng cảm thấy võ nghệ mình thật cao cường nào còn chịu nghe lời trách cứ của Chí Hiền. Hắn cười nhạt ưỡn ngực nói :

– Có gì mà khó xử. Nếu Bào lão không phục bảo lão đến đây tìm ta. Từ nay, Giang Chí Thăng này đoạn tuyệt tình sư đồ với lão. Nói lão đừng chen vào việc của ta.

Chí Viễn và Chí Tuấn nhất tề thu binh khí lại liên tiếp nói :

– Được rồi, được rồi. Chỉ cần lời nói này của ngươi, bọn ta không lý đến ngươi nữa mà trở về báo với sư phụ.

Nói dứt, hai người đỡ Chí Lâm và Chí Bảo đã bị thương cùng ra về.

Bên trong Chí Thăng trợn mắt căm tức nhìn theo bốn người không thèm thu đao lại. Chí Hiền lo lắng nói :

– Chí Thăng, ta không ngờ ngươi là hạng người này. Ngươi đã làm ra những việc như vậy, ta làm sao bảo hộ cho được. Ta khuyên ngươi hãy mau chạy đi. Tốt nhất rời khỏi nơi đây đến Quang Trung ẩn náu vài năm. Nếu không cứ ở đây tất gặp họa sát thân.

Chí Thăng không những không nghe trái lại còn giận dữ nói :

– Ngươi không cần lo cho ta. Việc ta làm ta chịu. Không phải huyện môn tróc nã ta, ta chạy làm gì. Bào Chấn Phi nếu tìm đến ta, lão không niệm tình sư đồ ta cũng không khách sáo với lão.

Chí Hiền thấy Chí Thăng càng nói càng ngang tàng, gã cũng nổi giận nói :

– Ta đã tận tâm vì đệ, chúng ta là người thân thích, không nhẫn tâm nhìn đệ bị truy sát nhưng giờ hết cách rồi, thôi ta đành phải về theo huynh đệ.

Dứt lời, Chí Hiền không ngừng than thở mà đi. Còn Chí Thăng vào trong an ủi Quách lão bà không cần phải sợ, rồi vào trong nội phòng vỗ về tình nhân :

– Đừng lo, đừng lo. Bọn họ lại bị ta đánh chạy cả rồi. Ta nghĩ họ không dám đến nữa đâu.

Thiếu phụ họ Lư dựa người Chí Thăng khóc nức nở, bảo Chí Thăng mau đưa ra ba mươi ngân lượng giao cho họ Lư bảo họ thoái hôn, còn nàng sẽ cùng Chí Thăng kết thành phu phụ.

Chí Thăng luôn miệng đáp :

– Nàng yên tâm, trong vòng hai ngày ta sẽ lo chu toàn!

Ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng hắn, không ngừng ưu tư lo lắng, nộ khí vừa rồi tiêu tan, dũng khí cũng theo nộ khí dần dần biến mất. Hắn nghĩ: “Ta học võ ba năm, tuy bọn sư huynh đệ không bằng ta nhưng ta không phải là đối thủ của Bào lão đầu, chỉ một Lỗ Chí Trung đến ta cũng tiêu vong”.

Hắn lại nghĩ đến ba mươi lượng phải giao cho họ Lư và mười lượng đền đáp Đỗ Tam với Quách lão bà. Nhà mình hàn vi, chỉ có mười mẫu đất cho người ta trồng trọt, mỗi năm thu được chỉ đủ độ nhật. Bình nhật, phu thê ta tằn tiện chỉ vừa đủ ăn. Bốn mươi ngân lượng này chẳng lẽ phải bán đất sao. Ngày tháng về sau còn dài, thê tử của ta cũng không phải yếu nhược, nếu nàng biết việc này quyết chắc sẽ nổi phong ba.

Chí Thăng càng nghĩ càng buồn nhưng tình nhân bên cạnh đã mê hoặc hắn khiến hắn một cái chau mày cũng không có. Hắn không nghĩ ra phương pháp thoát khỏi sự rối ren này, muốn về nhà xem thử nhưng lại sợ trên đường gặp phải Bào lão sư.

Hắn âm thầm buồn bã một hồi, chợt nghe có người bên ngoài cất giọng già lão nhưng nghiêm khắc nói :

– Chí Thăng, mau ra đây!

Chí Thăng trong phòng giật mình, chộp lấy cương đao, tình nhân vội kéo lưng hắn lại, kinh sợ hỏi :

– Lại là người nào tìm chàng đây.

Chí Thăng đẩy nhân tình ra nói :

– Nàng không cần lo.

Hai tay cầm đao của hắn có hơi run rẩy sắc mặt sợ hãi trắng bệch.

Bước ra khỏi giường thì thấy đứng giữa nhà chính là dáng dấp mập mạp, hùng tráng của Bào lão sư như một tòa tháp sắt, năm chòm râu bạc phất phơ, đỏ mặt tía tai, đằng đằng sát khí.

Sau lưng là Chí Hiền, Chí Viễn, Chí Tuấn. Trong tay lão sư chính là thanh Côn Lôn đao lừng lẫy, Bào lão sư lúc này phẫn nội nói :

– Ngươi còn nhận ra ta không?

Thanh âm như tiếng sét trên đầu. Chí Thăng toàn thân phát run nhưng lòng nghĩ chỉ còn cách tuyệt lộ cầu sinh bèn cầm đao cung kính nói :

– Đồ đệ sao dám không biết sư phụ.

Bào lão sư gật đầu nói :

– Ngươi đã nhận ra ta, vậy là tốt. Đi theo ta.

Chí Thăng miễn cưỡng gật đầu. Bào lão sư quay người bước ra cửa. Bọn đồ đệ canh giữ Chí Thăng cùng bước theo.

Bước ra khỏi thôn đến khoảng đất rộng dưới chân núi, lão sư dừng chân, hua Côn Lôn đao trong tay nói với Chí Thăng :

– Vừa rồi ngươi đả thương Chí Bảo và nói muốn đoạn tuyệt tình sư môn với ta và còn muốn thanh toán ta, điều này có không?

Chí Thăng lắc đầu nói :

– Đồ nhi không nói lời này. Sư phụ nghĩ đồ đệ dám nói vậy sao? Còn Bào sư ca và Thái sư ca, họ muốn giết đồ đệ, nhất thời khẩn trương mới đánh cùng họ, lỡ tay đả thương.

Chí Tuấn và Chí Viễn đứng bên cạnh nhất tề nói :

– Sư phụ đừng nghe lời ngụy biện của hắn.

Lão sư khoát tay nói :

– Các ngươi không cần nhiều lời.

Rồi cười nhạt nói với Chí Thăng :

– Ngươi không cần sợ. Ngươi đả thương hai sư ca. Từ đây đủ thấy võ công ngươi cao cường. Ta bình sinh yêu mến người võ nghệ cao cường. Còn ngươi nói muốn thanh toán với ta, điều này cũng không sao, ba mươi năm nay, trên giang hồ không có người dám giao thủ cùng ta, tay chân ta cảm thấy mệt mỏi, giờ có đồ đệ của ta tỏ ý muốn cùng ta tranh tài cao thấp đây là một đại hỉ sự! Ngươi có thể đến đây, ta không cần người khác giúp đỡ. Chúng ta đao đối đao, giao thủ mười hiệp. Không cần ngươi thắng, chỉ cần đỡ được mười chiêu là đủ bảo toàn tính mạng, còn ta tự hủy một cánh tay, vĩnh viễn không thu đồ đệ.

Lão sư nói lời này Chí Thăng nào dám ra tay, răng chạm vào nhau cồm cộm, nói :

– Đồ đệ không dám so tài với sư phụ. Đồ đệ không có nói những lời đó.

Lão sư cười nhạt chỉ Chí Thăng mắng :

– Đồ hủ nho, lời đó ngươi không nhận vậy thì việc quyến rũ phụ nữ nhà lương thiện, phạm vào giới điều lớn nhất của Côn Lôn phái ta, việc đó có không?

Chí Thăng nghiến răng gật đầu.

Lão sư thấy hắn gật đầu thừa nhận, một luồng hỏa nộ càng lúc càng cao bốc lên trong ngực lão, mặt mày đỏ tía, hai mắt trợn trừng, phát ra hàn quang như ánh đao, lão gật đầu nói :

– Được! Ngươi đã phạm vào gian dâm, phạm vào tội tử. Quỳ xuống để sư ca ngươi lấy mạng ngươi.

Lão chỉ vào Trần Chí Tuấn, ý bảo Chí Tuấn thay lão khai đao.

Chí Tuấn run rẩy tay chân. Còn mặt Chí Thăng như thây ma, hắn gấp rút thu đao, sải chân chạy về phía nam.

Bào lão sư giận hét :

– Ngươi chạy đi đâu?

Lão dẫn đồ đệ đuổi theo, cự ly chỉ cách Chí Thăng hai bước. Lão xoay người một đao như tên bổ vào lưng.

Chí Thăng như mãnh thú cùng đường quay người vung đao ra đỡ.

“Keng” một tiếng cực lớn, đại đao của lão sư chấn động cánh tay Chí Thăng tê chồn, lập tức hắn ném đao xuống đất, quay người chạy nhanh lên núi.

Lão sư phẫn nộ đuổi sát lưng nhưng lão sư vừa già vừa mập, thêm sự giận dữ chạy lên núi mấy bước, lão đã đứng lại thở hồng hộc, mặt đỏ đã biến thành trắng, mồ hôi trên trán nhỏ giọt, lão giậm chân nói :

– Bọn ngươi đừng lo cho ta, phải mau lên núi bắt Chí Thăng cho ta.

Chí Hiền đành bảo Chí Viễn đỡ sư phụ, còn mình và Chí Tuấn đuổi lên núi, thấy Chí Thăng chạy sang một ngọn núi khác.

Chí Hiền và Chí Tuấn không muốn chạy qua bên đó bèn đưa mắt nhìn nhau, hồi lâu Chí Hiền mới nói :

– Chúng ta đuổi không kịp hắn đâu. Hơn nữa, nếu bắt được hắn thì sao. Lẽ nào để sư phụ cầm đao giết hắn thì càng phiền hà thêm.

Chí Tuấn nói :

– Theo đệ thấy sư phụ quá giận dữ. Lão nhân gia đang bị kích động hay là chúng ta khuyên người về ngơi nghỉ rồi tính sai.

Thế là hai người chạy xuống chân núi, Chí Thăng đã vượt qua ngọn núi không thấy tung tích. Họ xúm nhau can ngăn lão sư hồi lâu, lão sư mới để Chí Tuấn và Chí Viễn đỡ về Bào Gia thôn.

Lão sư giận quá nên trên đường cứ thở hồng hộc về nhà cứ nằm dài trên giường hơn mấy canh giờ, thần sắc mới hồi phục.

Chí Lâm bị thương trên vai bước đến an ủi phụ thân. Lão sư giận quá đạp hắn một đạp nói :

– Bình thường ngươi luyện võ, giờ bị một tên sư đệ học nghệ chưa được bốn năm đả thương, khiến ta giận đến nỗi này. Việc này một mai truyền ra bên ngoài khiến người ta chê cười, thanh danh bốn mươi năm của ta còn đâu.

Chí Lâm lẩm bẩm nói :

– Chí Thăng chắc không chạy xa. Nhà của thê tử hắn ở đây nhất định một hai ngày sẽ về hay là bọn ta bắt nhi tử của hắn để dẫn dụ.

Bào lão sư mắng :

– Đồ thất phu, đây là lời nói của bọn cường tặc. Hắn phạm môn quy, liên can gì tới thê tử của hắn. Ngươi mau đi khuất mắt ta.

Dứt lời, định dùng chân đạp nữa. Chí Lâm vội vã chạy ra khỏi phòng. Trong này, Chí Hiền, Chí Tuấn, Chí Viễn xúm nhau an ủi lão sư.

Lão sư vẫn không nguôi phẫn nộ nói với Chí Hiền :

– Ngươi mau lấy ngựa đến Tử Dương gọi ba sư huynh ngươi đến đây.

Chí Hiền “vâng” một tiếng, lòng lại càng lo lắng cho Chí Thăng, vội lấy một tuấn mã, trước tiên vào thành về nhà, gặp thê tử kể qua sự việc của Chí Thăng. Rồi bảo thê tử chạy đến báo với Hoàng thị, bảo nàng đến gặp lão sư quỳ xuống thỉnh cầu xin tha mạng.

Chí Hiền kinh sợ nói với thê tử :

– Nàng không biết đâu, ở Tử Dương huyện, nhị sư huynh Long Chí Đằng, tam sư huynh Long Chí Khởi, thất sư huynh Cổ Chí Minh họ đều võ công cao cường, thủ đoạn ác độc. Nếu họ đến đây, Chí Thăng nhất định táng mạng. Nàng đi mau! Bảo với Hoàng biểu muội ôm con mà cầu khẩn lão sư phụ.

Thê tử của Chí Hiền là Lý thị vội nhảy lên lưng lừa chạy đến họ Giang. Còn Chí Hiền không dám cãi lời thầy cấp tốc đi Tử Dương huyện mà thỉnh tam vị sư huynh.

Lúc này, Hoàng thị đã biết sự việc của trượng phu nàng vì có người lân cận kể lại. Nàng nghĩ trượng phu gian díu với phụ nhân khác thật là đáng hận. Nhưng nghĩ đến trượng phu đắc tội với Bào lão sư phụ sẽ gặp đại họa sát thân nên nàng đang lo lắng bi thương.

Đại nhi tử Tiểu Nhạn đã cầm côn ra ngoài thôn vui chơi, còn tiểu nhi tử đã ngủ ngon. Đang lúc lo lắng vô kế khả thi thì Lý thị chạy đến.

Lý thị đem lời dặn của Chí Hiền mà nói ra, Hoàng thị càng kinh hãi, nhưng bối rối nói :

– Tỉ tỉ xem bình thường muội chưa hề đến nhà Bào gia, giờ muội làm sao dám cầu cạnh người ta.

Lý thị khuyên giải một hồi, Hoàng thị mới đầu tóc chỉnh tề, mặc y phục cho con sạch sẽ mà đi.

Nàng ra cửa suy nghĩ gặp Bào lão sư van cầu còn có thể chứ quỳ xuống kêu khóc thì thật là việc khó mà làm được.

Một lát đã đến cửa Bào gia, Hoàng thị thấy bên trong bước ra một hán tử khoảng trên ba mươi, hơi thấp người. Nàng bước lên chấp tay thỉnh vấn :

– Xin hỏi đây phải là gia trang của Bào lão sư phụ không? Tiện nhân là người nhà của Giang Chí Thăng đến đây khẩn cầu lão sư phụ.

Người này chính là Lưu Chí Viễn vừa nghe đây là thê tử của Chí Thăng liền nói :

– Thì ra là Giang đệ muội. Được rồi, ta khuyên đệ muội ngàn lần đừng đi gặp sư phụ. Người đang cực kỳ phẫn nộ, không nhận ra ai cả, trong tay cầm mãi thanh đại đao, ngay cả bọn ta cũng không dám nói câu nào, Giang đệ muội…

Nói đến đây hắn thấp giọng nói tiếp :

– Giang sư đệ nếu về nhà, đệ muội phải khuyên hắn mau cao chạy xa bay nếu không thì bị họ bắt được lập tức bị tử vong, bọn ta cũng không còn cách cứu.

Hoàng thị nghe rồi đành gạt nước mắt trở về nhà.

Hôm đó, Lý thị ở lại làm bạn với nàng. Không xảy ra việc gì. Chí Thăng không có về nhà.

Sớm hôm sau nhà của Bào lão sư, đình chỉ luyện võ.

Đến tối, Chí Hiền đưa Chí Đằng, Chí Khởi, Chí Minh từ Tử Dương huyện trở về.

Tử Dương huyện vốn là nơi sản xuất trà nổi tiếng, nên nhiều tiệm trà suốt ngày không ngừng vận chuyển trà đi khắp nơi Quang Trung, Xuyên Bắc, Tế Thụy… Khách thương rất nhiều nên việc làm ăn của bảo tiêu rất phát đạt.

Trong một huyện nho nhỏ có hơn mười tiêu điếm, nhưng bảo tiêu lớn nhất là Tử Dương Tịnh Viễn tiêu điếm. Nổi danh nhất trong tiêu đầu là Xuyên Vân Yến Long Chí Đằng. Thôi Sơn Hổ Long Chí Khởi, Phá Lăng Giao Cổ Chí Minh. Họ không chỉ là Tử Dương tam kiệt mà còn là anh hùng nổi tiếng nhất cả vùng Xuyên Hán. Họ đều là đệ tử của Bào Chấn Phi. Họ vâng mệnh trở về, lão sư nói :

– Chí Thăng phạm vào môn quy không chỉ gian dâm với phụ nữ nhà lương thiện mà còn sát thương hai sư huynh, miệt thị sư tôn. Các đồ đệ có nghe Chí Hiền kể không?

Bọn Chí Đằng đều cung kính nói :

– Bọn đồ đệ đều nghe Mã sư đệ kể tỉ mỉ.

Bào lão sư gật đầu nói :

– Được, ta hẹn cho các con trong mười ngày phải bắt Giang Chí Thăng về đây. Nếu không thể bắt sống được thì cứ cắt thủ cấp hắn về đây.

Bọn Chí Đằng “vâng” một tiếng, rồi cầm binh khí đi lên Nam Sơn lùng sục Chí Thăng, đến tối mới về nhà Bào lão sư tạm nghỉ.

Trải qua ba, bốn ngày trên núi vẫn không tìm thấy tung tích của Chí Thăng.

Còn thiếu phụ họ Lư, cư trú trong nhà Quách lão bà đã về nhà phụ mẫu mình. Phụ mẫu nàng và mẹ chồng đã kiện đến nhà quan. Quan sai đã đến nhà Chí Thăng tìm hai lần nhưng vẫn không bắt được người, nên có người nói :

– Giang Chí Thăng đã nhảy xuống vực thẳm tự vẫn.

Lại có người nói hắn chạy về phía bắc, chờ Bào lão sư bệnh chết hắn mới trở về.

Những lời này truyền rao khắp thôn đến tai Hoàng thị khiến nàng ngày đêm than khóc, hoảng loạn đến tiểu hài nhi chưa đầy hai tháng cũng bị bệnh. Chỉ còn đại hài tử cứ cầm côn ra ngoài đùa giỡn. Đoản côn trong tay gặp cây đánh cây, gặp tường đánh tường, quậy phá đến nỗi gà chó trong thôn gặp nó đều cong đuôi bỏ chạy. Bọn hài tử trong thôn, hơn bốn mươi đứa, có đứa lớn hơn nó nhiều mà đứa nào cũng sợ nó, phục nó.

Hôm nay nó ăn cơm trưa xong chạy ra ngoài chơi đến trời tối mới về. Nó lớn lên hơi giống phụ thân. Khuôn mặt còn anh tuấn hơn cả phụ thân, mặt đầy bùn đất và máu, y phục cũng bị xé rách nhưng nó không khóc mà hầm hầm trở về ném thanh đoản côn, ngửa mặt nhìn lên thanh cương đao treo trên tường rồi cởi áo rách ra, chạy lấy nước rửa sạch vết máu và bùn đất trên mặt. Rồi ra vẻ đứa trẻ khỏe mạnh, hỏi mẫu thân :

– Mẫu thân chưa ăn cơm tối sao?

Hoàng thị giận đến phát run hỏi :

– Mi, mi ra ngoài đánh với ai?

Giang Tiểu Nhạn ra vẻ thản nhiên nói :

– Con đánh với bọn đại ngưu, nhị ngưu còn thêm bảy tám đứa nữa. Bọn chúng đánh một mình con nhưng địch không nổi võ công cao cường của con bị con đánh đến đại bại. Vết máu trên người con là trúng phải phi tiêu của chúng.

Hoàng thị giật mình nói :

– Ây da! Bọn nói lấy phi tiêu đánh con, phi tiêu phải bằng sắt không, có đầu nhọn đó.

Tiểu Nhạn lắc đầu nói :

– Không phải bằng đất mà bằng đá, mẫu thân đừng lo, anh hùng hảo hán trúng một chút ám khí mà kể gì. Mẫu thân, con muốn đi học võ.

Hoàng thị nổi giận mắng :

– Mi còn muốn học võ? Lẽ nào mi không biết sự việc của phụ thân. Phụ thân mi tuy phạm lỗi nhưng nếu không học võ với Bào lão đầu cũng không đến nỗi đến bước đường cùng như vậy. Hiện giờ bọn người Bào gia bức phụ thân đến nỗi không biết sống chết ra sao hay đã chạy xa rồi. Mi còn muốn học võ sao?

Tiểu Nhạn tức tối nói :

– Phụ thân nhát gan quá! Cứ trở về xem họ dám làm gì. Nếu họ muốn đánh, con giúp phụ thân đánh họ.

Hoàng thị khẩn trương giậm chân nói :

– Câm miệng! Mi đừng có gây nên họa mới. Mi không biết Bào lão đầu đã gọi đến ba con hổ dữ sao?

Tiểu Nhạn hầm hừ nói :

– Hổ dữ con cũng đánh chết.

Hoàng thị thấy nhi tử ngang tàng như vậy càng thêm lo lắng.Tiểu Nhạn ăn vội cơm tối rồi vào trong lên giường ngủ.

Hoàng thị đang thu dọn chén bát, thì tiểu nhi tử khóc lên. Hoàng thị vỗ về một hồi tiểu nhi tử mới ngủ tiếp.

Tiểu Nhạn đang nằm ngủ ngon bên cạnh, phát ra tiếng ngáy ngon lành, thỉnh thoảng nắm chặt nắm đấm, giơ chân tay như đánh nhau trong mộng.

Hoàng thị ẵm tiểu nhi tử vào phòng trong, rồi ra phòng ngoài, lấy ra kim chỉ ngồi bên đèn mà vá áo bị rách của Tiểu Nhạn.

Không biết trải qua bao lâu, chợt cảm thấy có luồng gió lạnh bên ngoài thổi vào ngẩng đầu nhìn xem thì thấy cửa phòng đã mở, một người bước vào. Hoàng thị kinh hoàng thất thanh định kêu lên nhưng định thần nhìn kỹ thì ra là Chí Thăng trượng phu của nàng, bèn nói :

– Ây da! Chàng sao còn trở về?

Chiếc áo lụa trên người Chí Thăng vừa bẩn vừa rách, đầu tóc rối bời, râu mọc tua tủa, chỉ mấy ngày mà hắn trở thành vừa vàng vừa ốm.

Vừa vào trong, hắn hoang mang hỏi nho nhỏ :

– Trong nhà còn mấy ngân lượng phải không? Nàng mau cầm ra đây cho ta đào thoát.

Hoàng thị rơi nước mắt hỏi :

– Chàng chạy đi đâu?

Chí Thăng khoát tay nói :

– Không cần hỏi. Mau cầm ra đây.

Hoàng thị lệ đầm đìa, vào phòng cầm ra mấy lượng bạc, bên ngoài Chí Thăng lấy thanh đại đao trên tường xuống rồi tìm một chén cơm nguội, lấy tay bốc ăn.

Hoàng thị bên trong bước ra nhìn thấy như vậy, bèn nói :

– Để thiếp hâm nóng cho chàng. Còn có thức ăn nữa đó.

Chí Thăng khoát tay, một mặt bóc cơm ăn, một mặt nói :

– Không cần, ta phải đi đây.

Rồi cầm lấy bạc trong tay thê tử ước khoảng năm sáu lượng. Hắn cất vào trong ngực rồi đặt chén cơm xuống, nắm chặt tay thê tử, chảy nước mắt nói :

– Ta xin lỗi nàng vì bồng bột làm chuyện bậy bạ, nhưng ta không ngờ Bào gia họ hung hãn như vậy, nếu ta không mau chạy xa, bị họ bắt được tức khắc nhận cái chết. Ta đến tỉnh ngoài tìm một bằng hữu làm quan. Sau này có thể rước hết mẫu tử nàng cùng đi.

Hoàng thị cứ thổn thức không nói được câu nào. Chí Thăng lại nói :

– Ta không dám ở đây lâu phải đi ngay. Bất luận gặp ai, nàng không được nói đêm nay ta có về.

Dứt lời, hắn bước ra ngoài, chợt đứng lại hỏi :

– Tiểu Nhạn đâu?

Hoàng thị quẹt nước mắt nói :

– Tiểu Nhạn ngủ rồi.

Ý Chí Thăng muốn nhìn nhi tử một chút, nhưng hắn suy nghĩ rồi thở dài mở cửa đi ra.

Hoàng thị muốn ra ngoài tiễn trượng phu. Chí Thăng vội ngăn nàng ở cửa, lo sợ nói :

– Nàng đừng theo ta ra ngoài.

Giang Chí Thăng tay cầm đơn đao, lách ra khỏi cửa men theo vách tường đi về phía bắc như một tên ăn trộm chạy khỏi thôn làng hướng về phía bắc.

Lúc này đã sang canh hai, trên trời ngàn sao lấp lánh, trăng sáng một vầng, gió xuân từ non cao thổi về khiến Chí Thăng lạnh lẽo.

Trên đường tuy không gặp người nào, nhưng bọn chó trong thôn ven đường như phát hiện được hắn, cuồng nộ sủa vang. Chí Thăng chạy bán mạng về phía bắc, vì mặt đất nhấp nhô hắn hai, ba lần vấp ngã, còn có một lần suýt rơi vào trong nước. Càng lúc càng hoang mang, phảng phất như có người đuổi sau lưng. Có lúc, hắn thấy thê thảm định nhào xuống nước tự trầm. Có lúc, lòng lại quật cường không muốn chạy đi mà đến Bào gia sống chết một phen, nhưng cuối cùng vì lòng cầu sinh đành phải nhẫn nại chịu khổ đi trong bóng tối mịt mù. Chạy đến nỗi tay chân đau nhức.

Phương đông dần dần sáng lên.

Hắn nhìn thấy một tòa núi cao thì biết mình đã rời khỏi Trấn Ba huyện. Hắn đứng lại thở mấy hơi, rồi giống như kẻ khùng lại chạy bán mạng về phía bắc.

Mặt trời phương đông đã lên cao.

Chí Thăng chợt cảm thấy bộ dạng mình qua thảm hại, trong tay lại cầm thanh đao. Nếu bị người phát hiện, nhất định họ sẽ cho là cường đạo. Thế nên, hắn vội ném thanh đao vào ruộng nước, rồi bất kể chân đau, xăm xăm chạy về phía trước đến lúc trời sáng hẳn, hắn đã đến một sơn khẩu.

Núi này cũng là mạch núi của Đại Ba sơn, tuy không cao lớn, nhưng sơn đạo cực kỳ khúc khủyu, gập ghềnh.

Chí Thăng lại chạy vào trong núi hơn trăm bước, chỉ thấy chim non hót vang bên tai, ác điểu chập chờn trên đầu, nhưng không gặp một người, hắn mới thấy yên tâm, tìm một hòn đá xanh ngồi xuống, cởi chiếc hài rách ra, dốc ra vô số cát đất, còn trên chân có mấy mụt nước lớn. Hắn mím môi bấm mấy mụt này, nước xanh trong mụt chảy ra…

Hắn không dám ở lại lâu, bèn mang đôi hài rách đi, mấy bước lại thấy chân đau quá, cất bước hết nổi đành ngồi xuống đất xé một mảnh áo quấn quanh chân, vừa làm vừa nghĩ: “Ta đã phạm đại tội gì, bị người bức đến như vậy. Đã ẩn nấp mấy đêm ở Nam Sơn, giờ chạy đến Bắc Sơn này, không biết sẽ sống chết ra sao?”.

Nghĩ như vây, lòng hắn vừa bi ai vừa phẫn hận, đồng thời thấy cả người mệt mỏi ra rời, bụng đói cồn cào đứng dậy như kẻ bị thọ hình, lê từng bước trên sơn lộ đi về phía bắc. Không được mấy mươi bước thì nghe phía sau vang lên mấy tiếng chân ngựa dập dồn trên sơn cốc, khiến hắn nghe càng táng đởm kinh tâm. Chí Thăng sợ quá quay người lại nhìn, thấy phía sau chạy đến bốn con tuấn mã.

Ba con đầu, trên lưng là đại hán vạm vỡ, trên lưng tuấn mã phía sau là Bào lão sư râu trắng bạc phơ, mặt giận hầm hầm.

Chí Thăng nhìn thấy hồn phi phách tán, vội bò lên một tảng đá bên cạnh định chạy lên núi, thì nghe thanh âm phía sau như sấm dậy :

– Chí Thăng, còn muốn chạy sao?

Thanh âm của lão sư khiến Chí Thăng tay chân bủn rủn, “hự” một tiếng té nhào xuống. Hắn vội lăn người đứng dậy định chạy, nhưng bốn con ngựa đã gần kề, đi đầu chính là Xuyên Vân Yến Long Chí Đằng, mặt xanh râu ria xồm xoàm, dáng vẻ hung tàn.

Ngựa vừa đến nơi, tay hắn vung roi ngựa vút trên đầu Chí Thăng.

Chí Thăng cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhưng hắn còn giãy giụa cố đứng dậy, hỏa nộ trong lòng bừng bừng đứng dậy mắng lớn :

– Bọn ngươi là cường đao…

Lời còn chưa nói hết, cảm thấy trước ngực như vỡ ra, toàn thân đầu óc như tối sầm, hắn dùng tay quơ quào mà không biết quơ về đâu, đã sụp xuống đất chết ngay.

Lão sư trên lưng ngựa đang định khoát tay, nhưng không còn kịp nữa.

Thôi Sơn Hổ Long Chí Khởi đã phóng đao vào ngực Chí Thăng, dòng máu tươi theo kẽ đao trên người Chí Thăng phun ra. Sau đó Chí Khởi nói với Bào lão sư :

– Sư phụ, việc đã xong rồi, chúng con xin về.

Bào lão sư trên lưng ngựa nhìn thi thể Chí Thăng hồi lâu, tuy sắc mặt lão vẫn còn đỏ tía đáng sợ, nhưng mục quang lại mang vẻ bi thương.

Phá Lăng Giao Cổ Chí Minh xuống ngựa, trách Chí Khởi :

– Tam sư ca sao vội vàng vậy. Hỏi hắn mấy câu là được rồi.

Sắc mặt đen của Chí Khởi càng lộ nét giận dữ nói :

– Người như vậy còn hỏi cái gì. Để hắn làm ra việc như vậy toàn bộ người trong Côn Lôn ta còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ.

Chí Đằng trên lưng ngựa cũng trách sư đệ :

– Sư phụ còn chưa phát lạc, đệ đã giết hắn rồi.

Chí Khởi tức giận định cãi với ca ca thì nghe Bào lão sư nói :

– Các ngươi đừng cãi vã nữa. Ném thi thể hắn xuống khe suối đi.

Ba người không dám lên tiếng. Chí Minh và Chí Khởi bước đến khiêng tử thi. Chợt Chí Minh lấy ra ngân lượng trên người Chí Thăng đưa cho sư phụ. Bào lão sư cầm lấy ước chừng khoảng năm, sáu lượng, lòng đã hiểu rõ đêm qua Chí Thăng trở về nhà nhất định để lấy chút ngân lượng này.

Chí Khởi và Chí Minh khiêng thi thể của Chí Thăng ném xuống khe suối dưới chân núi. Bào lão sư không nhìn kỹ mà phất tay bảo :

– Chúng ta về thôi.

Dứt lời, bốn con tuấn mã quay đầu đi khỏi sơn khẩu, phi ngựa trở về Bào Gia thôn.

Bào lão sư về gia trung, tinh thần lộ vẻ suy nhược, còn bọn Chí Đằng ba người vào trong phòng yến tiệc.

Bào Chí Lâm chống một cây côn khập khiễng vào phòng, thấy ba người liền thấp giọng thăm dò hỏi :

– Thế nào? Đuổi kịp Chí Thăng không?

Bọn Chí Đằng chỉ lo ăn nhậu. Chí Lâm lại hỏi :

– Đã kết liễu hắn chưa? Các sư huynh nói cho đệ biết với, đệ quyết không nói với người khác.

Chí Đằng dằn ly rượu trên bàn, nói :

– Sư đệ, sao lại nói những lời này. Chúng ta không phải là bọn lục lâm thảo khấu, sao có thể tự tiện kết liễu mạng người? Các huynh theo sư phụ đi, vốn nghĩ là sẽ đuổi kịp hắn, đánh hắn một trận bán sống bán chết là được, nhưng mà không đuổi kịp, hoặc giả đêm qua đệ nhìn lầm người trong nhà đi ra không phải là hắn.

Chí Lâm nghe vậy lấy làm thất vọng, căm hận nói :

– Tiểu tử đó sớm muộn cũng chết mà thôi. Chờ mà xem!

Nói xong, hắn nốc cạn hai ly rượu, rồi mang vết thương chống côn ra khỏi phòng. Rồi muốn đến phụ thân để nghe ngóng nhưng vừa đẩy cửa phòng của phụ thân thì thấy gia phụ đang ẵm và đùa giỡn với A Loan.

Tuy đang vui đùa, nhưng mặt mày lão trắng bệch, thần sắc cực kỳ khó coi. Chí Lâm biết phụ thân đang lo buồn, bèn lui về phòng mình.

Chiều hôm đó Chí Đằng, Chí Minh, Chí Khởi cáo từ sư phụ phi ngựa trở về Tử Dương huyện.

Bọn họ vừa đi, bọn Chí Hiền đều cảm thấy ngạc nhiên. Họ nghĩ có lẽ sự thực đã rõ ràng, nhất định ba vị sư ca đã làm xong sự việc.

Chí Hiền là thân thích với Chí Thăng, hắn cũng không dám đến nhà họ Giang. Bọn còn lại như Chí Tuấn, Chí Viễn… tuy bình thường không có hảo cảm với Chí Thăng, nhưng bây giờ thỏ chết khiến khỉ cũng buồn. Họ cảm thấy học võ với Bào lão sư không phải là việc dễ dàng.

Trong ngày đó, tinh thần Bào lão sư suy nhược, ngay cả cơm trưa lão cũng không ăn, nằm trong phòng đến tối. Sờ vào người, lấy ra ngân lượng mà đồ đệ đã lấy từ trong mình Chí Thăng thở dài một hơi, buồn bã ăn xong cơm tối rồi bước ra khỏi cửa.

Lúc này, trời đã tối đen. Trong thôn giờ đã điểm canh. Nhà nhà đều đã lên đèn.

Bào lão sư đến trước cửa nhà Chí Thăng nhìn qua khe cửa, chỉ thấy ánh đèn le lói mà chẳng có âm thanh. Bào lão lấy ngân lượng ra, theo kẽ vách mà ném vào, lòng nghĩ: “Đây là ngân lượng Chí Thăng đào thoát mang theo, giờ hắn không dùng đến nữa. Các ngươi là người nhà của hắn, ta trả lại mà dùng”.

Lão quay người vừa đi một bước, chợt nghe trong nhà có tiếng hài nhi khóc Bào lão sư mới biết Chí Thăng còn có một tiểu hài nhi, lòng lão càng buồn hơn, chỉ thở dài mà trở về nhà.

Sáng sớm hôm sau, Bào lão vẫn không lên tiếng, theo thường lệ mà ra dạy võ.

Lão vốn là người kiên cường, chưa từng thở dài một tiếng nhưng mấy hôm nay thường chau mày. Có lúc không làm gì chỉ đứng thở dài. Vì thế bọn môn đồ cảm thấy tính tình lão sư đã thay đổi.

Bọn Chí Tuấn, Chí Viễn đều toát mồ hôi, không biết sư phụ vì việc gì u sầu như vậy.

Mỗi ngày, mọi người đều theo lệ luyện võ. Lúc luyện võ, tất cả đều nghiêm cẩn không dám lơ là. Luyện võ xong, chia nhau làm việc: cày đất, trồng trọt, cho ngựa ăn. Không ai dám lười nhác, không ai dám cười đùa vì đề phòng lão sư lại nổi giận.

Bảy tám ngày sau, hôm nay Lỗ Chí Trung, đệ tử đắc ý của lão sư từ Hán Trung trở về.

Hắn đã về tối đêm qua, ngủ ở nhà một đêm, sáng sớm hôm nay vào phục mệnh với sư phụ. Lúc hắn vừa vào, thấy trong sân chỉ có ba người là Chí Hiền, Chí Tuấn, Chí Viễn, hắn cảm thấy ngạc nhiên. Chưa bước vào cửa đã thấy sư đệ Chí Lâm bước ra, mặt mày xanh xao, suy nhược như mắc phải bệnh nặng.

Chí Lâm vừa thấy Chí Trung, vội nói :

– Sư huynh, thế nào rồi? Ở Hán Trung vui chơi đủ thứ chứ?

Chí Trung hỏi lại :

– Sư đệ, đệ thế nào rồi?

Chí Lâm nghe hỏi, lại nổi giận nói :

– Huynh đừng hỏi đến.

Chí Trung lại ngoảnh đầu thấy bọn Chí Hiền chuyên tâm luyện võ, không dám nói câu nào. Chí Trung thấy tình hình khác lạ, bèn chạy vào trong tìm sư phụ. Chí Lâm cũng bước theo hỏi :

– Thương thế ca ca của đệ thế nào rồi?

Chí Trung lắc đầu nói :

– Không cần phải lo. Giờ bước đi được rồi.

Chí Trung vào trong, thấy sư phụ vừa mới thức dậy đang ngồi uống trà.

Chí Trung bái kiến, lão sư bảo hắn ngồi cạnh bên hỏi :

– Thương thế Chí Vân thế nào rồi?

Chí Trung đáp :

– Lúc đồ đệ đến Hán Trung, chân đau của sư ca bớt nhiều rồi. Ở đó mấy ngày, lúc trở về, sư ca có thể nhờ người đỡ mà bước xuống được. Sư ca nói xin sư phụ an tâm, tháng tới sư ca sẽ về nhà thăm viếng.

Bào lão gật đầu, lại hỏi những việc liên quan đến bảo tiêu cùng tình hình các đồ đệ ở Hán Trung. Sau đó bảo Chí Trung trở về ngơi nghỉ.

Chí Trung thấy tinh thần sư phụ mệt mỏi, không dám nói nhiều, bước ra cửa chờ bọn Chí Hiền luyện võ xong, hắn mới bước đến hỏi :

– Chí Bảo tại sao không đến?

Chí Hiền vội đưa mắt làm hiệu. Chí Tuấn cũng nói :

– Huynh bất tất phải hỏi. Có việc đệ sẽ kể với huynh.

Lúc này, Bào sư phụ từ trong cửa bước ra. Bọn Chí Hiền vội quơ đao múa côn, Chí Trung lại cung kính đối đáp ít lời với sư phụ rồi cáo từ ra về.

Trên đường, Chí Trung không ngừng sau nghĩ. Nghĩa là sau khi mình đi khỏi hẳn đã xảy ra sự cố giữa bọn sư huynh đệ, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng.

Vào thành về nhà, hắn nói với thê tử :

– Tình hình rất khả nghi trong nhà sư phụ.

Thê tử hắn nói :

– Sau khi chàng đi, không có huynh đệ nào đến đây. Thiếp cũng không biết có xảy ra việc gì?

Chí Trung trầm tư một hồi, nhớ lời Chí Thăng dặn mua tơ lụa son phấn hay ta mang mấy món này đưa cho Chí Thăng, thuận tiện hỏi thăm nhà sư phụ xảy ra chuyện gì. Hôm nay không thấy Chí Thăng đến luyện võ hay là hắn cũng xảy ra việc.

Nghi hoặc một hồi thì đến giờ dùng cơm trưa.

Lúc đang ăn cơm, Mã Chí Hiền lại đến, Chí Trung vội hỏi :

– Sư đệ mời ngồi. Huynh đang định tìm đệ đây. Sao hôm nay huynh không gặp Chí Thăng và Chí Bảo.

Rồi chỉ son phấn trên bàn nói :

– Đây là do Chí Thăng nhờ huynh mua về. Huynh định mang cho hắn. Đệ đến thật đúng lúc, giao cho đệ, huynh đỡ đi một chuyến.

Chí Hiền thấy những vật tơ lụa, son phấn đó trên mặt lộ vẻ bi thương, khoát tay nói :

– Đồ này để lại chỗ huynh đi. Bọn ta tìm không ra Chí Thăng. Huynh đi không đến mười mấy ngày mà nơi này đã xảy ra đại họa. Chí Bảo, Chí Lâm đều bị thương, sư phụ thì tức giận, còn đệ phải đến Tử Dương huyện mời tam vị sư huynh. Bọn họ vừa trở về mấy hôm trước. Giang Chí Thăng đã…

Chí Hiền bèn đem sự việc mười mấy ngày gần đây tỉ mỉ kể cho Chí Trung nghe.

Chí Trung nghe xong, sợ đến biến sắc, ngẩn người hồi lâu mới nho nhỏ nói với Chí Hiền :

– Thế thì Chí Thăng nhất định chết rồi sao?

Chí Hiền nói :

– Nếu hắn không chết, sao sư phụ bảo ba vị sư huynh trở về. Kỳ thực Chí Thăng vốn tính cao ngạo, làm càn, chết không đáng tiếc, nhưng thê tử của hắn thật đáng thương. Hiền thê chưa đến ba mươi, hai nhi tử một mười hai, một đứa chưa tròn năm. Tuy gia trung có chút sản nghiệp nhưng Chí Thăng vừa đi lập tức có nhiều người đến đòi chia sản nghiệp. Huynh biết không, hiền thê của Chí Thăng vốn là biểu muội của tiểu đệ. Hai nhà vốn là thân thích vậy mà mấy hôm nay, đệ không dám đến nhà họ, chỉ vì vừa đến, thê tử của hắn đều đang kêu khóc.

Chí Trung chau mày thở dài nói :

– Tại sao việc lại đến nước này. Lúc huynh sắp đi, Chí Thăng gửi gắm mua chút đồ vật, huynh đã nghi ngờ, huynh đã khuyên hắn. Thật không ngờ…

Nói đến đây, thở dài hồi lâu mới nói tiếp :

– Hôm nay, ta thấy tinh thần sư phụ bất ổn… Việc này một tiếng lão nhân gia cũng không nhắc với huynh. Huynh nghĩ trong lúc thịnh nộ, lão đã hạ sát Chí Thăng, giờ đã có chút hối hận rồi.

Chí Hiền khoát tay nói :

– Nhưng sư phụ là người kiên cường, hành sự chưa từng hối hận. Chỉ vì Chí Thăng bội phản sư môn, tuy đã giết chết hắn, nhưng lòng sư phụ vẫn cảm thấy không vui. Không chừng lo ngại thân nhân của Chí Thăng biết được việc này có thể đến nha môn mà cáo trạng.

Hai người đàm luận một hồi, Mã Chí Hiền mới cáo từ ra về.

Hôm sau, Chí Trung lại đến nhà sư phụ cẩn thận luyện võ, tuyệt không nhắc đến việc này.

Lại trải qua nhiều ngày, thương thế của Chí Lâm và Chí Bảo cũng đã lành. Bọn sư đồ vẫn như thường lệ mà luyện võ.

Tinh thần của Bào lão sư đã dần hồi phục, không còn than thở trầm tư nữa, phảng phất như việc này chưa từng xảy ra.

Nhưng trong bọn luyện đao thương, quyền cước này thiếu mất một Chí Thăng nên có vẻ trình độ của họ chẳng chênh lệch là bao.

Còn nhi tử Tiểu Nhạn của Chí Thăng tuy tính tình ngỗ nghịch, phá phách, suốt ngày cứ ra ngoài múa côn đánh quyền, về nhà ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ra đường, nhưng nó chỉ là một đứa con nít mười hai tuổi. Mấy hôm nay, đột nhiên không thấy phụ thân, còn mẫu thân mỗi ngày đều rơi nước mắt, Tiểu Nhạn lòng thấy bồn chồn nên chẳng còn lòng dạ nào mà rong chơi.

Hôm nay nó lại hỏi mẫu thân :

– Mẫu thân, sao không thấy phụ thân về?

Hoàng thị nói :

– Mẫu thân đã không từng nói với con sao? Phụ thân con ra ngoài tìm bằng hữu, có thể một, hai năm nữa mới về.

Tiểu Nhạn nhăn mặt nói :

– Vậy thì không được. Con phải đi tìm phụ thân.

Hắn không biết vì duyên cớ gì mà nước mắt mẫu thân tuôn trào. Hắn thấy mẫu thân đang cho đệ đệ bú sữa mà mắt thì mờ lệ. Tiểu Nhạn nghĩ thầm: “Nhất định là mẫu thân giấu ta điều gì. Ta phải hỏi người khác mới được”.

Sáng sớm hôm nay, hắn cầm cây côn ra cửa thì thấy Bào lão sư đang dạy võ cho đồ đệ, di phụ Mã Chí Hiền của hắn cũng đang đánh quyền trong đó. Nó nhớ trước đây, phụ thân nó cũng luyện võ với đám người này. Hơn nữa, võ nghệ còn cao hơn họ.

Tiểu Nhạn cầm côn chạy đến ôm chân Chí Hiền hỏi :

– Di phụ, phụ thân con giờ đang ở đâu?

Chí Hiền khẩn trương còn chưa đáp lời, thì Chí Lâm hung hãn chạy tới nói với Tiểu Nhạn :

– Đi, đi! Con nít ở đâu đến đây. Cẩn thận đao thương chém trúng.

Tiểu Nhạn giơ côn dọng một cái vào bụng Chí Lâm.

Chí Lâm “hự” một tiếng, hai tay ôm bụng, la lên :

– Côn đồ, ngươi dám đánh ta!

Nếu lúc này không có phụ thân đứng bên cạnh, hắn có thể động đao giết oắt con này.

Tiểu Nhạn nhảy lên định giơ côn đánh tiếp, Chí Hiền vội ngăn lại.

Chí Trung, Chí Tuấn cạnh bên cũng ngừng luyện võ.

Bào lão sư bước đến, mặt đỏ sầm xuống, giận dữ hỏi :

– Hài tử này tại sao động thủ đánh người?

Tiểu Nhạn chớp mắt nhìn dung mạo đáng sợ của lão sư, nhưng không chút phục tùng, cầm ngang đoản côn giậm chân nói :

– Ta tìm di phụ ta, hỏi phụ thân ta đi đâu, tiểu tử đó dựa vào cái gì mà đuổi ta, thì ta phải đánh hắn.

Nói dứt, nhảy lên định đánh Chí Lâm nữa. Chí Hiền giữ chặt cây côn trong tay hắn, nhưng thằng bé này rất mạnh mẽ, muốn đoạt cây côn của nó không phải chuyện dễ.

Chí Lâm giận nói :

– Thằng bé này đánh ta một côn quá đau. Mi là tên lưu manh ở đâu tới?

Lão sư đẩy Chí Lâm thoái lui mấy bước, rồi mới hỏi Chí Hiền :

– Đây là hài tử nhà ai? Tại sao đến đây tìm phụ thân nó?

Chí Hiền ngập ngừng nói :

– Đây… đây là đại hài tử… của Giang Chí Thăng.

Lão sư vừa nghe sắc mặt biến đổi, nhíu mày nhìn Tiểu Nhạn thấy dung mạo hắn còn anh tuấn hơn phụ thân hắn.

Lúc này, Tiểu Nhạn thừa cơ Chí Hiền đang nói chuyện bèn giật mạnh đoản côn, ngạo mạn đứng đó. Tuy không đánh ai, nhưng uy phong lẫm lẫm như một tiểu anh hùng, hầm hừ nói :

– Các người, ai dám tỉ võ với ta?

Mặt lão sư thoáng nét cười, bước đến nói với Tiểu Nhạn :

– Tiểu hài tử, không phải mi đi tìm phụ thân sao? Phụ thân mi vốn là đồ đệ của ta. Mấy hôn nay không thấy hắn đến, ta đang nhớ hắn đây. Mi mau về hỏi mẫu thân chắc biết phụ thân đi đâu?

Tiểu Nhạn lắc đầu nói :

– Không! Mẫu thẫn không nói với ta, ta mới tìm di phụ mà hỏi. Các ngươi nếu không nói rõ sự việc phụ thân ta, ta nhất định không đi, đừng hòng ai luyện võ được.

Lão sư lại cười cười. Lão lấy ra mấy trăm quan tiền cho Tiểu Nhạn rồi cười nói :

– Đừng phá! Ta thấy mi là đứa tiểu hài nhi khí phách, lẽ ra phải biết nghe lời. Ta cho mấy trăm quan đây, đi mua kẹo mà ăn.

Tiểu Nhạn cầm lấy tiền ném vào lão sư, dọng côn mà nói :

– Ta không cần tiền! Ta cần phụ thân ta! Các ngươi phải trả phụ thân ta đây, nếu không phải nói rõ chỗ của phụ thân để ta đi tìm người.

Bào lão sư mặt đã lộ vẻ giận, quắc mắt nhìn tiểu hài tử. Chí Hiền vừa thấy tình hình bất ổn, vội kéo Tiểu Nhạn đi, liền miệng dỗ dành :

– Được rồi. Cháu ngoan! Đừng quậy phá đây nữa, cháu theo sư bá về, sư bá sẽ nói rõ chỗ ở của phụ thân.

Tiểu Nhạn bị Chí Hiền kéo đi, nó không ngừng giơ côn và nắm đấm thị uy với Bào lão sư.

Chí Lâm nói với phụ thân :

– Thằng bé này còn đáng ghét hơn cha nó nữa, sao chúng ta không đánh nó một trận.

Bào lão sư quay qua tát cho Chí Lâm một cái, rồi đá cho hắn một cước té nhào. Chí Viễn, Chí Trung vội chạy lên khuyên giải. Bào lão sư vừa tức giận, vừa thương tâm, mắng nhi tử :

– Mi nói nhi tử của Chí Thăng giống phụ thân nó, đáng tiếc mi lại không giống ta, mi không cần giống ta, chỉ cần mi giống thằng bé vừa rồi, ta cũng không đến nỗi như vậy.

Chí Lâm chạy tạt sang một bên, mặt mày hầm hừ như một con chó bị chủ đánh.

Bào lão sư chưa nguôi tức giận, không ngừng mắng nhi tử.

Lúc này, tiểu tôn nữ A Loan từ trong chạy ra dang hai cánh tay nhỏ, kêu lên :

– Lão gia gia, lão gia gia đừng giận nữa.

Nó chạy đến bên kéo lấy lão tổ phụ.

Bào lão sư giận quá đến râu tóc dựng ngược. Bàn tay vuốt bím tóc tiểu tôn nữ, lòng buồn bã nghĩ: “Hai nhi tử ta đều vô dụng, không những võ nghệ Bào gia ta bị thất truyền. Hơn nữa, không có người đối phó với thù gia. Đồ đệ tuy đông, nhưng không có người đáng tin. Ta còn sống mấy năm phải đem tài nghệ truyền cho A Loan mới được”.

Bào lão sư đã có chủ ý, lòng mới nhẹ nhàng đôi chút. Lát sau, Chí Hiền trở về. Bào lão sư hỏi hắn tình hình của Giang gia, rồi dặn dò hắn làm cho A Loan một thanh đao vừa ngắn vừa nhẹ.

Từ hôm đó, Bào lão sư lại thỉnh thoảng thở dài.

Còn Tiểu Nhạn lại tụ tập mười mấy đứa ngỗ nghịch trong thôn, cầm đao làm bằng trúc bằng gỗ, thường náo loạn ngoài cửa Bào gia.

Tiểu Nhạn dẫn đầu, chỉ đích danh Chí Lâm ra cùng nó tỉ võ.

Bào Chí Lâm không sợ đám trẻ này, nhưng sợ phụ thân hắn, nên ẩn núp trong nhà không dám đi ra.

Đến ngày thứ ba, Chỉ Bảo đến luyện võ trên đầu chảy máu nói là vừa rồi ở ngoài thôn bị nhi tử của Chí Thăng cầm đá chọi cho bể đầu.

Chí Viễn đến đầu có đầy cả bùn đất nói vừa rồi bị đám con nít do Tiểu Nhạn cầm đầu vây chặt hắn, nhất tề ném bùn vào hắn.

Lão sư cười lạnh nói :

– Thằng nhỏ này!!!

Chí Hiền đứng canh, thấy sắc diện sư phụ thật là đáng sợ. Hôm đó, Bào lão sư không làm việc gì. Đến tối lão ngầm dắt một mũi đao ra khỏi cửa. Lão sư đi ngang trước cửa họ Giang, nhìn thoáng vào trong rồi đi ra khỏi thôn.

Lúc này, nhà nhà đều đã thắp đèn, những người chăn dắt trâu, dê cũng đã trở về.

Trời đã tối sẩm, lão sư như một hồn ma tìm kiếm thức ăn. Hai mắt nhìn đông nhìn tây. Gió đêm thổi, râu tóc phất phơ.

Chờ một hồi, chợt thấy trong con đường nhỏ của khu ruộng lúa phía tây chạy đến một hài tử, tay đang vung vẩy đoản côn.

Lão sư bước ra chặn lại.

Lúc này, Tiểu Nhạn còn chưa ra khỏi ruộng lúa. Tiểu Nhạn trợn mắt, giơ côn nói :

– Lão đầu tử này muốn tỉ võ với ta sao?

Lão sư không nói tiếng nào, chậm rãi lấy mũi đao trong lòng ra. Lão sư định ra tay độc thủ. Mũi đao giơ lên, lòng nghĩ: “Ta phải kết liễu tiểu tử này để tránh hậu hoạn”.

Tiểu Nhạn không biết lão sư định giết nó. Nó thích thú nhảy nhót nói :

– A! Mũi đao này tốt quá.

Cử chỉ thơ ngây, sống động này khiến lão sư mềm lòng, chậm rãi hạ mũi đao xuống, cười nói với Tiểu Nhạn :

– Mi thích mũi đao này sao? Ta tặng cho đó.

Tiểu Nhạn mỉm cười tiếp lấy mũi đao, ngắm nghía mãi. Lão sư chợt nghĩ đến một việc muốn đoạt mũi đao lại giết chết thằng bé, nhưng ác niệm vừa khởi, tâm niệm áp chế, lão nghĩ: “Hà tất, ta giết phụ thân nó cũng được rồi. Lẽ nào nhổ cỏ tận gốc sao? Cổ nhân nói: “Oan gia nên giải không nê kết”. Huống hồ trời cao có mắt. Bào Chấn Phi ta đã sắp thất tuần, không thể lại làm việc ác độc”.

Nên lão nhân từ xoa đầu Tiểu Nhạn nói :

– Mi về nhà đi, đừng nghĩ đến phụ thân nữa. Hắn đã đi nơi khác rồi, quyết không bị khổ đâu. Về khuyên mẫu thân mi đừng nên ưu sầu. Còn nữa, ta khuyên mi đừng phá rối bọn đồ đệ và trước cửa nhà ta nữa.

Tiểu Nhạn lắc đâu nói :

– Không phá nữa. Cho ta mũi đao tốt như vậy ta không phá nữa đâu.

Dứt lời, nó một tay cầm đao, một tay cầm côn, vui mừng, nhảy nhót chạy về nhà.

Bào lão sư nhìn bóng tiểu hài tử khuất hẳn, lão vẫn đứng bần thần trong ruộng lúa, nhưng lão đã có chút vui vẻ. Về nhà không thở dài nữa.

Hôm sau, bọn đồ đệ đến luyện võ không ai bị Tiểu Nhạn quấy rối.

Hôm nay, lão sư luyện võ cũng nhiều phấn khởi. Còn gọi A Loan chưa đến mười hai tuổi vào sân vung quyền tung cước một hồi.

Luyện tập xong bọn đồ đệ chia nhau làm việc.

Lão sư lại bảo một mình Chí Hiền vào trong phòng. lão sư lấy ra mấy lượng vàng nói :

– Mười lượng vàng này ngươi đem cho nhà Chí Thăng. Hắn đã học võ với ta ba năm vì phạm môn qui mà bức nó ra đi. Ta nghĩ mười năm nữa, chưa chắc hắn trở về. Thê tử, hài nhi của hắn thật đáng thương, ngươi đem ngân lượng này cho họ. Về sau, ta còn chu cấp cho họ nữa.

Chí Hiền vâng dạ tiếp nhận mười lượng vàng. Bước ra ngoài đường, lòng không ngừng nghi hoặc, nghĩ thầm: “Lòng lão đầu này đang nghĩ gì đây. Giết trượng phu của người ta, lại đi chu cấp cho cô nhi quả phụ này trừ phi lão thật hối hận. Mấy hôm nay Tiểu Nhạn náo loạn lão như vậy, lão lại chẳng chút tức giận, thực khiến người ta sinh nghi, không biết lão đang nghĩ gì đây”.

Đến trước cửa nhà họ giang, thấy Tiểu Nhạn ở trong phòng đang cầm mũi đao sáng không đến bảy tấc. Nó vừa thấy Chí Hiền đã chạy đến nói :

– Di phụ, người xem điệt nhi có một bảo đao đây.

Chí Hiền nói :

– Hài tử này hết chuyện lại làm đao ra chơi, lỡ bị thương thì sao. Ở đâu mà cháu có vậy.

Tiểu Nhạn nói :

– Đao này là do Bào lão đầu tặng cháu. Tối qua lão ở ruộng lúa chờ cháu, lấy bảo đao này trong ngực ra tặng cháu.

Chí Hiền nghe nói sợ đến trắng bệch, giơ tay đoạt lẫy mũi đao của Tiểu Nhạn, nói :

– Việc này không được rồi.

Rồi vội vã bước vào trong gọi hoàng thị nói :

– Biểu muội mau đem hài tử vào trú ngụ trong thành, nếu không sẽ gặp họa sát thân. Bào lão đầu còn dữ hơn hổ đói.

Nói đến đây, hắn tức đến nỗi rơi nước mắt.

Hoàng thị còn chưa biết là việc gì. Tiểu Nhạn chạy vào đòi lại mũi đao. Chí Hiền trả đao cho Tiểu Nhạn, bi phẫn nói :

– Trả đao cho cháu, sau này cháu cầm đao này mà… Ây da, phụ thân cháu tuy làm việc bậy bạ nhưng tội hắn không đến nỗi…

Hoàng thị thấy Chí Hiền chảy nước mắt, lời nói úp mở như vậy, sợ đến phát run, mắt dàn dụa nói :

– Biểu huynh, đã xảy ra việc gì. Nói mau! Nói mau!

Chí Hiền khoát tay nói :

– Giờ huynh không thể nói rõ với biểu muội. Mẫu tử các người ngày nay phải vào thành ở với huynh. Đừng trở về nhà nữa, nếu không tất gặp đại nạn.

Hoàng thị sợ quá, gật đầu nói :

– Vâng, vâng. Muội sẽ dọn vào thành ngay.

Tiểu Nhạn hỏi Chí Hiền :

– Họa gì vậy? Di phụ mau nói cho điệt nhi biết.

Chí Hiền thở dài khoát tay nói :

– Cháu đừng hỏi nữa. Sư bá sẽ đưa mẫu tử cháu vào thành, trú ngụ ở nhà ta. Ta sẽ dạy cháu võ nghệ, còn dạy cháu rèn sắt. Nếu cháu biết rèn được thanh đao như vậy. Mình thích đao bao nhiêu thì mình rèn bấy nhiêu. Sau này có thể dựa vào nghề này mà kiếm cơm.

Tiểu Nhạn nghe nói vui mừng nhảy nhót :

– Được, được!

Hôm đó, do Chí Hiền giúp đỡ, mời một bà con của họ giang đến xem chừng nhà. Rồi mướn một chiếc xe mang theo nhiều đồ đạc. Mẫu tử Hoàng thị đến trú ở hậu viện tiệm sắt nhà họ Mã.

Đến lúc này, Chí Hiền hoàn toàn biết sư phụ Bào Chấn Phi vốn là người cực kỳ tàn nhẫn, Chí Thăng nhất định là lão giết rồi. Tính mạng hai tiểu hài tử này tương lai e rằng không giữ được, nên Chí Hiền rất lo lắng. Việc này không dám nói với ai, ngay cả Lý thị thê tử hắn cũng không biết.

Mỗi ngày, hắn gặp Bào sư phụ càng thêm cung kính. Còn đối với sư huynh đệ nhất là Chí Lâm, hắn càng không dám đắc tội, sợ có một ngày chọc giận đến sư phụ, đại họa khó lường.

Hoàng thị ở trong nhà Chí Hiền rất bình an, nhưng Hoàng thị là thiếu phụ trẻ tuổi, bình thường tình cảm phu phụ rất nồng thắm. Từ khi trượng phu đi biệt tích, lúc đầu còn lo lắng bi thương. Sau đó dần dần nguôi ngoai, bèn đánh phấn tô son, ra vào trong chợ, thân thích họ Giang đều biết, bèn tung ra những lời dị nghị, mưu đồ đoạt mấy chục mẫu ruộng của họ Giang.

Thời gian thấm thoát qua mau, mới đó đã một năm. Lúc này, không biết do ai truyền rao Chí Thăng đã chết rồi, bị cường đạo trong núi Thái Lĩnh sơn giết chết, còn nói có người gặp thi thể hắn.

Lúc đầu, Hoàng thị bán tín bán nghi. Chí Hiền cũng giấu giếm sự tình trong lòng, quyết không thừa nhận Chí Thăng đã chết.

Nhưng sau đó, Chí Hiền thấy Hoàng thị xuân tình phơi phới, trêu ghẹo bướm ong ngoài phố, hắn giận dữ nghĩ thầm: “Thật là báo ứng, Chí Thăng lúc sinh tiền gian dâm với phụ nữ. Giờ hắn chết mới một năm, hiền thê hắn đã muốn tái giá. Sau này có thể làm mất mặt nhà ta chi bằng nói rõ việc Chí Thăng đã chết để nàng ta đi cải giá”.

Chí Hiền bèn đem lời thực nói với Hoàng thị rồi nói tiếp :

– Chí Thăng chắc hẳn chết rồi, biểu muội tuổi trẻ như vậy muốn cải giá cũng không ai có thể ngăn cản nhưng biểu muội không thể mang Tiểu Nhạn theo. Tiểu Nhạn là trưởng tử của Chí Thăng, huynh và Chí Thăng không những là thân thích còn là tình sư huynh đệ ba năm, huynh muốn lưu lại gốc rễ này cho hắn.

Hoàng thị nghe sự thật khóc cả ba ngày, rồi mặc đồ tang mấy tháng nhưng cuối cùng nàng không giữ được cô quả mà cải giá với Đổng Đại có cửa hàng nhung lụa, mang theo Tiểu Lộc, hài tử mới hai tuổi đi theo. Còn Tiểu Nhạn bỏ lại nhà của Chí Hiền.