Chương 87: Sân thượng

Khoảng Cách Của Người

Đăng vào: 2 năm trước

.

Edit: Kurokochii

Sau đấy trong một lần gọi videocall với Bách Xương Ý, Đình Sương có hỏi rằng: “Anh từng nói xấu sau lưng ai bảo giờ chưa?”

Bách Xương Ý suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Kiểu như ở sau lưng mắng giáo sư ngu học á?”

Đình Sương: “…”

Đình Sương: “Coi như em chưa hỏi gì hết.”

Một lát sau, cậu vẫn không nhịn được mà nói: “Ý của em là —— tuy rằng em biết chắc chắn anh sẽ không làm như thế —— nhưng nếu anh có muốn oán trách gì em, thì anh hãy nói thẳng với em này, chứ đừng nên than phiền với người khác.”

Cậu vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Bách Xương Ý: “Đừng bảo là anh có gì muốn oán trách em thật nhé? Em rất tốt mà!”

“Anh biết.” Bách Xương Ý nói: “Bởi vậy anh không thể nào ngừng nhớ tới em được. Nếu thích thì em có thể xem câu này như một lời oán trách.”

Đình Sương nhoẻn khóe môi: “Ừm… vậy em cũng có điều muốn oán trách.”

Bách Xương Ý cười bảo: “Cứ việc nói.”

Oán trách Bách Xương Ý là một điều vô cùng khó, Đình Sương suy nghĩ lâu thiệt là lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra được một việc, dùng giọng điệu cực kỳ chọc người mà rằng: “Cây bút máy anh để lại cho em nhỏ — quá —”

Ngày hôm sau, lúc cô giúp việc dọn dẹp nhà cửa, phát hiện ra có một chiếc bút máy trông rất đắt tiền rơi cạnh bồn tắm, hơn nữa còn đang dính nước. Cô giúp việc vội vàng cầm lên lau khô rồi đưa cho bảo mẫu, bảo mẫu giao lại cho Chúc Ngao, nói là nhặt được ở trong nhà tắm ngay sát phòng ngủ của Đình Sương.

Lúc ăn cơm tối, Chúc Ngao đưa cây bút cho Đình Sương, hỏi: “Của con à?”

Đình Sương bỏ ra một giây để nhớ lại đêm qua mình đã vứt bút ở chỗ nào, sau đó mặt không đổi tim không đập mà bảo: “Vâng ạ, tối qua lúc đang tắm con đột nhiên nghĩ ra một thuật toán, không lấy bút ghi lại con sợ mình sẽ quên mất.”

Chúc Ngao gật đầu, quay sang giáo dục Chúc Văn Gia: “Con nhìn anh con mà học tập.”

Từ sau hôm thẩm vấn đến giờ, Chúc Văn Gia vẫn luôn ở trong trạng thái chán trường, Đình Sương cũng mặc kệ chẳng khuyên nhủ gì, những chuyện như thế này thì phải dựa vào chính bản thân mình. Chúc Văn Gia có thể tải phần mềm tìm bồ cho cậu, nhưng cậu lại chẳng có cách nào tải phần mềm tìm mẹ cho Chúc Văn Gia.

Cậu thậm chí còn không muốn biết kết quả phán quyết mà Ông Vận Nghi phải chịu.

Ngay hôm tòa tuyên án, luật sư có gọi điện thoại cho cậu, chẳng kịp chờ luật sư thông báo kết quả, Đình Sương đã bảo rằng: “Ông thử nói xem, sau khi nghe được kết quả tôi sẽ vui mừng hay là khó chịu?”

Luật sư suy nghĩ một chút rồi bảo: “Cái này khó nói.”

Đình Sương nở nụ cười: “Tôi cũng nghĩ thế. Mặc kệ là kết quả gì đi chăng nữa, đứng ở vị trí của tôi thì vui mừng cũng không thích hợp, mà khó chịu cũng không thích hợp.”

Luật sư im lặng một chút, rồi bảo: “Thế cậu có muốn nghe kết quả tuyên án nữa không?”

“Không nghe.” Đình Sương nửa đùa nửa thật mà bảo: “Tin rác sẽ chiếm bộ nhớ trong.”

Thật sự thì cậu cảm thấy những chuyện này ngày càng chẳng liên quan gì đến mình.

Cậu tựa như một người đang từ từ trồi lên khỏi đáy biển, chỉ chờ màng nước cuối cùng bao xung quanh cơ thể cậu tách ra, vỡ thành những viên ngọc nước rồi rơi xuống mặt biển, thì cậu có thể trở về nguyên vẹn dưới ánh mặt trời.

Mỗi ngày Đình Sương đều sống rất quy luật, dậy sớm ăn sáng với Chúc Ngao, sau đó là đi làm, cố gắng hoàn thành tốt những công việc mà trước nay cậu chẳng hề thích thú, chạng vạng lại về nhà ăn cơm tối với Chúc Ngao, cuối cùng là đi tản bộ.

Thỉnh thoảng cậu sẽ tới sân trường cũ để chạy bộ một mình, chạy xong thì ra ngoài cổng ăn bát mì vằn thắn.

Hẳn là vào một ngày thứ bảy nào đó, sau hơn một tháng cậu và Bách Xương Ý cùng nhau tới đây ăn, Đình Sương mới quay trở lại quán mì vằn thắn này.

Vừa khéo là giờ cơm trưa, trong quán rất đông khách khứa, xếp ở phía trước Đình Sương là một cậu trai mặc đồng phục học sinh, ông chủ quán vừa thấy cậu trai liền thân thiết chào hỏi: “Lớp 12 đi học thêm hả cháu?”

“Vâng, chỉ có lớp 12 mới phải đi học vào thứ bảy thôi ạ.” Cậu trai cười gật đầu, sau đó thúc giục: “Ông chủ nhanh tay một chút ha, ăn xong cháu còn muốn đi đá bóng nữa.”

“Yên chí, bát này là của cháu.” Ông chủ quán nói xong thì gắp thêm cho cậu trai kia hai miếng vằn thắn: “Lớp 12 khổ lắm, ăn nhiều một chút.”

Đến lượt Đình Sương, ông chủ quán thoáng quan sát cậu, ít đi vài phần thân thiện, nhiều hơn mấy phần khách khí: “Tiên sinh ăn gì nhỉ?”

Tiên sinh?

Đình Sương hơi ngẩn ra, có điều chỉ là trong nháy mắt.

Đại khái người từng trải đều sẽ lưu lại dấu vết ở trên người, sau này sẽ không còn ai nhận nhầm cậu là học sinh cấp ba nữa.

Cậu liếc nhìn nam sinh đằng trước mình một cái, cười nói: “Giống cu cậu kia.”

Quán này toàn học sinh, lúc ăn cậu chẳng nói năng gì, chỉ ngồi xuống một cái bàn cạnh đám học sinh cấp ba, nghe lỏm bọn nhỏ nói về chuyện thành tích, thảo luận về những cải cách của kỳ thi đại học, phỉ nhổ bài tập nhiều quá làm mãi chẳng xong.

“Tao khổ quá mà.” Có nhóc học sinh bắt chước lời thoại trong phim, tấu hài bảo: “Chỉ có lớp 12 mới khổ thế, hay cả cuộc đời này đều như vậy?”

“Đương nhiên chỉ có lớp 12.” Đình Sương vừa ăn vừa chen mỏ.

Ông chủ quán cũng cổ vũ, bảo: “Đúng vậy, thi xong là sẽ tốt thôi.”

Đình Sương cười híp mắt bổ sung: “Bởi vì sau đấy thì em sẽ nhận ra, cuộc đời mai này càng khổ hơn.”

Vừa thốt xong câu đó, Đình Sương liền bị ông chủ quán ‘cuồng tiếp sức mùa thi’ đuổi ra cái bàn ngoài ven đường, ngồi lủi thủi một mình trong gió thu mà ăn nốt bát mì vằn thắn.

Những lúc được nghỉ trưa, Đình Sương cũng thường xuyên chạy lên sân thượng của tòa RoboRun.

Nơi này rất giống sân thượng của viện LRM, đều không có những người khác, đều có thể nhìn ngắm được phong cảnh ở rất xa.

Cậu ngồi trên này ăn bữa trưa, đánh một giấc, chăm sóc cây xương rồng sống bất chấp mùa đông, suy nghĩ về một số vấn đề vô nghĩa hoặc có nghĩa, thi thoảng lại tựa lưng vào hàng rào, gọi điện thoại đánh thức Bách Xương Ý, nhìn lên bầu trời cao vút, nói rằng: “Professor à, em có một chuyện không hiểu, anh giảng cho em nghe đi.”

Bách Xương Ý liếc mắt nhìn đồng hồ: “Ting, hiện giờ mới có 5:30 thôi, nước Đức đã bắt đầu chuyển sang giờ mùa đông rồi, chúng ta trước lệch 6 tiếng nay đã thành 7 tiếng.”

Đình Sương nói: “Professor, Professor của em à.”

Bách Xương Ý không thể làm gì khác, đành phải dung túng bảo: “Được rồi, em có gì không hiểu?”

Đình Sương thích nằm dưới gốc cây bách xanh ở trong vườn.

Bầu trời bị tán cây che phủ như biến thành những ngôi sao nhỏ li ti, mỗi lần cậu nằm xuống rồi nhỏm dậy, những ngôi sao cũ như hạ xuống để rồi những ngôi sao mới lại mọc lên.

Lá rụng xung quanh người cậu mỗi lúc một nhiều, sau đó khô héo, bị giẫm nát, bị quét đi, thực vật trong sân đều thay hình đổi dạng, ngoại trừ cây bách xanh này.

Mùa đông.

Chòm sao Thợ Săn treo trên đỉnh không trung; phía đông nam, sao Thiên Lang sáng như ánh đèn đường chỉ dẫn lối về cho người đi đêm.

Chúc Ngao khôi phục lại khá tốt, phần lớn thời gian không cần ngồi xe lăn nữa, ông cố gắng luyện tập dưới sự chỉ đạo của chuyên gia, nay đã có thể làm quen với việc chống gậy bước đi chầm chậm đầy khó khăn, giống như việc ông phải chầm chậm và khó khăn thích ứng với ‘đạo đức nhà giáo’ đáng quan ngại của ‘anh con dâu’.

Tới tháng 12, Chúc Ngao trở về điều hành RoboRun, Đình Sương cũng đi theo.

Buổi chiều cùng ngày hôm đó, cậu nộp đơn xin kết thúc quá trình thực tập.

Chạng vạng, lần đầu tiên Chúc Ngao và Đình Sương cùng đứng trên sân thượng của tòa RoboRun.

Chúc Ngao chống gậy, bước từng bước tới chỗ rào chắn, nhìn chậu xương rồng chẳng biết là do ai trồng, bảo: “Không ngờ còn có người khác đi lên trên này.”

Đình Sương nói: “Chậu xương rồng ấy là của con.”

Kỳ thực trong lòng cậu cảm thấy rằng, những khi chỉ có một mình, cả sân thượng này đều là của cậu.

Toàn bộ sân tượng có gió thổi, có thể ngắm nhìn cảnh sắc đều là của cậu.

“Nhân viên trong bộ phận R&D rất quý con.” Chúc Ngao nói: “RoboRun quan trọng nhất chính là bộ phận R&D.”

Đình Sương hiểu rất rõ ý tứ của Chúc Ngao, thế nhưng cậu không hề có nguyện vọng ấy: “Đúng là rất quan trọng, vì thế con đề nghị cuối năm nay nên thưởng cho mỗi nhân viên nòng cốt thuộc bộ phận R&D một cô bạn gái, hoặc là bạn trai cũng ok.”

Chúc Ngao ngửi thấy mùi ‘từ chối khéo’ trong câu trả lời không đâu này của Đình Sương.

“Trước đây con đâu có suy nghĩ như thế?” Chúc Ngao nhớ tới Đình Sương của trước đây, mặc kệ có bất hòa với gia đình thế nào đi chăng nữa, đối với quyết định quay về tiếp quản công ty, cậu chưa bao giờ từ chối cả: “Ít nhất là trước hồi tháng 5 năm nay, con không hề suy nghĩ như thế.”

Đình Sương nhìn ánh mặt trời đang lặn dần, không lên tiếng.

Chúc Ngao im lặng một lúc, rồi bảo: “16 năm trước, khi lần đầu tiên ba đứng ở trên đây, thì tòa nhà này vẫn còn đang trong quá trình thi công, trên sàn đâu đâu cũng là đất cát với xi măng. RoboRun chỉ mua lại được một tầng.”

Đình Sương đột nhiên thốt ra một câu chẳng hề liên quan: “Tòa nhà LRM từng bị phá hủy hồi thế chiến thứ hai, mãi đến năm 1946 mới xây dựng lại.”

Chúc Ngao nhìn Đình Sương một cái, nói tiếp: “Lúc ấy ba đứng ở chỗ này, lo lắng tháng sau không đủ tiền để trả lương cho nhân viên. Khi ấy ba đã nghĩ, công ty rốt cuộc là cái gì.”

Đình Sương cũng hồn nhiên tiếp lời: “Sáu tháng trước, lần đầu tiên con đứng trên sân thượng LRM, con cũng đã nghĩ, đại học rốt cuộc là cái gì.”

Chúc Ngao không nói gì nữa.

Đình Sương cũng ngừng lại.

Đứng im một chỗ lâu quá, Chúc Ngao đổi tay chống gậy, Đình Sương đang muốn đỡ ba mình, nhưng Chúc Ngao ngăn cậu lại.

“Cuộc đời này của ba, có lỗi với rất nhiều người.” Chúc Ngao cúi đầu nhìn cây gậy trên tay: “Mẹ của con, dì của con, em của con, và cả con nữa.”

Đình Sương không tiếp lời.

Chúc Ngao nhìn nửa vầng mặt trời đỏ đang chìm dần, nheo mắt lại: “Nhưng chỉ cần nghĩ tới thời điểm gian nan nhất, RoboRun đã nuôi sống biết bao nhiêu gia đình, thiết bị do RoboRun chế tạo đã nuôi sống được bao nhiêu gia đình, cuộc đời này của ba chẳng còn gì phải hối hận cả. Con có hiểu được hay không? Nó sửa lại vận mệnh của vô số người, cứu lấy mạng sống của vô số người.” Ông quay đầu nhìn cậu con trai đang đứng bên cạnh mình: “Con cũng sẽ có cơ hội này, biết đâu con còn làm tốt hơn cả ba nữa.”

Đình Sương cảm nhận được ánh mắt của Chúc Ngao, nhưng cậu không quay đầu lại.

“Giáo sư của con.” Cậu sửa lại cách xưng hô với Bách Xương Ý, cách gọi này mang theo sự kính trọng vô bờ và tình yêu thầm kín: “Giáo sư của con đã nói rằng, thiên tài là một vầng sáng, thay đổi tất cả vận mệnh của con người. Giáo sư của con bảo, đại học là tiên phong của nhân loại.”

Chúc Ngao cho rằng Đình Sương muốn cao chạy xa bay cùng với Bách Xương Ý, thế nhưng câu tiếp theo của cậu lại là: “Nhưng con cảm thấy không phải vậy. Đại học không phải là tiên phong của nhân loại, mà là chính bản thân anh ấy mới đúng. Ba ạ, công ty không muốn nuôi hay cứu sống cuộc đời của ai hết, tất cả chỉ là suy nghĩ của ba thôi, ba có hiểu không? Con yêu anh ấy, nhưng con sẽ không vì anh ấy mà đứng chôn chân trên sân thượng LRM, con chỉ có thể thường xuyên lui tới đó để cùng hóng gió với anh ấy trong chốc lát thôi.”

Mặt trời càng ngày càng trầm xuống, càng ngày càng mờ.

Ánh sáng chiếu rọi trên gương mặt của Chúc Ngao cũng ảm đạm đi đôi chút.

“Sau này…” Đình Sương suy nghĩ một chút, bảo rằng: “Chờ đợi con còn có sân thượng của riêng con, đến khi ấy con cũng sẽ mời giáo sư, và cả ba nữa, cùng nhau đi lên ngắm nhìn sân thượng ấy.”

Chúc Ngao mím chặt môi thành một đường.

Đình Sương chờ đợi trong chốc lát, hà hơi ra một làn khói trắng, nói: “Trời tối rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Chúc Ngao đứng im bất động: “Con về trước đi.”

Đình Sương do dự một chút, xoay người đi về phía lối ra. Trong một thoáng xoay người ấy, cậu bỗng nhìn thấy cây gậy trong tay Chúc Ngao khẽ run lên, Đình Sương theo quán tính bước vài bước, sau đó dừng chân lại, xoay người quay về chỗ cũ.

Chúc Ngao vẫn giữ nguyên tư thế đứng ở nơi đó, dường như ông đã đứng ở đó rất nhiều năm rồi.

“Sao thế, không đi à?” Chúc Ngao nói với Đình Sương.

“Con quên chậu xương rồng.” Đình Sương bê chậu xương rồng rồi xoay người rời đi. Lúc sắp bước chân ra khỏi cửa sân thượng, cậu quay đầu nhìn lại, tia nắng cuối cùng của vầng thái dương đã chìm vào mặt đất.

Ba ngày sau.

Mới sáng sớm mà Bách Xương Ý đã phải đi làm. Ở nước Đức trời mùa đông tối rất dài, anh lái xe trong đêm đen, ngoài cửa sổ là tuyết bay lả tả khắp trời, anh bị kẹt ở trên đường, loa trong xe thì đang phát bài guitar do Đình Sương thu âm gửi tặng.

Chờ đến khi Bách Xương Ý tới được dưới chân tòa nhà LRM, tia nắng mặt trời đầu tiên mới bắt đầu ló dạng, trong tia nắng ấy, anh nhìn thấy trên hàng rào đầy tuyết của sân thượng, có đặt một chậu xương rồng.

Bách Xương Ý nhớ Đình Sương đã từng đề nghị với anh rằng: “Bao giờ anh không có ở trên sân thượng thì đặt chậu cây này xuống đất, lúc nào rảnh mà lên đây thì lại đem nó đặt trên bờ tường. Vậy thì khi em đi ngang qua LRM, chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn thấy chậu xương rồng này, sẽ chạy lên hú hí với anh, anh thấy thế nào?”

Bách Xương Ý giũ tuyết đọng trên vai và đáy giày, bước vào trong tòa nhà LRM, giống như một buổi trưa hè nào đó, anh lấy hai tách cà phê rồi bước lên trên sân thượng.

***

GÓC LẢM NHẢM: Gặp lại nhau một chút để rồi lại chia xa là lá la~

Sau khi làm xong truyện, bỗng ngẫm ra chữ LRM chắc là viết tắt của Mobile Robotics Laboratory (phòng nghiên cứu rô bốt di động) chăng?